Lục Vô Song đang lo sợ, nghe Dương Quá hỏi một câu ngớ ngẩn, thì tức giận nói:
– Đồ ngốc, lại nói vớ vẩn gì thế?
Dương Quá cười, nói:
– Hai ta thử chơi trò bái thiên địa thành hôn. Cô nương sắm vai tân nương tử được chứ? Thế mới đẹp đó. Mặt được che tấm khăn hồng, ai nói gì mặc kệ, sẽ không ai nhìn thấy mặt cô nương.
Lục Vô Song ngẩn người, hỏi:
– Ngươi bảo ta sắm vai tân nương để trốn sư phụ, đúng không?
Dương Quá cười hi hi, nói:
– Ta không biết, cô nương sắm vai tân nương, còn ta sắm vai tân lang.
Tình thế lúc này quẫn bách, Lục Vô Song cũng chả còn bụng dạ nào trách mắng, nghĩ thầm: “Chủ ý của Đồ ngốc đúng là quái dị, nhưng ngoài cách đó ra, cũng chẳng còn cách nào khác”, bèn hỏi:
– Phải làm thế nào?
Dương Quá không dám kéo dài thời gian, ra roi quất mấy cái vào mông con lừa, con lừa chạy tế lên.
Đường thôn quê nhỏ hẹp, chiếc kiệu hoa lớn do tám người khiêng choán hết mặt lộ, hai bên không còn chỗ trống nào. Đoàn người rước dâu thấy con lừa xông thẳng tới, thì kêu la ầm ĩ, bảo người cưỡi lừa hãy mau dừng lại. Dương Quá kẹp hai chân, thúc con lừa phóng nhanh hơn, thoáng chốc đã tới trước đám rước dâu. Hai đại hán to khỏe chặn lại, không cho con lừa đâm vào chiếc kiệu. Dương Quá vung cây roi da lên cuốn vào cánh tay hai người ấy, kéo họ ngã xuống vệ đường, nói với Lục Vô Song:
– Ta sắm vai tân lang đây.
Chàng chạy tới, túm lấy gã tân lang đang cưỡi con ngựa trắng.
Tân lang chừng mười bảy, mười tám tuổi, trang phục mới toàn thân, đầu đội kim hoa, đột nhiên bị Dương Quá tóm lấy thì cả sợ. Dương Quá tung thân hình tân lang lên cao hơn một trượng, rồi giơ tay đón đỡ y lúc y rơi xuống trong tiếng kêu sợ hãi của mọi người. Đám rước dâu ba chục người, quá nửa là tráng đinh, nhưng thấy bản lĩnh của chàng như thế, tân lang lại đang trong tay chàng, thì còn ai dám động thủ? Một lão nhân từng trải, đoán là gặp tướng cướp chặn đường, bèn bước lại mặc cả, nói:
– Xin đại vương hãy tha cho tân lang, đại vương cần bao nhiêu tiền lộ phí, chúng ta có thể thương lượng mà.
Dương Quá nói với Lục Vô Song:
– Tức phụ nhi, tại sao lão nhân lại gọi ta là đại vương? Họ tên của ta đâu phải là đại vương kia chứ? Ta thấy lão nhân còn ngốc hơn cả ta.
Lục Vô Song nói:
– Thôi đừng rề rà, ta đã nghe hình như là tiếng chuông đeo cổ lừa của sư phụ ta rồi đó.
Dương Quá kinh ngạc, dỏng tai nghe, quả nhiên văng vẳng xa xa có tiếng chuông, nghĩ thầm: “Mụ ta đến quá nhanh”, nói:
– Chuông ư? Chuông gì? Của kẻ rao bán đường phải không? Hay quá, thế thì ta mua ít đường mà ăn.
Chàng quay sang nói với lão nhân:
– Các vị chịu làm theo lời ta, thì ta sẽ thả người này, nếu không…
Chàng lại tung tân lang lên cao một lần nữa, tân lang kêu oai oái, khóc ré. Lão nhân chắp tay, nói:
– Vâng, xin đại vương cứ sai bảo.
Dương Quá chỉ Lục Vô Song, nói:
– Nàng ấy là tức phụ nhi (vợ) của ta, nàng ấy thấy các vị diễn trò bái thiên địa thành hôn, thấy thú vị, cũng muốn chơi trò này một lúc…
Lục Vô Song nói:
– Đồ ngốc, nói gì vậy?
Dương Quá mặc kệ không lý đến nàng, nói:
– Các vị hãy mau lấy trang phục của tân nương mặc cho nàng ấy, còn ta sẽ sắm vai tân lang.
Trẻ con đùa nghịch, thường vẫn chơi trò tân nương tân lang bái thiên địa thành hôn. Người lớn muốn bắt chước chơi trò ấy thì cũng chẳng có gì lạ. Nhưng một tên tướng cướp chặn đường, không đòi tiền, lại muốn chơi trò kia, thì ai cũng bất ngờ, nhìn nhau im lặng. Nhìn Dương, Lục hai người, chàng đôi mươi, nàng mười tám, bảo là một cặp vợ chồng thì quá giống, mọi người chưa biết làm thế nào. Dương Quá nghe tiếng chuông vàng tới gần, từ trên lưng lừa nhảy xuống, đặt tân lang ngồi lên yên lừa để Lục Vô Song kiềm chế y, chàng tự tới trước chiếc kiệu hoa, mở cửa kiệu, lôi tân nương ra.
Tân nương sợ hãi, kêu rú lên, mặt che tấm khăn đỏ không biết bên ngoài có chuyện gì. Dương Quá đưa tay lật tấm khăn che mặt, chỉ thấy tân nương có khuôn mặt đầy đặn, phúc hậu, thì cười, nói:
– Tân nương tử xinh quá thôi.
Rồi khẽ vuốt má nàng ta một cái. Tân nương sợ quá không dám kêu nữa. Dương Quá tay trái nhấc tân nương lên cao, nói:
– Nếu muốn ta tha mạng cho người này, hãy mau để cho tức phụ nhi của ta đóng thế vai tân nương.
Lục Vô Song nghe tiếng chuông của sư phụ đã khá gần, lườm Dương Quá một cái, nghĩ thầm: “Lúc này mà Đồ ngốc vẫn chẳng biết trời cao đất dày gì, vẫn cứ đùa cợt”. Lão nhân ban nãy luôn miệng giục:
– Mau, mau nào! Mau thay đổi y phục cho đôi tân nương tân lang mới.
Những người đưa dâu vội vã gỡ mũ phụng, quần hồng áo gấm của tân nương, đội và mặc cho Lục Vô Song. Dương Quá thì tự thay quần áo lấy, rồi nói với Lục Vô Song:
– Tức phụ nhi, mau lên kiệu hoa đi.
Lục Vô Song bảo tân nương vào trong kiệu trước, rồi nàng vào sau, ngồi lên phía trên người tân nương, thả tấm khăn che mặt xuống.
Dương Quá nhìn đôi giày cỏ đi dưới chân, định thay, thì tiếng chuông đã vang lên ngay chỗ góc núi, chàng bèn nói to:
– Hãy quay đầu kiệu đi về hướng đông nam, mau nổi nhạc lên nào! Nếu có ai hỏi, đừng nói là có nhìn thấy vợ chồng ta.
Chàng nhảy lên lưng con ngựa trắng, đi ngang vai bên cạnh gã tân lang đang ngồi trên lưng con lừa. Mọi người thấy tân nương và tân lang của họ rơi vào tay kẻ cướp, thì không ai dám trái lời, tiếng cổ nhạc lập tức nổi lên.
Chiếc kiệu hoa quay đầu, mới đi được hơn mười trượng, thì tiếng chuông gấp gấp phía sau, hai con lừa đã đuổi tới nơi. Lục Vô Song ngồi trong kiệu nghe tiếng chuông, nghĩ thầm có thoát khỏi đại nạn hay không là ở lúc này đây, trống ngực đập loạn lên, dỏng tai nghe động tĩnh bên ngoài. Dương Quá giả vờ xấu hổ, cúi mặt xuống cổ ngựa, chỉ nghe Hồng Lăng Ba hỏi:
– Này, các vị có nhìn thấy một cô nương thọt chân qua đây hay không?
Lão nhân trong đoàn người rước dâu đáp:
– Không… không thấy.
Hồng Lăng Ba lại hỏi:
– Có thấy một thiếu nữ cưỡi trâu đi qua hay không?
Lão nhân đáp:
– Không thấy.
Sư đồ hai người cưỡi lừa vượt qua đoàn người, phóng lên trước.
Không lâu sau, Lý, Hồng hai sư đồ cưỡi lừa quay lại. Lý Mạc Sầu dùng cây phất trần cuộn tấm vải che kiệu, giật một cái, tấm vải rách làm hai. Dương Quá cả kinh, tế ngựa lại gần, chỉ đợi Lý Mạc Sầu phất cây phất trần lần nữa, sẽ lập tức ra tay cứu người, nào ngờ Lý Mạc Sầu nhòm vào trong kiệu một cái, rồi cười, nói:
– Tân nương xinh lắm.
Rồi xoay qua phía Dương Quá, nói:
– Tiểu tử, ngươi có phúc đó.
Dương Quá cúi gằm mặt, không dám ngẩng nhìn Lý Mạc Sầu, chỉ nghe tiếng lóc cóc, hai con lừa đã chạy đi.
Dương Quá lấy làm lạ: “Tại sao Lý Mạc Sầu lại bỏ qua cho Lục cô nương?” Chàng ngó vào trong kiệu, thấy tân nương sợ tái cả mặt, người run rẩy, còn Lục Vô Song thì không biết trốn ở đâu. Dương Quá càng lạ thêm, hỏi:
– Ơ hay, tức phụ nhi của ta đâu rồi?
Có tiếng cười của Lục Vô Song:
– Không thấy ta ư?
Từ trong váy của tân nương, Lục Vô Song chui ra, thì ra vừa rồi nàng đã trốn vào đó. Nàng biết sư phụ hành sự rất tỉ mỉ cặn kẽ, quyết không bỏ qua bất cứ chỗ nào khả nghi, nàng đoán sư phụ sẽ quay lại, nên phải trốn.
Dương Quá nói:
– Cô nương cứ yên ổn sắm vai tân nương đi, ngồi kiệu dễ chịu hơn cưỡi lừa nhiều lắm đấy.
Lục Vô Song gật đầu, nói với tân nương:
– Ngươi mau xuống kiệu, để ta ngồi một mình thôi.
Tân nương đành xuống kiệu, ra cưỡi chung con lừa với tân lang. Tân lang và tân nương chưa gặp mặt nhau bao giờ, lúc này tân lang thấy tân nương trắng mập, có vài phần châu viên ngọc nhuận, tân nương ngó trộm tân lang, cũng thấy mặt mũi ngay ngắn, cả hai cùng mừng thầm, tạm quên tình cảnh trớ trêu hiện thời.
Đoàn người đi chừng hai mươi dặm, thấy trời sắp tối. Vị lão nhân không ngớt cầu xin Dương Quá tha cho, để khỏi lỡ ngày giờ cát lành bái thiên địa. Dương Quá quát:
– Sao lão lắm lời thế?
Vừa nói thì thấy có hai bóng người từ vệ đường chạy vụt vào rừng. Dương Quá khởi nghi, giục ngựa đuổi theo, thấy họ ăn mặc lam lũ, là dân hóa tử. Chàng ghìm ngựa lại, nghĩ thầm: “Chắc là Cái Bang bám theo tung tích, đã mai phục sẵn. Vậy thì phải đi mau hơn nữa”.
Trở lại bên kiệu, Lục Vô Song thò đầu ra, hỏi:
– Có chuyện gì thế?
Dương Quá nói:
– Kiệu hoa không che kín, tân nương lại không che mặt. Đã sắm vai tân nương, thì cũng phải khóc khóc mếu mếu, sụt sùi gọi mẹ gọi cha, không chịu xuất giá. Thiên hạ làm gì có tân nương nào không e thẹn như nàng?
Lục Vô Song nghe chàng nói, đoán là hành tung của mình đã bị lộ, chỉ lẩm bẩm “Đồ ngốc”, rồi im lặng. Đi một hồi nữa, đường núi phía trước hẹp dần, mỗi lúc càng khó đi hơn, đoàn người rước dâu đã mệt lắm, nhưng họ sợ Dương Quá, nên không ai dám oán thán một câu.
Mặt trời đã lặn sau núi, quạ bay ngang trên đầu về tổ, kêu quang quác. Đang đi, bỗng sau chỗ quành có mấy người cùng cất tiếng hát:
– Tiểu tiểu cô nương làm việc tốt, bố thí cho ta chiếc loan đao.
Lục Vô Song mặt biến sắc, nghĩ thầm: “Bốn gã hóa tử đã phục sẵn ở đây”. Kiệu hoa đi tới, thấy ba gã hành khất chắn đường, cả ba thân hình đều cao to, không giống bốn gã hóa tử đã gặp ở phạn điếm. Dương Quá thấy mỗi người đều đeo năm cái túi vải, nghĩ bụng: “Ba đệ tử năm túi này chắc lợi hại hơn mấy gã hóa tử bốn túi trưa nay, xem ra đến phải động thủ mất thôi”.
Trong đoàn rước dâu có người vung roi vụt vào đầu một gã hành khất, quát:
– Tránh ra, tránh ra cho người ta đi!
Gã hóa tử không buồn tránh, giơ tay chộp cây roi, kéo một cái, người kia ngã sấp mặt xuống. Nếu là lúc khác, hẳn mọi người đã cùng xông tới giao chiến, nhưng ai cũng nghĩ ba gã hóa tử này là đồng bọn của Dương Quá, không ai dám tiến lên, mà lùi lại vài bước. Một gã hóa tử nói to:
– Cung hỉ cô nương đại hỉ, tiểu khiếu hóa xin thưởng chút tiền.
Lục Vô Song ngoảnh lại, nói nhỏ:
– Đồ ngốc, ta đang bị thương, không thể động thủ, ngươi đuổi bọn kia đi cho ta.
Dương Quá nói:
– Được lắm.
Chàng giục ngựa lên trước, nói:
– Này các vị, hôm nay ngày lành tháng tốt, ta đi đón tức phụ nhi, các vị đừng nhiều lời, mau nhường lối ta đi.
Một gã hóa tử nhìn Dương Quá dò xét, nhất thời chưa biết lai lịch của chàng. Bốn gã hóa tử bốn túi bị que đũa tấn công ban trưa, cứ ngỡ là do Lục Vô Song xuất thủ, chẳng hề bẩm báo với mấy vị sư bá sư thúc về Dương Quá.
Một gã hóa tử hất tay phải. Con ngựa Dương Quá đang cưỡi giật mình, giơ hai vó trước lên. Dương Quá giả vờ ngồi không vững, ngã xuống đất, hồi lâu vẫn chưa bò dậy được. Ba gã hóa tử nghĩ thầm: “Thì ra người này đúng là tân lang”. Cái Bang là bang hội theo con đường hiệp nghĩa, bao năm nay ngăn kẻ mạnh giúp kẻ yếu, tế khốn phù nguy, sở dĩ gây khó dễ với Lục Vô Song chỉ vì nàng đả thương huynh đệ của họ, bây giờ thấy Dương Quá không biết võ công, bị ngã ngựa, thì họ cảm thấy có lỗi, một gã hóa tử vội đỡ chàng dậy, nói:
– Xin lượng thứ cho.
Dương Quá giận nói:
– Hừ, các vị… thật là… xin tiền thì xin, sao lại dọa con ngựa của ta?
Chàng mò túi, lấy ra ba đồng tiền, cho mỗi gã một tiền. Ba gã hóa tử theo quy củ của Cái Bang, nhận tiền lạy tạ.
Dương Quá quay lại nói với Lục Vô Song:
– Nàng muốn ta đuổi bọn kia đi, ta đuổi rồi đó. truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn
Lục Vô Song bực mình, nói:
– Ngươi cứ giả vờ ngốc nghếch với ta, có phải là hay không?
Dương Quá nói:
– Phải, phải!
Chàng lùi sang một bên, lấy ống tay áo phủi bụi trên người.
Lục Vô Song thấy ba gã hóa tử vẫn cứ chắn đường, bèn lạnh lùng hỏi:
– Các vị còn muốn gì?
Một gã hóa tử nói:
– Cô nương là cao thủ phái Cổ Mộ, ba huynh đệ ta rất ngưỡng mộ, muốn được cô nương chỉ điểm cho vài chiêu.
Lục Vô Song nói:
– Ta đang bị trọng thương, làm sao có thể động thủ? Các vị đã không phục, thì xin định ngày, chờ ta khỏi, sẽ tới lĩnh giáo. Ba vị là cao thủ Cái Bang, hôm nay hợp lực khi vũ một thiếu nữ đang bị trọng thương, như thế có còn là anh hùng hảo hán nữa không?
Ba gã hóa tử nghe nàng nói thế, quả nhiên cảm thấy bên mình đuối lý. Hai người cùng nói:
– Thôi được, đợi cô nương khỏi, sẽ tính chuyện này.
Gã thứ ba nói:
– Hãy khoan, cô nương bị thương ở đâu? Là thật hay giả, phải để ta coi. Nếu đúng là bị thương, hôm nay bọn ta sẽ tha cho cô nương.
Gã không biết Lục Vô Song bị thương ở ngực, lời nói chỉ là vô tình, nhưng Lục Vô Song thì lập tức đỏ bừng cả mặt, cả giận, nhất thời chưa nói nên lời, lát sau mới nói:
– Trên giang hồ người ta bảo Cái Bang anh hùng hiệp nghĩa gì kia chứ, toàn là một bọn vô sỉ.
Ba gã hóa tử nghe nàng thóa mạ thanh danh của Cái Bang, thì tái mặt, một gã hóa tử tính nóng nảy thô bạo bèn sấn tới giơ tay túm lấy nàng lôi ra khỏi kiệu.
Dương Quá thấy tình thế gấp gáp, kêu lên:
– Hượm, hượm đã, các vị xin tiền, ta cho rồi, sao lại còn gây sự với tức phụ nhi của ta?
Nói rồi tiến đến chắn trước kiệu, lại nói:
– Trông ba vị nhân huynh tuy đi ăn mày, nhưng ai nấy tướng mạo đường đường, sau này thể nào cũng thăng quan phát tài, sao lại đi trêu chọc một tân nương, câu kết với nhau giở trò vô lại như thế?
Lục Vô Song đang lo sợ, nghe Dương Quá hỏi một câu ngớ ngẩn, thì tức giận nói:
– Đồ ngốc, lại nói vớ vẩn gì thế?
Dương Quá cười, nói:
– Hai ta thử chơi trò bái thiên địa thành hôn. Cô nương sắm vai tân nương tử được chứ? Thế mới đẹp đó. Mặt được che tấm khăn hồng, ai nói gì mặc kệ, sẽ không ai nhìn thấy mặt cô nương.
Lục Vô Song ngẩn người, hỏi:
– Ngươi bảo ta sắm vai tân nương để trốn sư phụ, đúng không?
Dương Quá cười hi hi, nói:
– Ta không biết, cô nương sắm vai tân nương, còn ta sắm vai tân lang.
Tình thế lúc này quẫn bách, Lục Vô Song cũng chả còn bụng dạ nào trách mắng, nghĩ thầm: “Chủ ý của Đồ ngốc đúng là quái dị, nhưng ngoài cách đó ra, cũng chẳng còn cách nào khác”, bèn hỏi:
– Phải làm thế nào?
Dương Quá không dám kéo dài thời gian, ra roi quất mấy cái vào mông con lừa, con lừa chạy tế lên.
Đường thôn quê nhỏ hẹp, chiếc kiệu hoa lớn do tám người khiêng choán hết mặt lộ, hai bên không còn chỗ trống nào. Đoàn người rước dâu thấy con lừa xông thẳng tới, thì kêu la ầm ĩ, bảo người cưỡi lừa hãy mau dừng lại. Dương Quá kẹp hai chân, thúc con lừa phóng nhanh hơn, thoáng chốc đã tới trước đám rước dâu. Hai đại hán to khỏe chặn lại, không cho con lừa đâm vào chiếc kiệu. Dương Quá vung cây roi da lên cuốn vào cánh tay hai người ấy, kéo họ ngã xuống vệ đường, nói với Lục Vô Song:
– Ta sắm vai tân lang đây.
Chàng chạy tới, túm lấy gã tân lang đang cưỡi con ngựa trắng.
Tân lang chừng mười bảy, mười tám tuổi, trang phục mới toàn thân, đầu đội kim hoa, đột nhiên bị Dương Quá tóm lấy thì cả sợ. Dương Quá tung thân hình tân lang lên cao hơn một trượng, rồi giơ tay đón đỡ y lúc y rơi xuống trong tiếng kêu sợ hãi của mọi người. Đám rước dâu ba chục người, quá nửa là tráng đinh, nhưng thấy bản lĩnh của chàng như thế, tân lang lại đang trong tay chàng, thì còn ai dám động thủ? Một lão nhân từng trải, đoán là gặp tướng cướp chặn đường, bèn bước lại mặc cả, nói:
– Xin đại vương hãy tha cho tân lang, đại vương cần bao nhiêu tiền lộ phí, chúng ta có thể thương lượng mà.
Dương Quá nói với Lục Vô Song:
– Tức phụ nhi, tại sao lão nhân lại gọi ta là đại vương? Họ tên của ta đâu phải là đại vương kia chứ? Ta thấy lão nhân còn ngốc hơn cả ta.
Lục Vô Song nói:
– Thôi đừng rề rà, ta đã nghe hình như là tiếng chuông đeo cổ lừa của sư phụ ta rồi đó.
Dương Quá kinh ngạc, dỏng tai nghe, quả nhiên văng vẳng xa xa có tiếng chuông, nghĩ thầm: “Mụ ta đến quá nhanh”, nói:
– Chuông ư? Chuông gì? Của kẻ rao bán đường phải không? Hay quá, thế thì ta mua ít đường mà ăn.
Chàng quay sang nói với lão nhân:
– Các vị chịu làm theo lời ta, thì ta sẽ thả người này, nếu không…
Chàng lại tung tân lang lên cao một lần nữa, tân lang kêu oai oái, khóc ré. Lão nhân chắp tay, nói:
– Vâng, xin đại vương cứ sai bảo.
Dương Quá chỉ Lục Vô Song, nói:
– Nàng ấy là tức phụ nhi (vợ) của ta, nàng ấy thấy các vị diễn trò bái thiên địa thành hôn, thấy thú vị, cũng muốn chơi trò này một lúc…
Lục Vô Song nói:
– Đồ ngốc, nói gì vậy?
Dương Quá mặc kệ không lý đến nàng, nói:
– Các vị hãy mau lấy trang phục của tân nương mặc cho nàng ấy, còn ta sẽ sắm vai tân lang.
Trẻ con đùa nghịch, thường vẫn chơi trò tân nương tân lang bái thiên địa thành hôn. Người lớn muốn bắt chước chơi trò ấy thì cũng chẳng có gì lạ. Nhưng một tên tướng cướp chặn đường, không đòi tiền, lại muốn chơi trò kia, thì ai cũng bất ngờ, nhìn nhau im lặng. Nhìn Dương, Lục hai người, chàng đôi mươi, nàng mười tám, bảo là một cặp vợ chồng thì quá giống, mọi người chưa biết làm thế nào. Dương Quá nghe tiếng chuông vàng tới gần, từ trên lưng lừa nhảy xuống, đặt tân lang ngồi lên yên lừa để Lục Vô Song kiềm chế y, chàng tự tới trước chiếc kiệu hoa, mở cửa kiệu, lôi tân nương ra.
Tân nương sợ hãi, kêu rú lên, mặt che tấm khăn đỏ không biết bên ngoài có chuyện gì. Dương Quá đưa tay lật tấm khăn che mặt, chỉ thấy tân nương có khuôn mặt đầy đặn, phúc hậu, thì cười, nói:
– Tân nương tử xinh quá thôi.
Rồi khẽ vuốt má nàng ta một cái. Tân nương sợ quá không dám kêu nữa. Dương Quá tay trái nhấc tân nương lên cao, nói:
– Nếu muốn ta tha mạng cho người này, hãy mau để cho tức phụ nhi của ta đóng thế vai tân nương.
Lục Vô Song nghe tiếng chuông của sư phụ đã khá gần, lườm Dương Quá một cái, nghĩ thầm: “Lúc này mà Đồ ngốc vẫn chẳng biết trời cao đất dày gì, vẫn cứ đùa cợt”. Lão nhân ban nãy luôn miệng giục:
– Mau, mau nào! Mau thay đổi y phục cho đôi tân nương tân lang mới.
Những người đưa dâu vội vã gỡ mũ phụng, quần hồng áo gấm của tân nương, đội và mặc cho Lục Vô Song. Dương Quá thì tự thay quần áo lấy, rồi nói với Lục Vô Song:
– Tức phụ nhi, mau lên kiệu hoa đi.
Lục Vô Song bảo tân nương vào trong kiệu trước, rồi nàng vào sau, ngồi lên phía trên người tân nương, thả tấm khăn che mặt xuống.
Dương Quá nhìn đôi giày cỏ đi dưới chân, định thay, thì tiếng chuông đã vang lên ngay chỗ góc núi, chàng bèn nói to:
– Hãy quay đầu kiệu đi về hướng đông nam, mau nổi nhạc lên nào! Nếu có ai hỏi, đừng nói là có nhìn thấy vợ chồng ta.
Chàng nhảy lên lưng con ngựa trắng, đi ngang vai bên cạnh gã tân lang đang ngồi trên lưng con lừa. Mọi người thấy tân nương và tân lang của họ rơi vào tay kẻ cướp, thì không ai dám trái lời, tiếng cổ nhạc lập tức nổi lên.
Chiếc kiệu hoa quay đầu, mới đi được hơn mười trượng, thì tiếng chuông gấp gấp phía sau, hai con lừa đã đuổi tới nơi. Lục Vô Song ngồi trong kiệu nghe tiếng chuông, nghĩ thầm có thoát khỏi đại nạn hay không là ở lúc này đây, trống ngực đập loạn lên, dỏng tai nghe động tĩnh bên ngoài. Dương Quá giả vờ xấu hổ, cúi mặt xuống cổ ngựa, chỉ nghe Hồng Lăng Ba hỏi:
– Này, các vị có nhìn thấy một cô nương thọt chân qua đây hay không?
Lão nhân trong đoàn người rước dâu đáp:
– Không… không thấy.
Hồng Lăng Ba lại hỏi:
– Có thấy một thiếu nữ cưỡi trâu đi qua hay không?
Lão nhân đáp:
– Không thấy.
Sư đồ hai người cưỡi lừa vượt qua đoàn người, phóng lên trước.
Không lâu sau, Lý, Hồng hai sư đồ cưỡi lừa quay lại. Lý Mạc Sầu dùng cây phất trần cuộn tấm vải che kiệu, giật một cái, tấm vải rách làm hai. Dương Quá cả kinh, tế ngựa lại gần, chỉ đợi Lý Mạc Sầu phất cây phất trần lần nữa, sẽ lập tức ra tay cứu người, nào ngờ Lý Mạc Sầu nhòm vào trong kiệu một cái, rồi cười, nói:
– Tân nương xinh lắm.
Rồi xoay qua phía Dương Quá, nói:
– Tiểu tử, ngươi có phúc đó.
Dương Quá cúi gằm mặt, không dám ngẩng nhìn Lý Mạc Sầu, chỉ nghe tiếng lóc cóc, hai con lừa đã chạy đi.
Dương Quá lấy làm lạ: “Tại sao Lý Mạc Sầu lại bỏ qua cho Lục cô nương?” Chàng ngó vào trong kiệu, thấy tân nương sợ tái cả mặt, người run rẩy, còn Lục Vô Song thì không biết trốn ở đâu. Dương Quá càng lạ thêm, hỏi:
– Ơ hay, tức phụ nhi của ta đâu rồi?
Có tiếng cười của Lục Vô Song:
– Không thấy ta ư?
Từ trong váy của tân nương, Lục Vô Song chui ra, thì ra vừa rồi nàng đã trốn vào đó. Nàng biết sư phụ hành sự rất tỉ mỉ cặn kẽ, quyết không bỏ qua bất cứ chỗ nào khả nghi, nàng đoán sư phụ sẽ quay lại, nên phải trốn.
Dương Quá nói:
– Cô nương cứ yên ổn sắm vai tân nương đi, ngồi kiệu dễ chịu hơn cưỡi lừa nhiều lắm đấy.
Lục Vô Song gật đầu, nói với tân nương:
– Ngươi mau xuống kiệu, để ta ngồi một mình thôi.
Tân nương đành xuống kiệu, ra cưỡi chung con lừa với tân lang. Tân lang và tân nương chưa gặp mặt nhau bao giờ, lúc này tân lang thấy tân nương trắng mập, có vài phần châu viên ngọc nhuận, tân nương ngó trộm tân lang, cũng thấy mặt mũi ngay ngắn, cả hai cùng mừng thầm, tạm quên tình cảnh trớ trêu hiện thời.
Đoàn người đi chừng hai mươi dặm, thấy trời sắp tối. Vị lão nhân không ngớt cầu xin Dương Quá tha cho, để khỏi lỡ ngày giờ cát lành bái thiên địa. Dương Quá quát:
– Sao lão lắm lời thế?
Vừa nói thì thấy có hai bóng người từ vệ đường chạy vụt vào rừng. Dương Quá khởi nghi, giục ngựa đuổi theo, thấy họ ăn mặc lam lũ, là dân hóa tử. Chàng ghìm ngựa lại, nghĩ thầm: “Chắc là Cái Bang bám theo tung tích, đã mai phục sẵn. Vậy thì phải đi mau hơn nữa”.
Trở lại bên kiệu, Lục Vô Song thò đầu ra, hỏi:
– Có chuyện gì thế?
Dương Quá nói:
– Kiệu hoa không che kín, tân nương lại không che mặt. Đã sắm vai tân nương, thì cũng phải khóc khóc mếu mếu, sụt sùi gọi mẹ gọi cha, không chịu xuất giá. Thiên hạ làm gì có tân nương nào không e thẹn như nàng?
Lục Vô Song nghe chàng nói, đoán là hành tung của mình đã bị lộ, chỉ lẩm bẩm “Đồ ngốc”, rồi im lặng. Đi một hồi nữa, đường núi phía trước hẹp dần, mỗi lúc càng khó đi hơn, đoàn người rước dâu đã mệt lắm, nhưng họ sợ Dương Quá, nên không ai dám oán thán một câu.
Mặt trời đã lặn sau núi, quạ bay ngang trên đầu về tổ, kêu quang quác. Đang đi, bỗng sau chỗ quành có mấy người cùng cất tiếng hát:
– Tiểu tiểu cô nương làm việc tốt, bố thí cho ta chiếc loan đao.
Lục Vô Song mặt biến sắc, nghĩ thầm: “Bốn gã hóa tử đã phục sẵn ở đây”. Kiệu hoa đi tới, thấy ba gã hành khất chắn đường, cả ba thân hình đều cao to, không giống bốn gã hóa tử đã gặp ở phạn điếm. Dương Quá thấy mỗi người đều đeo năm cái túi vải, nghĩ bụng: “Ba đệ tử năm túi này chắc lợi hại hơn mấy gã hóa tử bốn túi trưa nay, xem ra đến phải động thủ mất thôi”.
Trong đoàn rước dâu có người vung roi vụt vào đầu một gã hành khất, quát:
– Tránh ra, tránh ra cho người ta đi!
Gã hóa tử không buồn tránh, giơ tay chộp cây roi, kéo một cái, người kia ngã sấp mặt xuống. Nếu là lúc khác, hẳn mọi người đã cùng xông tới giao chiến, nhưng ai cũng nghĩ ba gã hóa tử này là đồng bọn của Dương Quá, không ai dám tiến lên, mà lùi lại vài bước. Một gã hóa tử nói to:
– Cung hỉ cô nương đại hỉ, tiểu khiếu hóa xin thưởng chút tiền.
Lục Vô Song ngoảnh lại, nói nhỏ:
– Đồ ngốc, ta đang bị thương, không thể động thủ, ngươi đuổi bọn kia đi cho ta.
Dương Quá nói:
– Được lắm.
Chàng giục ngựa lên trước, nói:
– Này các vị, hôm nay ngày lành tháng tốt, ta đi đón tức phụ nhi, các vị đừng nhiều lời, mau nhường lối ta đi.
Một gã hóa tử nhìn Dương Quá dò xét, nhất thời chưa biết lai lịch của chàng. Bốn gã hóa tử bốn túi bị que đũa tấn công ban trưa, cứ ngỡ là do Lục Vô Song xuất thủ, chẳng hề bẩm báo với mấy vị sư bá sư thúc về Dương Quá.
Một gã hóa tử hất tay phải. Con ngựa Dương Quá đang cưỡi giật mình, giơ hai vó trước lên. Dương Quá giả vờ ngồi không vững, ngã xuống đất, hồi lâu vẫn chưa bò dậy được. Ba gã hóa tử nghĩ thầm: “Thì ra người này đúng là tân lang”. Cái Bang là bang hội theo con đường hiệp nghĩa, bao năm nay ngăn kẻ mạnh giúp kẻ yếu, tế khốn phù nguy, sở dĩ gây khó dễ với Lục Vô Song chỉ vì nàng đả thương huynh đệ của họ, bây giờ thấy Dương Quá không biết võ công, bị ngã ngựa, thì họ cảm thấy có lỗi, một gã hóa tử vội đỡ chàng dậy, nói:
– Xin lượng thứ cho.
Dương Quá giận nói:
– Hừ, các vị… thật là… xin tiền thì xin, sao lại dọa con ngựa của ta?
Chàng mò túi, lấy ra ba đồng tiền, cho mỗi gã một tiền. Ba gã hóa tử theo quy củ của Cái Bang, nhận tiền lạy tạ.
Dương Quá quay lại nói với Lục Vô Song:
– Nàng muốn ta đuổi bọn kia đi, ta đuổi rồi đó. truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn
Lục Vô Song bực mình, nói:
– Ngươi cứ giả vờ ngốc nghếch với ta, có phải là hay không?
Dương Quá nói:
– Phải, phải!
Chàng lùi sang một bên, lấy ống tay áo phủi bụi trên người.
Lục Vô Song thấy ba gã hóa tử vẫn cứ chắn đường, bèn lạnh lùng hỏi:
– Các vị còn muốn gì?
Một gã hóa tử nói:
– Cô nương là cao thủ phái Cổ Mộ, ba huynh đệ ta rất ngưỡng mộ, muốn được cô nương chỉ điểm cho vài chiêu.
Lục Vô Song nói:
– Ta đang bị trọng thương, làm sao có thể động thủ? Các vị đã không phục, thì xin định ngày, chờ ta khỏi, sẽ tới lĩnh giáo. Ba vị là cao thủ Cái Bang, hôm nay hợp lực khi vũ một thiếu nữ đang bị trọng thương, như thế có còn là anh hùng hảo hán nữa không?
Ba gã hóa tử nghe nàng nói thế, quả nhiên cảm thấy bên mình đuối lý. Hai người cùng nói:
– Thôi được, đợi cô nương khỏi, sẽ tính chuyện này.
Gã thứ ba nói:
– Hãy khoan, cô nương bị thương ở đâu? Là thật hay giả, phải để ta coi. Nếu đúng là bị thương, hôm nay bọn ta sẽ tha cho cô nương.
Gã không biết Lục Vô Song bị thương ở ngực, lời nói chỉ là vô tình, nhưng Lục Vô Song thì lập tức đỏ bừng cả mặt, cả giận, nhất thời chưa nói nên lời, lát sau mới nói:
– Trên giang hồ người ta bảo Cái Bang anh hùng hiệp nghĩa gì kia chứ, toàn là một bọn vô sỉ.
Ba gã hóa tử nghe nàng thóa mạ thanh danh của Cái Bang, thì tái mặt, một gã hóa tử tính nóng nảy thô bạo bèn sấn tới giơ tay túm lấy nàng lôi ra khỏi kiệu.
Dương Quá thấy tình thế gấp gáp, kêu lên:
– Hượm, hượm đã, các vị xin tiền, ta cho rồi, sao lại còn gây sự với tức phụ nhi của ta?
Nói rồi tiến đến chắn trước kiệu, lại nói:
– Trông ba vị nhân huynh tuy đi ăn mày, nhưng ai nấy tướng mạo đường đường, sau này thể nào cũng thăng quan phát tài, sao lại đi trêu chọc một tân nương, câu kết với nhau giở trò vô lại như thế?