Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thần điêu hiệp lữ

Chương 114: Đại Hiệp Cứu Quốc

Tác giả: Kim Dung
Chọn tập

Dương Quá vốn muốn tách mình ra khỏi chuyện phải trái nơi đây, nhưng mắt thấy Công Tôn Chỉ hung bạo như vậy, chàng không nén được cơn giận, đang định bước ra đối đáp với hắn, thì Tiểu Long Nữ đã chạy tới đỡ Cầu Thiên Xích dậy, xoa xoa huyệt Ngọc Chẩm sau gáy cho bà ta, cầm máu, rồi xé vạt áo băng vết thương, xẵng giọng nói với Công Tôn Chỉ:

– Công Tôn tiên sinh, người này là nguyên phối phu nhân của tiên sinh, tại sao tiên sinh nỡ đối xử với bà ta như vậy? Tiên sinh đã có phu nhân, tại sao còn muốn lấy ta? Giả dụ ta lấy tiên sinh, mai này tiên sinh cũng sẽ đối xử với ta như thế chứ gì?

Mấy câu hỏi dồn dập này làm cho Công Tôn Chỉ cứng lưỡi, không thể trả lời.

Mã Quang Tá thích thú reo lên. Tiêu Tương Tử thì lạnh lùng nhận xét:

– Cô nương này nói rất đúng.

Công Tôn Chỉ quả thật si mê Tiểu Long Nữ, tuy bị nàng hỏi dồn cho cứng lưỡi, nhưng hắn không tức giận, chỉ nhẹ nhàng nói:

– Liễu muội, sao muội lại đi so mình với mụ ác bà kia? Ta nhất mực luyến ái muội còn chưa xong, nếu ta có ý xấu với muội, thì trời tru đất diệt.

Tiểu Long Nữ thản nhiên nói:

– Thiên hạ chỉ cần một mình Quá nhi yêu ta, tiên sinh có thích ta gấp trăm lần, ta cũng chẳng thiết.

Nói rồi nàng nắm chặt tay Dương Quá.

Dương Quá xúc động dị thường, nghĩ: “Cô cô đối với ta như vậy, mà ta chỉ còn được sống vài ngày, tất cả đều do tên ác tặc này”, chàng bèn chỉ mặt Công Tôn Chỉ, nói:

– Ngươi bảo ngươi không có ý xấu gì đối với cô cô ta, hứ, ngươi đẩy ta xuống tử địa, lại lừa dối cô cô ta để thành hôn, như thế gọi là tốt ư? Cô cô bị trúng độc hoa Tình, ngươi thừa biết không có thuốc cứu, song không nói rõ cho cô cô ta biết, như thế là tử tế ư?

Tiểu Long Nữ kinh ngạc, run run hỏi:

– Thật vậy à?

Dương Quá nói:

– Đừng lo, cô cô ban nãy vừa uống thuốc rồi.

Nói đoạn mỉm cười, trong lòng vừa buồn vừa vui, nghĩ: “Ta đưa thuốc cho nàng rồi, ta tình nguyện vì nàng mà chết”.

Công Tôn Chỉ nhìn Cầu Thiên Xích, lại nhìn Tiểu Long Nữ và Dương Quá, trong bụng hắn vừa đố kỵ, vừa thèm muốn, vừa tức giận, vừa hối hận, lại thất vọng, ngượng ngùng. Hắn vốn có công phu hàm dưỡng, nhưng lúc này lâm vào tình cảnh nửa muốn phát điên, liền cúi xuống rút từ dưới tấm chăn hồng “Âm dương song nhẫn”, kim đao hắc kiếm đụng vào nhau “keng” một tiếng, hắn nói:

– Được lắm, hôm nay chúng ta sẽ cùng bỏ mạng một lượt!

Mọi người không ngờ trong đêm tân hôn giao bái, Công Tôn Chỉ lại giấu hung khí dưới chăn, bất giác cùng kêu ồ lên kinh ngạc.

Tiểu Long Nữ lạnh lùng nói:

– Quá nhi, đối với kẻ ác như hắn, không nên khách khí làm gì.

Keng một tiếng, nàng cũng rút từ trong bộ hỉ phục màu hồng của tân nương ra hai thanh kiếm, chính là hai thanh kiếm Quân tử và Thục nữ. Nàng tuy không am tường thế sự, nhưng đối với ác nhân, nàng hạ thủ không hề lưu tình. Hôm trả thù cho Tôn bà bà tại cung Trùng Dương, nàng đã làm cho đệ tử phái Toàn Chân kinh hồn táng đởm, Quảng Ninh tử Hách Đại Thông suýt nữa mất mạng. Hôm nay Công Tôn Chỉ làm cho nàng không được đoàn viên với Dương Quá, nàng đã có ý định liều mình từ sớm, giấu hai thanh kiếm dưới áo cưới, chờ Công Tôn Chỉ chữa trị xong cho Dương Quá, là nàng sẽ tìm cơ hội giao đấu với hắn, nếu không thắng, nàng sẽ tự vẫn, quyết không chôn vùi sự trinh khiết ở cái xó Tuyệt Tình cốc này.

Tân khách thấy cặp phu phụ tân hôn thủ sẵn đao kiếm, đều kinh ngạc, chỉ một số ít người, như Kim Luân pháp vương, đoán trước rằng cuộc hỉ sự này tất sẽ dẫn tới một trường hung sát, nhưng khi thấy Cầu Thiên Xích vừa bị đụng đã ngã chổng kềnh, chẳng tương xứng chút nào với nội công thâm hậu mà bà ta hiển thị, thì không khỏi ngạc nhiên.

Dương Quá nhận thanh kiếm Quân tử từ tay Tiểu Long Nữ, nói:

– Cô cô, hôm nay hai ta giết tên thất phu kia, trả thù cho Quá nhi!

Tiểu Long Nữ lấy làm lạ, hỏi:

– Trả thù cho Quá nhi ư?

Dương Quá đau lòng, nhưng nghĩ chuyện này không nên nói rõ cho nàng biết, chỉ nói:

– Tên ác tặc kia đã hại nhiều người.

Chàng vung kiếm đâm thẳng tới sườn trái của Công Tôn Chỉ. Chàng biết trận đấu này rất hung hiểm, chất độc hoa Tình trong người Tiểu Long Nữ tuy đã được giải, nhưng bản thân chàng bị trúng độc quá sâu, nếu song kiếm hợp bích để thi triển “Ngọc nữ tố tâm kiếm pháp”, động đến chân tình, chàng sẽ bị đau buốt, thế là chàng thi triển kiếm pháp phái Toàn Chân, mỗi chiêu thức đều giữ pháp độ nghiêm cẩn. Lộ kiếm pháp này nếu do mấy lão đạo sĩ Mã Ngọc, Khưu Xứ Cơ xuất thủ, tất sẽ ngưng trọng, bình ổn và sâu lắng, còn Dương Quá sử thì không tránh khỏi thiếu niên lão thành, không được tự nhiên.

Công Tôn Chỉ biết sự lợi hại khi đối phương liên thủ, vừa vào trận liền thi triển “Âm dương đảo loạn nhẫn pháp”, tay trái kim đao, tay phải hắc kiếm, chiêu số hết sức hung hiểm. Kiếm pháp Toàn Chân của Dương Quá là do Vương Trùng Dương sáng tạo, tuy không hung hiểm như kẻ địch, nhưng biến hóa tinh vi, Dương Quá chỉ thủ không công, tiếp liền ba chiêu của hắn. Tiểu Long Nữ quát một tiếng, vung kiếm Thục nữ đâm sau lưng Công Tôn Chỉ.

Công Tôn Chỉ vô cùng thất vọng: “Đóa hoa tươi thắm này lẽ ra là phu nhân tân hôn của ta, bây giờ lại liên thủ với kẻ khác đánh ta”. Lại nghĩ: “Ác bà nương đột nhiên xuất hiện, bóc trần chuyện cũ, làm ta mất hết thể diện và uy tín, không chỉ không ép được Liễu muội thành hôn, mà ngay cơ nghiệp Tuyệt Tình cốc cũng không thể bảo tồn”. Tuy gặp tình huống thúc thủ nan giải, nhưng hắn vẫn ỷ thế võ công cao siêu, chỉ cần hôm nay đánh bại Dương Quá, hắn sẽ đem Tiểu Long Nữ cao chạy xa bay. Hắn không biết rằng Tiểu Long Nữ đã uống giải dược Tuyệt Tình đơn, còn nghĩ nàng sẽ sống ba mươi sáu ngày nữa, trong ba mươi sáu ngày ấy hắn vẫn muốn nàng làm vợ hắn. Càng nghĩ tà tâm càng trỗi dậy, thủ pháp càng hung bạo.

Tiểu Long Nữ sử dụng “Ngọc nữ kiếm pháp”, muốn tâm ý tương thông với Dương Quá, phát dương uy lực “Tố tâm kiếm pháp”, ai dè chàng trước sau không hề nhìn nàng, cứ vung kiếm cự địch riêng rẽ. Tiểu Long Nữ lấy làm lạ, hỏi:

– Quá nhi, sao chàng không nhìn thiếp?

Dương Quá nghe giọng nàng, lòng chấn động, lập tức đau nhói ở ngực, kiếm chiêu hơi chậm lại, xoạc một tiếng, ống tay áo chàng bị hắc kiếm xé rách. Tiểu Long Nữ cả kinh, đâm liền ba kiếm, ngăn chặn đòn công kích của Công Tôn Chỉ. Dương Quá nói:

– Quá nhi không thể nhìn cô cô, cũng không được nghe cô cô nói đâu.

Tiểu Long Nữ dịu dàng hỏi:

– Tại sao?

Dương Quá chỉ sợ lại gặp nguy hiểm, nên xẵng giọng đáp:

– Cô cô muốn Quá nhi chết, thì hãy nói năng âu yếm với Quá nhi!

Chàng vừa nổi giận, cơn đau hết ngay, đủ sức hóa giải chiêu kiếm của Công Tôn Chỉ.

Tiểu Long Nữ cảm thấy mình có lỗi, nói:

– Chàng đừng giận, thiếp không nói nữa vậy. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyệnFULL.vn chấm c.o.m

Đột nhiên nàng nghĩ: “Ô, mình đã được giải độc, chàng thì chưa! Thuốc giải có được, chàng không uống, đã dành cho ta rồi”. Nghĩ đến đó, vừa cảm kích, vừa thương chàng, thâm tình vô hạn, uy lực của “Ngọc nữ tố tâm kiếm pháp” tăng lên tức thì, chiêu số sử ra che chở cho mọi chỗ yếu hại trên thân thể Dương Quá. Khi nàng che chở cho chàng, lẽ ra chàng phải phòng ngự giúp nàng, nhưng Dương Quá không dám liếc nhìn nàng, thành thử toàn thân nàng đầy sơ hở, rất dễ bị đòn của địch.

Công Tôn Chỉ tinh mắt, qua vài chiêu đã nhận ra sơ hở của nàng, nhưng hắn không muốn đả thương nàng, đao kiếm chỉ nhắm Dương Quá mà công kích mãnh liệt. Khi công kích thì như sóng dữ vỗ bờ, lúc phòng thủ thì tường đá sừng sững. Tiểu Long Nữ thì chỉ chăm chú bảo hộ cho Dương Quá, nên trong mấy chục chiêu, đôi bên vẫn ngang ngửa với nhau.

Lúc này Lục Ngạc đã tỉnh lại, nàng đứng bên mẹ xem cuộc đấu, thấy Tiểu Long Nữ tận lực phòng thủ cho Dương Quá, chẳng chú ý tới sự an nguy của mình, thì bất giác nghĩ bụng: “Nếu ở địa vị nàng là ta, vào lúc sinh tử hệ trọng, liệu ta có thể quên mình, chỉ lo cho chàng như vậy được chăng?”. Nàng thở dài: “Ta cũng có thể làm được như Long cô nương. Tiếc rằng chàng không hề nghĩ đến ta”.

Cầu Thiên Xích bỗng nói to:

– Giả đao phi đao, giả kiếm phi kiếm!

Dương Quá và Tiểu Long Nữ nghe cùng ngẩn người, chưa rõ dụng ý câu nói của bà ta. Cầu Thiên Xích lại nói to:

– Đao tức là đao, kiếm tức là kiếm!

Dương Quá đấu với Công Tôn Chỉ đây là lần thứ hai, chàng cố tìm ra chỗ bí ảo của “Âm dương đảo loạn nhẫn pháp”, chỉ thấy đối phương cây hắc kiếm thanh mảnh cứ chém mạnh, còn cây kim đao nặng nề thì lại múa lượn linh hoạt, chiêu số xuất thủ tương phản hoàn toàn với cái lý của võ học. Nhưng nếu trước sau hắn cứ lấy đao làm kiếm, lấy kiếm làm đao thì là một chuyện, đàng này cứ bất chợt hiển thị đao pháp với kiếm pháp, biến hóa khôn lường, chẳng biết đâu mà lần. Lúc này bỗng nghe Cầu Thiên Xích nói mười sáu chữ kia, thì chàng nghĩ: “Không lẽ kiếm chiêu trên đao, đao chiêu trên kiếm của hắn toàn là giả?”. Mắt thấy thanh hắc kiếm chém ngang vai, rõ ràng là chiêu số của đơn đao, Dương Quá bèn thử dùng kiếm Quân tử gạt đi, hai kiếm đụng nhau, keng một tiếng, cả hai người đều thoái lui một bước. Dương Quá mới biết, rốt cuộc hắc kiếm vẫn là kiếm, đao chiêu mà hắn sử dụng chỉ cốt làm cho đối phương hoa mắt, nhưng nếu đối phương võ công non kém, ứng phó vụng về, thì vẫn có thể bị đả thương bởi đao chiêu ấy.

Dương Quá vừa thử đã thành công, thì cả mừng, chăm chú theo dõi sự sơ hở trong đao kiếm của đối phương, nghĩ bụng, hắn sử dụng chiêu số đảo loạn, tuy kỳ diệu, song lộ tử chắc chắn không thuần nhất. Bỗng nghe Cầu Thiên Xích nói:

– Tấn công đùi bên phải, tấn công đùi bên phải!

Dương Quá thấy kim đao của Công Tôn Chỉ rung rung, hạ bàn thực ra không có gì sơ hở, nhưng chàng nghĩ Cầu Thiên Xích tuy chân tay vô lực, nhưng hiểu biết võ học còn nguyên, võ công của Công Tôn Chỉ lại là do bà ta truyền thụ, bà ta nhất định biết rõ hư thực của hắn, bèn theo lời mà xuất chiêu, đâm một liếm vào đùi bên phải của hắn. Công Tôn Chỉ đưa kim đao gạt ngang, đùi bên phải được che đỡ, nhưng việc chống đỡ đó để hở vai và sườn bên trái. Dương Quá không chờ Cầu Thiên Xích chỉ điểm, trường kiếm của chàng đã đâm toạc vạt áo dưới nách Công Tôn Chỉ. Hắn làu bàu chửi, nhảy lùi lại trừng mắt nhìn Cầu Thiên Xích, quát:

– Lão khất bà, cứ chờ đó, ta sẽ không tha cho mụ đâu.

Đoạn lại vung đao kiếm tấn công Dương Quá. Dương Quá chống đỡ, Cầu Thiên Xích lại nhắc:

– Đá sau lưng hắn.

Lúc này hai người đang đối nhau, muốn đá sau lưng hắn là không thể được, song Dương Quá đã tin vào sự chỉ dẫn của Cầu Thiên Xích, biết lời nói của bà ta hẳn có thâm ý, bèn vòng ra phía sau lưng đối phương. Công Tôn Chỉ chém chéo kim đao ra phía sau. Cầu Thiên Xích nói:

– Đâm giữa trán hắn!

Dương Quá nghĩ: “Mình vừa vòng ra sau lưng hắn, bà ta lại bảo mình đâm vào giữa trán hắn”, chàng cũng chẳng kịp nghĩ ngợi thêm, lập tức trở lại đối diện với kẻ địch, đang định đâm vào giữa trán hắn, thì Cầu Thiên Xích lại nói:

– Đâm vào mông hắn!

Lục Ngạc đứng bên, hai lòng bàn tay ướt mồ hôi vì hồi hộp, nàng cau mày, nghĩ: “Mẹ cứ nói loạn như thế, chẳng hóa ra lại giúp cha hay sao vậy?”. Nàng nghĩ nhưng không nói. Mã Quang Tá thì không nhịn được, kêu to lên:

– Dương huynh đệ, chớ mắc lừa lão thái bà, bà ta muốn huynh đệ chết mệt đó!

Dương Quá vòng ra sau, trở lại trước mấy lần, đã lờ mờ đoán ra dụng ý của Cầu Thiên Xích, nghe bà ta bảo sao, chàng làm đúng như vậy, sau vài lần di chuyển, quả nhiên phát hiện sườn bên phải của Công Tôn Chỉ lộ rõ sơ hở. Trường kiếm của chàng đâm tới, xuyên qua áo, mũi kiếm sâu vào thịt hơn một tấc, máu tươi tức thì loang đỏ vạt áo Công Tôn Chỉ.

Mọi người ồ lên, cùng đứng dậy. Bọn Kim Luân pháp vương đều đã hiểu, nguyên Cầu Thiên Xích vừa rồi không chỉ dẫn cho Dương Quá thủ thắng như thế nào, mà là dạy chàng tìm cơ hội chiến thắng trong tình thế không thể thắng, hoàn toàn không chỉ ra chỗ sơ hở trong chiêu số của Công Tôn Chỉ, mà là muốn Dương Quá dẫn dụ đối phương từ chỗ không có sơ hở trong chiêu số đến chỗ bộc lộ sơ hở. Cầu Thiên Xích chỉ điểm vài lần liên tiếp, Dương Quá lập tức lĩnh hội được tinh nghĩa của võ học thượng thừa, lòng thầm thán phục: “Kẻ địch là cao thủ, rất khó tìm ra sơ hở trong chiêu số của hắn, sự chỉ dẫn của vị Cầu lão tiền bối đáng là bài học cho ta dùng suốt đời”.

Nhưng muốn Công Tôn Chỉ bộc lộ sơ hở, không những võ công phải cao cường, mà còn phải thông thạo chiêu số mà hắn sử dụng, mới có thể trong vòng mươi chiêu, dẫn dụ hắn đi vào con đường sai lầm. Điều này chỉ Cầu Thiên Xích mới làm nổi, Dương Quá thì tuy biết cái lý như vậy, song chưa tự làm được, chàng theo lời chỉ dẫn của bà ta, liên tiếp tấn công tiền hậu tả hữu, phải sau hơn hai mươi chiêu, mới lại đâm một kiếm trúng đùi Công Tôn Chỉ.

Nhát kiếm này đâm tuy không sâu, nhưng rạch một đường dài năm, sáu tấc. Công Tôn Chỉ nghĩ: “Liễu muội cứ phòng hộ vững chắc cho tên tiểu tử họ Dương, khiến ta không đả thương được hắn, cứ đà này, hắn được lão khất bà chỉ điểm, ta sẽ bỏ mạng dưới kiếm của hắn mất”. Năm nào để tự cứu mình, hắn từng đâm chết tình nhân, bây giờ trong cơn nguy cấp, hắn cũng chẳng tha cho Tiểu Long Nữ nữa, liền vung hắc kiếm chém mạnh vào vai Tiểu Long Nữ.

Dương Quá lo sợ, vội giơ kiếm đỡ cho nàng, chỉ nghe Cầu Thiên Xích nói to:

– Đâm eo lưng hắn!

Dương Quá sững sờ, nghĩ: “Cô cô bị tấn công, làm sao ta bỏ mặc không cứu? Nhưng Cầu lão tiền bối mỗi lần chỉ dẫn đều có thâm ý, chắc đấy là chiêu vây Ngụy cứu Triệu, chàng liền chuyển mũi kiếm đâm vào mạng sườn bên phải của Công Tôn Chỉ. Bỗng nghe Tiểu Long Nữ kêu “ối”, nàng bị thương vào cánh tay, thanh kiếm Thục nữ rơi xuống đất. Công Tôn Chỉ đưa chếch hắc kiếm chống đỡ một chiêu của Dương Quá.

Dương Quá cả kinh, vội nói:

– Cô cô mau lui ra, để Quá nhi một mình đối phó với hắn.

Chàng vừa quan tâm đến Tiểu Long Nữ, ngực lại đau nhói. Tiểu Long Nữ bị thương không nhẹ, đành lùi ra, xé vạt áo băng vết thương. Dương Quá cố chống trả, chàng trừng mắt nhìn Cầu Thiên Xích vì bà ta vừa chỉ dẫn sai.

Cầu Thiên Xích cười khẩy, nói:

– Ngươi trách gì ta? Ta chỉ giúp ngươi giết địch, ai bảo ngươi đi cứu người? Hừ, cô nương kia sống hay chết đâu có can hệ đến ta? Nó chết đi còn hay hơn là đằng khác!

Dương Quá giận nói:

– Hai vợ chồng lão tiền bối đúng là một cặp tương xứng, chẳng có lương tâm gì hết!

Cầu Thiên Xích cười, cũng không giận, thản nhiên xem hai người giao đấu.

Dương Quá vốn muốn tách mình ra khỏi chuyện phải trái nơi đây, nhưng mắt thấy Công Tôn Chỉ hung bạo như vậy, chàng không nén được cơn giận, đang định bước ra đối đáp với hắn, thì Tiểu Long Nữ đã chạy tới đỡ Cầu Thiên Xích dậy, xoa xoa huyệt Ngọc Chẩm sau gáy cho bà ta, cầm máu, rồi xé vạt áo băng vết thương, xẵng giọng nói với Công Tôn Chỉ:

– Công Tôn tiên sinh, người này là nguyên phối phu nhân của tiên sinh, tại sao tiên sinh nỡ đối xử với bà ta như vậy? Tiên sinh đã có phu nhân, tại sao còn muốn lấy ta? Giả dụ ta lấy tiên sinh, mai này tiên sinh cũng sẽ đối xử với ta như thế chứ gì?

Mấy câu hỏi dồn dập này làm cho Công Tôn Chỉ cứng lưỡi, không thể trả lời.

Mã Quang Tá thích thú reo lên. Tiêu Tương Tử thì lạnh lùng nhận xét:

– Cô nương này nói rất đúng.

Công Tôn Chỉ quả thật si mê Tiểu Long Nữ, tuy bị nàng hỏi dồn cho cứng lưỡi, nhưng hắn không tức giận, chỉ nhẹ nhàng nói:

– Liễu muội, sao muội lại đi so mình với mụ ác bà kia? Ta nhất mực luyến ái muội còn chưa xong, nếu ta có ý xấu với muội, thì trời tru đất diệt.

Tiểu Long Nữ thản nhiên nói:

– Thiên hạ chỉ cần một mình Quá nhi yêu ta, tiên sinh có thích ta gấp trăm lần, ta cũng chẳng thiết.

Nói rồi nàng nắm chặt tay Dương Quá.

Dương Quá xúc động dị thường, nghĩ: “Cô cô đối với ta như vậy, mà ta chỉ còn được sống vài ngày, tất cả đều do tên ác tặc này”, chàng bèn chỉ mặt Công Tôn Chỉ, nói:

– Ngươi bảo ngươi không có ý xấu gì đối với cô cô ta, hứ, ngươi đẩy ta xuống tử địa, lại lừa dối cô cô ta để thành hôn, như thế gọi là tốt ư? Cô cô bị trúng độc hoa Tình, ngươi thừa biết không có thuốc cứu, song không nói rõ cho cô cô ta biết, như thế là tử tế ư?

Tiểu Long Nữ kinh ngạc, run run hỏi:

– Thật vậy à?

Dương Quá nói:

– Đừng lo, cô cô ban nãy vừa uống thuốc rồi.

Nói đoạn mỉm cười, trong lòng vừa buồn vừa vui, nghĩ: “Ta đưa thuốc cho nàng rồi, ta tình nguyện vì nàng mà chết”.

Công Tôn Chỉ nhìn Cầu Thiên Xích, lại nhìn Tiểu Long Nữ và Dương Quá, trong bụng hắn vừa đố kỵ, vừa thèm muốn, vừa tức giận, vừa hối hận, lại thất vọng, ngượng ngùng. Hắn vốn có công phu hàm dưỡng, nhưng lúc này lâm vào tình cảnh nửa muốn phát điên, liền cúi xuống rút từ dưới tấm chăn hồng “Âm dương song nhẫn”, kim đao hắc kiếm đụng vào nhau “keng” một tiếng, hắn nói:

– Được lắm, hôm nay chúng ta sẽ cùng bỏ mạng một lượt!

Mọi người không ngờ trong đêm tân hôn giao bái, Công Tôn Chỉ lại giấu hung khí dưới chăn, bất giác cùng kêu ồ lên kinh ngạc.

Tiểu Long Nữ lạnh lùng nói:

– Quá nhi, đối với kẻ ác như hắn, không nên khách khí làm gì.

Keng một tiếng, nàng cũng rút từ trong bộ hỉ phục màu hồng của tân nương ra hai thanh kiếm, chính là hai thanh kiếm Quân tử và Thục nữ. Nàng tuy không am tường thế sự, nhưng đối với ác nhân, nàng hạ thủ không hề lưu tình. Hôm trả thù cho Tôn bà bà tại cung Trùng Dương, nàng đã làm cho đệ tử phái Toàn Chân kinh hồn táng đởm, Quảng Ninh tử Hách Đại Thông suýt nữa mất mạng. Hôm nay Công Tôn Chỉ làm cho nàng không được đoàn viên với Dương Quá, nàng đã có ý định liều mình từ sớm, giấu hai thanh kiếm dưới áo cưới, chờ Công Tôn Chỉ chữa trị xong cho Dương Quá, là nàng sẽ tìm cơ hội giao đấu với hắn, nếu không thắng, nàng sẽ tự vẫn, quyết không chôn vùi sự trinh khiết ở cái xó Tuyệt Tình cốc này.

Tân khách thấy cặp phu phụ tân hôn thủ sẵn đao kiếm, đều kinh ngạc, chỉ một số ít người, như Kim Luân pháp vương, đoán trước rằng cuộc hỉ sự này tất sẽ dẫn tới một trường hung sát, nhưng khi thấy Cầu Thiên Xích vừa bị đụng đã ngã chổng kềnh, chẳng tương xứng chút nào với nội công thâm hậu mà bà ta hiển thị, thì không khỏi ngạc nhiên.

Dương Quá nhận thanh kiếm Quân tử từ tay Tiểu Long Nữ, nói:

– Cô cô, hôm nay hai ta giết tên thất phu kia, trả thù cho Quá nhi!

Tiểu Long Nữ lấy làm lạ, hỏi:

– Trả thù cho Quá nhi ư?

Dương Quá đau lòng, nhưng nghĩ chuyện này không nên nói rõ cho nàng biết, chỉ nói:

– Tên ác tặc kia đã hại nhiều người.

Chàng vung kiếm đâm thẳng tới sườn trái của Công Tôn Chỉ. Chàng biết trận đấu này rất hung hiểm, chất độc hoa Tình trong người Tiểu Long Nữ tuy đã được giải, nhưng bản thân chàng bị trúng độc quá sâu, nếu song kiếm hợp bích để thi triển “Ngọc nữ tố tâm kiếm pháp”, động đến chân tình, chàng sẽ bị đau buốt, thế là chàng thi triển kiếm pháp phái Toàn Chân, mỗi chiêu thức đều giữ pháp độ nghiêm cẩn. Lộ kiếm pháp này nếu do mấy lão đạo sĩ Mã Ngọc, Khưu Xứ Cơ xuất thủ, tất sẽ ngưng trọng, bình ổn và sâu lắng, còn Dương Quá sử thì không tránh khỏi thiếu niên lão thành, không được tự nhiên.

Công Tôn Chỉ biết sự lợi hại khi đối phương liên thủ, vừa vào trận liền thi triển “Âm dương đảo loạn nhẫn pháp”, tay trái kim đao, tay phải hắc kiếm, chiêu số hết sức hung hiểm. Kiếm pháp Toàn Chân của Dương Quá là do Vương Trùng Dương sáng tạo, tuy không hung hiểm như kẻ địch, nhưng biến hóa tinh vi, Dương Quá chỉ thủ không công, tiếp liền ba chiêu của hắn. Tiểu Long Nữ quát một tiếng, vung kiếm Thục nữ đâm sau lưng Công Tôn Chỉ.

Công Tôn Chỉ vô cùng thất vọng: “Đóa hoa tươi thắm này lẽ ra là phu nhân tân hôn của ta, bây giờ lại liên thủ với kẻ khác đánh ta”. Lại nghĩ: “Ác bà nương đột nhiên xuất hiện, bóc trần chuyện cũ, làm ta mất hết thể diện và uy tín, không chỉ không ép được Liễu muội thành hôn, mà ngay cơ nghiệp Tuyệt Tình cốc cũng không thể bảo tồn”. Tuy gặp tình huống thúc thủ nan giải, nhưng hắn vẫn ỷ thế võ công cao siêu, chỉ cần hôm nay đánh bại Dương Quá, hắn sẽ đem Tiểu Long Nữ cao chạy xa bay. Hắn không biết rằng Tiểu Long Nữ đã uống giải dược Tuyệt Tình đơn, còn nghĩ nàng sẽ sống ba mươi sáu ngày nữa, trong ba mươi sáu ngày ấy hắn vẫn muốn nàng làm vợ hắn. Càng nghĩ tà tâm càng trỗi dậy, thủ pháp càng hung bạo.

Tiểu Long Nữ sử dụng “Ngọc nữ kiếm pháp”, muốn tâm ý tương thông với Dương Quá, phát dương uy lực “Tố tâm kiếm pháp”, ai dè chàng trước sau không hề nhìn nàng, cứ vung kiếm cự địch riêng rẽ. Tiểu Long Nữ lấy làm lạ, hỏi:

– Quá nhi, sao chàng không nhìn thiếp?

Dương Quá nghe giọng nàng, lòng chấn động, lập tức đau nhói ở ngực, kiếm chiêu hơi chậm lại, xoạc một tiếng, ống tay áo chàng bị hắc kiếm xé rách. Tiểu Long Nữ cả kinh, đâm liền ba kiếm, ngăn chặn đòn công kích của Công Tôn Chỉ. Dương Quá nói:

– Quá nhi không thể nhìn cô cô, cũng không được nghe cô cô nói đâu.

Tiểu Long Nữ dịu dàng hỏi:

– Tại sao?

Dương Quá chỉ sợ lại gặp nguy hiểm, nên xẵng giọng đáp:

– Cô cô muốn Quá nhi chết, thì hãy nói năng âu yếm với Quá nhi!

Chàng vừa nổi giận, cơn đau hết ngay, đủ sức hóa giải chiêu kiếm của Công Tôn Chỉ.

Tiểu Long Nữ cảm thấy mình có lỗi, nói:

– Chàng đừng giận, thiếp không nói nữa vậy. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyệnFULL.vn chấm c.o.m

Đột nhiên nàng nghĩ: “Ô, mình đã được giải độc, chàng thì chưa! Thuốc giải có được, chàng không uống, đã dành cho ta rồi”. Nghĩ đến đó, vừa cảm kích, vừa thương chàng, thâm tình vô hạn, uy lực của “Ngọc nữ tố tâm kiếm pháp” tăng lên tức thì, chiêu số sử ra che chở cho mọi chỗ yếu hại trên thân thể Dương Quá. Khi nàng che chở cho chàng, lẽ ra chàng phải phòng ngự giúp nàng, nhưng Dương Quá không dám liếc nhìn nàng, thành thử toàn thân nàng đầy sơ hở, rất dễ bị đòn của địch.

Công Tôn Chỉ tinh mắt, qua vài chiêu đã nhận ra sơ hở của nàng, nhưng hắn không muốn đả thương nàng, đao kiếm chỉ nhắm Dương Quá mà công kích mãnh liệt. Khi công kích thì như sóng dữ vỗ bờ, lúc phòng thủ thì tường đá sừng sững. Tiểu Long Nữ thì chỉ chăm chú bảo hộ cho Dương Quá, nên trong mấy chục chiêu, đôi bên vẫn ngang ngửa với nhau.

Lúc này Lục Ngạc đã tỉnh lại, nàng đứng bên mẹ xem cuộc đấu, thấy Tiểu Long Nữ tận lực phòng thủ cho Dương Quá, chẳng chú ý tới sự an nguy của mình, thì bất giác nghĩ bụng: “Nếu ở địa vị nàng là ta, vào lúc sinh tử hệ trọng, liệu ta có thể quên mình, chỉ lo cho chàng như vậy được chăng?”. Nàng thở dài: “Ta cũng có thể làm được như Long cô nương. Tiếc rằng chàng không hề nghĩ đến ta”.

Cầu Thiên Xích bỗng nói to:

– Giả đao phi đao, giả kiếm phi kiếm!

Dương Quá và Tiểu Long Nữ nghe cùng ngẩn người, chưa rõ dụng ý câu nói của bà ta. Cầu Thiên Xích lại nói to:

– Đao tức là đao, kiếm tức là kiếm!

Dương Quá đấu với Công Tôn Chỉ đây là lần thứ hai, chàng cố tìm ra chỗ bí ảo của “Âm dương đảo loạn nhẫn pháp”, chỉ thấy đối phương cây hắc kiếm thanh mảnh cứ chém mạnh, còn cây kim đao nặng nề thì lại múa lượn linh hoạt, chiêu số xuất thủ tương phản hoàn toàn với cái lý của võ học. Nhưng nếu trước sau hắn cứ lấy đao làm kiếm, lấy kiếm làm đao thì là một chuyện, đàng này cứ bất chợt hiển thị đao pháp với kiếm pháp, biến hóa khôn lường, chẳng biết đâu mà lần. Lúc này bỗng nghe Cầu Thiên Xích nói mười sáu chữ kia, thì chàng nghĩ: “Không lẽ kiếm chiêu trên đao, đao chiêu trên kiếm của hắn toàn là giả?”. Mắt thấy thanh hắc kiếm chém ngang vai, rõ ràng là chiêu số của đơn đao, Dương Quá bèn thử dùng kiếm Quân tử gạt đi, hai kiếm đụng nhau, keng một tiếng, cả hai người đều thoái lui một bước. Dương Quá mới biết, rốt cuộc hắc kiếm vẫn là kiếm, đao chiêu mà hắn sử dụng chỉ cốt làm cho đối phương hoa mắt, nhưng nếu đối phương võ công non kém, ứng phó vụng về, thì vẫn có thể bị đả thương bởi đao chiêu ấy.

Dương Quá vừa thử đã thành công, thì cả mừng, chăm chú theo dõi sự sơ hở trong đao kiếm của đối phương, nghĩ bụng, hắn sử dụng chiêu số đảo loạn, tuy kỳ diệu, song lộ tử chắc chắn không thuần nhất. Bỗng nghe Cầu Thiên Xích nói:

– Tấn công đùi bên phải, tấn công đùi bên phải!

Dương Quá thấy kim đao của Công Tôn Chỉ rung rung, hạ bàn thực ra không có gì sơ hở, nhưng chàng nghĩ Cầu Thiên Xích tuy chân tay vô lực, nhưng hiểu biết võ học còn nguyên, võ công của Công Tôn Chỉ lại là do bà ta truyền thụ, bà ta nhất định biết rõ hư thực của hắn, bèn theo lời mà xuất chiêu, đâm một liếm vào đùi bên phải của hắn. Công Tôn Chỉ đưa kim đao gạt ngang, đùi bên phải được che đỡ, nhưng việc chống đỡ đó để hở vai và sườn bên trái. Dương Quá không chờ Cầu Thiên Xích chỉ điểm, trường kiếm của chàng đã đâm toạc vạt áo dưới nách Công Tôn Chỉ. Hắn làu bàu chửi, nhảy lùi lại trừng mắt nhìn Cầu Thiên Xích, quát:

– Lão khất bà, cứ chờ đó, ta sẽ không tha cho mụ đâu.

Đoạn lại vung đao kiếm tấn công Dương Quá. Dương Quá chống đỡ, Cầu Thiên Xích lại nhắc:

– Đá sau lưng hắn.

Lúc này hai người đang đối nhau, muốn đá sau lưng hắn là không thể được, song Dương Quá đã tin vào sự chỉ dẫn của Cầu Thiên Xích, biết lời nói của bà ta hẳn có thâm ý, bèn vòng ra phía sau lưng đối phương. Công Tôn Chỉ chém chéo kim đao ra phía sau. Cầu Thiên Xích nói:

– Đâm giữa trán hắn!

Dương Quá nghĩ: “Mình vừa vòng ra sau lưng hắn, bà ta lại bảo mình đâm vào giữa trán hắn”, chàng cũng chẳng kịp nghĩ ngợi thêm, lập tức trở lại đối diện với kẻ địch, đang định đâm vào giữa trán hắn, thì Cầu Thiên Xích lại nói:

– Đâm vào mông hắn!

Lục Ngạc đứng bên, hai lòng bàn tay ướt mồ hôi vì hồi hộp, nàng cau mày, nghĩ: “Mẹ cứ nói loạn như thế, chẳng hóa ra lại giúp cha hay sao vậy?”. Nàng nghĩ nhưng không nói. Mã Quang Tá thì không nhịn được, kêu to lên:

– Dương huynh đệ, chớ mắc lừa lão thái bà, bà ta muốn huynh đệ chết mệt đó!

Dương Quá vòng ra sau, trở lại trước mấy lần, đã lờ mờ đoán ra dụng ý của Cầu Thiên Xích, nghe bà ta bảo sao, chàng làm đúng như vậy, sau vài lần di chuyển, quả nhiên phát hiện sườn bên phải của Công Tôn Chỉ lộ rõ sơ hở. Trường kiếm của chàng đâm tới, xuyên qua áo, mũi kiếm sâu vào thịt hơn một tấc, máu tươi tức thì loang đỏ vạt áo Công Tôn Chỉ.

Mọi người ồ lên, cùng đứng dậy. Bọn Kim Luân pháp vương đều đã hiểu, nguyên Cầu Thiên Xích vừa rồi không chỉ dẫn cho Dương Quá thủ thắng như thế nào, mà là dạy chàng tìm cơ hội chiến thắng trong tình thế không thể thắng, hoàn toàn không chỉ ra chỗ sơ hở trong chiêu số của Công Tôn Chỉ, mà là muốn Dương Quá dẫn dụ đối phương từ chỗ không có sơ hở trong chiêu số đến chỗ bộc lộ sơ hở. Cầu Thiên Xích chỉ điểm vài lần liên tiếp, Dương Quá lập tức lĩnh hội được tinh nghĩa của võ học thượng thừa, lòng thầm thán phục: “Kẻ địch là cao thủ, rất khó tìm ra sơ hở trong chiêu số của hắn, sự chỉ dẫn của vị Cầu lão tiền bối đáng là bài học cho ta dùng suốt đời”.

Nhưng muốn Công Tôn Chỉ bộc lộ sơ hở, không những võ công phải cao cường, mà còn phải thông thạo chiêu số mà hắn sử dụng, mới có thể trong vòng mươi chiêu, dẫn dụ hắn đi vào con đường sai lầm. Điều này chỉ Cầu Thiên Xích mới làm nổi, Dương Quá thì tuy biết cái lý như vậy, song chưa tự làm được, chàng theo lời chỉ dẫn của bà ta, liên tiếp tấn công tiền hậu tả hữu, phải sau hơn hai mươi chiêu, mới lại đâm một kiếm trúng đùi Công Tôn Chỉ.

Nhát kiếm này đâm tuy không sâu, nhưng rạch một đường dài năm, sáu tấc. Công Tôn Chỉ nghĩ: “Liễu muội cứ phòng hộ vững chắc cho tên tiểu tử họ Dương, khiến ta không đả thương được hắn, cứ đà này, hắn được lão khất bà chỉ điểm, ta sẽ bỏ mạng dưới kiếm của hắn mất”. Năm nào để tự cứu mình, hắn từng đâm chết tình nhân, bây giờ trong cơn nguy cấp, hắn cũng chẳng tha cho Tiểu Long Nữ nữa, liền vung hắc kiếm chém mạnh vào vai Tiểu Long Nữ.

Dương Quá lo sợ, vội giơ kiếm đỡ cho nàng, chỉ nghe Cầu Thiên Xích nói to:

– Đâm eo lưng hắn!

Dương Quá sững sờ, nghĩ: “Cô cô bị tấn công, làm sao ta bỏ mặc không cứu? Nhưng Cầu lão tiền bối mỗi lần chỉ dẫn đều có thâm ý, chắc đấy là chiêu vây Ngụy cứu Triệu, chàng liền chuyển mũi kiếm đâm vào mạng sườn bên phải của Công Tôn Chỉ. Bỗng nghe Tiểu Long Nữ kêu “ối”, nàng bị thương vào cánh tay, thanh kiếm Thục nữ rơi xuống đất. Công Tôn Chỉ đưa chếch hắc kiếm chống đỡ một chiêu của Dương Quá.

Dương Quá cả kinh, vội nói:

– Cô cô mau lui ra, để Quá nhi một mình đối phó với hắn.

Chàng vừa quan tâm đến Tiểu Long Nữ, ngực lại đau nhói. Tiểu Long Nữ bị thương không nhẹ, đành lùi ra, xé vạt áo băng vết thương. Dương Quá cố chống trả, chàng trừng mắt nhìn Cầu Thiên Xích vì bà ta vừa chỉ dẫn sai.

Cầu Thiên Xích cười khẩy, nói:

– Ngươi trách gì ta? Ta chỉ giúp ngươi giết địch, ai bảo ngươi đi cứu người? Hừ, cô nương kia sống hay chết đâu có can hệ đến ta? Nó chết đi còn hay hơn là đằng khác!

Dương Quá giận nói:

– Hai vợ chồng lão tiền bối đúng là một cặp tương xứng, chẳng có lương tâm gì hết!

Cầu Thiên Xích cười, cũng không giận, thản nhiên xem hai người giao đấu.

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky