Chàng chưa nói xong, Hồng Lăng Ba đã rút kiếm khỏi bao, nhưng lạ chưa, trong tay nàng chỉ có cán kiếm, còn lưỡi kiếm thì nằm lại trong bao. Nàng kinh ngạc, chợt hiểu, thì ra khi trả kiếm, Dương Quá đã nhân lúc hơi dùng dằng mà ngầm dùng lực bẻ gãy kiếm. Lý Mạc Sầu mặt biến sắc. Dương Quá nói:
– Bần đạo vốn không muốn động thủ với các cô nương hậu bối vừa trẻ trung vừa xinh xắn, nhưng cô nương đã nhất quyết đòi quá chiêu với bần đạo, thì thế này vậy, bần đạo sẽ tay không tiếp ba chiêu phất trần của cô nương. Đôi bên nói rõ trước, như vậy chỉ ba chiêu thôi. Nếu cô nương địch nổi, thì bần đạo sẽ tha cho cô nương đi. Nhưng sau ba chiêu, cô nương nhất định không được bám theo bần đạo nghe chưa?
Dương Quá biết tình thế này không động thủ không xong, nhưng nếu tỷ thí thật sự, dĩ nhiên chàng hoàn toàn không phải là đối thủ của Lý Mạc Sầu, bèn giả bộ mình là bậc tiền bối, dùng lời lẽ nói khích nàng ta, để nàng ta đáp ứng chỉ đấu ba chiêu, không thể phát chiêu thứ tư, mình đã không địch nổi nàng ta, thì dù có dùng binh khí hay không cũng vậy, cốt sao nàng đừng giở hết chiêu số vô cùng lợi hại của cây phất trần.
Lý Mạc Sầu không hiểu dụng ý của chàng, nghĩ thầm: “Tên tiểu tử như ngươi mà tiếp nổi ba chiêu của ta ư?” bèn nói:
– Được, lão tiền bối, hậu bối xin lĩnh giáo.
Dương Quá nói:
– Không dám…
Đột nhiên chỉ thấy màu vàng chao động, đằng trước đằng sau đều là hình bóng cây phất trần. Đây là chiêu “Vô khổng bất nhật” của Lý Mạc Sầu, nhắm đánh toàn thân đối phương, tuy chỉ một chiêu, nhưng lại bao hàm mấy chục chiêu, cùng lúc điểm tất cả các đại huyệt trên thân thể chàng. Ban nãy nàng thấy Dương Quá giao thủ với hai lão hóa tử, kiếm pháp tinh diệu, chẳng phải tầm thường, muốn trong ba chiêu đả thương chàng, cũng không dễ gì, thế là nàng bèn sử luôn chiêu “Tam vô tam bất thủ” bình sinh đắc ý nhất.
Chiêu số này là do nàng sáng tạo, ngay Tiểu Long Nữ cũng chưa được biết, Dương Quá nhìn thấy thì giật mình. Đây là chiêu quả thực không thể chống đỡ, tránh sang bên trái, thì huyệt đạo bên phải sẽ bị điểm, tránh đằng trước, thì huyệt đạo đằng sau sẽ bị thương, chỉ có cao thủ trên tài Lý Mạc Sầu, mới có thể dùng chiêu nguy hiểm đánh chính diện, buộc Lý Mạc Sầu phải thu cây phất trần về tự cứu. Dương Quá dĩ nhiên không có cái tài đó, trong lúc nguy cấp bỗng lộn người một cái trồng cây chuối, vận công phu mà Âu Dương Phong truyền thụ, kinh mạch nghịch hành, phong bế hết thảy huyệt đạo toàn thân, chỉ cảm thấy vô số huyệt đạo cùng lúc hơi tê tê, hoàn toàn vô sự. Thân hình chàng chuyển gấp, cước bộ tức thời tung đòn đá ra.
Lý Mạc Sầu mắt thấy rõ ràng đã điểm trúng nhiều huyệt đạo của Dương Quá, vậy mà chàng vẫn còn khả năng trả đòn, thì hết sức lấy làm lạ, liền sử chiêu “Vô sở bất chí”. Chiêu này chỉ điểm các huyệt đạo thiên môn toàn thân. Dương Quá đầu chống đất, tay trái đánh vào huyệt Ủy Trung ở bên trong gối phải của nàng. Lý Mạc Sầu càng kinh ngạc, vội né tránh, lập tức sử chiêu “Vô sở bất vi”. Chiêu này không điểm huyệt nữa, mà chuyên dùng để đánh vào các chỗ mềm trên cơ thể người, như con mắt, cổ họng, bụng dưới, hạ âm, cực kỳ hiểm độc. Nhưng khi nàng luyện tập độc chiêu này, nàng đâu nghĩ rằng trên thế gian có kẻ lúc động võ lại lộn ngược, đầu dưới đất, chân trên trời. Lúc này gấp gáp xuất chiêu, cứ như đã luyện thành thạo mà đánh ra, thành thử đánh con mắt hóa thành đánh bắp chân, đánh cổ họng hóa thành đánh cẳng chân, đánh bụng dưới trở thành đánh trúng đùi, đánh hạ âm trở thành đánh ngực, định đánh chỗ mềm, hóa thành đánh vào chỗ cứng, đòn này chẳng đem lại chút công hiệu gì.
Lý Mạc Sầu quá sửng sốt, trong đời nàng đã đánh không ít trận lớn trận nhỏ, từng giao đấu với những người võ công cao hơn nàng, có điều là lúc lâm trận nàng đều tiên liệu chu toàn, hoặc công hoặc thủ, hoặc đánh hoặc tránh, đã có dự tính từ trước, không ngờ một gã tiểu đạo sĩ lại có võ công ngoài sức tưởng tượng thế này, nàng ngẩn ra, thì Dương Quá đột nhiên há miệng, cắn đuôi cây phất trần của nàng, bật người đứng thẳng dậy. Lý Mạc Sầu thấy tay chấn động, cây phất trần đã bị đối phương đoạt mất.
Tại cuộc luận kiếm lần thứ hai trên đỉnh Hoa Sơn, Âu Dương Phong nghịch vận kinh mạch, cắn trúng ngón tay của Hoàng Dược Sư, suýt nữa lấy mạng Hoàng Dược Sư. Trong lúc nghịch vận kinh mạch, môi miệng vận khí, một há một mím, tự nhiên nảy sinh ý định cắn người. Lực của mọi bộ vị trên cơ thể người, không chỗ nào lợi hại bằng răng, người ta có thể dùng răng cắn vỡ hạt hồ đào, trong khi lực tay của một đại lực sĩ cũng không thể bóp vỡ nổi cái vỏ cứng của hạt hồ đào. Bởi vậy, nội lực của Dương Quá tuy thua xa Lý Mạc Sầu, song chàng dùng răng cắn đã đoạt được cây phất trần là thứ binh khí mà nàng ta dùng để dương uy hơn mười năm nay.
Biến cố bất ngờ này khiến Hồng Lăng Ba và Lục Vô Song cùng sửng sốt kêu lên, Lý Mạc Sầu tuy kinh ngạc, nhưng không chút hoảng sợ, song chưởng vỗ nhẹ, thi triển Xích Luyện thần chưởng, đánh ra để đoạt lại cây phất trần. Một chưởng sắp tung ra, thì đột nhiên kêu lên:
– Ồ, thì ra là ngươi, sư phụ của ngươi đâu rồi?
Nguyên bùn đất bôi vẽ trên mặt Dương Quá sau hai phen lộn người gấp rút đã bị bong ra, rơi xuống, để lộ một nửa bản lai diện mục của chàng, đồng thời Hồng Lăng Ba cũng đã nhận ra Lục Vô Song, thốt lên:
– Sư phụ, là sư muội đây này.
Từ đầu Lục Vô Song không dám nhìn thẳng vào mặt Lý Mạc Sầu và Hồng Lăng Ba, bây giờ Dương Quá và Lý Mạc Sầu giao đấu ác liệt với nhau, Lục Vô Song cứ chăm chú quan sát, quên mất Hồng Lăng Ba theo dõi mình.
Dương Quá nhún chân một cái, phi thân lên con lừa hoa của Lý Mạc Sầu, đồng thời búng tay trái, một chiếc Ngọc phong châm bắn vào đầu con lừa mà Hồng Lăng Ba đang cưỡi.
Lý Mạc Sầu cả giận phi thân về phía Dương Quá. Dương Quá nhảy khỏi yên, đảo cán cây phất trần, bộp một tiếng, đập vỡ đầu con lừa hoa, miệng gọi to:
– Tức phụ nhi, mau theo phu quân đi thôi.
Thân hình chàng đáp xuống lưng ngựa, cây phất trần đập túi bụi về đằng sau. Lục Vô Song lập tức phóng ngựa đi. Lý Mạc Sầu nếu thi triển khinh công, thì chạy một, hai dặm cũng có thể đuổi kịp bốn vó ngựa, nhưng vừa rồi còn hoảng bởi quái chiêu của Dương Quá, nên không dám sấn tới quá gần, chỉ thi triển tiểu cầm nã thủ đoạt lại cây phất trần mà thôi.
Con lừa Hồng Lăng Ba cưỡi bị trúng Ngọc phong châm, bỗng dưng phát cuồng, húc mạnh về phía Lý Mạc Sầu, há mồm mà đớp. Lý Mạc Sầu quát:
– Lăng Ba, ngươi làm sao thế?
Hồng Lăng Ba nói:
– Con lừa này điên rồi.
Nàng gò cương, khiến mồm nó bật máu, đột nhiên nó khuỵu xuống chết luôn, Hồng Lăng Ba nhảy ra, nói:
– Sư phụ, chúng ta đuổi theo!
Nhưng lúc này Dương, Lục hai người đã phóng ngựa đi xa nửa dặm, không tài gì đuổi kịp.
Lục Vô Song theo Dương Quá phóng ngựa đi một hồi, ngoảnh lại không thấy sư phụ đuổi theo, thì gọi:
– Đồ ngốc, ta bị đau ngực quá, hết chịu nổi rồi.
Dương Quá xuống ngựa, áp tai xuống đất nghe, hoàn toàn không thấy có tiếng chân đuổi theo, nói:
– Không sợ nữa, thong thả đi được rồi.
Thế là hai người sóng vai nhau mà đi.
Lục Vô Song thở dài, nói:
– Đồ ngốc, làm cách nào mà ngay cả cây phất trần của sư phụ ta, ngươi cũng đoạt được thế?
Dương Quá nói:
– Ta làm loạn lên một hồi, nàng ta thích chí, đem cây phất trần tặng luôn cho ta. Lão phu không tiện sử dụng tặng vật của tiểu cô nương ấy, nên trả lại cho nàng ta rồi.
Lục Vô Song nói:
– Hừ, tại sao nàng ta thích chí? Tại vì nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của ngươi chăng?
Nói câu này, mặt nàng bất giác ửng hồng. Dương Quá cười, nói:
– Nàng ta thấy ta ngốc nghếch nên thích chí, chắc thế.
Lục Vô Song nói:
– Hừ, thích cái nỗi gì mà thích!
Hai người đi thong thả một quãng, sợ Lý Mạc Sầu đuổi theo, lại giục ngựa phóng nhanh. Cứ đi lúc nhanh lúc chậm như thế đến lúc hoàng hôn. Dương Quá nói:
– Tức phụ nhi, nàng muốn giữ được mạng sống, thì đành chịu đau vết thương ở ngực, cố đi thêm một đêm nữa.
Lục Vô Song nói:
– Ngươi còn nói năng lung tung, thì cứ chờ đấy, xem ta dám làm gì hay không.
Dương Quá lè lưỡi, nói:
– Chỉ tiếc là ngựa mệt rồi, bắt nó chạy đêm nữa thì nó chết mất.
Lúc này trời sắp tối, bỗng nghe phía trước có nhiều tiếng ngựa hí, Dương Quá mừng nói:
– Chúng ta thay ngựa thôi.
Hai người giục ngựa, chạy hơn một dặm, thì thấy ngoài rìa làng buộc hơn trăm con ngựa, nguyên là đội kỵ binh Mông Cổ họ gặp sáng nay. Dương Quá nói:
– Cô nương hãy đợi ta ở đây, ta vào trong làng xem sao.
Rồi chàng xuống ngựa, đi vào trong làng. Chỉ thấy các cửa sổ của một tòa nhà lớn đều sáng ánh đèn. Dương Quá vọt tới bên một cửa sổ, nhìn vào trong, thấy một quan viên Mông Cổ ngồi xoay lưng ra phía cửa sổ. Dương Quá chợt nảy ra một kế: “Thay ngựa chẳng bằng đổi người”. Đợi một chút, thấy gã quan viên Mông Cổ đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng, người này chưa đến ba mươi tuổi, chính là gã quan viên mặc cẩm bào đã gặp sáng nay trên đường, trông cử chỉ phong thái rất oai vệ, chắc là một chức quan không nhỏ. Dương Quá chờ lúc y quay lưng lại, liền nhẹ nhàng gỡ khung cửa sổ, nhảy vào trong. Gã quan viên nghe có tiếng gió sau lưng, cánh tay trái đưa ngang, xoay người lại, mười ngón tay như hai bộ vuốt chim ưng, chộp ngay tới, chính là chiêu số “Đại lực ưng trảo công” lợi hại. Dương Quá hơi chột dạ, không ngờ gã quan viên Mông Cổ lại biết võ công, chàng vội nghiêng mình né tránh. Gã quan viên chộp mấy lần liền, đều bị Dương Quá dễ dàng tránh được.
Gã quan viên thời nhỏ từng được danh sư truyền thụ “ưng trảo công”, tự phụ mình giỏi võ, nhưng sau vài chiêu giao thủ với Dương Quá, đã hoàn toàn bị trói chân trói tay. Dương Quá thấy mười ngón tay gớm ghiếc của y lại chộp tới, chàng bèn dướn người lên, tay trái ấn vai trái, tay phải ấn vai phải của y, dồn lực ra hai tay, quát:
– Ngồi xuống!
Gã quan viên hai đầu gối mềm đi, ngồi phệt xuống, cảm thấy ngực tức, dường như máu cứ dồn lên, chỉ muốn phun ra miệng. Dương Quá đưa tay day day huyệt ở dưới vú hai cái, y mới thấy hết ngực, hít một hơi, từ từ đứng dậy, chăm chú nhìn Dương Quá một hồi, rồi hỏi:
– Ngươi là ai, tới đây làm gì?
Y nói tiếng Hán không chút ngọng nghịu.
Dương Quá cười cười, hỏi:
– Tên ngươi là gì? Giữ chức quan gì?
Gã quan viên trừng mắt nhìn chàng, lại định xông tới, Dương Quá chẳng thèm để ý, bước lại ngồi xuống chiếc ghế mà y ngồi ban nãy. Gã quan viên lao đến, hai tay đấm mạnh, Dương Quá không tốn chút sức lực nào, dễ dàng hóa giải từng chiêu của y, nói:
– Này, vai của ngươi bị thương rồi, chớ có dùng sức nữa.
Gã quan viên giật mình, hỏi:
– Bị thương gì chứ?
Y đưa tay trái sờ sờ vai bên phải, có một chỗ đau âm ỉ, vội đưa tay phải sờ sờ vai bên trái, cũng có một chỗ đau âm ỉ, hai chỗ ấy chỉ sờ đến mới đau, mà đau đến tận xương. Gã quan viên cả kinh, vội vạch áo, nhìn nghiêng, thấy vai bên trái có một nốt đỏ chỉ bằng cái lỗ kim, vai bên phải cũng thế. Y liền thịnh nộ, đối phương vừa rồi ấn tay lên vai y, chắc có giấu ám khí trong bàn tay, y không khỏi vừa sợ vừa giận, hỏi:
– Ngươi sử dụng loại ám khí gì? Có độc hay không?
Dương Quá mỉm cười, nói:
– Ngươi đã học võ, mà chả hiểu quy củ gì hết thế ư? Ám khí lớn không có độc, ám khí nhỏ dĩ nhiên có độc.
Gã quan viên tin đến chín phần, song vẫn hy vọng là Dương Quá chỉ dọa thôi, thần sắc bán tín bán nghi.
Dương Quá mỉm cười, nói:
– Vai ngươi trúng thần châm của ta, khí độc mỗi ngày ngấm sâu một tấc, khoảng sáu ngày sẽ ngấm vào tim, thì được chầu trời.
Gã quan viên rất muốn cầu xin giải dược, song không chịu mở miệng, tức giận nói:
– Đã thế, lão gia sẽ liều chết với ngươi một phen.
Nói rồi xông tới. Dương Quá né tránh, mỗi tay cầm một cái Ngọc phong châm, chờ khi gã quan viên giơ hai tay chộp đến, chàng phóng châm vào hai lòng bàn tay y. Gã quan viên cảm thấy giữa lòng bàn tay đau nhói, liền dừng bước, giơ lòng bàn tay lên coi, thấy chiếc kim nhỏ xíu đâm giữa lòng bàn tay, cả hai bàn tay tê dại, thì cả kinh, không dám hùng hổ nữa, nói:
– Coi như ta thua rồi!
Dương Quá cười ha ha, hỏi:
– Tên ngươi là gì?
Gã quan viên nói:
– Hạ quan Gia Luật Tấn, thỉnh vấn quý tính đại danh của anh hùng?
Dương Quá nói: Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
– Ta là Dương Quá. Ngươi làm quan gì ở Mông Cổ?
Gia Luật Tấn trả lời. Thì ra y là con trai của đại thừa tướng Mông Cổ Gia Luật Sở Tài. Gia Luật Sở Tài phò trợ Thành Cát Tư Hãn và Oa Khoát Đài[6] bình định bốn phương, công huân siêu việt, cho nên Gia Luật Tấn tuổi chưa nhiều, đã được phong chức đại quan là Biện Lương kinh lược sứ, lần này đi Biện Lương Hà Nam nhậm chức.
Dương Quá không hiểu Biện Lương kinh lược sứ là chức quan thế nào, chỉ gật đầu, nói:
– Hay lắm, hay lắm!
Gia Luật Tấn nói:
– Hạ quan không rõ đắc tội gì với Dương anh hùng, thật là hồ đồ vạn phần. Dương anh hùng cần gì, xin cứ phân phó.
Dương Quá cười cười, nói:
– Cũng chả đắc tội gì.
Chàng đột nhiên đứng dậy, nhảy qua cửa sổ mà đi. Gia Luật Tấn cả sợ, vội gọi:
– Dương anh hùng…
Y chạy ra bên cửa sổ, thì Dương Quá đã mất hút. Y kinh nghi bất định: “Người ấy chợt đến chợt đi, ta bị trúng độc châm của hắn, phải làm thế nào bây giờ?” Vội rút cây kim nhỏ ra khỏi lòng bàn tay, vai và lòng bàn tay ngứa ngáy rất khó chịu.
Đang tâm phiền ý loạn, thì Dương Quá đã trở lại, lần này có thêm một thiếu nữ, chính là Lục Vô Song. Gia Luật Tấn nói:
– A, Dương anh hùng đã trở lại!
Dương Quá chỉ Lục Vô Song, nói:
– Đây là tức phụ nhi của ta, ngươi hãy khấu đầu trước nàng!
Lục Vô Song quát:
– Ngươi bảo sao?
Rồi giơ tay tát chàng một cái. Dương Quá muốn tránh, nào có khó gì? Chẳng hiểu tại sao chàng lại thấy khoan khoái khi bị nàng đánh một chưởng, mắng nhiếc vài câu. Bốp một tiếng, bên má bị tát nóng rát lên. Gia Luật Tấn không biết hai người này thường ngày đùa giỡn kiểu gì, chỉ đoán võ công của Lục Vô Song cao hơn hẳn Dương Quá, y cứ ngẩn ngơ nhìn họ, không dám nói gì. Dương Quá xoa xoa bên má bị tát, cười nói với Gia Luật Tấn:
– Ngươi bị trúng độc thần châm của ta, nhưng không chết ngay đâu mà sợ. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn vâng lời ta, ta sẽ chữa khỏi cho ngươi.
Gia Luật Tấn nói:
– Hạ quan bình sinh ngưỡng mộ nhất các bậc anh hùng hảo hán, chỉ tiếc chưa từng gặp được người có bản lĩnh thật sự. Hôm nay may mắn được quen biết cao hiền, thực thỏa ước vọng bình sinh. Dương anh hùng không cứu chữa cho hạ quan, hạ quan dù chết cũng cam lòng.
Câu này vừa đề cao mình, lại vừa ca tụng đối phương. Dương Quá chưa bao giờ giao thiệp với quan viên, không biết rằng học vấn lớn nhất của người làm quan là phải nịnh bợ thượng ty, càng tinh thông hoạn lộ bao nhiêu, thì sự a dua càng kín đáo bấy nhiêu. Quan viên Mông Cổ vốn thô thiển chất phác, nhưng sau khi xuống Trung Nguyên, cũng dần dần nhiễm tập khí của quan trường Trung Quốc. Dương Quá được Gia Luật Tấn nịnh vài câu đã sướng rơn, giơ ngón tay cái tán thưởng, nói:
– Không ngờ ngươi lại là một hán tử rất có cốt khí. Nào lại đây, ta sẽ chữa trị cho ngươi.
Chàng liền dùng đá nam châm hút hai cái Ngọc phong châm ra khỏi vai Gia Luật Tấn, rồi xoa giải dược vào vai và hai lòng bàn tay y.
Lục Vô Song chưa từng nhìn thấy Ngọc phong châm, bây giờ thấy nó chỉ như sợi tóc, tưởng chừng bỏ xuống nước nó sẽ nổi lên, nghĩ thầm: “Một làn gió đủ thổi bay Ngọc phong châm không biết đi tận đâu, sao lại có thể dùng làm ám khí được kia chứ?” nàng trong bụng càng thêm thán phục Dương Quá, nhưng ngoài miệng lại nói:
– Sử dụng thứ ám khí âm tổn này thì còn gì là khí phách nam nhi, không sợ người ta cười cho hay sao?
Dương Quá cười cười, không thèm chấp, nói với Gia Luật Tấn:
– Hai ta muốn dựa hơi đại nhân, làm thị tòng cho đại nhân.
Gia Luật Tấn sợ hãi, vội nói:
– Dương anh hùng chỉ nói đùa, cần sai bảo gì, xin cứ phân phó.
Dương Quá nói:
– Ta không nói đùa đâu, quả thật bọn ta cần làm thị tòng cho đại nhân.
Gia Luật Tấn nghĩ thầm: “Chắc hai người này muốn làm quan, mong muốn tiến thân”, bèn lấy lại tư thế, ho một tiếng, nghiêm trang nói:
– Phải, đã giỏi võ nghệ rồi, mua một chức quan lớn, thì sẽ chóng tiến thân.
Dương Quá cười, nói:
– Điều này thì đại nhân hiểu sai rồi. Hai ta có một kẻ thù cực kỳ lợi hại đang đuổi theo, hai ta địch không nổi hắn, nên muốn giả làm thị tòng cho đại nhân, để tạm thời tránh né hắn.
Gia Luật Tấn có vẻ thất vọng, vẻ nghiêm trang trở lại tự nhiên, cười nịnh:
– Võ công cao siêu như hai vị, kẻ thù nào dám làm gì kia chứ. Nếu hắn đông người, hạ quan sẽ triệu tập binh mã, bắt chúng cho Dương anh hùng tùy ý xử trí.
Dương Quá nói:
– Ngay đến ta còn đánh không nổi hắn, đại nhân đừng phí công. Mau sai thị tòng mang y phục ra cho hai ta thay.
Câu này chàng nói rất tự nhiên, nhưng giọng nói đầy vẻ uy nghiêm, Gia Luật Tấn luôn miệng vâng dạ, sai thị tòng mang y phục ra. Dương, Lục hai người sang phòng khác thay quần áo. Lục Vô Song soi gương, thấy trong đó một quân quan Mông Cổ trẻ trung, xinh đẹp, mặc áo gấm, mắt sáng, răng trắng, tự cảm thấy thú vị.
Sáng hôm sau dậy sớm, Dương Quá và Lục Vô Song mỗi người ngồi trong một chiếc kiệu do kiệu phu khiêng đi, Gia Luật Tấn vẫn cưỡi ngựa như hôm qua, đi đến giờ Ngọ, nghe có tiếng chuông vàng đeo cổ lừa vang vang, từ xa lại gần, rồi vượt qua đoàn người ngựa. Lục Vô Song cười vui, nghĩ thầm: “Ngồi trong kiệu dưỡng thương, quả nhiên không gì bằng. Đồ ngốc nghĩ ra cách này kể cũng có lý. Thế này là mình sẽ được ngồi kiệu về đến Giang Nam”.
Cứ thế đi hai ngày, không còn nghe thấy tiếng chuông vàng, tức là Lý Mạc Sầu không quay lại tìm kiếm. Mấy gã đạo sĩ và đệ tử Cái Bang đuổi theo trả thù cũng mất tăm.
Ngày thứ ba, đoàn người đến Long Câu trại, đây là yếu địa giao thông giữa hai vùng Tần – Biện, chợ búa sầm uất. Dùng bữa tối xong, Gia Luật Tấn sang phòng của Dương Quá thỉnh giáo võ học, không tiếc lời tán dương tài nghệ của chàng. Dương Quá cũng chỉ vẽ cho một vài điều, Gia Luật Tấn đang chăm chú lắng nghe, thì một thị tòng hớt hải chạy vào nói:
– Khải bẩm đại nhân, lão đại nhân ở kinh có phái người mang thư đến.
Gia Luật Tấn mừng, nói:
– Được, ta sẽ sang gặp.
Y định đứng lên tạ tội với Dương Quá, nhưng lại nghĩ thầm: “Mình tiếp sứ giả mang thư đến trước mặt Dương Quá, để chứng tỏ mình coi Dương Quá như người thân tình, như thế Dương Quá sẽ dạy võ cho mình thật tận tình”, bèn bảo gã thị tòng:
– Bảo người ấy sang đây gặp ta.
Gã thị tòng vẻ mặt rất lạ, ấp úng:
– Lão… lão đại nhân…
Gia Luật Tấn phẩy tay, nói:
– Không sao hết, ngươi cứ dẫn hắn sang đây.
Gã thị tòng nói:
– Là lão đại nhân thân chinh…
Gia Luật Tấn cau mày, gắt:
– Đầy tớ gì dám nhiều lời, xéo đi…
Lời chưa dứt, có một người vén rèm tươi cười bước vào nói:
– Tấn nhi, con không ngờ ta tới phải không?
Gia Luật Tấn vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội quỳ xuống, nói:
– Cha, là lão nhân gia đến thật ư…
Người kia cười, nói:
– Phải, là ta thân chinh tới đây!
Người ấy chính là Gia Luật Sở Tài, đại thừa tướng Mông Cổ, phụ thân của Gia Luật Tấn. Bấy giờ, theo quan chế Mông Cổ, Gia Luật Sở Tài giữ chức Trung thư lệnh.
Dương Quá nghe Gia Luật Tấn gọi người kia là phụ thân, chàng không biết vị đó là đại thừa tướng đầy quyền thế, uy danh hàng vạn dặm, ở dưới một người, ở trên muôn người, chàng nhìn người ấy, thấy người ấy cũng chưa già, tướng mạo thanh nhã, trong vẻ uy nghiêm có ba phần hiền hòa, bất giác trong lòng nảy sinh ý kính nể.
Người ấy vừa ngồi xuống ghế, ngoài cửa lại thêm hai người bước vào, hành lễ với Gia Luật Tấn, gọi Gia Luật Tấn là “đại ca”. Hai người kia một nam một nữ, nam chừng hai mươi ba, hai mươi tư tuổi, nữ thì trạc tuổi Dương Quá. Gia Luật Tấn mừng rỡ nói:
– Nhị đệ, tam muội, cũng đến cả ư?
Rồi quay sang nói với phụ thân:
– Thưa phụ thân, phụ thân rời kinh, hài nhi không hề hay biết.
Gia Luật Sở Tài nói:
– Phải, có một việc lớn, nếu ta không thân chinh đến chủ trì, thì không thể yên lòng.
Lão đại nhân nhìn Dương Quá và đám thị tòng một cái, ngụ ý bảo chúng lui ra.
Gia Luật Tấn cảm thấy khó xử, vốn định khoát tay đuổi đám thị tòng ra ngoài, song lại không dám đắc tội với Dương Quá, vẻ mặt không khỏi lộ vẻ do dự. Dương Quá hiểu tâm ý của y, mỉm cười, tự bước ra. Gia Luật Sở Tài thấy Dương Quá có cử chỉ khác lạ, lúc mình bước vào, đám thị tòng đều rạp mình cúi chào, chỉ một mình gã thiếu niên ấy đứng nguyên, lúc này đường hoàng bước ra, tự nhiên tự tại như bậc công hầu, thì bất giác động lòng, hỏi Gia Luật Tấn:
– Người đó là ai vậy?
Gia Luật Tấn là một vị đại quan, nếu nói rõ lai lịch của Dương Quá trước mặt đệ, muội, thì mất hết thể diện, bèn thưa:
– Đấy là một vị bằng hữu mà hài nhi làm quen dọc đường. Phụ thân thân chinh đi xuống phương nam, không biết là vì việc gì?
Gia Luật Sở Tài thở dài, sắc mặt lo lắng, thong thả nói rõ nguyên do.
Nguyên sau khi đại hãn Mông Cổ Thành Cát Tư Hãn tạ thế, người con thứ ba là Oa Khoát Đài lên nối ngôi. Oa Khoát Đài làm đại hãn mười ba năm, thì qua đời, con trai là Quý Do lên nối ngôi. Quý Do hồ đồ, say sưa rượu ngon gái đẹp, làm đại hãn có ba năm đã đoản mệnh chết đi. Lúc này hoàng hậu của Quý Do buông mành nhiếp chính. Hoàng hậu tin dùng bọn tiểu nhân, loại bỏ các vị đại thần đại tướng tiền triều, triều chính vô cùng hỗn loạn. Tể tướng Gia Luật Sở Tài là vị nguyên lão ba triều, lại là khai quốc công thần, thấy việc làm sai trái của hoàng hậu, thường dùng lời lẽ chính trực can gián. Hoàng hậu thấy Gia Luật Sở Tài thường ngăn trở các chỉ dụ của mình, thì rất tức giận, nhưng vì Tể tướng vị cao vọng trọng, nhiều điều nói ra đều là chính lý, nên không thể không dao động. Gia Luật Sở Tài tự biết mình đắc tội với hoàng hậu, tính mạng cả gia đình thân thích hàng trăm người như trứng để đầu đẳng, bèn dâng lên hoàng hậu một bản tấu, nói rằng tình hình ở vùng Hà Nam không yên, cần phái đại thần đi lo liệu, tự nguyện xin được lĩnh chỉ lên đường. Hoàng hậu cả mừng, nghĩ bụng người này đi càng xa càng tốt, ngày ngày khỏi chướng mắt, bèn lập tức chuẩn tấu. Thế là Gia Luật Sở Tài liền đem theo thứ tử Gia Luật Tề, tam nữ Gia Luật Yến đi Hà Nam. Chuyến đi này danh nghĩa là vỗ an dân chúng, thực tình là để tránh họa.
Dương Quá về phòng ở, cùng với Lục Vô Song trò chuyện đùa bỡn một hồi, thì Lục Vô Song im lặng. Dương Quá nói mấy câu, không nghe hồi đáp, bèn ngồi xếp chân dụng công.
Lục Vô Song thấy buồn tẻ, nhìn sang thấy Dương Quá cúi đầu nhắm mắt, ngồi chán chê chẳng động đậy gì, bèn nói:
– Đồ ngốc, tại sao lúc này lại ngồi dụng công hả?
Dương Quá không đáp. Lục Vô Song tức giận:
– Dụng công thì lúc nào chẳng được, bây giờ ngươi có chịu tiếp chuyện ta hay không thì bảo?
Nàng đang định giơ tay đánh gãi ngứa chàng, thì Dương Quá đột nhiên ngồi thẳng dậy, nói nhỏ:
– Có người đang nhòm trộm trên mái nhà!
Lục Vô Song không hề nghe thấy chút động tĩnh gì, ngẩng đầu nhìn lên mái nhà một cái, nói nhỏ:
– Lại định lừa ta hả?
Dương Quá nói:
– Không phải ở phòng này, là ở gian nhà bên kia kìa.
Lục Vô Song càng không tin, cười cười, mắng nhỏ:
– Đồ ngốc!
Nàng cho rằng Dương Quá lại giả bộ ngớ ngẩn để trêu chọc nàng.
Dương Quá kéo kéo áo nàng, nói khẽ:
– Nếu là sư phụ của cô nương tìm đến, thì chúng ta phải trốn trước.
Lục Vô Song nghe hai chữ “sư phụ”, thì lưng toát mồ hôi lạnh, vội bám theo Dương Quá ra bên cửa sổ. Dương Quá chỉ lên mái nhà phía tây. Lục Vô Song ngẩng nhìn theo, quả nhiên thấy có một bóng đen mặc đồ đen nằm phục trên đó. Đêm nay cuối tháng, không có trăng, sao thì mờ, nếu không căng mắt quan sát khó lòng nhận biết. Lục Vô Song thầm thán phục: “Đồ ngốc làm sao phát giác được thế không biết?” Nàng biết sư phụ rất tự phụ, đi đêm vẫn mặc đạo bào màu vàng, không thèm mặc đồ đen, bèn ghé tai Dương Quá nói nhỏ:
– Không phải sư phụ đâu.
Lời vừa dứt, hắc y nhân bỗng đứng thẳng dậy, chạy trên mái nhà đến chỗ cửa sổ buồng cha con Gia Luật Tấn, dùng chân móc khuôn cửa sổ, rồi cầm đao nhảy vào trong buồng, miệng quát:
– Gia Luật Sở Tài, đêm nay ta cùng chết với ngươi ở đây!
Thì ra là một giọng nữ nhân.
Dương Quá nghĩ thầm: “Nữ nhân này thân pháp mau lẹ, võ công chắc là hơn hẳn Gia Luật Tấn, chỉ e lão đại nhân khó toàn tính mạng”. Lục Vô Song giục:
– Ta đến mau!
Hai người chạy tới bên ngoài cửa sổ, ngó vào bên trong.
Chỉ thấy Gia Luật Tấn giơ chiếc ghế đang giao đấu với hắc y nữ tử. Nữ tử tuy tuổi còn trẻ, nhưng đao pháp hiểm ác, thanh liễu diệp đao trong tay nàng ta sắc bén dị thường, chém mấy nhát, chiếc ghế đã gãy nát thành nhiều mảnh. Gia Luật Tấn thấy không chống nổi, gọi:
– Phụ thân, mau tránh đi!
Rồi lớn tiếng gọi:
– Người đâu!
Hắc y thiếu nữ tung cước đá một cái, Gia Luật Tấn không kịp đề phòng, bị trúng vào thắt lưng ngã sấp xuống. Hắc y thiếu nữ liền lao tới, vung đao chém thẳng xuống đầu Gia Luật Sở Tài.
Dương Quá nghĩ thầm: “Nguy rồi! Cứu người trước đã rồi sẽ tính sau”, chàng đang định phóng Ngọc phong châm tới cổ tay thiếu nữ, thì nghe một giọng nữ vang lên:
– Không được vô lễ!
Đó là Gia Luật Yến, con gái của Gia Luật Sở Tài. Gia Luật Yến tay phải xuất chưởng đánh tới mặt hắc y thiếu nữ, tay trái dùng thủ pháp tay không đoạt binh khí để cướp đao của thiếu nữ. Hai tay nàng phối hợp cực khéo, hắc y thiếu nữ nghiêng đầu tránh chưởng, thì cổ tay đã bị Gia Luật Yến chộp lấy, vội tung cước đá ra, buộc Gia Luật Yến phải lùi lại, mới không bị cướp mất đao. Dương Quá thấy hai thiếu nữ đều xuất thủ thần tốc, chàng thầm kinh ngạc. Trong giây lát, hai nàng đã trao đổi bảy, tám chiêu.
Lúc này đã có mươi vệ sĩ chạy đến cửa, thấy hai thiếu nữ đang giao đấu, họ đều muốn xông vào, nhưng Gia Luật Tấn nói:
– Hượm đã, tam tiểu thư không cần các ngươi trợ thủ.
Dương Quá nói nhỏ với Lục Vô Song:
– Tức phụ nhi, hai cô nương kia võ công cao hơn nàng đấy!
Lục Vô Song cả giận, nghiêng người giáng cho một chưởng. Dương Quá vừa cười vừa tránh, nói:
– Đừng làm ồn, hãy xem người ta giao đấu thì hơn.
Lục Vô Song nói:
– Vậy ngươi thử nói thật ta nghe, rốt cuộc ta cao hơn họ, hay là họ cao hơn ta?
Dương Quá nói nhỏ:
– Một đấu một, thì hai cô nương kia đều không bằng nàng. Nàng một mình đánh hai cô nương ấy, nếu chỉ luận về võ công, chắc nàng sẽ thua. Nhưng lối đánh của hai cô nương kia quá thật thà, không hề mưu trí, quỷ kế đa đoan, hiểm ác như nàng, cho nên cuối cùng sẽ bị thua nàng.
Lục Vô Song thầm khoái chí, nói nhỏ:
– Cái gì mà quỷ kế đa đoan, nói về quỷ kế đa đoan, thì chẳng ai trên đời sánh kịp Ngốc đại gia Đồ ngốc nhà này!
Dương Quá mỉm cười, nói:
– Như thế là nàng được làm Ngốc đại nương rồi còn gì?
Lục Vô Song xì nhẹ một tiếng.
Hai thiếu nữ đấu một hồi, Gia Luật Yến cuối cùng tay không vũ khí, mấy lần cố đoạt liễu diệp đao của đối phương không được, toàn phải né tránh, không cách gì trả đòn.
Gia Luật Tề nói:
– Tam muội, để huynh đấu thử.
Chàng trai tiến vào, tay phải tung liền ba chưởng. Gia Luật Yến lui ra, đứng bên tường, nói:
– Được, để ca ca thử.
Dương Quá mới ngắm Gia Luật Tề xuất thủ ba chiêu, đã thầm kinh dị. Thấy chàng ta tay trái chống nạnh, thủy chung không động, tay phải duỗi ra co vào, không hề di động cước bộ, linh hoạt đối phó với đơn đao của đối phương, chiêu số tinh diệu, bộ vị chuẩn xác, quả thật bất phàm, thì nghĩ thầm: “Người này cừ thật, võ công tựa hồ là phái Toàn Chân, song lại không phải”.
Lục Vô Song nói:
– Đồ ngốc, võ công chàng trai kia cao hơn ngươi nhiều lắm.
Dương Quá mải nhìn, không nghe thấy lời của Lục Vô Song.
Chàng chưa nói xong, Hồng Lăng Ba đã rút kiếm khỏi bao, nhưng lạ chưa, trong tay nàng chỉ có cán kiếm, còn lưỡi kiếm thì nằm lại trong bao. Nàng kinh ngạc, chợt hiểu, thì ra khi trả kiếm, Dương Quá đã nhân lúc hơi dùng dằng mà ngầm dùng lực bẻ gãy kiếm. Lý Mạc Sầu mặt biến sắc. Dương Quá nói:
– Bần đạo vốn không muốn động thủ với các cô nương hậu bối vừa trẻ trung vừa xinh xắn, nhưng cô nương đã nhất quyết đòi quá chiêu với bần đạo, thì thế này vậy, bần đạo sẽ tay không tiếp ba chiêu phất trần của cô nương. Đôi bên nói rõ trước, như vậy chỉ ba chiêu thôi. Nếu cô nương địch nổi, thì bần đạo sẽ tha cho cô nương đi. Nhưng sau ba chiêu, cô nương nhất định không được bám theo bần đạo nghe chưa?
Dương Quá biết tình thế này không động thủ không xong, nhưng nếu tỷ thí thật sự, dĩ nhiên chàng hoàn toàn không phải là đối thủ của Lý Mạc Sầu, bèn giả bộ mình là bậc tiền bối, dùng lời lẽ nói khích nàng ta, để nàng ta đáp ứng chỉ đấu ba chiêu, không thể phát chiêu thứ tư, mình đã không địch nổi nàng ta, thì dù có dùng binh khí hay không cũng vậy, cốt sao nàng đừng giở hết chiêu số vô cùng lợi hại của cây phất trần.
Lý Mạc Sầu không hiểu dụng ý của chàng, nghĩ thầm: “Tên tiểu tử như ngươi mà tiếp nổi ba chiêu của ta ư?” bèn nói:
– Được, lão tiền bối, hậu bối xin lĩnh giáo.
Dương Quá nói:
– Không dám…
Đột nhiên chỉ thấy màu vàng chao động, đằng trước đằng sau đều là hình bóng cây phất trần. Đây là chiêu “Vô khổng bất nhật” của Lý Mạc Sầu, nhắm đánh toàn thân đối phương, tuy chỉ một chiêu, nhưng lại bao hàm mấy chục chiêu, cùng lúc điểm tất cả các đại huyệt trên thân thể chàng. Ban nãy nàng thấy Dương Quá giao thủ với hai lão hóa tử, kiếm pháp tinh diệu, chẳng phải tầm thường, muốn trong ba chiêu đả thương chàng, cũng không dễ gì, thế là nàng bèn sử luôn chiêu “Tam vô tam bất thủ” bình sinh đắc ý nhất.
Chiêu số này là do nàng sáng tạo, ngay Tiểu Long Nữ cũng chưa được biết, Dương Quá nhìn thấy thì giật mình. Đây là chiêu quả thực không thể chống đỡ, tránh sang bên trái, thì huyệt đạo bên phải sẽ bị điểm, tránh đằng trước, thì huyệt đạo đằng sau sẽ bị thương, chỉ có cao thủ trên tài Lý Mạc Sầu, mới có thể dùng chiêu nguy hiểm đánh chính diện, buộc Lý Mạc Sầu phải thu cây phất trần về tự cứu. Dương Quá dĩ nhiên không có cái tài đó, trong lúc nguy cấp bỗng lộn người một cái trồng cây chuối, vận công phu mà Âu Dương Phong truyền thụ, kinh mạch nghịch hành, phong bế hết thảy huyệt đạo toàn thân, chỉ cảm thấy vô số huyệt đạo cùng lúc hơi tê tê, hoàn toàn vô sự. Thân hình chàng chuyển gấp, cước bộ tức thời tung đòn đá ra.
Lý Mạc Sầu mắt thấy rõ ràng đã điểm trúng nhiều huyệt đạo của Dương Quá, vậy mà chàng vẫn còn khả năng trả đòn, thì hết sức lấy làm lạ, liền sử chiêu “Vô sở bất chí”. Chiêu này chỉ điểm các huyệt đạo thiên môn toàn thân. Dương Quá đầu chống đất, tay trái đánh vào huyệt Ủy Trung ở bên trong gối phải của nàng. Lý Mạc Sầu càng kinh ngạc, vội né tránh, lập tức sử chiêu “Vô sở bất vi”. Chiêu này không điểm huyệt nữa, mà chuyên dùng để đánh vào các chỗ mềm trên cơ thể người, như con mắt, cổ họng, bụng dưới, hạ âm, cực kỳ hiểm độc. Nhưng khi nàng luyện tập độc chiêu này, nàng đâu nghĩ rằng trên thế gian có kẻ lúc động võ lại lộn ngược, đầu dưới đất, chân trên trời. Lúc này gấp gáp xuất chiêu, cứ như đã luyện thành thạo mà đánh ra, thành thử đánh con mắt hóa thành đánh bắp chân, đánh cổ họng hóa thành đánh cẳng chân, đánh bụng dưới trở thành đánh trúng đùi, đánh hạ âm trở thành đánh ngực, định đánh chỗ mềm, hóa thành đánh vào chỗ cứng, đòn này chẳng đem lại chút công hiệu gì.
Lý Mạc Sầu quá sửng sốt, trong đời nàng đã đánh không ít trận lớn trận nhỏ, từng giao đấu với những người võ công cao hơn nàng, có điều là lúc lâm trận nàng đều tiên liệu chu toàn, hoặc công hoặc thủ, hoặc đánh hoặc tránh, đã có dự tính từ trước, không ngờ một gã tiểu đạo sĩ lại có võ công ngoài sức tưởng tượng thế này, nàng ngẩn ra, thì Dương Quá đột nhiên há miệng, cắn đuôi cây phất trần của nàng, bật người đứng thẳng dậy. Lý Mạc Sầu thấy tay chấn động, cây phất trần đã bị đối phương đoạt mất.
Tại cuộc luận kiếm lần thứ hai trên đỉnh Hoa Sơn, Âu Dương Phong nghịch vận kinh mạch, cắn trúng ngón tay của Hoàng Dược Sư, suýt nữa lấy mạng Hoàng Dược Sư. Trong lúc nghịch vận kinh mạch, môi miệng vận khí, một há một mím, tự nhiên nảy sinh ý định cắn người. Lực của mọi bộ vị trên cơ thể người, không chỗ nào lợi hại bằng răng, người ta có thể dùng răng cắn vỡ hạt hồ đào, trong khi lực tay của một đại lực sĩ cũng không thể bóp vỡ nổi cái vỏ cứng của hạt hồ đào. Bởi vậy, nội lực của Dương Quá tuy thua xa Lý Mạc Sầu, song chàng dùng răng cắn đã đoạt được cây phất trần là thứ binh khí mà nàng ta dùng để dương uy hơn mười năm nay.
Biến cố bất ngờ này khiến Hồng Lăng Ba và Lục Vô Song cùng sửng sốt kêu lên, Lý Mạc Sầu tuy kinh ngạc, nhưng không chút hoảng sợ, song chưởng vỗ nhẹ, thi triển Xích Luyện thần chưởng, đánh ra để đoạt lại cây phất trần. Một chưởng sắp tung ra, thì đột nhiên kêu lên:
– Ồ, thì ra là ngươi, sư phụ của ngươi đâu rồi?
Nguyên bùn đất bôi vẽ trên mặt Dương Quá sau hai phen lộn người gấp rút đã bị bong ra, rơi xuống, để lộ một nửa bản lai diện mục của chàng, đồng thời Hồng Lăng Ba cũng đã nhận ra Lục Vô Song, thốt lên:
– Sư phụ, là sư muội đây này.
Từ đầu Lục Vô Song không dám nhìn thẳng vào mặt Lý Mạc Sầu và Hồng Lăng Ba, bây giờ Dương Quá và Lý Mạc Sầu giao đấu ác liệt với nhau, Lục Vô Song cứ chăm chú quan sát, quên mất Hồng Lăng Ba theo dõi mình.
Dương Quá nhún chân một cái, phi thân lên con lừa hoa của Lý Mạc Sầu, đồng thời búng tay trái, một chiếc Ngọc phong châm bắn vào đầu con lừa mà Hồng Lăng Ba đang cưỡi.
Lý Mạc Sầu cả giận phi thân về phía Dương Quá. Dương Quá nhảy khỏi yên, đảo cán cây phất trần, bộp một tiếng, đập vỡ đầu con lừa hoa, miệng gọi to:
– Tức phụ nhi, mau theo phu quân đi thôi.
Thân hình chàng đáp xuống lưng ngựa, cây phất trần đập túi bụi về đằng sau. Lục Vô Song lập tức phóng ngựa đi. Lý Mạc Sầu nếu thi triển khinh công, thì chạy một, hai dặm cũng có thể đuổi kịp bốn vó ngựa, nhưng vừa rồi còn hoảng bởi quái chiêu của Dương Quá, nên không dám sấn tới quá gần, chỉ thi triển tiểu cầm nã thủ đoạt lại cây phất trần mà thôi.
Con lừa Hồng Lăng Ba cưỡi bị trúng Ngọc phong châm, bỗng dưng phát cuồng, húc mạnh về phía Lý Mạc Sầu, há mồm mà đớp. Lý Mạc Sầu quát:
– Lăng Ba, ngươi làm sao thế?
Hồng Lăng Ba nói:
– Con lừa này điên rồi.
Nàng gò cương, khiến mồm nó bật máu, đột nhiên nó khuỵu xuống chết luôn, Hồng Lăng Ba nhảy ra, nói:
– Sư phụ, chúng ta đuổi theo!
Nhưng lúc này Dương, Lục hai người đã phóng ngựa đi xa nửa dặm, không tài gì đuổi kịp.
Lục Vô Song theo Dương Quá phóng ngựa đi một hồi, ngoảnh lại không thấy sư phụ đuổi theo, thì gọi:
– Đồ ngốc, ta bị đau ngực quá, hết chịu nổi rồi.
Dương Quá xuống ngựa, áp tai xuống đất nghe, hoàn toàn không thấy có tiếng chân đuổi theo, nói:
– Không sợ nữa, thong thả đi được rồi.
Thế là hai người sóng vai nhau mà đi.
Lục Vô Song thở dài, nói:
– Đồ ngốc, làm cách nào mà ngay cả cây phất trần của sư phụ ta, ngươi cũng đoạt được thế?
Dương Quá nói:
– Ta làm loạn lên một hồi, nàng ta thích chí, đem cây phất trần tặng luôn cho ta. Lão phu không tiện sử dụng tặng vật của tiểu cô nương ấy, nên trả lại cho nàng ta rồi.
Lục Vô Song nói:
– Hừ, tại sao nàng ta thích chí? Tại vì nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của ngươi chăng?
Nói câu này, mặt nàng bất giác ửng hồng. Dương Quá cười, nói:
– Nàng ta thấy ta ngốc nghếch nên thích chí, chắc thế.
Lục Vô Song nói:
– Hừ, thích cái nỗi gì mà thích!
Hai người đi thong thả một quãng, sợ Lý Mạc Sầu đuổi theo, lại giục ngựa phóng nhanh. Cứ đi lúc nhanh lúc chậm như thế đến lúc hoàng hôn. Dương Quá nói:
– Tức phụ nhi, nàng muốn giữ được mạng sống, thì đành chịu đau vết thương ở ngực, cố đi thêm một đêm nữa.
Lục Vô Song nói:
– Ngươi còn nói năng lung tung, thì cứ chờ đấy, xem ta dám làm gì hay không.
Dương Quá lè lưỡi, nói:
– Chỉ tiếc là ngựa mệt rồi, bắt nó chạy đêm nữa thì nó chết mất.
Lúc này trời sắp tối, bỗng nghe phía trước có nhiều tiếng ngựa hí, Dương Quá mừng nói:
– Chúng ta thay ngựa thôi.
Hai người giục ngựa, chạy hơn một dặm, thì thấy ngoài rìa làng buộc hơn trăm con ngựa, nguyên là đội kỵ binh Mông Cổ họ gặp sáng nay. Dương Quá nói:
– Cô nương hãy đợi ta ở đây, ta vào trong làng xem sao.
Rồi chàng xuống ngựa, đi vào trong làng. Chỉ thấy các cửa sổ của một tòa nhà lớn đều sáng ánh đèn. Dương Quá vọt tới bên một cửa sổ, nhìn vào trong, thấy một quan viên Mông Cổ ngồi xoay lưng ra phía cửa sổ. Dương Quá chợt nảy ra một kế: “Thay ngựa chẳng bằng đổi người”. Đợi một chút, thấy gã quan viên Mông Cổ đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng, người này chưa đến ba mươi tuổi, chính là gã quan viên mặc cẩm bào đã gặp sáng nay trên đường, trông cử chỉ phong thái rất oai vệ, chắc là một chức quan không nhỏ. Dương Quá chờ lúc y quay lưng lại, liền nhẹ nhàng gỡ khung cửa sổ, nhảy vào trong. Gã quan viên nghe có tiếng gió sau lưng, cánh tay trái đưa ngang, xoay người lại, mười ngón tay như hai bộ vuốt chim ưng, chộp ngay tới, chính là chiêu số “Đại lực ưng trảo công” lợi hại. Dương Quá hơi chột dạ, không ngờ gã quan viên Mông Cổ lại biết võ công, chàng vội nghiêng mình né tránh. Gã quan viên chộp mấy lần liền, đều bị Dương Quá dễ dàng tránh được.
Gã quan viên thời nhỏ từng được danh sư truyền thụ “ưng trảo công”, tự phụ mình giỏi võ, nhưng sau vài chiêu giao thủ với Dương Quá, đã hoàn toàn bị trói chân trói tay. Dương Quá thấy mười ngón tay gớm ghiếc của y lại chộp tới, chàng bèn dướn người lên, tay trái ấn vai trái, tay phải ấn vai phải của y, dồn lực ra hai tay, quát:
– Ngồi xuống!
Gã quan viên hai đầu gối mềm đi, ngồi phệt xuống, cảm thấy ngực tức, dường như máu cứ dồn lên, chỉ muốn phun ra miệng. Dương Quá đưa tay day day huyệt ở dưới vú hai cái, y mới thấy hết ngực, hít một hơi, từ từ đứng dậy, chăm chú nhìn Dương Quá một hồi, rồi hỏi:
– Ngươi là ai, tới đây làm gì?
Y nói tiếng Hán không chút ngọng nghịu.
Dương Quá cười cười, hỏi:
– Tên ngươi là gì? Giữ chức quan gì?
Gã quan viên trừng mắt nhìn chàng, lại định xông tới, Dương Quá chẳng thèm để ý, bước lại ngồi xuống chiếc ghế mà y ngồi ban nãy. Gã quan viên lao đến, hai tay đấm mạnh, Dương Quá không tốn chút sức lực nào, dễ dàng hóa giải từng chiêu của y, nói:
– Này, vai của ngươi bị thương rồi, chớ có dùng sức nữa.
Gã quan viên giật mình, hỏi:
– Bị thương gì chứ?
Y đưa tay trái sờ sờ vai bên phải, có một chỗ đau âm ỉ, vội đưa tay phải sờ sờ vai bên trái, cũng có một chỗ đau âm ỉ, hai chỗ ấy chỉ sờ đến mới đau, mà đau đến tận xương. Gã quan viên cả kinh, vội vạch áo, nhìn nghiêng, thấy vai bên trái có một nốt đỏ chỉ bằng cái lỗ kim, vai bên phải cũng thế. Y liền thịnh nộ, đối phương vừa rồi ấn tay lên vai y, chắc có giấu ám khí trong bàn tay, y không khỏi vừa sợ vừa giận, hỏi:
– Ngươi sử dụng loại ám khí gì? Có độc hay không?
Dương Quá mỉm cười, nói:
– Ngươi đã học võ, mà chả hiểu quy củ gì hết thế ư? Ám khí lớn không có độc, ám khí nhỏ dĩ nhiên có độc.
Gã quan viên tin đến chín phần, song vẫn hy vọng là Dương Quá chỉ dọa thôi, thần sắc bán tín bán nghi.
Dương Quá mỉm cười, nói:
– Vai ngươi trúng thần châm của ta, khí độc mỗi ngày ngấm sâu một tấc, khoảng sáu ngày sẽ ngấm vào tim, thì được chầu trời.
Gã quan viên rất muốn cầu xin giải dược, song không chịu mở miệng, tức giận nói:
– Đã thế, lão gia sẽ liều chết với ngươi một phen.
Nói rồi xông tới. Dương Quá né tránh, mỗi tay cầm một cái Ngọc phong châm, chờ khi gã quan viên giơ hai tay chộp đến, chàng phóng châm vào hai lòng bàn tay y. Gã quan viên cảm thấy giữa lòng bàn tay đau nhói, liền dừng bước, giơ lòng bàn tay lên coi, thấy chiếc kim nhỏ xíu đâm giữa lòng bàn tay, cả hai bàn tay tê dại, thì cả kinh, không dám hùng hổ nữa, nói:
– Coi như ta thua rồi!
Dương Quá cười ha ha, hỏi:
– Tên ngươi là gì?
Gã quan viên nói:
– Hạ quan Gia Luật Tấn, thỉnh vấn quý tính đại danh của anh hùng?
Dương Quá nói: Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
– Ta là Dương Quá. Ngươi làm quan gì ở Mông Cổ?
Gia Luật Tấn trả lời. Thì ra y là con trai của đại thừa tướng Mông Cổ Gia Luật Sở Tài. Gia Luật Sở Tài phò trợ Thành Cát Tư Hãn và Oa Khoát Đài[6] bình định bốn phương, công huân siêu việt, cho nên Gia Luật Tấn tuổi chưa nhiều, đã được phong chức đại quan là Biện Lương kinh lược sứ, lần này đi Biện Lương Hà Nam nhậm chức.
Dương Quá không hiểu Biện Lương kinh lược sứ là chức quan thế nào, chỉ gật đầu, nói:
– Hay lắm, hay lắm!
Gia Luật Tấn nói:
– Hạ quan không rõ đắc tội gì với Dương anh hùng, thật là hồ đồ vạn phần. Dương anh hùng cần gì, xin cứ phân phó.
Dương Quá cười cười, nói:
– Cũng chả đắc tội gì.
Chàng đột nhiên đứng dậy, nhảy qua cửa sổ mà đi. Gia Luật Tấn cả sợ, vội gọi:
– Dương anh hùng…
Y chạy ra bên cửa sổ, thì Dương Quá đã mất hút. Y kinh nghi bất định: “Người ấy chợt đến chợt đi, ta bị trúng độc châm của hắn, phải làm thế nào bây giờ?” Vội rút cây kim nhỏ ra khỏi lòng bàn tay, vai và lòng bàn tay ngứa ngáy rất khó chịu.
Đang tâm phiền ý loạn, thì Dương Quá đã trở lại, lần này có thêm một thiếu nữ, chính là Lục Vô Song. Gia Luật Tấn nói:
– A, Dương anh hùng đã trở lại!
Dương Quá chỉ Lục Vô Song, nói:
– Đây là tức phụ nhi của ta, ngươi hãy khấu đầu trước nàng!
Lục Vô Song quát:
– Ngươi bảo sao?
Rồi giơ tay tát chàng một cái. Dương Quá muốn tránh, nào có khó gì? Chẳng hiểu tại sao chàng lại thấy khoan khoái khi bị nàng đánh một chưởng, mắng nhiếc vài câu. Bốp một tiếng, bên má bị tát nóng rát lên. Gia Luật Tấn không biết hai người này thường ngày đùa giỡn kiểu gì, chỉ đoán võ công của Lục Vô Song cao hơn hẳn Dương Quá, y cứ ngẩn ngơ nhìn họ, không dám nói gì. Dương Quá xoa xoa bên má bị tát, cười nói với Gia Luật Tấn:
– Ngươi bị trúng độc thần châm của ta, nhưng không chết ngay đâu mà sợ. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn vâng lời ta, ta sẽ chữa khỏi cho ngươi.
Gia Luật Tấn nói:
– Hạ quan bình sinh ngưỡng mộ nhất các bậc anh hùng hảo hán, chỉ tiếc chưa từng gặp được người có bản lĩnh thật sự. Hôm nay may mắn được quen biết cao hiền, thực thỏa ước vọng bình sinh. Dương anh hùng không cứu chữa cho hạ quan, hạ quan dù chết cũng cam lòng.
Câu này vừa đề cao mình, lại vừa ca tụng đối phương. Dương Quá chưa bao giờ giao thiệp với quan viên, không biết rằng học vấn lớn nhất của người làm quan là phải nịnh bợ thượng ty, càng tinh thông hoạn lộ bao nhiêu, thì sự a dua càng kín đáo bấy nhiêu. Quan viên Mông Cổ vốn thô thiển chất phác, nhưng sau khi xuống Trung Nguyên, cũng dần dần nhiễm tập khí của quan trường Trung Quốc. Dương Quá được Gia Luật Tấn nịnh vài câu đã sướng rơn, giơ ngón tay cái tán thưởng, nói:
– Không ngờ ngươi lại là một hán tử rất có cốt khí. Nào lại đây, ta sẽ chữa trị cho ngươi.
Chàng liền dùng đá nam châm hút hai cái Ngọc phong châm ra khỏi vai Gia Luật Tấn, rồi xoa giải dược vào vai và hai lòng bàn tay y.
Lục Vô Song chưa từng nhìn thấy Ngọc phong châm, bây giờ thấy nó chỉ như sợi tóc, tưởng chừng bỏ xuống nước nó sẽ nổi lên, nghĩ thầm: “Một làn gió đủ thổi bay Ngọc phong châm không biết đi tận đâu, sao lại có thể dùng làm ám khí được kia chứ?” nàng trong bụng càng thêm thán phục Dương Quá, nhưng ngoài miệng lại nói:
– Sử dụng thứ ám khí âm tổn này thì còn gì là khí phách nam nhi, không sợ người ta cười cho hay sao?
Dương Quá cười cười, không thèm chấp, nói với Gia Luật Tấn:
– Hai ta muốn dựa hơi đại nhân, làm thị tòng cho đại nhân.
Gia Luật Tấn sợ hãi, vội nói:
– Dương anh hùng chỉ nói đùa, cần sai bảo gì, xin cứ phân phó.
Dương Quá nói:
– Ta không nói đùa đâu, quả thật bọn ta cần làm thị tòng cho đại nhân.
Gia Luật Tấn nghĩ thầm: “Chắc hai người này muốn làm quan, mong muốn tiến thân”, bèn lấy lại tư thế, ho một tiếng, nghiêm trang nói:
– Phải, đã giỏi võ nghệ rồi, mua một chức quan lớn, thì sẽ chóng tiến thân.
Dương Quá cười, nói:
– Điều này thì đại nhân hiểu sai rồi. Hai ta có một kẻ thù cực kỳ lợi hại đang đuổi theo, hai ta địch không nổi hắn, nên muốn giả làm thị tòng cho đại nhân, để tạm thời tránh né hắn.
Gia Luật Tấn có vẻ thất vọng, vẻ nghiêm trang trở lại tự nhiên, cười nịnh:
– Võ công cao siêu như hai vị, kẻ thù nào dám làm gì kia chứ. Nếu hắn đông người, hạ quan sẽ triệu tập binh mã, bắt chúng cho Dương anh hùng tùy ý xử trí.
Dương Quá nói:
– Ngay đến ta còn đánh không nổi hắn, đại nhân đừng phí công. Mau sai thị tòng mang y phục ra cho hai ta thay.
Câu này chàng nói rất tự nhiên, nhưng giọng nói đầy vẻ uy nghiêm, Gia Luật Tấn luôn miệng vâng dạ, sai thị tòng mang y phục ra. Dương, Lục hai người sang phòng khác thay quần áo. Lục Vô Song soi gương, thấy trong đó một quân quan Mông Cổ trẻ trung, xinh đẹp, mặc áo gấm, mắt sáng, răng trắng, tự cảm thấy thú vị.
Sáng hôm sau dậy sớm, Dương Quá và Lục Vô Song mỗi người ngồi trong một chiếc kiệu do kiệu phu khiêng đi, Gia Luật Tấn vẫn cưỡi ngựa như hôm qua, đi đến giờ Ngọ, nghe có tiếng chuông vàng đeo cổ lừa vang vang, từ xa lại gần, rồi vượt qua đoàn người ngựa. Lục Vô Song cười vui, nghĩ thầm: “Ngồi trong kiệu dưỡng thương, quả nhiên không gì bằng. Đồ ngốc nghĩ ra cách này kể cũng có lý. Thế này là mình sẽ được ngồi kiệu về đến Giang Nam”.
Cứ thế đi hai ngày, không còn nghe thấy tiếng chuông vàng, tức là Lý Mạc Sầu không quay lại tìm kiếm. Mấy gã đạo sĩ và đệ tử Cái Bang đuổi theo trả thù cũng mất tăm.
Ngày thứ ba, đoàn người đến Long Câu trại, đây là yếu địa giao thông giữa hai vùng Tần – Biện, chợ búa sầm uất. Dùng bữa tối xong, Gia Luật Tấn sang phòng của Dương Quá thỉnh giáo võ học, không tiếc lời tán dương tài nghệ của chàng. Dương Quá cũng chỉ vẽ cho một vài điều, Gia Luật Tấn đang chăm chú lắng nghe, thì một thị tòng hớt hải chạy vào nói:
– Khải bẩm đại nhân, lão đại nhân ở kinh có phái người mang thư đến.
Gia Luật Tấn mừng, nói:
– Được, ta sẽ sang gặp.
Y định đứng lên tạ tội với Dương Quá, nhưng lại nghĩ thầm: “Mình tiếp sứ giả mang thư đến trước mặt Dương Quá, để chứng tỏ mình coi Dương Quá như người thân tình, như thế Dương Quá sẽ dạy võ cho mình thật tận tình”, bèn bảo gã thị tòng:
– Bảo người ấy sang đây gặp ta.
Gã thị tòng vẻ mặt rất lạ, ấp úng:
– Lão… lão đại nhân…
Gia Luật Tấn phẩy tay, nói:
– Không sao hết, ngươi cứ dẫn hắn sang đây.
Gã thị tòng nói:
– Là lão đại nhân thân chinh…
Gia Luật Tấn cau mày, gắt:
– Đầy tớ gì dám nhiều lời, xéo đi…
Lời chưa dứt, có một người vén rèm tươi cười bước vào nói:
– Tấn nhi, con không ngờ ta tới phải không?
Gia Luật Tấn vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội quỳ xuống, nói:
– Cha, là lão nhân gia đến thật ư…
Người kia cười, nói:
– Phải, là ta thân chinh tới đây!
Người ấy chính là Gia Luật Sở Tài, đại thừa tướng Mông Cổ, phụ thân của Gia Luật Tấn. Bấy giờ, theo quan chế Mông Cổ, Gia Luật Sở Tài giữ chức Trung thư lệnh.
Dương Quá nghe Gia Luật Tấn gọi người kia là phụ thân, chàng không biết vị đó là đại thừa tướng đầy quyền thế, uy danh hàng vạn dặm, ở dưới một người, ở trên muôn người, chàng nhìn người ấy, thấy người ấy cũng chưa già, tướng mạo thanh nhã, trong vẻ uy nghiêm có ba phần hiền hòa, bất giác trong lòng nảy sinh ý kính nể.
Người ấy vừa ngồi xuống ghế, ngoài cửa lại thêm hai người bước vào, hành lễ với Gia Luật Tấn, gọi Gia Luật Tấn là “đại ca”. Hai người kia một nam một nữ, nam chừng hai mươi ba, hai mươi tư tuổi, nữ thì trạc tuổi Dương Quá. Gia Luật Tấn mừng rỡ nói:
– Nhị đệ, tam muội, cũng đến cả ư?
Rồi quay sang nói với phụ thân:
– Thưa phụ thân, phụ thân rời kinh, hài nhi không hề hay biết.
Gia Luật Sở Tài nói:
– Phải, có một việc lớn, nếu ta không thân chinh đến chủ trì, thì không thể yên lòng.
Lão đại nhân nhìn Dương Quá và đám thị tòng một cái, ngụ ý bảo chúng lui ra.
Gia Luật Tấn cảm thấy khó xử, vốn định khoát tay đuổi đám thị tòng ra ngoài, song lại không dám đắc tội với Dương Quá, vẻ mặt không khỏi lộ vẻ do dự. Dương Quá hiểu tâm ý của y, mỉm cười, tự bước ra. Gia Luật Sở Tài thấy Dương Quá có cử chỉ khác lạ, lúc mình bước vào, đám thị tòng đều rạp mình cúi chào, chỉ một mình gã thiếu niên ấy đứng nguyên, lúc này đường hoàng bước ra, tự nhiên tự tại như bậc công hầu, thì bất giác động lòng, hỏi Gia Luật Tấn:
– Người đó là ai vậy?
Gia Luật Tấn là một vị đại quan, nếu nói rõ lai lịch của Dương Quá trước mặt đệ, muội, thì mất hết thể diện, bèn thưa:
– Đấy là một vị bằng hữu mà hài nhi làm quen dọc đường. Phụ thân thân chinh đi xuống phương nam, không biết là vì việc gì?
Gia Luật Sở Tài thở dài, sắc mặt lo lắng, thong thả nói rõ nguyên do.
Nguyên sau khi đại hãn Mông Cổ Thành Cát Tư Hãn tạ thế, người con thứ ba là Oa Khoát Đài lên nối ngôi. Oa Khoát Đài làm đại hãn mười ba năm, thì qua đời, con trai là Quý Do lên nối ngôi. Quý Do hồ đồ, say sưa rượu ngon gái đẹp, làm đại hãn có ba năm đã đoản mệnh chết đi. Lúc này hoàng hậu của Quý Do buông mành nhiếp chính. Hoàng hậu tin dùng bọn tiểu nhân, loại bỏ các vị đại thần đại tướng tiền triều, triều chính vô cùng hỗn loạn. Tể tướng Gia Luật Sở Tài là vị nguyên lão ba triều, lại là khai quốc công thần, thấy việc làm sai trái của hoàng hậu, thường dùng lời lẽ chính trực can gián. Hoàng hậu thấy Gia Luật Sở Tài thường ngăn trở các chỉ dụ của mình, thì rất tức giận, nhưng vì Tể tướng vị cao vọng trọng, nhiều điều nói ra đều là chính lý, nên không thể không dao động. Gia Luật Sở Tài tự biết mình đắc tội với hoàng hậu, tính mạng cả gia đình thân thích hàng trăm người như trứng để đầu đẳng, bèn dâng lên hoàng hậu một bản tấu, nói rằng tình hình ở vùng Hà Nam không yên, cần phái đại thần đi lo liệu, tự nguyện xin được lĩnh chỉ lên đường. Hoàng hậu cả mừng, nghĩ bụng người này đi càng xa càng tốt, ngày ngày khỏi chướng mắt, bèn lập tức chuẩn tấu. Thế là Gia Luật Sở Tài liền đem theo thứ tử Gia Luật Tề, tam nữ Gia Luật Yến đi Hà Nam. Chuyến đi này danh nghĩa là vỗ an dân chúng, thực tình là để tránh họa.
Dương Quá về phòng ở, cùng với Lục Vô Song trò chuyện đùa bỡn một hồi, thì Lục Vô Song im lặng. Dương Quá nói mấy câu, không nghe hồi đáp, bèn ngồi xếp chân dụng công.
Lục Vô Song thấy buồn tẻ, nhìn sang thấy Dương Quá cúi đầu nhắm mắt, ngồi chán chê chẳng động đậy gì, bèn nói:
– Đồ ngốc, tại sao lúc này lại ngồi dụng công hả?
Dương Quá không đáp. Lục Vô Song tức giận:
– Dụng công thì lúc nào chẳng được, bây giờ ngươi có chịu tiếp chuyện ta hay không thì bảo?
Nàng đang định giơ tay đánh gãi ngứa chàng, thì Dương Quá đột nhiên ngồi thẳng dậy, nói nhỏ:
– Có người đang nhòm trộm trên mái nhà!
Lục Vô Song không hề nghe thấy chút động tĩnh gì, ngẩng đầu nhìn lên mái nhà một cái, nói nhỏ:
– Lại định lừa ta hả?
Dương Quá nói:
– Không phải ở phòng này, là ở gian nhà bên kia kìa.
Lục Vô Song càng không tin, cười cười, mắng nhỏ:
– Đồ ngốc!
Nàng cho rằng Dương Quá lại giả bộ ngớ ngẩn để trêu chọc nàng.
Dương Quá kéo kéo áo nàng, nói khẽ:
– Nếu là sư phụ của cô nương tìm đến, thì chúng ta phải trốn trước.
Lục Vô Song nghe hai chữ “sư phụ”, thì lưng toát mồ hôi lạnh, vội bám theo Dương Quá ra bên cửa sổ. Dương Quá chỉ lên mái nhà phía tây. Lục Vô Song ngẩng nhìn theo, quả nhiên thấy có một bóng đen mặc đồ đen nằm phục trên đó. Đêm nay cuối tháng, không có trăng, sao thì mờ, nếu không căng mắt quan sát khó lòng nhận biết. Lục Vô Song thầm thán phục: “Đồ ngốc làm sao phát giác được thế không biết?” Nàng biết sư phụ rất tự phụ, đi đêm vẫn mặc đạo bào màu vàng, không thèm mặc đồ đen, bèn ghé tai Dương Quá nói nhỏ:
– Không phải sư phụ đâu.
Lời vừa dứt, hắc y nhân bỗng đứng thẳng dậy, chạy trên mái nhà đến chỗ cửa sổ buồng cha con Gia Luật Tấn, dùng chân móc khuôn cửa sổ, rồi cầm đao nhảy vào trong buồng, miệng quát:
– Gia Luật Sở Tài, đêm nay ta cùng chết với ngươi ở đây!
Thì ra là một giọng nữ nhân.
Dương Quá nghĩ thầm: “Nữ nhân này thân pháp mau lẹ, võ công chắc là hơn hẳn Gia Luật Tấn, chỉ e lão đại nhân khó toàn tính mạng”. Lục Vô Song giục:
– Ta đến mau!
Hai người chạy tới bên ngoài cửa sổ, ngó vào bên trong.
Chỉ thấy Gia Luật Tấn giơ chiếc ghế đang giao đấu với hắc y nữ tử. Nữ tử tuy tuổi còn trẻ, nhưng đao pháp hiểm ác, thanh liễu diệp đao trong tay nàng ta sắc bén dị thường, chém mấy nhát, chiếc ghế đã gãy nát thành nhiều mảnh. Gia Luật Tấn thấy không chống nổi, gọi:
– Phụ thân, mau tránh đi!
Rồi lớn tiếng gọi:
– Người đâu!
Hắc y thiếu nữ tung cước đá một cái, Gia Luật Tấn không kịp đề phòng, bị trúng vào thắt lưng ngã sấp xuống. Hắc y thiếu nữ liền lao tới, vung đao chém thẳng xuống đầu Gia Luật Sở Tài.
Dương Quá nghĩ thầm: “Nguy rồi! Cứu người trước đã rồi sẽ tính sau”, chàng đang định phóng Ngọc phong châm tới cổ tay thiếu nữ, thì nghe một giọng nữ vang lên:
– Không được vô lễ!
Đó là Gia Luật Yến, con gái của Gia Luật Sở Tài. Gia Luật Yến tay phải xuất chưởng đánh tới mặt hắc y thiếu nữ, tay trái dùng thủ pháp tay không đoạt binh khí để cướp đao của thiếu nữ. Hai tay nàng phối hợp cực khéo, hắc y thiếu nữ nghiêng đầu tránh chưởng, thì cổ tay đã bị Gia Luật Yến chộp lấy, vội tung cước đá ra, buộc Gia Luật Yến phải lùi lại, mới không bị cướp mất đao. Dương Quá thấy hai thiếu nữ đều xuất thủ thần tốc, chàng thầm kinh ngạc. Trong giây lát, hai nàng đã trao đổi bảy, tám chiêu.
Lúc này đã có mươi vệ sĩ chạy đến cửa, thấy hai thiếu nữ đang giao đấu, họ đều muốn xông vào, nhưng Gia Luật Tấn nói:
– Hượm đã, tam tiểu thư không cần các ngươi trợ thủ.
Dương Quá nói nhỏ với Lục Vô Song:
– Tức phụ nhi, hai cô nương kia võ công cao hơn nàng đấy!
Lục Vô Song cả giận, nghiêng người giáng cho một chưởng. Dương Quá vừa cười vừa tránh, nói:
– Đừng làm ồn, hãy xem người ta giao đấu thì hơn.
Lục Vô Song nói:
– Vậy ngươi thử nói thật ta nghe, rốt cuộc ta cao hơn họ, hay là họ cao hơn ta?
Dương Quá nói nhỏ:
– Một đấu một, thì hai cô nương kia đều không bằng nàng. Nàng một mình đánh hai cô nương ấy, nếu chỉ luận về võ công, chắc nàng sẽ thua. Nhưng lối đánh của hai cô nương kia quá thật thà, không hề mưu trí, quỷ kế đa đoan, hiểm ác như nàng, cho nên cuối cùng sẽ bị thua nàng.
Lục Vô Song thầm khoái chí, nói nhỏ:
– Cái gì mà quỷ kế đa đoan, nói về quỷ kế đa đoan, thì chẳng ai trên đời sánh kịp Ngốc đại gia Đồ ngốc nhà này!
Dương Quá mỉm cười, nói:
– Như thế là nàng được làm Ngốc đại nương rồi còn gì?
Lục Vô Song xì nhẹ một tiếng.
Hai thiếu nữ đấu một hồi, Gia Luật Yến cuối cùng tay không vũ khí, mấy lần cố đoạt liễu diệp đao của đối phương không được, toàn phải né tránh, không cách gì trả đòn.
Gia Luật Tề nói:
– Tam muội, để huynh đấu thử.
Chàng trai tiến vào, tay phải tung liền ba chưởng. Gia Luật Yến lui ra, đứng bên tường, nói:
– Được, để ca ca thử.
Dương Quá mới ngắm Gia Luật Tề xuất thủ ba chiêu, đã thầm kinh dị. Thấy chàng ta tay trái chống nạnh, thủy chung không động, tay phải duỗi ra co vào, không hề di động cước bộ, linh hoạt đối phó với đơn đao của đối phương, chiêu số tinh diệu, bộ vị chuẩn xác, quả thật bất phàm, thì nghĩ thầm: “Người này cừ thật, võ công tựa hồ là phái Toàn Chân, song lại không phải”.
Lục Vô Song nói:
– Đồ ngốc, võ công chàng trai kia cao hơn ngươi nhiều lắm.
Dương Quá mải nhìn, không nghe thấy lời của Lục Vô Song.