Không biết bắt đầu tìm Paul từ đâu, tôi quyết định đến thăm Roger Zampella, thám tử ký tên trên báo cáo của FBI.
Lẽ tất nhiên tôi chưa bao giờ gặp mặt Roger. Hóa ra anh là người Mỹ gốc Phi, to con, ăn vận chải chuốt, có nụ cười còn sáng hơn cả cái khóa dây đeo quần của anh.
Lúc tôi gọi điện cho anh từ sân bay, anh ta lập tức mời tôi đến phòng làm việc của đội ở ga Metro DC, quận Hai ở đại lộ Idaho. Tôi đến và bắt gặp anh vừa bắt đầu ăn bữa trưa ngay tại bàn làm việc.
– Cô không phiền nếu tôi vừa ăn vừa nói chuyện chứ, thám tử? – Anh nói và vắt chiếc cà vạt sọc hồng- xanh dương qua vai. Anh ta nhét khăn ăn vào trong cổ áo trắng muốt của chiếc sơ mi hai màu xanh lơ trước khi để nghiêng cái túi màu nâu đựng bữa trưa lên bàn bằng động tác bay bướm.
Một quả táo nhỏ lăn ra ngoài cùng một cái bánh bột yến mạch Quaker, cỡ bằng bánh xà phòng.
Anh ta hắng giọng.
– Vợ tôi đã thấy kết quả xét nghiệm cholesterol mới nhất của tôi, – anh ta giải thích lúc dùng răng xé giấy bọc bánh. – Tôi bị F âm. Cô nói trên điện thoại là muốn nói chuyện với tôi về một vụ cướp? Tôi phải nói với cô rằng hiện nay tôi ở Đội Điều tra các vụ giết người.
– Vụ đó xảy ra gần năm năm trước, – tôi nói. – Tôi tự hỏi liệu anh có thể thuật lại mọi chi tiết vụ đó không? Số của vụ đó là 37345. Một vụ cướp có vũ trang tại khách sạn Sheraton Crystal City ở Arlington, Virginia, ở bên kia sông của thủ đô. Thủ phạm…
– Để lại một ít máu, – thám tử Zampella nói ngay không ngập ngừng. – Một vụ về môi giới vé. Tôi nhớ vụ đó.
– Anh có trí nhớ tốt thật, – tôi nói.
– Không may là cô chẳng bao giờ quên những vụ chưa phá được, – anh nói.
– Anh vừa nói gì về người môi giới vé?
Zampella ngửi thỏi bánh trước khi cắn một miếng nhỏ nhẻ.
– Sheraton là một trong những khách sạn gần sân bay nội địa Reagan, là nơi đón tiếp các huấn luyện viên bóng đá của NCAA[52] đến Hội nghị hàng năm, – anh nói lúc nhai xong. – Năm nào, huấn luyện viên và trợ lý huấn luyện viên của các trường lớn cũng nhận được vé miễn phí bốn trận cuối. Những kẻ mua bán vé này – nếu cô muốn biết ý kiến tôi, thì đó là những kẻ đầu cơ thượng thặng – lập cửa hàng ngay trong khách sạn và mua hết số vé. Trả tiền mặt ngay lập tức. Lẽ tất nhiên là bất hợp pháp, nhưng chúng ta đang nói về các hội viên mới của Hội. Họ rất biết bẻ cong một vài quy định.
– Chúng ta đang nói đến bao nhiêu tiền mặt, hở Roger?
– Nhiều lắm, – Zampella nói. – Một số cuộc thi đấu tới một ngàn đôla một vé.
– Thế là có một vụ cướp?
Zampella cắn một miếng nhỏ nữa, rồi mặc kệ, anh cho cả thỏi bánh vào miệng. Anh nhai hai lần, nuốt rồi hắng giọng.
– Một trong những người môi giới này đến trước hội nghị vài đêm, – anh kể. – Ắt là có kẻ đồn thổi ông ta là ai và bọn chúng cướp vali đựng tiền mặt của ông ta.
– Có miêu tả không? – Tôi nói. – Có chút nào không? Zampella lắc đầu:
– Thằng cha ấy trùm mặt nạ kín đầu.
Mặt nạ kín đầu? Chao ôi, Paul thật lập dị. Chưa nói đến hoàn toàn mất trí.
– Máu ở đâu? Chảy ra từ người nào?
– Khi người môi giới đưa vali, ông ta chợt nghĩ lại và đấm vào cằm tên cướp. Tôi đoán hắn bị chảy máu. Làm bẩn cả tấm thảm.
– Sau đó tên cướp làm gì?
– Hắn rút súng dọa bắn chết người kia. Lúc đó người môi giới đành nhượng bộ.
– Hắn lấy được bao nhiêu?
– Nửa triệu đô, có khi hơn. Người môi giới nói chỉ có bảy ngàn, nhưng vì ông ta không muốn gặp rắc rối với Cơ quan Thuế vụ hoặc bọn du thủ du thực. Gã này hẳn là một tay đầu cơ vé chủ chốt.
– Còn các nghi phạm? – Tôi hỏi.
– Không dính dáng gì đến vết máu. Chúng tôi đã hỏi vài vị khách cùng tầng với người môi giới. Đêm hôm ấy có khoảng hai ngàn người dự hội nghị. Chúng tôi không thể làm loạn cả thế giới để tìm một kẻ khôn khéo, chắc cũng là một tên môi giới vé nói dối như Cuội ngáng chân chúng tôi. Chúng tôi rà theo sổ sách và cô biết rồi đấy, tiếp theo đó là quên mọi chuyện. Cho đến bây giờ, vậy đấy. Mà cô đang làm gì vậy? Thu thập tài liệu mới để phục hồi Những bí mật chưa được giải quyết chăng?
– Đây là việc cá nhân, – tôi nói với viên thám tử. – Một người bạn tôi bán đồ châu báu vừa bị tấn công và bị cướp trong một khách sạn ở Midtown Manhattan tháng trước. Tôi nhớ đã nhìn thấy bản tóm tắt về vụ của các anh khi nghiên cứu vụ đó. Liệu anh có bản sao đăng ký khách sạn không?
– Tôi để một bản trong hồ sơ, – Zampella nói và xem đồng hồ. – Nhưng để làm gì kia? Năm năm rồi mà? Chúa mới biết họ vùi nó ở đâu.
– Tôi biết mình đang quấy quả anh, – tôi nói. – Nhưng anh có thể gọi vài cú điện hộ tôi được không? Lẽ tất nhiên sau đó tôi sẽ mời anh đi ăn trưa. DC có nhà hàng Morton phải không?
Zampella liếc nhìn quả táo còm cõi của anh. Rồi anh với áo vét khoác trên lưng ghế:
– Thực ra thì có một bản ở ngay đây, ở Arlington. – Anh nói và đứng dậy.