Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 20 – Trong quán trà, chạm trán cao nhân

Tác giả: Kim Dung
Chọn tập

Mọi người nghe lão bán hoành thánh la lên như vậy thì giật mình kinh hãi. Cao Căn Minh vội hỏi:

– Phải chăng Dư Thượng Hải đã tới nơi?

Lão bán hoành thánh chỉ bĩu môi chứ không trả lời. Lão lại cầm mảnh tre gõ lách cách.

Mọi người nhìn ra ngoài đường thì thấy dưới làn mưa lớn có đến hơm mười người đang chạy tới nơi. Tuy họ chạy rất lẹ mà tiếng bước chân rất khẽ. Những người này đều mặc áo vải dầu.

Khi bọn họ chạy gần tới nơi thì ra một lũ ni cô. Người đi đầu là một vị lão ni người cao nghễu cao nghệu. Mụ đứng trước quán trà cất tiếng oang oang gọi:

– Lệnh Hồ Xung ra đây mau!

Bọn Lao Ðức Nặc vừa thấy lão ni liền đứng cả dậy đồng thời kích cẩn thi lễ.

Lao Ðức Nặc dõng dạc nói:

– Sư điệt xin tham kiến sư thúc.

Nguyên lão ni này đạo hiệu là Ðịnh Dật, sư muội của Ðịnh Nhàn, chưởng môn phái Hằng Sơn và am chủ Bạch Vân am. Phái Hằng Sơn oai danh rất lớn, bọn người võ lâm ai cũng có phần sợ mụ.

Ðịnh Dật lại lớn tiếng hơn hỏi:

– Lệnh Hồ Xung núp ở chỗ nào? Ra đây ta bảo!

Tiếng mụ ồm ồm thô hơn cả tiếng đàn ông. Lao Ðức Nặc đáp:

– Lệnh Hồ sư huynh không có ở đây. Bẩm sư thúc! Bọn đệ tử cũng đang chờ y mà chưa thấy y đến.

Lâm Bình Chi ngồi bên nghe tiếng, bụng bảo dạ:

– Té ra bọn này nói hàng nửa ngày đến đại sư ca của chúng thì ra hắn tên gọi Lệnh Hồ Xung. Không hiểu tại sao lão lại đắc tội với lão ni này?

Ðịnh Dật đảo mắt nhìn khắp quán trà không thấy Lệnh Hồ Xung. Mắt mụ chợt nhìn tới mặt thiếu nữ liền hỏi:

– Phải chăng ngươi là Ninh nhi? Tại sao ngươi lại cải trang thành bộ mặt ghê gớm thế kia?

Thiếu nữ cười đáp:

– Có ác nhân theo đuổi Ninh nhi để làm khó dễ, nên Ninh nhi phải cải trang, đặng lánh mặt hắn.

Ðịnh Dật hỏi:

– Ác nhân nào mà lớn mật dám đến vuốt râu hùm? Ngươi bảo hắn hắt thảy mọi sự đều do Ðịnh Dật sai bảo. Hắn có muốn gây sự thì đến tìm ta!

Thiếu nữ tên gọi Ninh nhi cười nói:

– Ðệ tử xin đa tạ sư thúc. Sư thúc ơi! Không hiểu đại sư ca đã có điều chi đắc tội với lão nhân gia? Ðệ tử xin dập đầu tạ tội và xin lão nhân gia đừng nổi nóng.

Ðịnh Dật giơ tay ra phất áo bào ngăn lại không cho Ninh nhi quỳ xuống. Mụ hắng giọng nói:

– Lề luật phái Hoa Sơn các ngươi mỗi ngày một lỏng lẻo, dung túng cho bọn đệ tử ra ngoài quấy phá. Vụ này ở đây xong rồi, ta còn thân hành lên núi Hoa Sơn để lý Âaý

Ninh nhi vội nói:

– Sư thúc! Sư thúc chớ đi. Ðại sư ca mới đây vừa bị gia gia đánh ba mươi côn rất nặng đến nỗi không lê nổi. Bây giờ sư thúc còn cáo lên gia gia, tất y bị sáu chục côn thì còn sống làm sao được?

Ðịnh Dật hằn học nói:

– Tên súc sinh đó đánh chết càng sớm càng hay. Ninh nhi! Ngươi đừng nói dối ta. Tại sao Lệnh Hồ Xung bị đánh què lê quà lết. Gã đã quà lê què lết mà sao còn cướp một tên tiểu đồ môn hạ ta đem đi?

Bọn đệ tử phái Hoa Sơn nghe mụ nói câu này đều cả kinh thất sắc. Ninh nhi càng nóng nẩy bồn chồn cơ hồ phát khóc. Cô nói:

– Sư thúc! Sao lại kỳ vậy? Ðại sư ca dù có lớn mật đến đâu cũng không dám càn rỡ đến độ đụng chạm vào các vị sư tỷ bên quí phái. Chắc là có kẻ phao ngôn để chọc giận sư thúc.

Ðịnh Dật lớn tiếng hỏi:

– Ngươi còn chống đỡ cho gã chăng? Nghi Quang đâu! Lúc ở Hành Sơn ngươi thấy thế nào? Nói cho y nghe!

Một cô vào hạng đứng tuổi tiến ra một bước nói:

– Lúc đệ tử ở thành Hành Dương đã trông rõ Lệnh Hồ Xung sư huynh cùng Nghi Lâm tiểu sư muội bản phái uống rượu trên lầu Túy Tiên. Nghi Lâm sư muội bị Lệnh Hồ sư huynh bắt ép không uống không được, vẻ mặt y… cực kỳ khổ não.

Ðịnh Dật đã biết chuyện này, bây giờ mụ nghe kể lại lần thứ hai, mà vẫn còn nổi giận đùng đùng. Mụ đập tay xuống bàn một cái thật mạnh. Mấy bát hoành thánh nhảy lên, nhưng lần này không một ai dám thò tay ra đỡ, đành để cho rớt xuống đất loảng xoảng. Bát vỡ tan tành.

Bọn đệ tử phái Hoa Sơn gã nào cũng sợ hãi lo sợ. Chúng đều cho là đại sư huynh chuyến này hành động quá lố. Vụ y uống rượu với lão ăn xin thì không quan hệ mấy, nhưng kéo một tiểu ni cô lên lầu uống rượu là nghĩa lý gì? Huống chi ni cô này lại là đệ tử phái Hằng Sơn. Ðịnh Dật sư thúc tính nóng như lửa. Chuyắn này đại sư huynh mà không bị sư phụ giết chết tất cũng bị đuổi ra khỏi cửa .

Ninh nhi trong lòng nóng nảy, nước mắt đầm đìa. Cô cất giọng run run nói:

– Sư thúc! Nhất định là Nghi Quang sư muội đã coi lầm người rồi.

Nghi Quang lạnh lùng nói:

– Tiểu muội không coi lầm đâu. Nghi Lâm sư muội là người đồng môn thì còn lầm thế nào được? Cả Lệnh Hồ sư huynh cũng nhất định là đúng.

Ninh nhi hỏi:

– Thế thì… sao sư muội không kêu Nghi Lâm sư muội xuống?

Nghi Quang đáp:

– Tiểu muội không dám.

Ninh nhi lại hỏi:

– Có phải sư muội sợ đại sư ca ta lại kéo cả mình lên uống rượu không?

Mọi người nghe cô nói đều buồn cười mà không dám cười lên tiếng.

Ðịnh Dật sư thái quát lên:

– Ninh nhi! Ðừng nói nhăng nữa.

Nghi Quang nói:

– Trên bàn rượu họ còn có một người nữa, tiểu muội không dám nhìn mặt hắn.

Ninh nhi hỏi:

– Ai vậy?

Nghi Quang đáp:

– Ðiền Bá Quang.

Mọi người “ồ” lên một tiếng, đều đứng bật dậy.

Nguyên Ðiền Bá Quang ngoại hiệu là “Vạn lý độc hành”, bọn người trong hai phe Hắc đạo và Bạch đạo nghe thấy đều phải điên đầu. Hắn là một tên độc hành đại đạo, võ công cực cao lại xảo trá khôn lường. Hành tung hắn vô định, xuất hiện bất thường. Hắn ra tay cực kỳ tàn nhẫn. Ðốt nhà cướp của, gian dâm phụ nữ, chẳng một tội ác nào là hắn không làm. Những tay hảo hán trong võ lâm đã nhiều lần vây bắt mà đều bị hắn ẩn núp rất tài tình, chẳng thấy tông tích đâu. Ðến lúc những người bao vây giải tán, hắn đánh lén từng người một, hoặc hạ thủ ngấm ngầm hoặc đầu độc. Không biết bao nhiêu anh hùng hảo hán đã chết về tay hắn. Tệ hại nhất là tính tham dâm hiếu sắc của Ðiền Bá Quang! Người đàn bà nào hơi có chút nhan sắc mà lọt vào tay hắn thì đừng hòng giữ được trong sạch? Quần hùng võ lâm đều nghiến răng căm hận, còn bọn nữ lưu nghe tiếng hắn là bạt vía kinh hồn .

Lao Ðức Nặc nói:

– Nghi Quang sư muội! Sư muội cũng biết Ðiền Bá Quang ư?

Nghi Quang đáp:

– Trên trán hắn có một vết chàm xanh rất lớn. Trên vết chàm này lại mọc lông dài, vừa trông thấy đã nhận ra ngay.

Chính vì Ðiền Bá Quang trên mặt có dấu vết đặc biệt nên trong võ lâm ai cũng biết cả. Người ta cho là ông trời dựng ra người vẫn có lòng nhân. Tuy trời tạo nên Ðiền Bá Quang, một tên cùng hung cực ác, nhưng cũng để tiêu ký trên mặt khiến cho mọi người dễ nhận mà đề phòng. Giả tỷ tướng mạo hắn cũng như người thường, không có chỗ nào khác lạ thì e rằng số người bị hại về tay Ðiền Bá Quang còn tăng lên gấp bội .

Ðịnh Dật lớn tiếng nói:

– Thằng súc sinh Lệnh Hồ Xung mà đánh bạn với tên hung đồ Ðiền Bá Quang thì còn gì mà không trụy lạc chẳng ra người nữa. Sư phụ các ngươi có o bế gã, không chịu trừng trị cho đến nơi thì ta đây mà gặp gã quyết chẳng dung tha, phải hớt cái đầu trên cổ gã mới nghe. Hừ! Người ta sợ Vạn lý độc hành Ðiền Bá Quang nhưng ta đây quyết liều sống chết với hắn .

Ðáng tiếc là lúc ta được tin, cầm kiếm rượt theo thì bọn Ðiền Bá Quang và Lệnh Hồ Xung đã bắt Nghi Lâm đem đi rồi.

Mấy tiếng về sau, mụ rít lên the thé, chân dậm bình bịch nói:

– Nghi Lâm hài tử! Trời ơi! Nghi Lâm hài tử bị chúng hà hiếp rồi!

Bọn đệ tử Bạch Vân am có người xúc động khóc thút thít đều cho là Nghi Lâm sư muội xinh đẹp nhút nhát mà lọt vào tay bọn này tất không còn hy vọng gì qua khỏi được chuyện dâm ô. Người nào cũng bùi ngùi cho cô gái bất hạnh.

Bọn Lao Ðức Nặc cũng trái tim đập thình thịch, bụng bảo dạ:

– Nếu đại sư huynh một mình uống rượu với Nghi Lâm cũng đủ bại hoại danh dự của người ta và vi phạm môn qui rồi. Huống chi y lại cấu kết với Ðiền Bá Quang thì tội ác càng không thể tha thứ được.

Hồi lâu Lao Ðức Nặc lại lên tiếng:

– Bẫm sư thúc! Có khi Lệnh Hồ sư huynh ngẫu nhiên gặp Ðiền Bá Quang chứ không phải chuyện giao kết. Mấy bữa nay Lệnh Hồ sư huynh uống rượu say màm, thần trí mê man. Hành động của người say rượu không khỏi có chỗ sai lầm…

Ðịnh Dật tức giận nói:

– Say rượu thì cũng còn có mấy phần tỉnh táo. Con người lớn tuổi là thế có lý đâu không biết phải trái được ?

Lao Ðức Nặc nói:

– Dạ dạ! Không biết Lệnh Hồ sư huynh đi đâu mà bọn sư điệt trông chờ mãi không thấy. Y tới đây, bọn tiểu đệ sẽ lấy đại nghĩa mà phiền trách y, dục y đến dập đầu tạ tội cùng sư thúc trước rồi sẽ trình sư phụ phạt sau.

Ðịnh Dật tức giận nói:

– Dễ thường ta đến đây để quảng cáo cho sư huynh các ngươi chăng?

Ðột nhiên mụ giơ tay ra nắm lấy cổ Ninh nhi.

Ninh nhi tưởng chừng cổ tay bị đóng đai sắt, cô la hoảng:

– Trời ơi! sư thúc!

Ðịnh Dật nói:

– Bọn người cướp Nghi Lâm của ta đem đi thì ta bắt một tên nữ đệ tử của bọn ngươi để đánh đổi. Bao giờ các ngươi đem Nghi Lâm trả ta, ta sẽ buông tha Ninh nhi.

Mụ nói xong trở gót lôi Ninh nhi đi ngay.

Ninh nhi thấy nửa người tê nhức, không tự chủ được, loạng choạng đi theo Ðịnh Dật ra ngoài đường phố.

Lao Ðức Nặc và Lương Phát đồng thời tiến lên đứng chắn trước mặt Ðịnh Dật sư thái.

Lao Ðức Nặc khom lưng nói:

– Thưa Ðịnh Dật sư thúc! Ðại sư huynh của tiểu điệt đắc tội với sư thái không liên quan gì đến tiểu sư muội. Xin sư thái giơ cao đánh khẽ.

Ðịnh Dật nói:

– Ðược lắm! Ðể ta giơ cao đánh khẽ cho.

Mụ giơ tay phải lên hất tạt ngang ra.

Lao Ðức Nặc và Lương Phát chợt thấy một luồng kình phong cực kỳ mãnh liệt xô tới cơ hồ ngạt thở. Chúng không tự chủ được bị hất về phía sau. Lao Ðức Nặc sống lưng đụng mạnh vào cánh cửa ván một tiệm buôn đối diện đánh binh một tiếng. Cánh cửa bị gẫy làm đôi. Lương Phát bị bay vọt về phía gánh hoành thánh. Ai trông thấy cũng cho là sẽ đụng phải gánh này. Nồi nước sôi sẽ bắn lên tung tóe và người gã tất bị trọng thương.

Bỗng lão già bán bánh hoành thánh giơ tay trái ra đỡ lấy lưng Lương Phát để gã hạ mình đứng xuống đất một cách bình yên vô sự.

Ðịnh Dật sư thái quay đầu lại trừng mắt lên nhìn lão già bán hoành thánh nói:

– Té ra là ngươi.

Lão già kia cười đáp:

– Phải rồi chính là tại hạ. Sư thái nóng nảy quá xá!

Ðịnh Dật hỏi:

– Việc gì đến ngươi mà ngươi can thiệp vào?

Giữa lúc ấy ngoài đầu đường phố có hai người che dù, tay cầm đèn lồng rảo bước tới nơi, miệng lớn tiếng hỏi:

– Trong đó có thần ni phái Hằng Sơn không?

Ðịnh Dật nghe hai người kia xưng hô mình bằng thần ni thì trong lòng sung sướng đáp ngay:

– Không dám! Ðịnh Dật ở Hằng Sơn có đây. Tôn giá là ai?

Hai người kia chạy tới gần. Mọi người nhìn thấy tay chúng cầm đèn lồng trên viết hai chữ đỏ “Lưu phủ”.

Gã đi trước nói:

– Vãn bối vâng mệnh nghiệp sư mời Ðịnh Dật sư bá cùng các vị sư tỷ đến tệ phủ dùng trai. Vãn bối chưa được hay các vị tới Hành Sơn, không kịp ra đón từ ngoài xa. Xin các vị tha tội cho.

Gã nói xong khom lưng thi lễ.

Ðịnh Dật nói:

– Hai vị bất tất phải đa lễ. Phải chăng hai vị là đệ tử Lưu tam gia?

Người kia đáp:

– Vãn bối là Hướng Ðại Niên. Còn đây là sư đệ Mê Ô Nghĩa xin vâng lời thỉnh an sư bá.

Ðịnh Dật có tính ưa nịnh. Mụ thấy hai gã Hướng, Mễ rất lễ phép kính cẩn, thì trong lòng sung sướng đáp:

– Hay lắm! Chúng ta đang định đến bái phỏng Lưu tam gia đây.

Hướng đại niên quay về phía Lương Phát hỏi:

– Vị này là…

Lương Phát đáp ngay:

– Tại hạ là Lương Phát ở phái Hoa Sơn.

Hướng Ðại Niên ra chiều hoan hỉ nói:

– Té ra là Lương Phát tam ca trong “Cửu đỉnh phủ” phái Hoa Sơn. Tại hạ hâm mộ tiếng lớn đã lâu. Xin mời các vị cùng tới tệ xá. Gia sư ân cần dặn bảo bọn tại hạ đi tới đâu là phải nghênh đón các vị anh hùng hảo hán tới đó. Vì đông người quá thành ra cách tiếp đãi có điẳu sơ suất để đắc tội với các vị bằng hữu. Nào xin mời các vị….

Lúc này Lao Ðức Nặc cũng lại tới nơi nói:

– Bọn tiểu đệ đang tính chờ đại sư ca rồi cùng nhau tới Lưu tam thúc vấn an.

Hướng Ðại Niên hỏi:

– Vị này chắc là Lao nhị sư ca? Gia sư thường khen ngợi các vị sư huynh là những tay hào kiệt dưới trướng Nhạc sư bá ở phái Hoa Sơn. Nhất là Lệnh Hồ sư huynh cùng Lao sư huynh lại càng anh hùng xuất chúng. Bây giờ Lệnh Hồ sư huynh chưa tới nơi thì các vị đi trước cũng vậy.

Lao Ðức Nặc nghĩ thầm:

– Tiểu sư muội bị Ðịnh Dật sư thúc lôi đi, xem chừng người không chịu buông tha. Bọn mình phải đi theo mới được.

Lão nghĩ vậy liền nói:

– Nếu vậy thì bọn tại hạ xin đến quấy phá quí phủ.

Hướng Ðại Niên nói:

– Các vị quá bộ tới Hành Sơn là hân hạnh cho bọn tại hạ. Sao các vị còn khách sáo thế? Nào xin mời!

Ðịnh Dật trỏ vào lão già bán hoành thánh hỏi:

– Còn vị này nữa có mời không?

Hướng Ðại Niên nhìn lão già một lúc đột nhiên tỉnh ngộ khom lưng nói:

– Té ra là Hà sư bá ở núi Nhạn Ðăng. Tiểu điệt thật là thất kính. Xin mời Hà sư bá giá lâm tệ phủ.

Nguyên lão bán hoành thánh này tên gọi là Hà Tam Thất. Lão là một tay cao thủ ở Nhạn Ðăng sơn tỉnh Triết Giang. Từ thuở nhỏ lão sinh nhai bằng nghề bán bánh hoành thánh. Khi học võ thành công, lão vẫn giữ gánh hoành thánh qua lại giang hồ. Tuy lão có gánh hoành thánh làm tiêu ký, nhưng khắp hang cùng ngõ hẻm các thị trấn có đến hàng ngàn hàng vạn người bán hoành thánh mà không quen biết thì cũng chẳng tài nào phân biệt được. Ðã làm nghề bán hoành thánh mà lại là người võ lâm thì chỉ có một mình là Hà Tam Thất .

Hà Tam Thất cười ha hả nói:

– Hà mỗ đang định đến quấy nhiễu đây.

Lão thu thập những chén bát trên bàn. Lao Ðức Nặc nói:

– Vãn bối có mắt mà không biết núi Thái Sơn. Xin Hà tiền bối miễn trách.

Hà tam thất cười nói:

– Không trách đâu. Không trách đâu! Các bạn chiếu cố đắn món hàng của ta là giúp cơm áo cho ta thì còn trách móc gì nữa? Năm đồng một bát, mười bốn bát bảy chục đồng tất cả.

Lão nói xong xòe tay trái ra. Lao Ðức Nặc có vẻ ngượng ngùng. Lão không hiểu có phải Hà Tam Thất đùa mình chăng?

Lão còn đang ngần ngừ thì Ðịnh Dật nói:

– Ăn hoành thánh thì phải trả tiền, chứ Hà Tam Thất có thết khách đâu.

Hà Tam Thất cười nói:

– Phải đấy! Làm nghề buôn vốn liếng ít ỏi này cần tiền để giao dịch. Dù chí thân hay bạn bè cũng tính trả sòng phẳng cho!

Lao Ðức Nặc vội đáp:

– Dạ dạ!

Nhưng lão không dám trả nhiều, đắm đủ bảy chục đồng, hai tay kính cẩn dâng lên.

Hà Tam Thất thu tiền rồi quay sang ngửa tay trước mặt Ðịnh Dật nói:

– Sư thái đánh bể của tại hạ hai cái bát và hai cái thìa canh, cộng lại là mười hai đồng. Xin đền cho đi.

Ðịnh Dật cười nói:

– Ðồ quỉ trêu cợt cả người xuất gia. Nghi Quang đâu bồi thường cho lão.

Nghi Quang đếm mười hai đồng kính cẩn đưa lại.

Hà Tam Thất đón lấy tiền bỏ vào ống rồi quẩy gánh hàng lên nói:

– Chúng ta đi thôi.

Hướng Ðại Niên quay lại bảo chủ phòng trà:

– Tiền trà nước quí vị ở đây rồi sẽ tính sau. Ngươi cứ ghi vào chỗ Lưu tam gia.

Chủ quán nói:

– Quí khách của Lưu tam gia, tiểu quán mời còn chưa được. Ha ha! Khi nào còn dám tính tiền trà?

Hướng Ðại Niên đi trước dẫn đường. Ðịnh Dật dắt thiếu nữ phái Hoa Sơn cùng Hà tam thất sóng vai mà đi. Bọn đệ tử phái Hằng Sơn và Hoa Sơn theo sau.

Lâm Bình Chi bụng bảo dạ:

– Ta phải theo dõi xa xa rồi liệu xem có thể trà trộn vào nhà Lưu Chính Phong được chăng?

Chàng chờ đoàn người chuyển qua góc đường liền đứng lên chạy tới chỗ rẽ thì thấy mọi người đi về hướng Bắc. Dù trời mưa lớn chàng cũng theo dõi vừa đi vừa ẩn vào hiên nhà. Ði hết ba đường phố dài thì thấy một tòa nhà lớn ở mé tả. Ngoài cổng treo bốn chiếc đèn lồng lớn. Mười mấy người hoặc cầm đuốc, hoặc xách đèn lồng đang vội vã đón khách.

Bọn Ðịnh Dật và Hà Tam Thất qua cổng rồi, còn nhiều tân khách từ hai đầu đường đi tới. Lâm Bình Chi đánh bạo tới gần trước cổng. Lúc này vừa gặp hai bọn khách giang hồ do các đệ tử nhà họ Lưu dẫn vào. Lâm Bình Chi không nói năng gì đi theo sau đám này. Người đón khách tưởng chàng là khách đến mừng, niềm nở đón chào nói:

– Xin mời vào nhà khách uống trà.

Chàng vừa tiến vào đại sảnh đã nghe tiếng người huyên náo.

Nguyên trong sảnh đường đã có hơn hai trăm người ngồi khắp mọi chỗ. Ai cũng cười cười nói nói tự nhiên.

Lâm Bình Chi trấn tĩnh tinh thần bụng bảo dạ:

– Trong này đông người, chắc chẳng ai để ý đến mình. Mình chỉ cần tìm sao được bọn ác đồ phái Thanh Thành là có thể dò la tin tức gia gia và má má .

Chàng ngồi vào một cái bàn nhỏ trong góc phòng. Chẳng bao lâu gia đinh bưng trà xanh và đưa khăn mặt nóng. Xem ra cách đón khách nhà họ Lưu rất bình đẳng và chu đáo. Chàng để ý nhìn tình hình thì thấy quần ni phái Hằng Sơn ngồi ở bên mé tả, bọn đệ tử phái Hoa Sơn ngồi vào một bàn khác ở gần bên. Thiếu nữ kia cùng ngồi với họ. Xem chừng Ðịnh Dật đã buông tha cô ta rồi. Nhưng chính mụ và Hà Tam Thất cùng ngồi cả trong đám này. Lâm Bình Chi đảo mắt nhìn qua hết mọi bàn. Ðột nhiên chàng chấn động tâm thần. Bầu nhiệt huyết sôi lên sùng sục vì đã nhìn thấy hai gã Phương Nhân Trí, Vu Nhân Hào cùng nhiều người ngồi ở hai bên bàn gần đó. Hiển nhiên chúng đều là đệ tử phái Thanh Thành. Chàng không thấy phụ thân và mẫu thân, chẳng hiểu bị bọn chúng cầm tù ở đâu. Chàng vừa bị thương vừa tức giận lại vừa lo ngay ngáy vì chàng sợ song thân bị chúng hạ độc thủ rồi. Chàng muốn rời đến ngồi bên cạnh họ đạ nghe lén xem chúng nói gì. Nhưng chàng lại nghĩ rằng mình đã có công trà trộn vào đây mà cử động một cách khinh xuất để bọn Phương Nhân Trí biết rõ hành tung thì hỏng bét .

Giữa lúc ấy bỗng cánh cửa chuyển động, mấy tên hán tử áo xanh khiêng hai tấm ván cây lật đật đi vào. Trên hai tấm ván này có hai người nằm, mình phủ vải trắng máu dây loang lổ.

Mọi người trong sảnh đường thấy thế liền chạy lại gần coi hỏi nhau:

– Dường như là người phái Thái Sơn.

– Ðịa Tuyệt đạo nhân phái Thái Sơn bị trọng thương, còn người kia là ai?

– Y là đệ tử của Thiên môn chân nhân chưởng môn phái Thái Sơn. Gã họ Ðổng dường như chết mất rồi.

– Ngươi coi một nhát đao đâm từ trước ngực suốt tới sau lưng còn gì mà không chết?

Mọi người bàn tán xôn xao. Cả người chết lẫn người bị thương đều khiêng vào phía sau sảnh đường. Có nhiều người theo cả vào.

Các người ở lại sảnh đường nghị luận xôn xao, mỗi người một câu:

– Ðịa Tuyệt đạo nhân là một tay cao thủ phái Thái Sơn. Không hiểu kẻ nào lớn mật dám đánh y đến trọng thương.

– Ðả thương được Ðịa Tuyệt đạo nhân thì dĩ nhiên bản lãnh phải cao hơn y.

Người tài nghệ cao siêu, tất nhiên lớn mật có chi là lạ?

Chọn tập
Bình luận
× sticky