Bệnh viện mà Mục Lạc Anh làm là bệnh viện lớn nhất Tây Đô. Bác sĩ là ước mơ của cô lúc nhỏ. Nhìn người thân của cô từng người từng người một ra đi. Vì vậy, việc muốn làm bác sĩ lại bùng cháy dữ dội trong con người cô.
Cô được mọi người ở bệnh viện gọi là “thần y Mục”. Cô chưa bao giờ để cho ai chết. Thậm chí người đó dù còn nửa cái mạng cô cũng cứu được.
Không biết hôm nay vệnh viện có việc gì mà rất nhiều người, bác sĩ y tá ở đây đều tất bậc chạy ra chạy vào, giống như đi đánh giặc vậy.
“Bác sĩ Mục “_y tá Sa nhìn thấy cô như nhìn thấy thần tiên vậy.
“Chuyện gì vậy?”_cô dừng chân lại.
“Có một ca cấp cứu cần cô giúp, nhưng người đó không phải người tầm thường “_y tá Sa nói đến đây, mồ hôi cũng nổi ra.
“Ý cô là sao?”_cô không hề tỏ ra lo lắng, vẫn cứ bình tĩnh nghiêm nghị.
“Người cô phải cứu là Mạc Phong, nghe nói anh ta là ông trùm làng giải trí “.
“Chỉ là ông trùm làng giải trí thỳ có gì mà cô lại sợ đến như vậy “_Mục Lạc Anh cười lạnh.
“Chẳng những như vậy, anh ta còn là một trong tứ đại gia tộc “.
Tứ đại gia tộc! Là Mộ-Mạc-Hứa-Bạch. Nếu nói như vậy, Mộ Tư Phàm cũng thuộc vào tứ đại gia tộc sao? Sao cuộc đời mình lại gặp phải những người nguy hiểm không vậy trời!!.
“Bác sĩ Mục, cô còn nghĩ gì vậy, anh ta sắp không kịp nữa rồi”_ y tá Sa hốt hoảng nhìn cô.
Gương mặt cũng cũng chẳng biến sắc:”Anh ta ở đâu?”.
“Trong phòng cấp cứu vip “.
Cô không nói gì, bước đi thẳng tấp về phía trước, sau khi tới nơi. Lại khiến cô một phen mệt nỏi. Một top người áo đen như lần trước vậy.
Cô chẳng màng đến họ, bước vào, một tên áo đen thấy vậy, hung hắng đứng ra chắn đường cô:”Cô là ai?”.
Mục Lạc Anh chỉ cười:”Nếu anh còn không tránh, thiếu gia nhà các người cũng đừng mong sống nữa”.
Một người đàn ông trung niên bước ra, cô nghĩ chắc đây là ba của tên Mạc Phong kia. Ông ta nghiêm nghị nhìn cô:”Cô là bác sĩ Mục phải không?”.
Cô gật đầu, ông Mạc liền bảo tên áo đen bỏ ra, cô cũng nhanh chóng bước vào phòng cấp cứu.
Nhìn người nằm trên bàn mổ, không khỏi khiến cô ghen tị nha. Sao anh ta cũng đẹp trai nhỉ? Nhưng không bằng Phàm Phàm nhà mình! Không nghĩ nhiều cô bắt đầu làm việc của mình.
1 tiếng, 2 tiếng, rồi lại 3 tiếng.
– Tinh.
Cửa phòng cấp cứu mở ra, người con gái xinh đẹp tháo khẩu trang, trán cô lấm tấm mồ hôi:”Anh ta đã qua con nguy kịch “.
Ông Mạc nghe vậy, có chút vui mừng:”Cảm ơn cô bác sĩ, sau này nếu cần gì cứ tìm tôi, tôi sẳn sàng giúp cô”.
Đúng là chỉ có người có tiền mới vậy, cô cười cười rồi bỏ đi.
– —————
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ