Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thần điêu hiệp lữ

Chương 111

Tác giả: Kim Dung
Chọn tập

Đến đây bà ta ngoạc mồm ra mà chửi bằng những lời tục tằn.

Lục Ngạc đỏ bừng cả mặt, nghe mẹ chửi cha thậm tệ trước mặt Dương Quá, nghĩ thật quá đáng, cứ luôn miệng gọi “Mẹ, mẹ”, nhưng không ngăn được. Dương Quá vốn căm hận Công Tôn Chỉ, nghe bà ta chửi bới hắn thì khoái trá, cứ chêm vài lời, thêm dầu vào lửa, khiến Cầu Thiên Xích càng cao hứng, đấy là Dương Quá nể mặt Lục Ngạc, chứ không thì chàng cũng phải chửi Công Tôn Chỉ cho bõ tức.

Cầu Thiên Xích chửi chán chê, không còn ý gì mới, ý cũ cũng đã lặp lại đôi lần, mới đành ngừng chửi, kể tiếp:

– Cái năm ta hoài thai ngươi, Ngạc nhi, người phụ nữ bụng mang dạ chửa tính khí không tránh khỏi nóng nảy, tên ác tặc ngoài mặt tỏ ra tử tế, ai ngờ y lén lén lút lút hò hẹn với con tặc a hoàn trong sơn cốc. Sau khi ta sinh ngươi rồi, y và con tặc nô tì vẫn tiếp tục đi lại với nhau, ta không hề hay biết, cứ nghĩ hai người đã có đứa con gái khả ái thì y đối với ta sẽ càng tốt hơn mới phải. Ta bị đôi cẩu nam cẩu nữ ấy lừa dối mấy năm trời, mới tình cờ nghe thấy tên cẩu tặc và con tặc tì bàn nhau cao chạy xa bay khỏi Tuyệt Tình cốc, không bao giờ trở lại nữa.

Bấy giờ ta nấp sau một gốc cây lớn, nghe hai đứa bàn nhau, rằng sợ ta võ công cao cường, phải bỏ chạy càng xa càng tốt, y lại nói ta quản y quá chặt, làm cho y mất hết tự do, y bảo chỉ có sống với con tiện tì kia, cuộc đời y mới có lạc thú. Bao năm ta cứ tưởng y toàn tâm toàn ý với ta, giờ nghe y nói vậy thì tức muốn ngất đi, chỉ định xông ra cho mỗi đứa một chưởng chết tươi. Nhưng ta nghĩ đến ân nghĩa phu thê, còn cho rằng dẫu sao y cũng là người rất tử tế, chắc là bị con tiện tì kia dùng hoa ngôn xảo ngữ làm cho y mê muội, nên ta cố nén giận, đứng sau gốc cây nghe tiếp.

Chỉ nghe hai đứa ấy bàn nhau, nói hai ngày nữa, khi ta mải luyện công trong tịnh thất, bảy ngày bảy đêm không ra khỏi nhà, chúng sẽ thừa cơ bỏ trốn, đợi khi ta phát giác, thì đã cách bảy ngày, không tài gì đuổi kịp. Lúc ấy ta rùng mình, nghĩ bụng đúng là trời thương cho ta biết việc này, nếu không để chúng trốn đi lâu rồi, ta biết đi tìm nơi đâu?

Nói đến đây, Cầu Thiên Xích nghiến răng ken két, căm tức hết mức.

Lục Ngạc nói:

– Tì nữ nọ tên là gì? Diện mạo chắc phải xinh đẹp lắm?

Cầu Thiên Xích nói:

– Xinh cái rắm chó! Con tiện tì ấy chỉ được cái bảo sao nghe vậy, Công Tôn Chỉ bảo gì nó cũng vâng dạ, lại dùng toàn những lời đường mật, nào Công Tôn Chỉ là người tốt nhất, là đại anh hùng có bản lĩnh cao nhất trên thế gian, khiến cho tên ác tặc mê tơi. Hừ, con tiện tì ấy tên là Nhu Nhi. Cái gã ác tặc mười tám đời không tích đức Công Tôn Chỉ kia bản lĩnh thế nào, ta đâu có lạ gì? Như thế mà đòi là đại anh hùng ư? Y chưa bằng cái móng tay của đại ca ta, càng không thể so với nhị ca ta…

Dương Quá nghe đến đây, không khỏi thương hại thay cho Công Tôn Chỉ, nghĩ: “Hẳn là bà vợ quản thúc chồng chặt quá, mọi việc lớn việc nhỏ đều phải răm rắp làm theo lệnh bà ta, hắn còn bị bà ta khinh thường, nên cuối cùng sinh lòng phản bội”. Lục Ngạc sợ bà mẹ lại chửi bới không dứt, vội hỏi:

– Mẹ, sau đó thế nào?

Cầu Thiên Xích kể:

– Ồ, bấy giờ hai tên cẩu nam cẩu nữ hẹn giờ Thìn ngày thứ ba lại gặp nhau ở chỗ này dể cùng trốn đi, trong hai ngày đó phải hết sức cẩn thận, không để lộ dấu vết kẻo ta phát hiện. Rồi hai đứa còn nói nhiều lời nhăng nhít với nhau, con tiện tì đắm đuối nhìn gã cẩu nam, làm như y là thần thánh pháp lực vô biên, là hoàng đế không bằng. Gã cẩu nam thì dương dương đắc ý lúc huênh hoang vỗ ngực, lúc ôm ôm ấp ấp mà hôn hít con tiện tì, khiến ta tức chết đi được. Sáng sớm ngày thứ ba, ta giả trang ngồi luyện công trong tịnh thất, Công Tôn Chỉ ở bên ngoài nhòm trộm vào mấy lần, vẻ mặt hí hửng lắm. Đợi y đi rồi, ta mới lập tức thi triển khinh công đến chỗ chúng hẹn nhau. Con tiện tì vô sỉ đã chờ sẵn tại đó từ sớm. Ta không nói gì, lẳng lặng tóm lấy nó quẳng vào bụi hoa Tình…

Dương Quá và Lục Ngạc cùng kêu ồ lên một tiếng. Cầu Thiên Xích nhìn hai người một cái, kể tiếp:

– Lát sau Công Tôn Chỉ cũng tới, thấy Nhu Nhi lăn lộn rên rỉ trong bụi hoa Tình, thì kinh hoàng thế nào khỏi nói cũng biết. Ta từ sau gốc cây nhảy ra, tóm lấy Mạch môn của y, cũng lẳng y vào bụi hoa Tình. Trong sơn cốc vốn có loại thuốc giải độc hoa Tình gia truyền gọi là “Tuyệt Tình đơn”. Công Tôn Chỉ lăn lộn, kéo con tiện tì ra khỏi bụi gai, chạy về đan phòng lấy “Tuyệt Tình đơn” cứu chữa. Hô hô, y nhìn thấy gì, các người biết không?

Lục Ngạc nói:

– Mẹ, thế Công Tôn Chỉ thấy gì?

Dương Quá nghĩ bụng: “Chắc bà bà đã hủy hết “Tuyệt Tình đơn” chứ sao nữa?”.

Cầu Thiên Xích quả nhiên nói:

– Hô hô, y thấy trên bàn trong đan phòng đặt một chậu thạch tín, mấy trăm liều “Tuyệt Tình đơn” ngâm trong đó. Muốn uống “Tuyệt Tình đơn”, không khỏi ngộ độc thạch tín. Không uống thì cũng chết. Bài thuốc pha chế “Tuyệt Tình đơn” nguyên là bí mật gia truyền, gồm một số vị dược liệu khó kiếm, phải phơi xuân lộ thu sương, ba năm sau mới chế thành. Công Tôn Chỉ vội chạy sang tịnh thất, quỳ xuống xin ta tha mạng cho hai đứa chúng nó. Y biết ta nghĩ tình phu thê, chắc chắn không hủy hết “Tuyệt Tình đơn”, còn giữ lại một ít. Y liên tiếp tự vả vào mặt mình, thề nếu ta tha mạng cho hai đứa, y sẽ lập tức đuổi Nhu Nhi ra khỏi sơn cốc, vĩnh viễn không gặp lại nó, không phản bội ta nữa. Ta nghe y cầu xin, mà cứ luôn miệng nhắc đến Nhu Nhi, thì trong lòng rất buồn, bèn lấy ra một viên “Tuyệt Tình đơn” đặt lên bàn, nói: “Ta chỉ lưu lại một viên, tức là chỉ cứu được một người. Cứu con tiện tì hay cứu mình, cái đó tùy ngươi”. Công Tôn Chỉ lập tức cầm viên thuốc “Tuyệt Tình đơn” đi sang đan phòng. Ta vội đi theo. Lúc ấy con tiện tì đang quằn quại đau đớn ở dưới đất. Công Tôn Chỉ nói: “Nhu Nhi, ta cùng chết với nàng đây”. Nói rồi rút kiếm ra. Nhu Nhi thấy thấy y tình thâm nghĩa trọng, thì hết sức cảm kích, cố gượng dậy, nói: “Hảo, hảo, thiếp sẽ cùng chàng kết thành phu phụ dưới cõi âm”. Công Tôn Chỉ liền vung kiếm đâm chết nó. Ta ở bên ngoài cửa sổ nhìn thấy, thầm kinh hãi, chỉ sợ Công Tôn Chỉ sẽ đưa kiếm cứa cổ tự vẫn, nhưng không, y đưa thanh kiếm chùi chùi vào người Nhu Nhi cho sạch máu, rồi tra kiếm vào bao, ngoảnh ra cửa sổ, nói: “Xích tỷ tỷ, ta cam lòng hối hận, đã tự tay giết con tiện tì rồi, tỷ tỷ hãy tha thứ cho ta”. Nói rồi y cho viên “Tuyệt Tình đơn” vào miệng. Ta rất bất ngờ, sự việc chứng tỏ y đã chân thành hối hận, thì ta cũng mãn ý. Hôm ấy Công Tôn Chỉ mở tiệc trong phòng, một mực xin ta tha tội, nói y đáng chết, nói hàng mấy trăm câu thề độc, rằng từ rày quyết không tái phạm.

Dương Quá nghĩ thầm: “Bà bà bị hắn lừa rồi!”. Lục Ngạc rưng rưng nước mắt. Cầu Thiên Xích quát:

– Sao vậy? Ngươi thương con tiện tì hả?

Lục Ngạc lắc đầu không nói, nàng quả thật đau đớn vì người cha tàn nhẫn tuyệt tình.

Cầu Thiên Xích kể tiếp:

– Ta uống hai chén rượu, mỉm cười, lấy trong túi ra một viên “Tuyệt Tình đơn” nữa, đặt lên bàn, cười nói: “Vừa rồi ngươi hạ thủ quá vội, ta vốn chỉ định thử lòng ngươi một chút, ngươi nài nỉ thêm vài câu là ta sẽ đưa cho một viên “Tuyệt Tình đơn”, có phải đã cứu được mỹ nhân rồi không?”.

Lục Ngạc vội hỏi:

– Mẹ, nếu lúc trước Công Tôn Chỉ cầu xin thêm, mẹ sẽ cho thêm một viên “Tuyệt Tình đơn” thật chứ?

Cầu Thiên Xích ngẫm nghĩ một lát, nói:

– Ta cũng không biết. Bấy giờ ta cũng từng nghĩ, chi bằng cứu mạng con tiện tì, đuổi nó đi, thì CôngTôn Chỉ sẽ cảm kích ta, không chừng sẽ cải tà quy chính, không dám làm bậy nữa. Nhưng Công Tôn Chỉ chỉ nghĩ đến mạng sống của y, vội vàng giết chết Nhu Nhi, vậy y không thể trách ta được. Công Tôn Chỉ cầm viên “Tuyệt Tình đơn” lên ngắm chán chê, rồi nâng chén, nói: “Xích tỷ tỷ, chuyện qua rồi, thôi không nhắc đến nữa. Con a hoàn kia chết rồi càng tốt. Tỷ tỷ hãy cạn chén này với ta”. Công Tôn Chỉ cứ chuốc rượu mãi cho ta, ta thì đang vui, nên say mèm lúc nào cũng không biết. Lúc tỉnh dậy, đã nằm ở hốc đá này, gân mạch chân tay bị bẻ đứt hết. Tên ác tặc cũng chả dám nhìn mặt ta lấy một lần. Hừ, chắc y cho rằng xương cốt của ta cũng đã nát vụn cả rồi.

Cầu Thiên Xích kể xong sự việc, mắt lộ hung quang, thần sắc rất đáng sợ. Dương Quá và Lục Ngạc đều ngoảnh mặt đi, không dám nhìn mặt bà ta. Rất lâu, ba người không nói gì.

Lục Ngạc nhìn quanh, thấy nơi đây chỉ đá sỏi, cây lá, cỏ dại, buồn rầu hỏi:

– Mẹ, mẹ ở trong cái hốc đá này hơn mười năm, chỉ nhờ ăn táo mà sống thôi ư?

Cầu Thiên Xích nói:

– Phải, không lẽ tên ác tặc ngày ngày mang cơm đến cho ta hay sao?

Lục Ngạc ôm mẹ, thốt lên:

– Mẹ!

Dương Quá nói:

– Công Tôn Chỉ có nói gì với lão tiền bối về đường ra khỏi cái hốc đá này hay không?

Cầu Thiên Xích cười nhạt, nói:

– Ta sống với y nhiều năm, không hề biết bên dưới gia trang lại có cái hốc đá này, nếu hốc đá này có lối ra, tên ác tặc đã chẳng quẳng ta xuống đây. Lũ cá sấu thì quá nửa là y nuôi sau này, y sợ cuối cùng ta thoát ra được.

Dương Quá đi vòng quanh cái hốc đá một vòng, thấy ngoài lối vào đây, không có bất cứ thôngộ nào khác, ngẩng đầu nhìn lên lỗ hổng trên đỉnh hốc đá, thấy khoảng cách phải trên trăm trượng, tuy có mấy cây táo lớn, nhưng bất quá chỉ cao bốn, năm trượng, có chồng hai chục cây lên nhau, cũng chưa tới đỉnh. Chàng nghĩ một hồi, quả thực thúc thủ vô sách, bèn nói:

– Vãn bối leo lên cây xem thử.

Chàng liền nhảy lên một cây táo lớn, leo tới ngọn, nhìn lên vách đá, thấy nó lồi lõm, chứ không trơn trượt như ở sát dưới đáy hốc đá. Chàng nín thở, từ ngọn cây bám vách đá mà leo lên, mỗi lúc một cao, lòng mừng thầm, chàng ngó xuống, nói với Lục Ngạc:

– Công Tôn cô nương, nếu huynh leo được ra ngoài, huynh sẽ thả dây xuống kéo hai người lên.

Chàng leo lên chừng sáu bảy chục trượng, nhờ khinh công trác tuyệt, mấy phen hóa hiểm thành an, nhưng khi còn cách đỉnh hốc đá bảy, tám trượng, thì vách đá nhẵn nhụi dị thường, không còn chỗ đặt chân, bám tay, đã thế còn nghiêng vào trong, chỉ có rắn mối may ra bò được không rơi mà thôi. Dương Quá quan sát hình thế xung quanh, lỗ hổng trên đỉnh hốc đá có đường kính hơn một trượng, đủ để chui ra chui vào dễ dàng, trong óc đã có dự tính, chàng bèn tụt xuống đáy hốc đá, nói:

– Có thể ra được! Nhưng phải bện một sợi dây thật dài.

Chàng rút chủy thủ, bóc vỏ cây táo, bện một sợi dây. Công Tôn Lục Ngạc cả mừng, giúp chàng một tay, hai người bện rất nhanh, cũng mất hơn hai canh giờ, đến lúc sắc trời hoàng hôn, mới bện xong một sợi dây dài bằng vỏ cây.

Dương Quá cầm một đoạn sợi dây, dùng sức kéo mạnh mấy cái, nói:

– Không đứt được!

Chàng chặt một cành táo dài chừng một trượng rưỡi, buộc một đầu sợi dây vào giữa cành, rồi leo lên. Leo đến hết mức có thể leo, thì hai chân chàng sử công phu Thiên cân trụy, đứng vững trên vách đá, vận sức vào hai tay, quát một tiếng “Lên này!”.

Chàng tung cành cây lên lỗ hổng. Chàng sử kình vừa vặn, khi cành cây rơi xuống ở thế nằm ngang, vừa hay vắt ngang giữa lỗ hổng. Chàng kéo dây, làm cho cành cây xê sang mép lỗ hổng, hai đầu cành cây nằm chắc một chỗ, kéo thử sợi dây vài lần, biết là cành cây vắt qua chỗ chắc chắn, chịu được trong lượng cơ thể chàng. Thế là chàng hai tay bám vào sợi dây mà leo lên, cúi xuống, thấy hai mẹ con Cầu Thiên Xích và Lục Ngạc trong ánh sáng mông lung chỉ như hai chấm đen nho nhỏ. Chàng dồn sức vào tay, leo lên rất nhanh, trong giây lát đã bám tới cành cây vắt ngang bên mép lỗ hổng. Chàng co mạnh tay, hô một tiếng, đã bay người ra khỏi lỗ hổng, rơi trên mặt đất.

Chàng hít một hơi dài, đứng thẳng dậy, thấy trăng sáng vừa nhô lên sau núi. Sau khi bị giam hãm ở đầm cá sấu tối tăm, rồi ở trong hốc đá nửa ngày, lúc này chàng được tự do, cảm thấy khoan khoái vô cùng. Chàng nghĩ: “Mình và cô cô ở trong tòa cổ mộ tăm tối, tại sao không thấy khó chịu? Đủ thấy, tùy theo cảnh ngộ mà có tâm trạng này nọ, muốn thoát ra mà không ra được, hoặc không muốn ra ngoài, mà bị buộc phải ra, thì mới khổ sở”.

Dương Quá thòng sợi dây xuống hốc đá. Cầu Thiên Xích vừa thấy Dương Quá chui ra khỏi lỗ hổng, liền mắng con gái:

– Ngươi ngu xuẩn lắm, sao lại để cho hắn thoát đi một mình? Hắn thoát ra rồi, còn nhớ gì đến chúng ta.

Lục Ngạc nói:

– Mẹ cứ yên tâm, Dương đại ca không phải hạng người như thế đâu.

Cầu Thiên Xích nổi giận nói:

– Bọn đàn ông khắp thiên hạ đều cùng một giuộc cả.

Đột nhiên bà ta nhìn kỹ toàn thân con gái, nói:

– Đồ ngốc, ngươi để cho hắn chiếm tiện nghi rồi phải không?

Lục Ngạc đỏ mặt, nói:

– Mẹ, mẹ bảo cái gì, hài nhi không hiểu.

Cầu Thiên Xích càng tức giận, nói:

– Ngươi không hiểu, sao lại đỏ mặt? Ta nói cho ngươi biết, đối với bọn đàn ông, không được buông thả hay nhẹ dạ nửa bước, chẳng lẽ ngươi còn chưa thấy tình cảnh của mẹ ngươi hay sao?

Bà ta đang lảm nhảm, thì Lục Ngạc đứng dậy đón đầu sợi dây mà Dương Quá dòng xuống, quấn một vòng chắc chắn vào ngang bụng mẹ, cười nói:

– Mẹ xem, Dương đại ca có nhớ đến chúng ta hay không nào?

Rồi nàng giật giật nhẹ, ngụ ý đã buộc xong.

Cầu Thiên Xích nói:

– Hừm, ta nói cho ngươi hay, từ rày trở đi, ngươi phải bám sát lấy hắn, nửa bước không rời. Trượng phu, trượng phu, nghĩa là trong vòng một trượng còn là chồng mình, ngoài một trượng đã không còn là chồng nữa, người biết chưa? Cha ngươi để cho mẹ ngươi mang tên Thiên Xích (ngàn thước), Thiên Xích tức là trăm trượng, hô hô, bên ngoài trăm trượng còn gì là trượng phu kia chứ?

Lục Ngạc vừa buồn cười, vừa thương cảm, nghĩ: “Mẹ đúng là muốn ta với chàng, nhưng chàng đâu có để ý gì đến ta đâu”. Mắt nàng đỏ hoe, nàng vội ngoảnh đi. Cầu Thiên Xích định nói thêm, thì thấy sợi dây căng nơi bụng, thân hình được từ từ kéo lên. Lục Ngạc nhìn theo mẹ, tuy biết Dương Quá sẽ thả dây xuống cứu nàng, nhưng lúc này chỉ còn một mình trơ trọi dưới đáy hốc đá, bất giác nàng phát run, lo sợ dị thường.

Dương Quá kéo Cầu Thiên Xích qua lỗ hổng, cởi dây buộc bụng bà ta, rồi lại thả sợi dây xuống. Lục Ngạc buộc dây quanh bụng thật chắc, mới yên tâm, giật giật nhẹ vài lần, sợi dây căng, thân hình nàng đã được kéo lên. Nàng thấy các cây táo bên dưới càng lúc càng nhỏ dần, các ngôi sao trên đầu càng lúc càng sáng, chỉ vài trượng nữa là sẽ ra khỏi hốc đá, bỗng nghe phía trên có tiếng quát to, sợi dây chùng hẳn, thân hình nàng rơi nhanh xuống. Từ trên cao trăm trượng thế này mà rơi xuống, chắc chắn thịt nát xương tan. Lục Ngạc rú lên, suýt nữa ngất đi, chí cảm thấy thân hình rơi thẳng xuống, quả thực mình không làm gì được.

Dương Quá hai tay đang lần lượt kéo ngắn sợi dây đưa Lục Ngạc lên, sắp thành công rồi, chợt nghe có tiếng bước chân sau lưng, thì ra có kẻ lao đến tấn công. Chàng kinh ngạc, đành ngoảnh lại đón địch, hai tay kéo gấp sợi dây, nhưng kẻ kia quát to:

– Ngươi làm trò quỷ gì ở đây thế này? Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Tiếp đó là tiếng gió ù ù, một thứ binh khí vừa to vừa nặng đánh tới sau lưng Dương Quá.

Đến đây bà ta ngoạc mồm ra mà chửi bằng những lời tục tằn.

Lục Ngạc đỏ bừng cả mặt, nghe mẹ chửi cha thậm tệ trước mặt Dương Quá, nghĩ thật quá đáng, cứ luôn miệng gọi “Mẹ, mẹ”, nhưng không ngăn được. Dương Quá vốn căm hận Công Tôn Chỉ, nghe bà ta chửi bới hắn thì khoái trá, cứ chêm vài lời, thêm dầu vào lửa, khiến Cầu Thiên Xích càng cao hứng, đấy là Dương Quá nể mặt Lục Ngạc, chứ không thì chàng cũng phải chửi Công Tôn Chỉ cho bõ tức.

Cầu Thiên Xích chửi chán chê, không còn ý gì mới, ý cũ cũng đã lặp lại đôi lần, mới đành ngừng chửi, kể tiếp:

– Cái năm ta hoài thai ngươi, Ngạc nhi, người phụ nữ bụng mang dạ chửa tính khí không tránh khỏi nóng nảy, tên ác tặc ngoài mặt tỏ ra tử tế, ai ngờ y lén lén lút lút hò hẹn với con tặc a hoàn trong sơn cốc. Sau khi ta sinh ngươi rồi, y và con tặc nô tì vẫn tiếp tục đi lại với nhau, ta không hề hay biết, cứ nghĩ hai người đã có đứa con gái khả ái thì y đối với ta sẽ càng tốt hơn mới phải. Ta bị đôi cẩu nam cẩu nữ ấy lừa dối mấy năm trời, mới tình cờ nghe thấy tên cẩu tặc và con tặc tì bàn nhau cao chạy xa bay khỏi Tuyệt Tình cốc, không bao giờ trở lại nữa.

Bấy giờ ta nấp sau một gốc cây lớn, nghe hai đứa bàn nhau, rằng sợ ta võ công cao cường, phải bỏ chạy càng xa càng tốt, y lại nói ta quản y quá chặt, làm cho y mất hết tự do, y bảo chỉ có sống với con tiện tì kia, cuộc đời y mới có lạc thú. Bao năm ta cứ tưởng y toàn tâm toàn ý với ta, giờ nghe y nói vậy thì tức muốn ngất đi, chỉ định xông ra cho mỗi đứa một chưởng chết tươi. Nhưng ta nghĩ đến ân nghĩa phu thê, còn cho rằng dẫu sao y cũng là người rất tử tế, chắc là bị con tiện tì kia dùng hoa ngôn xảo ngữ làm cho y mê muội, nên ta cố nén giận, đứng sau gốc cây nghe tiếp.

Chỉ nghe hai đứa ấy bàn nhau, nói hai ngày nữa, khi ta mải luyện công trong tịnh thất, bảy ngày bảy đêm không ra khỏi nhà, chúng sẽ thừa cơ bỏ trốn, đợi khi ta phát giác, thì đã cách bảy ngày, không tài gì đuổi kịp. Lúc ấy ta rùng mình, nghĩ bụng đúng là trời thương cho ta biết việc này, nếu không để chúng trốn đi lâu rồi, ta biết đi tìm nơi đâu?

Nói đến đây, Cầu Thiên Xích nghiến răng ken két, căm tức hết mức.

Lục Ngạc nói:

– Tì nữ nọ tên là gì? Diện mạo chắc phải xinh đẹp lắm?

Cầu Thiên Xích nói:

– Xinh cái rắm chó! Con tiện tì ấy chỉ được cái bảo sao nghe vậy, Công Tôn Chỉ bảo gì nó cũng vâng dạ, lại dùng toàn những lời đường mật, nào Công Tôn Chỉ là người tốt nhất, là đại anh hùng có bản lĩnh cao nhất trên thế gian, khiến cho tên ác tặc mê tơi. Hừ, con tiện tì ấy tên là Nhu Nhi. Cái gã ác tặc mười tám đời không tích đức Công Tôn Chỉ kia bản lĩnh thế nào, ta đâu có lạ gì? Như thế mà đòi là đại anh hùng ư? Y chưa bằng cái móng tay của đại ca ta, càng không thể so với nhị ca ta…

Dương Quá nghe đến đây, không khỏi thương hại thay cho Công Tôn Chỉ, nghĩ: “Hẳn là bà vợ quản thúc chồng chặt quá, mọi việc lớn việc nhỏ đều phải răm rắp làm theo lệnh bà ta, hắn còn bị bà ta khinh thường, nên cuối cùng sinh lòng phản bội”. Lục Ngạc sợ bà mẹ lại chửi bới không dứt, vội hỏi:

– Mẹ, sau đó thế nào?

Cầu Thiên Xích kể:

– Ồ, bấy giờ hai tên cẩu nam cẩu nữ hẹn giờ Thìn ngày thứ ba lại gặp nhau ở chỗ này dể cùng trốn đi, trong hai ngày đó phải hết sức cẩn thận, không để lộ dấu vết kẻo ta phát hiện. Rồi hai đứa còn nói nhiều lời nhăng nhít với nhau, con tiện tì đắm đuối nhìn gã cẩu nam, làm như y là thần thánh pháp lực vô biên, là hoàng đế không bằng. Gã cẩu nam thì dương dương đắc ý lúc huênh hoang vỗ ngực, lúc ôm ôm ấp ấp mà hôn hít con tiện tì, khiến ta tức chết đi được. Sáng sớm ngày thứ ba, ta giả trang ngồi luyện công trong tịnh thất, Công Tôn Chỉ ở bên ngoài nhòm trộm vào mấy lần, vẻ mặt hí hửng lắm. Đợi y đi rồi, ta mới lập tức thi triển khinh công đến chỗ chúng hẹn nhau. Con tiện tì vô sỉ đã chờ sẵn tại đó từ sớm. Ta không nói gì, lẳng lặng tóm lấy nó quẳng vào bụi hoa Tình…

Dương Quá và Lục Ngạc cùng kêu ồ lên một tiếng. Cầu Thiên Xích nhìn hai người một cái, kể tiếp:

– Lát sau Công Tôn Chỉ cũng tới, thấy Nhu Nhi lăn lộn rên rỉ trong bụi hoa Tình, thì kinh hoàng thế nào khỏi nói cũng biết. Ta từ sau gốc cây nhảy ra, tóm lấy Mạch môn của y, cũng lẳng y vào bụi hoa Tình. Trong sơn cốc vốn có loại thuốc giải độc hoa Tình gia truyền gọi là “Tuyệt Tình đơn”. Công Tôn Chỉ lăn lộn, kéo con tiện tì ra khỏi bụi gai, chạy về đan phòng lấy “Tuyệt Tình đơn” cứu chữa. Hô hô, y nhìn thấy gì, các người biết không?

Lục Ngạc nói:

– Mẹ, thế Công Tôn Chỉ thấy gì?

Dương Quá nghĩ bụng: “Chắc bà bà đã hủy hết “Tuyệt Tình đơn” chứ sao nữa?”.

Cầu Thiên Xích quả nhiên nói:

– Hô hô, y thấy trên bàn trong đan phòng đặt một chậu thạch tín, mấy trăm liều “Tuyệt Tình đơn” ngâm trong đó. Muốn uống “Tuyệt Tình đơn”, không khỏi ngộ độc thạch tín. Không uống thì cũng chết. Bài thuốc pha chế “Tuyệt Tình đơn” nguyên là bí mật gia truyền, gồm một số vị dược liệu khó kiếm, phải phơi xuân lộ thu sương, ba năm sau mới chế thành. Công Tôn Chỉ vội chạy sang tịnh thất, quỳ xuống xin ta tha mạng cho hai đứa chúng nó. Y biết ta nghĩ tình phu thê, chắc chắn không hủy hết “Tuyệt Tình đơn”, còn giữ lại một ít. Y liên tiếp tự vả vào mặt mình, thề nếu ta tha mạng cho hai đứa, y sẽ lập tức đuổi Nhu Nhi ra khỏi sơn cốc, vĩnh viễn không gặp lại nó, không phản bội ta nữa. Ta nghe y cầu xin, mà cứ luôn miệng nhắc đến Nhu Nhi, thì trong lòng rất buồn, bèn lấy ra một viên “Tuyệt Tình đơn” đặt lên bàn, nói: “Ta chỉ lưu lại một viên, tức là chỉ cứu được một người. Cứu con tiện tì hay cứu mình, cái đó tùy ngươi”. Công Tôn Chỉ lập tức cầm viên thuốc “Tuyệt Tình đơn” đi sang đan phòng. Ta vội đi theo. Lúc ấy con tiện tì đang quằn quại đau đớn ở dưới đất. Công Tôn Chỉ nói: “Nhu Nhi, ta cùng chết với nàng đây”. Nói rồi rút kiếm ra. Nhu Nhi thấy thấy y tình thâm nghĩa trọng, thì hết sức cảm kích, cố gượng dậy, nói: “Hảo, hảo, thiếp sẽ cùng chàng kết thành phu phụ dưới cõi âm”. Công Tôn Chỉ liền vung kiếm đâm chết nó. Ta ở bên ngoài cửa sổ nhìn thấy, thầm kinh hãi, chỉ sợ Công Tôn Chỉ sẽ đưa kiếm cứa cổ tự vẫn, nhưng không, y đưa thanh kiếm chùi chùi vào người Nhu Nhi cho sạch máu, rồi tra kiếm vào bao, ngoảnh ra cửa sổ, nói: “Xích tỷ tỷ, ta cam lòng hối hận, đã tự tay giết con tiện tì rồi, tỷ tỷ hãy tha thứ cho ta”. Nói rồi y cho viên “Tuyệt Tình đơn” vào miệng. Ta rất bất ngờ, sự việc chứng tỏ y đã chân thành hối hận, thì ta cũng mãn ý. Hôm ấy Công Tôn Chỉ mở tiệc trong phòng, một mực xin ta tha tội, nói y đáng chết, nói hàng mấy trăm câu thề độc, rằng từ rày quyết không tái phạm.

Dương Quá nghĩ thầm: “Bà bà bị hắn lừa rồi!”. Lục Ngạc rưng rưng nước mắt. Cầu Thiên Xích quát:

– Sao vậy? Ngươi thương con tiện tì hả?

Lục Ngạc lắc đầu không nói, nàng quả thật đau đớn vì người cha tàn nhẫn tuyệt tình.

Cầu Thiên Xích kể tiếp:

– Ta uống hai chén rượu, mỉm cười, lấy trong túi ra một viên “Tuyệt Tình đơn” nữa, đặt lên bàn, cười nói: “Vừa rồi ngươi hạ thủ quá vội, ta vốn chỉ định thử lòng ngươi một chút, ngươi nài nỉ thêm vài câu là ta sẽ đưa cho một viên “Tuyệt Tình đơn”, có phải đã cứu được mỹ nhân rồi không?”.

Lục Ngạc vội hỏi:

– Mẹ, nếu lúc trước Công Tôn Chỉ cầu xin thêm, mẹ sẽ cho thêm một viên “Tuyệt Tình đơn” thật chứ?

Cầu Thiên Xích ngẫm nghĩ một lát, nói:

– Ta cũng không biết. Bấy giờ ta cũng từng nghĩ, chi bằng cứu mạng con tiện tì, đuổi nó đi, thì CôngTôn Chỉ sẽ cảm kích ta, không chừng sẽ cải tà quy chính, không dám làm bậy nữa. Nhưng Công Tôn Chỉ chỉ nghĩ đến mạng sống của y, vội vàng giết chết Nhu Nhi, vậy y không thể trách ta được. Công Tôn Chỉ cầm viên “Tuyệt Tình đơn” lên ngắm chán chê, rồi nâng chén, nói: “Xích tỷ tỷ, chuyện qua rồi, thôi không nhắc đến nữa. Con a hoàn kia chết rồi càng tốt. Tỷ tỷ hãy cạn chén này với ta”. Công Tôn Chỉ cứ chuốc rượu mãi cho ta, ta thì đang vui, nên say mèm lúc nào cũng không biết. Lúc tỉnh dậy, đã nằm ở hốc đá này, gân mạch chân tay bị bẻ đứt hết. Tên ác tặc cũng chả dám nhìn mặt ta lấy một lần. Hừ, chắc y cho rằng xương cốt của ta cũng đã nát vụn cả rồi.

Cầu Thiên Xích kể xong sự việc, mắt lộ hung quang, thần sắc rất đáng sợ. Dương Quá và Lục Ngạc đều ngoảnh mặt đi, không dám nhìn mặt bà ta. Rất lâu, ba người không nói gì.

Lục Ngạc nhìn quanh, thấy nơi đây chỉ đá sỏi, cây lá, cỏ dại, buồn rầu hỏi:

– Mẹ, mẹ ở trong cái hốc đá này hơn mười năm, chỉ nhờ ăn táo mà sống thôi ư?

Cầu Thiên Xích nói:

– Phải, không lẽ tên ác tặc ngày ngày mang cơm đến cho ta hay sao?

Lục Ngạc ôm mẹ, thốt lên:

– Mẹ!

Dương Quá nói:

– Công Tôn Chỉ có nói gì với lão tiền bối về đường ra khỏi cái hốc đá này hay không?

Cầu Thiên Xích cười nhạt, nói:

– Ta sống với y nhiều năm, không hề biết bên dưới gia trang lại có cái hốc đá này, nếu hốc đá này có lối ra, tên ác tặc đã chẳng quẳng ta xuống đây. Lũ cá sấu thì quá nửa là y nuôi sau này, y sợ cuối cùng ta thoát ra được.

Dương Quá đi vòng quanh cái hốc đá một vòng, thấy ngoài lối vào đây, không có bất cứ thôngộ nào khác, ngẩng đầu nhìn lên lỗ hổng trên đỉnh hốc đá, thấy khoảng cách phải trên trăm trượng, tuy có mấy cây táo lớn, nhưng bất quá chỉ cao bốn, năm trượng, có chồng hai chục cây lên nhau, cũng chưa tới đỉnh. Chàng nghĩ một hồi, quả thực thúc thủ vô sách, bèn nói:

– Vãn bối leo lên cây xem thử.

Chàng liền nhảy lên một cây táo lớn, leo tới ngọn, nhìn lên vách đá, thấy nó lồi lõm, chứ không trơn trượt như ở sát dưới đáy hốc đá. Chàng nín thở, từ ngọn cây bám vách đá mà leo lên, mỗi lúc một cao, lòng mừng thầm, chàng ngó xuống, nói với Lục Ngạc:

– Công Tôn cô nương, nếu huynh leo được ra ngoài, huynh sẽ thả dây xuống kéo hai người lên.

Chàng leo lên chừng sáu bảy chục trượng, nhờ khinh công trác tuyệt, mấy phen hóa hiểm thành an, nhưng khi còn cách đỉnh hốc đá bảy, tám trượng, thì vách đá nhẵn nhụi dị thường, không còn chỗ đặt chân, bám tay, đã thế còn nghiêng vào trong, chỉ có rắn mối may ra bò được không rơi mà thôi. Dương Quá quan sát hình thế xung quanh, lỗ hổng trên đỉnh hốc đá có đường kính hơn một trượng, đủ để chui ra chui vào dễ dàng, trong óc đã có dự tính, chàng bèn tụt xuống đáy hốc đá, nói:

– Có thể ra được! Nhưng phải bện một sợi dây thật dài.

Chàng rút chủy thủ, bóc vỏ cây táo, bện một sợi dây. Công Tôn Lục Ngạc cả mừng, giúp chàng một tay, hai người bện rất nhanh, cũng mất hơn hai canh giờ, đến lúc sắc trời hoàng hôn, mới bện xong một sợi dây dài bằng vỏ cây.

Dương Quá cầm một đoạn sợi dây, dùng sức kéo mạnh mấy cái, nói:

– Không đứt được!

Chàng chặt một cành táo dài chừng một trượng rưỡi, buộc một đầu sợi dây vào giữa cành, rồi leo lên. Leo đến hết mức có thể leo, thì hai chân chàng sử công phu Thiên cân trụy, đứng vững trên vách đá, vận sức vào hai tay, quát một tiếng “Lên này!”.

Chàng tung cành cây lên lỗ hổng. Chàng sử kình vừa vặn, khi cành cây rơi xuống ở thế nằm ngang, vừa hay vắt ngang giữa lỗ hổng. Chàng kéo dây, làm cho cành cây xê sang mép lỗ hổng, hai đầu cành cây nằm chắc một chỗ, kéo thử sợi dây vài lần, biết là cành cây vắt qua chỗ chắc chắn, chịu được trong lượng cơ thể chàng. Thế là chàng hai tay bám vào sợi dây mà leo lên, cúi xuống, thấy hai mẹ con Cầu Thiên Xích và Lục Ngạc trong ánh sáng mông lung chỉ như hai chấm đen nho nhỏ. Chàng dồn sức vào tay, leo lên rất nhanh, trong giây lát đã bám tới cành cây vắt ngang bên mép lỗ hổng. Chàng co mạnh tay, hô một tiếng, đã bay người ra khỏi lỗ hổng, rơi trên mặt đất.

Chàng hít một hơi dài, đứng thẳng dậy, thấy trăng sáng vừa nhô lên sau núi. Sau khi bị giam hãm ở đầm cá sấu tối tăm, rồi ở trong hốc đá nửa ngày, lúc này chàng được tự do, cảm thấy khoan khoái vô cùng. Chàng nghĩ: “Mình và cô cô ở trong tòa cổ mộ tăm tối, tại sao không thấy khó chịu? Đủ thấy, tùy theo cảnh ngộ mà có tâm trạng này nọ, muốn thoát ra mà không ra được, hoặc không muốn ra ngoài, mà bị buộc phải ra, thì mới khổ sở”.

Dương Quá thòng sợi dây xuống hốc đá. Cầu Thiên Xích vừa thấy Dương Quá chui ra khỏi lỗ hổng, liền mắng con gái:

– Ngươi ngu xuẩn lắm, sao lại để cho hắn thoát đi một mình? Hắn thoát ra rồi, còn nhớ gì đến chúng ta.

Lục Ngạc nói:

– Mẹ cứ yên tâm, Dương đại ca không phải hạng người như thế đâu.

Cầu Thiên Xích nổi giận nói:

– Bọn đàn ông khắp thiên hạ đều cùng một giuộc cả.

Đột nhiên bà ta nhìn kỹ toàn thân con gái, nói:

– Đồ ngốc, ngươi để cho hắn chiếm tiện nghi rồi phải không?

Lục Ngạc đỏ mặt, nói:

– Mẹ, mẹ bảo cái gì, hài nhi không hiểu.

Cầu Thiên Xích càng tức giận, nói:

– Ngươi không hiểu, sao lại đỏ mặt? Ta nói cho ngươi biết, đối với bọn đàn ông, không được buông thả hay nhẹ dạ nửa bước, chẳng lẽ ngươi còn chưa thấy tình cảnh của mẹ ngươi hay sao?

Bà ta đang lảm nhảm, thì Lục Ngạc đứng dậy đón đầu sợi dây mà Dương Quá dòng xuống, quấn một vòng chắc chắn vào ngang bụng mẹ, cười nói:

– Mẹ xem, Dương đại ca có nhớ đến chúng ta hay không nào?

Rồi nàng giật giật nhẹ, ngụ ý đã buộc xong.

Cầu Thiên Xích nói:

– Hừm, ta nói cho ngươi hay, từ rày trở đi, ngươi phải bám sát lấy hắn, nửa bước không rời. Trượng phu, trượng phu, nghĩa là trong vòng một trượng còn là chồng mình, ngoài một trượng đã không còn là chồng nữa, người biết chưa? Cha ngươi để cho mẹ ngươi mang tên Thiên Xích (ngàn thước), Thiên Xích tức là trăm trượng, hô hô, bên ngoài trăm trượng còn gì là trượng phu kia chứ?

Lục Ngạc vừa buồn cười, vừa thương cảm, nghĩ: “Mẹ đúng là muốn ta với chàng, nhưng chàng đâu có để ý gì đến ta đâu”. Mắt nàng đỏ hoe, nàng vội ngoảnh đi. Cầu Thiên Xích định nói thêm, thì thấy sợi dây căng nơi bụng, thân hình được từ từ kéo lên. Lục Ngạc nhìn theo mẹ, tuy biết Dương Quá sẽ thả dây xuống cứu nàng, nhưng lúc này chỉ còn một mình trơ trọi dưới đáy hốc đá, bất giác nàng phát run, lo sợ dị thường.

Dương Quá kéo Cầu Thiên Xích qua lỗ hổng, cởi dây buộc bụng bà ta, rồi lại thả sợi dây xuống. Lục Ngạc buộc dây quanh bụng thật chắc, mới yên tâm, giật giật nhẹ vài lần, sợi dây căng, thân hình nàng đã được kéo lên. Nàng thấy các cây táo bên dưới càng lúc càng nhỏ dần, các ngôi sao trên đầu càng lúc càng sáng, chỉ vài trượng nữa là sẽ ra khỏi hốc đá, bỗng nghe phía trên có tiếng quát to, sợi dây chùng hẳn, thân hình nàng rơi nhanh xuống. Từ trên cao trăm trượng thế này mà rơi xuống, chắc chắn thịt nát xương tan. Lục Ngạc rú lên, suýt nữa ngất đi, chí cảm thấy thân hình rơi thẳng xuống, quả thực mình không làm gì được.

Dương Quá hai tay đang lần lượt kéo ngắn sợi dây đưa Lục Ngạc lên, sắp thành công rồi, chợt nghe có tiếng bước chân sau lưng, thì ra có kẻ lao đến tấn công. Chàng kinh ngạc, đành ngoảnh lại đón địch, hai tay kéo gấp sợi dây, nhưng kẻ kia quát to:

– Ngươi làm trò quỷ gì ở đây thế này? Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Tiếp đó là tiếng gió ù ù, một thứ binh khí vừa to vừa nặng đánh tới sau lưng Dương Quá.

Chọn tập
Bình luận