Dương Quá liếc qua về phía Tiểu Long Nữ, thấy nàng dựa vào chiếc ghế, xé vạt áo băng vết thương, đoán nàng sẽ không sao, tinh thần hăng lên, kiếm chiêu chợt biến, từ kiếm pháp phái Toàn Chân đổi sang Ngọc nữ kiếm pháp. Công Tôn Chỉ thấy kiếm pháp của chàng đang ổn trọng đoan nghiêm, đột nhiên chuyển thành khinh linh thanh thoát, như thể hóa thành một người khác, thì hắn lấy làm lạ, nghĩ: “Kẻ này ngụy kế đa đoan, lại giở trò quỷ gì đây?”. Nhưng khi tiếp chiêu, cảm thấy kiếm pháp của đối phương đúng là phong cách danh gia, cùng một lộ với Tiểu Long Nữ, thì hắn không nghi ngờ nữa, kim đao hắc kiếm cùng tấn công tới.
Sau hơn mười chiêu, Dương Quá lại dần dần núng thế, để Công Tôn Chỉ đẩy chàng lùi dần. Cầu Thiên Xích mấy lần lên tiếng chỉ điểm, nhưng Dương Quá giận bà ta có ý hại Tiểu Long Nữ, không thèm nghe lời bà ta, nghĩ bụng: “Ai cần mụ la lối kia chứ?”. Chàng đâm liền bốn kiếm, cất giọng ngâm nga:
– Dập dồn chân ngựa, sắc áo hồng tươi.
Lỏng buông tay khấu, mê mải rong chơi.
Miệng ngâm nga, kiếm chiêu phối hợp với câu thơ, động tác múa lượn cực kỳ uyển chuyển. Công Tôn Chỉ ngẩn người, hỏi:
– Cái gì vậy?
Dương Quá lại ngâm:
– Gió bay điện chớp, cảnh vùn vụt trôi.
Trung Nguyên tươi đẹp, mắt ai sáng ngời.[11]
Thơ bốn chữ một câu, kiếm chiêu cũng bốn chiêu một lớp, ngâm đến câu “Gió bay điện chớp, cảnh vùn vụt trôi”, thì kiếm pháp nhanh lạ thường, Ỡcâu “Trung Nguyên tươi đẹp, mắt ai sáng ngời”, thì lại dìu dặt uyển chuyển. Công Tôn Chỉ chưa từng gặp lộ kiếm pháp thế này, nghe đối phương ngâm thơ êm tai, thế công lập tức chậm lại, hắn ngưng thần dò đoán ý thơ, nghĩ rằng kiếm chiêu của Dương Quá phù hợp với ý thơ, chỉ cần hiểu được ý thơ, là sẽ phá giải kiếm pháp.
Lại nghe Dương Quá ngâm:
– Rời gót vườn lan, ruổi ngựa Hoa san.
Sông dài như lụa, rủ xuống non ngàn.
Mắt dõi cánh hồng, tay lộng cung đàn.
Mấy câu thơ này ngâm lên hết sức tự nhiên, kiếm pháp thì đại khai đại hợp, anh tuấn hùng vĩ, nhất là hai câu cuối thì kiếm chiêu cực kỳ phiêu hốt, tưởng đông hóa tây, hướng lên mà lại đánh xuống, một chiêu hai kiếm, khó phân hư thực.
Tiểu Long Nữ lúc này đã băng bó xong vết thương, thấy kiếm pháp của Dương Quá rất đẹp mắt, bèn hỏi:
– Quá nhi, là môn kiếm pháp gì vậy, ai dạy cho chàng thế?
Dương Quá cười, đáp:
– Quá nhi tự luyện đó, cô cô bảo có được không? Ít ngày trước Quá nhi nằm dưỡng thương, cạnh giường có một quyển thơ, Quá nhi xem nên nhớ. Chu Tử Liễu tiền bối tại anh hùng yến dùng thư pháp hóa nhập võ công, Quá nhi thì lấy thi cú hóa nhập võ công, xem chừng cũng được.
Tiểu Long Nữ khen:
– Hay lắm.
Bỗng nghe Kim Luân pháp vương tán thưởng:
– Dương huynh đệ, sự thông minh của huynh đệ khiến lão nạp thán phục vô cùng. Mấy câu tiếp theo hẳn sẽ là “Cúi đầu thấu hiểu, hồn du thái huyền, Vui như ngư khách, được cá quên thuyền.”.
Công Tôn Chỉ chợt nghĩ: “Lão hòa thượng đang chỉ điểm cho ta”. Cũng không cần nghĩ xem Kim Luân pháp vương có dụng ý gì, đoán rằng sau câu “Cúi đầu thấu hiểu”, kiếm tất đánh xuống, bèn vung hắc kiếm thủ trước hạ bàn, còn kim đao thì phạt ngang trung bàn.
Kim Luân pháp vương văn võ toàn tài, tuy ẩn cư ở Tây Tạng, nhưng đọc hết bách gia kinh sử của người Hán, nghe Dương Quá ngâm thơ, lão ta đã biết câu tiếp theo là gì, bèn nói toạc ra, để giúp Công Tôn Chỉ trừ khử Dương Quá. Lần này Công Tôn Chỉ quả nhiên đi trước nửa bước, kiếm chiêu của Dương Quá chưa sử ra, đã bị đối phương chặn đứng, đao răng cưa lại phạt ngang trung bàn. May mà Dương Quá nghe Kim Luân pháp vương đọc bốn câu thơ kia, thôi không sử kiếm theo thơ, mà phòng thủ trung bàn, chàng dùng ngón giữa tay trái búng vào sống đao “coong” một tiếng. Công Tôn Chỉ cảm thấy cánh tay chấn động, hổ khẩu hơi tê, hắn kinh ngạc nghĩ bụng: “Tên tiểu tử này võ công cổ quái thật!”. Cái búng vừa rồi của Dương Quá chính là công phu Đạn chỉ thần công mà Hoàng Dược Sư truyền thụ, bất quá chàng công lực chưa đủ, nên chưa thể khắc địch chế thắng. Nếu là cái búng của Hoàng Dược Sư, thì cây đao kia đã văng khỏi tay Công Tôn Chỉ rồi. Tuy nhiên nhờ cái búng ấy mà trong giây lát Dương Quá từ thế hạ phong giành lại thượng phong, trường kiếm múa tít, sử dụng Ngọc tiêu kiếm pháp do Hoàng Dược Sư truyền thụ. Ngọc tiêu kiếm pháp và Đạn chỉ thần công đều lấy việc tấn công huyệt đạo của địch làm chính, kiếm phối hợp với chỉ (ngón tay), tinh vi huyền diệu, tuy công phu của chàng chưa thành thục, nhưng đông kích dồn dập một trận, Công Tôn Chỉ cũng không dễ gì đối phó.
Lúc này Cầu Thiên Xích lại nhắc:
– Hắn đâm kiếm sườn phải, đao chém ngang cổ đó!
– Hắn thọc kiếm vai phải, thủ đao sườn trái đấy!
Bà ta cứ vạch ra trước từng lộ chiêu số của Công Tôn Chỉ. Như thế này, Dương Quá tất sẽ thắng chứ không thể bại, chàng không ngâm thơ nữa, Kim Luân pháp vương sẽ chẳng còn cách gì đoán biết kiếm ý của chàng. Âm dương song nhẫn của Công Tôn Chỉ tuy là võ học gia truyền, nhưng sau một phen được Cầu Thiên Xích gạn đục khơi trong, sáng tân bổ khuyết, chỉnh đốn hoàn toàn, mọi chiêu số đều bị Cầu Thiên Xích đoán biết, dù biến hóa thế nào cũng bị bà ta vạch trần.
Đang đấu say sưa, bỗng nghe Cầu Thiên Xích nói:
– Đao kiếm của hắn cùng tấn công thượng bàn đó.
Câu này thật là tai hại, nói ra đúng vào lúc đao kiếm của Công Tôn Chỉ vừa đánh ra, không thể biến đổi giữa chừng, thừa cơ hội cho Dương Quá né tránh. Dương Quá chúi người xuống tránh, đưa ngang kiếm che lưng, ngón tay trái đã điểm vào huyệt Khí Hải ở dưới rốn một tấc rưỡi của đối phương. Dương Quá điểm trúng huyệt, cả mừng, tưởng đối phương nhất định bị trọng thương, nào ngờ Công Tôn Chỉ lại điềm nhiên tung cước đá lên cằm chàng. Dương Quá kinh ngạc, vội nhảy sang bên cạnh mấy thước, lấy làm lạ về huyệt đạo của người này. Ở trận trước, chàng dùng chuông vàng rõ ràng đánh trúng huyệt của hắn, vậy mà hắn không việc gì, chàng còn đang mải nghĩ, đao kiếm của Công Tôn Chỉ đã đánh tới. Chỉ nghe Cầu Thiên Xích nói:
– Đao kiếm của hắn giao thoa, hữu kiếm công bên trái, tả đao công bên phải.
Dương Quá lập tức cố chống trả.
Xét về công lực mà nói, Dương Quá đã không địch nổi từ sớm, may nhờ có Cầu Thiên Xích vạch ra trước các chiêu số lợi hại của Công Tôn Chỉ. Lúc này hai bên đã trao đổi bảy, tám trăm chiêu, đám đệ tử sơn cốc cố nhiên kinh hồn táng đởm, bọn cao thủ như Tiêu Tương Tử cũng hoa cả mắt, không thể đoán kết cục trận này ai thắng ai bại.
Trong đao quang kiếm ảnh, Công Tôn Chỉ há miệng mà thở phì phò, Dương Quá thì mồ hôi ướt áo, hai người tiến thoái đã không còn linh hoạt như trước nữa.
Công Tôn Lục Ngạc nghĩ cứ đấu tiếp, một trong hai người ắt sẽ trọng thương, nàng không muốn Dương Quá bại trận, cung không nỡ nhìn phụ thân ngã xuống, bèn nói nhỏ với Cầu Thiên Xích:
– Mẹ, mẹ bảo họ đừng đánh nhau nữa, hãy ngồi lại phân định phải trái thì hơn.
Câu Thiên Xích nói:
– Hừm, rót hai chén trà mang lại cho ta!
Lục Ngạc vâng lời, mang hai chén trà đến trước mặt mẹ. Cầu Thiên Xích đưa hai tay gỡ miếng vải mà ban nãy Tiểu Long Nữ đã băng vết thương trên đầu bà ta, vừa gỡ ra, máu lập tức lại chảy. Lục Ngạc thốt lên:
– Mẹ!
Cầu Thiên Xích nói:
– Không chết được đâu!
Bà ta đặt băng trên gối, hai tay bưng hai chén trà, bốn ngón mỗi tay giữ chén, ngón cái thì chấm đẫm máu tươi mà nhúng vào trong chén trà. Máu tươi tan liền trong nước trà, không còn vết tích gì. Bà ta gọi to:
– Đấu mệt cả rồi, hãy uống một chén trà rồi đấu tiếp!
Rồi sai Lục Ngạc:
– Bưng ra cho họ giải khát, mỗi người một chén!
Lục Ngạc biết mẹ vô cùng oán hận phụ thân, quyết không có hảo tâm để cho phụ thân giải khát, việc này chắc hẳn bất lợi cho phụ thân, nhưng hai chén trà này chính nàng rót ra, không hề có độc, cũng không có gì lạ, có lẽ mẹ nàng thương hại Dương Quá, song nếu không cho phụ thân nàng được uống, phụ thân sẽ không chịu dừng đấu, Dương Quá cũng không thể uống, cả hai sẽ mệt lử. Thế là nàng bước ra giữa sảnh, nói to: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyệnFULL.vn chấm c.o.m
– Xin hãy dùng trà!
Dương Quá và Công Tôn Chỉ đã khát khô cả cổ, nghe Cầu Thiên Xích gọi, đều dừng tay nhảy sang một bên. Lục Ngạc bưng khay trà cho phụ thân trước.
Công Tôn Chỉ nghĩ bụng, trà này do Cầu Thiên Xích sai mang ra, chắc có gì bất thường, quá nửa là bị hạ độc bèn hất tay về phía Dương Quá, nói:
– Mang cho hắn uống trước!
Dương Quá không chút lo sợ, bưng luôn chén trà, uống một ngụm nhỏ. Công Tôn Chỉ nói:
– Được rồi, ngươi hãy đưa chén trà ấy cho ta.
Hắn giơ tay nhận chén trà từ tay Dương Quá. Dương Quá cười, nói:
– Trà do con gái ngươi rót, không lẽ lại có thuốc độc hay sao?
Chàng nói rồi bưng chén trà kia uống một hơi cạn sạch.
Công Tôn Chỉ nhìn mặt Lục Ngạc, thấy sắc diện bình hòa, nghĩ: “Ngạc nhi có tình ý đối với tên tiểu tử kia, tất nhiên không hạ độc vào trà, mình đã đổi lấy chén của hắn, còn ngại gì nữa”. Bèn cũng uống cạn một hơi, rồi gõ đao kiếm vào nhau keng một tiếng, nói:
– Không cần nghỉ, hãy đấu tiếp, nếu không được mụ già kia chỉ điểm, thì ngươi có mười cái mạng cũng đã táng dưới kim đao hắc kiếm của ta rồi.
Cầu Thiên Xích băng lại vết thương trên đầu, nói:
– Công phu bế huyệt của hắn đã trở nên vô hiệu, ngươi cứ việc đánh vào huyệt đạo của hắn.
Công Tôn Chỉ sững sờ, chỉ lờ mờ cảm thấy lưỡi có vị tanh tanh của máu thì kinh hoàng. Nguyên công phu bế huyệt gia truyền của hắn có một điều đại cấm kỵ, là trong ăn uống tuyệt nhiên không được có chất tanh, nếu không công phu lập tức bị mất hiệu nghiệm. Tổ tiên hắn sợ vô ý phạm kỵ, đã nghiêm huấn mọi người trong sơn cốc này phải ăn chay, người ngoài dẫu không luyện công phu thượng thừa ấy cũng phải ăn chay theo. Hắn xưa nay phòng phạm chu đáo, ai ngờ Cầu Thiên Xích thực hiện độc kế, đem hòa máu bà ta vào trà? Dương Quá uống thứ nước trà ấy đâu có tổn hại gì, còn công phu khổ luyện một đời của Công Tôn Chỉ thì hóa thành công cốc.
Trong cơn cuồng nộ, hắn ngoảnh nhìn Cầu Thiên Xích, thấy bà ta đang ngồi đặt đĩa táo ngọt dùng để thết khách trên đầu gối bà ta, thong thả nhai táo một cách ngon lành, rồi bà ta chậm rãi nói:
– Hai mươi năm trước ta đã bảo ngươi rồi, môn công phu của gia tộc Công Tôn nhà ngươi khó luyện dễ phá, đừng luyện thì hơn.
Công Tôn Chỉ mắt như tóe lửa, vung đao kiếm lao về phía Cầu Thiên Xích. Công Tôn Lục Ngạc hoảng hốt nhào tới che trước mặt mẹ, chỉ cảm thấy tiếng gió rít ngang tai, tựa hồ có ám khí bay qua. Công Tôn Chỉ rú lên một tiếng dài, mắt phải của hắn máu chảy ròng ròng, hắn quay người chạy ra, hai tay vẫn nắm đao kiếm. Một vệt máu tươi nhỏ dưới đất, thẳng ra cửa sảnh. Chỉ nghe tiếng kêu thảm thiết càng lúc càng xa của hắn, cuối cùng tắt lặng ngoài rừng. Mọi người trong sảnh nhìn nhau, không biết Cầu Thiên Xích đả thương Công Tôn Chỉ bằng cách nào. Chỉ có Dương Quá và Công Tôn Lục Ngạc mới biết Cầu Thiên Xích vừa sử dụng công phu phun hạt táo.
Trong lúc Dương Quá và Công Tôn Chỉ giao đấu, Cầu Thiên Xích ăn táo, đã ngậm sẵn trong miệng bảy, tám hạt táo. Bà ta thấy Công Tôn Chỉ võ công đại tiến, nếu mình phun hạt táo, hắn ắt tránh được, một đòn không trúng, hắn đã đề phòng thì sau đó khó lòng đả thương hắn. Thế là bà ta trước tiên dùng trà pha máu hủy hoại công phu bế huyệt của hắn, sau đó mới thừa cơ hắn nổi giận mà đột nhiên phun hạt táo. Mười mấy năm bà ta chỉ khổ luyện một môn võ công này, kình lực mạnh mẽ, sự chuẩn xác của nó không thua bất cứ thứ ám khí lợi hại nào trong thiên hạ. Nếu Công Tôn Lục Ngạc không bất ngờ nhảy ra che chắn trước mặt, thì Công Tôn Chỉ đã không chỉ mù cả hai mắt, mà còn bị hạt táo phun trúng giữa trán, chết ngay tại trận.
Lục Ngạc không nỡ lòng nào, nàng ngây ra, gọi:
– Gia gia, gia gia!
Rồi định chạy theo xem sao. Cầu Thiên Xích quát:
– Ngươi muốn gọi gia gia, muốn đi theo hắn thì vĩnh viễn đừng nhìn mặt ta nữa.
Lục Ngạc dừng bước, tiến thoái lưỡng nan, nhưng nghĩ trong chuyện này phụ thân sai trái, thảm cảnh mẹ nàng phải chịu nặng nề hơn nhiều, hơn nữa phụ thân đã đi xa, nàng có đuổi theo cũng chẳng kịp, bèn quay lại, đứng cúi đầu im lặng.
Cầu Thiên Xích thản nhiên ngồi trên ghế, nhìn hai bên, cười nhạt, nói:
– Được rồi, hôm nay các vị tới đây là để uống rượu mừng, tiệc rượu chưa xong, há để mất hứng?
Mọi người đều lạnh gáy trước mục quang của Cầu Thiên Xích, chỉ sợ bà ta đột nhiên phun ra thứ ám khí cổ quái. Mọi người ủa sơn cốc đều lo ngại, bọn Kim Luân pháp vương, Doãn Khắc Tây thì ngấm ngầm phòng bị.
Tiểu Long Nữ và Dương Quá thấy Công Tôn Chỉ rơi vào kết cục như vậy, cũng hết sức bất ngờ, bất giác cùng thở dài, đưa tay ra nắm chặt tay nhau, hai người tâm ý tương thông, kề vai nhau bước ra ngoài. Vừa tới cửa sảnh, thì nghe Cầu Thiên Xích đột nhiên quát to:
– Dương Quá, ngươi đi đâu vậy?
Dương Quá quay người lại, vái bà ta thật dài, nói:
– Cầu lão tiền bối, Công Tôn cô nương, chúng ta từ biệt ở đây thôi.
Chàng tự biết mạng mình không dài, nên không nói “Hẹn ngày tái ngộ”.
Lục Ngạc đáp lễ, buồn rầu im lặng. Cầu Thiên Xích mặt hầm hầm, xẵng giọng:
– Ta có đứa con gái độc nhất hứa gả cho ngươi, tại sao ngươi đã không gọi ta là nhạc mẫu, lại còn vội vàng bỏ đi?
Dương Quá ngẩn ra, nghĩ: “Lão bà hứa gả con gái cho ta, nhưng ta đâu có muốn”.
Cầu Thiên Xích nói:
– Ở đây đồ lễ, đèn nến đủ cả, tân khách cũng đông đủ, nhân sĩ võ lâm chúng ta cũng khỏi cần nhiêu khê, hai đứa ngươi bây giờ hãy thành thân luôn cho xong.
Bọn Kim Luân pháp vương thấy Dương Quá chỉ vì Tiểu Long Nữ đã phải hai phen ác đấu với Công Tôn Chỉ, lúc này nghe Cầu Thiên Xích nói thế, biết rằng lại sắp xảy ra một trận phong ba. Mọi người nhìn nhau, kẻ thì mỉm cười, người thì lắc đầu nhè nhẹ.
Dương Quá tay trái khoác tay Tiểu Long Nữ, tay phải đè lên cán kiếm Quân tử, nói:
– Mỹ ý của Cầu lão tiền bối, vãn bối vô cùng cảm kích. Nhưng vãn bối đã có ý trung nhân, quả thật không xứng với lệnh ái.
Dương Quá liếc qua về phía Tiểu Long Nữ, thấy nàng dựa vào chiếc ghế, xé vạt áo băng vết thương, đoán nàng sẽ không sao, tinh thần hăng lên, kiếm chiêu chợt biến, từ kiếm pháp phái Toàn Chân đổi sang Ngọc nữ kiếm pháp. Công Tôn Chỉ thấy kiếm pháp của chàng đang ổn trọng đoan nghiêm, đột nhiên chuyển thành khinh linh thanh thoát, như thể hóa thành một người khác, thì hắn lấy làm lạ, nghĩ: “Kẻ này ngụy kế đa đoan, lại giở trò quỷ gì đây?”. Nhưng khi tiếp chiêu, cảm thấy kiếm pháp của đối phương đúng là phong cách danh gia, cùng một lộ với Tiểu Long Nữ, thì hắn không nghi ngờ nữa, kim đao hắc kiếm cùng tấn công tới.
Sau hơn mười chiêu, Dương Quá lại dần dần núng thế, để Công Tôn Chỉ đẩy chàng lùi dần. Cầu Thiên Xích mấy lần lên tiếng chỉ điểm, nhưng Dương Quá giận bà ta có ý hại Tiểu Long Nữ, không thèm nghe lời bà ta, nghĩ bụng: “Ai cần mụ la lối kia chứ?”. Chàng đâm liền bốn kiếm, cất giọng ngâm nga:
– Dập dồn chân ngựa, sắc áo hồng tươi.
Lỏng buông tay khấu, mê mải rong chơi.
Miệng ngâm nga, kiếm chiêu phối hợp với câu thơ, động tác múa lượn cực kỳ uyển chuyển. Công Tôn Chỉ ngẩn người, hỏi:
– Cái gì vậy?
Dương Quá lại ngâm:
– Gió bay điện chớp, cảnh vùn vụt trôi.
Trung Nguyên tươi đẹp, mắt ai sáng ngời.[11]
Thơ bốn chữ một câu, kiếm chiêu cũng bốn chiêu một lớp, ngâm đến câu “Gió bay điện chớp, cảnh vùn vụt trôi”, thì kiếm pháp nhanh lạ thường, Ỡcâu “Trung Nguyên tươi đẹp, mắt ai sáng ngời”, thì lại dìu dặt uyển chuyển. Công Tôn Chỉ chưa từng gặp lộ kiếm pháp thế này, nghe đối phương ngâm thơ êm tai, thế công lập tức chậm lại, hắn ngưng thần dò đoán ý thơ, nghĩ rằng kiếm chiêu của Dương Quá phù hợp với ý thơ, chỉ cần hiểu được ý thơ, là sẽ phá giải kiếm pháp.
Lại nghe Dương Quá ngâm:
– Rời gót vườn lan, ruổi ngựa Hoa san.
Sông dài như lụa, rủ xuống non ngàn.
Mắt dõi cánh hồng, tay lộng cung đàn.
Mấy câu thơ này ngâm lên hết sức tự nhiên, kiếm pháp thì đại khai đại hợp, anh tuấn hùng vĩ, nhất là hai câu cuối thì kiếm chiêu cực kỳ phiêu hốt, tưởng đông hóa tây, hướng lên mà lại đánh xuống, một chiêu hai kiếm, khó phân hư thực.
Tiểu Long Nữ lúc này đã băng bó xong vết thương, thấy kiếm pháp của Dương Quá rất đẹp mắt, bèn hỏi:
– Quá nhi, là môn kiếm pháp gì vậy, ai dạy cho chàng thế?
Dương Quá cười, đáp:
– Quá nhi tự luyện đó, cô cô bảo có được không? Ít ngày trước Quá nhi nằm dưỡng thương, cạnh giường có một quyển thơ, Quá nhi xem nên nhớ. Chu Tử Liễu tiền bối tại anh hùng yến dùng thư pháp hóa nhập võ công, Quá nhi thì lấy thi cú hóa nhập võ công, xem chừng cũng được.
Tiểu Long Nữ khen:
– Hay lắm.
Bỗng nghe Kim Luân pháp vương tán thưởng:
– Dương huynh đệ, sự thông minh của huynh đệ khiến lão nạp thán phục vô cùng. Mấy câu tiếp theo hẳn sẽ là “Cúi đầu thấu hiểu, hồn du thái huyền, Vui như ngư khách, được cá quên thuyền.”.
Công Tôn Chỉ chợt nghĩ: “Lão hòa thượng đang chỉ điểm cho ta”. Cũng không cần nghĩ xem Kim Luân pháp vương có dụng ý gì, đoán rằng sau câu “Cúi đầu thấu hiểu”, kiếm tất đánh xuống, bèn vung hắc kiếm thủ trước hạ bàn, còn kim đao thì phạt ngang trung bàn.
Kim Luân pháp vương văn võ toàn tài, tuy ẩn cư ở Tây Tạng, nhưng đọc hết bách gia kinh sử của người Hán, nghe Dương Quá ngâm thơ, lão ta đã biết câu tiếp theo là gì, bèn nói toạc ra, để giúp Công Tôn Chỉ trừ khử Dương Quá. Lần này Công Tôn Chỉ quả nhiên đi trước nửa bước, kiếm chiêu của Dương Quá chưa sử ra, đã bị đối phương chặn đứng, đao răng cưa lại phạt ngang trung bàn. May mà Dương Quá nghe Kim Luân pháp vương đọc bốn câu thơ kia, thôi không sử kiếm theo thơ, mà phòng thủ trung bàn, chàng dùng ngón giữa tay trái búng vào sống đao “coong” một tiếng. Công Tôn Chỉ cảm thấy cánh tay chấn động, hổ khẩu hơi tê, hắn kinh ngạc nghĩ bụng: “Tên tiểu tử này võ công cổ quái thật!”. Cái búng vừa rồi của Dương Quá chính là công phu Đạn chỉ thần công mà Hoàng Dược Sư truyền thụ, bất quá chàng công lực chưa đủ, nên chưa thể khắc địch chế thắng. Nếu là cái búng của Hoàng Dược Sư, thì cây đao kia đã văng khỏi tay Công Tôn Chỉ rồi. Tuy nhiên nhờ cái búng ấy mà trong giây lát Dương Quá từ thế hạ phong giành lại thượng phong, trường kiếm múa tít, sử dụng Ngọc tiêu kiếm pháp do Hoàng Dược Sư truyền thụ. Ngọc tiêu kiếm pháp và Đạn chỉ thần công đều lấy việc tấn công huyệt đạo của địch làm chính, kiếm phối hợp với chỉ (ngón tay), tinh vi huyền diệu, tuy công phu của chàng chưa thành thục, nhưng đông kích dồn dập một trận, Công Tôn Chỉ cũng không dễ gì đối phó.
Lúc này Cầu Thiên Xích lại nhắc:
– Hắn đâm kiếm sườn phải, đao chém ngang cổ đó!
– Hắn thọc kiếm vai phải, thủ đao sườn trái đấy!
Bà ta cứ vạch ra trước từng lộ chiêu số của Công Tôn Chỉ. Như thế này, Dương Quá tất sẽ thắng chứ không thể bại, chàng không ngâm thơ nữa, Kim Luân pháp vương sẽ chẳng còn cách gì đoán biết kiếm ý của chàng. Âm dương song nhẫn của Công Tôn Chỉ tuy là võ học gia truyền, nhưng sau một phen được Cầu Thiên Xích gạn đục khơi trong, sáng tân bổ khuyết, chỉnh đốn hoàn toàn, mọi chiêu số đều bị Cầu Thiên Xích đoán biết, dù biến hóa thế nào cũng bị bà ta vạch trần.
Đang đấu say sưa, bỗng nghe Cầu Thiên Xích nói:
– Đao kiếm của hắn cùng tấn công thượng bàn đó.
Câu này thật là tai hại, nói ra đúng vào lúc đao kiếm của Công Tôn Chỉ vừa đánh ra, không thể biến đổi giữa chừng, thừa cơ hội cho Dương Quá né tránh. Dương Quá chúi người xuống tránh, đưa ngang kiếm che lưng, ngón tay trái đã điểm vào huyệt Khí Hải ở dưới rốn một tấc rưỡi của đối phương. Dương Quá điểm trúng huyệt, cả mừng, tưởng đối phương nhất định bị trọng thương, nào ngờ Công Tôn Chỉ lại điềm nhiên tung cước đá lên cằm chàng. Dương Quá kinh ngạc, vội nhảy sang bên cạnh mấy thước, lấy làm lạ về huyệt đạo của người này. Ở trận trước, chàng dùng chuông vàng rõ ràng đánh trúng huyệt của hắn, vậy mà hắn không việc gì, chàng còn đang mải nghĩ, đao kiếm của Công Tôn Chỉ đã đánh tới. Chỉ nghe Cầu Thiên Xích nói:
– Đao kiếm của hắn giao thoa, hữu kiếm công bên trái, tả đao công bên phải.
Dương Quá lập tức cố chống trả.
Xét về công lực mà nói, Dương Quá đã không địch nổi từ sớm, may nhờ có Cầu Thiên Xích vạch ra trước các chiêu số lợi hại của Công Tôn Chỉ. Lúc này hai bên đã trao đổi bảy, tám trăm chiêu, đám đệ tử sơn cốc cố nhiên kinh hồn táng đởm, bọn cao thủ như Tiêu Tương Tử cũng hoa cả mắt, không thể đoán kết cục trận này ai thắng ai bại.
Trong đao quang kiếm ảnh, Công Tôn Chỉ há miệng mà thở phì phò, Dương Quá thì mồ hôi ướt áo, hai người tiến thoái đã không còn linh hoạt như trước nữa.
Công Tôn Lục Ngạc nghĩ cứ đấu tiếp, một trong hai người ắt sẽ trọng thương, nàng không muốn Dương Quá bại trận, cung không nỡ nhìn phụ thân ngã xuống, bèn nói nhỏ với Cầu Thiên Xích:
– Mẹ, mẹ bảo họ đừng đánh nhau nữa, hãy ngồi lại phân định phải trái thì hơn.
Câu Thiên Xích nói:
– Hừm, rót hai chén trà mang lại cho ta!
Lục Ngạc vâng lời, mang hai chén trà đến trước mặt mẹ. Cầu Thiên Xích đưa hai tay gỡ miếng vải mà ban nãy Tiểu Long Nữ đã băng vết thương trên đầu bà ta, vừa gỡ ra, máu lập tức lại chảy. Lục Ngạc thốt lên:
– Mẹ!
Cầu Thiên Xích nói:
– Không chết được đâu!
Bà ta đặt băng trên gối, hai tay bưng hai chén trà, bốn ngón mỗi tay giữ chén, ngón cái thì chấm đẫm máu tươi mà nhúng vào trong chén trà. Máu tươi tan liền trong nước trà, không còn vết tích gì. Bà ta gọi to:
– Đấu mệt cả rồi, hãy uống một chén trà rồi đấu tiếp!
Rồi sai Lục Ngạc:
– Bưng ra cho họ giải khát, mỗi người một chén!
Lục Ngạc biết mẹ vô cùng oán hận phụ thân, quyết không có hảo tâm để cho phụ thân giải khát, việc này chắc hẳn bất lợi cho phụ thân, nhưng hai chén trà này chính nàng rót ra, không hề có độc, cũng không có gì lạ, có lẽ mẹ nàng thương hại Dương Quá, song nếu không cho phụ thân nàng được uống, phụ thân sẽ không chịu dừng đấu, Dương Quá cũng không thể uống, cả hai sẽ mệt lử. Thế là nàng bước ra giữa sảnh, nói to: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyệnFULL.vn chấm c.o.m
– Xin hãy dùng trà!
Dương Quá và Công Tôn Chỉ đã khát khô cả cổ, nghe Cầu Thiên Xích gọi, đều dừng tay nhảy sang một bên. Lục Ngạc bưng khay trà cho phụ thân trước.
Công Tôn Chỉ nghĩ bụng, trà này do Cầu Thiên Xích sai mang ra, chắc có gì bất thường, quá nửa là bị hạ độc bèn hất tay về phía Dương Quá, nói:
– Mang cho hắn uống trước!
Dương Quá không chút lo sợ, bưng luôn chén trà, uống một ngụm nhỏ. Công Tôn Chỉ nói:
– Được rồi, ngươi hãy đưa chén trà ấy cho ta.
Hắn giơ tay nhận chén trà từ tay Dương Quá. Dương Quá cười, nói:
– Trà do con gái ngươi rót, không lẽ lại có thuốc độc hay sao?
Chàng nói rồi bưng chén trà kia uống một hơi cạn sạch.
Công Tôn Chỉ nhìn mặt Lục Ngạc, thấy sắc diện bình hòa, nghĩ: “Ngạc nhi có tình ý đối với tên tiểu tử kia, tất nhiên không hạ độc vào trà, mình đã đổi lấy chén của hắn, còn ngại gì nữa”. Bèn cũng uống cạn một hơi, rồi gõ đao kiếm vào nhau keng một tiếng, nói:
– Không cần nghỉ, hãy đấu tiếp, nếu không được mụ già kia chỉ điểm, thì ngươi có mười cái mạng cũng đã táng dưới kim đao hắc kiếm của ta rồi.
Cầu Thiên Xích băng lại vết thương trên đầu, nói:
– Công phu bế huyệt của hắn đã trở nên vô hiệu, ngươi cứ việc đánh vào huyệt đạo của hắn.
Công Tôn Chỉ sững sờ, chỉ lờ mờ cảm thấy lưỡi có vị tanh tanh của máu thì kinh hoàng. Nguyên công phu bế huyệt gia truyền của hắn có một điều đại cấm kỵ, là trong ăn uống tuyệt nhiên không được có chất tanh, nếu không công phu lập tức bị mất hiệu nghiệm. Tổ tiên hắn sợ vô ý phạm kỵ, đã nghiêm huấn mọi người trong sơn cốc này phải ăn chay, người ngoài dẫu không luyện công phu thượng thừa ấy cũng phải ăn chay theo. Hắn xưa nay phòng phạm chu đáo, ai ngờ Cầu Thiên Xích thực hiện độc kế, đem hòa máu bà ta vào trà? Dương Quá uống thứ nước trà ấy đâu có tổn hại gì, còn công phu khổ luyện một đời của Công Tôn Chỉ thì hóa thành công cốc.
Trong cơn cuồng nộ, hắn ngoảnh nhìn Cầu Thiên Xích, thấy bà ta đang ngồi đặt đĩa táo ngọt dùng để thết khách trên đầu gối bà ta, thong thả nhai táo một cách ngon lành, rồi bà ta chậm rãi nói:
– Hai mươi năm trước ta đã bảo ngươi rồi, môn công phu của gia tộc Công Tôn nhà ngươi khó luyện dễ phá, đừng luyện thì hơn.
Công Tôn Chỉ mắt như tóe lửa, vung đao kiếm lao về phía Cầu Thiên Xích. Công Tôn Lục Ngạc hoảng hốt nhào tới che trước mặt mẹ, chỉ cảm thấy tiếng gió rít ngang tai, tựa hồ có ám khí bay qua. Công Tôn Chỉ rú lên một tiếng dài, mắt phải của hắn máu chảy ròng ròng, hắn quay người chạy ra, hai tay vẫn nắm đao kiếm. Một vệt máu tươi nhỏ dưới đất, thẳng ra cửa sảnh. Chỉ nghe tiếng kêu thảm thiết càng lúc càng xa của hắn, cuối cùng tắt lặng ngoài rừng. Mọi người trong sảnh nhìn nhau, không biết Cầu Thiên Xích đả thương Công Tôn Chỉ bằng cách nào. Chỉ có Dương Quá và Công Tôn Lục Ngạc mới biết Cầu Thiên Xích vừa sử dụng công phu phun hạt táo.
Trong lúc Dương Quá và Công Tôn Chỉ giao đấu, Cầu Thiên Xích ăn táo, đã ngậm sẵn trong miệng bảy, tám hạt táo. Bà ta thấy Công Tôn Chỉ võ công đại tiến, nếu mình phun hạt táo, hắn ắt tránh được, một đòn không trúng, hắn đã đề phòng thì sau đó khó lòng đả thương hắn. Thế là bà ta trước tiên dùng trà pha máu hủy hoại công phu bế huyệt của hắn, sau đó mới thừa cơ hắn nổi giận mà đột nhiên phun hạt táo. Mười mấy năm bà ta chỉ khổ luyện một môn võ công này, kình lực mạnh mẽ, sự chuẩn xác của nó không thua bất cứ thứ ám khí lợi hại nào trong thiên hạ. Nếu Công Tôn Lục Ngạc không bất ngờ nhảy ra che chắn trước mặt, thì Công Tôn Chỉ đã không chỉ mù cả hai mắt, mà còn bị hạt táo phun trúng giữa trán, chết ngay tại trận.
Lục Ngạc không nỡ lòng nào, nàng ngây ra, gọi:
– Gia gia, gia gia!
Rồi định chạy theo xem sao. Cầu Thiên Xích quát:
– Ngươi muốn gọi gia gia, muốn đi theo hắn thì vĩnh viễn đừng nhìn mặt ta nữa.
Lục Ngạc dừng bước, tiến thoái lưỡng nan, nhưng nghĩ trong chuyện này phụ thân sai trái, thảm cảnh mẹ nàng phải chịu nặng nề hơn nhiều, hơn nữa phụ thân đã đi xa, nàng có đuổi theo cũng chẳng kịp, bèn quay lại, đứng cúi đầu im lặng.
Cầu Thiên Xích thản nhiên ngồi trên ghế, nhìn hai bên, cười nhạt, nói:
– Được rồi, hôm nay các vị tới đây là để uống rượu mừng, tiệc rượu chưa xong, há để mất hứng?
Mọi người đều lạnh gáy trước mục quang của Cầu Thiên Xích, chỉ sợ bà ta đột nhiên phun ra thứ ám khí cổ quái. Mọi người ủa sơn cốc đều lo ngại, bọn Kim Luân pháp vương, Doãn Khắc Tây thì ngấm ngầm phòng bị.
Tiểu Long Nữ và Dương Quá thấy Công Tôn Chỉ rơi vào kết cục như vậy, cũng hết sức bất ngờ, bất giác cùng thở dài, đưa tay ra nắm chặt tay nhau, hai người tâm ý tương thông, kề vai nhau bước ra ngoài. Vừa tới cửa sảnh, thì nghe Cầu Thiên Xích đột nhiên quát to:
– Dương Quá, ngươi đi đâu vậy?
Dương Quá quay người lại, vái bà ta thật dài, nói:
– Cầu lão tiền bối, Công Tôn cô nương, chúng ta từ biệt ở đây thôi.
Chàng tự biết mạng mình không dài, nên không nói “Hẹn ngày tái ngộ”.
Lục Ngạc đáp lễ, buồn rầu im lặng. Cầu Thiên Xích mặt hầm hầm, xẵng giọng:
– Ta có đứa con gái độc nhất hứa gả cho ngươi, tại sao ngươi đã không gọi ta là nhạc mẫu, lại còn vội vàng bỏ đi?
Dương Quá ngẩn ra, nghĩ: “Lão bà hứa gả con gái cho ta, nhưng ta đâu có muốn”.
Cầu Thiên Xích nói:
– Ở đây đồ lễ, đèn nến đủ cả, tân khách cũng đông đủ, nhân sĩ võ lâm chúng ta cũng khỏi cần nhiêu khê, hai đứa ngươi bây giờ hãy thành thân luôn cho xong.
Bọn Kim Luân pháp vương thấy Dương Quá chỉ vì Tiểu Long Nữ đã phải hai phen ác đấu với Công Tôn Chỉ, lúc này nghe Cầu Thiên Xích nói thế, biết rằng lại sắp xảy ra một trận phong ba. Mọi người nhìn nhau, kẻ thì mỉm cười, người thì lắc đầu nhè nhẹ.
Dương Quá tay trái khoác tay Tiểu Long Nữ, tay phải đè lên cán kiếm Quân tử, nói:
– Mỹ ý của Cầu lão tiền bối, vãn bối vô cùng cảm kích. Nhưng vãn bối đã có ý trung nhân, quả thật không xứng với lệnh ái.