Sáng hôm sau Dương Quá tỉnh dậy sớm, ra khỏi thạch thất. Tối qua không nhìn rõ, nguyên nơi này bốn bề thảo mộc hoa lá xanh tươi, đường tới đây cảnh vật đã đẹp, nơi này phong cảnh lại càng mỹ lệ hiếm có. Chàng thả bộ mà đi, thấy bên đường mấy con hạc tiên tha thẩn, lũ hươu trắng từng đàn, lũ thỏ nhởn nhơ không hề sợ người. Qua hai khúc quành, thấy thiếu nữ áo xanh đang hái hoa bên đường, gặp chàng, nàng ta giơ tay vẫy, nói:
– Các hạ dậy sớm thế, hãy lại đây dùng món điểm tâm đã nào.
Rồi nàng hái mấy bông hoa đưa cho chàng.
Dương Quá nhận hoa, nghĩ: “Không lẽ hoa cũng ăn được ư?”. Thấy thiếu nữ ngắt các cánh hoa cho vào miệng, chàng cũng bắt chước làm theo, nhai vài cái, miệng vừa thơm vừa ngọt như mật ong, hơi có vị hăng hăng của rượu, cảm thấy lâng lâng khoan khoái. Nhưng nuốt xuống thì chợt thấy đắng chát, nửa muốn nhổ đi, nửa tiếc rẻ, nếu nuốt vào bụng, e khó trôi.
Chàng nhìn kỹ bông hoa, thấy cành và lá đầy gai, màu sắc của cánh hoa thì đẹp vô ngần, tựa như phù dung nhưng thơm hơn, như sơn trà nhưng đẹp hơn, hỏi:
– Là hoa gì vậy? Tại hạ chưa từng gặp.
Thiếu nữ đáp:
– Cái này gọi là hoa Tình, nghe đâu hiếm có trên thế gian. Các hạ thấy ăn có ngon không?
Dương Quá nói:
– Thoạt đầu cực ngọt, sau lại đắng. Gọi là hoa Tình ư? Cái tên nghe lạ quá.
Nói đoạn giơ tay ngắt hoa. Thiếu nữ nói:
– Cẩn thận! Cây có nhiều gai, khéo kẻo bị gai đâm!
Dương Quá tránh gai nhọn ở cành, thận trọng thò tay vào, nào ngờ phía sau đài hoa cũng có gai, đâm ngay vào ngón tay chàng. Thiếu nữ nói:
– Thung lũng này gọi là Tuyệt Tình cốc, hoa Tình mọc ở khắp nơi.
Dương Quá nói:
– Vì sao gọi là Tuyệt Tình cốc? Tên gọi quả là… quả là bất phàm.
Thiếu nữ lắc đầu, nói:
– Tiểu nữ cũng không biết vì sao. Cái tên ấy do tổ tông truyền lại, có lẽ phụ thân của tiểu nữ biết lai lịch.
Hai người sánh vai nhau, vừa đi vừa trò chuyện. Dương Quá ngửi thấy mùi hoa thơm từng đợt từng đợt thoảng tới, lại nhìn đàn hươu, bầy thỏ trắng nhởn nhơ khả ái, cảm thấy vô cùng khoan khoái, tự nhiên nhớ đến Tiểu Long Nữ: “Ước gì có cô cô ở bên cạnh ta, thì ta nguyện vĩnh viễn ở chốn này, không ra khỏi Tuyệt Tình cốc”. Vừa nghĩ đến đó, chỗ bị gai đâm đột nhiên đau nhói, buốt lên tận óc, còn ngực thì như bị ai giáng mạnh một chùy vậy. Chàng không nén được, buột miệng kêu ối một tiếng và đưa ngón tay đau lên miệng mà mút chặt.
Thiếu nữ hững hờ hỏi:
– Vừa nghĩ đến ý trung nhân phải không?
Dương Quá bị nàng đoán trúng tâm sự, thì đỏ mặt, ngạc nhiên, hỏi:
– Sao cô nương biết?
Thiếu nữ nói:
– Thân thể bị trúng gai hoa Tình, trong vòng mười hai canh giờ không được nhớ thương ai cả, nếu không sẽ khổ sở vô cùng.
Dương Quá kinh ngạc, nói:
– Thiên hạ lại có chuyện kỳ lạ thế ư?
Thiếu nữ nói:
– Phụ thân tiểu nữ bảo, ái tình là thế, ban đầu ngọt ngào, sau đó cay đắng, hơn nữa, toàn những gai là gai như thế này, người ta có cẩn thận mấy cũng khó tránh bị gai đâm. Loại hoa Tình chắc rất đặc biệt, mới được đặt tên như vậy.
Dương Quá hỏi lại:
– Như thế là trong vòng mười hai canh giờ không được… không được… động tình tương tư?
Thiếu nữ nói:
– Phụ thân bảo trong gai hoa Tình có độc. Phàm người nào nghĩ đến ái tình, tình dục, huyết mạch không chỉ tăng nhanh, mà trong máu còn sinh ra chất gì đó. Chất độc của gai hoa Tình lúc bình thường thì vô hại, nhưng gặp chất kia trong máu sẽ lập tức làm cho người ấy đau đớn không chịu nổi.
Dương Quá nghe nàng nói vài phần có lý, nên bán tín bán nghi.
Hai người thong thả đi tới sơn dương, chỗ này ánh nắng chan hòa, địa khí ấm áp, hoa Tình nở sớm hơn, hiện giờ đã kết trái. Chỉ thấy trái Tình hoặc xanh hoặc đỏ, hoặc nửa xanh nửa đỏ, trái nào cũng đầy lông, trông như sâu róm. Dương Quá nói:
– Hoa Tình đẹp thế, mà kết thành trái thì lại khó coi quá chừng.
Thiếu nữ nói:
– Quả Tình đúng là không ai muốn ăn, có trái chua, có trái chát, có trái rất hôi, ngửi đã buồn nôn.
Dương Quá cười, nói:
– Chẳng lẽ không có trái nào ngọt như đường hay sao?
Thiếu nữ nhìn chàng, nói:
– Kể cũng có, nhưng nhìn vỏ thì không thể đoán biết. Có trái nhìn bên ngoài xấu xí vô cùng, nhưng bên trong lại ngọt. Nói chung mười trái, thì chín đắng chát, cho nên mọi người không ăn.
Dương Quá nghĩ: “Gọi là hoa Tình, thực ra là ví von ái tình nam nữ. Chẳng lẽ nỗi tương tư mới đầu ngọt ngào, sau đó nhất định đắng chát hay sao? Chẳng lẽ một đôi nam nữ luyến ái nhau, rốt cuộc đẹp ít xấu nhiều hay sao? Chẳng lẽ nỗi nhớ cô cô của ta, sau này…”.
Chàng vừa nhớ đến Tiểu Long Nữ, đột nhiên ngón tay lại đau buốt, bất giác phải vẩy vẩy mấy cái, nghiệm ra lời thiếu nữ nói quả không sai. Thiếu nữ nhìn bộ dạng của chàng, khóe miệng như sắp cười, song lại thôi. Lúc này ánh ban mai chiếu chênh chếch vào khuôn mặt nàng, thấy rõ đôi mắt đen láy, nước da trắng hồng, trông thật kiều diễm. Dương Quá cười, nói:
– Tại hạ từng nghe kể, xưa có một vị quốc vương đem đại binh đi chinh phục chư hầu, chẳng qua chỉ để thấy được nụ cười của một giai nhân tuyệt thế. Đủ biết khó có được nụ cười đến chừng nào, hóa ra thời nay cũng vậy.
Thiếu nữ bị Dương Quá trêu chọc, không nhịn được, phải bật cười một tiếng.
Dương Quá thấy nàng vốn lạnh lùng, nên ba phần e ngại, giờ thấy nàng cười, sự ngăn cách giữa hai người chỉ còn phân nửa. Chàng lại nói:
– Thiên hạ đều biết khó thấy được nụ cười của mỹ nhân, còn bảo cười một tiếng nghiêng thành, cười tiếng nữa nghiêng nước, song tại hạ chưa thấy mỹ nhân nào có được nụ cười như vừa rồi.
Thiếu nữ tròn mắt nhìn nhìn Dương Quá, nói:
– Thật vậy ư?
Dương Quá tiếp:
– Được gặp mỹ nhân đã là có duyên phận rất lớn, muốn được thấy nàng cười, tổ tông phải tích đức, bản thân cũng phải tu hành ba kiếp…
Chàng chưa nói xong, thiếu nữ đã cười khanh khách. Dương Quá nghiêm trang nói:
– Nếu được mỹ nhân thổ lộ phương danh, thì tổ tông phải mười tám đời tích âm công.
Thiếu nữ nói:
– Tiểu nữ không phải là mỹ nhân, ở đây chưa một ai bảo tiểu nữ là mỹ nhân cả, các hạ chẳng nên chế giễu như thế.
Dương Quá thở dài, nói:
– Ồ, chẳng trách sơn cốc gọi là Tuyệt Tình cốc, tại hạ cho rằng nên đổi tên đi thì hơn.
Thiếu nữ hỏi:
– Đổi tên là gì?
Dương Quá nói:
– Phải gọi là Manh Nhân cốc.
Thiếu nữ ngạc nhiên nói:
– Vì sao?
Dương Quá nói:
– Cô nương xinh đẹp thế này, mà người ta không tán thưởng cô nương, chẳng phải là người ở đây mù cả rồi sao?
Thiếu nữ lại cười khanh khách. Thực ra, dung mạo nàng tuy rất đẹp, nhưng so với Tiểu Long Nữ thì còn thua xa, so với sự dịu dàng của Trình Anh và sự uyển chuyển của Lục Vô Song cũng chưa bằng, có điều là nàng tú nhã thoát tục, đặc biệt trong trắng. Cả đời nàng quả thật chưa nghe ai khen nàng xinh đẹp, bởi lẽ mọi người ở đây dường như chuyên luyện thiền môn, tất cả nhìn nhau bằng con mắt lạnh lùng thản nhiên, người bên cạnh dù có cảm thấy nàng xinh đẹp, cũng chẳng dám mở miệng tán dương. Hôm nay nàng gặp Dương Quá, một người tinh nghịch, nàng càng nghiêm trang càng bị trêu chọc thêm. Nàng nghe lời nói của chàng, trong bụng vui thích, nhưng ngoài miệng lại nói:
– Chỉ sợ các hạ mới là người mù, đi gọi người xấu xí là mỹ nhân.
Dương Quá nghiêm mặt, nói:
– Có thể lắm. Nhưng tại hạ muốn sửa câu “nghiêng nước nghiêng thành” thành “nghiêng cả sơn cốc”.
Thiếu nữ hơi cúi người, cười nói:
– Đa tạ các hạ, đừng trêu tiểu nữ nữa, được chăng?
Dương Quá nhìn cử chỉ của nàng đáng yêu, trong lòng chợt xúc động, không ngờ lòng vừa động theo hướng kia, thì ngón tay gai đâm lại buốt nhói.
Thiếu nữ thấy chàng vẩy vẩy ngón tay thì hơi khó chịu, nói:
– Tiểu nữ nói chuyện với các hạ, mà các hạ lại chỉ nhớ đến ý trung nhân của mình.
Dương Quá nói:
– Oan quá chừng! Tại hạ bị đau tay vì cô nương, thế mà cô nương còn trách cứ.
Thiếu nữ đỏ mặt, đột nhiên bỏ chạy.
Dương Quá nói xong liền hối hận: “Ta đã một lòng với cô cô, sao cái tính ấy vẫn không chịu sửa kia chứ? Dương Quá ơi là Dương Quá, mi chớ có nói nhăng nói cuội nữa”. Chàng đúng là có ba phần cái tính khinh bạc vô lại của kẻ nam tử, tuy không có ý xấu nhưng hễ gặp thiếu nữ là lại cười nói mấy câu lả lơi, làm cho người ta ý loạn tình mê, tưởng chàng thích họ.
Thiếu nữ chạy đi mấy trượng, dừng lại cạnh một cây hoa Tình, đứng cúi đầu ngơ ngẩn hồi lâu, rồi ngoảnh đầu lại, mỉm cười, nói:
– Nếu một người xấu xí nói cho các hạ biết tên, chắc hẳn tổ tông mười tám đời của các hạ làm nhiều việc tồi tệ nên con cháu phải gánh hậu họa.
Dương Quá bước lại gần, cười, nói:
– Cô nương quả ưa nói ngược. Tổ tông mười tám đời của tại hạ làm rất nhiều việc tốt, nên tại hạ mới được hưởng đó.
Câu này lại tán dương cái đẹp của đối phương. Thiếu nữ hơi đỏ mặt, nói nhỏ:
– Thì tiểu nữ nói cho các hạ biết, nhưng các hạ không được nói lại cho người thứ hai, càng không gọi tên tiểu nữ trước mặt người khác đấy.
Dương Quá thè lưỡi, nói:
– Vô lễ với mỹ nhân, tại hạ sẽ bị tuyệt tự.
Thiếu nữ lại mỉm cười, nói:
– Phụ thân của tiểu nữ họ Công Tôn…
Thiếu nữ vẫn chưa chịu nói tên của mình ra luôn, lại vòng vo. Dương Quá liền chen vào:
– Thế cô nương tên là gì?
Thiếu nữ mỉm cười, nói:
– Tiểu nữ không biết đâu. Phụ thân tiểu nữ từng đặt cho đứa con gái độc nhất cái tên Lục Ngạc. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyệnFULL.vn chấm c.o.m
Dương Quá tán dương:
– Quả nhiên tên cũng đẹp như người.
Công Tôn Lục Ngạc nói tên ra rồi, hai người lại thân mật thêm vài phần. Nàng nói:
– Khi phụ thân tiểu nữ tiếp các hạ, các hạ chớ có nhìn tiểu nữ mà cười đấy.
Dương Quá nói:
– Cười thì sao?
Công Tôn Lục Ngạc thở dài:
– Ôi phụ thân tiểu nữ biết tiểu nữ cười vui với các hạ, lại biết tiểu nữ nói tên cho các hạ, thì không rõ phụ thân sẽ trách phạt tiểu nữ thế nào?
Dương Quá nói:
– Chưa nghe có người cha nào nghiêm khắc như vậy, con mình cười một tiếng với người khác cũng không được. Một người con gái như hoa như ngọc, chẳng lẽ người cha cũng không thương yêu hay sao?
Công Tôn Lục Ngạc nghe chàng nói vậy, bất giác rưng rưng lệ, nói:
– Hồi tiểu nữ còn bé, phụ thân rất yêu tiểu nữ, nhưng sau khi mẫu thân tiểu nữ mất đi, phụ thân đối với tiểu nữ ngày càng nghiêm khắc. Không hiểu sau khi phụ thân lấy người vợ mới, phụ thân sẽ đối với tiểu nữ ra sao đây?
Nói xong, hai giọt lệ ứa ra. Dương Quá an ủi:
– Phụ thân cô nương cưới vợ mới xong sẽ vui sướng, nhất định sẽ đối xử tốt hơn với cô nương.
Công Tôn Lục Ngạc lắc đầu:
– Thà phụ thân đối xử tệ, cũng còn hơn là đi cưới vợ mới.
Dương Quá sớm mồ côi cha mẹ, không hiểu tâm trạng này lắm, cố ý nói đùa cho nàng ta vui:
– Kế mẫu của cô nương chắc là chẳng đẹp bằng một nửa cô nương.
Công Tôn Lục Ngạc vội nói:
– Các hạ nhầm rồi, kế mẫu của tiểu nữ mới đúng là mỹ nhân. Phụ thân vì nàng ta… vì nàng ta… nên đêm qua… nếu không vì bận lo hôn sự, đời nào phụ thân để cho cái Lão Ngoan đồng kia trốn thoát.
Dương Quá vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, hỏi:
– Lão Ngoan đồng trốn thoát rồi ư?
Công Tôn Lục Ngạc hơi nhíu mày, nói:
– Còn không phải thế sao?
Hai người trò chuyện một hồi, mặt trời lên cao dần, Công Tôn Lục Ngạc chợt giật mình, nói:
– Các hạ mau về đi, đừng để các sư huynh thấy hai ta nói chuyện với nhau, họ sẽ mách phụ thân.
Sáng hôm sau Dương Quá tỉnh dậy sớm, ra khỏi thạch thất. Tối qua không nhìn rõ, nguyên nơi này bốn bề thảo mộc hoa lá xanh tươi, đường tới đây cảnh vật đã đẹp, nơi này phong cảnh lại càng mỹ lệ hiếm có. Chàng thả bộ mà đi, thấy bên đường mấy con hạc tiên tha thẩn, lũ hươu trắng từng đàn, lũ thỏ nhởn nhơ không hề sợ người. Qua hai khúc quành, thấy thiếu nữ áo xanh đang hái hoa bên đường, gặp chàng, nàng ta giơ tay vẫy, nói:
– Các hạ dậy sớm thế, hãy lại đây dùng món điểm tâm đã nào.
Rồi nàng hái mấy bông hoa đưa cho chàng.
Dương Quá nhận hoa, nghĩ: “Không lẽ hoa cũng ăn được ư?”. Thấy thiếu nữ ngắt các cánh hoa cho vào miệng, chàng cũng bắt chước làm theo, nhai vài cái, miệng vừa thơm vừa ngọt như mật ong, hơi có vị hăng hăng của rượu, cảm thấy lâng lâng khoan khoái. Nhưng nuốt xuống thì chợt thấy đắng chát, nửa muốn nhổ đi, nửa tiếc rẻ, nếu nuốt vào bụng, e khó trôi.
Chàng nhìn kỹ bông hoa, thấy cành và lá đầy gai, màu sắc của cánh hoa thì đẹp vô ngần, tựa như phù dung nhưng thơm hơn, như sơn trà nhưng đẹp hơn, hỏi:
– Là hoa gì vậy? Tại hạ chưa từng gặp.
Thiếu nữ đáp:
– Cái này gọi là hoa Tình, nghe đâu hiếm có trên thế gian. Các hạ thấy ăn có ngon không?
Dương Quá nói:
– Thoạt đầu cực ngọt, sau lại đắng. Gọi là hoa Tình ư? Cái tên nghe lạ quá.
Nói đoạn giơ tay ngắt hoa. Thiếu nữ nói:
– Cẩn thận! Cây có nhiều gai, khéo kẻo bị gai đâm!
Dương Quá tránh gai nhọn ở cành, thận trọng thò tay vào, nào ngờ phía sau đài hoa cũng có gai, đâm ngay vào ngón tay chàng. Thiếu nữ nói:
– Thung lũng này gọi là Tuyệt Tình cốc, hoa Tình mọc ở khắp nơi.
Dương Quá nói:
– Vì sao gọi là Tuyệt Tình cốc? Tên gọi quả là… quả là bất phàm.
Thiếu nữ lắc đầu, nói:
– Tiểu nữ cũng không biết vì sao. Cái tên ấy do tổ tông truyền lại, có lẽ phụ thân của tiểu nữ biết lai lịch.
Hai người sánh vai nhau, vừa đi vừa trò chuyện. Dương Quá ngửi thấy mùi hoa thơm từng đợt từng đợt thoảng tới, lại nhìn đàn hươu, bầy thỏ trắng nhởn nhơ khả ái, cảm thấy vô cùng khoan khoái, tự nhiên nhớ đến Tiểu Long Nữ: “Ước gì có cô cô ở bên cạnh ta, thì ta nguyện vĩnh viễn ở chốn này, không ra khỏi Tuyệt Tình cốc”. Vừa nghĩ đến đó, chỗ bị gai đâm đột nhiên đau nhói, buốt lên tận óc, còn ngực thì như bị ai giáng mạnh một chùy vậy. Chàng không nén được, buột miệng kêu ối một tiếng và đưa ngón tay đau lên miệng mà mút chặt.
Thiếu nữ hững hờ hỏi:
– Vừa nghĩ đến ý trung nhân phải không?
Dương Quá bị nàng đoán trúng tâm sự, thì đỏ mặt, ngạc nhiên, hỏi:
– Sao cô nương biết?
Thiếu nữ nói:
– Thân thể bị trúng gai hoa Tình, trong vòng mười hai canh giờ không được nhớ thương ai cả, nếu không sẽ khổ sở vô cùng.
Dương Quá kinh ngạc, nói:
– Thiên hạ lại có chuyện kỳ lạ thế ư?
Thiếu nữ nói:
– Phụ thân tiểu nữ bảo, ái tình là thế, ban đầu ngọt ngào, sau đó cay đắng, hơn nữa, toàn những gai là gai như thế này, người ta có cẩn thận mấy cũng khó tránh bị gai đâm. Loại hoa Tình chắc rất đặc biệt, mới được đặt tên như vậy.
Dương Quá hỏi lại:
– Như thế là trong vòng mười hai canh giờ không được… không được… động tình tương tư?
Thiếu nữ nói:
– Phụ thân bảo trong gai hoa Tình có độc. Phàm người nào nghĩ đến ái tình, tình dục, huyết mạch không chỉ tăng nhanh, mà trong máu còn sinh ra chất gì đó. Chất độc của gai hoa Tình lúc bình thường thì vô hại, nhưng gặp chất kia trong máu sẽ lập tức làm cho người ấy đau đớn không chịu nổi.
Dương Quá nghe nàng nói vài phần có lý, nên bán tín bán nghi.
Hai người thong thả đi tới sơn dương, chỗ này ánh nắng chan hòa, địa khí ấm áp, hoa Tình nở sớm hơn, hiện giờ đã kết trái. Chỉ thấy trái Tình hoặc xanh hoặc đỏ, hoặc nửa xanh nửa đỏ, trái nào cũng đầy lông, trông như sâu róm. Dương Quá nói:
– Hoa Tình đẹp thế, mà kết thành trái thì lại khó coi quá chừng.
Thiếu nữ nói:
– Quả Tình đúng là không ai muốn ăn, có trái chua, có trái chát, có trái rất hôi, ngửi đã buồn nôn.
Dương Quá cười, nói:
– Chẳng lẽ không có trái nào ngọt như đường hay sao?
Thiếu nữ nhìn chàng, nói:
– Kể cũng có, nhưng nhìn vỏ thì không thể đoán biết. Có trái nhìn bên ngoài xấu xí vô cùng, nhưng bên trong lại ngọt. Nói chung mười trái, thì chín đắng chát, cho nên mọi người không ăn.
Dương Quá nghĩ: “Gọi là hoa Tình, thực ra là ví von ái tình nam nữ. Chẳng lẽ nỗi tương tư mới đầu ngọt ngào, sau đó nhất định đắng chát hay sao? Chẳng lẽ một đôi nam nữ luyến ái nhau, rốt cuộc đẹp ít xấu nhiều hay sao? Chẳng lẽ nỗi nhớ cô cô của ta, sau này…”.
Chàng vừa nhớ đến Tiểu Long Nữ, đột nhiên ngón tay lại đau buốt, bất giác phải vẩy vẩy mấy cái, nghiệm ra lời thiếu nữ nói quả không sai. Thiếu nữ nhìn bộ dạng của chàng, khóe miệng như sắp cười, song lại thôi. Lúc này ánh ban mai chiếu chênh chếch vào khuôn mặt nàng, thấy rõ đôi mắt đen láy, nước da trắng hồng, trông thật kiều diễm. Dương Quá cười, nói:
– Tại hạ từng nghe kể, xưa có một vị quốc vương đem đại binh đi chinh phục chư hầu, chẳng qua chỉ để thấy được nụ cười của một giai nhân tuyệt thế. Đủ biết khó có được nụ cười đến chừng nào, hóa ra thời nay cũng vậy.
Thiếu nữ bị Dương Quá trêu chọc, không nhịn được, phải bật cười một tiếng.
Dương Quá thấy nàng vốn lạnh lùng, nên ba phần e ngại, giờ thấy nàng cười, sự ngăn cách giữa hai người chỉ còn phân nửa. Chàng lại nói:
– Thiên hạ đều biết khó thấy được nụ cười của mỹ nhân, còn bảo cười một tiếng nghiêng thành, cười tiếng nữa nghiêng nước, song tại hạ chưa thấy mỹ nhân nào có được nụ cười như vừa rồi.
Thiếu nữ tròn mắt nhìn nhìn Dương Quá, nói:
– Thật vậy ư?
Dương Quá tiếp:
– Được gặp mỹ nhân đã là có duyên phận rất lớn, muốn được thấy nàng cười, tổ tông phải tích đức, bản thân cũng phải tu hành ba kiếp…
Chàng chưa nói xong, thiếu nữ đã cười khanh khách. Dương Quá nghiêm trang nói:
– Nếu được mỹ nhân thổ lộ phương danh, thì tổ tông phải mười tám đời tích âm công.
Thiếu nữ nói:
– Tiểu nữ không phải là mỹ nhân, ở đây chưa một ai bảo tiểu nữ là mỹ nhân cả, các hạ chẳng nên chế giễu như thế.
Dương Quá thở dài, nói:
– Ồ, chẳng trách sơn cốc gọi là Tuyệt Tình cốc, tại hạ cho rằng nên đổi tên đi thì hơn.
Thiếu nữ hỏi:
– Đổi tên là gì?
Dương Quá nói:
– Phải gọi là Manh Nhân cốc.
Thiếu nữ ngạc nhiên nói:
– Vì sao?
Dương Quá nói:
– Cô nương xinh đẹp thế này, mà người ta không tán thưởng cô nương, chẳng phải là người ở đây mù cả rồi sao?
Thiếu nữ lại cười khanh khách. Thực ra, dung mạo nàng tuy rất đẹp, nhưng so với Tiểu Long Nữ thì còn thua xa, so với sự dịu dàng của Trình Anh và sự uyển chuyển của Lục Vô Song cũng chưa bằng, có điều là nàng tú nhã thoát tục, đặc biệt trong trắng. Cả đời nàng quả thật chưa nghe ai khen nàng xinh đẹp, bởi lẽ mọi người ở đây dường như chuyên luyện thiền môn, tất cả nhìn nhau bằng con mắt lạnh lùng thản nhiên, người bên cạnh dù có cảm thấy nàng xinh đẹp, cũng chẳng dám mở miệng tán dương. Hôm nay nàng gặp Dương Quá, một người tinh nghịch, nàng càng nghiêm trang càng bị trêu chọc thêm. Nàng nghe lời nói của chàng, trong bụng vui thích, nhưng ngoài miệng lại nói:
– Chỉ sợ các hạ mới là người mù, đi gọi người xấu xí là mỹ nhân.
Dương Quá nghiêm mặt, nói:
– Có thể lắm. Nhưng tại hạ muốn sửa câu “nghiêng nước nghiêng thành” thành “nghiêng cả sơn cốc”.
Thiếu nữ hơi cúi người, cười nói:
– Đa tạ các hạ, đừng trêu tiểu nữ nữa, được chăng?
Dương Quá nhìn cử chỉ của nàng đáng yêu, trong lòng chợt xúc động, không ngờ lòng vừa động theo hướng kia, thì ngón tay gai đâm lại buốt nhói.
Thiếu nữ thấy chàng vẩy vẩy ngón tay thì hơi khó chịu, nói:
– Tiểu nữ nói chuyện với các hạ, mà các hạ lại chỉ nhớ đến ý trung nhân của mình.
Dương Quá nói:
– Oan quá chừng! Tại hạ bị đau tay vì cô nương, thế mà cô nương còn trách cứ.
Thiếu nữ đỏ mặt, đột nhiên bỏ chạy.
Dương Quá nói xong liền hối hận: “Ta đã một lòng với cô cô, sao cái tính ấy vẫn không chịu sửa kia chứ? Dương Quá ơi là Dương Quá, mi chớ có nói nhăng nói cuội nữa”. Chàng đúng là có ba phần cái tính khinh bạc vô lại của kẻ nam tử, tuy không có ý xấu nhưng hễ gặp thiếu nữ là lại cười nói mấy câu lả lơi, làm cho người ta ý loạn tình mê, tưởng chàng thích họ.
Thiếu nữ chạy đi mấy trượng, dừng lại cạnh một cây hoa Tình, đứng cúi đầu ngơ ngẩn hồi lâu, rồi ngoảnh đầu lại, mỉm cười, nói:
– Nếu một người xấu xí nói cho các hạ biết tên, chắc hẳn tổ tông mười tám đời của các hạ làm nhiều việc tồi tệ nên con cháu phải gánh hậu họa.
Dương Quá bước lại gần, cười, nói:
– Cô nương quả ưa nói ngược. Tổ tông mười tám đời của tại hạ làm rất nhiều việc tốt, nên tại hạ mới được hưởng đó.
Câu này lại tán dương cái đẹp của đối phương. Thiếu nữ hơi đỏ mặt, nói nhỏ:
– Thì tiểu nữ nói cho các hạ biết, nhưng các hạ không được nói lại cho người thứ hai, càng không gọi tên tiểu nữ trước mặt người khác đấy.
Dương Quá thè lưỡi, nói:
– Vô lễ với mỹ nhân, tại hạ sẽ bị tuyệt tự.
Thiếu nữ lại mỉm cười, nói:
– Phụ thân của tiểu nữ họ Công Tôn…
Thiếu nữ vẫn chưa chịu nói tên của mình ra luôn, lại vòng vo. Dương Quá liền chen vào:
– Thế cô nương tên là gì?
Thiếu nữ mỉm cười, nói:
– Tiểu nữ không biết đâu. Phụ thân tiểu nữ từng đặt cho đứa con gái độc nhất cái tên Lục Ngạc. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyệnFULL.vn chấm c.o.m
Dương Quá tán dương:
– Quả nhiên tên cũng đẹp như người.
Công Tôn Lục Ngạc nói tên ra rồi, hai người lại thân mật thêm vài phần. Nàng nói:
– Khi phụ thân tiểu nữ tiếp các hạ, các hạ chớ có nhìn tiểu nữ mà cười đấy.
Dương Quá nói:
– Cười thì sao?
Công Tôn Lục Ngạc thở dài:
– Ôi phụ thân tiểu nữ biết tiểu nữ cười vui với các hạ, lại biết tiểu nữ nói tên cho các hạ, thì không rõ phụ thân sẽ trách phạt tiểu nữ thế nào?
Dương Quá nói:
– Chưa nghe có người cha nào nghiêm khắc như vậy, con mình cười một tiếng với người khác cũng không được. Một người con gái như hoa như ngọc, chẳng lẽ người cha cũng không thương yêu hay sao?
Công Tôn Lục Ngạc nghe chàng nói vậy, bất giác rưng rưng lệ, nói:
– Hồi tiểu nữ còn bé, phụ thân rất yêu tiểu nữ, nhưng sau khi mẫu thân tiểu nữ mất đi, phụ thân đối với tiểu nữ ngày càng nghiêm khắc. Không hiểu sau khi phụ thân lấy người vợ mới, phụ thân sẽ đối với tiểu nữ ra sao đây?
Nói xong, hai giọt lệ ứa ra. Dương Quá an ủi:
– Phụ thân cô nương cưới vợ mới xong sẽ vui sướng, nhất định sẽ đối xử tốt hơn với cô nương.
Công Tôn Lục Ngạc lắc đầu:
– Thà phụ thân đối xử tệ, cũng còn hơn là đi cưới vợ mới.
Dương Quá sớm mồ côi cha mẹ, không hiểu tâm trạng này lắm, cố ý nói đùa cho nàng ta vui:
– Kế mẫu của cô nương chắc là chẳng đẹp bằng một nửa cô nương.
Công Tôn Lục Ngạc vội nói:
– Các hạ nhầm rồi, kế mẫu của tiểu nữ mới đúng là mỹ nhân. Phụ thân vì nàng ta… vì nàng ta… nên đêm qua… nếu không vì bận lo hôn sự, đời nào phụ thân để cho cái Lão Ngoan đồng kia trốn thoát.
Dương Quá vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, hỏi:
– Lão Ngoan đồng trốn thoát rồi ư?
Công Tôn Lục Ngạc hơi nhíu mày, nói:
– Còn không phải thế sao?
Hai người trò chuyện một hồi, mặt trời lên cao dần, Công Tôn Lục Ngạc chợt giật mình, nói:
– Các hạ mau về đi, đừng để các sư huynh thấy hai ta nói chuyện với nhau, họ sẽ mách phụ thân.