Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thần điêu hiệp lữ

Chương 116

Tác giả: Kim Dung
Chọn tập

Nói rồi thong thả bước lùi, chàng sợ Cầu Thiên Xích trong cơn giận dữ lại phun hạt táo, nên tay đè cán kiếm phòng bị.

Cầu Thiên Xích giận dữ nhìn Tiểu Long Nữ một cái, lạnh lùng nói:

– Hừm, tiểu hồ ly tinh này quả nhiên quá ư xinh xắn, chẳng trách lão già thì mê muội, trai trẻ cũng điên đảo vì nó.

Lục Ngạc nói:

– Mẹ, Dương đại ca và Long cô nương sớm có ước hẹn nhân duyên, đầu đuôi thế nào, hài nhi sẽ kể cho mẹ nghe sau.

Cầu Thiên Xích quát:

– Cái gì? Ngươi coi mẹ của ngươi là hạng người nào hả? Lời ta đã hứa, há có thể thay đổi? Dương Quá, đừng nói con gái ta dung mạo xinh đẹp, hoàn toàn xứng đôi với ngươi, cho dù nó xấu như ma, hôm nay ngươi không lấy nó làm vợ thì không xong với ta.

Mã Quang Tá nghe bà ta nói năng ngang ngược, thì cười phá lên, nói to:

– Vợ chồng cốc chủ đúng là một cặp hoạt bảo, lão công ép khuê nữ nhà khác thành hôn với mình, lão bà cũng ép thiếu niên nhà người phải lấy con gái mình, muốn hay không cũng mặc ư?

Cầu Thiên Xích lạnh lùng nói:

– Đúng thế!

Mã Quang Tá cười ha hả, “bộp” một tiếng, một hạt táo đột nhiên phun tới trán y, nhanh như một tia chớp.

Không thể né tránh, Mã Quang Tá kinh hãi nghiêng đầu, hạt táo làm y gãy mất ba cái răng cửa.

Mã Quang Tá cả giận, gầm lên, xông tới. Nhưng chỉ nghe “oạch oạch” hai tiếng, huyệt Hoàn Khiêu bên chân phải và huyệt Dương Quan bên chân trái của y cùng lúc bị hạt táo bắn trúng, y ngã khuỵu xuống, không đứng dậy nổi.

Ba hạt táo bắn đi với tốc độ quá nhanh, không kịp đối phó. Dương Quá lúc thấy Mã Quang Tá cả cười, biết rằng thể nào Cầu Thiên Xích cũng sẽ hạ độc thủ, chàng rút kiếm chạy lại cứu, nhưng đã chậm một bước, vội giơ tay đỡ Mã Quang Tá dậy, giải khai huyệt đạo cho y.

Mã Quang Tá thực sự thán phục, thấy Cầu Thiên Xích tay không động, chân không giơ, chỉ mấp máy môi mà đánh ngã y, liền nhổ ba cái răng gãy ra, nói:

– Lão thái bà, bản lĩnh của bà bà cao hơn ta, ta không dám đắc tội nữa.

Cầu Thiên Xích không thèm lý đến y, trừng mắt nói với Dương Quá:

– Ngươi nhất quyết không chịu lấy con gái ta phải không?

Lục Ngạc quá thẹn trước mặt mọi người trong đại sảnh, không nhịn được nữa, rút chủy thủ bên hông, chĩa mũi dao vào ngực mình, nói to:

– Mẹ, mẹ còn nói thế nữa, hài nhi sẽ chết ngay tại đây cho mẹ coi.

Cầu Thiên Xích chúm môi, bộp một tiếng, một hạt táo bắn tới, trúng cán chủy thủ khiến nó bay ngang, cắm vào một cây cột gỗ sâu mấy tấc, dưới ánh nến còn thấy cán dao rung rung.

Mọi người kêu ồ lên, cùng sởn gai ốc.

Dương Quá nghĩ ở đây thêm chỉ phí lời, chàng búng ngón tay vào thanh kiếm kêu tinh tinh, ngâm to:

Bơ vơ thỏ trắng lạc loài

Về đông nhưng cứ nhớ hoài trời tây

Không gì bằng áo mới may

Bằng em của những tháng ngày xa xưa

Rồi chàng khoác tay Tiểu Long Nữ mà quay mình đi.

Lục Ngạc nghe hai câu “Không gì bằng áo mới may, bằng em của những tháng ngày xa xưa”, thì càng đau lòng, nàng lấy tấm áo cũ rách mà Dương Quá đã thay ra, bưng hai tay đến trước mặt chàng, nói:

– Dương đại ca, bộ quần áo cũ tuy cũ vẫn hơn đấy.

Dương Quá nhận lấy, nói:

– Đa tạ cô nương.

Chàng và Tiểu Long Nữ đều biết Lục Ngạc cố ý che chắn, để mẹ nàng không thể phun hạt táo đả thương họ. Tiểu Long Nữ mỉm cười, gật đầu tỏ ý đa tạ, Lục Ngạc khẽ hất hàm ra phía ngoài, ngụ ý bảo hai người hãy mau mau rút đi.

Cầu Thiên Xích lẩm bẩm “Không gì bằng áo mới may, bằng em của những tháng ngày xa xưa”. Bỗng bà ta cao giọng gọi:

– Dương Quá, ngươi không chịu lấy con gái ta, ngay cả tính mạng ngươi cũng không muốn giữ hay sao?

Dương Quá cười nhạt, lùi thêm một bước, chân đã đặt trên ngưỡng cửa. Tiểu Long Nữ giật mình, nói:

– Hãy khoan.

Rồi nàng dõng dạc hỏi:

– Cầu lão tiền bối, lão tiền bối có đan dược trị độc hoa Tình hay không?

Lục Ngạc vốn vẫn nghĩ đến chuyện này, phụ thân trong tay chỉ có một viên “Tuyệt Tình đơn”, Dương Quá đã đưa cho Tiểu Long Nữ uống rồi, chất độc hoa Tình trong người chàng chưa được giải, nàng chỉ còn mong mẫu thân có cách gì chữa trị, nhưng mẫu thân ắt sẽ dùng cái đó để uy hiếp Dương Quá, buộc chàng lấy nàng làm vợ, nên nàng không dám mở miệng cầu xin, bây giờ tình thế gấp gáp, nàng cũng chẳng giữ kẽ nữa, liền nói với mẹ:

– Mẹ, nếu không có Dương đại ca cứu giúp, thì mẹ còn bị hãm trong hốc đá. Dương đại ca lại không hề đắc tội với mẹ. Chúng ta c ân báo ân, mẹ hãy mau tìm cách giải độc cho Dương đại ca.

Cầu Thiên Xích cười khẩy, nói:

– Có ân báo ân ư? Có thù báo thù ư? Ân cừu trên đời há phân minh rành rọt? Công Tôn Chỉ hắn đã báo ân ta rồi đấy!

Lục Ngạc nói to:

– Hài nhi căm hận nhất kẻ ba lòng hai ý, có mới nới cũ. Nếu Dương đại ca định quên người cũ, đòi lấy hài nhi, thì hài nhi dù chết cũng quyết không lấy chàng ta.

Mấy câu này Cầu Thiên Xích nghe rất hợp ý, nhưng nghĩ kỹ thấy ngay dụng tâm của con gái, biết nó rất thích Dương Quá, nếu Dương Quá bằng lòng lấy nó, nó sẽ chịu liền, có điều là tình thế trước mắt buộc phải tính cách cứu mạng Dương Quá cái đã.

Bọn Kim Luân pháp vương, Doãn Khắc Tây chứng kiến hai phen bức hôn, chỉ nhìn nhau tủm tỉm cười. Kim Luân pháp vương đến lúc này mới biết Dương Quá trúng độc, lão ta mừng thầm, chỉ mong chàng kiên trì đến cùng, đừng đáp ứng lấy Lục Ngạc để giữ mạng. Lão chỉ lo Dương Quá ngụy kế đa đoan, giả bộ đáp ứng, lấy được thuốc giải sẽ trở mặt. Nhưng lão ta nghĩ có mặt lão ở đây, tên tiểu tử kia có giở trò gian trá, lão ta cũng sẽ vạch trần, không để Cầu Thiên Xích mắc lừa.

Cầu Thiên Xích đưa mắt quét từ đông sang tây, thong thả nhìn mặt từng người, rồi nói: truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn

– Dương Quá, ở đây có người mong ngươi sống, có kẻ muốn ngươi chết. Chính ngươi muốn sống hay chết, hãy tự nghĩ đi.

Dương Quá quàng tay sang eo lưng Tiểu Long Nữ, hiên ngang nói:

– Hai chúng tôi đây nếu không được sống bên nhau, thì cả hai chúng tôi thà cùng chết một lần.

Tiểu Long Nữ cười tươi, nói:

– Đúng vậy!

Nàng với Dương Quá tâm ý tương thông, ái tình của hai người nồng nàn đến mức họ coi rất nhẹ đại sự sinh tử.

Cầu Thiên Xích chưa hiểu tâm tư của Tiểu Long Nữ, nói:

– Nếu ta không ra tay cứu tên tiểu tử đó, hắn sẽ mất mạng, ngươi hiểu chưa? Hắn chỉ sống được ba mươi sáu ngày thôi, ngươi hiểu chưa?

Tiểu Long Nữ nói:

– Nếu lão tiền bối cứu mạng, hai chúng tôi được sống với nhau vài năm, dĩ nhiên đội ơn đại đức. Còn không, chỉ sống được ba mươi sáu ngày, hai chúng tôi cũng cam lòng! Quá nhi chết, vãn bối cũng chẳng thiết sống.

Nàng nói mấy câu đó, khuôn mặt xinh đẹp thản nhiên như không.

Cầu Thiên Xích nhìn Tiểu Long Nữ, lại nhìn Dương Quá, thấy hai người ấy nhìn nhau, tình si ý thành, bà ta chưa từng trải qua hay nghĩ đến trong đời, không ngờ nam nữ trên thế gian lại yêu thương nhau đắm đuối đến thế, bất giác nhớ đến kết cục phu thê bi thảm giữa mình với Công Tôn Chỉ, thì thở dài, hai dòng nước mắt lăn trên má.

Lục Ngạc sà vào lòng mẹ, khóc, nói:

– Mẹ, mẹ trị độc cho Dương đại ca, rồi hai mẹ con mình đi tìm cữu cữu, cữu cữu rất mong nhớ mẹ, phải vậy không?

Cầu Thiên Xích ứa nước mắt, lòng tràn ngập nhu tình, nhưng nghĩ đến câu nhị ca Cầu Thiên Nhẫn viết trong thư “Từ khi đại ca bị bỏ mạng dưới tay Quách Tĩnh, Hoàng Dung…”, bản thân mình thì chân tay tàn phế, nhị ca lại đã xuất gia đi tu, nói là “buông đao đồ tể, quy y tam bảo”, như thế chẳng hóa ra mối thù của đại ca không bao giờ trả được hay sao? Dương Quá võ công không kém, hắn đã không chịu lấy con gái ta, thì ta phải sai hắn thay ta đi báo thù, cũng là một đại sự.

Nghĩ đến đó, Cầu Thiên Xích bèn nói:

– “Tuyệt Tình đơn” vốn không ít, nhưng ta đã ngâm vào thạch tín hủy đi, chỉ có ba viên. Ba viên ấy, tên gian tặc đã uống một viên, viên thứ hai khi ta say rượu, bị Công Tôn Chỉ lấy đi, sau đó Dương Quá ngươi có được ngươi đã đưa cho thiếu nữ kia uống. Trên thế gian chỉ còn một viên duy nhất, được ta cất giữ trong người đã hơn hai mươi năm nay. Sống ở Tuyệt Tình cốc mà không để sẵn trong người một viên “Tuyệt Tình đơn”, thì coi như sinh mạng không còn của mình nữa. Nay ta còn sống cũng chẳng lâu, con gái ta cũng vị tất ở lại chốn này…

Nói rồi bà ta thong thả lấy trong bọc ra viên “Tuyệt Tình đơn” độc nhất trên thế gian, dùng móng tay cắt thành hai, để một nửa viên giữa lòng bàn tay, nói:

– Viên thuốc này ta cho ngươi, ngươi không chịu làm nữ tế (con rể) ta cũng được, song ngươi phải đáp ứng làm cho ta một việc.

Dương Quá và Tiểu Long Nữ nhìn nhau, không ngờ cuối cùng bà ta lại có hảo tâm. Hai người tuy nói là không quan tâm đến chuyện sống chết, nhưng trước mắt có đường sống, tất nhiên hết sức vui mừng, cùng nói:

– Lão tiền bối muốn làm việc gì, chúng tôi sẽ tận lực.

Cầu Thiên Xích chậm rãi nói:

– Ta muốn ngươi đi lấy thủ cấp của hai người về giao tận tay ta.

Dương Quá và Tiểu Long Nữ vừa nghe, liền đoán rằng một trong hai kẻ mà Cầu Thiên Xích muốn giết hẳn là Công Tôn Chỉ. Đối với kẻ đó, Dương Quá tuyệt vô hảo cảm, hắn đã mù một mắt, công phu bế huyệt đã không còn, tuy chưa mất võ công, song giết hắn cũng không khó, có điều hắn là cha của Lục Ngạc, mà cô nương ấy đối với chàng lại si tình, giết cha nàng ta không khỏi khiến nàng ta đau khổ, thành thử nhất thời chàng chưa biết trả lời thế nào. Tiểu Long Nữ cũng nghĩ, Công Tôn Chỉ tuy tàn ác, song hắn có ơn cứu mạng nàng, nhìn sắc diện của Cầu Thiên Xích, nếu không làm theo yêu cầu của bà ta, bà ta sẽ không đời nào trao thuốc cho Dương Quá.

Cầu Thiên Xích nhìn nhìn vẻ lưỡng lự của hai người, lạnh lùng nói:

– Ta không biết hai kẻ ấy có quan hệ thế nào với các ngươi, song không thể không giết chúng.

Dương Quá nghe giọng điệu của Cầu Thiên Xích, thì dường như không phải là Công Tôn Chỉ, bèn hỏi:

– Cầu lão tiền bối có thù với ai? Muốn vãn bối lấy thủ cấp của ai?

Cầu Thiên Xích nói:

– Ngươi không nghe nhắc tên ác tặc trong bức thư ban nãy ư? Kẻ giết hại đại ca của ta là Quách Tĩnh, Hoàng Dung gì đó.

Dương Quá cả mừng, nói:

– Thế thì hay lắm! Hai kẻ đó chính là kẻ thù giết cha vãn bối. Cầu lão tiền bối không nhờ, vãn bối cũng phải giết hai kẻ đó để trả thù.

Cầu Thiên Xích lấy làm lạ, hỏi:

– Thật vậy ư?

Dương Quá chỉ Kim Luân pháp vương, nói:

– Vị đại sư kia cũng có hiềm khích với hai kẻ đó. Chuyện của vãn bối, vãn bối từng kể cho đại sư kia biết.

Cầu Thiên Xích nhìn Kim Luân pháp vương. Kim Luân pháp vương gật đầu, nói:

– Nhưng lần ấy vị Dương huynh đệ này lại đi giúp Quách Tĩnh, Hoàng Dung gây khó dễ với lão nạp.

Tiểu Long Nữ và Lục Ngạc rất ghét cái lão hòa thượng cứ chốc chốc xui nguyên giục bị kia, cùng hầm hầm nhìn lão ta. Kim Luân pháp vương giả bộ không thấy, mỉm cười, nói:

– Dương huynh đệ, chuyện đó có chứ?

Dương Quá nói:

– Đúng. Đợi tại hạ báo thù xong cho cha mẹ, sẽ thỉnh giáo đại sư vài chiêu.

Kim Luân pháp vương chắp tay, nói:

– Hay lắm, hay lắm!

Cầu Thiên Xích chìa bàn tay, nói với Dương Quá:

– Ta cũng không cần biết ngươi nói thật hay giả, ngươi hãy nhận thuốc mà uống trước đi.

Dương Quá bước tới nhận, thấy chỉ có nửa viên, thì hiểu ngay, cười, nói:

– Phải mang thủ cấp của hai người về đổi lấy nửa viên còn lại phải không?

Cầu Thiên Xích gật đầu, nói:

– Ngươi rất thông minh, nhìn một cái hiểu ngay, khỏi cần người khác nhiều lời.

Dương Quá nghĩ: “Cứ uống nửa viên này đã, còn hơn không có thuốc”. Chàng bèn bỏ thuốc vào miệng, nuốt theo nước bọt xuống bụng. Cầu Thiên Xích nói:

– “Tuyệt Tình đơn” này trên thế gian chỉ có một viên, ngươi đã uống nửa viên, nửa viên còn lại ta sẽ giấu ở một nơi bí mật. Mười tám ngày sau, nếu ngươi mang thủ cấp của hai người về đây, tất nhiên ta sẽ trao nốt cho ngươi, nếu không, dẫu ngươi có đem thân ta ra mà tra tấn hành hạ, dẫu ngươi có quăng ta trở lại hốc đá, ta cũng không cho ngươi. Cầu Thiên Xích ta nói lời như dao chém đá, nói sao làm vậy. Xin cáo biệt các vị quý khách, Dương đại gia, Long cô nương, hẹn mười tám ngày sau tái ngộ.

Nói xong nhắm mắt lại, không lý gì đến mọi người nữa.

Tiểu Long Nữ hỏi:

– Vì sao định thời hạn mười tám ngày?

Cầu Thiên Xích nhắm mắt, nói:

– Chất độc hoa Tình trong người Dương Quá sau ba mươi sáu ngày sẽ phát tác, vừa rồi hắn đã uống nửa viên “Tuyệt Tình đơn”, chất độc tụ vào một chỗ, khi phát tác sẽ nhanh gấp bội. Mười tám ngày sau uống nết nửa viên, sẽ lập tức giải hết độc. Bằng không… thì… hi hi!

Nói đoạn vung tay, ngụ ý bảo mọi người hãy mau lui ra.

Dương Quá và Tiểu Long Nữ biết không thể lý sự thêm với người này, bèn từ biệt Công Tôn Lục Ngạc, nhanh chóng rời Thủy Tiên trang. Dương Quá lại dùng thuyền rời khỏi Tuyệt Tình cốc, cùng Tiểu Long Nữ thi triển khinh công, băng qua núi cao mà ra.

Dương Quá ở trong sơn cốc chỉ có ba ngày, song số lần gian nan nguy hiểm, kề bên cái chết, trải qua trong ba ngày ấy không phải một, hai lần, giờ chàng được cùng ý trung nhân thoát khỏi hiểm địa, thật đúng như tái sinh kiếp khác. Hai người sánh vai đứng trên núi cao, nhìn xuống u cốc, chỉ thấy rừng cây âm u một màu xanh sẫm, trong lòng phơi phới, lâng lâng như đang đứng trên mây.

Dương Quá dắt tay Tiểu Long Nữ đi đến bên gốc một cây hòe lớn, nói:

– Cô cô!

Tiểu Long Nữ tựa lưng vào thân cây, mỉm cười, nói:

– Thiếp nghĩ chàng đừng gọi thiếp là cô cô nữa thì hơn.

Dương Quá trong thâm tâm đã không còn coi nàng là sư phụ, chàng gọi nàng là “cô cô” chỉ vì thói quen, nghe nàng nói vậy, thầm vui, nhìn chăm chú vào mắt nàng, hỏi:

– Quá nhi nên gọi là gì đây?

Tiểu Long Nữ nói:

– Chàng thích gọi là gì thì gọi, tùy ý chàng.

Dương Quá nghĩ một lát, nói:

– Thời gian sung sướng nhất đời của Quá nhi là khi sống với cô cô trong tòa cổ mộ, bây giờ Quá nhi gọi nàng là cô cô vậy thì từ giờ đến chết cứ gọi là cô cô thôi.

Tiểu Long Nữ cười, nói:

– Lúc thiếp đánh vào mông chàng, chàng cũng sung sướng hay sao?

Dương Quá vòng hai tay ôm nàng vào lòng, chỉ thấy hơi ấm của cơ thể nàng phảng phất hương hoa của núi rừng, thật khiến người ta say đắm, bèn âu yếm nói:

– Hai ta cứ thế này mười tám ngày, cũng đủ sướng lắm rồi, khỏi cần đi giết Quách Tĩnh, Hoàng Dung làm gì nữa. Thay vì bôn ba lao lực, liều chết giao đấu, hai ta hãy sống yên ổn sung sướng mười tám ngày còn hơn.

Tiểu Long Nữ mỉm cười, nói:

– Chàng muốn thế nào cũng được. Trước kia thiếp bắt chàng phải vâng lời thiếp, từ giờ thiếp sẽ nghe lời chàng.

Nói rồi thong thả bước lùi, chàng sợ Cầu Thiên Xích trong cơn giận dữ lại phun hạt táo, nên tay đè cán kiếm phòng bị.

Cầu Thiên Xích giận dữ nhìn Tiểu Long Nữ một cái, lạnh lùng nói:

– Hừm, tiểu hồ ly tinh này quả nhiên quá ư xinh xắn, chẳng trách lão già thì mê muội, trai trẻ cũng điên đảo vì nó.

Lục Ngạc nói:

– Mẹ, Dương đại ca và Long cô nương sớm có ước hẹn nhân duyên, đầu đuôi thế nào, hài nhi sẽ kể cho mẹ nghe sau.

Cầu Thiên Xích quát:

– Cái gì? Ngươi coi mẹ của ngươi là hạng người nào hả? Lời ta đã hứa, há có thể thay đổi? Dương Quá, đừng nói con gái ta dung mạo xinh đẹp, hoàn toàn xứng đôi với ngươi, cho dù nó xấu như ma, hôm nay ngươi không lấy nó làm vợ thì không xong với ta.

Mã Quang Tá nghe bà ta nói năng ngang ngược, thì cười phá lên, nói to:

– Vợ chồng cốc chủ đúng là một cặp hoạt bảo, lão công ép khuê nữ nhà khác thành hôn với mình, lão bà cũng ép thiếu niên nhà người phải lấy con gái mình, muốn hay không cũng mặc ư?

Cầu Thiên Xích lạnh lùng nói:

– Đúng thế!

Mã Quang Tá cười ha hả, “bộp” một tiếng, một hạt táo đột nhiên phun tới trán y, nhanh như một tia chớp.

Không thể né tránh, Mã Quang Tá kinh hãi nghiêng đầu, hạt táo làm y gãy mất ba cái răng cửa.

Mã Quang Tá cả giận, gầm lên, xông tới. Nhưng chỉ nghe “oạch oạch” hai tiếng, huyệt Hoàn Khiêu bên chân phải và huyệt Dương Quan bên chân trái của y cùng lúc bị hạt táo bắn trúng, y ngã khuỵu xuống, không đứng dậy nổi.

Ba hạt táo bắn đi với tốc độ quá nhanh, không kịp đối phó. Dương Quá lúc thấy Mã Quang Tá cả cười, biết rằng thể nào Cầu Thiên Xích cũng sẽ hạ độc thủ, chàng rút kiếm chạy lại cứu, nhưng đã chậm một bước, vội giơ tay đỡ Mã Quang Tá dậy, giải khai huyệt đạo cho y.

Mã Quang Tá thực sự thán phục, thấy Cầu Thiên Xích tay không động, chân không giơ, chỉ mấp máy môi mà đánh ngã y, liền nhổ ba cái răng gãy ra, nói:

– Lão thái bà, bản lĩnh của bà bà cao hơn ta, ta không dám đắc tội nữa.

Cầu Thiên Xích không thèm lý đến y, trừng mắt nói với Dương Quá:

– Ngươi nhất quyết không chịu lấy con gái ta phải không?

Lục Ngạc quá thẹn trước mặt mọi người trong đại sảnh, không nhịn được nữa, rút chủy thủ bên hông, chĩa mũi dao vào ngực mình, nói to:

– Mẹ, mẹ còn nói thế nữa, hài nhi sẽ chết ngay tại đây cho mẹ coi.

Cầu Thiên Xích chúm môi, bộp một tiếng, một hạt táo bắn tới, trúng cán chủy thủ khiến nó bay ngang, cắm vào một cây cột gỗ sâu mấy tấc, dưới ánh nến còn thấy cán dao rung rung.

Mọi người kêu ồ lên, cùng sởn gai ốc.

Dương Quá nghĩ ở đây thêm chỉ phí lời, chàng búng ngón tay vào thanh kiếm kêu tinh tinh, ngâm to:

Bơ vơ thỏ trắng lạc loài

Về đông nhưng cứ nhớ hoài trời tây

Không gì bằng áo mới may

Bằng em của những tháng ngày xa xưa

Rồi chàng khoác tay Tiểu Long Nữ mà quay mình đi.

Lục Ngạc nghe hai câu “Không gì bằng áo mới may, bằng em của những tháng ngày xa xưa”, thì càng đau lòng, nàng lấy tấm áo cũ rách mà Dương Quá đã thay ra, bưng hai tay đến trước mặt chàng, nói:

– Dương đại ca, bộ quần áo cũ tuy cũ vẫn hơn đấy.

Dương Quá nhận lấy, nói:

– Đa tạ cô nương.

Chàng và Tiểu Long Nữ đều biết Lục Ngạc cố ý che chắn, để mẹ nàng không thể phun hạt táo đả thương họ. Tiểu Long Nữ mỉm cười, gật đầu tỏ ý đa tạ, Lục Ngạc khẽ hất hàm ra phía ngoài, ngụ ý bảo hai người hãy mau mau rút đi.

Cầu Thiên Xích lẩm bẩm “Không gì bằng áo mới may, bằng em của những tháng ngày xa xưa”. Bỗng bà ta cao giọng gọi:

– Dương Quá, ngươi không chịu lấy con gái ta, ngay cả tính mạng ngươi cũng không muốn giữ hay sao?

Dương Quá cười nhạt, lùi thêm một bước, chân đã đặt trên ngưỡng cửa. Tiểu Long Nữ giật mình, nói:

– Hãy khoan.

Rồi nàng dõng dạc hỏi:

– Cầu lão tiền bối, lão tiền bối có đan dược trị độc hoa Tình hay không?

Lục Ngạc vốn vẫn nghĩ đến chuyện này, phụ thân trong tay chỉ có một viên “Tuyệt Tình đơn”, Dương Quá đã đưa cho Tiểu Long Nữ uống rồi, chất độc hoa Tình trong người chàng chưa được giải, nàng chỉ còn mong mẫu thân có cách gì chữa trị, nhưng mẫu thân ắt sẽ dùng cái đó để uy hiếp Dương Quá, buộc chàng lấy nàng làm vợ, nên nàng không dám mở miệng cầu xin, bây giờ tình thế gấp gáp, nàng cũng chẳng giữ kẽ nữa, liền nói với mẹ:

– Mẹ, nếu không có Dương đại ca cứu giúp, thì mẹ còn bị hãm trong hốc đá. Dương đại ca lại không hề đắc tội với mẹ. Chúng ta c ân báo ân, mẹ hãy mau tìm cách giải độc cho Dương đại ca.

Cầu Thiên Xích cười khẩy, nói:

– Có ân báo ân ư? Có thù báo thù ư? Ân cừu trên đời há phân minh rành rọt? Công Tôn Chỉ hắn đã báo ân ta rồi đấy!

Lục Ngạc nói to:

– Hài nhi căm hận nhất kẻ ba lòng hai ý, có mới nới cũ. Nếu Dương đại ca định quên người cũ, đòi lấy hài nhi, thì hài nhi dù chết cũng quyết không lấy chàng ta.

Mấy câu này Cầu Thiên Xích nghe rất hợp ý, nhưng nghĩ kỹ thấy ngay dụng tâm của con gái, biết nó rất thích Dương Quá, nếu Dương Quá bằng lòng lấy nó, nó sẽ chịu liền, có điều là tình thế trước mắt buộc phải tính cách cứu mạng Dương Quá cái đã.

Bọn Kim Luân pháp vương, Doãn Khắc Tây chứng kiến hai phen bức hôn, chỉ nhìn nhau tủm tỉm cười. Kim Luân pháp vương đến lúc này mới biết Dương Quá trúng độc, lão ta mừng thầm, chỉ mong chàng kiên trì đến cùng, đừng đáp ứng lấy Lục Ngạc để giữ mạng. Lão chỉ lo Dương Quá ngụy kế đa đoan, giả bộ đáp ứng, lấy được thuốc giải sẽ trở mặt. Nhưng lão ta nghĩ có mặt lão ở đây, tên tiểu tử kia có giở trò gian trá, lão ta cũng sẽ vạch trần, không để Cầu Thiên Xích mắc lừa.

Cầu Thiên Xích đưa mắt quét từ đông sang tây, thong thả nhìn mặt từng người, rồi nói: truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn

– Dương Quá, ở đây có người mong ngươi sống, có kẻ muốn ngươi chết. Chính ngươi muốn sống hay chết, hãy tự nghĩ đi.

Dương Quá quàng tay sang eo lưng Tiểu Long Nữ, hiên ngang nói:

– Hai chúng tôi đây nếu không được sống bên nhau, thì cả hai chúng tôi thà cùng chết một lần.

Tiểu Long Nữ cười tươi, nói:

– Đúng vậy!

Nàng với Dương Quá tâm ý tương thông, ái tình của hai người nồng nàn đến mức họ coi rất nhẹ đại sự sinh tử.

Cầu Thiên Xích chưa hiểu tâm tư của Tiểu Long Nữ, nói:

– Nếu ta không ra tay cứu tên tiểu tử đó, hắn sẽ mất mạng, ngươi hiểu chưa? Hắn chỉ sống được ba mươi sáu ngày thôi, ngươi hiểu chưa?

Tiểu Long Nữ nói:

– Nếu lão tiền bối cứu mạng, hai chúng tôi được sống với nhau vài năm, dĩ nhiên đội ơn đại đức. Còn không, chỉ sống được ba mươi sáu ngày, hai chúng tôi cũng cam lòng! Quá nhi chết, vãn bối cũng chẳng thiết sống.

Nàng nói mấy câu đó, khuôn mặt xinh đẹp thản nhiên như không.

Cầu Thiên Xích nhìn Tiểu Long Nữ, lại nhìn Dương Quá, thấy hai người ấy nhìn nhau, tình si ý thành, bà ta chưa từng trải qua hay nghĩ đến trong đời, không ngờ nam nữ trên thế gian lại yêu thương nhau đắm đuối đến thế, bất giác nhớ đến kết cục phu thê bi thảm giữa mình với Công Tôn Chỉ, thì thở dài, hai dòng nước mắt lăn trên má.

Lục Ngạc sà vào lòng mẹ, khóc, nói:

– Mẹ, mẹ trị độc cho Dương đại ca, rồi hai mẹ con mình đi tìm cữu cữu, cữu cữu rất mong nhớ mẹ, phải vậy không?

Cầu Thiên Xích ứa nước mắt, lòng tràn ngập nhu tình, nhưng nghĩ đến câu nhị ca Cầu Thiên Nhẫn viết trong thư “Từ khi đại ca bị bỏ mạng dưới tay Quách Tĩnh, Hoàng Dung…”, bản thân mình thì chân tay tàn phế, nhị ca lại đã xuất gia đi tu, nói là “buông đao đồ tể, quy y tam bảo”, như thế chẳng hóa ra mối thù của đại ca không bao giờ trả được hay sao? Dương Quá võ công không kém, hắn đã không chịu lấy con gái ta, thì ta phải sai hắn thay ta đi báo thù, cũng là một đại sự.

Nghĩ đến đó, Cầu Thiên Xích bèn nói:

– “Tuyệt Tình đơn” vốn không ít, nhưng ta đã ngâm vào thạch tín hủy đi, chỉ có ba viên. Ba viên ấy, tên gian tặc đã uống một viên, viên thứ hai khi ta say rượu, bị Công Tôn Chỉ lấy đi, sau đó Dương Quá ngươi có được ngươi đã đưa cho thiếu nữ kia uống. Trên thế gian chỉ còn một viên duy nhất, được ta cất giữ trong người đã hơn hai mươi năm nay. Sống ở Tuyệt Tình cốc mà không để sẵn trong người một viên “Tuyệt Tình đơn”, thì coi như sinh mạng không còn của mình nữa. Nay ta còn sống cũng chẳng lâu, con gái ta cũng vị tất ở lại chốn này…

Nói rồi bà ta thong thả lấy trong bọc ra viên “Tuyệt Tình đơn” độc nhất trên thế gian, dùng móng tay cắt thành hai, để một nửa viên giữa lòng bàn tay, nói:

– Viên thuốc này ta cho ngươi, ngươi không chịu làm nữ tế (con rể) ta cũng được, song ngươi phải đáp ứng làm cho ta một việc.

Dương Quá và Tiểu Long Nữ nhìn nhau, không ngờ cuối cùng bà ta lại có hảo tâm. Hai người tuy nói là không quan tâm đến chuyện sống chết, nhưng trước mắt có đường sống, tất nhiên hết sức vui mừng, cùng nói:

– Lão tiền bối muốn làm việc gì, chúng tôi sẽ tận lực.

Cầu Thiên Xích chậm rãi nói:

– Ta muốn ngươi đi lấy thủ cấp của hai người về giao tận tay ta.

Dương Quá và Tiểu Long Nữ vừa nghe, liền đoán rằng một trong hai kẻ mà Cầu Thiên Xích muốn giết hẳn là Công Tôn Chỉ. Đối với kẻ đó, Dương Quá tuyệt vô hảo cảm, hắn đã mù một mắt, công phu bế huyệt đã không còn, tuy chưa mất võ công, song giết hắn cũng không khó, có điều hắn là cha của Lục Ngạc, mà cô nương ấy đối với chàng lại si tình, giết cha nàng ta không khỏi khiến nàng ta đau khổ, thành thử nhất thời chàng chưa biết trả lời thế nào. Tiểu Long Nữ cũng nghĩ, Công Tôn Chỉ tuy tàn ác, song hắn có ơn cứu mạng nàng, nhìn sắc diện của Cầu Thiên Xích, nếu không làm theo yêu cầu của bà ta, bà ta sẽ không đời nào trao thuốc cho Dương Quá.

Cầu Thiên Xích nhìn nhìn vẻ lưỡng lự của hai người, lạnh lùng nói:

– Ta không biết hai kẻ ấy có quan hệ thế nào với các ngươi, song không thể không giết chúng.

Dương Quá nghe giọng điệu của Cầu Thiên Xích, thì dường như không phải là Công Tôn Chỉ, bèn hỏi:

– Cầu lão tiền bối có thù với ai? Muốn vãn bối lấy thủ cấp của ai?

Cầu Thiên Xích nói:

– Ngươi không nghe nhắc tên ác tặc trong bức thư ban nãy ư? Kẻ giết hại đại ca của ta là Quách Tĩnh, Hoàng Dung gì đó.

Dương Quá cả mừng, nói:

– Thế thì hay lắm! Hai kẻ đó chính là kẻ thù giết cha vãn bối. Cầu lão tiền bối không nhờ, vãn bối cũng phải giết hai kẻ đó để trả thù.

Cầu Thiên Xích lấy làm lạ, hỏi:

– Thật vậy ư?

Dương Quá chỉ Kim Luân pháp vương, nói:

– Vị đại sư kia cũng có hiềm khích với hai kẻ đó. Chuyện của vãn bối, vãn bối từng kể cho đại sư kia biết.

Cầu Thiên Xích nhìn Kim Luân pháp vương. Kim Luân pháp vương gật đầu, nói:

– Nhưng lần ấy vị Dương huynh đệ này lại đi giúp Quách Tĩnh, Hoàng Dung gây khó dễ với lão nạp.

Tiểu Long Nữ và Lục Ngạc rất ghét cái lão hòa thượng cứ chốc chốc xui nguyên giục bị kia, cùng hầm hầm nhìn lão ta. Kim Luân pháp vương giả bộ không thấy, mỉm cười, nói:

– Dương huynh đệ, chuyện đó có chứ?

Dương Quá nói:

– Đúng. Đợi tại hạ báo thù xong cho cha mẹ, sẽ thỉnh giáo đại sư vài chiêu.

Kim Luân pháp vương chắp tay, nói:

– Hay lắm, hay lắm!

Cầu Thiên Xích chìa bàn tay, nói với Dương Quá:

– Ta cũng không cần biết ngươi nói thật hay giả, ngươi hãy nhận thuốc mà uống trước đi.

Dương Quá bước tới nhận, thấy chỉ có nửa viên, thì hiểu ngay, cười, nói:

– Phải mang thủ cấp của hai người về đổi lấy nửa viên còn lại phải không?

Cầu Thiên Xích gật đầu, nói:

– Ngươi rất thông minh, nhìn một cái hiểu ngay, khỏi cần người khác nhiều lời.

Dương Quá nghĩ: “Cứ uống nửa viên này đã, còn hơn không có thuốc”. Chàng bèn bỏ thuốc vào miệng, nuốt theo nước bọt xuống bụng. Cầu Thiên Xích nói:

– “Tuyệt Tình đơn” này trên thế gian chỉ có một viên, ngươi đã uống nửa viên, nửa viên còn lại ta sẽ giấu ở một nơi bí mật. Mười tám ngày sau, nếu ngươi mang thủ cấp của hai người về đây, tất nhiên ta sẽ trao nốt cho ngươi, nếu không, dẫu ngươi có đem thân ta ra mà tra tấn hành hạ, dẫu ngươi có quăng ta trở lại hốc đá, ta cũng không cho ngươi. Cầu Thiên Xích ta nói lời như dao chém đá, nói sao làm vậy. Xin cáo biệt các vị quý khách, Dương đại gia, Long cô nương, hẹn mười tám ngày sau tái ngộ.

Nói xong nhắm mắt lại, không lý gì đến mọi người nữa.

Tiểu Long Nữ hỏi:

– Vì sao định thời hạn mười tám ngày?

Cầu Thiên Xích nhắm mắt, nói:

– Chất độc hoa Tình trong người Dương Quá sau ba mươi sáu ngày sẽ phát tác, vừa rồi hắn đã uống nửa viên “Tuyệt Tình đơn”, chất độc tụ vào một chỗ, khi phát tác sẽ nhanh gấp bội. Mười tám ngày sau uống nết nửa viên, sẽ lập tức giải hết độc. Bằng không… thì… hi hi!

Nói đoạn vung tay, ngụ ý bảo mọi người hãy mau lui ra.

Dương Quá và Tiểu Long Nữ biết không thể lý sự thêm với người này, bèn từ biệt Công Tôn Lục Ngạc, nhanh chóng rời Thủy Tiên trang. Dương Quá lại dùng thuyền rời khỏi Tuyệt Tình cốc, cùng Tiểu Long Nữ thi triển khinh công, băng qua núi cao mà ra.

Dương Quá ở trong sơn cốc chỉ có ba ngày, song số lần gian nan nguy hiểm, kề bên cái chết, trải qua trong ba ngày ấy không phải một, hai lần, giờ chàng được cùng ý trung nhân thoát khỏi hiểm địa, thật đúng như tái sinh kiếp khác. Hai người sánh vai đứng trên núi cao, nhìn xuống u cốc, chỉ thấy rừng cây âm u một màu xanh sẫm, trong lòng phơi phới, lâng lâng như đang đứng trên mây.

Dương Quá dắt tay Tiểu Long Nữ đi đến bên gốc một cây hòe lớn, nói:

– Cô cô!

Tiểu Long Nữ tựa lưng vào thân cây, mỉm cười, nói:

– Thiếp nghĩ chàng đừng gọi thiếp là cô cô nữa thì hơn.

Dương Quá trong thâm tâm đã không còn coi nàng là sư phụ, chàng gọi nàng là “cô cô” chỉ vì thói quen, nghe nàng nói vậy, thầm vui, nhìn chăm chú vào mắt nàng, hỏi:

– Quá nhi nên gọi là gì đây?

Tiểu Long Nữ nói:

– Chàng thích gọi là gì thì gọi, tùy ý chàng.

Dương Quá nghĩ một lát, nói:

– Thời gian sung sướng nhất đời của Quá nhi là khi sống với cô cô trong tòa cổ mộ, bây giờ Quá nhi gọi nàng là cô cô vậy thì từ giờ đến chết cứ gọi là cô cô thôi.

Tiểu Long Nữ cười, nói:

– Lúc thiếp đánh vào mông chàng, chàng cũng sung sướng hay sao?

Dương Quá vòng hai tay ôm nàng vào lòng, chỉ thấy hơi ấm của cơ thể nàng phảng phất hương hoa của núi rừng, thật khiến người ta say đắm, bèn âu yếm nói:

– Hai ta cứ thế này mười tám ngày, cũng đủ sướng lắm rồi, khỏi cần đi giết Quách Tĩnh, Hoàng Dung làm gì nữa. Thay vì bôn ba lao lực, liều chết giao đấu, hai ta hãy sống yên ổn sung sướng mười tám ngày còn hơn.

Tiểu Long Nữ mỉm cười, nói:

– Chàng muốn thế nào cũng được. Trước kia thiếp bắt chàng phải vâng lời thiếp, từ giờ thiếp sẽ nghe lời chàng.

Chọn tập
Bình luận