Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thần điêu hiệp lữ

Chương 109

Tác giả: Kim Dung
Chọn tập

Người kia đột nhiên ngắt lời:

– Công Tôn cô nương ư? Công Tôn cô nương nào?

Dương Quá nói:

– Là Công Tôn Lục Ngạc, con gái của Công Tôn cốc chủ.

Đằng kia không có tiếng động gì, tựa hồ người kia đã biến mất tăm.

Khi người kia cười không ra cười, khóc không ra khóc, hai người đã hoảng sợ, lúc này đột nhiên lại lặng thinh, trong bóng tối càng đáng sợ hơn, hai người tựa sát vào nhau, không dám cử động.

Một lát sau, bỗng người kia quát:

– Công Tôn cốc chủ cái gì, có phải là Công Tôn Chỉ hay không?

Giọng nói đầy vẻ phẫn nộ, nhưng đã nghe rõ là giọng phụ nữ. Công Tôn Lục Ngạc đánh bạo nói:

– Gia gia của tiểu nữ đúng là Công Tôn Chỉ, lão tiền bối có quen biết với gia phụ chăng?

Người kia cười nhạt, nói:

– Ta quen biết y ư? Hi hi, ta quen biết y thôi ư?

Công Tôn Lục Ngạc không dám nói thêm. Lát sau, người kia lại quát hỏi:

– Tên ngươi là gì?

Công Tôn Lục Ngạc đáp:

– Vãn bối tên là Lục Ngạc, chữ đài trong đài hoa, chữ lục là màu xanh.

Người kia hỏi:

– Hừm, ngươi sinh năm nào, tháng nào, ngày nào, giờ nào?

Công Tôn Lục Ngạc nghĩ: “Quái nhân kia hỏi ngày sinh của mình làm gì không biết? Lỡ y dùng yêu pháp hại mình thì sao?”. Bèn ghé tai hỏi nhỏ Dương Quá:

– Có nên nói ra không?

Dương Quá chưa kịp trả lời, người kia đã hỏi:

– Ngươi năm nay mười tám tuổi, sinh ngày mồng ba tháng Hai, vào giờ Tuất, phải không?

Công Tôn Lục Ngạc cả kinh, lắp bắp:

– Tiền bối… sao tiền bối lại biết?

Đột nhiên nàng có linh tính khó bề giải thích, rằng quái nhân trong hang sẽ không hại nàng, bèn rời chỗ chạy nhanh về phía trước, qua hai khúc quành, trước mặt bỗng sáng bừng lên, chỉ thấy một bà bà trọc đầu, bán thân lõa thể, ngồi xếp chân bằng tròn dưới đất, vẻ mặt giận dữ, có uy.

Công Tôn Lục Ngạc kêu “Ối!” một tiếng kinh ngạc, đứng sững lại. Dương Quá sợ nàng gặp chuyện gì, vội chạy theo.

Đến nơi, thấy lão bà bà ngồi dưới đáy một hốc đá thiên tạo, trên đỉnh hốc đá có một lỗ hổng lớn, ánh sáng ban ngày rọi từ trên đó xuống hốc đá, từ đỉnh xuống tới đáy hốc đá phải sâu hơn trăm trượng, có lẽ lão bà bà kia đã sơ ý bị rơi qua lỗ hổng xuống hốc đá, nên không thể ra được. Từ dưới đáy hốc đá, dẫu có gọi to, người bên trên đi ngang qua cũng không nghe thấy, nhưng lão bà bà rơi từ trên cao như thế xuống đáy hốc đá mà không chết thì lạ thật. Dưới đáy hốc đá nơi ánh sáng rọi tới, có mấy cây táo lớn, không lẽ bà bà rơi xuống vướng cành cây nên thoát chết? Dương Quá thấy bà bà dùng vỏ cây, lá cây che thân, thì đoán ràng bà bà đã ở dưới hốc đá này nhiều năm, quần áo đã rách nát hết từ lâu.

Lão bà bà chẳng chú ý đến Dương Quá, chỉ chăm chú nhìn Công Tôn Lục Ngạc, rồi buồn bã nói:

– Cô nương, cô nương lớn lên xinh xắn lắm.

Công Tôn Lục Ngạc tiến lên một bước, thi lễ, nói:

– Xin chào lão tiền bối.

Lão bà bà ngửa mặt lên trời, cười vang, vẫn là cười không ra cười, khóc không ra khóc, nói:

– Lão tiền bối ư? Hô hô, hi hi!

Nói xong, sắc mặt giận dữ. Lục Ngạc không hiểu câu chào của mình vừa rồi có gì đắc tội với lão bà bà, thì hoảng sợ, quay sang cầu cứu Dương Quá.

Dương Quá nghĩ lão bà bà ở trong hốc đá lâu năm, tâm trí thất thường là lẽ đương nhiên, chàng bèn nhìn Lục Ngạc lắc đầu, mỉm cười, ngụ ý bảo nàng đừng lo, chàng đưa mắt quan sát địa hình, nghĩ cách leo lên đỉnh hốc đá. Thạch nhũ trên ấy tuy cách xa mặt đất, nhưng dựa vào khinh công của chàng, nếu mạo hiểm thì cũng có thể leo lên được lắm.

Lục Ngạc chăm chú quan sát bà bà, thấy bà bà tóc rất thưa, đã rụng gần hết, trông như trọc đầu, mặt đầy nếp nhăn, nhưng hai mắt sáng quắc có thần. Bà bà cũng nhìn Lục Ngạc không chớp mắt, hai người ấy cứ nhìn nhau, không để ý gì tới Dương Quá. Bà bà nhìn một hồi, bỗng hỏi:

– Ở eo lưng bên trái cô nương có một vết bớt màu hồng, phải vậy không?

Lục Ngạc lại cả kinh, nghĩ: “Vết bớt màu hồng trên thân thể mình, ngay gia gia còn chưa chắc biết, tại sao bà bà ở chốn này lại biết rõ đến thế? Bà bà còn biết rõ ngày sinh tháng đẻ của mình, xem chừng có quan hệ mật thiết với gia đình mình”. Thế là nàng nhẹ nhàng hỏi:

– Lão tiền bối hẳn là quen biết gia gia của vãn bối, cũng quen biết mẫu thân quá cố của vãn bối, phải không?

Bà bà ngẩn người, nói:

– Quen biết mẫu thân quá cố của cô nương ư? Hô hô, dĩ nhiên ta quen biết.

Đột nhiên bà bà xẵng giọng, nói:

– Cô nương có vết bớt màu hồng hay không? Mau cởi áo ta coi, nếu nói dối nửa lời, ta sẽ lấy mạng ngươi đó.

Lục Ngạc quay nhìn Dương Quá, mặt đỏ bừng. Dương Quá vội ngoảnh mặt đi, xoay lưng về phía nàng.

Lục Ngạc cởi trường bào ra, trên eo lưng trắng ngần quả nhiên có một vết bớt màu hồng trông rất khả ái. Bà bà vừa nhìn thấy thì toàn thân run rẩy, nước mắt lưng tròng, dang rộng vòng tay, kêu lên:

– Con gái thân yêu của mẹ, mẹ thương nhớ con khổ biết bao!

Lục Ngạc nhìn mặt bà bà, đột nhiên thiên tính xúc động, nhào vào lòng bà bà, khóc gọi:

– Mẹ ơi, mẹ ơi!

Dương Quá nghe sau lưng chàng, người thì gọi con gái yêu, kẻ thì gọi mẹ, không khỏi kinh ngạc, ngoảnh lại thấy hai người kia ôm chặt lấy nhau, tấm lưng của Lục Ngạc cứ rung động từng chặp, mặt bà bà thì chan hòa nước mắt. Chàng nghĩ: “Không lẽ bà bà lại là mẹ của Công Tôn cô nương?”.

Chợt thấy đôi lông mày của bà bà dựng lên, hệt như Công Tôn cốc chủ lúc xuất thủ, Dương Quá nghĩ: “Nguy rồi”, vội bước lên một bước, sợ bà bà gia hại Lục Ngạc, song chỉ thấy bà bà vỗ vỗ nhẹ vào vai Lục Ngạc, quát:

– Đứng lên, nghe ta hỏi đây.

Lục Ngạc sững sờ, đứng dậy, lùi lại, chỉ kêu lên một tiếng:

– Mẹ!

Bà bà gằn giọng hỏi:

– Công Tôn Chỉ sai ngươi xuống đây làm gì? Hắn dặn ngươi dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa dối ta, phải không?

Lục Ngạc lắc đầu, nói:

– Mẹ ơi, thì ra mẹ vẫn còn sống trên đời, mẹ!

Sắc mặt nàng vừa vui mừng, vừa đau khổ, đúng là chân tình mẫu nữ, làm gì có chút nào giả dối? Bà bà lại xẵng giọng hỏi:

– Công Tôn Chỉ hắn bảo ta chết rồi, phải không?

Lục Ngạc nói:

– Hài nhi khổ sở hơn mười năm, cứ ngỡ là con mồ côi mẹ, thì ra mẹ còn sống sờ sờ, ôi con mừng quá chừng!

Bà bà chỉ Dương Quá, hỏi:

– Hắn là ai? Ngươi dẫn hắn xuống đây làm gì?

Lục Ngạc nói:

– Mẹ, mẹ hãy nghe con kể.

Rồi nàng thuật lại đầu đuôi chuyện Dương Quá tới Tuyệt Tình cốc, trúng độc gai hoa Tình, hai người rơi xuống đầm cá sấu như thế nào, riêng chuyện Công Tôn Chỉ muốn lấy Tiểu Long Nữ, thì nàng không nhắc đến, sợ bà bà nổi cơn ghen mà buồn bực.

Chỗ nào thấy Lục Ngạc kể không rõ, bà bà căn vặn thật kỹ. Trừ chuyện Tiểu Long Nữ ra, mọi việc khác Lục Ngạc không chút giấu giếm. Bà bà càng nghe sắc mặt càng dịu dần, nhìn Dương Quá mỗi lúc một thân thiện hơn. Nghe Lục Ngạc kể Dương Quá giết cá sấu thế nào, che chở cho nàng ra sao, bà bà gật gù, khen:

– Tốt lắm, tốt lắm! Tiểu hóa tử, không uổng con gái ta thích ngươi.

Lục Ngạc đỏ bừng cả mặt, cúi đầu thẹn thùng.

Dương Quá thấy còn nhiều điều chưa tiện nói rõ lúc này, bèn nói:

– Công Tôn bá mẫu, chúng ta hãy nghĩ cách làm sao thoát ra khỏi đây.

Bà bà đột nhiên sa sầm mặt, quát:

– Công Tôn bá mẫu cái gì, từ này bốn tiếng ấy, ta cấm ngươi nhắc đến. Ngươi đừng tưởng ta chân tay vô lực, ta muốn giết người thật dễ như trở bàn tay. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Đột nhiên nghe “búp”, một vật từ trong miệng bà bà bay ra, keng một tiếng, trúng vào cán cái chủy thủ Dương Quá đang nắm trong tay.

Dương Quá chỉ cảm thấy cánh tay bị chấn động mạnh, năm ngón tay tê dại, không cầm chắc được, chủy thủ rơi xuống đất. Chàng cả kinh, vội nhảy lùi lại, thấy bên cạnh chủy thủ có một hạt táo đang xoay tít dưới đất. Chàng nghĩ: “Mình đang nắm chặt chủy thủ như thế, dẫu kim luân của Kim Luân pháp vương, kim chử của Đạt Nhĩ Ba, kim đao của Công Tôn cốc chủ cũng chưa chắc đánh bật khỏi tay ta, đằng này bà bà chỉ thổi một hạt táo mà đủ đánh rơi binh khí của ta, tuy nói là ta không đề phòng, nhưng võ công của người này phải nói là cao thâm khôn lường”.

Lục Ngạc thấy chàng biến sắc, vội nói:

– Dương đại ca, mẫu thân muội không có ý hại đại ca đâu.

Nàng bước tới kéo tay bà bà, nói:

– Mẹ, mẹ chỉ cho Dương đại ca cách xưng hô đi, Dương đại ca đâu đã biết.

Bà bà cười hì hì, nói:

– Được, lão nương đi không đổi họ, ngồi chẳng đổi tên, trên giang hồ người ta vẫn gọi ta là Thiết chưởng liên hoa Cầu Thiên Xích. Ngươi xưng hô với ta thế nào ư? Còn chưa quỳ xuống khấu đầu, gọi “nhạc mẫu đại nhân” hay sao?

Lục Ngạc vội nói:

– Mẹ, mẹ chưa biết rồi, Dương đại ca đối với con thanh thanh bạch bạch, Dương đại ca đối với con chỉ là hảo ý, không có ý gì khác.

Cầu Thiên Xích nổi giận:

– Hừ, thanh thanh bạch bạch ư? Không có ý gì khác ư? Thế quần áo của con đâu? Tại sao con chỉ mang đồ lót, rồi đi mặc trường bào của hắn?

Đột nhiên bà bà xẵng giọng:

– Tên tiểu tử họ Dương nếu định học thói bạc tình vô sỉ như Công Tôn Chỉ, thì ta sẽ cho hắn chết không có đất mà chôn. Tên tiểu tử kia, ngươi có lấy con gái ta không thì bảo?

Dương Quá thấy bà bà nói năng điên điên khùng khùng, bất chấp lý lẽ, mới gặp mặt, nói vài câu, đã bắt chàng phải lấy con gái bà ta. Nhưng nếu chàng cự tuyệt thẳng thừng, không tránh khỏi làm cho Lục Ngạc khổ tâm. Huống hồ vị bà bà này võ công cực cao, tính khí quái dị, chàng ứng đối không khéo, chỉ e bà ta lập tức hạ sát thì nguy. Hiện tại ba người đang bị hãm thân trong hốc đá, hãy tìm kế thoát thân trước đã, bèn mỉm cười, nói:

– Xin lão tiền bối cứ yên tâm, Công Tôn cô nương xả thân cứu vãn bối, vãn bối quyết không phải là nam tử bạc tình, ân đức ấy suốt đời không dám quên.

Câu này nói rất khéo, tuy không đáp ứng lấy Lục Ngạc làm vợ, nhưng bà bà nghe chừng thuận tai, nên gật đầu nói:

– Thế thì được.

Công Tôn Lục Ngạc tất nhiên hiểu ý Dương Quá, nàng nhìn chàng, ánh mắt có vẻ u oán, cúi đầu im lặng, sau đó nói với bà bà:

– Mẹ, tại sao mẹ lại ở đây? Tại sao gia gia lại bảo là mẹ đã qua đời, để cho hài nhi đau khổ mười mấy năm trời? Nếu hài nhi sớm biết mẹ ở đây, hài nhi đã liều chết đi tìm mẹ rồi.

Nàng thấy mẹ không có áo mặc, nếu đưa trường bào của Dương Quá cho mẹ, thì bản thân nàng lại hở hang, bèn xé vạt áo khoác lên vai mẹ.

Dương Quá nghĩ cái trường bào Tiểu Long Nữ khâu cho chàng bị lâm vào cảnh này, thì rất buồn, khiến cho chất độc hoa Tình bị kích động, toàn thân đau nhức một trận. Cầu Thiên Xích thấy vậy, vẻ mặt hơi thay đổi, tay phải run run thò vào bọc, tựa hồ muốn lấy ra thứ gì, nhưng rồi lại thôi, rút ra tay không.

Lục Ngạc để ý thần sắc và cử chỉ của bà bà, cầu xin:

– Mẹ, Dương đại ca bị trúng độc hoa Tình, mẹ có thể chữa trị được cho Dương đại ca phải không?

Cầu Thiên Xích buồn bã nói:

– Ta bị đẩy xuống đây, chính mình còn chẳng lo nổi, người khác không cứu ta thì chớ, ta làm sao cứu được ai?

Lục Ngạc nói:

– Mẹ cứu Dương đại ca, Dương đại ca sẽ biết cách cứu mẹ. Dẫu mẹ không cứu Dương đại ca, Dương đại ca cũng vẫn sẽ tận lực giúp mẹ. Có đúng thế không, Dương đại ca?

Dương Quá không ưa gì cái lão bà Cầu Thiên Xích cổ quái này, nhưng nể mặt Lục Ngạc, đúng là chàng sẽ tận lực giúp bà ta, bèn nói:

– Cái đó đương nhiên. Lão tiền bối ở đây lâu năm, thông thạo địa hình, xin hãy chỉ bảo đôi điều.

Cầu Thiên Xích lại thở dài, nói:

– Chốn này tuy nằm sâu dưới lòng đất, nhưng muốn thoát ra cũng không khó.

Bà bà nhìn Dương Quá một cái, nói:

– Chắc ngươi đang nghĩ, đã thoát ra không khó, tại sao cứ ở lỳ mãi đây chứ gì? Hừ, chân tay ta bị bẻ đứt hết gân mạch, mất hết võ công còn đâu.

Dương Quá sớm đã nhận thấy chân tay bà ta cử động không bình thường, Lục Ngạc thì cả kinh, hỏi:

– Mẹ từ trên cao ngã xuống, bị thương hay sao?

Cầu Thiên Xích rầu rĩ nói:

– Không phải thế! Là ta bị người hại.

Lục Ngạc càng kinh ngạc hơn, run run hỏi:

– Mẹ, kẻ nào hại mẹ vậy? Chúng ta tất phải trả thù.

Cầu Thiên Xích cười hô hô, nói:

– Trả thù ư? Ngươi có nỡ ra tay hay không? Kẻ bẻ đứt gân mạch của ta chính là Công Tôn Chỉ.

Người kia đột nhiên ngắt lời:

– Công Tôn cô nương ư? Công Tôn cô nương nào?

Dương Quá nói:

– Là Công Tôn Lục Ngạc, con gái của Công Tôn cốc chủ.

Đằng kia không có tiếng động gì, tựa hồ người kia đã biến mất tăm.

Khi người kia cười không ra cười, khóc không ra khóc, hai người đã hoảng sợ, lúc này đột nhiên lại lặng thinh, trong bóng tối càng đáng sợ hơn, hai người tựa sát vào nhau, không dám cử động.

Một lát sau, bỗng người kia quát:

– Công Tôn cốc chủ cái gì, có phải là Công Tôn Chỉ hay không?

Giọng nói đầy vẻ phẫn nộ, nhưng đã nghe rõ là giọng phụ nữ. Công Tôn Lục Ngạc đánh bạo nói:

– Gia gia của tiểu nữ đúng là Công Tôn Chỉ, lão tiền bối có quen biết với gia phụ chăng?

Người kia cười nhạt, nói:

– Ta quen biết y ư? Hi hi, ta quen biết y thôi ư?

Công Tôn Lục Ngạc không dám nói thêm. Lát sau, người kia lại quát hỏi:

– Tên ngươi là gì?

Công Tôn Lục Ngạc đáp:

– Vãn bối tên là Lục Ngạc, chữ đài trong đài hoa, chữ lục là màu xanh.

Người kia hỏi:

– Hừm, ngươi sinh năm nào, tháng nào, ngày nào, giờ nào?

Công Tôn Lục Ngạc nghĩ: “Quái nhân kia hỏi ngày sinh của mình làm gì không biết? Lỡ y dùng yêu pháp hại mình thì sao?”. Bèn ghé tai hỏi nhỏ Dương Quá:

– Có nên nói ra không?

Dương Quá chưa kịp trả lời, người kia đã hỏi:

– Ngươi năm nay mười tám tuổi, sinh ngày mồng ba tháng Hai, vào giờ Tuất, phải không?

Công Tôn Lục Ngạc cả kinh, lắp bắp:

– Tiền bối… sao tiền bối lại biết?

Đột nhiên nàng có linh tính khó bề giải thích, rằng quái nhân trong hang sẽ không hại nàng, bèn rời chỗ chạy nhanh về phía trước, qua hai khúc quành, trước mặt bỗng sáng bừng lên, chỉ thấy một bà bà trọc đầu, bán thân lõa thể, ngồi xếp chân bằng tròn dưới đất, vẻ mặt giận dữ, có uy.

Công Tôn Lục Ngạc kêu “Ối!” một tiếng kinh ngạc, đứng sững lại. Dương Quá sợ nàng gặp chuyện gì, vội chạy theo.

Đến nơi, thấy lão bà bà ngồi dưới đáy một hốc đá thiên tạo, trên đỉnh hốc đá có một lỗ hổng lớn, ánh sáng ban ngày rọi từ trên đó xuống hốc đá, từ đỉnh xuống tới đáy hốc đá phải sâu hơn trăm trượng, có lẽ lão bà bà kia đã sơ ý bị rơi qua lỗ hổng xuống hốc đá, nên không thể ra được. Từ dưới đáy hốc đá, dẫu có gọi to, người bên trên đi ngang qua cũng không nghe thấy, nhưng lão bà bà rơi từ trên cao như thế xuống đáy hốc đá mà không chết thì lạ thật. Dưới đáy hốc đá nơi ánh sáng rọi tới, có mấy cây táo lớn, không lẽ bà bà rơi xuống vướng cành cây nên thoát chết? Dương Quá thấy bà bà dùng vỏ cây, lá cây che thân, thì đoán ràng bà bà đã ở dưới hốc đá này nhiều năm, quần áo đã rách nát hết từ lâu.

Lão bà bà chẳng chú ý đến Dương Quá, chỉ chăm chú nhìn Công Tôn Lục Ngạc, rồi buồn bã nói:

– Cô nương, cô nương lớn lên xinh xắn lắm.

Công Tôn Lục Ngạc tiến lên một bước, thi lễ, nói:

– Xin chào lão tiền bối.

Lão bà bà ngửa mặt lên trời, cười vang, vẫn là cười không ra cười, khóc không ra khóc, nói:

– Lão tiền bối ư? Hô hô, hi hi!

Nói xong, sắc mặt giận dữ. Lục Ngạc không hiểu câu chào của mình vừa rồi có gì đắc tội với lão bà bà, thì hoảng sợ, quay sang cầu cứu Dương Quá.

Dương Quá nghĩ lão bà bà ở trong hốc đá lâu năm, tâm trí thất thường là lẽ đương nhiên, chàng bèn nhìn Lục Ngạc lắc đầu, mỉm cười, ngụ ý bảo nàng đừng lo, chàng đưa mắt quan sát địa hình, nghĩ cách leo lên đỉnh hốc đá. Thạch nhũ trên ấy tuy cách xa mặt đất, nhưng dựa vào khinh công của chàng, nếu mạo hiểm thì cũng có thể leo lên được lắm.

Lục Ngạc chăm chú quan sát bà bà, thấy bà bà tóc rất thưa, đã rụng gần hết, trông như trọc đầu, mặt đầy nếp nhăn, nhưng hai mắt sáng quắc có thần. Bà bà cũng nhìn Lục Ngạc không chớp mắt, hai người ấy cứ nhìn nhau, không để ý gì tới Dương Quá. Bà bà nhìn một hồi, bỗng hỏi:

– Ở eo lưng bên trái cô nương có một vết bớt màu hồng, phải vậy không?

Lục Ngạc lại cả kinh, nghĩ: “Vết bớt màu hồng trên thân thể mình, ngay gia gia còn chưa chắc biết, tại sao bà bà ở chốn này lại biết rõ đến thế? Bà bà còn biết rõ ngày sinh tháng đẻ của mình, xem chừng có quan hệ mật thiết với gia đình mình”. Thế là nàng nhẹ nhàng hỏi:

– Lão tiền bối hẳn là quen biết gia gia của vãn bối, cũng quen biết mẫu thân quá cố của vãn bối, phải không?

Bà bà ngẩn người, nói:

– Quen biết mẫu thân quá cố của cô nương ư? Hô hô, dĩ nhiên ta quen biết.

Đột nhiên bà bà xẵng giọng, nói:

– Cô nương có vết bớt màu hồng hay không? Mau cởi áo ta coi, nếu nói dối nửa lời, ta sẽ lấy mạng ngươi đó.

Lục Ngạc quay nhìn Dương Quá, mặt đỏ bừng. Dương Quá vội ngoảnh mặt đi, xoay lưng về phía nàng.

Lục Ngạc cởi trường bào ra, trên eo lưng trắng ngần quả nhiên có một vết bớt màu hồng trông rất khả ái. Bà bà vừa nhìn thấy thì toàn thân run rẩy, nước mắt lưng tròng, dang rộng vòng tay, kêu lên:

– Con gái thân yêu của mẹ, mẹ thương nhớ con khổ biết bao!

Lục Ngạc nhìn mặt bà bà, đột nhiên thiên tính xúc động, nhào vào lòng bà bà, khóc gọi:

– Mẹ ơi, mẹ ơi!

Dương Quá nghe sau lưng chàng, người thì gọi con gái yêu, kẻ thì gọi mẹ, không khỏi kinh ngạc, ngoảnh lại thấy hai người kia ôm chặt lấy nhau, tấm lưng của Lục Ngạc cứ rung động từng chặp, mặt bà bà thì chan hòa nước mắt. Chàng nghĩ: “Không lẽ bà bà lại là mẹ của Công Tôn cô nương?”.

Chợt thấy đôi lông mày của bà bà dựng lên, hệt như Công Tôn cốc chủ lúc xuất thủ, Dương Quá nghĩ: “Nguy rồi”, vội bước lên một bước, sợ bà bà gia hại Lục Ngạc, song chỉ thấy bà bà vỗ vỗ nhẹ vào vai Lục Ngạc, quát:

– Đứng lên, nghe ta hỏi đây.

Lục Ngạc sững sờ, đứng dậy, lùi lại, chỉ kêu lên một tiếng:

– Mẹ!

Bà bà gằn giọng hỏi:

– Công Tôn Chỉ sai ngươi xuống đây làm gì? Hắn dặn ngươi dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa dối ta, phải không?

Lục Ngạc lắc đầu, nói:

– Mẹ ơi, thì ra mẹ vẫn còn sống trên đời, mẹ!

Sắc mặt nàng vừa vui mừng, vừa đau khổ, đúng là chân tình mẫu nữ, làm gì có chút nào giả dối? Bà bà lại xẵng giọng hỏi:

– Công Tôn Chỉ hắn bảo ta chết rồi, phải không?

Lục Ngạc nói:

– Hài nhi khổ sở hơn mười năm, cứ ngỡ là con mồ côi mẹ, thì ra mẹ còn sống sờ sờ, ôi con mừng quá chừng!

Bà bà chỉ Dương Quá, hỏi:

– Hắn là ai? Ngươi dẫn hắn xuống đây làm gì?

Lục Ngạc nói:

– Mẹ, mẹ hãy nghe con kể.

Rồi nàng thuật lại đầu đuôi chuyện Dương Quá tới Tuyệt Tình cốc, trúng độc gai hoa Tình, hai người rơi xuống đầm cá sấu như thế nào, riêng chuyện Công Tôn Chỉ muốn lấy Tiểu Long Nữ, thì nàng không nhắc đến, sợ bà bà nổi cơn ghen mà buồn bực.

Chỗ nào thấy Lục Ngạc kể không rõ, bà bà căn vặn thật kỹ. Trừ chuyện Tiểu Long Nữ ra, mọi việc khác Lục Ngạc không chút giấu giếm. Bà bà càng nghe sắc mặt càng dịu dần, nhìn Dương Quá mỗi lúc một thân thiện hơn. Nghe Lục Ngạc kể Dương Quá giết cá sấu thế nào, che chở cho nàng ra sao, bà bà gật gù, khen:

– Tốt lắm, tốt lắm! Tiểu hóa tử, không uổng con gái ta thích ngươi.

Lục Ngạc đỏ bừng cả mặt, cúi đầu thẹn thùng.

Dương Quá thấy còn nhiều điều chưa tiện nói rõ lúc này, bèn nói:

– Công Tôn bá mẫu, chúng ta hãy nghĩ cách làm sao thoát ra khỏi đây.

Bà bà đột nhiên sa sầm mặt, quát:

– Công Tôn bá mẫu cái gì, từ này bốn tiếng ấy, ta cấm ngươi nhắc đến. Ngươi đừng tưởng ta chân tay vô lực, ta muốn giết người thật dễ như trở bàn tay. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Đột nhiên nghe “búp”, một vật từ trong miệng bà bà bay ra, keng một tiếng, trúng vào cán cái chủy thủ Dương Quá đang nắm trong tay.

Dương Quá chỉ cảm thấy cánh tay bị chấn động mạnh, năm ngón tay tê dại, không cầm chắc được, chủy thủ rơi xuống đất. Chàng cả kinh, vội nhảy lùi lại, thấy bên cạnh chủy thủ có một hạt táo đang xoay tít dưới đất. Chàng nghĩ: “Mình đang nắm chặt chủy thủ như thế, dẫu kim luân của Kim Luân pháp vương, kim chử của Đạt Nhĩ Ba, kim đao của Công Tôn cốc chủ cũng chưa chắc đánh bật khỏi tay ta, đằng này bà bà chỉ thổi một hạt táo mà đủ đánh rơi binh khí của ta, tuy nói là ta không đề phòng, nhưng võ công của người này phải nói là cao thâm khôn lường”.

Lục Ngạc thấy chàng biến sắc, vội nói:

– Dương đại ca, mẫu thân muội không có ý hại đại ca đâu.

Nàng bước tới kéo tay bà bà, nói:

– Mẹ, mẹ chỉ cho Dương đại ca cách xưng hô đi, Dương đại ca đâu đã biết.

Bà bà cười hì hì, nói:

– Được, lão nương đi không đổi họ, ngồi chẳng đổi tên, trên giang hồ người ta vẫn gọi ta là Thiết chưởng liên hoa Cầu Thiên Xích. Ngươi xưng hô với ta thế nào ư? Còn chưa quỳ xuống khấu đầu, gọi “nhạc mẫu đại nhân” hay sao?

Lục Ngạc vội nói:

– Mẹ, mẹ chưa biết rồi, Dương đại ca đối với con thanh thanh bạch bạch, Dương đại ca đối với con chỉ là hảo ý, không có ý gì khác.

Cầu Thiên Xích nổi giận:

– Hừ, thanh thanh bạch bạch ư? Không có ý gì khác ư? Thế quần áo của con đâu? Tại sao con chỉ mang đồ lót, rồi đi mặc trường bào của hắn?

Đột nhiên bà bà xẵng giọng:

– Tên tiểu tử họ Dương nếu định học thói bạc tình vô sỉ như Công Tôn Chỉ, thì ta sẽ cho hắn chết không có đất mà chôn. Tên tiểu tử kia, ngươi có lấy con gái ta không thì bảo?

Dương Quá thấy bà bà nói năng điên điên khùng khùng, bất chấp lý lẽ, mới gặp mặt, nói vài câu, đã bắt chàng phải lấy con gái bà ta. Nhưng nếu chàng cự tuyệt thẳng thừng, không tránh khỏi làm cho Lục Ngạc khổ tâm. Huống hồ vị bà bà này võ công cực cao, tính khí quái dị, chàng ứng đối không khéo, chỉ e bà ta lập tức hạ sát thì nguy. Hiện tại ba người đang bị hãm thân trong hốc đá, hãy tìm kế thoát thân trước đã, bèn mỉm cười, nói:

– Xin lão tiền bối cứ yên tâm, Công Tôn cô nương xả thân cứu vãn bối, vãn bối quyết không phải là nam tử bạc tình, ân đức ấy suốt đời không dám quên.

Câu này nói rất khéo, tuy không đáp ứng lấy Lục Ngạc làm vợ, nhưng bà bà nghe chừng thuận tai, nên gật đầu nói:

– Thế thì được.

Công Tôn Lục Ngạc tất nhiên hiểu ý Dương Quá, nàng nhìn chàng, ánh mắt có vẻ u oán, cúi đầu im lặng, sau đó nói với bà bà:

– Mẹ, tại sao mẹ lại ở đây? Tại sao gia gia lại bảo là mẹ đã qua đời, để cho hài nhi đau khổ mười mấy năm trời? Nếu hài nhi sớm biết mẹ ở đây, hài nhi đã liều chết đi tìm mẹ rồi.

Nàng thấy mẹ không có áo mặc, nếu đưa trường bào của Dương Quá cho mẹ, thì bản thân nàng lại hở hang, bèn xé vạt áo khoác lên vai mẹ.

Dương Quá nghĩ cái trường bào Tiểu Long Nữ khâu cho chàng bị lâm vào cảnh này, thì rất buồn, khiến cho chất độc hoa Tình bị kích động, toàn thân đau nhức một trận. Cầu Thiên Xích thấy vậy, vẻ mặt hơi thay đổi, tay phải run run thò vào bọc, tựa hồ muốn lấy ra thứ gì, nhưng rồi lại thôi, rút ra tay không.

Lục Ngạc để ý thần sắc và cử chỉ của bà bà, cầu xin:

– Mẹ, Dương đại ca bị trúng độc hoa Tình, mẹ có thể chữa trị được cho Dương đại ca phải không?

Cầu Thiên Xích buồn bã nói:

– Ta bị đẩy xuống đây, chính mình còn chẳng lo nổi, người khác không cứu ta thì chớ, ta làm sao cứu được ai?

Lục Ngạc nói:

– Mẹ cứu Dương đại ca, Dương đại ca sẽ biết cách cứu mẹ. Dẫu mẹ không cứu Dương đại ca, Dương đại ca cũng vẫn sẽ tận lực giúp mẹ. Có đúng thế không, Dương đại ca?

Dương Quá không ưa gì cái lão bà Cầu Thiên Xích cổ quái này, nhưng nể mặt Lục Ngạc, đúng là chàng sẽ tận lực giúp bà ta, bèn nói:

– Cái đó đương nhiên. Lão tiền bối ở đây lâu năm, thông thạo địa hình, xin hãy chỉ bảo đôi điều.

Cầu Thiên Xích lại thở dài, nói:

– Chốn này tuy nằm sâu dưới lòng đất, nhưng muốn thoát ra cũng không khó.

Bà bà nhìn Dương Quá một cái, nói:

– Chắc ngươi đang nghĩ, đã thoát ra không khó, tại sao cứ ở lỳ mãi đây chứ gì? Hừ, chân tay ta bị bẻ đứt hết gân mạch, mất hết võ công còn đâu.

Dương Quá sớm đã nhận thấy chân tay bà ta cử động không bình thường, Lục Ngạc thì cả kinh, hỏi:

– Mẹ từ trên cao ngã xuống, bị thương hay sao?

Cầu Thiên Xích rầu rĩ nói:

– Không phải thế! Là ta bị người hại.

Lục Ngạc càng kinh ngạc hơn, run run hỏi:

– Mẹ, kẻ nào hại mẹ vậy? Chúng ta tất phải trả thù.

Cầu Thiên Xích cười hô hô, nói:

– Trả thù ư? Ngươi có nỡ ra tay hay không? Kẻ bẻ đứt gân mạch của ta chính là Công Tôn Chỉ.

Chọn tập
Bình luận