Nói đến đây, chàng tuyệt vọng đau đớn, vung tay ném nửa viên thuốc duy nhất có thể giải độc cho mình xuống dưới vực sâu muôn trượng.
Biến cố này làm cho tất cả mọi người bị bất ngờ, sững sờ kêu lên.
Tiểu Long Nữ biết Dương Quá quyết ý đồng sinh cộng tử với mình, trong lòng vừa đau đớn vừa cảm kích, sau cuộc ác đấu chất độc phát tác, không chịu đựng thêm được nữa, lảo đảo ngã vào lòng Dương Quá.
Bọn Quách Phù, huynh đệ họ Võ, Hoàn Nhan Bình, Gia Luật Yến không biết nguyên do, xôn xao nghị luận.
Đúng lúc ấy, nghe Võ Tam Thông quát to:
– Lý Mạc Sầu, hôm nay ngươi đừng hòng tẩu thoát.
Lão chạy như bay lên sườn núi mé bên trái, mọi người ngoảnh nhìn, thấy Công Tôn Chỉ theo đường mòn men dốc núi chạy nhanh về phía tây, nơi có một đạo cô đứng đó, chính là Lý Mạc Sầu. Hai kẻ kia sắp gặp nhau, Võ Tam Thông thì còn cách một quãng xa.
Bỗng có tiếng cười hô hô, từ sau núi tiến ra một người vai vác một chiếc hòm gỗ lớn, râu tóc bạc phơ, chính là Lão Ngoan đồng Chu Bá Thông.
Hoàng Dung gọi:
– Lão Ngoan đồng, hãy đuổi đạo cô kia lại đây!
Chu Bá Thông nói:
– Hay lắm! Mọi người hãy xem bản lĩnh của Lão Ngoan đồng!
Lão mở nắp cái hòm gỗ, hai tay phẩy phẩy, một bầy ong bay ra, xông thẳng tới chỗ Lý Mạc Sầu. Nguyên đại quân Mông Cổ đốt núi Chung Nam, toàn bộ phái Toàn Chân rút lui, mang theo kinh sách đạo tàng. Chu Bá Thông chọn một chiếc hòm, nuôi lũ ong đã được Tiểu Long Nữ thuần dưỡng vào đó, lão chơi đùa nhiều ngày không biết mệt, đã phần nào nắm được cách điều khiển đàn ong, lúc này nghe Hoàng Dung gọi, đúng là có dịp đại hiển thân thủ.
Công Tôn Chỉ thấy đàong thì cả kinh, không dám chạy về phía Lý Mạc Sầu, mà trốn vào một khe núi. Lý Mạc Sầu nghe tiếng đàn ong vo vo bay tới, đành men theo sơn lộ lùi về phía đông. Huynh đệ họ Võ, Trình Anh, Lục Vô Song lăm lăm binh khí chờ sẵn. Gia Luật Tề gọi:
– Sư phụ, bản lĩnh của lão nhân gia hay quá, sư phụ mau thu đàn ong lại thôi!
Chu Bá Thông rối rít hô huýt để thu đàn ong lại, nhưng sau khi lùa được đàn ong bay ra tấn công như ý muốn, lão quá đắc ý, gọi đàn ong trở lại không đúng kiểu, đàn ong làm sao chịu nghe hiệu lệnh? Chúng cứ vo vo đuổi theo Lý Mạc Sầu.
Dương Quá ôm Tiểu Long Nữ, gọi nhỏ:
– Long nhi, Long nhi.
Tiểu Long Nữ từ từ mở mắt, nghe tiếng ong quen thuộc, tưởng đâu đã trở về cố cư ở núi Chung Nam, sung sướng nói:
– Chúng mình về nhà rồi phải không?
Nàng định thần lại, hiểu ra sự việc, liền huýt sáo mấy tiếng, đàn ong lập tức bay vòng tròn quanh Lý Mạc Sầu, không bay loạn đi nữa.
Tiểu Long Nữ nói:
– Sư tỷ, sư tỷ bình sinh cứ hành sự tàn ác, hôm nay đã chịu hối hận hay chưa?
Lý Mạc Sầu mặt tái mét, hỏi:
– Tuyệt Tình đơn đâu?
Tiểu Long Nữ cười nhạt, nói:
– Tuyệt Tình đơn đã rơi xuống vực rồi. Sư tỷ tại sao lại đi sát hại vị Thiên Trúc cao tăng? Vị cao tăng ấy nếu không chết, sẽ có thể cứu sống không chỉ Dương Quá và muội, mà cả sư tỷ nữa đấy.
Lý Mạc Sầu lòng nặng trĩu, biết sư muội nói thật, không ngờ mình dùng một mũi Băng phách ngân châm giết hại Thiên Trúc cao tăng, rốt cuộc cũng là hại chết mình.
Lúc này cha con họ Võ, Trình Anh và Lục Vô Song đã vây xung quanh. Chu Bá Thông đang chỉ tay giậm chân hô gọi đàn ong. Tiểu Long Nữ nói:
– Chu lão gia tử, phải huýt thế này cơ.
Rồi nàng tròn môi huýt sáo. Chu Bá Thông học theo, quả nhiên đàn ong lũ lượt bay nhanh vào trong chiếc hòm. Chu Bá Thông cả mừng, nói:
– Đa tạ Long cô nương chỉ dẫn!
Nhất Đăng đại sư mỉm cười, gọi:
– Bá Thông huynh, bao năm không gặp, huynh vẫn thanh kiện như xưa.
Chu Bá Thông lập tức sững sờ, đỏ bừng cả mặt, vội đậy nắp hòm, nói:
– Huynh cũng khỏe, đệ cũng khỏe, mọi người đều khỏe. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyệnFULL.vn chấm c.o.m
Rồi vác hòm lên vai, bỏ đi ngay.
Lý Mạc Sầu nhìn tình thế xung quanh, chỉ riêng từng người như Hoàng Dung, Dương Quá, Tiểu Long Nữ, mụ đã không thể địch nổi, huống hồ cả bọn hợp vây? Bèn nói:
– Các vị cũng đòi tự xưng là người hiệp nghĩa, thế mà hôm nay lại ỷ đông người để ăn hiếp ta! Tiểu sư muội, ta là đệ tử phái Cổ Mộ, không thể chết bởi tay phái khác, sư muội hãy tới mà giết ta!
Nói rồi xoay ngược trường kiếm, chĩa mũi nhọn vào giữa ngực mình. Tiểu Long Nữ lắc đầu, nói:
– Sự đã thế này, muội giết sư tỷ làm gì?
Võ Tam Thông đột nhiên quát:
– Lý Mạc Sầu, ta muốn hỏi ngươi một câu, thi thể của Lục Triển Nguyên và Hà Nguyên Quân, ngươi đã đem vứt ở đâu?
Lý Mạc Sầu đột nhiên nghe tên Lục Triển Nguyên và Hà Nguyên Quân thì toàn thân run rẩy, cơ mặt giật giật, nói:
– Đã thiêu thành tro, một đám tro rải trên đỉnh Hoa Sơn, một đám tro ném xuống biển Đông, để hai kẻ đó vĩnh viễn không thể tái hợp.
Mọi người nghe câu nói rít qua kẽ răng, đầy sự oán độc, đều bất giác rùng mình.
Lục Vô Song nói:
– Long gia tỷ tỷ hảo tâm, không chịu giết mụ. Cả gia đình ta đã bị mụ giết hết, một mình ta may mắn thoát chết, hôm nay ta phải trả thù. Biểu tỷ, chúng ta tiến lên nào!
Huynh đệ họ Võ cùng nói:
– Mẫu thân ta bị mụ giết hại, người khác tha cho mụ, chứ huynh đệ ta thì không đời nào.
Lý Mạc Sầu thản nhiên nói:
– Một đời ta đã giết không biết bao nhiêu người, nếu ai cũng muốn báo thù, thì ta phải có bao nhiêu mạng mới đền nổi? Dù ta nợ máu với hàng ngàn người, cũng chỉ có một mạng này thôi.
Lục Vô Song và Võ Tu Văn nói:
– Thế thì lợi cho mụ quá chừng!
Hai người một đao một kiếm, cùng bước tới.
Lý Mạc Sầu vẩy cổ tay một cái, cạch một tiếng, trường kiếm trong tay gãy đôi, nhếch mép cười khinh miệt, hai tay chắp sau lưng, không chống cự, đợi đao kiếm chém chết.
Đúng lúc ấy, bỗng thấy mé đông khói lửa bốc lên trời, Hoàng Dung kêu lên:
– Ôi chao, trang viện cháy rồi!
Chu Tử Liễu nói:
– Tạm hoãn việc giết Lý Mạc Sầu, phải đi cứu di thể của sư thúc đã.
Đoạn phi thân tới, dùng thủ pháp Nhất Dương chỉ điểm ba huyệt đạo trên người Lý Mạc Sầu để mụ không thể đào tẩu. Trình Anh nói:
– Cả di thể của Công Tôn cô nương nữa.
Mọi người đều nói:
– Đúng vậy!
Mọi người cùng chạy nhanh. Huynh đệ họ Võ áp giải Lý Mạc Sầu. Dương Quá, Tiểu Long Nữ, Hoàng Dung và Nhất Đăng đại sư bốn người thong thả đi sau cùng.
Cách trang viện nửa dặm, đã thấy khí nóng phả vào mặt, nghe tiếng huyên náo, tiếng xà nhà, mái nhà đổ sụp không ngớt. Võ Tam Thông nói:
– Gã Công Tôn Chỉ gian ác phóng hỏa thế này, Long cô nương lẽ ra nên giết hắn đi mới phải.
Chu Tử Liễu nói:
– Vụ cháy này chắc không phải do bàn tay Công Tôn Chỉ gây ra. Đệ đoán là do lão thái bà Cầu Thiên Xích.
Võ Tam Thông ngạc nhiên hỏi:
– Cầu Thiên Xích ư? Cả một cơ nghiệp bề thế ngần ấy của mình, hà tất lại tự tay phóng hỏa?
Chu Tử Liễu nói:
– Đệ tử trong cốc đều không phục mụ ta, dù có giết được Công Tôn Chỉ, mụ ta cũng không thể an cư ở đây, đệ thấy lão thái bà ấy tâm địa hẹp hòi vô cùng…
Mọi người đã chạy tới bên bụi hoa Tình, nơi Thiên Trúc cao tăng bỏ. Chu Tử Liễu ôm di thể vị cao tăng lên, thấy mặt mũi như người sống, tươi cười. Võ Tam Thông nói:
– Sư thúc chết cực nhanh, không bị đau đớn gì cả.
Chu Tử Liễu trầm ngâm nói:
– Sư thúc lúc ấy đang tìm dược thảo giải độc hoa Tình…
Lúc này Hoàng Dung và Nhất Đăng đại sư cũng đã tới nơi, Hoàng Dung nghe Chu Tử Liễu nói, xem kỹ khắp thân mình Thiên Trúc cao tăng, không phát hiện có gì khác lạ, thò tay vào túi áo của vị cao tăng, cũng không tìm thấy vật gì, hỏi Chu Tử Liễu:
– Lệnh sư thúc có dặn lại điều gì không?
Chu Tử Liễu nói:
– Không. Tại hạ cùng sư thúc từ Hỏa hoàn thất đi tới đây, không ngờ có đại địch mai phục ở chỗ này.
Hoàng Dung nhìn sắc diện của Thiên Trúc cao tăng, đột nhiên nghĩ ra một điều, cúi xuống lật bàn tay của vị cao tăng, thấy ngón cái và ngón trỏ có cầm một ngọn cỏ màu tím sẫm. Hoàng Dung nhẹ nhàng gỡ hai ngón tay vị cao tăng, lấy ngọn cỏ ra, hỏi:
– Đây là thứ cỏ gì?
Chu Tử Liễu lắc đầu, hoàn toàn không biết. Hoàng Dung đưa lên mũi ngửi, thấy mùi tanh hôi đến mức buồn nôn. Nhất Đăng đại sư vội nói:
– Quách phu nhân hãy cẩn thận, cỏ này gọi là “Đoạn Trường thảo” cực độc.
Hoàng Dung sững sờ, thất vọng.
Huynh đệ họ Võ áp giải Lý Mạc Sầu đến. Võ Tu Văn nghe Nhất Đăng đại sư nói “Đoạn Trường thảo” là thứ cỏ cực độc, bèn nói:
– Sư nương, hay là bắt nữ ma đầu vạn ác này ăn ngọn cỏ ấy đi.
Nhất Đăng đại sư nói:
– Thiện tai! Thiện tai! Hài nhi nhỏ tuổi chớ nên khơi dậy ác tâm.
Võ Tu Văn nói:
– Sư tổ gia gia, không lẽ đối với mụ ác ma này, sư tổ cũng còn rủ lòng từ bi hay sao?
Lúc này cây cối xung quanh đã bén lửa, khí nóng càng lúc càng khó chịu. Hoàng Dung nói:
– Mọi người hãy lui lên hòn núi đá phía đông bắc đã.
Mọi người chạy lên dốc, thấy rất nhiều dãy nhà đã chìm trong biển lửa.
Lý Mạc Sầu bị điểm huyệt, tuy có thể đi lại nhưng không thể thi triển võ công, mụ ngầm vận khí để tự giải huyệt, thừa cơ mọi người không đề phòng sẽ đào tẩu, tuy không đả thương được ai, song cũng có thể thoát thân. Nào ngờ vừa động chân khí thì ngực và bụng lập tức đau nhói, phải kêu ối lên một tiếng. Mụ khắp người bị gai hoa Tình đâm phải, ban đầu còn dùng chân khí hộ thân, chất độc nhất thời chưa phát tác, lúc này huyệt đạo bị chế ngự, chân khí tản mát, chất độc càng phát tác mạnh. Mụ bị đau nhói ở ngực và bụng, nhìn Dương Quá và Tiểu Long Nữ sánh vai nhau từ xa đi tới, một người là chàng trai anh tuấn, một người là thiếu nữ kiều diễm, thì tự dưng hoa mắt, mơ hồ nhìn ra đấy là ý trung nhân Lục Triển Nguyên mà mụ tương tư khắc cốt, còn người kia là Hà Nguyên Quân, thê tử của Lục Triển Nguyên. Mụ buột miệng, nói:
– Lục Triển Nguyên, chàng tàn ác thế, lúc này còn vác mặt đến gặp ta ư?
Tình cảm trong lòng vừa bị kích động, chất độc hoa Tình càng tăng sự lợi hại, toàn thân run rẩy, cơ mặt giật giật. Mọi người nhìn diện mạo đáng sợ của mụ, bất giác lùi cả ra mấy bước.
Lý Mạc Sầu một đời cao ngạo, chưa từng tỏ ra hèn yếu trước mọi người, nhưng lúc này tim đau thắt, mụ buột miệng kêu:
– Ta đau quá, mau cứu ta với!
Chu Tử Liễu chỉ di thể của Thiên Trúc cao tăng, nói:
– Sư thúc ta vốn có thể cứu ngươi, nhưng ngươi đã giết chết người.
Lý Mạc Sầu nghiến răng, nói:
– Phải, ta đã giết mất rồi, người xấu người tốt trên thế gian ta đều giết cả. Ta muốn chết, ta muốn chết cho xong! Các người vì sao được sống? Ta muốn các người cùng chết với ta!
Mụ đau quá hết nhịn được, đột nhiên dang hai tay, lao thẳng người vào mũi kiếm đang chĩa tới của Võ Đôn Nhu. Võ Đôn Nhu bao năm rồi chỉ mong một kiếm đâm chết Lý Mạc Sầu để trả thù cho vong mẫu, vậy mà lúc này thấy mụ ta lao thẳng người vào mũi kiếm của mình, tự nhiên lại thu kiếm về.
Lý Mạc Sầu lao trượt, ngã nhào một cái, rồi cứ thế lăn xuống dốc núi, về phía biển lửa. Mọi người đồng thanh kêu lên, nhìn theo, thấy tà áo của Lý Mạc Sầu đã bén lửa, lưỡi lửa đỏ liếm quanh người mụ, chỉ thấy mụ bật thẳng dậy, đứng bất động, thì ai nấy cùng kinh hãi.
Tiểu Long Nữ nghĩ tình sư môn, gọi:
– Sư tỷ, mau nhảy ra đi!
Lý Mạc Sầu vẫn hiên ngang đứng trong biển lửa, không lý gì đến tiếng gọi. Thoáng chốc, lửa đã trùm kín người mụ. Đột nhiên từ trong lửa vọng ra tiếng ca thê lương: “Tình là chi hỡi thế gian, câu thề sinh tử đa mang một đời…”.
Đến chữ “đời” thì tiếng ca tắt lặng.
Tiểu Long Nữ nắm lấy cánh tay Dương Quá, nước mắt lã chã. Mọi người nghĩ Lý Mạc Sầu một đời gây bao nghiệt chướng, hôm nay bỏ mạng quả thật chết chưa hết tội, nhưng mụ ta cũng không phải bẩm sinh tàn ác. Chỉ vì nhầm lẫn tình trường, đâm quàng vào bụi rậm, càng lúc càng gai góc, cuối cùng không thể gỡ ra được nữa, hối cũng chẳng kịp. Trình Anh và Lục Vô Song không bao giờ quên mối thù cả nhà bị giết, nhưng nhìn Lý Mạc Sầu phải chịu kết cục bi thảm thế này, tuy thù lớn đã báo, trong lòng cũng không vui gì. Hoàng Dung ẵm Quách Tương, nghĩ Lý Mạc Sầu không từ bất cứ việc ác nào, song bình sinh cũng có lúc làm việc thiện, ấy là nuôi dưỡng bé Quách Tương hơn một tháng, bèn cầm hai tay bé Quách Tương mà vái mấy cái về phía biển lửa.
Dương Quá lúc từ “Đoạn Trường nhai” tới đây, vốn định đến đại sảnh cứu thi thể Công Tôn Lục Ngạc, nhưng lửa phát cháy chính từ đại sảnh, đi chưa đến nửa đường đã thấy bốn phía đại sảnh lửa cháy ngút trời, nghĩ Công Tôn Lục Ngạc và Lý Mạc Sầu, một hiền một ác đều tuẫn tình mà chết, cùng táng thân trong biển lửa, thì không khỏi ngậm ngùi, thở dài buồn bã.
Nói đến đây, chàng tuyệt vọng đau đớn, vung tay ném nửa viên thuốc duy nhất có thể giải độc cho mình xuống dưới vực sâu muôn trượng.
Biến cố này làm cho tất cả mọi người bị bất ngờ, sững sờ kêu lên.
Tiểu Long Nữ biết Dương Quá quyết ý đồng sinh cộng tử với mình, trong lòng vừa đau đớn vừa cảm kích, sau cuộc ác đấu chất độc phát tác, không chịu đựng thêm được nữa, lảo đảo ngã vào lòng Dương Quá.
Bọn Quách Phù, huynh đệ họ Võ, Hoàn Nhan Bình, Gia Luật Yến không biết nguyên do, xôn xao nghị luận.
Đúng lúc ấy, nghe Võ Tam Thông quát to:
– Lý Mạc Sầu, hôm nay ngươi đừng hòng tẩu thoát.
Lão chạy như bay lên sườn núi mé bên trái, mọi người ngoảnh nhìn, thấy Công Tôn Chỉ theo đường mòn men dốc núi chạy nhanh về phía tây, nơi có một đạo cô đứng đó, chính là Lý Mạc Sầu. Hai kẻ kia sắp gặp nhau, Võ Tam Thông thì còn cách một quãng xa.
Bỗng có tiếng cười hô hô, từ sau núi tiến ra một người vai vác một chiếc hòm gỗ lớn, râu tóc bạc phơ, chính là Lão Ngoan đồng Chu Bá Thông.
Hoàng Dung gọi:
– Lão Ngoan đồng, hãy đuổi đạo cô kia lại đây!
Chu Bá Thông nói:
– Hay lắm! Mọi người hãy xem bản lĩnh của Lão Ngoan đồng!
Lão mở nắp cái hòm gỗ, hai tay phẩy phẩy, một bầy ong bay ra, xông thẳng tới chỗ Lý Mạc Sầu. Nguyên đại quân Mông Cổ đốt núi Chung Nam, toàn bộ phái Toàn Chân rút lui, mang theo kinh sách đạo tàng. Chu Bá Thông chọn một chiếc hòm, nuôi lũ ong đã được Tiểu Long Nữ thuần dưỡng vào đó, lão chơi đùa nhiều ngày không biết mệt, đã phần nào nắm được cách điều khiển đàn ong, lúc này nghe Hoàng Dung gọi, đúng là có dịp đại hiển thân thủ.
Công Tôn Chỉ thấy đàong thì cả kinh, không dám chạy về phía Lý Mạc Sầu, mà trốn vào một khe núi. Lý Mạc Sầu nghe tiếng đàn ong vo vo bay tới, đành men theo sơn lộ lùi về phía đông. Huynh đệ họ Võ, Trình Anh, Lục Vô Song lăm lăm binh khí chờ sẵn. Gia Luật Tề gọi:
– Sư phụ, bản lĩnh của lão nhân gia hay quá, sư phụ mau thu đàn ong lại thôi!
Chu Bá Thông rối rít hô huýt để thu đàn ong lại, nhưng sau khi lùa được đàn ong bay ra tấn công như ý muốn, lão quá đắc ý, gọi đàn ong trở lại không đúng kiểu, đàn ong làm sao chịu nghe hiệu lệnh? Chúng cứ vo vo đuổi theo Lý Mạc Sầu.
Dương Quá ôm Tiểu Long Nữ, gọi nhỏ:
– Long nhi, Long nhi.
Tiểu Long Nữ từ từ mở mắt, nghe tiếng ong quen thuộc, tưởng đâu đã trở về cố cư ở núi Chung Nam, sung sướng nói:
– Chúng mình về nhà rồi phải không?
Nàng định thần lại, hiểu ra sự việc, liền huýt sáo mấy tiếng, đàn ong lập tức bay vòng tròn quanh Lý Mạc Sầu, không bay loạn đi nữa.
Tiểu Long Nữ nói:
– Sư tỷ, sư tỷ bình sinh cứ hành sự tàn ác, hôm nay đã chịu hối hận hay chưa?
Lý Mạc Sầu mặt tái mét, hỏi:
– Tuyệt Tình đơn đâu?
Tiểu Long Nữ cười nhạt, nói:
– Tuyệt Tình đơn đã rơi xuống vực rồi. Sư tỷ tại sao lại đi sát hại vị Thiên Trúc cao tăng? Vị cao tăng ấy nếu không chết, sẽ có thể cứu sống không chỉ Dương Quá và muội, mà cả sư tỷ nữa đấy.
Lý Mạc Sầu lòng nặng trĩu, biết sư muội nói thật, không ngờ mình dùng một mũi Băng phách ngân châm giết hại Thiên Trúc cao tăng, rốt cuộc cũng là hại chết mình.
Lúc này cha con họ Võ, Trình Anh và Lục Vô Song đã vây xung quanh. Chu Bá Thông đang chỉ tay giậm chân hô gọi đàn ong. Tiểu Long Nữ nói:
– Chu lão gia tử, phải huýt thế này cơ.
Rồi nàng tròn môi huýt sáo. Chu Bá Thông học theo, quả nhiên đàn ong lũ lượt bay nhanh vào trong chiếc hòm. Chu Bá Thông cả mừng, nói:
– Đa tạ Long cô nương chỉ dẫn!
Nhất Đăng đại sư mỉm cười, gọi:
– Bá Thông huynh, bao năm không gặp, huynh vẫn thanh kiện như xưa.
Chu Bá Thông lập tức sững sờ, đỏ bừng cả mặt, vội đậy nắp hòm, nói:
– Huynh cũng khỏe, đệ cũng khỏe, mọi người đều khỏe. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyệnFULL.vn chấm c.o.m
Rồi vác hòm lên vai, bỏ đi ngay.
Lý Mạc Sầu nhìn tình thế xung quanh, chỉ riêng từng người như Hoàng Dung, Dương Quá, Tiểu Long Nữ, mụ đã không thể địch nổi, huống hồ cả bọn hợp vây? Bèn nói:
– Các vị cũng đòi tự xưng là người hiệp nghĩa, thế mà hôm nay lại ỷ đông người để ăn hiếp ta! Tiểu sư muội, ta là đệ tử phái Cổ Mộ, không thể chết bởi tay phái khác, sư muội hãy tới mà giết ta!
Nói rồi xoay ngược trường kiếm, chĩa mũi nhọn vào giữa ngực mình. Tiểu Long Nữ lắc đầu, nói:
– Sự đã thế này, muội giết sư tỷ làm gì?
Võ Tam Thông đột nhiên quát:
– Lý Mạc Sầu, ta muốn hỏi ngươi một câu, thi thể của Lục Triển Nguyên và Hà Nguyên Quân, ngươi đã đem vứt ở đâu?
Lý Mạc Sầu đột nhiên nghe tên Lục Triển Nguyên và Hà Nguyên Quân thì toàn thân run rẩy, cơ mặt giật giật, nói:
– Đã thiêu thành tro, một đám tro rải trên đỉnh Hoa Sơn, một đám tro ném xuống biển Đông, để hai kẻ đó vĩnh viễn không thể tái hợp.
Mọi người nghe câu nói rít qua kẽ răng, đầy sự oán độc, đều bất giác rùng mình.
Lục Vô Song nói:
– Long gia tỷ tỷ hảo tâm, không chịu giết mụ. Cả gia đình ta đã bị mụ giết hết, một mình ta may mắn thoát chết, hôm nay ta phải trả thù. Biểu tỷ, chúng ta tiến lên nào!
Huynh đệ họ Võ cùng nói:
– Mẫu thân ta bị mụ giết hại, người khác tha cho mụ, chứ huynh đệ ta thì không đời nào.
Lý Mạc Sầu thản nhiên nói:
– Một đời ta đã giết không biết bao nhiêu người, nếu ai cũng muốn báo thù, thì ta phải có bao nhiêu mạng mới đền nổi? Dù ta nợ máu với hàng ngàn người, cũng chỉ có một mạng này thôi.
Lục Vô Song và Võ Tu Văn nói:
– Thế thì lợi cho mụ quá chừng!
Hai người một đao một kiếm, cùng bước tới.
Lý Mạc Sầu vẩy cổ tay một cái, cạch một tiếng, trường kiếm trong tay gãy đôi, nhếch mép cười khinh miệt, hai tay chắp sau lưng, không chống cự, đợi đao kiếm chém chết.
Đúng lúc ấy, bỗng thấy mé đông khói lửa bốc lên trời, Hoàng Dung kêu lên:
– Ôi chao, trang viện cháy rồi!
Chu Tử Liễu nói:
– Tạm hoãn việc giết Lý Mạc Sầu, phải đi cứu di thể của sư thúc đã.
Đoạn phi thân tới, dùng thủ pháp Nhất Dương chỉ điểm ba huyệt đạo trên người Lý Mạc Sầu để mụ không thể đào tẩu. Trình Anh nói:
– Cả di thể của Công Tôn cô nương nữa.
Mọi người đều nói:
– Đúng vậy!
Mọi người cùng chạy nhanh. Huynh đệ họ Võ áp giải Lý Mạc Sầu. Dương Quá, Tiểu Long Nữ, Hoàng Dung và Nhất Đăng đại sư bốn người thong thả đi sau cùng.
Cách trang viện nửa dặm, đã thấy khí nóng phả vào mặt, nghe tiếng huyên náo, tiếng xà nhà, mái nhà đổ sụp không ngớt. Võ Tam Thông nói:
– Gã Công Tôn Chỉ gian ác phóng hỏa thế này, Long cô nương lẽ ra nên giết hắn đi mới phải.
Chu Tử Liễu nói:
– Vụ cháy này chắc không phải do bàn tay Công Tôn Chỉ gây ra. Đệ đoán là do lão thái bà Cầu Thiên Xích.
Võ Tam Thông ngạc nhiên hỏi:
– Cầu Thiên Xích ư? Cả một cơ nghiệp bề thế ngần ấy của mình, hà tất lại tự tay phóng hỏa?
Chu Tử Liễu nói:
– Đệ tử trong cốc đều không phục mụ ta, dù có giết được Công Tôn Chỉ, mụ ta cũng không thể an cư ở đây, đệ thấy lão thái bà ấy tâm địa hẹp hòi vô cùng…
Mọi người đã chạy tới bên bụi hoa Tình, nơi Thiên Trúc cao tăng bỏ. Chu Tử Liễu ôm di thể vị cao tăng lên, thấy mặt mũi như người sống, tươi cười. Võ Tam Thông nói:
– Sư thúc chết cực nhanh, không bị đau đớn gì cả.
Chu Tử Liễu trầm ngâm nói:
– Sư thúc lúc ấy đang tìm dược thảo giải độc hoa Tình…
Lúc này Hoàng Dung và Nhất Đăng đại sư cũng đã tới nơi, Hoàng Dung nghe Chu Tử Liễu nói, xem kỹ khắp thân mình Thiên Trúc cao tăng, không phát hiện có gì khác lạ, thò tay vào túi áo của vị cao tăng, cũng không tìm thấy vật gì, hỏi Chu Tử Liễu:
– Lệnh sư thúc có dặn lại điều gì không?
Chu Tử Liễu nói:
– Không. Tại hạ cùng sư thúc từ Hỏa hoàn thất đi tới đây, không ngờ có đại địch mai phục ở chỗ này.
Hoàng Dung nhìn sắc diện của Thiên Trúc cao tăng, đột nhiên nghĩ ra một điều, cúi xuống lật bàn tay của vị cao tăng, thấy ngón cái và ngón trỏ có cầm một ngọn cỏ màu tím sẫm. Hoàng Dung nhẹ nhàng gỡ hai ngón tay vị cao tăng, lấy ngọn cỏ ra, hỏi:
– Đây là thứ cỏ gì?
Chu Tử Liễu lắc đầu, hoàn toàn không biết. Hoàng Dung đưa lên mũi ngửi, thấy mùi tanh hôi đến mức buồn nôn. Nhất Đăng đại sư vội nói:
– Quách phu nhân hãy cẩn thận, cỏ này gọi là “Đoạn Trường thảo” cực độc.
Hoàng Dung sững sờ, thất vọng.
Huynh đệ họ Võ áp giải Lý Mạc Sầu đến. Võ Tu Văn nghe Nhất Đăng đại sư nói “Đoạn Trường thảo” là thứ cỏ cực độc, bèn nói:
– Sư nương, hay là bắt nữ ma đầu vạn ác này ăn ngọn cỏ ấy đi.
Nhất Đăng đại sư nói:
– Thiện tai! Thiện tai! Hài nhi nhỏ tuổi chớ nên khơi dậy ác tâm.
Võ Tu Văn nói:
– Sư tổ gia gia, không lẽ đối với mụ ác ma này, sư tổ cũng còn rủ lòng từ bi hay sao?
Lúc này cây cối xung quanh đã bén lửa, khí nóng càng lúc càng khó chịu. Hoàng Dung nói:
– Mọi người hãy lui lên hòn núi đá phía đông bắc đã.
Mọi người chạy lên dốc, thấy rất nhiều dãy nhà đã chìm trong biển lửa.
Lý Mạc Sầu bị điểm huyệt, tuy có thể đi lại nhưng không thể thi triển võ công, mụ ngầm vận khí để tự giải huyệt, thừa cơ mọi người không đề phòng sẽ đào tẩu, tuy không đả thương được ai, song cũng có thể thoát thân. Nào ngờ vừa động chân khí thì ngực và bụng lập tức đau nhói, phải kêu ối lên một tiếng. Mụ khắp người bị gai hoa Tình đâm phải, ban đầu còn dùng chân khí hộ thân, chất độc nhất thời chưa phát tác, lúc này huyệt đạo bị chế ngự, chân khí tản mát, chất độc càng phát tác mạnh. Mụ bị đau nhói ở ngực và bụng, nhìn Dương Quá và Tiểu Long Nữ sánh vai nhau từ xa đi tới, một người là chàng trai anh tuấn, một người là thiếu nữ kiều diễm, thì tự dưng hoa mắt, mơ hồ nhìn ra đấy là ý trung nhân Lục Triển Nguyên mà mụ tương tư khắc cốt, còn người kia là Hà Nguyên Quân, thê tử của Lục Triển Nguyên. Mụ buột miệng, nói:
– Lục Triển Nguyên, chàng tàn ác thế, lúc này còn vác mặt đến gặp ta ư?
Tình cảm trong lòng vừa bị kích động, chất độc hoa Tình càng tăng sự lợi hại, toàn thân run rẩy, cơ mặt giật giật. Mọi người nhìn diện mạo đáng sợ của mụ, bất giác lùi cả ra mấy bước.
Lý Mạc Sầu một đời cao ngạo, chưa từng tỏ ra hèn yếu trước mọi người, nhưng lúc này tim đau thắt, mụ buột miệng kêu:
– Ta đau quá, mau cứu ta với!
Chu Tử Liễu chỉ di thể của Thiên Trúc cao tăng, nói:
– Sư thúc ta vốn có thể cứu ngươi, nhưng ngươi đã giết chết người.
Lý Mạc Sầu nghiến răng, nói:
– Phải, ta đã giết mất rồi, người xấu người tốt trên thế gian ta đều giết cả. Ta muốn chết, ta muốn chết cho xong! Các người vì sao được sống? Ta muốn các người cùng chết với ta!
Mụ đau quá hết nhịn được, đột nhiên dang hai tay, lao thẳng người vào mũi kiếm đang chĩa tới của Võ Đôn Nhu. Võ Đôn Nhu bao năm rồi chỉ mong một kiếm đâm chết Lý Mạc Sầu để trả thù cho vong mẫu, vậy mà lúc này thấy mụ ta lao thẳng người vào mũi kiếm của mình, tự nhiên lại thu kiếm về.
Lý Mạc Sầu lao trượt, ngã nhào một cái, rồi cứ thế lăn xuống dốc núi, về phía biển lửa. Mọi người đồng thanh kêu lên, nhìn theo, thấy tà áo của Lý Mạc Sầu đã bén lửa, lưỡi lửa đỏ liếm quanh người mụ, chỉ thấy mụ bật thẳng dậy, đứng bất động, thì ai nấy cùng kinh hãi.
Tiểu Long Nữ nghĩ tình sư môn, gọi:
– Sư tỷ, mau nhảy ra đi!
Lý Mạc Sầu vẫn hiên ngang đứng trong biển lửa, không lý gì đến tiếng gọi. Thoáng chốc, lửa đã trùm kín người mụ. Đột nhiên từ trong lửa vọng ra tiếng ca thê lương: “Tình là chi hỡi thế gian, câu thề sinh tử đa mang một đời…”.
Đến chữ “đời” thì tiếng ca tắt lặng.
Tiểu Long Nữ nắm lấy cánh tay Dương Quá, nước mắt lã chã. Mọi người nghĩ Lý Mạc Sầu một đời gây bao nghiệt chướng, hôm nay bỏ mạng quả thật chết chưa hết tội, nhưng mụ ta cũng không phải bẩm sinh tàn ác. Chỉ vì nhầm lẫn tình trường, đâm quàng vào bụi rậm, càng lúc càng gai góc, cuối cùng không thể gỡ ra được nữa, hối cũng chẳng kịp. Trình Anh và Lục Vô Song không bao giờ quên mối thù cả nhà bị giết, nhưng nhìn Lý Mạc Sầu phải chịu kết cục bi thảm thế này, tuy thù lớn đã báo, trong lòng cũng không vui gì. Hoàng Dung ẵm Quách Tương, nghĩ Lý Mạc Sầu không từ bất cứ việc ác nào, song bình sinh cũng có lúc làm việc thiện, ấy là nuôi dưỡng bé Quách Tương hơn một tháng, bèn cầm hai tay bé Quách Tương mà vái mấy cái về phía biển lửa.
Dương Quá lúc từ “Đoạn Trường nhai” tới đây, vốn định đến đại sảnh cứu thi thể Công Tôn Lục Ngạc, nhưng lửa phát cháy chính từ đại sảnh, đi chưa đến nửa đường đã thấy bốn phía đại sảnh lửa cháy ngút trời, nghĩ Công Tôn Lục Ngạc và Lý Mạc Sầu, một hiền một ác đều tuẫn tình mà chết, cùng táng thân trong biển lửa, thì không khỏi ngậm ngùi, thở dài buồn bã.