Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thần điêu hiệp lữ

Chương 178

Tác giả: Kim Dung
Chọn tập

Quách Phù đáp:

– Là muội muội của bổn cô nương.

Từ Ân gằn giọng, nói:

– Hừ, Quách Tĩnh, Hoàng Dung, còn thêm hai đứa con này.

Hoàng Dung nghe giọng nói khác thường của Từ Ân thì gọi giật giọng:

– Phù nhi, mau lui ra!

Quách Phù thấy Từ Ân điên điên khùng khùng, nói chán chê cũng chưa động thủ, lại tưởng lão hòa thượng e sợ mẫu thân nàng, nàng chẳng sợ gì lão ta, đã chẳng lùi ra còn tiến thêm một bước, cười, nói:

– Lão có bản lĩnh thì mau báo thù, không có bản lĩnh thì đừng mở miệng nữa!

Từ Ân quát:

– Phải lắm, có bản lĩnh thì mau báo thù!

Tiếng quát của y nghe như tiếng sấm giữa không trung, mấy cái chén uống nước trên bàn kêu lanh canh. Quách Phù không thể ngờ một người lại có thể phát ra âm thanh ghê gớm như vậy, giật mình, chân tay luống cuống, thấy Từ Ân tả chưởng vỗ ra, hữu thủ thành trảo, cùng ập tới, hai luồng cường lực như bài sơn đảo hải, muốn tránh né đã chẳng kịp.

Hoàng Dung, Võ Tam Thông, Gia Luật Tề ba người không hẹn cùng nhào tới. Ba người chăm chú theo dõi, đều thấy đòn trảo tay phải của Từ Ân tuy hung mãnh, nhưng không trí mạng bằng tả chưởng, cho nên cả ba người cùng xuất chưởng đón đánh tả chưởng của y, “bình” một tiếng, bốn luồng chưởng lực đụng nhau.

Từ Ân hộc lên một tiếng, đứng bất động. Bọn Hoàng Dung ba người cùng bật lùi mấy bước. Gia Luật Tề công lực yếu nhất, bật lùi xa nhất, tiếp đến Hoàng Dung. Hoàng Dung đứng chưa vững, đã nhìn nữ nhi, thấy Quách Tương đã bị Từ Ân chộp mất, Quách Phù thì đứng ngây như trời trồng, quên cả tránh né. Hoàng Dung cả kinh, nghĩ: “Không biết Phù nhi có bị thương vì chưởng lực hay chăng?”. Liền nhảy tới, tay trái kéo Quách Phù lui ra, tay phải giơ cây Đả cẩu bổng che trước mặt, chỉ cần sử tự quyết chữ “Phong” thì chưởng lực của Từ Ân dù mạnh mấy, nhất thời cũng chưa thể đả thương. Quách Phù thực ra chưa bị thương, nhưng tâm trí hỗn loạn, mãi đến lúc dựa vào người mẹ, mới kêu lên được một tiếng “Ôi”.

Lúc này huynh đệ họ Võ, Gia Luật Tề, Hoàn Nhan Bình thấy Từ Ân cuối cùng đã động thủ thì đều rút binh khí ra. Đám đệ tử của Cầu Thiên Xích cũng dàn ra, chỉ chờ lệnh của cốc chủ sẽ lập tức vây công. Riêng Nhất Đăng đại sư vẫn ngồi giữa sảnh, coi như không thấy diễn biến vừa xảy ra, miệng niệm kinh Phật, giọng không to, nhưng nghe rõ từng lời.

Từ Ân giơ bé Quách Tương lên, nói lớn:

– Đây là nữ nhi của Quách Tĩnh, Hoàng Dung, ta giết nó trước, rồi sẽ giết Hoàng Dung!

Cầu Thiên Xích cả mừng, nói:

– Hảo nhị ca! Thế mới là “Thiết chưởng thủy thượng phiêu”. Cầu đại bang chủ anh danh cái thế!

Tình thế lúc này, đừng nói là bọn Hoàng Dung không một ai võ công cao hơn Từ Ân, dẫu có cao hơn y, cũng sợ đánh chuột vỡ vật quý, khó lòng cứu nổi đứa bé khỏi tay kẻ điên điên khùng khùng kia.

Quách Phù đột nhiên gọi to:

– Dương Quá, Dương đại ca, mau đến cứu muội tử của muội với!

Nàng mấy phen gặp đại nạn, đều được Dương Quá xuất kỳ bất ý cứu thoát, lúc này thấy ai ai cũng vô pháp khả thi, trong lòng nàng tự dưng chỉ mong Dương Quá xuất hiện. Nhưng Dương Quá và Tiểu Long Nữ bây giờ đang dắt tay nhau thong thả đi, thưởng ngoạn cảnh tịch dương ở Tuyệt Tình cốc, đâu nghĩ đến tình cảnh chết người trong đại sảnh.

Từ Ân tay phải giơ Quách Tương lên trên dầu, tay trái hộ thân, cười gằn, nói:

– Dương Quá ư? Dương Quá là ai? Bây giờ dẫu Đông Tà, Tây Độc, Nam Đế, Bắc Cái, Trung Thần Thông cùng đến đây, cũng chỉ có thể lấy mạng ta chứ không cứu nổi đứa bé này.

Nhất Đăng đại sư chậm rãi ngẩng đầu, thấy hai mắt Từ Ân nổi vằn đỏ, đầy sát khí, thì nói:

– Ngươi tìm người ta trả thù, người ta tìm ngươi trả thù, cứ thế biết đến bao giờ?

Từ Ân quát:

– Kẻ nào có gan thì hãy lại đây!

Lúc này trời đã hoàng hôn, mọi người nhìn ra chỉ thấy mông lung, sắc diện của Từ Ân trông càng hung dữ đáng sợ…

Đột nhiên nghe tiếng Hoàng Dung cười hô hố, tiếng cười lúc cao lúc thấp, chẳng khác gì của một kẻ điên. Mọi người bất giác sởn gai ốc. Quách Phù gọi:

– Mẹ ơi!

Võ Tam Thông, Gia Luật Tề cùng gọi:

– Quách phu nhân!

Ai nấy hồi hộp lo sợ, đều nghĩ đứa con sơ sinh của Hoàng Dung rơi vào tay kẻ thù, đã khiến Hoàng Dung thần thái thất thường. Chỉ thấy Hoàng Dung quẳng cây Đả cẩu bổng xuống đất, xõa tóc rũ rượi, tiến lên hai bước, phát ra tiếng cười hố hố, the thé. Quách Phù lại gọi:

– Mẹ ơi!

Đoạn tới kéo tay mẹ. Hoàng Dung hất tay một cái khiến Quách Phù văng ra xa, rồi dang rộng hai tay, vừa cười như điên vừa tiến tới bên Từ Ân. Biến cố này ngay Cầu Thiên Xích cũng bị bất ngờ, cứ trố mắt mà nhìn đầy kinh ngạc. Hoàng Dung dang rộng hai tay, trừng trừng nhìn Từ Ân, la lối:

– Mau đập chết đứa bé cho ta, hãy đánh thật mạnh vào lưng nó, đừng có nhẹ tay!

Từ Ân tái mặt, ôm Quách Tương vào lòng, nói:

– Ngươi… ngươi… là ai?

Hoàng Dung cười phá lên, nhào tới. Từ Ân tả chưởng chắn phía trước, nhưng không dám ra đòn, mà lại né sang bên hai bước, hỏi tiếp:

– Ngươi là ai?

Hoàng Dung gầm gừ hỏi:

– Mi quên hết rồi sao? Buổi tối hôm ấy trong hoàng cung nước Đại Lý mi đã túm lấy một đứa bé. Phải rồi, cũng như thế này đây, mi đã hành hạ nó sống dở chết dở, cuối cùng đứa bé phải bỏ mạng… Ta là mẫu thân của đứa bé ấy đây. Mi hãy mau đánh chết đứa bé này, mau đánh chết đứa bé này. Tại sao còn chưa hạ thủ?

Từ Ân nghe đến đây thì toàn thân run rẩy, sự việc mấy mươi năm trước chợt hiện về.

Năm ấy y đả thương hài tử của Lưu quý phi nước Đại Lý, đòi Nam Đế Đoàn Hoàng gia tốn mấy năm chữa trị, song Đoàn Hoàng gia nhẫn tâm không chữa, đứa bé cuối cùng bị chết. Sau đó Lưu quý phi Anh Cô hai phen gặp Từ Ân, lần nào cũng như con hổ điên lao vào cắn xé để cùng chết với y. Từ Ân tuy võ công cao cường song không dám chống cự, chỉ ôm đầu chạy trốn. Hoàng Dung năm nọ ở bãi Thanh Long và trên đỉnh Hoa Sơn hai phen chứng kiến Anh Cô cười như điên, tóc rũ rượi thế nào, biết tâm bệnh lớn nhất trong đời của Từ Ân, nay thấy y giơ bé Quách Tương lên, không thể làm gì ngoài việc mạo hiểm giả điên, bảo y mau đánh chết Quách Tương. Võ Tam Thông, Cầu Thiên Xích và bọn Gia Luật Tề đều tưởng Hoàng Dung điên thật, mới nói năng như thế. Chỉ riêng Nhất Đăng đại sư thầm thán phục Hoàng Dung đại trí đại dũng, nghĩ rằng bậc tu mi nam tử cũng chưa chắc có được đảm thức như thế, dẫu có ai nghĩ ra được cách này, thì câu “mau đánh chết đứa bé này” cũng không dám thốt ra. Nhìn Từ Ân oán khí xung thiên, hung hãn dữ tợn thế kia, y chỉ giáng nhẹ một chưởng, Quách Tương cũng bỏ mạng tức thời.

Từ Ân nhìn Hoàng Dung, lại nhìn Nhất Đăng đại sư rồi nhìn đứa bé mình đang ẵm, đột nhiên vô cùng đau đớn và hối hận, nghẹn ngào nói:

– Chết rồi! Bé chết rồi! Một đứa bé kháu khỉnh đã bị ta đánh chết rồi!

Đoạn thong thả đến trước mặt Hoàng Dung, trao đứa bé cho Hoàng Dung, nói:

– Đứa bé này là vì ta mà chết, ngươi hãy đánh chết ta đi!

Hoàng Dung cả mừng, giơ tay định đón, bỗng nghe Nhất Đăng đại sư quát:

– Oan oan tương báo, bao giờ mới ngừng? Con dao trong tay, bao giờ mới ném đi?

Từ Ân giật mình, buông tay, Quách Tương rơi thẳng xuống đất.

Không đợi Quách Tương chạm đất, Hoàng Dung giơ chân phải hất đứa bé bay ra ngoài, đồng thời cười như điên, nói:

– Mi đã bóp chết đứa bé, hay lắm, hay lắm!

Cái hất chân tưởng là dùng lực, thật ra chỉ chạm nhẹ vào lưng Quách Tương, rồi đưa nhẹ ra phía ngoài. Hoàng Dung biết đây là khoảnh khắc khẩn yếu, nếu mình cúi xuống bế con lên, tâm thần của Từ Ân rất có thể sẽ thay đổi.

Quách Tương bay về phía Gia Luật Tề. Chàng giơ tay đón, thấy đôi mắt đen láy của bé Quách Tương mở thao láo, cái miệng nhỏ há ra sắp khóc, hoàn toàn sống động, không có vẻ tổn thương mảy may, thì chàng sững sờ, lập tức hiểu rằng Hoàng Dung biết Quách Phù thô thiển, mới hất ấu nữ về phía chàng, vội giơ tay ấp nhẹ lên miệng đứa bé để nó khỏi khóc, rồi cũng kêu to:

– Ôi, đứa bé bị lão hòa thượng đánh chết rồi!

Từ Ân mặt xám ngoét, trong giây lát đại triệt đại ngộ, hướng về phía Nhất Đăng đại sư chắp tay cúi mình, nói:

– Đa tạ sư phụ điểm hóa!

Nhất Đăng đại sư đáp lễ, nói:

– Cung hỉ hòa thượng cuối cùng đắc đạo!

Hai người nhìn nhau mỉm cười, rồi Từ Ân đi thẳng ra ngoài. Cầu Thiên Xích gọi to:

– Nhị ca, nhị ca, mau quay trở lại!

Từ Ân ngoảnh đầu, nói:

– Muội bảo ta quay trở lại, ta cũng khuyên muội hãy quay trở lại!

Đoạn phất tay áo, ung dung bước ra khỏi sảnh. Nguồn tại https://TruyệnFULL.vn

Nhất Đăng đại sư cả mừng, nói:

– Hảo, hảo, hảo!

Rồi lùi vào một góc sảnh, cúi đầu, lim dim mắt, im lặng.

Hoàng Dung vấn lại tóc. Gia Luật Tề bế Quách Tương. Quách Phù thấy mẫu thân và muội tử không việc gì vừa kinh ngạc vừa vui mừng, sà vào lòng mẹ, nói:

– Mẹ, con cứ tưởng mẹ phát điên thật cơ đấy!

Hoàng Dung đến trước mặt Nhất Đăng đại sư hành lễ, nói:

– Điệt nữ không còn cách nào khác, đành gợi chuyện cũ, xin đại sư lượng thứ.

Nhất Đăng đại sư mỉm cười, nói:

– Dung nhi, Dung nhi, đúng là một Gia Cát Lượng trong hàng nữ lưu!

Trong đại sảnh, hình như chỉ một mình Võ Tam Thông biết chuyện cũ thế nào, những người còn lại đều ngơ ngác nhìn nhau.

Cầu Thiên Xích thấy sự việc diễn biến đến bước này, nhìn theo bóng huynh trưởng đã đi khuất, nghĩ kiếp này sẽ không còn dịp gặp lại, bất giác se lòng, nghĩ đến câu “Muội bảo ta quay trở lại, ta cũng khuyên muội hãy quay trở lại” tựa hồ huynh trưởng khuyên mụ ngoảnh lại là bờ, thì trong lòng vừa rầu rĩ, vừa hối hận, nhưng sự hối hận thoáng qua rất nhanh, mụ gằn giọng nói:

– Các vị hãy chờ ở đây, lão bà tử còn bận việc khác.

Hoàng Dung nói:

– Hãy khoan! Hôm nay chúng tôi đến đây là để cầu Tuyệt Tình đơn…

Cầu Thiên Xích gật đầu với đám đệ tử hầu cận. Đám đệ tử nhất tề hô hoán, mỗi cửa ra vào lập tức có bốn đệ tử áo xanh giơ cao tấm lưới gắn dao sắc xuất hiện chắn giữ. Bốn thị nữ khiêng chiếc ghế luôn cả Cầu Thiên Xích đi vào trong nội đường.

Bọn Hoàng Dung, Võ Tam Thông, Gia Luật Tề thấy thanh thế ngư võng trận thì kinh hãi, nghĩ: “Ngư võng trận lợi hại đây, không biết phá bằng cách gì?”. Còn đang do dự, thì cửa trước cửa sau của đại sảnh đều đóng sập cả lại, các đệ tử áo xanh đều rút ra. Huynh đệ họ Võ cầm kiếm xông ra theo, hai cánh cửa đóng sập lại, hai thanh kiếm của họ bị kẹp lại, cùng gãy, thì ra cánh cửa đúc bằng sắt. Hoàng Dung nói nhỏ:

– Đừng cuống! Ra khỏi sảnh không khó, nhưng chúng ta phải nghĩ cách phá các tấm lưới gắn dao nhọn và lấy trộm thuốc giải độc.

Công Tôn Lục Ngạc theo mẫu thân đi vào nội đường, hỏi:

– Mẹ, làm thế nào bây giờ?

Cầu Thiên Xích thấy huynh trưởng đã bỏ đi, các hảo thủ đối phương tụ tập, quả là bế tắc, nhưng đại cừu nhân sát huynh đã tới, quyết không thể khuất phục hoặc cho qua, ngẫm nghĩ một lát, rồi nói:

– Ngươi ra ngoài coi Dương Quá và ba thiếu nữ đang làm gì.

Câu này chính hợp tâm ý của Công Tôn Lục Ngạc, nàng gật đầu đáp ứng, liền đi tới Hỏa hoàn thất.

Đi được nửa đường, nghe phía trước có người nói chuyện, chính là giọng của Dương Quá, rồi tiếng Tiểu Long Nữ đáp lại, hình như có bốn chữ “Công Tôn cô nương”. Lúc này trời đã tối sẫm, Công Tôn Lục Ngạc liền nấp vào một bụi liễu bên đường, nghĩ: “Không biết nàng ta nói gì về mình?”. Nàng rón rén tới gần, thấy Dương Quá và Tiểu Long Nữ đứng kề vai nhau, nghe Dương Quá nói:

– Nàng bảo việc này hoàn toàn nhờ sự lo liệu chu đáo của Công Tôn cô nương là đúng lắm. Chỉ mong lão thần tăng chóng tỉnh lại, mọi người xóa bỏ oán thù, giải hết tà độc thì hay biết mấy! Úi chao!

Hai tiếng “Úi chao!” thốt lên bất ngờ, Lục Ngạc giật mình, không biết Dương Quá gặp chuyện kỳ quái gì.

Nàng quan hoài, thò cổ nhìn ra, trong bóng tối mờ mờ chỉ thấy Dương Quá ngã xuống, Tiểu Long Nữ cúi nắm lấy tay trái chàng mà đỡ dậy. Lưng Dương Quá rung rung, hình như chàng đang cố nhịn đau. Tiểu Long Nữ nói nhỏ:

– Chất độc hoa Tình phát tác phải không?

Dương Quá chỉ ậm ừ, vì đang nghiến răng nhịn đau. Công Tôn Lục Ngạc thương tình, nghĩ: “Chàng đã uống nửa viên đơn dược rồi, uống nốt nửa viên còn lại sẽ giải hết độc. Nửa viên còn lại, nhất định mình phải xin mẹ cho chàng bằng được”.

Lát sau, Dương Quá đứng thẳng dậy, thở dài. Tiểu Long Nữ nói:

– Khoảng cách giữa hai lần phát tác càng lúc càng ngắn, cơn đau càng lúc càng dữ hơn. Vị thần tăng còn phải một ngày nữa mới tỉnh, cứ coi như có thể chế được bài thuốc giải độc, cũng vị tất… cũng vị tất… Chàng khổ sở thế này…

Nàng định nói “Cũng vị tất cứu kịp”, nhưng nàng nói chệch đi. Dương Quá gượng cười, nói:

– Công Tôn lão thái thái tính tình cố chấp quá, thuốc giải đem cất giấu quá kỹ, nếu lão thái thái không tự nguyện đưa cho, thì dù có giết sạch mọi người trong sơn cốc, kề gươm vào cổ, lão bà cũng chả chịu đưa ra.

Tiểu Long Nữ nói:

– Thế mà thiếp có cách đấy.

Dương Quá đoán biết tâm ý của nàng, nói:

– Long nhi, nàng đừng nhắc chuyện ấy nữa. Thâm tình của vợ chồng ta nếu được đến khi đầu bạc răng long, dĩ nhiên nhờ ơn trời đất, nếu có bất trắc, cũng do số mệnh cả thôi. Nhất định không để cho người thứ ba xen vào giữa đôi ta.

Tiểu Long Nữ nghẹn ngào nói:

– Thiếp thấy Công Tôn cô nương… rất tốt, chàng hãy nghe lời thiếp!

Công Tôn Lục Ngạc chấn động, biết Tiểu Long Nữ khuyên Dương Quá lấy mình, để có được nửa viên thuốc cứu mạng. Chỉ nghe Dương Quá cười, nói:

– Công Tôn cô nương dĩ nhiên rất tốt. Thực ra, các thiếu nữ tốt trong thiên hạ đâu có ít? Trình Anh cô nương, Lục Vô Song cô nương cũng là những người nặng tình trọng nghĩa. Có điều là đôi ta hai lòng như một, làm sao có thể nghĩ khác? Nàng hãy thử đặt mình vào địa vị ta xem, nếu có một nam nhân có thể giải độc trong người nàng, chỉ cần nàng chịu lấy hắn, vậy nàng có chịu hay không nào?

Tiểu Long Nữ nói:

– Thiếp là nữ, phải khác.

Dương Quá cười, nói:

– Người ta trọng nam khinh nữ, Dương Quá ta trọng nữ khinh nam…

Bỗng có tiếng động trong bụi cây sau lưng, Dương Quá hỏi:

– Ai đó?

Công Tôn Lục Ngạc tưởng chàng phát hiện ra mình, đang định lên tiếng trả lời, bỗng nghe một giọng nữ đáp:

– Chàng Ngốc, là muội đây!

Chỉ thấy Lục Vô Song và Trình Anh từ con đường mòn sau bụi cây đi ra. Công Tôn Lục Ngạc thừa cơ lặng lẽ thoái lui, trong óc ngổn ngang bao ý nghĩ: “Đừng nói Long cô nương, ngay cả Trình, Lục nhị vị cô nương, phẩm mạo và võ công đều hơn ta, lại từng quen biết chàng từ trước, ta làm sao sánh nổi?”. Từ khi gặp Dương Quá, nàng nhất mực có thâm tình với chàng, tuy biết chàng tình nghĩa sâu nặng với Tiểu Long Nữ, song vẫn nghĩ hai gái có thể chung một chồng, giờ nghe vợ chồng họ trò chuyện với nhau, thì biết mình đã không còn hy vọng gì nữa. Nàng từ nhỏ đã không có mấy ngày vui, hôm nay mọi hy vọng đều tiêu tan, nàng quyết ý không thiết sống nữa, thong thả đi về phía tây.

Công Tôn Lục Ngạc mặc cho bước chân đưa đến đâu thì đưa, trong óc chỉ có một ý nghĩ: “Ta không thiết sống nữa, ta không thiết sống nữa!”.

Cũng không biết đi bao nhiêu lâu, từ sườn núi trước mặt văng vẳng vọng tới tiếng ngườinói. Công Tôn Lục Ngạc dỏng tai nghe, bất giác giật mình, nguyên trong lúc thần hồn điên đảo, nàng tha thẩn thế nào lại đi đến một chỗ hiếm ai trong cốc lai vãng, ngẩng đầu lên, thấy một ngọn núi cao ngất trời, chính là Tuyệt Tình phong, một nơi tuyệt hiểm trong Tuyệt Tình cốc.

Quách Phù đáp:

– Là muội muội của bổn cô nương.

Từ Ân gằn giọng, nói:

– Hừ, Quách Tĩnh, Hoàng Dung, còn thêm hai đứa con này.

Hoàng Dung nghe giọng nói khác thường của Từ Ân thì gọi giật giọng:

– Phù nhi, mau lui ra!

Quách Phù thấy Từ Ân điên điên khùng khùng, nói chán chê cũng chưa động thủ, lại tưởng lão hòa thượng e sợ mẫu thân nàng, nàng chẳng sợ gì lão ta, đã chẳng lùi ra còn tiến thêm một bước, cười, nói:

– Lão có bản lĩnh thì mau báo thù, không có bản lĩnh thì đừng mở miệng nữa!

Từ Ân quát:

– Phải lắm, có bản lĩnh thì mau báo thù!

Tiếng quát của y nghe như tiếng sấm giữa không trung, mấy cái chén uống nước trên bàn kêu lanh canh. Quách Phù không thể ngờ một người lại có thể phát ra âm thanh ghê gớm như vậy, giật mình, chân tay luống cuống, thấy Từ Ân tả chưởng vỗ ra, hữu thủ thành trảo, cùng ập tới, hai luồng cường lực như bài sơn đảo hải, muốn tránh né đã chẳng kịp.

Hoàng Dung, Võ Tam Thông, Gia Luật Tề ba người không hẹn cùng nhào tới. Ba người chăm chú theo dõi, đều thấy đòn trảo tay phải của Từ Ân tuy hung mãnh, nhưng không trí mạng bằng tả chưởng, cho nên cả ba người cùng xuất chưởng đón đánh tả chưởng của y, “bình” một tiếng, bốn luồng chưởng lực đụng nhau.

Từ Ân hộc lên một tiếng, đứng bất động. Bọn Hoàng Dung ba người cùng bật lùi mấy bước. Gia Luật Tề công lực yếu nhất, bật lùi xa nhất, tiếp đến Hoàng Dung. Hoàng Dung đứng chưa vững, đã nhìn nữ nhi, thấy Quách Tương đã bị Từ Ân chộp mất, Quách Phù thì đứng ngây như trời trồng, quên cả tránh né. Hoàng Dung cả kinh, nghĩ: “Không biết Phù nhi có bị thương vì chưởng lực hay chăng?”. Liền nhảy tới, tay trái kéo Quách Phù lui ra, tay phải giơ cây Đả cẩu bổng che trước mặt, chỉ cần sử tự quyết chữ “Phong” thì chưởng lực của Từ Ân dù mạnh mấy, nhất thời cũng chưa thể đả thương. Quách Phù thực ra chưa bị thương, nhưng tâm trí hỗn loạn, mãi đến lúc dựa vào người mẹ, mới kêu lên được một tiếng “Ôi”.

Lúc này huynh đệ họ Võ, Gia Luật Tề, Hoàn Nhan Bình thấy Từ Ân cuối cùng đã động thủ thì đều rút binh khí ra. Đám đệ tử của Cầu Thiên Xích cũng dàn ra, chỉ chờ lệnh của cốc chủ sẽ lập tức vây công. Riêng Nhất Đăng đại sư vẫn ngồi giữa sảnh, coi như không thấy diễn biến vừa xảy ra, miệng niệm kinh Phật, giọng không to, nhưng nghe rõ từng lời.

Từ Ân giơ bé Quách Tương lên, nói lớn:

– Đây là nữ nhi của Quách Tĩnh, Hoàng Dung, ta giết nó trước, rồi sẽ giết Hoàng Dung!

Cầu Thiên Xích cả mừng, nói:

– Hảo nhị ca! Thế mới là “Thiết chưởng thủy thượng phiêu”. Cầu đại bang chủ anh danh cái thế!

Tình thế lúc này, đừng nói là bọn Hoàng Dung không một ai võ công cao hơn Từ Ân, dẫu có cao hơn y, cũng sợ đánh chuột vỡ vật quý, khó lòng cứu nổi đứa bé khỏi tay kẻ điên điên khùng khùng kia.

Quách Phù đột nhiên gọi to:

– Dương Quá, Dương đại ca, mau đến cứu muội tử của muội với!

Nàng mấy phen gặp đại nạn, đều được Dương Quá xuất kỳ bất ý cứu thoát, lúc này thấy ai ai cũng vô pháp khả thi, trong lòng nàng tự dưng chỉ mong Dương Quá xuất hiện. Nhưng Dương Quá và Tiểu Long Nữ bây giờ đang dắt tay nhau thong thả đi, thưởng ngoạn cảnh tịch dương ở Tuyệt Tình cốc, đâu nghĩ đến tình cảnh chết người trong đại sảnh.

Từ Ân tay phải giơ Quách Tương lên trên dầu, tay trái hộ thân, cười gằn, nói:

– Dương Quá ư? Dương Quá là ai? Bây giờ dẫu Đông Tà, Tây Độc, Nam Đế, Bắc Cái, Trung Thần Thông cùng đến đây, cũng chỉ có thể lấy mạng ta chứ không cứu nổi đứa bé này.

Nhất Đăng đại sư chậm rãi ngẩng đầu, thấy hai mắt Từ Ân nổi vằn đỏ, đầy sát khí, thì nói:

– Ngươi tìm người ta trả thù, người ta tìm ngươi trả thù, cứ thế biết đến bao giờ?

Từ Ân quát:

– Kẻ nào có gan thì hãy lại đây!

Lúc này trời đã hoàng hôn, mọi người nhìn ra chỉ thấy mông lung, sắc diện của Từ Ân trông càng hung dữ đáng sợ…

Đột nhiên nghe tiếng Hoàng Dung cười hô hố, tiếng cười lúc cao lúc thấp, chẳng khác gì của một kẻ điên. Mọi người bất giác sởn gai ốc. Quách Phù gọi:

– Mẹ ơi!

Võ Tam Thông, Gia Luật Tề cùng gọi:

– Quách phu nhân!

Ai nấy hồi hộp lo sợ, đều nghĩ đứa con sơ sinh của Hoàng Dung rơi vào tay kẻ thù, đã khiến Hoàng Dung thần thái thất thường. Chỉ thấy Hoàng Dung quẳng cây Đả cẩu bổng xuống đất, xõa tóc rũ rượi, tiến lên hai bước, phát ra tiếng cười hố hố, the thé. Quách Phù lại gọi:

– Mẹ ơi!

Đoạn tới kéo tay mẹ. Hoàng Dung hất tay một cái khiến Quách Phù văng ra xa, rồi dang rộng hai tay, vừa cười như điên vừa tiến tới bên Từ Ân. Biến cố này ngay Cầu Thiên Xích cũng bị bất ngờ, cứ trố mắt mà nhìn đầy kinh ngạc. Hoàng Dung dang rộng hai tay, trừng trừng nhìn Từ Ân, la lối:

– Mau đập chết đứa bé cho ta, hãy đánh thật mạnh vào lưng nó, đừng có nhẹ tay!

Từ Ân tái mặt, ôm Quách Tương vào lòng, nói:

– Ngươi… ngươi… là ai?

Hoàng Dung cười phá lên, nhào tới. Từ Ân tả chưởng chắn phía trước, nhưng không dám ra đòn, mà lại né sang bên hai bước, hỏi tiếp:

– Ngươi là ai?

Hoàng Dung gầm gừ hỏi:

– Mi quên hết rồi sao? Buổi tối hôm ấy trong hoàng cung nước Đại Lý mi đã túm lấy một đứa bé. Phải rồi, cũng như thế này đây, mi đã hành hạ nó sống dở chết dở, cuối cùng đứa bé phải bỏ mạng… Ta là mẫu thân của đứa bé ấy đây. Mi hãy mau đánh chết đứa bé này, mau đánh chết đứa bé này. Tại sao còn chưa hạ thủ?

Từ Ân nghe đến đây thì toàn thân run rẩy, sự việc mấy mươi năm trước chợt hiện về.

Năm ấy y đả thương hài tử của Lưu quý phi nước Đại Lý, đòi Nam Đế Đoàn Hoàng gia tốn mấy năm chữa trị, song Đoàn Hoàng gia nhẫn tâm không chữa, đứa bé cuối cùng bị chết. Sau đó Lưu quý phi Anh Cô hai phen gặp Từ Ân, lần nào cũng như con hổ điên lao vào cắn xé để cùng chết với y. Từ Ân tuy võ công cao cường song không dám chống cự, chỉ ôm đầu chạy trốn. Hoàng Dung năm nọ ở bãi Thanh Long và trên đỉnh Hoa Sơn hai phen chứng kiến Anh Cô cười như điên, tóc rũ rượi thế nào, biết tâm bệnh lớn nhất trong đời của Từ Ân, nay thấy y giơ bé Quách Tương lên, không thể làm gì ngoài việc mạo hiểm giả điên, bảo y mau đánh chết Quách Tương. Võ Tam Thông, Cầu Thiên Xích và bọn Gia Luật Tề đều tưởng Hoàng Dung điên thật, mới nói năng như thế. Chỉ riêng Nhất Đăng đại sư thầm thán phục Hoàng Dung đại trí đại dũng, nghĩ rằng bậc tu mi nam tử cũng chưa chắc có được đảm thức như thế, dẫu có ai nghĩ ra được cách này, thì câu “mau đánh chết đứa bé này” cũng không dám thốt ra. Nhìn Từ Ân oán khí xung thiên, hung hãn dữ tợn thế kia, y chỉ giáng nhẹ một chưởng, Quách Tương cũng bỏ mạng tức thời.

Từ Ân nhìn Hoàng Dung, lại nhìn Nhất Đăng đại sư rồi nhìn đứa bé mình đang ẵm, đột nhiên vô cùng đau đớn và hối hận, nghẹn ngào nói:

– Chết rồi! Bé chết rồi! Một đứa bé kháu khỉnh đã bị ta đánh chết rồi!

Đoạn thong thả đến trước mặt Hoàng Dung, trao đứa bé cho Hoàng Dung, nói:

– Đứa bé này là vì ta mà chết, ngươi hãy đánh chết ta đi!

Hoàng Dung cả mừng, giơ tay định đón, bỗng nghe Nhất Đăng đại sư quát:

– Oan oan tương báo, bao giờ mới ngừng? Con dao trong tay, bao giờ mới ném đi?

Từ Ân giật mình, buông tay, Quách Tương rơi thẳng xuống đất.

Không đợi Quách Tương chạm đất, Hoàng Dung giơ chân phải hất đứa bé bay ra ngoài, đồng thời cười như điên, nói:

– Mi đã bóp chết đứa bé, hay lắm, hay lắm!

Cái hất chân tưởng là dùng lực, thật ra chỉ chạm nhẹ vào lưng Quách Tương, rồi đưa nhẹ ra phía ngoài. Hoàng Dung biết đây là khoảnh khắc khẩn yếu, nếu mình cúi xuống bế con lên, tâm thần của Từ Ân rất có thể sẽ thay đổi.

Quách Tương bay về phía Gia Luật Tề. Chàng giơ tay đón, thấy đôi mắt đen láy của bé Quách Tương mở thao láo, cái miệng nhỏ há ra sắp khóc, hoàn toàn sống động, không có vẻ tổn thương mảy may, thì chàng sững sờ, lập tức hiểu rằng Hoàng Dung biết Quách Phù thô thiển, mới hất ấu nữ về phía chàng, vội giơ tay ấp nhẹ lên miệng đứa bé để nó khỏi khóc, rồi cũng kêu to:

– Ôi, đứa bé bị lão hòa thượng đánh chết rồi!

Từ Ân mặt xám ngoét, trong giây lát đại triệt đại ngộ, hướng về phía Nhất Đăng đại sư chắp tay cúi mình, nói:

– Đa tạ sư phụ điểm hóa!

Nhất Đăng đại sư đáp lễ, nói:

– Cung hỉ hòa thượng cuối cùng đắc đạo!

Hai người nhìn nhau mỉm cười, rồi Từ Ân đi thẳng ra ngoài. Cầu Thiên Xích gọi to:

– Nhị ca, nhị ca, mau quay trở lại!

Từ Ân ngoảnh đầu, nói:

– Muội bảo ta quay trở lại, ta cũng khuyên muội hãy quay trở lại!

Đoạn phất tay áo, ung dung bước ra khỏi sảnh. Nguồn tại https://TruyệnFULL.vn

Nhất Đăng đại sư cả mừng, nói:

– Hảo, hảo, hảo!

Rồi lùi vào một góc sảnh, cúi đầu, lim dim mắt, im lặng.

Hoàng Dung vấn lại tóc. Gia Luật Tề bế Quách Tương. Quách Phù thấy mẫu thân và muội tử không việc gì vừa kinh ngạc vừa vui mừng, sà vào lòng mẹ, nói:

– Mẹ, con cứ tưởng mẹ phát điên thật cơ đấy!

Hoàng Dung đến trước mặt Nhất Đăng đại sư hành lễ, nói:

– Điệt nữ không còn cách nào khác, đành gợi chuyện cũ, xin đại sư lượng thứ.

Nhất Đăng đại sư mỉm cười, nói:

– Dung nhi, Dung nhi, đúng là một Gia Cát Lượng trong hàng nữ lưu!

Trong đại sảnh, hình như chỉ một mình Võ Tam Thông biết chuyện cũ thế nào, những người còn lại đều ngơ ngác nhìn nhau.

Cầu Thiên Xích thấy sự việc diễn biến đến bước này, nhìn theo bóng huynh trưởng đã đi khuất, nghĩ kiếp này sẽ không còn dịp gặp lại, bất giác se lòng, nghĩ đến câu “Muội bảo ta quay trở lại, ta cũng khuyên muội hãy quay trở lại” tựa hồ huynh trưởng khuyên mụ ngoảnh lại là bờ, thì trong lòng vừa rầu rĩ, vừa hối hận, nhưng sự hối hận thoáng qua rất nhanh, mụ gằn giọng nói:

– Các vị hãy chờ ở đây, lão bà tử còn bận việc khác.

Hoàng Dung nói:

– Hãy khoan! Hôm nay chúng tôi đến đây là để cầu Tuyệt Tình đơn…

Cầu Thiên Xích gật đầu với đám đệ tử hầu cận. Đám đệ tử nhất tề hô hoán, mỗi cửa ra vào lập tức có bốn đệ tử áo xanh giơ cao tấm lưới gắn dao sắc xuất hiện chắn giữ. Bốn thị nữ khiêng chiếc ghế luôn cả Cầu Thiên Xích đi vào trong nội đường.

Bọn Hoàng Dung, Võ Tam Thông, Gia Luật Tề thấy thanh thế ngư võng trận thì kinh hãi, nghĩ: “Ngư võng trận lợi hại đây, không biết phá bằng cách gì?”. Còn đang do dự, thì cửa trước cửa sau của đại sảnh đều đóng sập cả lại, các đệ tử áo xanh đều rút ra. Huynh đệ họ Võ cầm kiếm xông ra theo, hai cánh cửa đóng sập lại, hai thanh kiếm của họ bị kẹp lại, cùng gãy, thì ra cánh cửa đúc bằng sắt. Hoàng Dung nói nhỏ:

– Đừng cuống! Ra khỏi sảnh không khó, nhưng chúng ta phải nghĩ cách phá các tấm lưới gắn dao nhọn và lấy trộm thuốc giải độc.

Công Tôn Lục Ngạc theo mẫu thân đi vào nội đường, hỏi:

– Mẹ, làm thế nào bây giờ?

Cầu Thiên Xích thấy huynh trưởng đã bỏ đi, các hảo thủ đối phương tụ tập, quả là bế tắc, nhưng đại cừu nhân sát huynh đã tới, quyết không thể khuất phục hoặc cho qua, ngẫm nghĩ một lát, rồi nói:

– Ngươi ra ngoài coi Dương Quá và ba thiếu nữ đang làm gì.

Câu này chính hợp tâm ý của Công Tôn Lục Ngạc, nàng gật đầu đáp ứng, liền đi tới Hỏa hoàn thất.

Đi được nửa đường, nghe phía trước có người nói chuyện, chính là giọng của Dương Quá, rồi tiếng Tiểu Long Nữ đáp lại, hình như có bốn chữ “Công Tôn cô nương”. Lúc này trời đã tối sẫm, Công Tôn Lục Ngạc liền nấp vào một bụi liễu bên đường, nghĩ: “Không biết nàng ta nói gì về mình?”. Nàng rón rén tới gần, thấy Dương Quá và Tiểu Long Nữ đứng kề vai nhau, nghe Dương Quá nói:

– Nàng bảo việc này hoàn toàn nhờ sự lo liệu chu đáo của Công Tôn cô nương là đúng lắm. Chỉ mong lão thần tăng chóng tỉnh lại, mọi người xóa bỏ oán thù, giải hết tà độc thì hay biết mấy! Úi chao!

Hai tiếng “Úi chao!” thốt lên bất ngờ, Lục Ngạc giật mình, không biết Dương Quá gặp chuyện kỳ quái gì.

Nàng quan hoài, thò cổ nhìn ra, trong bóng tối mờ mờ chỉ thấy Dương Quá ngã xuống, Tiểu Long Nữ cúi nắm lấy tay trái chàng mà đỡ dậy. Lưng Dương Quá rung rung, hình như chàng đang cố nhịn đau. Tiểu Long Nữ nói nhỏ:

– Chất độc hoa Tình phát tác phải không?

Dương Quá chỉ ậm ừ, vì đang nghiến răng nhịn đau. Công Tôn Lục Ngạc thương tình, nghĩ: “Chàng đã uống nửa viên đơn dược rồi, uống nốt nửa viên còn lại sẽ giải hết độc. Nửa viên còn lại, nhất định mình phải xin mẹ cho chàng bằng được”.

Lát sau, Dương Quá đứng thẳng dậy, thở dài. Tiểu Long Nữ nói:

– Khoảng cách giữa hai lần phát tác càng lúc càng ngắn, cơn đau càng lúc càng dữ hơn. Vị thần tăng còn phải một ngày nữa mới tỉnh, cứ coi như có thể chế được bài thuốc giải độc, cũng vị tất… cũng vị tất… Chàng khổ sở thế này…

Nàng định nói “Cũng vị tất cứu kịp”, nhưng nàng nói chệch đi. Dương Quá gượng cười, nói:

– Công Tôn lão thái thái tính tình cố chấp quá, thuốc giải đem cất giấu quá kỹ, nếu lão thái thái không tự nguyện đưa cho, thì dù có giết sạch mọi người trong sơn cốc, kề gươm vào cổ, lão bà cũng chả chịu đưa ra.

Tiểu Long Nữ nói:

– Thế mà thiếp có cách đấy.

Dương Quá đoán biết tâm ý của nàng, nói:

– Long nhi, nàng đừng nhắc chuyện ấy nữa. Thâm tình của vợ chồng ta nếu được đến khi đầu bạc răng long, dĩ nhiên nhờ ơn trời đất, nếu có bất trắc, cũng do số mệnh cả thôi. Nhất định không để cho người thứ ba xen vào giữa đôi ta.

Tiểu Long Nữ nghẹn ngào nói:

– Thiếp thấy Công Tôn cô nương… rất tốt, chàng hãy nghe lời thiếp!

Công Tôn Lục Ngạc chấn động, biết Tiểu Long Nữ khuyên Dương Quá lấy mình, để có được nửa viên thuốc cứu mạng. Chỉ nghe Dương Quá cười, nói:

– Công Tôn cô nương dĩ nhiên rất tốt. Thực ra, các thiếu nữ tốt trong thiên hạ đâu có ít? Trình Anh cô nương, Lục Vô Song cô nương cũng là những người nặng tình trọng nghĩa. Có điều là đôi ta hai lòng như một, làm sao có thể nghĩ khác? Nàng hãy thử đặt mình vào địa vị ta xem, nếu có một nam nhân có thể giải độc trong người nàng, chỉ cần nàng chịu lấy hắn, vậy nàng có chịu hay không nào?

Tiểu Long Nữ nói:

– Thiếp là nữ, phải khác.

Dương Quá cười, nói:

– Người ta trọng nam khinh nữ, Dương Quá ta trọng nữ khinh nam…

Bỗng có tiếng động trong bụi cây sau lưng, Dương Quá hỏi:

– Ai đó?

Công Tôn Lục Ngạc tưởng chàng phát hiện ra mình, đang định lên tiếng trả lời, bỗng nghe một giọng nữ đáp:

– Chàng Ngốc, là muội đây!

Chỉ thấy Lục Vô Song và Trình Anh từ con đường mòn sau bụi cây đi ra. Công Tôn Lục Ngạc thừa cơ lặng lẽ thoái lui, trong óc ngổn ngang bao ý nghĩ: “Đừng nói Long cô nương, ngay cả Trình, Lục nhị vị cô nương, phẩm mạo và võ công đều hơn ta, lại từng quen biết chàng từ trước, ta làm sao sánh nổi?”. Từ khi gặp Dương Quá, nàng nhất mực có thâm tình với chàng, tuy biết chàng tình nghĩa sâu nặng với Tiểu Long Nữ, song vẫn nghĩ hai gái có thể chung một chồng, giờ nghe vợ chồng họ trò chuyện với nhau, thì biết mình đã không còn hy vọng gì nữa. Nàng từ nhỏ đã không có mấy ngày vui, hôm nay mọi hy vọng đều tiêu tan, nàng quyết ý không thiết sống nữa, thong thả đi về phía tây.

Công Tôn Lục Ngạc mặc cho bước chân đưa đến đâu thì đưa, trong óc chỉ có một ý nghĩ: “Ta không thiết sống nữa, ta không thiết sống nữa!”.

Cũng không biết đi bao nhiêu lâu, từ sườn núi trước mặt văng vẳng vọng tới tiếng ngườinói. Công Tôn Lục Ngạc dỏng tai nghe, bất giác giật mình, nguyên trong lúc thần hồn điên đảo, nàng tha thẩn thế nào lại đi đến một chỗ hiếm ai trong cốc lai vãng, ngẩng đầu lên, thấy một ngọn núi cao ngất trời, chính là Tuyệt Tình phong, một nơi tuyệt hiểm trong Tuyệt Tình cốc.

Chọn tập
Bình luận