Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thần điêu hiệp lữ

Chương 33

Tác giả: Kim Dung
Chọn tập

Doãn Chí Bình không nhịn nổi nữa, xoẹt một tiếng, kiếm đã rút khỏi bao, đâm vào ngực Triệu Chí Kính.

Triệu Chí Kính né người tránh, nhét tờ giấy vào túi, cười nhăn nhở, nói:

– Ngươi định giết người diệt khẩu hả? Đâu có dễ!

Doãn Chí Bình không nói gì, đâm nhanh ba kiếm, nhưng mỗi đòn Triệu Chí Kính đều tránh được. Đến nhát kiếm thứ tư, thì keng một cái, Triệu Chí Kính cũng đã rút kiếm ra, hai kiếm đụng nhau, tiếp đó hai người giao đấu kịch liệt gần chỗ bụi hoa hồng. Hai người cùng là cao thủ trong số đệ tử đời thứ ba của phái Toàn Chân, một người là đệ tử số một của Khưu Xứ Cơ, người kia là đệ tử số một của Vương Xứ Nhất, võ công kẻ tám lạng, người nửa cân. Doãn Chí Bình nghiến răng lăn xả tấn công, Triệu Chí Kính thì vừa đấu vừa châm chọc vài lời để kích nộ đối phương, làm cho đối phương rối trí.

Dương Quá đã học hết kiếm pháp của phái Toàn Chân, nhìn hai người kia giao đấu, tiến kích thoái thủ, chiêu số tuy biến hóa đa đoan, song phần lớn nằm trong liệu định, nghĩ thầm bản sự mà cô cô đã dạy quả nhiên không sai. Chỉ thấy hai người kia đấu mấy chục chiêu, Doãn Chí Bình toàn sử dụng chiêu số tiến công, Triệu Chí Kính thì không ngừng di chuyển cước bộ, cười khẩy, nói:

– Cái gì ta biết, ngươi hiểu cả, cái gì ngươi biết, ta đều đã luyện qua, muốn giết ta ư, đừng hòng!

Y phòng thủ rất chặt chẽ, Doãn Chí Bình đánh trối chết, nhưng chiêu số nào cũng đều bị đối phương hóa giải. Họ đấu một hồi nữa, Dương Quá thấy hai người không ngừng di chuyển về phía chỗ ngồi của Tiểu Long Nữ, thì cả kinh, nghĩ thầm: “Hai tên tặc đạo nếu tới sát chỗ cô cô thì nguy hiểm quá!” Bỗng Triệu Chí Kính đột nhiên phản kích, buộc Doãn Chí Bình phải lùi lại. Y tiến gấp ba chiêu, Doãn Chí Bình lùi liền ba bước. Dương Quá thấy hai người xa dần sư phụ, đã mừng thầm, nào ngờ Doãn Chí Bình bỗng dưng chuyển kiếm sang tay trái, tay phải tung một chưởng đánh tới ngực Triệu Chí Kính. Triệu Chí Kính cười, nói:

– Ngươi dẫu có ba đầu sáu tay, cũng khó làm gì nổi ta.

Đoạn dùng tả chưởng nghênh tiếp. Đôi bên kiếm đâm chưởng đánh, cuộc đấu càng thêm dữ dội.

Tiểu Long Nữ tiềm tâm nội dụng, trước sau vẫn không để ý gì tới ngoại giới. Dương Quá thấy hai đạo sĩ tới gần mấy bước, trong bụng lại lo lắng bội phần, khi thấy họ lùi xa vài bước, mới phần nào yên tâm.

Đang hồi kịch liệt, Doãn Chí Bình bỗng quát to giận dữ, liên tiếp tung hiểm chiêu, không buồn né tránh, cứ thế xông tới. Triệu Chí Kính thầm biết không ổn, biết sư đệ đang lâm vào tình cảnh khó ăn khó nói, thà bị đâm chết, còn hơn để người ngoài biết việc thầm yêu trộm nhớ của mình. Triệu Chí Kính tuy bất hòa với Doãn Chí Bình, song hoàn toàn không định hại chết y, thế là lập tức bị núng thế, đấu thêm vài chiêu, Doãn Chí Bình tả kiếm đâm ngang, hữu chưởng đánh thẳng, đồng thời chân trái gạt ngang một cái, chính là tuyệt chiêu “Tam liên hoàn” của phái Toàn Chân. Triệu Chí Kính vọt lên cao hơn một trượng, vung kiếm đánh xuống. Doãn Chí Bình trường kiếm rời khỏi tay, ném mạnh về phía đối phương, miệng quát một tiếng, song chưởng cùng đánh ra.

Dương Quá thấy mấy chiêu vừa rồi biến ảo lợi hại, đã ngoài tầm hiểu biết của chàng, bất giác lòng bàn tay vã mồ hôi lạnh, thấy Triệu Chí Kính lơ lửng trên không, thế nửa hư nửa thực, xem chừng hai chưởng kia sắp đánh cho y gãy rời xương cốt. Ai dè giữa lúc nguy cấp dị thường như vậy, Triệu Chí Kính bỗng lật người trên không, lùi gấp cả trượng, nhẹ nhàng đáp xuống đất.

Nhìn thế đáp xuống của Triệu Chí Kính đúng chỗ Tiểu Long Nữ ngồi bên khóm hoa, Dương Quá cả kinh, không kịp nghĩ ngợi, đứng bật dậy, song chưởng đẩy vào lưng của Triệu Chí Kính, sử chiêu “Thái lâu phao cầu”, dồn sức ra tay, đẩy tấm thân hộ pháp của Triệu Chí Kính bắn ra xa hơn một trượng. Nhưng hiện thời nội lực của chàng chưa đủ, sử kình quá mạnh, sức dồn vào cánh tay, hạ bàn thành hư, chân đứng không vững, thân chúi đi, chân trái giẫm lên một cành hoa, cành hoa ấy lập tức bật lại, chạm nhẹ vào mặt Tiểu Long Nữ.

Chỉ là một cái chạm nhẹ, nhưng Tiểu Long Nữ đã giật mình cả kinh, mồ hôi vã ra như tắm, vội vận gấp nội tức từ đan điền lên, nhưng không vận nổi, ngất lịm ngay đi.

Doãn Chí Bình bất ngờ thấy Dương Quá xuất hiện, lại bất ngờ nhìn thấy ý trung nhân trong mộng của mình đang ẩn thân cạnh một bụi hoa, thì ngây người, thực không biết là thật hay ảo. Lúc đó Triệu Chí Kính đã đứng trên mặt đất, dưới ánh trăng cũng đã nhìn rõ dung mạo của Tiểu Long Nữ, liền nói:

– Hay chưa, thì ra cô nàng dụ gã trai ra đây.

Dương Quá cả giận, quát:

– Hai tên đạo sĩ thối tha không mau xéo đi, ta sẽ tìm các ngươi tính sổ.

Chàng thấy Tiểu Long Nữ ngã ngửa nằm bất động, nhớ lời nàng dặn, lúc luyện công phải dành toàn lực phòng hộ cho nhau, dù chỉ một con nai con thỏ vô ý chạy tới, cũng có thể gây nên đại họa, vừa rồi nàng bị giật mình kinh hãi, mối nguy không nhỏ, thì chàng cả sợ đưa tay sờ trán nàng, thấy lạnh như băng, vội lấy áo đắp lên người nàng, rồi ôm nàng, gọi:

– Cô cô, cô cô không sao chứ?

Tiểu Long Nữ ừm một tiếng, không đáp. Dương Quá hơi yên tâm, nói:

– Cô cô, chúng ta về nhà đã, sau này sẽ giết hai tên tặc đạo kia.

Tiểu Long Nữ toàn thân vô lực, nằm gọn trong vòng tay chàng. Dương Quá rảo bước đi qua bên cạnh hai người kia. Doãn Chí Bình đứng ngây như phỗng. Triệu Chí Kính thì cười ha hả, nói:

– Doãn sư đệ, ý trung nhân của sư đệ đang được kẻ khác ôm ấp sờ mó kìa, sư đệ giết ta, sao bằng giết hắn!

Doãn Chí Bình như không nghe thấy, im như thóc.

Dương Quá nghe bốn chữ “ôm ấp sờ mó” thì cả giận, nhẹ nhàng đặt Tiểu Long Nữ xuống đất, để nàng tựa lưng vào một gốc cây, rồi bẻ một cành cây cầm tay, chỉ Triệu Chí Kính quát:

– Ngươi vừa nói nhăng nói cuội cái gì?

Hai năm trước Dương Quá còn là một cậu bé, nay đã trở thành một chàng trai cao lớn, Triệu Chí Kính thoạt tiên còn chưa nhận ra, nhưng nghe tiếng quát của chàng lần thứ hai, ánh trăng lại soi rõ khuôn mặt chàng, thì y đã nhận ra đệ tử cũ của mình, vừa rồi lại bị chàng đánh văng đi, thì cả giận, thấy nửa thân trần của chàng lõa lồ, y quát:

– Dương Quá, thì ra là nhà ngươi, tên súc sinh!

Dương Quá nói:

– Ngươi chửi ta còn được, nhưng ngươi vừa chửi cô cô của ta cái gì?

Triệu Chí Kính cười ha hả, nói:

– Người ta bảo phái Cổ Mộ là phái các cô nương, từ xưa chỉ truyền nữ, không truyền nam, toàn là các xử nữ băng thanh ngọc khiết, hóa ra lại ô uế thế kia, lén lút thu nhận thiếu niên để hưởng lạc thú giữa màn trời chiếu đất!

Tiểu Long Nữ lúc này tỉnh lại, nghe mấy câu ấy, tức quá vừa điều thuận khí tức, lại nghịch chuyển, hai khí dội nhau, ngực tức khôn tả, biết đã bị nội thương, chỉ thốt được một câu:

– Ngươi nói láo, bọn ta không hề…

Máu đã phun ra ồng ộc từ miệng.

Doãn Chí Bình và Dương Quá cùng cả kinh, cùng chạy tới bên. Doãn Chí Bình hỏi:

– Cô nương làm sao thế?

Rồi cúi xuống xem thương thế của nàng. Dương Quá tưởng y có ý gia hại, bèn dùng tay trái đẩy vào ngực y. Doãn Chí Bình thuận tay hất ra. Dương Quá đối với võ công của phái Toàn Chân đã biết hết mọi chiêu, lật bàn tay một cái, tóm được cổ tay Doãn Chí Bình, trước kéo sau đẩy, khiến Doãn Chí Bình ngã ngửa.

Hiện thời võ công của Dương Quá thực ra còn thua xa Doãn Chí Bình, nếu dùng võ công phái khác mà đấu với Doãn Chí Bình, thì nhất định chàng sẽ thua. Nhưng Lâm Triệu Anh hồi trước đã nghiền ngẫm cách khắc chế võ công của phái Toàn Chân, mỗi chiêu mỗi thức đều phối hợp đâu ra đấy, có điều là sau khi sáng tạo chưa từng đem ra sử dụng, cho nên đệ tử phái Toàn Chân không ngờ rằng trên đời lại có thứ võ công khắc chế môn phái của họ. Lúc này Dương Quá đem ra sử dụng, Doãn Chí Bình không kịp đề phòng, tâm thần lại đang bị kích động, không thể chống đỡ, tuy chưa bị đánh ngã, song cũng phải lùi ra xa hai trượng, tới bên cạnh Triệu Chí Kính.

Dương Quá nói:

– Cô cô mặc xác bọn chúng, đệ tử dìu cô cô về nhà đã.

Tiểu Long Nữ thở hổn hển, nói:

– Không, ngươi hãy giết hai tên kia, đừng… đừng để chúng đem chuyện của… ta ra kể bên ngoài…

Dương Quá nói:

– Vâng.

Chàng xông lên, cành cây trong tay chọc tới ngực Triệu Chí Kính. Triệu Chí Kính coi thường, dùng trường kiếm phạt nhẹ cành cây. Nào ngờ Dương Quá sử dụng chính là chiêu thức khắc chế kiếm pháp của phái Toàn Chân, đầu cành cây rung một cái, phẩy trúng huyệt đạo ở cổ tay Triệu Chí Kính. Y thấy cổ tay tê dại, biết là nguy rồi. Dương Quá tả chưởng phách ngang, đánh thẳng tới má bên trái, thế phách mạnh mẽ, không thể chống đỡ. Triệu Chí Kính muốn giữ trường kiếm, tất mặt sẽ trúng chưởng, còn muốn tránh đòn, ắt phải buông kiếm khỏi tay.

Triệu Chí Kính võ công cao cường, trong cơn nguy cấp không hề bấn loạn, vội buông kiếm khỏi tay, cúi đầu né tránh, tiếp đó tả chưởng đưa ra để chộp lại thanh kiếm. Đâu ngờ Lâm Triệu Anh mấy chục năm trước đã sớm liệu chiếm tiên cơ, nghĩ ra đối sách đối phó với sự biến chiêu lợi hại của cao thủ phái Toàn Chân. Triệu Chí Kính dùng chiêu này để cầu thắng trong lúc bại, nào dè Dương Quá và Tiểu Long Nữ đã luyện thành thạo cách chiết giải chiêu này. Dương Quá đã đoạt kiếm của địch, thấy tả chưởng của y vụt ra, chàng bèn chém luôn vào bàn tay đó. Triệu Chí Kính cả kinh, vội rụt tay lại. Dương Quá đã chĩa mũi kiếm vào ngực y, miệng quát:

– Nằm này!

Chân trái của chàng móc một cái. Triệu Chí Kính bị mũi kiếm chĩa vào chỗ yếu hại, đứng im không nhúc nhích, bị cú móc đó tức thời ngã ngửa. Dương Quá giơ kiếm đâm xuống bụng dưới của y.

Bỗng sau lưng có tiếng gió, một mũi kiếm đâm tới kèm theo tiếng quát:

– Ngươi dám sát sư ư?

Dương Quá đang thế công, lại bị đánh phía sau, vừa ngạc nhiên vừa tức giận, không nghĩ ngợi gì, xoay kiếm chống trả, keng một tiếng, hai kiếm đụng nhau. Doãn Chí Bình thấy Dương Quá xoay kiếm đã nhanh lại chuẩn, bất giác thầm thán phục, tự dưng cảm thấy kiếm của mình bị kéo đi. Y kinh ngạc, vội vận nội lực đoạt lại. Nội lực của y dĩ nhiên thâm hậu, trường kiếm của Dương Quá cuối cùng lại bị hút đi. Dương Quá chính là dụ cho Doãn Chí Bình làm như thế, chỉ giữ kiếm một chút, rồi đột nhiên phóng kiếm, song chưởng đánh thẳng tới trước ngực Doãn Chí Bình, song chưởng nhất kiếm đồng thời đánh tới, Doãn Chí Bình võ công cao mấy cũng không đỡ nổi lối tập kích quái dị này.

Lúc này Doãn Chí Bình đành vứt kiếm, hồi chưởng, giơ tay ngang ngực chống đỡ, song y gập cánh tay quá sâu rất khó phát kình, cũng may công lực của Dương Quá còn non, chưa thể đánh gãy ngay hai cánh tay của y, nhưng y đã thấy chấn động mạnh, ngực đau nhói, hai cánh tay tê dại, vội thoái lui ba bước, vận khí bảo vệ yếu huyệt trước ngực. Triệu Chí Kính đã thừa cơ đứng dậy. Dương Quá song kiếm trong tay, tấn công cả hai người.

Hai đạo sĩ chỉ sau vài chiêu đã bị một thiếu niên vừa ra khỏi lều cỏ đánh cho tay chân rối loạn, thì vừa kinh ngạc vừa cả giận, cũng không dám coi thường nữa. Hai đạo sĩ kề vai bên nhau, sử dụng chưởng pháp, chỉ thủ không công, muốn thăm dò kiểu cách võ công của đối phương trước đã, rồi sẽ tính sau. Dương Quá tuy hai tay hai kiếm, mà đối phương chỉ tay không, song họ thủ rất nghiêm mật, chàng không thể ra tay bất ngờ như lúc đầu. Trong kiếm thuật của “Ngọc nữ tâm kinh” hoàn toàn không có chiêu số khắc chế quyền cước của phái Toàn Chân. Nên biết Lâm Triệu Anh cho rằng dùng kiếm đánh kẻ tay không, có thắng cũng không phải là con nhà võ, là tự hạ mình, nên bà ta không hề nghĩ đến chuyện đó, thứ nữa, Triệu, Doãn hai người công lực dĩ nhiên thâm hậu hơn nhiều, họ liên thủ phòng vệ để không bị bại, Dương Quá hai tay hai kiếm, đâm ngang chém dọc, vẫn không làm gì được, cuối cùng rơi vào thế hạ phong. Triệu Chí Kính chưởng lực trầm hậu, không ngừng áp chế đường kiếm của chàng.

Doãn Chí Bình đã định thần, nghĩ thầm hai người bề trên hợp lực đấu với một gã thiếu niên thì không ra gì, biết bên mình nắm chắc phần thắng, lại nghĩ đến sự an nguy của Tiểu Long Nữ, bèn quát:

– Dương Quá, ngươi mau dìu cô cô của ngươi về nhà, cứ ở đây quấn lấy bọn ta làm gì?

Dương Quá nói:

– Cô cô hận các ngươi nói nhăng nói cuội, bảo ta phải giết các ngươi trước đã.

Doãn Chí Bình đánh một chưởng làm thanh kiếm bên trái của Dương Quá lệch đi, đoạn nhảy sang trái ba bước, hô:

– Dừng tay!

Dương Quá nói:

– Ngươi muốn chạy ư?

Doãn Chí Bình nói:

– Dương Quá, ngươi muốn giết hai sư huynh đệ ta, có mà khó hơn lên trời. Chi bằng săn sóc cho cô cô của ngươi đi thì hơn. Chuyện hôm nay, Doãn mỗ ta nếu đem đi kể nửa câu, sẽ lập tức tự sát để tạ tội, nếu ta nuốt lời…

Nói đến đây, y đột nhiên đảo người chộp lấy thanh kiếm ở tay trái của Dương Quá, nói:

– Thì sẽ như cái ngón tay này!

Rồi y giơ đứng bàn tay trái ra, tay phải cầm kiếm vừa đoạt chém đứt luôn ngón út và ngón vô danh tay trái.

Hành động này nhanh như tia chớp, Dương Quá không đề phòng, ngẩn người ra, biết lời của Doãn Chí Bình quả là thật lòng, nghĩ thầm: “Mình đấu cùng lúc với cả hai lão, quả nhiên khó thắng, chi bằng hãy giết lão họ Triệu trước đã”, bèn quát:

– Doãn Chí Bình, lão chặt ngón tay ích gì? Trừ phi lão chặt đầu đi thì ta mới tin.

Doãn Chí Bình cười buồn, nói:

– Tính mạng của ta ư, chỉ cần cô cô của người nói một lời thì có gì không được? xem tại TruyệnFULL.vn

Dương Quá nói:

– Thế thì được!

Dương Quá tiến lên hai bước, đâm kiếm vào ngực Triệu Chí Kính đang ở phía sau lưng.

Chiêu “Mộc lan hồi xạ” này âm độc vô cùng. Triệu Chí Kính đang chăm chú nghe hai người nói với nhau, thình lình bị Dương Quá bất ngờ đánh trộm, khi phát hiện ra thì mũi kiếm đã đâm tới bụng dưới. Y cảm thấy hơi đau, liền vận khí đan điền, làm cho bụng dưới co về phía sau nửa thước, chân phải tung cú đá cực nhanh vào thanh kiếm trong tay Dương Quá. Dương Quá không chờ y co chân về, giơ tay điểm vào khoeo chân, trúng ngay huyệt đạo. Triệu Chí Kính tuy thoát chết, nhưng đứng không vững, ngã ngửa giơ chân phải lên trước mặt Dương Quá.

Dương Quá giơ tay đón bắt thanh kiếm từ trên rơi xuống, chĩa vào cổ họng Triệu Chí Kính, nói:

– Ta từng bái lão làm sư phụ, lạy lão tám cái, bây giờ lão đã không còn là sư phụ của ta nữa, mau trả lại ta tám cái lạy đó.

Triệu Chí Kính giận muốn ngất đi, tím mặt lại. Dương Quá hơi nhấn mũi kiếm vào da thịt ở cổ y. Triệu Chí Kính nói:

– Ngươi muốn giết thì cứ giết, khỏi cần lắm lời.

Dương Quá đang định ấn mạnh mũi kiếm xuống, bỗng nghe Tiểu Long Nữ nói sau lưng:

– Quá nhi, giết sư phụ không hay đâu, ngươi hãy bảo hắn thề… không tiết lộ chuyện hôm nay, rồi tha cho hắn!

Dương Quá coi lời nói của Tiểu Long Nữ như thần minh, nghe nàng nói vậy, bèn nói:

– Lão thề đi.

Triệu Chí Kính tuy cả giận, nhưng giữ mạng cần hơn, bèn đáp:

– Ta không kể là được rồi, cần gì phải thề bồi?

Dương Quá nói:

– Không, lão phải thề độc mới được!

Triệu Chí Kính nói:

– Được, chuyện hôm nay, chỉ có bốn người ở đây biết. Nếu ta đem kể với người thứ năm, thì ta sẽ thân bại danh liệt, phải rời khỏi sư môn, bị đồng đạo võ lâm khinh miệt, chết không toàn thây!

Tiểu Long Nữ và Dương Quá đều không am hiểu thế sự, chỉ biết Triệu Chí Kính quả đang thề độc. Doãn Chí Bình nhận ra trong lời thề của Triệu Chí Kính có ý khác, định nhắc Dương Quá, song lại nghĩ không tiện giúp người ngoài, chỉ thấy Dương Quá ôm Tiểu Long Nữ chạy rất nhanh ra sau núi. Máu tươi từ chỗ hai ngón tay bị chém đứt vẫn chảy ròng ròng, y ngẩn ngơ đứng đó, không hề thấy đau.

Dương Quá ôm Tiểu Long Nữ về đến ngôi cổ mộ, đặt nàng xuống chiếc giường hàn ngọc. Tiểu Long Nữ nói:

– Ta bị trọng thương, làm sao còn có thể chống chọi khí lạnh?

Dương Quá ồ một tiếng, nghĩ thầm: “Thì ra cô cô bị thương rất nặng”, bèn bế nàng sang phòng bên cạnh. Sau khi nàng nhường chiếc giường hàn ngọc cho Dương Quá nằm, thời gian đầu nàng ở chung một phòng với chàng, hơn một năm sau mới dọn sang phòng bên cạnh. Tiểu Long Nữ vừa nằm xuống, lại ộc ra một ngụm máu tươi. Nửa thân trên để trần của Dương Quá vấy toàn những máu là máu. Tiểu Long Nữ thở hổn hển vài cái, lại phun ra một ngụm máu nữa. Dương Quá cả sợ, chân tay luống cuống, chỉ ứa nước mắt.

Doãn Chí Bình không nhịn nổi nữa, xoẹt một tiếng, kiếm đã rút khỏi bao, đâm vào ngực Triệu Chí Kính.

Triệu Chí Kính né người tránh, nhét tờ giấy vào túi, cười nhăn nhở, nói:

– Ngươi định giết người diệt khẩu hả? Đâu có dễ!

Doãn Chí Bình không nói gì, đâm nhanh ba kiếm, nhưng mỗi đòn Triệu Chí Kính đều tránh được. Đến nhát kiếm thứ tư, thì keng một cái, Triệu Chí Kính cũng đã rút kiếm ra, hai kiếm đụng nhau, tiếp đó hai người giao đấu kịch liệt gần chỗ bụi hoa hồng. Hai người cùng là cao thủ trong số đệ tử đời thứ ba của phái Toàn Chân, một người là đệ tử số một của Khưu Xứ Cơ, người kia là đệ tử số một của Vương Xứ Nhất, võ công kẻ tám lạng, người nửa cân. Doãn Chí Bình nghiến răng lăn xả tấn công, Triệu Chí Kính thì vừa đấu vừa châm chọc vài lời để kích nộ đối phương, làm cho đối phương rối trí.

Dương Quá đã học hết kiếm pháp của phái Toàn Chân, nhìn hai người kia giao đấu, tiến kích thoái thủ, chiêu số tuy biến hóa đa đoan, song phần lớn nằm trong liệu định, nghĩ thầm bản sự mà cô cô đã dạy quả nhiên không sai. Chỉ thấy hai người kia đấu mấy chục chiêu, Doãn Chí Bình toàn sử dụng chiêu số tiến công, Triệu Chí Kính thì không ngừng di chuyển cước bộ, cười khẩy, nói:

– Cái gì ta biết, ngươi hiểu cả, cái gì ngươi biết, ta đều đã luyện qua, muốn giết ta ư, đừng hòng!

Y phòng thủ rất chặt chẽ, Doãn Chí Bình đánh trối chết, nhưng chiêu số nào cũng đều bị đối phương hóa giải. Họ đấu một hồi nữa, Dương Quá thấy hai người không ngừng di chuyển về phía chỗ ngồi của Tiểu Long Nữ, thì cả kinh, nghĩ thầm: “Hai tên tặc đạo nếu tới sát chỗ cô cô thì nguy hiểm quá!” Bỗng Triệu Chí Kính đột nhiên phản kích, buộc Doãn Chí Bình phải lùi lại. Y tiến gấp ba chiêu, Doãn Chí Bình lùi liền ba bước. Dương Quá thấy hai người xa dần sư phụ, đã mừng thầm, nào ngờ Doãn Chí Bình bỗng dưng chuyển kiếm sang tay trái, tay phải tung một chưởng đánh tới ngực Triệu Chí Kính. Triệu Chí Kính cười, nói:

– Ngươi dẫu có ba đầu sáu tay, cũng khó làm gì nổi ta.

Đoạn dùng tả chưởng nghênh tiếp. Đôi bên kiếm đâm chưởng đánh, cuộc đấu càng thêm dữ dội.

Tiểu Long Nữ tiềm tâm nội dụng, trước sau vẫn không để ý gì tới ngoại giới. Dương Quá thấy hai đạo sĩ tới gần mấy bước, trong bụng lại lo lắng bội phần, khi thấy họ lùi xa vài bước, mới phần nào yên tâm.

Đang hồi kịch liệt, Doãn Chí Bình bỗng quát to giận dữ, liên tiếp tung hiểm chiêu, không buồn né tránh, cứ thế xông tới. Triệu Chí Kính thầm biết không ổn, biết sư đệ đang lâm vào tình cảnh khó ăn khó nói, thà bị đâm chết, còn hơn để người ngoài biết việc thầm yêu trộm nhớ của mình. Triệu Chí Kính tuy bất hòa với Doãn Chí Bình, song hoàn toàn không định hại chết y, thế là lập tức bị núng thế, đấu thêm vài chiêu, Doãn Chí Bình tả kiếm đâm ngang, hữu chưởng đánh thẳng, đồng thời chân trái gạt ngang một cái, chính là tuyệt chiêu “Tam liên hoàn” của phái Toàn Chân. Triệu Chí Kính vọt lên cao hơn một trượng, vung kiếm đánh xuống. Doãn Chí Bình trường kiếm rời khỏi tay, ném mạnh về phía đối phương, miệng quát một tiếng, song chưởng cùng đánh ra.

Dương Quá thấy mấy chiêu vừa rồi biến ảo lợi hại, đã ngoài tầm hiểu biết của chàng, bất giác lòng bàn tay vã mồ hôi lạnh, thấy Triệu Chí Kính lơ lửng trên không, thế nửa hư nửa thực, xem chừng hai chưởng kia sắp đánh cho y gãy rời xương cốt. Ai dè giữa lúc nguy cấp dị thường như vậy, Triệu Chí Kính bỗng lật người trên không, lùi gấp cả trượng, nhẹ nhàng đáp xuống đất.

Nhìn thế đáp xuống của Triệu Chí Kính đúng chỗ Tiểu Long Nữ ngồi bên khóm hoa, Dương Quá cả kinh, không kịp nghĩ ngợi, đứng bật dậy, song chưởng đẩy vào lưng của Triệu Chí Kính, sử chiêu “Thái lâu phao cầu”, dồn sức ra tay, đẩy tấm thân hộ pháp của Triệu Chí Kính bắn ra xa hơn một trượng. Nhưng hiện thời nội lực của chàng chưa đủ, sử kình quá mạnh, sức dồn vào cánh tay, hạ bàn thành hư, chân đứng không vững, thân chúi đi, chân trái giẫm lên một cành hoa, cành hoa ấy lập tức bật lại, chạm nhẹ vào mặt Tiểu Long Nữ.

Chỉ là một cái chạm nhẹ, nhưng Tiểu Long Nữ đã giật mình cả kinh, mồ hôi vã ra như tắm, vội vận gấp nội tức từ đan điền lên, nhưng không vận nổi, ngất lịm ngay đi.

Doãn Chí Bình bất ngờ thấy Dương Quá xuất hiện, lại bất ngờ nhìn thấy ý trung nhân trong mộng của mình đang ẩn thân cạnh một bụi hoa, thì ngây người, thực không biết là thật hay ảo. Lúc đó Triệu Chí Kính đã đứng trên mặt đất, dưới ánh trăng cũng đã nhìn rõ dung mạo của Tiểu Long Nữ, liền nói:

– Hay chưa, thì ra cô nàng dụ gã trai ra đây.

Dương Quá cả giận, quát:

– Hai tên đạo sĩ thối tha không mau xéo đi, ta sẽ tìm các ngươi tính sổ.

Chàng thấy Tiểu Long Nữ ngã ngửa nằm bất động, nhớ lời nàng dặn, lúc luyện công phải dành toàn lực phòng hộ cho nhau, dù chỉ một con nai con thỏ vô ý chạy tới, cũng có thể gây nên đại họa, vừa rồi nàng bị giật mình kinh hãi, mối nguy không nhỏ, thì chàng cả sợ đưa tay sờ trán nàng, thấy lạnh như băng, vội lấy áo đắp lên người nàng, rồi ôm nàng, gọi:

– Cô cô, cô cô không sao chứ?

Tiểu Long Nữ ừm một tiếng, không đáp. Dương Quá hơi yên tâm, nói:

– Cô cô, chúng ta về nhà đã, sau này sẽ giết hai tên tặc đạo kia.

Tiểu Long Nữ toàn thân vô lực, nằm gọn trong vòng tay chàng. Dương Quá rảo bước đi qua bên cạnh hai người kia. Doãn Chí Bình đứng ngây như phỗng. Triệu Chí Kính thì cười ha hả, nói:

– Doãn sư đệ, ý trung nhân của sư đệ đang được kẻ khác ôm ấp sờ mó kìa, sư đệ giết ta, sao bằng giết hắn!

Doãn Chí Bình như không nghe thấy, im như thóc.

Dương Quá nghe bốn chữ “ôm ấp sờ mó” thì cả giận, nhẹ nhàng đặt Tiểu Long Nữ xuống đất, để nàng tựa lưng vào một gốc cây, rồi bẻ một cành cây cầm tay, chỉ Triệu Chí Kính quát:

– Ngươi vừa nói nhăng nói cuội cái gì?

Hai năm trước Dương Quá còn là một cậu bé, nay đã trở thành một chàng trai cao lớn, Triệu Chí Kính thoạt tiên còn chưa nhận ra, nhưng nghe tiếng quát của chàng lần thứ hai, ánh trăng lại soi rõ khuôn mặt chàng, thì y đã nhận ra đệ tử cũ của mình, vừa rồi lại bị chàng đánh văng đi, thì cả giận, thấy nửa thân trần của chàng lõa lồ, y quát:

– Dương Quá, thì ra là nhà ngươi, tên súc sinh!

Dương Quá nói:

– Ngươi chửi ta còn được, nhưng ngươi vừa chửi cô cô của ta cái gì?

Triệu Chí Kính cười ha hả, nói:

– Người ta bảo phái Cổ Mộ là phái các cô nương, từ xưa chỉ truyền nữ, không truyền nam, toàn là các xử nữ băng thanh ngọc khiết, hóa ra lại ô uế thế kia, lén lút thu nhận thiếu niên để hưởng lạc thú giữa màn trời chiếu đất!

Tiểu Long Nữ lúc này tỉnh lại, nghe mấy câu ấy, tức quá vừa điều thuận khí tức, lại nghịch chuyển, hai khí dội nhau, ngực tức khôn tả, biết đã bị nội thương, chỉ thốt được một câu:

– Ngươi nói láo, bọn ta không hề…

Máu đã phun ra ồng ộc từ miệng.

Doãn Chí Bình và Dương Quá cùng cả kinh, cùng chạy tới bên. Doãn Chí Bình hỏi:

– Cô nương làm sao thế?

Rồi cúi xuống xem thương thế của nàng. Dương Quá tưởng y có ý gia hại, bèn dùng tay trái đẩy vào ngực y. Doãn Chí Bình thuận tay hất ra. Dương Quá đối với võ công của phái Toàn Chân đã biết hết mọi chiêu, lật bàn tay một cái, tóm được cổ tay Doãn Chí Bình, trước kéo sau đẩy, khiến Doãn Chí Bình ngã ngửa.

Hiện thời võ công của Dương Quá thực ra còn thua xa Doãn Chí Bình, nếu dùng võ công phái khác mà đấu với Doãn Chí Bình, thì nhất định chàng sẽ thua. Nhưng Lâm Triệu Anh hồi trước đã nghiền ngẫm cách khắc chế võ công của phái Toàn Chân, mỗi chiêu mỗi thức đều phối hợp đâu ra đấy, có điều là sau khi sáng tạo chưa từng đem ra sử dụng, cho nên đệ tử phái Toàn Chân không ngờ rằng trên đời lại có thứ võ công khắc chế môn phái của họ. Lúc này Dương Quá đem ra sử dụng, Doãn Chí Bình không kịp đề phòng, tâm thần lại đang bị kích động, không thể chống đỡ, tuy chưa bị đánh ngã, song cũng phải lùi ra xa hai trượng, tới bên cạnh Triệu Chí Kính.

Dương Quá nói:

– Cô cô mặc xác bọn chúng, đệ tử dìu cô cô về nhà đã.

Tiểu Long Nữ thở hổn hển, nói:

– Không, ngươi hãy giết hai tên kia, đừng… đừng để chúng đem chuyện của… ta ra kể bên ngoài…

Dương Quá nói:

– Vâng.

Chàng xông lên, cành cây trong tay chọc tới ngực Triệu Chí Kính. Triệu Chí Kính coi thường, dùng trường kiếm phạt nhẹ cành cây. Nào ngờ Dương Quá sử dụng chính là chiêu thức khắc chế kiếm pháp của phái Toàn Chân, đầu cành cây rung một cái, phẩy trúng huyệt đạo ở cổ tay Triệu Chí Kính. Y thấy cổ tay tê dại, biết là nguy rồi. Dương Quá tả chưởng phách ngang, đánh thẳng tới má bên trái, thế phách mạnh mẽ, không thể chống đỡ. Triệu Chí Kính muốn giữ trường kiếm, tất mặt sẽ trúng chưởng, còn muốn tránh đòn, ắt phải buông kiếm khỏi tay.

Triệu Chí Kính võ công cao cường, trong cơn nguy cấp không hề bấn loạn, vội buông kiếm khỏi tay, cúi đầu né tránh, tiếp đó tả chưởng đưa ra để chộp lại thanh kiếm. Đâu ngờ Lâm Triệu Anh mấy chục năm trước đã sớm liệu chiếm tiên cơ, nghĩ ra đối sách đối phó với sự biến chiêu lợi hại của cao thủ phái Toàn Chân. Triệu Chí Kính dùng chiêu này để cầu thắng trong lúc bại, nào dè Dương Quá và Tiểu Long Nữ đã luyện thành thạo cách chiết giải chiêu này. Dương Quá đã đoạt kiếm của địch, thấy tả chưởng của y vụt ra, chàng bèn chém luôn vào bàn tay đó. Triệu Chí Kính cả kinh, vội rụt tay lại. Dương Quá đã chĩa mũi kiếm vào ngực y, miệng quát:

– Nằm này!

Chân trái của chàng móc một cái. Triệu Chí Kính bị mũi kiếm chĩa vào chỗ yếu hại, đứng im không nhúc nhích, bị cú móc đó tức thời ngã ngửa. Dương Quá giơ kiếm đâm xuống bụng dưới của y.

Bỗng sau lưng có tiếng gió, một mũi kiếm đâm tới kèm theo tiếng quát:

– Ngươi dám sát sư ư?

Dương Quá đang thế công, lại bị đánh phía sau, vừa ngạc nhiên vừa tức giận, không nghĩ ngợi gì, xoay kiếm chống trả, keng một tiếng, hai kiếm đụng nhau. Doãn Chí Bình thấy Dương Quá xoay kiếm đã nhanh lại chuẩn, bất giác thầm thán phục, tự dưng cảm thấy kiếm của mình bị kéo đi. Y kinh ngạc, vội vận nội lực đoạt lại. Nội lực của y dĩ nhiên thâm hậu, trường kiếm của Dương Quá cuối cùng lại bị hút đi. Dương Quá chính là dụ cho Doãn Chí Bình làm như thế, chỉ giữ kiếm một chút, rồi đột nhiên phóng kiếm, song chưởng đánh thẳng tới trước ngực Doãn Chí Bình, song chưởng nhất kiếm đồng thời đánh tới, Doãn Chí Bình võ công cao mấy cũng không đỡ nổi lối tập kích quái dị này.

Lúc này Doãn Chí Bình đành vứt kiếm, hồi chưởng, giơ tay ngang ngực chống đỡ, song y gập cánh tay quá sâu rất khó phát kình, cũng may công lực của Dương Quá còn non, chưa thể đánh gãy ngay hai cánh tay của y, nhưng y đã thấy chấn động mạnh, ngực đau nhói, hai cánh tay tê dại, vội thoái lui ba bước, vận khí bảo vệ yếu huyệt trước ngực. Triệu Chí Kính đã thừa cơ đứng dậy. Dương Quá song kiếm trong tay, tấn công cả hai người.

Hai đạo sĩ chỉ sau vài chiêu đã bị một thiếu niên vừa ra khỏi lều cỏ đánh cho tay chân rối loạn, thì vừa kinh ngạc vừa cả giận, cũng không dám coi thường nữa. Hai đạo sĩ kề vai bên nhau, sử dụng chưởng pháp, chỉ thủ không công, muốn thăm dò kiểu cách võ công của đối phương trước đã, rồi sẽ tính sau. Dương Quá tuy hai tay hai kiếm, mà đối phương chỉ tay không, song họ thủ rất nghiêm mật, chàng không thể ra tay bất ngờ như lúc đầu. Trong kiếm thuật của “Ngọc nữ tâm kinh” hoàn toàn không có chiêu số khắc chế quyền cước của phái Toàn Chân. Nên biết Lâm Triệu Anh cho rằng dùng kiếm đánh kẻ tay không, có thắng cũng không phải là con nhà võ, là tự hạ mình, nên bà ta không hề nghĩ đến chuyện đó, thứ nữa, Triệu, Doãn hai người công lực dĩ nhiên thâm hậu hơn nhiều, họ liên thủ phòng vệ để không bị bại, Dương Quá hai tay hai kiếm, đâm ngang chém dọc, vẫn không làm gì được, cuối cùng rơi vào thế hạ phong. Triệu Chí Kính chưởng lực trầm hậu, không ngừng áp chế đường kiếm của chàng.

Doãn Chí Bình đã định thần, nghĩ thầm hai người bề trên hợp lực đấu với một gã thiếu niên thì không ra gì, biết bên mình nắm chắc phần thắng, lại nghĩ đến sự an nguy của Tiểu Long Nữ, bèn quát:

– Dương Quá, ngươi mau dìu cô cô của ngươi về nhà, cứ ở đây quấn lấy bọn ta làm gì?

Dương Quá nói:

– Cô cô hận các ngươi nói nhăng nói cuội, bảo ta phải giết các ngươi trước đã.

Doãn Chí Bình đánh một chưởng làm thanh kiếm bên trái của Dương Quá lệch đi, đoạn nhảy sang trái ba bước, hô:

– Dừng tay!

Dương Quá nói:

– Ngươi muốn chạy ư?

Doãn Chí Bình nói:

– Dương Quá, ngươi muốn giết hai sư huynh đệ ta, có mà khó hơn lên trời. Chi bằng săn sóc cho cô cô của ngươi đi thì hơn. Chuyện hôm nay, Doãn mỗ ta nếu đem đi kể nửa câu, sẽ lập tức tự sát để tạ tội, nếu ta nuốt lời…

Nói đến đây, y đột nhiên đảo người chộp lấy thanh kiếm ở tay trái của Dương Quá, nói:

– Thì sẽ như cái ngón tay này!

Rồi y giơ đứng bàn tay trái ra, tay phải cầm kiếm vừa đoạt chém đứt luôn ngón út và ngón vô danh tay trái.

Hành động này nhanh như tia chớp, Dương Quá không đề phòng, ngẩn người ra, biết lời của Doãn Chí Bình quả là thật lòng, nghĩ thầm: “Mình đấu cùng lúc với cả hai lão, quả nhiên khó thắng, chi bằng hãy giết lão họ Triệu trước đã”, bèn quát:

– Doãn Chí Bình, lão chặt ngón tay ích gì? Trừ phi lão chặt đầu đi thì ta mới tin.

Doãn Chí Bình cười buồn, nói:

– Tính mạng của ta ư, chỉ cần cô cô của người nói một lời thì có gì không được? xem tại TruyệnFULL.vn

Dương Quá nói:

– Thế thì được!

Dương Quá tiến lên hai bước, đâm kiếm vào ngực Triệu Chí Kính đang ở phía sau lưng.

Chiêu “Mộc lan hồi xạ” này âm độc vô cùng. Triệu Chí Kính đang chăm chú nghe hai người nói với nhau, thình lình bị Dương Quá bất ngờ đánh trộm, khi phát hiện ra thì mũi kiếm đã đâm tới bụng dưới. Y cảm thấy hơi đau, liền vận khí đan điền, làm cho bụng dưới co về phía sau nửa thước, chân phải tung cú đá cực nhanh vào thanh kiếm trong tay Dương Quá. Dương Quá không chờ y co chân về, giơ tay điểm vào khoeo chân, trúng ngay huyệt đạo. Triệu Chí Kính tuy thoát chết, nhưng đứng không vững, ngã ngửa giơ chân phải lên trước mặt Dương Quá.

Dương Quá giơ tay đón bắt thanh kiếm từ trên rơi xuống, chĩa vào cổ họng Triệu Chí Kính, nói:

– Ta từng bái lão làm sư phụ, lạy lão tám cái, bây giờ lão đã không còn là sư phụ của ta nữa, mau trả lại ta tám cái lạy đó.

Triệu Chí Kính giận muốn ngất đi, tím mặt lại. Dương Quá hơi nhấn mũi kiếm vào da thịt ở cổ y. Triệu Chí Kính nói:

– Ngươi muốn giết thì cứ giết, khỏi cần lắm lời.

Dương Quá đang định ấn mạnh mũi kiếm xuống, bỗng nghe Tiểu Long Nữ nói sau lưng:

– Quá nhi, giết sư phụ không hay đâu, ngươi hãy bảo hắn thề… không tiết lộ chuyện hôm nay, rồi tha cho hắn!

Dương Quá coi lời nói của Tiểu Long Nữ như thần minh, nghe nàng nói vậy, bèn nói:

– Lão thề đi.

Triệu Chí Kính tuy cả giận, nhưng giữ mạng cần hơn, bèn đáp:

– Ta không kể là được rồi, cần gì phải thề bồi?

Dương Quá nói:

– Không, lão phải thề độc mới được!

Triệu Chí Kính nói:

– Được, chuyện hôm nay, chỉ có bốn người ở đây biết. Nếu ta đem kể với người thứ năm, thì ta sẽ thân bại danh liệt, phải rời khỏi sư môn, bị đồng đạo võ lâm khinh miệt, chết không toàn thây!

Tiểu Long Nữ và Dương Quá đều không am hiểu thế sự, chỉ biết Triệu Chí Kính quả đang thề độc. Doãn Chí Bình nhận ra trong lời thề của Triệu Chí Kính có ý khác, định nhắc Dương Quá, song lại nghĩ không tiện giúp người ngoài, chỉ thấy Dương Quá ôm Tiểu Long Nữ chạy rất nhanh ra sau núi. Máu tươi từ chỗ hai ngón tay bị chém đứt vẫn chảy ròng ròng, y ngẩn ngơ đứng đó, không hề thấy đau.

Dương Quá ôm Tiểu Long Nữ về đến ngôi cổ mộ, đặt nàng xuống chiếc giường hàn ngọc. Tiểu Long Nữ nói:

– Ta bị trọng thương, làm sao còn có thể chống chọi khí lạnh?

Dương Quá ồ một tiếng, nghĩ thầm: “Thì ra cô cô bị thương rất nặng”, bèn bế nàng sang phòng bên cạnh. Sau khi nàng nhường chiếc giường hàn ngọc cho Dương Quá nằm, thời gian đầu nàng ở chung một phòng với chàng, hơn một năm sau mới dọn sang phòng bên cạnh. Tiểu Long Nữ vừa nằm xuống, lại ộc ra một ngụm máu tươi. Nửa thân trên để trần của Dương Quá vấy toàn những máu là máu. Tiểu Long Nữ thở hổn hển vài cái, lại phun ra một ngụm máu nữa. Dương Quá cả sợ, chân tay luống cuống, chỉ ứa nước mắt.

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky