Hôm sau, ngày chủ nhật được mong chờ, sáu con người, ai cũng mang vẻ đẹp khiến người ta trầm trồ.
Họ đi máy bay tư nhân, nên có thể nói chỉ có sáu người,và vài nhân viên hàng không.
Mọi người ngồi vào đúng chỗ ngồi của mình. Ai cũng có đôi hết.
Tiểu Khuê ngồi một mình, không ngờ tên nào đó bỗng dưng đi lại ngồi cạnh cô, vô thức nói:”Đừng hiểu lầm, tôi ngồi đây là để ngắm cảnh thôi”.
Ngắm cảnh sao? Thiếu gì chỗ ngồi anh không ngắm được lại tới đây!! Vô lí mà.
Tiểu Khuê nhìn ra phía ngoài, châm biếng:”Anh ngồi đâu mặc xác anh, đừng làm phiền bổn tiểu thư”.
Mạc Phong bỗng áp chế cô vào mép cửa sổ, hai tay chóng, nhìn Tiểu Khuê say đắm:”Nếu tôi nói, tôi thích làm phiền em thì sao?”.
Tên này muốn gì đây! Cư li gần như vậy! Khiến người ta ngượng muốn chết!.
Vô thức, hai má cô đỏ lên, ấp úng:”Anh, anh đừng quá đáng “.
“Tôi quá đáng chỗ nào! Hửm?”.
Tiểu Khuê hừ một tiếng, đẩy tay anh ra, chỉnh lại đồ, ngồi ngay ngắn lại.
Mạc Phong vui vẻ, không trêu chọc ai kia nữa, hai mắt nhắm lại.
– ——-
“Đừng quấy, để em ngủ”_Mục Lạc Anh khó chịu nói.
Mộ Tư Phàm không biết xấu hổ, nhân lúc cô ngủ liền hôn cô. Làm cô muốn ngất đi vì thiếu oxi.
“Vợ à? Anh chỉ hôn em thôi mà, cần gì nhăn nhăn nhó nhó vậy?”_Mộ Tư Phàm nỉ non nói.
“Anh, cái tên mặt dày này”_Mục Lạc Anh hằn giọng.
“Anh không có”.
“Em ngủ đây? Không được quấy em nữa”.
Vừa nhắm mắt lại, tên nào đó không hôn nữa, tưởng được yên ổn, nào ngờ, hai tay anh không chịu được đưa vào áo di chuyển đến đôi gò bồng của cô..
Tất nhiên hành động này làm cho mặt cô đỏ lên, còn anh thỳ tràn đầy dục vọng.
Mộ Tư Phàm nói nhỏ vào tai cô:”Bảo bối! Khi đến nơi em đừng hồng thoát! Anh chịu không nỗi nữa rồi”.
Trong cơn mê, cô ngje giọng nói quen thuộc mà không thể nào mở mắt, cứ để cho ai kia muốn làm gì thỳ làm.
– ——
“Hy Tranh “_Ngôn Bách Thần dữa vào vai Hy Tranh, tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, xoa xoa.
Bạch Hy Tranh tay còn lại đọc sách, không nhanh không chậm nói:”Hả”.
“Sinh con cho anh được không?”.
“Đợi một thời gian được không anh, em sợ”_Bạch Hy Tranh nhăn mày, trong lời nói vô cùng ủ sầu.
“Không sao? Anh đợi được”_Ngôn Bách Thần buồn bã nói.
Và rồi cả hai chìm vào im lặng. Một hồi sau, cũng chìm vào giấc ngủ.
– ——