Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thần điêu hiệp lữ

Chương 177

Tác giả: Kim Dung
Chọn tập

Quách Phù vâng lệnh mẫu thân, đã gọi Trình Anh là “sư thúc”, trong bụng hoàn toàn không phục, thầm trách ông ngoại quá tùy tiện thu nhận ấu đồ, lại nghĩ Trình Anh cùng lứa tuổi với mình, vị tất có bản lĩnh gì, lúc này bị Lục Vô Song giễu cợt, bèn nói:

– Ai biết là thật hay giả. Ông ngoại ta lừng danh thiên hạ, có vô số kẻ vô sỉ vẫn mạo nhận là đồ tử đồ tôn của người đó.

Trình Anh tuy tính nết ôn nhu, nhưng nghe câu nói ấy cũng tức giận, có điều lúc này nàng chỉ lo cho sự an nguy của Dương Quá, không muốn tranh hơn thua, bèn nói:

– Biểu muội, chúng mình đi tìm… đi tìm Dương đại ca thôi.

Lục Vô Song gật đầu, nói với Quách Phù:

– Ngươi nghe rõ rồi chứ? Có đúng sư thúc ngươi gọi ta là biểu muội hay không? Quách đại hiệp và Hoàng bang chủ lừng danh thiên hạ, có vô số kẻ vô sỉ vẫn mạo nhận là con gái của họ đấy!

Nói đoạn cười hi hi, quay mình đi.

Quách Phù ngẩn người, nghĩ: “Có ai mạo nhận là con gái của cha mẹ ta kia chứ?”. Nàng chợt hiểu, kêu “Thôi chết! Nó chửi mình là con hoang, không phải do cha mẹ mình sinh ra”. Hiểu như vậy thì chịu sao nổi? Bèn đuổi theo, đâm một kiếm vào sau lưng Lục Vô Song.

Lục Vô Song nghe tiếng kiếm xé gió, liền vụt đao ra phía sau gạt kiếm. “Keng” một tiếng, cánh tay hơi tê dại. Quách Phù quát:

– Ngươi bảo ta là đồ con hoang phải không?

Trường kiếm liên tiếp tiến chiêu. Lục Vô Song đỡ trái gạt phải, cười khẩy, nói:

– Quách đại hiệp trung hậu, Hoàng bang chủ là nhi nữ của Đào Hoa đảo chủ, phẩm đức của hai vị ấy vô cùng cao siêu…

Quách Phù nói:

– Đừng nói nữa. Chớ có ca tụng cha mẹ ta để lấy lòng ta làm gì.

Quách Phù cho rằng Lục Vô Song thật lòng tán dương cha mẹ mình, thế kiếm đánh ra hơi chậm lại, nào ngờ Lục Vô Song lại nói:

– Còn ngươi, ngươi chém đứt cánh tay của Dương đại ca, chẳng biết phân biệt trắng đen phải trái, làm hại người tốt, hành động như thế đâu có chút gì giống với vợ chồng Quách đại hiệp? Chỉ làm cho người ta nghi ngờ.

Quách Phù hỏi:

– Nghi ngờ cái gì?

Lục Vô Song nói:

– Thì ngươi cứ nghĩ thử xem.

Gia Luật Tề đứng bên cạnh, biết Quách Phù tính ruột ngựa, không linh cơ bằng Lục Vô Song, đấu khẩu tất sẽ thua, mới vài câu Quách Phù đã không đối đáp nổi, bèn nói:

– Quách cô nương, đừng nhiều lời với nàng ta nữa.

Chàng đoán Quách Phù võ công cao hơn Lục Vô Song, cứ động thủ nhất định thắng. Ai ngờ Quách Phù đang tức giận, không rõ dụng ý của chàng, nói:

– Huynh chớ có đa sự, muội phải hỏi cho ra lẽ đã.

Lục Vô Song nhìn Gia Luật Tề, nói:

– Chó cắn Lã Động Tân, có người rồi đây sẽ khốn khổ.

Gia Luật Tề đỏ mặt, thầm nghĩ Lục Vô Song đã nhận biết chàng có tình ý với Quách Phù, câu nói vừa rồi ngụ ý Quách Phù là một vị cô nương ngang ngạnh, sau này chàng sẽ khổ sở vô cùng.

Quách Phù thấy Gia Luật Tề tự nhiên đỏ mặt, thì cả nghi, hỏi: truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn

– Huynh nghi ngờ muội không phải là con gái của cha mẹ muội ư?

Gia Luật Tề nói:

– Không phải, không phải thế, chúng ta đi thôi, đừng chấp họ nữa!

Lục Vô Song cướp lời:

– Dĩ nhiên là chàng ta nghi ngờ rồi, nếu không sao bảo ngươi đi mau?

Quách Phù đỏ bừng cả mặt, tay lăm lăm thanh kiếm, không nói. Gia Luật Tề đành nói thẳng:

– Lục cô nương nói năng châm chọc, muội muốn tỷ võ thì làm luôn, không nên nhiều lời.

Lục Vô Song lại cướp lời:

– Chàng ta bảo ngươi không biết ăn nói, càng nói càng lộ cái ngốc đó.

Hiện thời Quách Phù cũng đã có tình ý với Gia Luật Tề, người ngoài nói động tới ý trung nhân một câu, cũng khiến nàng phải suy nghĩ, nghe Lục Vô Song nói vậy, nàng chỉ lo Gia Luật Tề sẽ coi thường mình. Nàng từ nhỏ được cha mẹ cưng chiều, hai người bạn nhỏ là huynh đệ họ Võ thì nhất nhất nghe lời nàng, trừ Dương Quá ngẫu nhiên đối chọi ra, chưa một ai đấu khẩu với nàng, hôm nay tự dưng gặp một đối thủ quá lợi hại, nàng liên tiếp bị lép vế, cũng biết nói thêm chỉ tổ thua kém, bèn nói:

– Ta không làm cho người thọt nốt cái chân còn lại, thì ta không phải người họ Quách.

Đoạn múa kiếm như gió mà tấn công Lục Vô Song. Lục Vô Song nói:

– Ngươi không cần đả thương chân ta, đã không phải người họ Quách rồi, ai mà biết ngươi họ Trương hay họ Lý?

Như vậy là nàng lại chửi Quách Phù là đứa “con hoang”. Đôi bên đấu nhau kịch liệt. Vợ chồng Quách Tĩnh truyền thụ cho con toàn là võ công thượng thừa. Các môn công phu đó đều phải luyện từ căn cơ, nhất thời không thể tốc thành. Quách Phù về thiên tư ngộ tính thì giống cha chứ không giống mẹ, nên căn cơ tuy vững, võ công lại học chính tông, nhưng hiện thời chưa đến mức hỏa hầu, nhiều ngón sát thủ lợi hại còn chưa sử được, dù vậy, Lục Vô Song cũng không thể địch nổi Quách Phù, hơn nữa chân trái bị thọt, Lục Vô Song tiến thoái kém linh hoạt. Quách Phù giận dữ, chiêu số toàn tấn công hạ bàn, kiếm quang loang loáng, cứ nhắm chân phải đối phương mà đâm.

Trình Anh đứng ngoài nhìn, mày liễu hơi cau, nghĩ: “Biểu muội nhiếc móc người ta tuy cay độc, nhưng Quách cô nương cũng quá ngang ngược, chẳng trách nàng ta chém đứt cả cánh tay Dương đại ca. Cứ đấu nữa, chân phải của biểu muội nguy mất”. Chỉ thấy Lục Vô Song liên tiếp thoái lui, Quách Phù chiêu chiêu dồn ép, bỗng soạt một tiếng, ống quần của Lục Vô Song bị rách một miếng, Lục Vô Song kêu “Úi chao!” nhảy lùi, mặt tái nhợt. Quách Phù sấn tới hai bước, đưa chân gạt ngang. Trình Anh thấy nàng ta đã thắng còn tấn công, Lục Vô Song lâm vào hiểm cảnh, bèn nhảy tới, dang hai tay can, nói:

– Quách cô nương thủ hạ lưu tình.

Quách Phù giơ mũi kiếm lên, thấy có dính máu, biết Lục Vô Song đã bị thương vào chân, đắc ý chỉ mặt đối phương, nói:

– Hôm nay ta giáo huấn ngươi, để từ nay ngươi không dám hồ thuyết bát đạo.

Lục Vô Song bị thương rất đau, tức giận nói:

– Một thanh kiếm của ngươi đòi bịt nổi miệng thiên hạ ư?

Nàng biết Quách Phù ỷ danh tiếng cha mẹ, nên cứ vu cho Quách Phù không phải là con gái của Quách Tĩnh, Hoàng Dung. Quách Phù quát:

– Miệng thiên hạ bảo sao?

Rồi sấn thêm bước nữa, chĩa mũi kiếm vào ngực Lục Vô Song.

Trình Anh đứng giữa, thấy thanh kiếm chĩa tới, bèn giơ ba ngón tay đẩy nhẹ vào thân kiếm, gạt sang một bên, khuyên:

– Biểu muội, Quách cô nương, chúng ta đang ở nơi nguy hiểm, đừng tranh giành hơn thua vô vị nữa.

Quách Phù đang chĩa kiếm ra, bị Trình Anh tay không đẩy gạt đi, thì vừa ngán vừa tức, quát:

– Muốn giúp kẻ kia phải không? Được lắm, hai người cứ việc liên thủ mà đối phó với một mình ta, ta cũng không sợ, lấy binh khí ra đi!

Nói đoạn chĩa kiếm vào ngực Trình Anh, lăm lăm định đâm, nhưng chờ đối phương rút cây ngọc tiêu sau lưng ra.

Trình Anh cười nhạt, nói:

– Muội khuyên hai vị đừng tranh giành, tự mình lẽ nào lại đi tranh giành hơn thua? Gia Luật huynh, huynh cũng hãy khuyên nhủ Quách cô nương đi.

Gia Luật Tề nói:

– Đúng thế, Quách cô nương, chúng ta đang ở trong sơn cốc do địch nhân kiểm soát, phải rất cẩn thận mới được.

Quách Phù nói:

– A, huynh không giúp muội, lại đi giúp người ngoài phải không?

Nàng thấy Trình Anh nhã nhặn dễ thương, phong thái điềm tĩnh, đột nhiên nghi: “Không chừng chàng thích nàng ta?”. Gia Luật Tề không đoán biết Quách Phù nghĩ gì, nói:

– Lão hòa thượng Từ Ân hơi cổ quái, chúng ta phải vào giúp lệnh đường thì hơn.

Lục Vô Song nghe câu nói của Quách Phù, nhìn sắc mặt, lập tức đoán biết tâm sự của nàng ta, liền nói:

– Biểu tỷ của ta tướng mạo xinh đẹp hơn nhà ngươi, nhân phẩm thì ôn nhu hơn, võ công cũng cao hơn hẳn nhà ngươi, nhà ngươi phải cẩn thận mà giữ đấy!

Mỗi lời ấy đều đánh trúng tâm sự của Quách Phù, nàng giật mình, hỏi:

– Ta phải cẩn thận giữ cái gì?

Lục Vô Song cười khẩy, nói:

– Chỉ có kẻ ngốc mới không thích biểu tỷ ta, đi thích nhà ngươi! Nhà ngươi ngang ngược đanh ác, có gì tốt kia chứ?

Ý hai câu này đã quá rõ, Quách Phù chịu sao nổi? Trường kiếm rung động, lách qua Trình Anh mà đâm tới sườn Lục Vô Song.

Chiêu này gọi là “Ngọc lậu thôi ngân tiễn”, là tuyệt kỹ gia truyền do Hoàng Dung dạy cho nàng, mũi kiếm đâm cong đi, thế đi tựa hồ không gấp, nhưng mũi kiếm bao trùm một khoảng rộng, đối phương võ công phải cao cường mới có thể dùng binh khí chống đỡ nổi. Trình Anh cau mày, nghĩ thầm: “Cô nương này sao lại sử dụng chiêu số tàn ác thế? Biểu muội ta dù có lời lẽ đắc tội với ngươi, song cũng đâu phải là tử cừu đại địch mà bất phân khinh trọng, nỡ hạ sát thủ?”. May Hoàng Dược Sư cũng dạy cho nàng lộ kiếm pháp này, bèn dồn sức ra ngón tay giữa, búng vào thân kiếm của Quách Phù nghe “tăng” một cái, kiếm bị văng xuống đất.

Cái búng này của Trình Anh tuy là công phu “Đạn chỉ thần thông”, song cách sử kình rất xảo diệu, chỉ vì đã biết rõ trước đường kiếm của đối phương, búng ra đúng lúc, mới có thể biến kình lực của Quách Phù thành hư không, đánh rơi binh khí của nàng ta. Tiếp đó nàng bước tới, chân trái đạp lên thanh kiếm, rút cây ngọc tiêu ra, nhắm đúng huyệt đạo ở eo lưng Quách Phù. Búng kiếm, đạp lên kiếm, rút tiêu chỉ vào huyệt, bốn động tác liền một mạch, Quách Phù bị Trình Anh chiếm mất tiên cơ, quá ngượng ngùng, nếu cúi xuống nhặt kiếm, tất mấy huyệt ở eo lưng sẽ bị điểm, nhưng nếu nhảy lùi né tránh, ắt sẽ bị đối phương đoạt mất thanh kiếm. Nàng võ công không kém, nhưng còn ít kinh nghiệm trận mạc, nhất thời đỏ bừng cả mặt, chưa biết làm thế nào.

Gia Luật Tề kêu lên:

– Ơ kìa cô nương, sao lại đạp lên kiếm của tại hạ thế?

Chàng vươn tay chộp lấy cây tiêu. Trình Anh rụt tay về, quay mình kéo Lục Vô Song bước đi. Quách Phù chộp lấy thanh kiếm, gọi:

– Hãy khoan, phải tỷ thí một phen đã.

Lục Vô Song ngoảnh đầu lại, cười, nói:

– Còn tỷ thí cái…

Trình Anh kẹp tay Lục Vô Song nhảy liền ba bước, hai người đã ra xa vài trượng, Lục Vô Song không thể nói hết câu.

Gia Luật Tề nói:

– Quách cô nương, nàng ta may mắn một chiêu đắc thủ, kỳ thực đôi bên thắng bại chưa phân.

Quách Phù giận dỗi nói:

– Đúng thế, kiếm của muội đang cong, chưa đâm ra, nàng ta đã búng đi. Không ngờ nàng ta trông hiền lành mà xảo quyệt thế.

Gia Luật Tề ừ hữ, tính chàng cương trực, không muốn giả dối lấy lòng, nói:

– Trình cô nương võ công lợi hại, lần sau động thủ với nàng ta, không thể coi thường.

Quách Phù nghe chàng khen Trình Anh thì xịu mặt, không nhịn được, hỏi:

– Huynh bảo nàng ta võ công cao siêu chứ gì?

Gia Luật Tề nói:

– Đúng vậy.

Quách Phù tức giận:

– Thế thì huynh mặc xác muội mà đi theo nàng ta đi.

Nói rồi quay mặt đi. Gia Luật Tề vội nói:

– Huynh khuyên cô nương chớ nên coi thường, phải lưu tâm đối phó, là giúp cô nương hay là giúp nàng ta nào?

Quách Phù nghe giọng nói, biết chàng có ý bênh vực mình, bất giác mỉm cười. Gia Luật Tề nói:

– Huynh đã chẳng giúp cô nương đoạt lại kiếm đó sao? Cô nương còn trách huynh ư?

Quách Phù quay lại, nói:

– Trách huynh, trách huynh đấy!

Miệng nói thế, nhưng vẻ mặt tươi cười.

Gia Luật Tề vui mừng, bỗng nghe trong đại sảnh vọng ra tiếng hổ gầm, tiếng loảng xoảng của xiềng xích. Quách Phù kêu lên:

– Úi chao, mau vào đó xem sao.

Nàng vốn nghe tiếng Cầu Thiên Xích luôn miệng nhắc lại chuyện mấy chục năm trước, không biết rằng mỗi câu đều chứa đựng nguy cơ, càng nghe càng chán, nên mới lẳng lặng bỏ ra ngoài này, tự dưng động thủ với tỷ muội Trình Anh một hồi, bây giờ nghe có âm thanh lạ, mới nhớ đến mẫu thân, vội chạy trở vào.

Chỉ thấy Nhất Đăng đại sư ngồi xếp chân bằng tròn ở giữa sảnh, tay lần tràng hạt, miệng niệm Phật hiệu, sắc diện trang nghiêm hiền từ. Từ Ân hòa thượng đang chạy vòng vòng trong sảnh, chốc chốc gầm lên như tiếng hổ gầm, sợi xích sắt nối hai tay đã bị giật đứt, y cứ liên tiếp vung vung tay khiến sợi xích sắt phát ra tiếng loảng xoảng. Cầu Thiên Xích ngồi một chỗ, sắc diện lạnh lùng, tướng mạo mụ vốn đã khó coi, lúc này trông càng hung dữ đáng sợ. Bọn Hoàng Dung, Võ Tam Thông đứng ở một góc trong sảnh, chăm chú theo dõi hành động của Từ Ân.

Từ Ân chạy một hồi, trán đẫm mồ hôi, từ giữa đỉnh đầu có làn bạch khí bốc lên càng lúc càng đậm, y cũng chạy càng lúc càng nhanh. Nhất Đăng đại sư bỗng quát:

– Từ Ân, Từ Ân, đến giờ ngươi vẫn chưa phân biệt được thiện ác hay sao?

Từ Ân ngẩn người, thân hình lảo đảo, ngã nhào xuống nền.

Cầu Thiên Xích gọi:

– Ngạc nhi, mau đỡ cữu cữu dậy!

Công Tôn Lục Ngạc chạy tới dìu Từ Ân, Từ Ân mở mắt ra, thấy khuôn mặt của Công Tôn Lục Ngạc cách chừng một thước, mơ hồ nhìn lông mày dài, cái miệng nhỏ, tóc mai xanh xanh, đúng là diện mạo muội tử năm xưa, bèn gọi:

– Tam muội, huynh đang ở đâu đây?

Công Tôn Lục Ngạc nói:

– Cữu cữu, điệt nhi là Lục Ngạc mà.

Từ Ân lẩm bẩm:

– Cữu cữu ư? Ai là cữu cữu của muội? Tam muội gọi ai thế?

Cầu Thiên Xích gằn giọng:

– Nhị ca, nó là nữ nhi của tam muội mà. Nó muốn nhị ca dẫn nó đi gặp đại cữu cữu đấy.

Từ Ân giật mình, nói:

– Đại ca của ta ư? Ngươi không gặp được đâu, đại ca ta đã ngã từ trên đỉnh Thiết Chưởng phong xuống vực nát thân mất xác rồi.

Nói đoạn bật dậy, chỉ về phía Hoàng Dung, quát:

– Hoàng Dung, đại ca ta là do mi hại chết, mi… mi… mi phải đền mạng!

Quách Phù sau khi chạy vào sảnh, đứng bên mẹ, đón bế muội tử, đột nhiên thấy Từ Ân hung dữ quát tháo mẫu thân, thì không nhịn được, tiến ra mấy bước, nói:

– Hòa thượng, lão còn vô lễ, bổn cô nương sẽ không tha cho lão nữa đâu.

Cầu Thiên Xích cười khẩy, nói:

– Con nhóc kia phải nói là to gan…

Từ Ân nói:

– Ngươi là ai?

Quách Phù đáp:

– Quách đại hiệp là phụ thân, Hoàng bang chủ là mẫu thân của bổn cô nương.

Từ Ân nói:

– Đứa bé ngươi đang ẵm là ai?

Quách Phù vâng lệnh mẫu thân, đã gọi Trình Anh là “sư thúc”, trong bụng hoàn toàn không phục, thầm trách ông ngoại quá tùy tiện thu nhận ấu đồ, lại nghĩ Trình Anh cùng lứa tuổi với mình, vị tất có bản lĩnh gì, lúc này bị Lục Vô Song giễu cợt, bèn nói:

– Ai biết là thật hay giả. Ông ngoại ta lừng danh thiên hạ, có vô số kẻ vô sỉ vẫn mạo nhận là đồ tử đồ tôn của người đó.

Trình Anh tuy tính nết ôn nhu, nhưng nghe câu nói ấy cũng tức giận, có điều lúc này nàng chỉ lo cho sự an nguy của Dương Quá, không muốn tranh hơn thua, bèn nói:

– Biểu muội, chúng mình đi tìm… đi tìm Dương đại ca thôi.

Lục Vô Song gật đầu, nói với Quách Phù:

– Ngươi nghe rõ rồi chứ? Có đúng sư thúc ngươi gọi ta là biểu muội hay không? Quách đại hiệp và Hoàng bang chủ lừng danh thiên hạ, có vô số kẻ vô sỉ vẫn mạo nhận là con gái của họ đấy!

Nói đoạn cười hi hi, quay mình đi.

Quách Phù ngẩn người, nghĩ: “Có ai mạo nhận là con gái của cha mẹ ta kia chứ?”. Nàng chợt hiểu, kêu “Thôi chết! Nó chửi mình là con hoang, không phải do cha mẹ mình sinh ra”. Hiểu như vậy thì chịu sao nổi? Bèn đuổi theo, đâm một kiếm vào sau lưng Lục Vô Song.

Lục Vô Song nghe tiếng kiếm xé gió, liền vụt đao ra phía sau gạt kiếm. “Keng” một tiếng, cánh tay hơi tê dại. Quách Phù quát:

– Ngươi bảo ta là đồ con hoang phải không?

Trường kiếm liên tiếp tiến chiêu. Lục Vô Song đỡ trái gạt phải, cười khẩy, nói:

– Quách đại hiệp trung hậu, Hoàng bang chủ là nhi nữ của Đào Hoa đảo chủ, phẩm đức của hai vị ấy vô cùng cao siêu…

Quách Phù nói:

– Đừng nói nữa. Chớ có ca tụng cha mẹ ta để lấy lòng ta làm gì.

Quách Phù cho rằng Lục Vô Song thật lòng tán dương cha mẹ mình, thế kiếm đánh ra hơi chậm lại, nào ngờ Lục Vô Song lại nói:

– Còn ngươi, ngươi chém đứt cánh tay của Dương đại ca, chẳng biết phân biệt trắng đen phải trái, làm hại người tốt, hành động như thế đâu có chút gì giống với vợ chồng Quách đại hiệp? Chỉ làm cho người ta nghi ngờ.

Quách Phù hỏi:

– Nghi ngờ cái gì?

Lục Vô Song nói:

– Thì ngươi cứ nghĩ thử xem.

Gia Luật Tề đứng bên cạnh, biết Quách Phù tính ruột ngựa, không linh cơ bằng Lục Vô Song, đấu khẩu tất sẽ thua, mới vài câu Quách Phù đã không đối đáp nổi, bèn nói:

– Quách cô nương, đừng nhiều lời với nàng ta nữa.

Chàng đoán Quách Phù võ công cao hơn Lục Vô Song, cứ động thủ nhất định thắng. Ai ngờ Quách Phù đang tức giận, không rõ dụng ý của chàng, nói:

– Huynh chớ có đa sự, muội phải hỏi cho ra lẽ đã.

Lục Vô Song nhìn Gia Luật Tề, nói:

– Chó cắn Lã Động Tân, có người rồi đây sẽ khốn khổ.

Gia Luật Tề đỏ mặt, thầm nghĩ Lục Vô Song đã nhận biết chàng có tình ý với Quách Phù, câu nói vừa rồi ngụ ý Quách Phù là một vị cô nương ngang ngạnh, sau này chàng sẽ khổ sở vô cùng.

Quách Phù thấy Gia Luật Tề tự nhiên đỏ mặt, thì cả nghi, hỏi: truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn

– Huynh nghi ngờ muội không phải là con gái của cha mẹ muội ư?

Gia Luật Tề nói:

– Không phải, không phải thế, chúng ta đi thôi, đừng chấp họ nữa!

Lục Vô Song cướp lời:

– Dĩ nhiên là chàng ta nghi ngờ rồi, nếu không sao bảo ngươi đi mau?

Quách Phù đỏ bừng cả mặt, tay lăm lăm thanh kiếm, không nói. Gia Luật Tề đành nói thẳng:

– Lục cô nương nói năng châm chọc, muội muốn tỷ võ thì làm luôn, không nên nhiều lời.

Lục Vô Song lại cướp lời:

– Chàng ta bảo ngươi không biết ăn nói, càng nói càng lộ cái ngốc đó.

Hiện thời Quách Phù cũng đã có tình ý với Gia Luật Tề, người ngoài nói động tới ý trung nhân một câu, cũng khiến nàng phải suy nghĩ, nghe Lục Vô Song nói vậy, nàng chỉ lo Gia Luật Tề sẽ coi thường mình. Nàng từ nhỏ được cha mẹ cưng chiều, hai người bạn nhỏ là huynh đệ họ Võ thì nhất nhất nghe lời nàng, trừ Dương Quá ngẫu nhiên đối chọi ra, chưa một ai đấu khẩu với nàng, hôm nay tự dưng gặp một đối thủ quá lợi hại, nàng liên tiếp bị lép vế, cũng biết nói thêm chỉ tổ thua kém, bèn nói:

– Ta không làm cho người thọt nốt cái chân còn lại, thì ta không phải người họ Quách.

Đoạn múa kiếm như gió mà tấn công Lục Vô Song. Lục Vô Song nói:

– Ngươi không cần đả thương chân ta, đã không phải người họ Quách rồi, ai mà biết ngươi họ Trương hay họ Lý?

Như vậy là nàng lại chửi Quách Phù là đứa “con hoang”. Đôi bên đấu nhau kịch liệt. Vợ chồng Quách Tĩnh truyền thụ cho con toàn là võ công thượng thừa. Các môn công phu đó đều phải luyện từ căn cơ, nhất thời không thể tốc thành. Quách Phù về thiên tư ngộ tính thì giống cha chứ không giống mẹ, nên căn cơ tuy vững, võ công lại học chính tông, nhưng hiện thời chưa đến mức hỏa hầu, nhiều ngón sát thủ lợi hại còn chưa sử được, dù vậy, Lục Vô Song cũng không thể địch nổi Quách Phù, hơn nữa chân trái bị thọt, Lục Vô Song tiến thoái kém linh hoạt. Quách Phù giận dữ, chiêu số toàn tấn công hạ bàn, kiếm quang loang loáng, cứ nhắm chân phải đối phương mà đâm.

Trình Anh đứng ngoài nhìn, mày liễu hơi cau, nghĩ: “Biểu muội nhiếc móc người ta tuy cay độc, nhưng Quách cô nương cũng quá ngang ngược, chẳng trách nàng ta chém đứt cả cánh tay Dương đại ca. Cứ đấu nữa, chân phải của biểu muội nguy mất”. Chỉ thấy Lục Vô Song liên tiếp thoái lui, Quách Phù chiêu chiêu dồn ép, bỗng soạt một tiếng, ống quần của Lục Vô Song bị rách một miếng, Lục Vô Song kêu “Úi chao!” nhảy lùi, mặt tái nhợt. Quách Phù sấn tới hai bước, đưa chân gạt ngang. Trình Anh thấy nàng ta đã thắng còn tấn công, Lục Vô Song lâm vào hiểm cảnh, bèn nhảy tới, dang hai tay can, nói:

– Quách cô nương thủ hạ lưu tình.

Quách Phù giơ mũi kiếm lên, thấy có dính máu, biết Lục Vô Song đã bị thương vào chân, đắc ý chỉ mặt đối phương, nói:

– Hôm nay ta giáo huấn ngươi, để từ nay ngươi không dám hồ thuyết bát đạo.

Lục Vô Song bị thương rất đau, tức giận nói:

– Một thanh kiếm của ngươi đòi bịt nổi miệng thiên hạ ư?

Nàng biết Quách Phù ỷ danh tiếng cha mẹ, nên cứ vu cho Quách Phù không phải là con gái của Quách Tĩnh, Hoàng Dung. Quách Phù quát:

– Miệng thiên hạ bảo sao?

Rồi sấn thêm bước nữa, chĩa mũi kiếm vào ngực Lục Vô Song.

Trình Anh đứng giữa, thấy thanh kiếm chĩa tới, bèn giơ ba ngón tay đẩy nhẹ vào thân kiếm, gạt sang một bên, khuyên:

– Biểu muội, Quách cô nương, chúng ta đang ở nơi nguy hiểm, đừng tranh giành hơn thua vô vị nữa.

Quách Phù đang chĩa kiếm ra, bị Trình Anh tay không đẩy gạt đi, thì vừa ngán vừa tức, quát:

– Muốn giúp kẻ kia phải không? Được lắm, hai người cứ việc liên thủ mà đối phó với một mình ta, ta cũng không sợ, lấy binh khí ra đi!

Nói đoạn chĩa kiếm vào ngực Trình Anh, lăm lăm định đâm, nhưng chờ đối phương rút cây ngọc tiêu sau lưng ra.

Trình Anh cười nhạt, nói:

– Muội khuyên hai vị đừng tranh giành, tự mình lẽ nào lại đi tranh giành hơn thua? Gia Luật huynh, huynh cũng hãy khuyên nhủ Quách cô nương đi.

Gia Luật Tề nói:

– Đúng thế, Quách cô nương, chúng ta đang ở trong sơn cốc do địch nhân kiểm soát, phải rất cẩn thận mới được.

Quách Phù nói:

– A, huynh không giúp muội, lại đi giúp người ngoài phải không?

Nàng thấy Trình Anh nhã nhặn dễ thương, phong thái điềm tĩnh, đột nhiên nghi: “Không chừng chàng thích nàng ta?”. Gia Luật Tề không đoán biết Quách Phù nghĩ gì, nói:

– Lão hòa thượng Từ Ân hơi cổ quái, chúng ta phải vào giúp lệnh đường thì hơn.

Lục Vô Song nghe câu nói của Quách Phù, nhìn sắc mặt, lập tức đoán biết tâm sự của nàng ta, liền nói:

– Biểu tỷ của ta tướng mạo xinh đẹp hơn nhà ngươi, nhân phẩm thì ôn nhu hơn, võ công cũng cao hơn hẳn nhà ngươi, nhà ngươi phải cẩn thận mà giữ đấy!

Mỗi lời ấy đều đánh trúng tâm sự của Quách Phù, nàng giật mình, hỏi:

– Ta phải cẩn thận giữ cái gì?

Lục Vô Song cười khẩy, nói:

– Chỉ có kẻ ngốc mới không thích biểu tỷ ta, đi thích nhà ngươi! Nhà ngươi ngang ngược đanh ác, có gì tốt kia chứ?

Ý hai câu này đã quá rõ, Quách Phù chịu sao nổi? Trường kiếm rung động, lách qua Trình Anh mà đâm tới sườn Lục Vô Song.

Chiêu này gọi là “Ngọc lậu thôi ngân tiễn”, là tuyệt kỹ gia truyền do Hoàng Dung dạy cho nàng, mũi kiếm đâm cong đi, thế đi tựa hồ không gấp, nhưng mũi kiếm bao trùm một khoảng rộng, đối phương võ công phải cao cường mới có thể dùng binh khí chống đỡ nổi. Trình Anh cau mày, nghĩ thầm: “Cô nương này sao lại sử dụng chiêu số tàn ác thế? Biểu muội ta dù có lời lẽ đắc tội với ngươi, song cũng đâu phải là tử cừu đại địch mà bất phân khinh trọng, nỡ hạ sát thủ?”. May Hoàng Dược Sư cũng dạy cho nàng lộ kiếm pháp này, bèn dồn sức ra ngón tay giữa, búng vào thân kiếm của Quách Phù nghe “tăng” một cái, kiếm bị văng xuống đất.

Cái búng này của Trình Anh tuy là công phu “Đạn chỉ thần thông”, song cách sử kình rất xảo diệu, chỉ vì đã biết rõ trước đường kiếm của đối phương, búng ra đúng lúc, mới có thể biến kình lực của Quách Phù thành hư không, đánh rơi binh khí của nàng ta. Tiếp đó nàng bước tới, chân trái đạp lên thanh kiếm, rút cây ngọc tiêu ra, nhắm đúng huyệt đạo ở eo lưng Quách Phù. Búng kiếm, đạp lên kiếm, rút tiêu chỉ vào huyệt, bốn động tác liền một mạch, Quách Phù bị Trình Anh chiếm mất tiên cơ, quá ngượng ngùng, nếu cúi xuống nhặt kiếm, tất mấy huyệt ở eo lưng sẽ bị điểm, nhưng nếu nhảy lùi né tránh, ắt sẽ bị đối phương đoạt mất thanh kiếm. Nàng võ công không kém, nhưng còn ít kinh nghiệm trận mạc, nhất thời đỏ bừng cả mặt, chưa biết làm thế nào.

Gia Luật Tề kêu lên:

– Ơ kìa cô nương, sao lại đạp lên kiếm của tại hạ thế?

Chàng vươn tay chộp lấy cây tiêu. Trình Anh rụt tay về, quay mình kéo Lục Vô Song bước đi. Quách Phù chộp lấy thanh kiếm, gọi:

– Hãy khoan, phải tỷ thí một phen đã.

Lục Vô Song ngoảnh đầu lại, cười, nói:

– Còn tỷ thí cái…

Trình Anh kẹp tay Lục Vô Song nhảy liền ba bước, hai người đã ra xa vài trượng, Lục Vô Song không thể nói hết câu.

Gia Luật Tề nói:

– Quách cô nương, nàng ta may mắn một chiêu đắc thủ, kỳ thực đôi bên thắng bại chưa phân.

Quách Phù giận dỗi nói:

– Đúng thế, kiếm của muội đang cong, chưa đâm ra, nàng ta đã búng đi. Không ngờ nàng ta trông hiền lành mà xảo quyệt thế.

Gia Luật Tề ừ hữ, tính chàng cương trực, không muốn giả dối lấy lòng, nói:

– Trình cô nương võ công lợi hại, lần sau động thủ với nàng ta, không thể coi thường.

Quách Phù nghe chàng khen Trình Anh thì xịu mặt, không nhịn được, hỏi:

– Huynh bảo nàng ta võ công cao siêu chứ gì?

Gia Luật Tề nói:

– Đúng vậy.

Quách Phù tức giận:

– Thế thì huynh mặc xác muội mà đi theo nàng ta đi.

Nói rồi quay mặt đi. Gia Luật Tề vội nói:

– Huynh khuyên cô nương chớ nên coi thường, phải lưu tâm đối phó, là giúp cô nương hay là giúp nàng ta nào?

Quách Phù nghe giọng nói, biết chàng có ý bênh vực mình, bất giác mỉm cười. Gia Luật Tề nói:

– Huynh đã chẳng giúp cô nương đoạt lại kiếm đó sao? Cô nương còn trách huynh ư?

Quách Phù quay lại, nói:

– Trách huynh, trách huynh đấy!

Miệng nói thế, nhưng vẻ mặt tươi cười.

Gia Luật Tề vui mừng, bỗng nghe trong đại sảnh vọng ra tiếng hổ gầm, tiếng loảng xoảng của xiềng xích. Quách Phù kêu lên:

– Úi chao, mau vào đó xem sao.

Nàng vốn nghe tiếng Cầu Thiên Xích luôn miệng nhắc lại chuyện mấy chục năm trước, không biết rằng mỗi câu đều chứa đựng nguy cơ, càng nghe càng chán, nên mới lẳng lặng bỏ ra ngoài này, tự dưng động thủ với tỷ muội Trình Anh một hồi, bây giờ nghe có âm thanh lạ, mới nhớ đến mẫu thân, vội chạy trở vào.

Chỉ thấy Nhất Đăng đại sư ngồi xếp chân bằng tròn ở giữa sảnh, tay lần tràng hạt, miệng niệm Phật hiệu, sắc diện trang nghiêm hiền từ. Từ Ân hòa thượng đang chạy vòng vòng trong sảnh, chốc chốc gầm lên như tiếng hổ gầm, sợi xích sắt nối hai tay đã bị giật đứt, y cứ liên tiếp vung vung tay khiến sợi xích sắt phát ra tiếng loảng xoảng. Cầu Thiên Xích ngồi một chỗ, sắc diện lạnh lùng, tướng mạo mụ vốn đã khó coi, lúc này trông càng hung dữ đáng sợ. Bọn Hoàng Dung, Võ Tam Thông đứng ở một góc trong sảnh, chăm chú theo dõi hành động của Từ Ân.

Từ Ân chạy một hồi, trán đẫm mồ hôi, từ giữa đỉnh đầu có làn bạch khí bốc lên càng lúc càng đậm, y cũng chạy càng lúc càng nhanh. Nhất Đăng đại sư bỗng quát:

– Từ Ân, Từ Ân, đến giờ ngươi vẫn chưa phân biệt được thiện ác hay sao?

Từ Ân ngẩn người, thân hình lảo đảo, ngã nhào xuống nền.

Cầu Thiên Xích gọi:

– Ngạc nhi, mau đỡ cữu cữu dậy!

Công Tôn Lục Ngạc chạy tới dìu Từ Ân, Từ Ân mở mắt ra, thấy khuôn mặt của Công Tôn Lục Ngạc cách chừng một thước, mơ hồ nhìn lông mày dài, cái miệng nhỏ, tóc mai xanh xanh, đúng là diện mạo muội tử năm xưa, bèn gọi:

– Tam muội, huynh đang ở đâu đây?

Công Tôn Lục Ngạc nói:

– Cữu cữu, điệt nhi là Lục Ngạc mà.

Từ Ân lẩm bẩm:

– Cữu cữu ư? Ai là cữu cữu của muội? Tam muội gọi ai thế?

Cầu Thiên Xích gằn giọng:

– Nhị ca, nó là nữ nhi của tam muội mà. Nó muốn nhị ca dẫn nó đi gặp đại cữu cữu đấy.

Từ Ân giật mình, nói:

– Đại ca của ta ư? Ngươi không gặp được đâu, đại ca ta đã ngã từ trên đỉnh Thiết Chưởng phong xuống vực nát thân mất xác rồi.

Nói đoạn bật dậy, chỉ về phía Hoàng Dung, quát:

– Hoàng Dung, đại ca ta là do mi hại chết, mi… mi… mi phải đền mạng!

Quách Phù sau khi chạy vào sảnh, đứng bên mẹ, đón bế muội tử, đột nhiên thấy Từ Ân hung dữ quát tháo mẫu thân, thì không nhịn được, tiến ra mấy bước, nói:

– Hòa thượng, lão còn vô lễ, bổn cô nương sẽ không tha cho lão nữa đâu.

Cầu Thiên Xích cười khẩy, nói:

– Con nhóc kia phải nói là to gan…

Từ Ân nói:

– Ngươi là ai?

Quách Phù đáp:

– Quách đại hiệp là phụ thân, Hoàng bang chủ là mẫu thân của bổn cô nương.

Từ Ân nói:

– Đứa bé ngươi đang ẵm là ai?

Chọn tập
Bình luận