Tuyệt Tình cốc chiếm một diện tích rộng hơn ba vạn mẫu, nằm lọt giữa bốn bề rừng núi, đường đi ngoằn ngoèo, gò đống nhấp nhô, nhưng Dương Quá và Tiểu Long Nữ thi triển khinh công, theo địa đồ mà đi, chẳng mấy chốc đã đến nơi. Trước mặt bảy, tám trượng có mấy cây du lớn sum sê, tán lá đan vào nhau, bên dưới tán lá là một cái nhà hầm lớn xây bằng gạch chịu lửa, theo địa đồ thì đây là Hỏa hoàn thất, nơi nhốt Thiên Trúc cao tăng và Chu Tử Liễu.
Dương Quá nói với Tiểu Long Nữ:
– Long nhi ở đây chờ, ta vào trước xem sao, trong ấy muội than, bụi đất, chắc dơ dáy lắm.
Chàng cúi người chui vào nhà hầm, một luồng hơi nóng phả vào mặt, tiếp đó có tiếng quát hỏi:
– Ai đấy?
Dương Quá nói:
– Cốc chủ có lệnh đến dẫn tù đi.
Người hỏi từ sau bức tường gạch bước ra, hỏi “Cái gì?”. Y thấy Dương Quá thì càng kinh ngạc, lắp bắp:
– Công tử… công tử…
Dương Quá thấy y là một đệ tử áo xanh, bèn nói:
– Cốc chủ lệnh cho ta dẫn lão hòa thượng và thư sinh họ Liễu rời khỏi nơi đây.
Gã đệ tử áo xanh biết cốc chủ chính là người được Dương Quá cứu sống, trước mọi người nói muốn gả con gái cho chàng, Công Tôn Lục Ngạc giao hảo với chàng, người này rồi đây hẳn sẽ làm cốc chủ, mình chớ nên đắc tội, gã nói:
– Nhưng… xin cho xem lệnh bài của cốc chủ…
Dương Quá không lý đến, chỉ nói:
– Ngươi mau đưa ta vào coi.
Gã đệ tử áo xanh đáp ứng, quay người đi vào.
Qua bức tường chắn, hơi nóng càng rõ, có hai kẻ đang ôm củi ném vào lò đốt, trời bên ngoài giá lạnh, mà hai gã kia đóng khố cởi trần, mồ hôi nhễ nhại. Gã đệ tử áo xanh đẩy một hòn đá lớn, lộ ra một lỗ hổng nhỏ. Dương Quá ngó vào bên trong, thấy một gian thạch thất chỉ rộng hơn một trượng, Chu Tử Liễu đang ngồi quay mặt vào vách, giơ ngón tay trỏ, vạch vạch các nét trên tường, hẳn là đang ghi lại nhưng lời trăn trối, chỉ thấy cánh tay Chu Tử Liễu lên xuống như múa, tựa hồ cực kỳ đắc ý. Vị Thiên Trúc cao tăng thì nằm dưới nền, không biết sống chết thế nào. Dương Quá gọi:
– Chu đại thúc, mạnh khỏe chứ?
Chu Tử Liễu ngoảnh đầu nhìn ra, cười, đáp:
– Có bằng hữu từ phương xa đến, không vui sao được?
Dương Quá thầm thán phục, nghĩ bụng vị này bị nhốt lâu ngày, mà an nhiên như thường, lâm nạn mà bình thản tự đắc, được cứu cũng không hớn hở, tu luyện đến thế, chàng thật không theo kịp, mới hỏi:
– Lão thần tăng đang ngủ ư?
Chàng hỏi câu đó mà trống ngực đập mạnh, lòng hồi hộp, bởi lẽ tính mạng của Tiểu Long Nữ hoàn toàn trông chờ vào vị thần tăng này. Chu Tử Liễu không đáp, một lát sau mới khẽ thở dài, nói:
– Bản lĩnh chống chọi hàn nhiệt của lão sư thúc vốn hơn hẳn ta, thế nhưng…
Dương Quá nghe ngữ ý, tựa hồ lão thần tăng đã gặp điều bất trắc, lòng thầm sợ hãi, không chờ Chu Tử Liễu nói hết câ, quay sang bảo gã đệ tử áo xanh:
– Mau mở cửa đưa họ ra.
Gã đệ tử áo xanh kinh ngạc, hỏi:
– Chìa khóa đâu? Cốc chủ đích thân cầm chìa khóa. Nếu đã sai công tử đến thả người, sao không đưa chìa khóa cho công tử?
Dương Quá nóng ruột, quát:
– Xê ra!
Chàng vung Huyền thiết trọng kiếm chém một cái, bức tường đá thủng một lỗ to, gã đệ tử áo xanh trố mắt kinh ngạc. Dương Quá chọc ba nhát kiếm, thúc ngang hai nhát, tạo được một lỗ hổng to, vừa cho một người chui qua.
Chu Tử Liễu reo lên:
– Dương huynh đệ, cung hỉ huynh đệ võ công đại tiến!
Rồi cúi xuống xốc lão thần tăng đưa qua lỗ hổng. Dương Quá đưa tay đón lấy, chạm vào cánh tay của lão thần tăng, thấy âm ấm, chàng bớt lo hẳn, nhưng lại thấy hai mắt lão thần tăng nhắm nghiền, nghĩ: “Ôi chao, ở trong cái Hỏa hoàn thất này thì xác chết cũng sẽ ấm nóng”. Chàng vội đưa tay xem hơi thở đằng mũi, cảm thấy vẫn có hơi thở nhè nhẹ. Chu Tử Liễu từ bên trong chui ra, nói:
– Sư thúc bị hôn mê, nhưng không đáng ngại lắm đâu.
Dương Quá đỏ mặt, ngượng thầm. Chàng tự biết mình quan tâm thật sự không phải đến sự sống chết của lão thần tăng, mà là không biết có cứu được vợ mình hay không, chàng hỏi:
– Lão thần tăng bị ngất vì khí nóng chăng? Mau mang ra chỗ thoáng khí mới được.
Rồi chàng ôm lão thần tăng đi ra ngoài.
Tiểu Long Nữ thấy ba người ra thì mừng rỡ lại đón. Dương Quá nói:
– Lấy ít nước mát vẩy lên mặt đại sư.
Chu Tử Liễu nói:
– Không, sư thúc ta bị trúng độc hoa Tình đấy.
Dương Quá kinh ngạc, hỏi:
– Trúng nặng lắm không?
Chu Tử Liễu nói:
– Ta nghĩ không ngại lắm, là sư thúc tự lấy gai hoa đâm vào mình.
Dương Quá và Tiểu Long Nữ kinh ngạc, cùng hỏi:
– Sao vậy?
Chu Tử Liễu nói: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyệnFULL.vn chấm c.o.m
– Sư thúc ta bảo, loài hoa này đã sớm tuyệt chủng ở nước Thiên Trúc, không biết sao lại truyền đến Trung Nguyên. Nếu truyền tiếp đi, tai họa sẽ không nhỏ, hồi xưa ở Thiên Trúc đã có vô số người và gia súc bị chết vì trúng độc loài hoa này. Lão thần tăng bình sinh tinh nghiên thuật trị độc, nhưng độc tính hoa Tình quả nhiên quá lạ, khi mới đến sơn cốc này, sư thúc ta đã biết khó lấy được nửa viên linh đan, dẫu có lấy được, cũng chỉ cứu sống một người, nên lão thần tăng thề tìm bằng được bài thuốc giải độc để cứu giúp mọi người. Lão thần tăng lấy thân mình thử độc, phải biết đích xác độc tính hoa Tình thế nào mới có thể phối dược.
Dương Quá vừa kinh ngạc vừa thán phục, nói:
– Phật bảo ta không xuống địa ngục, thì ai chịu xuống? Đại sư muốn cứu người đời mà không ngại đại nạn, thật làm cho người ta khâm ngưỡng.
Chu Tử Liễu nói:
– Theo truyền thuyết, Thần Nông nếm thử hàng trăm loài thảo mộc, tìm thần dược cứu người, do luôn luôn bị trúng độc mà mặt mày xanh lè. Sư thúc của ta cũng có hoài bão như vậy.
Dương Quá gật đầu, nói:
– Đúng thế. Không biết khi nào lão thần tăng sẽ tỉnh lại?
Chu TửLiễu nói:
– Sư thúc ta lấy gai hoa Tình tự đâm vào người, bảo rằng nếu đúng như dự liệu, ba ngày ba đêm sẽ tỉnh lại, tính đến lúc này đã hai ngày đêm rồi.
Dương Quá và Tiểu Long Nữ nhìn nhau, cùng nghĩ: “Lão thần tăng hôn mê ba ngày ba đêm, trúng độc rất nặng. May mà độc tính của hoa Tình công phạt tùy người, ai có ái tình nam nữ, nó càng phát tác dữ dội. Vị đại hòa thượng này tứ đại giai không, khả năng chống độc cao hơn người thường rất nhiều”.
Tiểu Long Nữ nói:
– Hai vị ở trong nhà hầm, lấy đâu ra hoa Tình vậy?
Chu Tử Liễu nói:
– Hai ta bị nhốt trong Hỏa hoàn thất, có một cô nương trẻ trung thường ghé thăm…
Tiểu Long Nữ nói:
– Là người lưng dài, mặt trắng, bên mép có nốt ruồi nhỏ phải không?
Chu Tử Liễu nói:
– Đúng vậy.
Tiểu Long Nữ nhìn Dương Quá, cười, nói với Chu Tử Liễu:
– Đó là con gái của cốc chủ, Lục Ngạc cô nương. Nàng ta nghe nói hai vị đến xin giải dược cho Dương Quá, nên đối đãi khác hẳn với hai vị. Trừ việc không dám mở cửa thả hai vị ra, còn hai vị muốn xin thứ gì, nàng ta cũng cho.
Chu Tử Liễu nói:
– Đúng thế. Sư thúc ta xin một cành hoa Tình, ta nhờ nàng gửi thư cầu cứu ra bên ngoài, nàng đều đáp ứng. Hỏa hoàn thất này có quy định mỗi ngày đốt lò một canh giờ, nhờ có nàng bảo người giảm lửa mà hai ta mới không bị hun nóng quá. Ta hỏi nàng là ai, nàng không chịu nói, không ngờ lại là con gái cốc chủ.
Tiểu Long Nữ nói:
– Chúng vãn bối sở dĩ tìm đến đây, cũng là nhờ cô nương ấy chỉ điểm.
Dương Quá nói:
– Tôn sư Nhất Đăng đại sư cũng đã đến đây.
Chu Tử Liễu cả mừng, nói:
– Ôi, chúng ta đi ra thôi.
Dương Quá hơi cau mày, nói:
– Cả Từ Ân hòa thượng cũng đến, chỉ e sự việc có điều phiền toái.
Chu Tử Liễu nói:
– Cả Từ Ân sư huynh cũng đã đến rồi, thế thì có gì không tốt kia chứ? Huynh muội họ gặp nhau, Cầu cốc chủ không thể không nể tình thân.
Chu Tử Liễu tuy nhập sư môn trước, nhưng Từ Ân về võ công và thân phận trên giang hồ đều ngang vai với Nhất Đăng đại sư, nên bọn Điểm Thương Ngư Ẩn và Chu Tử Liễu kính nể Từ Ân, tôn y làm sư huynh. Chu Tử Liễu nhờ Công Tôn Lục Ngạc gửi thư cầu cứu, là mong Từ Ân cùng đến, để hai nhà hòa hảo, giờ nghe Dương Quá bảo là có điều phiền toái, thì Chu Tử Liễu chưa hiểu vì sao.
Dương Quá kể sơ qua tình hình Từ Ân tâm trí thất thường, Cầu Thiên Xích luôn dùng lời lẽ nói khích Từ Ân. Chu Tử Liễu nói:
-phu nhân giá lâm sơn cốc, thật không gì bằng. Hoàng Dung quyền mưu cơ trí, thiên hạ vô song, huống hồ lại có sư phụ ta chủ trì đại cục, Dương huynh đệ thì võ công đại tinh tiến, tất không thể thua. Ta chỉ lo cho sức khỏe của sư thúc mà thôi.
Dương Quá cũng cảm thấy sự an nguy của Thiên Trúc cao tăng là chuyện hệ trọng nhất, bèn nói:
– Chi bằng hãy tìm một chỗ yên tĩnh, chờ đại sư hồi tỉnh. Vợ chồng vãn bối và Chu đại thúc cùng bảo hộ là được.
Chu Tử Liễu ngẫm nghĩ, nói:
– Tìm chỗ nào bây giờ?
Nghĩ ở Tuyệt Tình cốc này nơi nào cũng ngụy bí, khó bề tĩnh dưỡng, chợt nảy ra một ý, nói:
– Cứ ở ngay chỗ này.
Dương Quá hiểu ý ngay, nói:
– Chu đại thúc nói chí phải, chỗ này tưởng là hung hiểm, kỳ thực lại là nơi yên ổn nhất trong sơn cốc, chỉ cần khống chế mấy gã đệ tử áo xanh canh giữ, không để bọn họ tiết lộ cơ mật là được.
Chu Tử Liễu chỉ chỉ ngón tay, cười nói:
– Việc ấy dễ thôi.
Đoạn ôm lão thần tăng lên, nói:
– Bọn ta ở Hỏa hoàn thất này vững như bàn thạch, nhờ vợ chồng Dương huynh đệ đi giúp sư phụ ta một tay.
Dương Quá nghĩ Nhất Đăng đại sư bị thương chưa khỏi, Từ Ân thiện ác khó lường, nếu mình chỉ lo ở bên cạnh lão thần tăng thì không tránh khỏi tự tư, tâm khó an, thấy Chu Tử Liễu ôm lão thần tăng đi vào trong Hỏa hoàn thất, liền cùng Tiểu Long Nữ trở lại chỗ cũ.
Hai người đi qua một khu vực có rất nhiều bụi hoa Tình, hồi này mùa đông giá rét, hoa Tình cố nhiên không n߬ lá cũng rụng hết, trơ lại toàn là cành gai xấu xí.
Dương Quá đột nhiên nhớ đến Lý Mạc Sầu, nói:
– Hoa Tình có mùa trông rất đẹp, mùa này quá xấu, y như sư tỷ của Long nhi vậy. Hoa xuân sớm tàn, gai nhọn đâm chết người.
Tiểu Long Nữ nói:
– Ước sao lão thần tăng tìm ra phương thuốc chữa được chất độc hoa Tình, không chỉ cứu chàng, mà cứu sống cả sư tỷ.
Dương Quá chỉ thầm mong lão thần tăng trước hết chữa trị chất độc trong nội tạng Tiểu Long Nữ, nếu lão thần tăng sau khi hôn mê không tỉnh lại, thì không biết sẽ thế nào? Chàng nhìn vợ, nhu tình vô hạn, bỗng ngực đau nhói lên một hồi. Chàng biết hôm nay chàng nhảy vào cứu tỷ muội Trình Anh, tái trúng độc hoa Tình nên thế. Chàng sợ Tiểu Long Nữ lo lắng cho chàng, bèn quay đầu nhìn các cành hoa Tình, nghĩ đến niềm sung sướng của tình ý và nỗi đau khổ của sự sinh tử mà ngẩn ngơ hồi lâu.
Lúc này ở đại sảnh của Tuyệt Tình cốc diễn ra một cảnh tượng khác. Cầu Thiên Xích nói khích huynh trưởng, giọng điệu càng lúc càng dữ. Nhất Đăng đại sư không nói một lời, để Từ Ân tự quyết định. Từ Ân lúc nhìn muội tử, lúc nhìn sư phụ, lúc nhìn Hoàng Dung, một người là thủ túc đồng bào, một người là ân sư truyền pháp, một người là kẻ thù sát huynh, trong lòng ân oán cứ khởi phục, thiện ác giao tranh, làm sao dễ dàng quyết định? Bao đại sự trong mấy chục năm từ nhỏ đến lớn, cứ không ngừng trôi qua trong óc, mắt có lúc rưng rưng lệ, miệng có lúc nở nụ cười, cuộc ác chiến diễn ra trong đầu chưa bao giờ dồn dập bằng hôm nay.
Lục Vô Song thấy Dương Quá đi ra ngoài hồi lâu không trở lại, mà tâm ý của Từ Ân như thế nào cũng chẳng can hệ gì đến nàng, bèn khẽ kéo áo Trình Anh một cái, rồi lẳng lặng ra khỏi sảnh. Trình Anh ra theo. Lục Vô Song hỏi:
– Chàng ngốc đi đâu nhỉ?
Trình Anh không trả lời, chỉ nói:
– Chàng bị trúng độc hoa Tình, không biết có nặng lắm không?
Lục Vô Song cũng lo lắng, nói:
– Ôi! Thật không ngờ cuối cùng chàng lại cùng sư phụ của chàng…
Trình Anh nói:
– Long cô nương vừa xinh đẹp, vừa tốt nết, người như thế mới xứng với Dương đại ca.
Lục Vô Song nói:
– Biểu tỷ làm sao biết Long cô nương tốt nết? Đến chuyện cũng chưa nói với nhau vài câu…
Bỗng nghe sau lưng có tiếng nói lạnh lùng:
– Nàng ta chân không thọt, dĩ nhiên là rất tốt.
Lục Vô Song rút phắt diệp liễu đao, quay người lại, thấy người vừa nói chính là Quách Phù. Quách Phù thấy đối phương rút diệp liễu đao, vội rút trường kiếm từ sau lưng Gia Luật Tề, hầm hầm quát:
– Muốn động thủ à?
Lục Vô Song cười hi hi, hỏi:
– Tại sao không dùng kiếm của mình?
Nàng bị thọt chân từ nhỏ, vốn coi đó là đại hận, người khác tránh không nhắc điều đó trước mặt nàng, hôm nay đấu khẩu với Quách Phù, bị Quách Phù mấy lần dùng chữ “thọt” để châm biếm, nàng bèn gợi lại chuyện đối phương mới bị gãy kiếm để trả miếng.
Quách Phù tức giận nói:
– Ta mượn kiếm người khác để lĩnh giáo võ công của ngươi đó.
Đoạn chém nhứ mấy cái, tiếng oăng oăng bất tuyệt. Lục Vô Song nói:
– Không còn ra trên dưới gì hết. Thì ra hài tử Quách gia quen vô lễ với bề trên thế đấy. Được, hôm nay ta sẽ giáo huấn cho ngươi một phen, để ngươi biết phải trái.
Quách Phù nói:
– Hừ, ngươi là bề trên ở chỗ nào?
Lục Vô Song cười, nói:
– Biểu tỷ của ta là sư thúc của ngươi, ngươi không gọi ta là cô cô, thì cũng phải gọi là a di, ngươi thử hỏi biểu tỷ ta xem có đúng thế không!
Đoạn chỉ Trình Anh.
Tuyệt Tình cốc chiếm một diện tích rộng hơn ba vạn mẫu, nằm lọt giữa bốn bề rừng núi, đường đi ngoằn ngoèo, gò đống nhấp nhô, nhưng Dương Quá và Tiểu Long Nữ thi triển khinh công, theo địa đồ mà đi, chẳng mấy chốc đã đến nơi. Trước mặt bảy, tám trượng có mấy cây du lớn sum sê, tán lá đan vào nhau, bên dưới tán lá là một cái nhà hầm lớn xây bằng gạch chịu lửa, theo địa đồ thì đây là Hỏa hoàn thất, nơi nhốt Thiên Trúc cao tăng và Chu Tử Liễu.
Dương Quá nói với Tiểu Long Nữ:
– Long nhi ở đây chờ, ta vào trước xem sao, trong ấy muội than, bụi đất, chắc dơ dáy lắm.
Chàng cúi người chui vào nhà hầm, một luồng hơi nóng phả vào mặt, tiếp đó có tiếng quát hỏi:
– Ai đấy?
Dương Quá nói:
– Cốc chủ có lệnh đến dẫn tù đi.
Người hỏi từ sau bức tường gạch bước ra, hỏi “Cái gì?”. Y thấy Dương Quá thì càng kinh ngạc, lắp bắp:
– Công tử… công tử…
Dương Quá thấy y là một đệ tử áo xanh, bèn nói:
– Cốc chủ lệnh cho ta dẫn lão hòa thượng và thư sinh họ Liễu rời khỏi nơi đây.
Gã đệ tử áo xanh biết cốc chủ chính là người được Dương Quá cứu sống, trước mọi người nói muốn gả con gái cho chàng, Công Tôn Lục Ngạc giao hảo với chàng, người này rồi đây hẳn sẽ làm cốc chủ, mình chớ nên đắc tội, gã nói:
– Nhưng… xin cho xem lệnh bài của cốc chủ…
Dương Quá không lý đến, chỉ nói:
– Ngươi mau đưa ta vào coi.
Gã đệ tử áo xanh đáp ứng, quay người đi vào.
Qua bức tường chắn, hơi nóng càng rõ, có hai kẻ đang ôm củi ném vào lò đốt, trời bên ngoài giá lạnh, mà hai gã kia đóng khố cởi trần, mồ hôi nhễ nhại. Gã đệ tử áo xanh đẩy một hòn đá lớn, lộ ra một lỗ hổng nhỏ. Dương Quá ngó vào bên trong, thấy một gian thạch thất chỉ rộng hơn một trượng, Chu Tử Liễu đang ngồi quay mặt vào vách, giơ ngón tay trỏ, vạch vạch các nét trên tường, hẳn là đang ghi lại nhưng lời trăn trối, chỉ thấy cánh tay Chu Tử Liễu lên xuống như múa, tựa hồ cực kỳ đắc ý. Vị Thiên Trúc cao tăng thì nằm dưới nền, không biết sống chết thế nào. Dương Quá gọi:
– Chu đại thúc, mạnh khỏe chứ?
Chu Tử Liễu ngoảnh đầu nhìn ra, cười, đáp:
– Có bằng hữu từ phương xa đến, không vui sao được?
Dương Quá thầm thán phục, nghĩ bụng vị này bị nhốt lâu ngày, mà an nhiên như thường, lâm nạn mà bình thản tự đắc, được cứu cũng không hớn hở, tu luyện đến thế, chàng thật không theo kịp, mới hỏi:
– Lão thần tăng đang ngủ ư?
Chàng hỏi câu đó mà trống ngực đập mạnh, lòng hồi hộp, bởi lẽ tính mạng của Tiểu Long Nữ hoàn toàn trông chờ vào vị thần tăng này. Chu Tử Liễu không đáp, một lát sau mới khẽ thở dài, nói:
– Bản lĩnh chống chọi hàn nhiệt của lão sư thúc vốn hơn hẳn ta, thế nhưng…
Dương Quá nghe ngữ ý, tựa hồ lão thần tăng đã gặp điều bất trắc, lòng thầm sợ hãi, không chờ Chu Tử Liễu nói hết câ, quay sang bảo gã đệ tử áo xanh:
– Mau mở cửa đưa họ ra.
Gã đệ tử áo xanh kinh ngạc, hỏi:
– Chìa khóa đâu? Cốc chủ đích thân cầm chìa khóa. Nếu đã sai công tử đến thả người, sao không đưa chìa khóa cho công tử?
Dương Quá nóng ruột, quát:
– Xê ra!
Chàng vung Huyền thiết trọng kiếm chém một cái, bức tường đá thủng một lỗ to, gã đệ tử áo xanh trố mắt kinh ngạc. Dương Quá chọc ba nhát kiếm, thúc ngang hai nhát, tạo được một lỗ hổng to, vừa cho một người chui qua.
Chu Tử Liễu reo lên:
– Dương huynh đệ, cung hỉ huynh đệ võ công đại tiến!
Rồi cúi xuống xốc lão thần tăng đưa qua lỗ hổng. Dương Quá đưa tay đón lấy, chạm vào cánh tay của lão thần tăng, thấy âm ấm, chàng bớt lo hẳn, nhưng lại thấy hai mắt lão thần tăng nhắm nghiền, nghĩ: “Ôi chao, ở trong cái Hỏa hoàn thất này thì xác chết cũng sẽ ấm nóng”. Chàng vội đưa tay xem hơi thở đằng mũi, cảm thấy vẫn có hơi thở nhè nhẹ. Chu Tử Liễu từ bên trong chui ra, nói:
– Sư thúc bị hôn mê, nhưng không đáng ngại lắm đâu.
Dương Quá đỏ mặt, ngượng thầm. Chàng tự biết mình quan tâm thật sự không phải đến sự sống chết của lão thần tăng, mà là không biết có cứu được vợ mình hay không, chàng hỏi:
– Lão thần tăng bị ngất vì khí nóng chăng? Mau mang ra chỗ thoáng khí mới được.
Rồi chàng ôm lão thần tăng đi ra ngoài.
Tiểu Long Nữ thấy ba người ra thì mừng rỡ lại đón. Dương Quá nói:
– Lấy ít nước mát vẩy lên mặt đại sư.
Chu Tử Liễu nói:
– Không, sư thúc ta bị trúng độc hoa Tình đấy.
Dương Quá kinh ngạc, hỏi:
– Trúng nặng lắm không?
Chu Tử Liễu nói:
– Ta nghĩ không ngại lắm, là sư thúc tự lấy gai hoa đâm vào mình.
Dương Quá và Tiểu Long Nữ kinh ngạc, cùng hỏi:
– Sao vậy?
Chu Tử Liễu nói: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyệnFULL.vn chấm c.o.m
– Sư thúc ta bảo, loài hoa này đã sớm tuyệt chủng ở nước Thiên Trúc, không biết sao lại truyền đến Trung Nguyên. Nếu truyền tiếp đi, tai họa sẽ không nhỏ, hồi xưa ở Thiên Trúc đã có vô số người và gia súc bị chết vì trúng độc loài hoa này. Lão thần tăng bình sinh tinh nghiên thuật trị độc, nhưng độc tính hoa Tình quả nhiên quá lạ, khi mới đến sơn cốc này, sư thúc ta đã biết khó lấy được nửa viên linh đan, dẫu có lấy được, cũng chỉ cứu sống một người, nên lão thần tăng thề tìm bằng được bài thuốc giải độc để cứu giúp mọi người. Lão thần tăng lấy thân mình thử độc, phải biết đích xác độc tính hoa Tình thế nào mới có thể phối dược.
Dương Quá vừa kinh ngạc vừa thán phục, nói:
– Phật bảo ta không xuống địa ngục, thì ai chịu xuống? Đại sư muốn cứu người đời mà không ngại đại nạn, thật làm cho người ta khâm ngưỡng.
Chu Tử Liễu nói:
– Theo truyền thuyết, Thần Nông nếm thử hàng trăm loài thảo mộc, tìm thần dược cứu người, do luôn luôn bị trúng độc mà mặt mày xanh lè. Sư thúc của ta cũng có hoài bão như vậy.
Dương Quá gật đầu, nói:
– Đúng thế. Không biết khi nào lão thần tăng sẽ tỉnh lại?
Chu TửLiễu nói:
– Sư thúc ta lấy gai hoa Tình tự đâm vào người, bảo rằng nếu đúng như dự liệu, ba ngày ba đêm sẽ tỉnh lại, tính đến lúc này đã hai ngày đêm rồi.
Dương Quá và Tiểu Long Nữ nhìn nhau, cùng nghĩ: “Lão thần tăng hôn mê ba ngày ba đêm, trúng độc rất nặng. May mà độc tính của hoa Tình công phạt tùy người, ai có ái tình nam nữ, nó càng phát tác dữ dội. Vị đại hòa thượng này tứ đại giai không, khả năng chống độc cao hơn người thường rất nhiều”.
Tiểu Long Nữ nói:
– Hai vị ở trong nhà hầm, lấy đâu ra hoa Tình vậy?
Chu Tử Liễu nói:
– Hai ta bị nhốt trong Hỏa hoàn thất, có một cô nương trẻ trung thường ghé thăm…
Tiểu Long Nữ nói:
– Là người lưng dài, mặt trắng, bên mép có nốt ruồi nhỏ phải không?
Chu Tử Liễu nói:
– Đúng vậy.
Tiểu Long Nữ nhìn Dương Quá, cười, nói với Chu Tử Liễu:
– Đó là con gái của cốc chủ, Lục Ngạc cô nương. Nàng ta nghe nói hai vị đến xin giải dược cho Dương Quá, nên đối đãi khác hẳn với hai vị. Trừ việc không dám mở cửa thả hai vị ra, còn hai vị muốn xin thứ gì, nàng ta cũng cho.
Chu Tử Liễu nói:
– Đúng thế. Sư thúc ta xin một cành hoa Tình, ta nhờ nàng gửi thư cầu cứu ra bên ngoài, nàng đều đáp ứng. Hỏa hoàn thất này có quy định mỗi ngày đốt lò một canh giờ, nhờ có nàng bảo người giảm lửa mà hai ta mới không bị hun nóng quá. Ta hỏi nàng là ai, nàng không chịu nói, không ngờ lại là con gái cốc chủ.
Tiểu Long Nữ nói:
– Chúng vãn bối sở dĩ tìm đến đây, cũng là nhờ cô nương ấy chỉ điểm.
Dương Quá nói:
– Tôn sư Nhất Đăng đại sư cũng đã đến đây.
Chu Tử Liễu cả mừng, nói:
– Ôi, chúng ta đi ra thôi.
Dương Quá hơi cau mày, nói:
– Cả Từ Ân hòa thượng cũng đến, chỉ e sự việc có điều phiền toái.
Chu Tử Liễu nói:
– Cả Từ Ân sư huynh cũng đã đến rồi, thế thì có gì không tốt kia chứ? Huynh muội họ gặp nhau, Cầu cốc chủ không thể không nể tình thân.
Chu Tử Liễu tuy nhập sư môn trước, nhưng Từ Ân về võ công và thân phận trên giang hồ đều ngang vai với Nhất Đăng đại sư, nên bọn Điểm Thương Ngư Ẩn và Chu Tử Liễu kính nể Từ Ân, tôn y làm sư huynh. Chu Tử Liễu nhờ Công Tôn Lục Ngạc gửi thư cầu cứu, là mong Từ Ân cùng đến, để hai nhà hòa hảo, giờ nghe Dương Quá bảo là có điều phiền toái, thì Chu Tử Liễu chưa hiểu vì sao.
Dương Quá kể sơ qua tình hình Từ Ân tâm trí thất thường, Cầu Thiên Xích luôn dùng lời lẽ nói khích Từ Ân. Chu Tử Liễu nói:
-phu nhân giá lâm sơn cốc, thật không gì bằng. Hoàng Dung quyền mưu cơ trí, thiên hạ vô song, huống hồ lại có sư phụ ta chủ trì đại cục, Dương huynh đệ thì võ công đại tinh tiến, tất không thể thua. Ta chỉ lo cho sức khỏe của sư thúc mà thôi.
Dương Quá cũng cảm thấy sự an nguy của Thiên Trúc cao tăng là chuyện hệ trọng nhất, bèn nói:
– Chi bằng hãy tìm một chỗ yên tĩnh, chờ đại sư hồi tỉnh. Vợ chồng vãn bối và Chu đại thúc cùng bảo hộ là được.
Chu Tử Liễu ngẫm nghĩ, nói:
– Tìm chỗ nào bây giờ?
Nghĩ ở Tuyệt Tình cốc này nơi nào cũng ngụy bí, khó bề tĩnh dưỡng, chợt nảy ra một ý, nói:
– Cứ ở ngay chỗ này.
Dương Quá hiểu ý ngay, nói:
– Chu đại thúc nói chí phải, chỗ này tưởng là hung hiểm, kỳ thực lại là nơi yên ổn nhất trong sơn cốc, chỉ cần khống chế mấy gã đệ tử áo xanh canh giữ, không để bọn họ tiết lộ cơ mật là được.
Chu Tử Liễu chỉ chỉ ngón tay, cười nói:
– Việc ấy dễ thôi.
Đoạn ôm lão thần tăng lên, nói:
– Bọn ta ở Hỏa hoàn thất này vững như bàn thạch, nhờ vợ chồng Dương huynh đệ đi giúp sư phụ ta một tay.
Dương Quá nghĩ Nhất Đăng đại sư bị thương chưa khỏi, Từ Ân thiện ác khó lường, nếu mình chỉ lo ở bên cạnh lão thần tăng thì không tránh khỏi tự tư, tâm khó an, thấy Chu Tử Liễu ôm lão thần tăng đi vào trong Hỏa hoàn thất, liền cùng Tiểu Long Nữ trở lại chỗ cũ.
Hai người đi qua một khu vực có rất nhiều bụi hoa Tình, hồi này mùa đông giá rét, hoa Tình cố nhiên không n߬ lá cũng rụng hết, trơ lại toàn là cành gai xấu xí.
Dương Quá đột nhiên nhớ đến Lý Mạc Sầu, nói:
– Hoa Tình có mùa trông rất đẹp, mùa này quá xấu, y như sư tỷ của Long nhi vậy. Hoa xuân sớm tàn, gai nhọn đâm chết người.
Tiểu Long Nữ nói:
– Ước sao lão thần tăng tìm ra phương thuốc chữa được chất độc hoa Tình, không chỉ cứu chàng, mà cứu sống cả sư tỷ.
Dương Quá chỉ thầm mong lão thần tăng trước hết chữa trị chất độc trong nội tạng Tiểu Long Nữ, nếu lão thần tăng sau khi hôn mê không tỉnh lại, thì không biết sẽ thế nào? Chàng nhìn vợ, nhu tình vô hạn, bỗng ngực đau nhói lên một hồi. Chàng biết hôm nay chàng nhảy vào cứu tỷ muội Trình Anh, tái trúng độc hoa Tình nên thế. Chàng sợ Tiểu Long Nữ lo lắng cho chàng, bèn quay đầu nhìn các cành hoa Tình, nghĩ đến niềm sung sướng của tình ý và nỗi đau khổ của sự sinh tử mà ngẩn ngơ hồi lâu.
Lúc này ở đại sảnh của Tuyệt Tình cốc diễn ra một cảnh tượng khác. Cầu Thiên Xích nói khích huynh trưởng, giọng điệu càng lúc càng dữ. Nhất Đăng đại sư không nói một lời, để Từ Ân tự quyết định. Từ Ân lúc nhìn muội tử, lúc nhìn sư phụ, lúc nhìn Hoàng Dung, một người là thủ túc đồng bào, một người là ân sư truyền pháp, một người là kẻ thù sát huynh, trong lòng ân oán cứ khởi phục, thiện ác giao tranh, làm sao dễ dàng quyết định? Bao đại sự trong mấy chục năm từ nhỏ đến lớn, cứ không ngừng trôi qua trong óc, mắt có lúc rưng rưng lệ, miệng có lúc nở nụ cười, cuộc ác chiến diễn ra trong đầu chưa bao giờ dồn dập bằng hôm nay.
Lục Vô Song thấy Dương Quá đi ra ngoài hồi lâu không trở lại, mà tâm ý của Từ Ân như thế nào cũng chẳng can hệ gì đến nàng, bèn khẽ kéo áo Trình Anh một cái, rồi lẳng lặng ra khỏi sảnh. Trình Anh ra theo. Lục Vô Song hỏi:
– Chàng ngốc đi đâu nhỉ?
Trình Anh không trả lời, chỉ nói:
– Chàng bị trúng độc hoa Tình, không biết có nặng lắm không?
Lục Vô Song cũng lo lắng, nói:
– Ôi! Thật không ngờ cuối cùng chàng lại cùng sư phụ của chàng…
Trình Anh nói:
– Long cô nương vừa xinh đẹp, vừa tốt nết, người như thế mới xứng với Dương đại ca.
Lục Vô Song nói:
– Biểu tỷ làm sao biết Long cô nương tốt nết? Đến chuyện cũng chưa nói với nhau vài câu…
Bỗng nghe sau lưng có tiếng nói lạnh lùng:
– Nàng ta chân không thọt, dĩ nhiên là rất tốt.
Lục Vô Song rút phắt diệp liễu đao, quay người lại, thấy người vừa nói chính là Quách Phù. Quách Phù thấy đối phương rút diệp liễu đao, vội rút trường kiếm từ sau lưng Gia Luật Tề, hầm hầm quát:
– Muốn động thủ à?
Lục Vô Song cười hi hi, hỏi:
– Tại sao không dùng kiếm của mình?
Nàng bị thọt chân từ nhỏ, vốn coi đó là đại hận, người khác tránh không nhắc điều đó trước mặt nàng, hôm nay đấu khẩu với Quách Phù, bị Quách Phù mấy lần dùng chữ “thọt” để châm biếm, nàng bèn gợi lại chuyện đối phương mới bị gãy kiếm để trả miếng.
Quách Phù tức giận nói:
– Ta mượn kiếm người khác để lĩnh giáo võ công của ngươi đó.
Đoạn chém nhứ mấy cái, tiếng oăng oăng bất tuyệt. Lục Vô Song nói:
– Không còn ra trên dưới gì hết. Thì ra hài tử Quách gia quen vô lễ với bề trên thế đấy. Được, hôm nay ta sẽ giáo huấn cho ngươi một phen, để ngươi biết phải trái.
Quách Phù nói:
– Hừ, ngươi là bề trên ở chỗ nào?
Lục Vô Song cười, nói:
– Biểu tỷ của ta là sư thúc của ngươi, ngươi không gọi ta là cô cô, thì cũng phải gọi là a di, ngươi thử hỏi biểu tỷ ta xem có đúng thế không!
Đoạn chỉ Trình Anh.