Hôm sau, một ngày tàn thật nhanh, lại bắt đầu một ngày nhàn nhạ. Mục Lạc Anh đi ra khỏi căn nhà bí mật của mình. Một mình cô lái xe đến trung tâm thương mại.
“Chào quý khách”_ Cô tiếp tân cúi chào khách hàng của mình.
Mục Lạc Anh bước đi thẳng tấp vào trong, ánh mắt lạnh lẽo mà cô đơn khiến người ta nhìn vào không khỏi sợ hãi.
Đi về phía đồ em bé sơ sinh, hai mắt cô chợt dao động. Dễ thương quá. Cô đi hết dãy đồ này đến dãy đồ khác, chọn những bộ đồ sơ sinh rất dễ thương. Có cả đồ của bé trai và bé gái.
Mua xong, cô đi ra tính tiền, lại vô tình đụng trúng ai đó.
Mục Lạc Anh vội nhặt đồ của mình lên, không quên nói:”Xin lỗi”.
Hàn Dư ngạc nhiên khi thấy Mục Lạc Anh, ngạc nhiên hơn nữa cô mua đồ cho em bé. Hàn Dư nhẹ nhàng đỡ cô đứng dậy. Mục Lạc Anh ngước mặt nhìn anh, gạt tay anh ra, điều đó khiến anh có chút hụt hẫn.
“Lạc Anh, cô có em bé”_Hàn Dư vô thần nói.
“Ừ”_Mục Lạc Anh hàn hạ đáp,sau đi lại tính tiền.
Hàn Dư cũng đi theo,nói:”Tôi có thể mời cô uống nước được không?”.
“Tôi bận lắm!”.
“Vậy à! Không sao hẹn khi khác vậy”_Hàn Dư tỏ vẻ ủ sầu nặng nề. Nhưng Hàn Dư giờ đã biết trái tim mình thuộc về ai. Anh lầm tưởng tình cảm ấy là tình yêu nhưng không tình cảm đối với cô chỉ là một một tình cảm rung động nhất thời.
Mục Lạc Anh cũng chẳng mấy quan tâm, nhanh chóng rời đi. Cô khó chịu với ánh mắt của ai đó đang nhìn cô. Ánh mắt câm hận, nghĩ vậy cô nhìn xung quanh một lượt, dừng lại tại bóng lưng gầy của một cô gái với mái tóc dài màu vàng kim được xõa ngang lưng, cô có cảm giác cô gái này nhìn cô từ lúc vào đây cho đến lúc cô ra về.
Sở Liễu Nghê đi theo Hàn Dư đã lâu, vô tình nhìn thấy anh và cô nên có phần ái ngại khó chịu. Có lẽ là do một chữ “Ghen” tạo ra. Sở Liễu Nghê thật lòng thích Hàn Dư nhưng anh lại…
Mục Lạc Anh đi về phía cô gái đó không một chút sợ sệt. Đánh nhẹ vào vai, cô gái đó giật mình quay người lại, Sở Liễu Nghê ngạc nhiên nhìn cô.
Mục Lạc Anh không để Sở Liễu Nghê nói, cô cướp lời:”Cô theo dõi tôi?”.
Sở Liễu Nghê vô thức nắm chặt tay lại,hiện tại cô rất muốn trút giận lên người đàn bà này nhưng không, Sở Liễu Nghê lấy lại bình tĩnh:”Tôi không biết cô, vậy tôi theo dõi cô làm gì?”.
Mục Lạc Anh hiện lên ý cười:”Nếu cô không nói tôi cũng không muốn hỏi nữa “.
Sở Liễu Nghê khó hiểu, không biết Mục Lạc Anh đang nghĩ gì, rất khó đoán, Sở Liễu Nghê đầu hàng:” Đúng! Tôi theo dõi cô”.
Mục Lạc Anh thích thú, cô biết cô gái này là ai. Chẳng những vậy cô còn biết, cô gái này thích Hàn Dư, Mục Lạc Anh cười nhẹ nhàng:”Vì Hàn Dư”.
Sở Liễu Nghê cả kinh:”Cô, cô “.
“Thái độ này tôi không thích nó có ở trên người Sở Liễu Nghê đâu?”.
Mục Lạc Anh cư nhiên biết mình!!!
“Cô biết tôi?”.
“Ừ”
“Vậy xem như cô lợi hại, nếu đã vậy tôi cũng không muốn dài dòng nữa, tôi muốn cô biến mất khỏi Tây Đô”.
“Chỉ vì Hàn Dư, vì tình yêu của riêng mình mà cô lại muốn tôi chết, có công bằng không nhỉ?”.
“Công bằng, cô có Mộ Tư Phàm vậy mà lại đi mê hoặc Hàn Dư để anh ấy chẳng đoái ngoài đến tôi”.
“Tôi! Mê hoặc Hàn Dư! Nực cười, Mục Lạc Anh tôi không phải kẻ tiểu nhân, lại nói tôi chỉ gặp Hàn Dư được hai lần lấy đâu ra việc mê hoặc anh ta “.
“Dù như vậy, cô cũng phải chết”.
“Tôi không sợ chết, nhưng nếu tôi chết cô nghĩ mình có thể có được Hàn Dư không? Theo như tôi biết, Hàn Dư chỉ xem tôi là bạn không mang thêm bất cứ thứ tình cảm trai gái nào cả”.
Sở Liễu Nghê không tin:” Cô nói dối, anh ấy chính miệng nói với tôi là thích cô”.
Mục Lạc Anh lấy ngón tay lắc lắc:”Miệng nói nhưng ở đây lại khác”.
Cô chỉ tay lên ngực trái của mình. Sở Liễu Nghê nhìn vào con ngươi sâu thâm, không đáy của cô:”Có thật không?”.
“Câu hỏi này, tự cô đi xác nhận đi “.
“Nhưng, tôi tôi sợ”.
“Sở Liễu Ngê à Sở Liễu Nghê không phải cô mạnh mẽ lắm sao?”.
“Đó là lúc trước, từ khi biết yêu Hàn Dư tôi trở nên yếu đuối rất nhiều”_Sở Liễu Nghê khuôn mặt méo mó nói, giống như là đang trách mắng.
“Hahaha, vậy xem như tôi làm việc thiện vậy, tôi sẽ lên kế hoạch tỏ tình cho cô”.
“Nhưng mà, lỡ như…”
“Tuyệt không có lỡ như “.
“Được tôi tin cô lần này, kế hoạch đó như thế nào”.
Mục Lạc Anh nói gì đó vào tai Sở Liễu Ngê, sau đó cả hai người với khuôn mặt giao hoạt hiện ra thấy rõ.
“Làm bạn đi”.
“Đồng ý “.
Có lẽ cô đã loại bỏ được một kẻ thù, chỉ vì tình yêu bất cứ ai cũng có thể mất kiểm soát. Sở Liễu Nghê chính là ví dụ điển hình.
– ———-