Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 48 – Ngọc Nữ phong, Hồ Xung xám hối

Tác giả: Kim Dung
Chọn tập

Lệnh Hồ Xung vẫn hoài nghi trong dạ tự hỏi:

– Sau này nếu ta gặp người trong Ma giáo, ta có nên hỏi cho biết rõ phải quấy, hay là hạ thủ giết ngay?

Gã không thể tự quyết được, nên sư phụ hỏi vấn đề này gã chẳng biết trả lời thế nào cho phải.

Nhạc Bất Quần chăm chú nhìn Lệnh Hồ Xung hồi lâu, thấy gã thủy chung không phúcđáp, lão không nhịn được nữa liền thở dài nói:

– Bây giờ ngươi có trả lời một cách gượng gạo cũng bằng vô dụng. Chuyến này ngươi xuống núi đã làm thương tổn đến thanh danh phái Hoa Sơn rất nhiều. Ta phạt ngươi quay mặt vào tường một năm để suy nghĩ cho chín về việc này.

Lệnh Hồ Xung khom lưng thi lễ đáp:

– Dạ! Ðệ tử xin kính cẩn thọ lãnh trách phạt.

Nhạc Linh San hỏi xen vào:

– Hình phạt quay mặt vào tường một năm thì mỗi ngày phải ngồi chịu phạt mấy giờ?

Nhạc Bất Quần đáp:

– Sao lại hỏi đến chuyện mấy giờ? Hàng ngày từ sáng đến tối, trừ lúc ăn uống không kể, phải quay mặt vào tường để sám hối.

Nhạc Linh San vội hỏi:

– Như vậy không được. Bắt y phải làm thế, há chẳng khiến cho y buồn đến chết ư? Chẳng lẽ lại cấm cả y đi đại, tiểu tiện nữa hay sao?

Nhạc phu nhân quát lên:

– Con gái mà sao ăn nói tục tĩu thế?

Nhạc Bất Quần lại nói:

– Phạt quay mặt vào tường một năm đã lấy chi làm nặng? Trước kia sư tổ ngươi phạm tội đã chịu quay mặt vào tường trên ngọn Ngọc Nữ phong những ba năm sáu tháng, không rời khỏi nửa bước.

Nhạc Linh San thè lưỡi ra nói:

– Thế mà phạt một năm hãy còn là nhẹ ư? Thực ra đại sư ca bảo: “Hễ gặp ni cô là đánh bạc thua” chỉ vì y có lòng tốt, muốn cứu người mà thôi, chứ có phải y cố ý mắng nhiếc ai đâu?…

Nhạc Bất Quần ngắt lời:

– Cũng vì gã có lòng tốt mà nói vậy nên mới phạt nhẹ quay mặt vào tường một năm, chứ nếu gã có hành vi đen tối, thì ta đã tát gã rơi răng và xẻo lưỡi gã đi rồi.

Nhạc phu nhân lại lên tiếng:

– San nhi! Ngươi không được đối điều với gia gia nữa. Ðại sư ca ngươi lên ngọn Ngọc Nữ phong ăn năn tội lỗi, ngươi không được theo đi mà lém lảu. Nếu không thì cái công của gia gia thành toàn cho gã sẽ bị người làm hỏng hết.

Nhạc Linh San hậm hực hỏi lại:

– Bắt đại sư ca cầm tù trên Ngọc Nữ phong mà còn bảo là thành toàn ư? Má má không cho hài nhi lên trò chuyện với y thì y lấy ai bầu bạn để giải cơn phiền muộn? Trong suốt một năm này ai sẽ luyện kiếm cho hài nhi?

Nhạc phu nhân nói:

– Nếu ngươi lên đánh bạn với gã thì gã còn quay mặt vào tường ăn năn tội lỗi thế nào được? Ở đây thiếu gì sư huynh, sư muội ai luyện kiếm với ngươi mà chả được?

Nhạc Linh San nghẹo đầu ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi:

– Ðại sư ca ở trên đó ăn gì để sống? Cả năm trời không được xuống núi thì để y chết đói hay sao?

Nhạc phu nhân đáp:

– Ngươi bất tất phải quan tâm? Có người đưa cơm nước lên cho gã.

Chiều hôm ấy Lệnh Hồ Xung bái biệt sư phụ cùng sư nương. Gã giắt trường kiếm đi lên đỉnh ngọn Ngọc Nữ phong cao ngất.

Trên đỉnh núi có một tòa sơn động mà phái Hoa Sơn dùng làm nơi giam cầm các đệ tử phạm tội. Ngọn núi này trọc lốc không một gốc cây ngọn cỏ, không chim muông mới dùng làm chỗ phạt đệ tử. Ngoài sự quay mặt vào tường để ăn năn tội lỗi, trong lòng không còn ngoại cảnh nào khác cho bận rộn.

Lệnh Hồ Xung vào sơn động rồi, nhìn thấy dưới đất có một tảng đá lớn nhẵn thín thì nghĩ bụng:

– Mấy trăm năm nay, phái Hoa Sơn ta không hiểu đã có bao nhiêu người vào ngồi trên tảng đá này mà nó nhẵn đến thế? Lệnh Hồ Xung là tên đệ tử quỷ quái nhất hiện nay mà không vào ngồi thì còn ai đến ngồi nữa?

Gã giơ tay lên vừa vỗ tảng đá vừa nói:

– Tảng đá ơi là tảng đá! Ngươi phải chịu hiu quạnh lâu năm, nay lại có Lệnh Hồ Xung đến làm bạn với ngươi đây.

Nguyên Nhạc Bất Quần là người hiền hòa ít khi phạt nặng đệ tử. Thường thường lão chỉ trách mắng những tên phạm lỗi. Tội nặng thì hoặc tát bằng tay hoặc đánh bằng trượng , nay Lệnh Hồ Xung bị phạt quay mặt vào tường một năm là một vụ chưa có bao giờ.

Lệnh Hồ Xung ngồi trên tảng đá lớn, cặp mắt gã chỉ cách vách chừng hơn một thước. Gã giương mắt lên nhìn, tưởng chừng như cả tòa núi lớn sắp đổ ụp xuống lấp người gã đi. Gã liền nhắm mắt lại nghĩ thầm:

– Sau này ta gặp người trong Ma giáo có nên hỏi rõ phải trái dã hay cứ phóng kiếm hạ sát liền? Có

thật trong Ma giáo chẳng một ai tử tế? Phải rồi! Nếu đã là hảo nhân sao còn gia nhập Ma giáo? Nếu họ

lầm đường, thì cũng lập tức rút lui mới phải. Họ không chịu rút lui tức là cam tâm về phe với tà ma để gây tai họa cho người thế gian rồi.

Chỉ trong khoảnh khắc trong đầu óc Lệnh Hồ Xung hiển hiện ra rất nhiều hiện trạng mà bình thời gã đã từng được nghe sư phụ, sư nương cùng những bậc tiền bối giang hồ thuật lại về những hành vi hung ác hại người của Ma giáo.

Nào Vu lão thiền sư ở Giang Tây một nhà 20 người bị bọn Ma giáo bắt rồi để sống đem đóng đinh vào những cây cột lớn. Cả đứa nhỏ lên 3 cũng không thoát khỏi thảm cảnh này. Hai người con của Vu lão quyền sư rên rỉ suốt 2 ngày 3 đêm mới chết được.

Nào chưởng môn phái Long Phụng Ðao ở phủ Tế Ðường là Triệu Ðăng Khai cưới con dâu giữa lúc tân khách đông đầy nhà, bọn người Ma giáo sấn vào cắt đầu hai vợ chồng tân nhân đặt giữa tiệc bảo là lễ mừng.

Nào Hắc lão anh hùng ở Hán Dương mừng đại ca thọ 70 tuổi, các hảo hán khắp nơi đều đến chúc thọ. Không ngờ bọn Ma giáo đã chôn rất nhiều thuốc nổ dưới nhà đại sảnh. Chúng châm lửa vào ngòi từ đằng xa dẫn tới. Chất nổ đột nhiên nổ bùng. Anh hùng hảo hán bị chết và bị thương không biết bao nhiêu mà kể. Cả Kỹ sư thúc phái Hoa Sơn cũng bị cụt tay về vụ này. Chính miệng Kỹ sư thúc đã thuật lại cho gã nghe thì dĩ nhiên không phải là giả trá.

Lệnh Hồ Xung nghĩ tới đây, gã nhớ đến hai năm trước Tôn sư thúc phái Tung Sơn trên đường đi Trung Châu bị chặt đứt hai tay hai chân và bị móc cả hai mắt. Miệng lão vẫn còn la: “Ma giáo hại ta nhất định phải báo thù! Khi ấy phái Tung Sơn có người đến tiếp ứng nhưng Tôn sư thúc bị thương nặng đến thế thì còn sống làm sao được?

Lệnh Hồ Xung nghĩ đến thảm trạng mặt đầy máu tươi hai lỗ mắt sâu hoắm lớn bằng hai cái chung uống rượu máu chảy không ngớt mà phát ớn. Gã nghĩ bụng:

– Người Ma giáo đã độc ác đến cùng cực như vậy thì ông cháu Khúc Dương có ra tay cứu mình nhất định không phải vì lòng tốt. Sư phụ hỏi mình ngày sau gặp người Ma giáo có hạ sát ngay không hay còn do dự? Như vậy còn điều chi, mà phải do dự? Như vậy còn điều chi mà phải do dự? Ðương nhiên mình phải rút kiếm giết liền.

Lệnh Hồ Xung nghĩ tới đây gã cảm thấy trong lòng khoan khoái nhẹ nhõm miệng gã huýt lên một tiếng còi rồi nhắm mắt nhảy lộn ngược ra ngoài. Lúc người đang lơ lửng trên không gã nhẹ nhàng xoay mình cho hạ xuống đất.

Gã mở bừng mắt thì thấy chân mình đặt xuống mép sười núi chỉ còn cách bờ vực không đầy hai thước. Giả tỷ vừa rồi gã nhảy mạnh hơn chút nữa cho người ra xa hơn hai thước là ngã xuống vực sâu vạn trượng nát như tương rồi.

Nguyên lúc Lệnh Hồ Xung nhắm mắt xong đã tính đúng. Ta nên biết Lệnh Hồ Xung tính hãy còn trẻ, rất ưa tinh nghịch. Gã đã quyết định chủ ý hễ gặp người Ma giáo là ra tay hạ sát ngay. Trong lòng không còn điều chi phiền muộn, liền thử một trò chơi mạo hiểm.

Lệnh Hồ Xung lại nghĩ:

– Như thế này thì mình cũng chưa lấy gì làm lớn mật. ít ra là mình phải tiến về phía trước một thước rưỡi mới là vừa khéo.

Bất thình lình gã nghe sau lưng có tiếng người vỗ tay vừa cười vừa nói:

– Ðại sư ca! Khá lắm rồi!

Chính là thanh âm Nhạc Linh San.

Lệnh Hồ Xung cả mừng ngoảnh đầu lại coi thì thấy Nhạc Linh San tay xách thùng cơm. Cô cười hề hề nói:

– Ðại sư ca! Tiểu muội đem cơm đến cho đại sư ca đây.

Cô đặt thùng xuống, tiến vào thạch động. Xoay mình ngồi trên tảng đá lớn nói:

– Vừa rồi đại sư ca nhắm mắt xoay mình coi tuyệt quá. Tiểu muội cũng thử làm coi.

Lệnh Hồ Xung nghĩ bụng:

– Trò chơi này nguy hiểm muôn phần. Chính mình cũng còn lo mất mạng, huống chi bản lãnh Nhạc Linh San lại kém xa mình, nếu tính trật lực lượng một chút là lập tức rớt xuống vực thẳm.

Gã toan ngăn cản nhưng thấy cô bé cao hứng nên không nói gì nữa, đứng yên bên sườn núi.

Nhạc Linh San bản tính hiếu thắng. Cô quyết tâm so bì với đại sư ca, trong lòng ngầm tính luồng lực đạo cùng bộ vị rồi chỉ hai chân xuống vọt người lên.

Lúc đang lơ lửng trên không cô vừa xoay mình nhẹ nhàng vừa vọt về phía trước. Cô muốn mình nhảy ra gần bờ vực hơn Lệnh Hồ Xung nên vận nội lực mạnh hơn một chút.

Lúc người cô đang hạ xuống đột nhiên cô sợ hãi quá chừng vì trước mặt cô là vực thẳm nhìn không thấy đáy. Cô bở vía la ầm lên.

Lệnh Hồ Xung vươn tay ra nắm lấy chân trái Nhạc Linh San. Lúc cô hạ mình xuống đất thấy hai chân cách bờ vực thẳm chỉ chừng một thước, đúng là xa hơn Lệnh Hồ Xung.

Nhạc Linh San vừa định thần đã cười nói:

– Ðại sư ca! Tiểu muội hạ mình xuống còn xa hơn đại sư ca.

Lệnh Hồ Xung thấy nét mặt cô chưa hết sợ hãi còn tai xanh không chút huyết sắc, liền khẽ vỗ lưng cô cười nói:

– Chúng ta đừng chơi trò này nữa. Nếu sư phụ sư nương mà biết ra tất người sẽ nặng lời trách mắng, có khi sư muội còn bị phạt như tiểu huynh, quay mặt vào tường một năm thì hỏng bét.

Nhạc Linh San định thần lùi lại hai bước. Cô cười nói:

– Nếu bị phạt như vậy thì cả hai chúng ta cùng ở đây quay mặt vào tường há chẳng thú lắm ư?

Chúng ta sẽ nhảy thi xem ai xa hơn.

Lệnh Hồ Xung hỏi:

– Sư muội muốn ngày nào chúng ta cũng ở đây quay mặt vào tường hay sao?

Lúc Lệnh Hồ Xung nói câu này, gã đưa mắt nhìn vào căn thạch động bé nhỏ, trong lòng không khỏi bâng khuâng tự nghĩ:

– Mình được cùng tiểu sư muội ở trên đỉnh núi chót vót ngày đêm gần gũi nhau suốt một năm thì chẳng kém chi bậc thần tiên. Nhưng hỡi ôi làm gì có chuyện đó được?

Rồi gã nói:

– Tiểu huynh chỉ ngại sư phụ sẽ bắt tiểu muội quay mặt vào vách ở trong “Thoái tứ hiên”, không cho rời khỏi nửa bước. Như vậy thì chúng ta chẳng thể gặp mặt nhau được nữa.

Nhạc Linh San nói:

– Nếu thế thì thật bất công. Tại sao đại sư ca lại được ở đây chơi đùa mà lại đem giam tiểu muội vào “Thoái tứ hiên”?

Nhưng cô nghĩ tới phụ thân cùng mẫu thân quyết chẳng để cho mình ngày đêm ở đây bầu bạn với đại sư ca, liền nói lảng sang chuyện khác.

– Ðại sư ca! Má má phái Lục hầu nhi hàng ngày đưa cơm đến cho đại sư ca. Tiểu muội liền bảo y:

“Lục sư ca ơi! Mỗi ngày sư ca phải trèo lên, trèo xuống ngọn núi cao ngất thì dù sư ca có là hầu nhi cũng

vất vả lắm. Tiểu muội muốn làm thay cho, sư ca có gì đội ơn tiểu muội”.

Lục hầu nhi liền đáp: “Sư nương phái tiểu huynh làm việc này, khi nào tiểu huynh dám trốn trách nhiệm. Vả lại đại sư ca rất yêu tiểu huynh, dù có phải đưa cơm cả năm thì mỗi ngày lại được gặp một lần, tiểu huynh rất lấy làm hoan hỉ thì còn ngại vất vả gì nữa?”.

Ðại sư ca! Lục hầu nhi nói vậy có tệ không?

Lệnh Hồ Xung cười đáp:

– Y nói thực đó!

Nhạc Linh San lại nói:

– Lục hầu nhi còn bảo: “Bình thời tiểu huynh vẫn muốn nhờ đại sư ca dạy cho mấy đường võ công.

Nếu sư muội cũng đến tất tiểu huynh bị đuổi đi không được nói chuyện nhiều với đại sư ca”.

Ðại sư ca khi nào lại thế được? Lục hầu nhi thật lắm chuyện lằng nhằng.

Y còn bảo: “Trong vòng một năm bắt đầu từ ngày hôm nay chỉ có mình tiểu huynh là được lên ngọn núi sám hối để gặp đại sư ca. Còn sư muội thì không được gặp y nữa”.

Tiểu muội tức quá phát cáu mà y vẫn bỏ mặc không nói gì. Về sau…

Lệnh Hồ Xung mỉm cười ngắt lời:

– Có phải sư muội rút kiếm ra hăm dọa y không?

Nhạc Linh San lắc đầu đáp:

– Không phải. Sau tiểu muội tức quá khóc òa lên. Lục hầu nhi mới lại năn nỉ nhường việc đưa cơm cho tiểu muội.

Lệnh Hồ Xung đưa mắt ngó Nhạc Linh San thì thấy cặp mắt cô hơi sưng lên, quả nhiên cô khóc thật. Gã không khỏi cảm động nghĩ thầm:

– Nàng đối đãi với mình như vậy thì dù mình có phải vì nàng mà chết đến trăm ngàn lần cũng thỏa dạ.

Nhạc Linh San mở thùng lấy hai đĩa rau và hai cái bát, hai đôi đũa đặt lên phiến đá lớn.

Lệnh Hồ Xung hỏi:

– Sao lại những hai bát và hai đôi đũa?

Nhạc Linh San cười đáp:

– Tiểu muội cũng ăn một chút để tiếp đại sư ca. Ðại sư ca hãy coi xem cái gì đây?

Cô lấy một hồ rượu nhỏ ở dưới đáy thùng ra.

Lệnh Hồ Xung quý rượu như tính mạng. Gã vừa thấy rượu đã đứng lên nhìn Nhạc Linh San xá dài nói:

– Ða tạ tiểu sư muội. Tiểu huynh đang buồn cười chỉ sợ suốt năm trời không được hớp rượu nào.

Nhạc Linh San mở nút hồ rượu cầm đưa vào tay Lệnh Hồ Xung cười nói:

– Ðại sư ca đành uống ít vậy. Mỗi ngày tiểu muội chỉ đánh cắp được một hồ này thôi, lấy nhiều sợ má má biết.

Lệnh Hồ Xung từ từ uống cạn hồ rượu rồi mới ăn cơm.

Theo lề luật phái Hoa Sơn thì tên đệ tử sám hối quay mặt vào tường là phải ăn chay cữ rượu, thịt.

Vì thế mà nhà bếp chỉ nấu cho Lệnh Hồ Xung một đĩa rau xanh, một đĩa đậu hủ. Nhưng Nhạc Linh San

nghĩ đến mình cùng đại sư ca đã qua cơn hoạn nạn, nên ăn uống rất ngon lành.

Hai người ăn cơm xong, Nhạc Linh San còn ngồi lại nói chuyện với Lệnh Hồ Xung đến nửa giờ.

Cô thấy trời đã gần tối mới thu thập bát đũa xuống núi.

Từ đó hàng ngày vào lúc hoàng hôn, Nhạc Linh San lại đưa cơm lên ngọn núi.

Lệnh Hồ Xung tuy một mình ở trên ngọn núi cao ngất nhưng không đến nỗi tịch mịch. Sáng dậy gã ngồi luyện công, rồi luyện kiếm pháp của sư phụ truyền thụ cho. Ngoài ra gã lặng lẽ suy nghĩ về phép khoái đao của Ðiền Bá Quang và chiêu kiếm “Vô song vô đối Ninh thị nhất kiếm” của sư nương.

“Ninh thị nhất kiếm tuy chỉ có một chiêu, nhưng nó bao hàm cả nội công lẫn kiếm pháp kỳ tuyệt của phái Hoa Sơn.

Lệnh Hồ Xung tự biết nội công cùng kiếm thuật của mình chưa đến được trình độ cao siêu mà cứ miễn cưỡng luyện tập thì chỉ có hại nhiều hơn có lợi, nên hàng ngày gã gia tâm luyện nội công. Như vậy gã tuy bị phạt quay mặt vào tường để sám hối mà thực ra gã chẳng quay mặt vào tường cũng không sám hối chi hết. Ngoại trừ lúc hoàng hôn gã không bận tâm việc gì cả, chỉ chuyên chú luyện công.

Tình trạng này lặng lẽ tiếp diễn được hơn hai tháng. Trên đỉnh núi Hoa Sơn mỗi ngày một rét hơn.

Một hôm lúc sáng dậy gió may vi vút thổi cho đến giờ ngọ thì trời đổ mưa tuyết xuống.

Chọn tập
Bình luận