Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thần điêu hiệp lữ

Chương 32

Tác giả: Kim Dung
Chọn tập

Dương Quá vui mừng, nói:

– Hay quá chừng! Bọn Khưu Xứ Cơ, Hách Đại Thông võ công dù cao mấy, cũng không thể hơn Vương Trùng Dương, cô cô chỉ cần học được võ công của tổ sư bà bà, là chắc chắn sẽ đánh thắng đám đạo sĩ thối tha kia.

Tiểu Long Nữ nói:

– Ngươi nói đúng, chỉ tiếc rằng không có người giúp ta.

Dương Quá hiên ngang nói:

– Đệ tử sẽ giúp cô cô.

Tiểu Long Nữ nhìn nó một cái, nói:

– Ngươi làm sao có đủ bản sự?

Dương Quá đỏ bừng cả mặt, xấu hổ vô cùng.

Tiểu Long Nữ nói:

– Môn võ công này của tổ sư bà bà gọi là “Ngọc nữ tâm kinh”, phải có hai người cùng luyện, trợ giúp lẫn nhau. Hồi trước tổ sư bà bà cùng luyện với sư phụ của ta. Tổ sư bà bà luyện xong không lâu thì qua đời, sư phụ của ta vẫn chưa luyện thành.

Dương Quá chuyển ngượng thành vui, nói:

– Đệ tử là thuộc hạ của cô cô, thì cũng có thể cùng luyện với cô cô.

Tiểu Long Nữ trầm ngâm, nói:

– Cũng được. Để xem. Bước thứ nhất, ngươi hãy luyện thành các môn võ công của bổn phái. Bước thứ hai là học võ công của phái Toàn Chân. Bước thứ ba sẽ luyện “Ngọc nữ tâm kinh” để khắc chế võ công phái Toàn Chân. Hồi sư phụ ta qua đời, ta mới mười bốn tuổi, đã học xong võ công bổn môn, còn võ công phái Toàn Chân thì chỉ mới bắt đầu học, nói gì đến “Ngọc nữ tâm kinh”. Bước thứ nhất ta có thể dạy ngươi, bước thứ hai và bước thứ ba thì ta và ngươi sẽ cùng luyện tập.

Từ hôm ấy, Tiểu Long Nữ truyền thụ nội công, chưởng pháp, quyền pháp, binh khí, ám khí của phái Cổ Mộ cho Dương Quá, hai năm sau thì Dương Quá đã được truyền thụ đầy đủ, nhờ sự trợ giúp của cái giường hàn ngọc, tiến bộ cực nhanh, chỉ riêng công lực chưa thâm hậu mà thôi. Võ công phái Cổ Mộ do nữ nhân sáng tạo ra, ba đời sư đồ đều là nữ nhân, khó tránh tình trạng nhu linh có thừa mà trầm hậu còn thiếu. Dương Quá bản tính khinh động bộp chộp, các môn võ công phái này cũng hợp với nó.

Tiểu Long Nữ càng lớn càng mỹ lệ tuyệt luân. Năm nay Dương Quá đã mười sáu tuổi, thân hình cao lớn dần, giọng nói hơi ồm ồm, đã thành một trang thiếu niên tuấn tú, chứ không còn là một đứa bé như lúc tới nhà mồ. Nhưng Tiểu Long Nữ sống với nó đã quen, vẫn cứ coi nó như một đứa trẻ. Dương Quá đối với sư phụ ngày càng kính trọng, hai năm vừa qua không một lần nào làm trái nàng. Tiểu Long Nữ vừa định làm gì, nó không đợi sư phụ mở miệng, đã làm tốt việc đó. Song Tiểu Long Nữ tính nết vẫn lạnh lùng, thờ ơ như trước, không hề vui cười, thân ái chút nào với nó. Dương Quá cũng không vì thế mà phật lòng. Tiểu Long Nữ có khi gảy đàn, tiếng đàn của nàng cũng bình hòa lãnh đạm. Dương Quá đứng bên lẳng lặng nghe.

Một hôm Tiểu Long Nữ nói:

– Võ công phái Cổ Mộ ta ngươi đã học xong, từ ngày mai chúng ta sẽ luyện võ công phái Toàn Chân. Các môn võ công đó luyện được thực chẳng dễ, hồi trước sư phụ ta cũng không rõ lắm, ta lại càng không lĩnh hội được bao nhiêu. Chúng ta sẽ luyện từ đầu. Chỗ nào ta hiểu chưa đúng, ngươi cứ nói nghe chưa.

Hôm sau hai người tới gian thạch thất hình dạng kỳ quặc nọ, dựa theo các phù hiệu hoa văn do Vương Trùng Dương năm xưa khắc trên trần mà luyện tập.

Dương Quá luyện mấy ngày, bây giờ căn cơ võ công của chàng đã khá, rất nhiều chỗ vừa động tới đã hiểu thấu, mọi việc tiến triển cực nhanh. Nhưng mươi ngày sau, tự dưng mấy hôm liền càng luyện càng bế tắc, đã không tiến, lại còn thụt lùi.

Tiểu Long Nữ cùng chàng nghiền ngẫm lý giải, cũng cảm thấy nghi nan trùng trùng. Dương Quá nôn nóng, bực bội ra mặt. Tiểu Long Nữ nói:

– Hồi ta cùng luyện võ công phái Toàn Chân với sư phụ, luyện được ít ngày, thì rẠkhó tiến triển. Rồi tổ sư bà bà tạ thế, ta không còn biết hỏi ai được nữa. Ta hiểu rằng do không biết khẩu quyết, thì chẳng thể nghĩ ra cách gì. Ta từng bảo ta sẽ sang phái Toàn Chân lấy trộm khẩu quyết, bị sư phụ mắng cho một trận nên thân. Thế là môn công phu này đành gác lại, dẫu nó là võ công phái Toàn Chân, không luyện cũng chẳng sao cả. Ngươi cũng đừng bực tức mà làm gì. Việc này không khó, chúng ta chỉ cần lẻn sang bắt một tên đạo sĩ phái Toàn Chân mang về, buộc hắn truyền thụ khẩu quyết nhập môn thì được thôi. Nào, ngươi hãy đi theo ta.

Câu nói ấy chợt nhắc Dương Quá nhớ rằng Triệu Chí Kính từng truyền thụ cho nó “Toàn Chân đại đạo ca”, trong đó có câu: “Đại đạo sơ tu thông cửu khiếu, Cửu khiếu nguyên tại Vĩ Lư huyệt, Tiên tòng Dũng Tuyền cước để xung, Dũng Tuyền xung khởi tiệm chí tất. Quá tất từ từ chí Vĩ Lư, Nê Hoàn đỉnh thượng hồi thi cấp, Kim tỏa quan xuyên hạ thước kiều, Trùng lâu thập nhị hàng cung thất (Đạo lớn mới tu thông chín lỗ, chín lỗ vốn khởi đầu từ huyệt Vĩ Lư. Thoạt tiên xung huyệt Dũng Tuyền dưới chân, từ huyệt Dũng Tuyền xung lên đầu gối, qua đầu gối chạy dọc lên Vĩ Lư, đến huyệt Nê Hoàn thì gấp rút quay lại, đi xuống bên dưới cầu Hỉ Thước, nhiều lần qua lại mười hai cung), thế là nó liền đem ra đọc thuộc lòng.

Tiểu Long Nữ suy nghĩ kỹ về ý nghĩa câu ca, nói:

– Xem chừng đấy chính là yếu quyết của võ công phái Toàn Chân, ngươi đã thuộc rồi thì còn gì bằng.

Bèn bảo Dương Quá đọc thuộc lòng khẩu quyết mà Triệu Chí Kính từng dạy. Thứ mà Triệu Chí Kính truyền cho dạo trước đúng là bí quyết căn bản của nội công thượng thừa phái Toàn Chân, chẳng qua y không truyền thụ cách sử dụng, các tên gọi như Dũng Tuyền, Trùng lâu thập nhị, Nê Hoàn, y cũng không hề giải thích, Dương Quá chỉ việc học thuộc, học thuộc rồi để đó cũng vô dụng. Bây giờ Tiểu Long Nữ vừa suy nghĩ đã có thể vạch ra điểm cốt yếu, Dương Quá tức thời hiểu rõ. Trong vòng mấy tháng, hai người đã tham cứu lĩnh ngộ hết tinh yếu võ công mà Vương Trùng Dương khắc họa trên trần phòng.

Một hôm hai người trong thạch thất vừa đối kiếm xong, Tiểu Long Nữ thở dài, nói:

– Hồi đầu ta xem thường võ công phái Toàn Chân, cho rằng tuy họ xưng là võ học chính tông trong thiên hạ, song chẳng qua cũng chỉ đến mức này. Nhưng hôm nay ta mới biết nó quả là cao thâm khôn lường. Hai ta tuy biết hết bí quyết pháp môn của họ, nhưng muốn luyện đến mức đắc tâm ứng thủ, kình tự nhiên dồn ra, thực không biết bao nhiêu năm tháng mới luyện thành.

Dương Quá nói:

– Võ công phái Toàn Chân tuy tinh diệu, nhưng tổ sư bà bà đã lưu lại cách khắc chế, dĩ nhiên sẽ thắng được bản sự của họ. Cái đó gọi là núi này cao lại có núi khác cao hơn.

Tiểu Long Nữ nói:

– Từ mai, chúng ta phải luyện “Ngọc nữ tâm kinh”.

Hôm sau, hai người tới gian thạch thất thứ hai, dựa vào các phù hiệu khắc họa trên trần phòng mà luyện công. Việc này dễ hơn hẳn so với việc luyện tập võ công của phái Toàn Chân. Pháp môn do Lâm Triệu Anh nghĩ ra để khắc chế võ công của Vương Trùng Dương vốn bắt nguồn từ võ học của bà ta.

Mấy tháng sau, hai người đã luyện xong ngoại công “Ngọc nữ tâm kinh”. Có lúc Dương Quá sử kiếm pháp phái Toàn Chân, Tiểu Long Nữ thì dùng Ngọc nữ kiếm pháp hóa giải, có lúc Tiểu Long Nữ sử Toàn Chân kiếm pháp, còn Dương Quá thì dùng Ngọc nữ kiếm pháp khắc chế. Ngọc nữ kiếm pháp quả nhiên là khắc tinh của Toàn Chân kiếm pháp, chiêu thức nào cũng áp đảo chiêu thức của phái Toàn Chân, bước nào cũng đối đầu và chiếm tiên cơ, Toàn Chân kiếm pháp bất kể biến hóa cách nào, cũng không thoát nổi sự chế ngự của Ngọc nữ kiếm pháp.

Ngoại công đã luyện xong, chuyển sang luyện nội công. Nội công phái Toàn Chân bác đại tinh thâm, muốn nghĩ ra cách thắng được nó, thật không phải chuyện dễ. Lâm Triệu Anh quả là thông minh vô cùng, lại không tìm lối đi riêng, mà từ bàng môn tả đạo chiếm thượng phong. Tiểu Long Nữ ngẩng nhìn đồ hình trên trần, trầm ngâm không nói, cứ thế mấy ngày im lặng, nhíu mày suy ngẫm.

Dương Quá nói:

– Cô cô, môn này luyện khó lắm ư?

Tiểu Long Nữ nói:

– Hồi trước ta nghe sư phụ bảo nội công của tâm kinh này phải có hai người cùng luyện, ta cứ ngỡ chỉ việc hợp tu với ngươi, nào ngờ như vậy chưa đủ.

Dương Quá vội hỏi: Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

– Vì sao?

Tiểu Long Nữ nói:

– Cả hai cùng là nữ mới ổn.

Dương Quá nói:

– Một nam một nữ thì đã sao? Nam nữ thì có gì khác?

Tiểu Long Nữ lắc đầu, nói:

– Khác chứ. Ngươi hãy nhìn xem trên trần khắc các hình gì nào?

Dương Quá nhìn lên chỗ nàng chỉ tay, thấy ở một góc trần nhà khắc vô số hình người, phải tới bảy, tám chục người, nhưng hình dạng tựa hồ toàn là nữ nhân, tư thế mỗi người một khác, từ toàn thân có nhiều tia nhỏ li ti tán xạ ra bên ngoài. Dương Quá chưa hiểu nguyên do, quay lại nhìn nàng.

Tiểu Long Nữ nói:

– Tâm kinh nói rằng khi luyện công, hơi nóng toàn thân bốc lên ngùn ngụt, cần tập ở nơi thoáng mát và rộng rãi, không có người, cởi bỏ hết quần áo mà tập, để cho hơi nóng lập tức phát tán, không đọng lại chút nào trong cơ thể, nếu không nó sẽ tích uất bên trong, nhẹ thì gây trọng bệnh, nặng thì làm chết người.

Dương Quá nói:

– Thế thì chúng ta cứ việc cởi bỏ quần áo mà luyện tập.

Tiểu Long Nữ nói:

– Lúc tập, hai người phải dùng nội lực đạo dẫn phòng hộ cho nhau, ta và ngươi một nam một nữ, cởi hết quần áo ra ngồi bên nhau thì còn ra thể thống gì?

Dương Quá hai năm nay chuyên tâm luyện công, chẳng hề nghĩ đến chuyện mình và sư phụ nam nữ hữu biệt, lúc này cảm thấy mình và sư phụ cùng trần truồng ngồi đối diện nhau mà luyện công thì quả thực không ổn, còn không ổn ở chỗ nào, thì cũng không thể nói thành lời. Tiểu Long Nữ hiện tại đã hai mươi tuổi, nhưng từ nhỏ sống trong nhà mồ, có thể nói là nàng chẳng biết gì về thế sự, yếu chỉ tu luyện bổn môn lại khắc chế thất tình lục dục, cho nên sư đồ hai người tuy là thiếu niên nam nữ, nhưng sớm tối bên nhau, một bên lạnh lùng, một bên cung kính, không có bất cứ điều gì vượt quá lễ giáo. Giờ đây nói đến việc cởi bỏ quần áo để luyện công, chỉ cảm thấy đó là một nan đề, chứ cũng không có ý niệm gì khác. Dương Quá bỗng nói:

– Có cách rồi! Hai ta có thể ngồi trên cái giường hàn ngọc mà luyện.

Tiểu Long Nữ nói:

– Nhất thiết không được. Hơi nóng bị cái giường hàn ngọc bức hồi, luyện được vài hôm, ta và ngươi sẽ chết mất.

Dương Quá ngẫm nghĩ một lát, hỏi:

– Vì sao cứ nhất thiết phải hai người cùng luyện? Chúng ta mỗi người luyện một chỗ, đệ tử gặp điều gì chưa hiểu, sẽ thỉnh giáo cô cô sau cũng được.

Tiểu Long Nữ lắc đầu, nói:

– Không được, môn nội công này hết sức gian nan, bất cứ lúc nào cũng sẽ nhập lối rẽ, nếu không có người bên cạnh trợ giúp, sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, phải có hai người giúp nhau mới có thể vượt qua nguy hiểm.

Dương Quá nói:

– Luyện môn nội công này quả nhiên phiền phức.

Tiểu Long Nữ nói:

– Chúng ta hãy luyện ngoại công cho thành thục, cũng đủ đánh bại các đạo sĩ phái Toàn Chân rồi. Huống hồ cũng chẳng cần sang đánh nhau với họ, mà dẫu có thắng họ, cũng vô ích. Môn nội công này không luyện cũng chẳng sao.

Dương Quá nghe sư phụ nói vậy, liền đáp ứng, chàng cũng không lưu tâm đến việc đó nữa.

Một hôm sau khi luyện công, chàng ra khỏi nhà mồ, bắt hoẵng bắt thỏ về làm thức ăn. Đánh quỵ một con hoẵng rồi, chàng lại đuổi theo một con thỏ xám. Con thỏ chạy vụt bên này bên nọ nhanh nhẹn lạ thường, hiện thời khinh công của chàng đã rất cao, song nhất thời chàng chưa thể bắt được con thỏ. Tính trẻ con trỗi dậy, chàng không chịu phóng ám khí đả thương con thỏ, mà muốn thi khinh công với nó, dồn cho nó đến lúc kiệt sức không chạy nổi mới thôi. Một người một thỏ chạy mỗi lúc một xa, con thỏ chạy vào một thung lũng, đột nhiên chui qua một bụi hoa hồng lớn.

Bụi hồng này dài tới vài trượng, tầng tầng lớp lớp hương thơm ngan ngát. Dương Quá chạy vòng bụi hoa hồng, thì con thỏ đã biến mất. Chàng đuổi nó quá lâu cũng thấy thương nó, dù bắt được nó cũng sẽ thả ra, giờ không thấy thì thôi. Nhưng thấy bụi hoa hồng như có một tấm bình phong, hoa đỏ cành lá xanh, trông rất đẹp mắt, bốn phía có bóng cây bao phủ, tựa hồ một tòa phòng ốc bằng hoa lá cành do thiên nhiên kết thành. Chàng chợt nảy ra một ý, bèn chạy về kéo Tiểu Long Nữ ra xem.

Tiểu Long Nữ thản nhiên nói:

– Ta không thích hoa, ngươi thích thì cứ ra đấy mà chơi.

Dương Quá nói:

– Không, cô cô, đây đúng là chỗ rất tốt cho hai ta luyện công, cô cô ở bên này bụi hoa, đệ tử ở bên kia bụi hoa, mỗi người cứ việc cởi y phục, không ai nhìn thấy ai cả, chẳng phải tuyệt diệu hay sao?

Tiểu Long Nữ nghe rất có lý. Nàng nhảy lên cây, nhìn tứ phía, thấy đông nam tây bắc đều một màu xanh cây lá tĩnh mịch, văng vẳng tiếng suối rì rào, tiếng chim líu lo, không một dấu chân người, quả là một nơi luyện công cực tốt, bèn nói:

– Ngươi chọn được chỗ tốt, tối nay ta ra đây luyện công.

Canh hai tối hôm ấy, hai người ra chỗ bụi hoa hồng. Ban đêm, mùi hoa càng đậm đà. Tiểu Long Nữ đem pháp môn khẩu quyết tu tập “Ngọc nữ tâm kinh” nói ra một hồi, Dương Quá hỏi những chỗ chưa rõ, rồi hai người sang hai bên bụi hoa hồng, cởi hết quần áo, bắt đầu luyện tập. Dương Quá chìa tay trái qua bụi hoa, chạm vào bàn tay phải của Tiểu Long Nữ, hễ trong lúc luyện tập ai gặp chỗ khó, thì người kia nhận cảm ứng sẽ lập tức vận công trợ giúp.

Hai người từ đó lấy đêm làm ngày. Buổi tối họ luyện công, ban ngày nghỉ ngơi trong cổ mộ. Hồi này đang là mùa hạ nóng bức, ban đêm dụng công càng mát mẻ, cứ thế hơn hai tháng bình an vô sự. “Ngọc nữ tâm kinh” gồm chín đoạn hành công. Tối nay Tiểu Long Nữ đã luyện tới đoạn thứ bảy, Dương Quá cũng luyện tới đoạn thứ sáu. Hai người ở hai bên bụi hoa hồng tự luyện tập, toàn thân hơi nóng bốc lên ngùn ngụt, hòa với mùi hoa thêm nồng. Trăng đã lên tới đỉnh đầu, luyện thêm nửa canh giờ nữa, thì họ đã luyện xong đoạn thứ bảy và thứ sáu. Đột nhiên phía sau núi vọng lại tiếng bước chân, giọng nói, có hai người vừa nói chuyện vừa đi tới chỗ họ.

Môn “Ngọc nữ tâm kinh” này, đơn số hành công là “Âm tiến”, còn song số là “Dương thoái”. Dương Quá đang luyện công phu “Dương thoái”, có thể dừng lúc nào tùy ý. Tiểu Long Nữ đang luyện công phu “Âm tiến”, phải liền một mạch, không được ngắt quãng giữa chừng, dù chỉ chút ít. Lúc này nàng đang dụng công đúng giây lát hệ trọng nhất, không hề nghe thấy tiếng bước chân và giọng nói. Dương Quá thì nghe rất rõ, chàng giật mình, vội đẩy khí đan điền ra khỏi cơ thể, thổ nạp ba lần, dừng việc luyện công. Chỉ nghe hai người kia đi tới gần, giọng nói rất quen, thì ra là Triệu Chí Kính và Doãn Chí Bình. Hai người ấy càng nói càng lớn tiếng, họ đang cãi nhau.

Triệu Chí Kính nói:

– Doãn sư đệ, sư đệ có chối cũng vô ích. Ta sẽ bẩm cáo Khưu sư bá để người tra xét.

Doãn Chí Bình nói:

– Sư huynh cứ bức đệ làm gì vậy? Tưởng đệ không biết chăng? Chẳng qua sư huynh chỉ muốn đứng đầu các đệ tử đời thứ ba, để sau này ngoi lên chức vị chưởng giáo mà thôi.

Triệu Chí Kính cười khẩy, nói:

– Sư đệ không giữ thanh quy, đã phạm đại giới của bổn giáo, làm sao còn có thể làm đệ tử thủ tòa được nữa?

Doãn Chí Bình nói:

– Đệ phạm đại giới gì kia chứ?

Triệu Chí Kính quát to:

– Giới luật thứ tư của giáo phái Toàn Chân là dâm giới!

Dương Quá ẩn sau bụi hoa hồng, chỉ thấy hai đạo sĩ đứng đối diện với nhau. Doãn Chí Bình sắc diện xanh xao, dưới ánh trăng trông càng tái mét, gằn giọng nói:

– Dâm giới cái gì?

Vừa hỏi, vừa đặt tay lên đốc kiếm. Triệu Chí Kính nói:

– Từ bữa sư đệ gặp ả Tiểu Long Nữ, ngày ngày tâm thần ngơ ngẩn, hồ tư loạn tưởng, trong tâm trí sư đệ có đến ngàn vạn lần cứ mơ tưởng ôm ấp Tiểu Long Nữ. Bổn giáo yêu cầu tu tâm dưỡng tính. Sư đệ cứ mơ tưởng như thế chẳng phải phạm dâm giới là gì?

Dương Quá đối với sư phụ kính trọng hết mực, nghe Triệu Chí Kính nói vậy, thì bất giác nổi giận, càng căm ghét hai gã đạo sĩ kia hơn. Chỉ nghe Doãn Chí Bình nói:

– Nói nhăng nói cuội, trong bụng đệ nghĩ gì, sư huynh cũng biết được sao?

Triệu Chí Kính cười khẩy:

– Sư đệ nghĩ gì trong bụng, dĩ nhiên ta không biết, nhưng ban đêm sư đệ nói mơ, người bên cạnh nghe thấy được chứ? Sư đệ viết ra giấy bao nhiêu cái tên Tiểu Long Nữ, người ta không nhìn thấy hay sao?

Doãn Chí Bình rùng mình, không nói gì. Triệu Chí Kính dương dương đắc ý, từ trong túi lấy ra một tờ giấy, giơ giơ nhứ nhứ, nói:

– Đây có phải là bút tích của sư đệ hay không? Ta sẽ giao cho chưởng môn Mã sư bá và tọa sư Khưu sư bá để họ xử.

Dương Quá vui mừng, nói:

– Hay quá chừng! Bọn Khưu Xứ Cơ, Hách Đại Thông võ công dù cao mấy, cũng không thể hơn Vương Trùng Dương, cô cô chỉ cần học được võ công của tổ sư bà bà, là chắc chắn sẽ đánh thắng đám đạo sĩ thối tha kia.

Tiểu Long Nữ nói:

– Ngươi nói đúng, chỉ tiếc rằng không có người giúp ta.

Dương Quá hiên ngang nói:

– Đệ tử sẽ giúp cô cô.

Tiểu Long Nữ nhìn nó một cái, nói:

– Ngươi làm sao có đủ bản sự?

Dương Quá đỏ bừng cả mặt, xấu hổ vô cùng.

Tiểu Long Nữ nói:

– Môn võ công này của tổ sư bà bà gọi là “Ngọc nữ tâm kinh”, phải có hai người cùng luyện, trợ giúp lẫn nhau. Hồi trước tổ sư bà bà cùng luyện với sư phụ của ta. Tổ sư bà bà luyện xong không lâu thì qua đời, sư phụ của ta vẫn chưa luyện thành.

Dương Quá chuyển ngượng thành vui, nói:

– Đệ tử là thuộc hạ của cô cô, thì cũng có thể cùng luyện với cô cô.

Tiểu Long Nữ trầm ngâm, nói:

– Cũng được. Để xem. Bước thứ nhất, ngươi hãy luyện thành các môn võ công của bổn phái. Bước thứ hai là học võ công của phái Toàn Chân. Bước thứ ba sẽ luyện “Ngọc nữ tâm kinh” để khắc chế võ công phái Toàn Chân. Hồi sư phụ ta qua đời, ta mới mười bốn tuổi, đã học xong võ công bổn môn, còn võ công phái Toàn Chân thì chỉ mới bắt đầu học, nói gì đến “Ngọc nữ tâm kinh”. Bước thứ nhất ta có thể dạy ngươi, bước thứ hai và bước thứ ba thì ta và ngươi sẽ cùng luyện tập.

Từ hôm ấy, Tiểu Long Nữ truyền thụ nội công, chưởng pháp, quyền pháp, binh khí, ám khí của phái Cổ Mộ cho Dương Quá, hai năm sau thì Dương Quá đã được truyền thụ đầy đủ, nhờ sự trợ giúp của cái giường hàn ngọc, tiến bộ cực nhanh, chỉ riêng công lực chưa thâm hậu mà thôi. Võ công phái Cổ Mộ do nữ nhân sáng tạo ra, ba đời sư đồ đều là nữ nhân, khó tránh tình trạng nhu linh có thừa mà trầm hậu còn thiếu. Dương Quá bản tính khinh động bộp chộp, các môn võ công phái này cũng hợp với nó.

Tiểu Long Nữ càng lớn càng mỹ lệ tuyệt luân. Năm nay Dương Quá đã mười sáu tuổi, thân hình cao lớn dần, giọng nói hơi ồm ồm, đã thành một trang thiếu niên tuấn tú, chứ không còn là một đứa bé như lúc tới nhà mồ. Nhưng Tiểu Long Nữ sống với nó đã quen, vẫn cứ coi nó như một đứa trẻ. Dương Quá đối với sư phụ ngày càng kính trọng, hai năm vừa qua không một lần nào làm trái nàng. Tiểu Long Nữ vừa định làm gì, nó không đợi sư phụ mở miệng, đã làm tốt việc đó. Song Tiểu Long Nữ tính nết vẫn lạnh lùng, thờ ơ như trước, không hề vui cười, thân ái chút nào với nó. Dương Quá cũng không vì thế mà phật lòng. Tiểu Long Nữ có khi gảy đàn, tiếng đàn của nàng cũng bình hòa lãnh đạm. Dương Quá đứng bên lẳng lặng nghe.

Một hôm Tiểu Long Nữ nói:

– Võ công phái Cổ Mộ ta ngươi đã học xong, từ ngày mai chúng ta sẽ luyện võ công phái Toàn Chân. Các môn võ công đó luyện được thực chẳng dễ, hồi trước sư phụ ta cũng không rõ lắm, ta lại càng không lĩnh hội được bao nhiêu. Chúng ta sẽ luyện từ đầu. Chỗ nào ta hiểu chưa đúng, ngươi cứ nói nghe chưa.

Hôm sau hai người tới gian thạch thất hình dạng kỳ quặc nọ, dựa theo các phù hiệu hoa văn do Vương Trùng Dương năm xưa khắc trên trần mà luyện tập.

Dương Quá luyện mấy ngày, bây giờ căn cơ võ công của chàng đã khá, rất nhiều chỗ vừa động tới đã hiểu thấu, mọi việc tiến triển cực nhanh. Nhưng mươi ngày sau, tự dưng mấy hôm liền càng luyện càng bế tắc, đã không tiến, lại còn thụt lùi.

Tiểu Long Nữ cùng chàng nghiền ngẫm lý giải, cũng cảm thấy nghi nan trùng trùng. Dương Quá nôn nóng, bực bội ra mặt. Tiểu Long Nữ nói:

– Hồi ta cùng luyện võ công phái Toàn Chân với sư phụ, luyện được ít ngày, thì rẠkhó tiến triển. Rồi tổ sư bà bà tạ thế, ta không còn biết hỏi ai được nữa. Ta hiểu rằng do không biết khẩu quyết, thì chẳng thể nghĩ ra cách gì. Ta từng bảo ta sẽ sang phái Toàn Chân lấy trộm khẩu quyết, bị sư phụ mắng cho một trận nên thân. Thế là môn công phu này đành gác lại, dẫu nó là võ công phái Toàn Chân, không luyện cũng chẳng sao cả. Ngươi cũng đừng bực tức mà làm gì. Việc này không khó, chúng ta chỉ cần lẻn sang bắt một tên đạo sĩ phái Toàn Chân mang về, buộc hắn truyền thụ khẩu quyết nhập môn thì được thôi. Nào, ngươi hãy đi theo ta.

Câu nói ấy chợt nhắc Dương Quá nhớ rằng Triệu Chí Kính từng truyền thụ cho nó “Toàn Chân đại đạo ca”, trong đó có câu: “Đại đạo sơ tu thông cửu khiếu, Cửu khiếu nguyên tại Vĩ Lư huyệt, Tiên tòng Dũng Tuyền cước để xung, Dũng Tuyền xung khởi tiệm chí tất. Quá tất từ từ chí Vĩ Lư, Nê Hoàn đỉnh thượng hồi thi cấp, Kim tỏa quan xuyên hạ thước kiều, Trùng lâu thập nhị hàng cung thất (Đạo lớn mới tu thông chín lỗ, chín lỗ vốn khởi đầu từ huyệt Vĩ Lư. Thoạt tiên xung huyệt Dũng Tuyền dưới chân, từ huyệt Dũng Tuyền xung lên đầu gối, qua đầu gối chạy dọc lên Vĩ Lư, đến huyệt Nê Hoàn thì gấp rút quay lại, đi xuống bên dưới cầu Hỉ Thước, nhiều lần qua lại mười hai cung), thế là nó liền đem ra đọc thuộc lòng.

Tiểu Long Nữ suy nghĩ kỹ về ý nghĩa câu ca, nói:

– Xem chừng đấy chính là yếu quyết của võ công phái Toàn Chân, ngươi đã thuộc rồi thì còn gì bằng.

Bèn bảo Dương Quá đọc thuộc lòng khẩu quyết mà Triệu Chí Kính từng dạy. Thứ mà Triệu Chí Kính truyền cho dạo trước đúng là bí quyết căn bản của nội công thượng thừa phái Toàn Chân, chẳng qua y không truyền thụ cách sử dụng, các tên gọi như Dũng Tuyền, Trùng lâu thập nhị, Nê Hoàn, y cũng không hề giải thích, Dương Quá chỉ việc học thuộc, học thuộc rồi để đó cũng vô dụng. Bây giờ Tiểu Long Nữ vừa suy nghĩ đã có thể vạch ra điểm cốt yếu, Dương Quá tức thời hiểu rõ. Trong vòng mấy tháng, hai người đã tham cứu lĩnh ngộ hết tinh yếu võ công mà Vương Trùng Dương khắc họa trên trần phòng.

Một hôm hai người trong thạch thất vừa đối kiếm xong, Tiểu Long Nữ thở dài, nói:

– Hồi đầu ta xem thường võ công phái Toàn Chân, cho rằng tuy họ xưng là võ học chính tông trong thiên hạ, song chẳng qua cũng chỉ đến mức này. Nhưng hôm nay ta mới biết nó quả là cao thâm khôn lường. Hai ta tuy biết hết bí quyết pháp môn của họ, nhưng muốn luyện đến mức đắc tâm ứng thủ, kình tự nhiên dồn ra, thực không biết bao nhiêu năm tháng mới luyện thành.

Dương Quá nói:

– Võ công phái Toàn Chân tuy tinh diệu, nhưng tổ sư bà bà đã lưu lại cách khắc chế, dĩ nhiên sẽ thắng được bản sự của họ. Cái đó gọi là núi này cao lại có núi khác cao hơn.

Tiểu Long Nữ nói:

– Từ mai, chúng ta phải luyện “Ngọc nữ tâm kinh”.

Hôm sau, hai người tới gian thạch thất thứ hai, dựa vào các phù hiệu khắc họa trên trần phòng mà luyện công. Việc này dễ hơn hẳn so với việc luyện tập võ công của phái Toàn Chân. Pháp môn do Lâm Triệu Anh nghĩ ra để khắc chế võ công của Vương Trùng Dương vốn bắt nguồn từ võ học của bà ta.

Mấy tháng sau, hai người đã luyện xong ngoại công “Ngọc nữ tâm kinh”. Có lúc Dương Quá sử kiếm pháp phái Toàn Chân, Tiểu Long Nữ thì dùng Ngọc nữ kiếm pháp hóa giải, có lúc Tiểu Long Nữ sử Toàn Chân kiếm pháp, còn Dương Quá thì dùng Ngọc nữ kiếm pháp khắc chế. Ngọc nữ kiếm pháp quả nhiên là khắc tinh của Toàn Chân kiếm pháp, chiêu thức nào cũng áp đảo chiêu thức của phái Toàn Chân, bước nào cũng đối đầu và chiếm tiên cơ, Toàn Chân kiếm pháp bất kể biến hóa cách nào, cũng không thoát nổi sự chế ngự của Ngọc nữ kiếm pháp.

Ngoại công đã luyện xong, chuyển sang luyện nội công. Nội công phái Toàn Chân bác đại tinh thâm, muốn nghĩ ra cách thắng được nó, thật không phải chuyện dễ. Lâm Triệu Anh quả là thông minh vô cùng, lại không tìm lối đi riêng, mà từ bàng môn tả đạo chiếm thượng phong. Tiểu Long Nữ ngẩng nhìn đồ hình trên trần, trầm ngâm không nói, cứ thế mấy ngày im lặng, nhíu mày suy ngẫm.

Dương Quá nói:

– Cô cô, môn này luyện khó lắm ư?

Tiểu Long Nữ nói:

– Hồi trước ta nghe sư phụ bảo nội công của tâm kinh này phải có hai người cùng luyện, ta cứ ngỡ chỉ việc hợp tu với ngươi, nào ngờ như vậy chưa đủ.

Dương Quá vội hỏi: Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

– Vì sao?

Tiểu Long Nữ nói:

– Cả hai cùng là nữ mới ổn.

Dương Quá nói:

– Một nam một nữ thì đã sao? Nam nữ thì có gì khác?

Tiểu Long Nữ lắc đầu, nói:

– Khác chứ. Ngươi hãy nhìn xem trên trần khắc các hình gì nào?

Dương Quá nhìn lên chỗ nàng chỉ tay, thấy ở một góc trần nhà khắc vô số hình người, phải tới bảy, tám chục người, nhưng hình dạng tựa hồ toàn là nữ nhân, tư thế mỗi người một khác, từ toàn thân có nhiều tia nhỏ li ti tán xạ ra bên ngoài. Dương Quá chưa hiểu nguyên do, quay lại nhìn nàng.

Tiểu Long Nữ nói:

– Tâm kinh nói rằng khi luyện công, hơi nóng toàn thân bốc lên ngùn ngụt, cần tập ở nơi thoáng mát và rộng rãi, không có người, cởi bỏ hết quần áo mà tập, để cho hơi nóng lập tức phát tán, không đọng lại chút nào trong cơ thể, nếu không nó sẽ tích uất bên trong, nhẹ thì gây trọng bệnh, nặng thì làm chết người.

Dương Quá nói:

– Thế thì chúng ta cứ việc cởi bỏ quần áo mà luyện tập.

Tiểu Long Nữ nói:

– Lúc tập, hai người phải dùng nội lực đạo dẫn phòng hộ cho nhau, ta và ngươi một nam một nữ, cởi hết quần áo ra ngồi bên nhau thì còn ra thể thống gì?

Dương Quá hai năm nay chuyên tâm luyện công, chẳng hề nghĩ đến chuyện mình và sư phụ nam nữ hữu biệt, lúc này cảm thấy mình và sư phụ cùng trần truồng ngồi đối diện nhau mà luyện công thì quả thực không ổn, còn không ổn ở chỗ nào, thì cũng không thể nói thành lời. Tiểu Long Nữ hiện tại đã hai mươi tuổi, nhưng từ nhỏ sống trong nhà mồ, có thể nói là nàng chẳng biết gì về thế sự, yếu chỉ tu luyện bổn môn lại khắc chế thất tình lục dục, cho nên sư đồ hai người tuy là thiếu niên nam nữ, nhưng sớm tối bên nhau, một bên lạnh lùng, một bên cung kính, không có bất cứ điều gì vượt quá lễ giáo. Giờ đây nói đến việc cởi bỏ quần áo để luyện công, chỉ cảm thấy đó là một nan đề, chứ cũng không có ý niệm gì khác. Dương Quá bỗng nói:

– Có cách rồi! Hai ta có thể ngồi trên cái giường hàn ngọc mà luyện.

Tiểu Long Nữ nói:

– Nhất thiết không được. Hơi nóng bị cái giường hàn ngọc bức hồi, luyện được vài hôm, ta và ngươi sẽ chết mất.

Dương Quá ngẫm nghĩ một lát, hỏi:

– Vì sao cứ nhất thiết phải hai người cùng luyện? Chúng ta mỗi người luyện một chỗ, đệ tử gặp điều gì chưa hiểu, sẽ thỉnh giáo cô cô sau cũng được.

Tiểu Long Nữ lắc đầu, nói:

– Không được, môn nội công này hết sức gian nan, bất cứ lúc nào cũng sẽ nhập lối rẽ, nếu không có người bên cạnh trợ giúp, sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, phải có hai người giúp nhau mới có thể vượt qua nguy hiểm.

Dương Quá nói:

– Luyện môn nội công này quả nhiên phiền phức.

Tiểu Long Nữ nói:

– Chúng ta hãy luyện ngoại công cho thành thục, cũng đủ đánh bại các đạo sĩ phái Toàn Chân rồi. Huống hồ cũng chẳng cần sang đánh nhau với họ, mà dẫu có thắng họ, cũng vô ích. Môn nội công này không luyện cũng chẳng sao.

Dương Quá nghe sư phụ nói vậy, liền đáp ứng, chàng cũng không lưu tâm đến việc đó nữa.

Một hôm sau khi luyện công, chàng ra khỏi nhà mồ, bắt hoẵng bắt thỏ về làm thức ăn. Đánh quỵ một con hoẵng rồi, chàng lại đuổi theo một con thỏ xám. Con thỏ chạy vụt bên này bên nọ nhanh nhẹn lạ thường, hiện thời khinh công của chàng đã rất cao, song nhất thời chàng chưa thể bắt được con thỏ. Tính trẻ con trỗi dậy, chàng không chịu phóng ám khí đả thương con thỏ, mà muốn thi khinh công với nó, dồn cho nó đến lúc kiệt sức không chạy nổi mới thôi. Một người một thỏ chạy mỗi lúc một xa, con thỏ chạy vào một thung lũng, đột nhiên chui qua một bụi hoa hồng lớn.

Bụi hồng này dài tới vài trượng, tầng tầng lớp lớp hương thơm ngan ngát. Dương Quá chạy vòng bụi hoa hồng, thì con thỏ đã biến mất. Chàng đuổi nó quá lâu cũng thấy thương nó, dù bắt được nó cũng sẽ thả ra, giờ không thấy thì thôi. Nhưng thấy bụi hoa hồng như có một tấm bình phong, hoa đỏ cành lá xanh, trông rất đẹp mắt, bốn phía có bóng cây bao phủ, tựa hồ một tòa phòng ốc bằng hoa lá cành do thiên nhiên kết thành. Chàng chợt nảy ra một ý, bèn chạy về kéo Tiểu Long Nữ ra xem.

Tiểu Long Nữ thản nhiên nói:

– Ta không thích hoa, ngươi thích thì cứ ra đấy mà chơi.

Dương Quá nói:

– Không, cô cô, đây đúng là chỗ rất tốt cho hai ta luyện công, cô cô ở bên này bụi hoa, đệ tử ở bên kia bụi hoa, mỗi người cứ việc cởi y phục, không ai nhìn thấy ai cả, chẳng phải tuyệt diệu hay sao?

Tiểu Long Nữ nghe rất có lý. Nàng nhảy lên cây, nhìn tứ phía, thấy đông nam tây bắc đều một màu xanh cây lá tĩnh mịch, văng vẳng tiếng suối rì rào, tiếng chim líu lo, không một dấu chân người, quả là một nơi luyện công cực tốt, bèn nói:

– Ngươi chọn được chỗ tốt, tối nay ta ra đây luyện công.

Canh hai tối hôm ấy, hai người ra chỗ bụi hoa hồng. Ban đêm, mùi hoa càng đậm đà. Tiểu Long Nữ đem pháp môn khẩu quyết tu tập “Ngọc nữ tâm kinh” nói ra một hồi, Dương Quá hỏi những chỗ chưa rõ, rồi hai người sang hai bên bụi hoa hồng, cởi hết quần áo, bắt đầu luyện tập. Dương Quá chìa tay trái qua bụi hoa, chạm vào bàn tay phải của Tiểu Long Nữ, hễ trong lúc luyện tập ai gặp chỗ khó, thì người kia nhận cảm ứng sẽ lập tức vận công trợ giúp.

Hai người từ đó lấy đêm làm ngày. Buổi tối họ luyện công, ban ngày nghỉ ngơi trong cổ mộ. Hồi này đang là mùa hạ nóng bức, ban đêm dụng công càng mát mẻ, cứ thế hơn hai tháng bình an vô sự. “Ngọc nữ tâm kinh” gồm chín đoạn hành công. Tối nay Tiểu Long Nữ đã luyện tới đoạn thứ bảy, Dương Quá cũng luyện tới đoạn thứ sáu. Hai người ở hai bên bụi hoa hồng tự luyện tập, toàn thân hơi nóng bốc lên ngùn ngụt, hòa với mùi hoa thêm nồng. Trăng đã lên tới đỉnh đầu, luyện thêm nửa canh giờ nữa, thì họ đã luyện xong đoạn thứ bảy và thứ sáu. Đột nhiên phía sau núi vọng lại tiếng bước chân, giọng nói, có hai người vừa nói chuyện vừa đi tới chỗ họ.

Môn “Ngọc nữ tâm kinh” này, đơn số hành công là “Âm tiến”, còn song số là “Dương thoái”. Dương Quá đang luyện công phu “Dương thoái”, có thể dừng lúc nào tùy ý. Tiểu Long Nữ đang luyện công phu “Âm tiến”, phải liền một mạch, không được ngắt quãng giữa chừng, dù chỉ chút ít. Lúc này nàng đang dụng công đúng giây lát hệ trọng nhất, không hề nghe thấy tiếng bước chân và giọng nói. Dương Quá thì nghe rất rõ, chàng giật mình, vội đẩy khí đan điền ra khỏi cơ thể, thổ nạp ba lần, dừng việc luyện công. Chỉ nghe hai người kia đi tới gần, giọng nói rất quen, thì ra là Triệu Chí Kính và Doãn Chí Bình. Hai người ấy càng nói càng lớn tiếng, họ đang cãi nhau.

Triệu Chí Kính nói:

– Doãn sư đệ, sư đệ có chối cũng vô ích. Ta sẽ bẩm cáo Khưu sư bá để người tra xét.

Doãn Chí Bình nói:

– Sư huynh cứ bức đệ làm gì vậy? Tưởng đệ không biết chăng? Chẳng qua sư huynh chỉ muốn đứng đầu các đệ tử đời thứ ba, để sau này ngoi lên chức vị chưởng giáo mà thôi.

Triệu Chí Kính cười khẩy, nói:

– Sư đệ không giữ thanh quy, đã phạm đại giới của bổn giáo, làm sao còn có thể làm đệ tử thủ tòa được nữa?

Doãn Chí Bình nói:

– Đệ phạm đại giới gì kia chứ?

Triệu Chí Kính quát to:

– Giới luật thứ tư của giáo phái Toàn Chân là dâm giới!

Dương Quá ẩn sau bụi hoa hồng, chỉ thấy hai đạo sĩ đứng đối diện với nhau. Doãn Chí Bình sắc diện xanh xao, dưới ánh trăng trông càng tái mét, gằn giọng nói:

– Dâm giới cái gì?

Vừa hỏi, vừa đặt tay lên đốc kiếm. Triệu Chí Kính nói:

– Từ bữa sư đệ gặp ả Tiểu Long Nữ, ngày ngày tâm thần ngơ ngẩn, hồ tư loạn tưởng, trong tâm trí sư đệ có đến ngàn vạn lần cứ mơ tưởng ôm ấp Tiểu Long Nữ. Bổn giáo yêu cầu tu tâm dưỡng tính. Sư đệ cứ mơ tưởng như thế chẳng phải phạm dâm giới là gì?

Dương Quá đối với sư phụ kính trọng hết mực, nghe Triệu Chí Kính nói vậy, thì bất giác nổi giận, càng căm ghét hai gã đạo sĩ kia hơn. Chỉ nghe Doãn Chí Bình nói:

– Nói nhăng nói cuội, trong bụng đệ nghĩ gì, sư huynh cũng biết được sao?

Triệu Chí Kính cười khẩy:

– Sư đệ nghĩ gì trong bụng, dĩ nhiên ta không biết, nhưng ban đêm sư đệ nói mơ, người bên cạnh nghe thấy được chứ? Sư đệ viết ra giấy bao nhiêu cái tên Tiểu Long Nữ, người ta không nhìn thấy hay sao?

Doãn Chí Bình rùng mình, không nói gì. Triệu Chí Kính dương dương đắc ý, từ trong túi lấy ra một tờ giấy, giơ giơ nhứ nhứ, nói:

– Đây có phải là bút tích của sư đệ hay không? Ta sẽ giao cho chưởng môn Mã sư bá và tọa sư Khưu sư bá để họ xử.

Chọn tập
Bình luận
× sticky