Nhạc Bất Quần vẻ mặt nghiêm nghị nói:
– Bộ Tử Hà bí lục nầy do thủ bút tổ sư đời thứ 14 và sư tổ bản phái chép ra. Ta theo từng câu mà luyện tập, quả nhiên bên trong có chỗ tuyệt diệu vô cùng! Vậy 16 chữ cuối cùng cũng như tự tích khắc trong bí lục quyết không phải là giả trá.
Nhạc phu nhân thở dài nói:
– Nếu trên đời có Quỳ Hoa bảo điển thật thì chắc là khó khăn vô cùng, e rằng không ai đủ khả năng để luyện được đến nơi.
Nhạc Bất Quần ngập ngừng:
– Cái đó …
Lão nói hai chữ rồi dừng lại
Nhạc phu nhân nói:
– Sư ca! Sáu lão quái kia đã mưu toan độc kế thì tuy chúng đi rồi nhưng nhất định sẽ trở lại. Nếu sư ca lại tranh đấu với chúng, vị tất đã thua nhưng lỡ ra… há chăng …
Nhạc Bất Quần lắc đầu nói:
– Bốn chữ “Vị tất đã thua” há phải chuyện dễ dàng? Vợ chồng mình địch với hai người trong bọn họ mới ngang sức. Nếu địch với ba người nhất định phải thua. Bọn họ năm người mà nhất tề động thủ thì chúng ta không đủ sức chống đỡ lấy nửa chiêu.
Nhạc phu nhân cũng tự biết vợ chồng bà không phải là địch thủ của ngũ quái, nhưng bà thấy ông chồng sau khi luyện Tử Hà công, nội lực tăng tiến rất nhiều, hoặc giả còn có chỗ cầu may mà chống đỡ được. Bây giờ mà nghe lão nói vậy thì trong lòng nóng nảy hỏi
– Vậy làm thế nào bây giờ? Chẳng lẽ ngồi bó tay chịu chết ư?
Nhạc Bất Quần đáp:
– Sư muội! Sư muội đừng nản lòng. Bậc đại trượng phu phải biết đường tiến thoái. Cuộc thắng bại chẳng thể quyết đoán trong nhất thời …
Nhạc phu nhân hỏi:
– Theo lời sư ca thì chúng ta chạy trốn hay sao?
Nhạc Bất Quần đáp:
– Không phải là chạy trốn, mà là tạm thời ẩn lánh. Ðịch nhiều mà ta ít. Chúng ta chỉ có hai người thì sao địch nổi năm lão hợp lực liên công? Huống chi sư muội đã giết được một tên của bọn chúng, thế là mình đã chiếm thượng phong rồi. Bây giờ mình có tạm lánh cũng không tổn hại gì đến thanh danh phái Hoa Sơn. Mặt khác, bản phái không nói ra thì vị tất người ngoài đã có ai hay.
Nhạc phu nhân nói:
– Tuy tiểu muội giết bọn họ một tên, song Xung nhi khó lòng toàn mạng thế … là đánh bài hòa.
Xung nhi ….
Lệnh Hồ Xung được bà nuôi dưỡng từ thuở nhỏ, nên bà coi hắn chẳng khác gì con ruột. Bà nghĩ tới chuyện hắn sắp phải uổng mạng thì trong lòng cực kỳ chua xót, bà nghẹn ngào hỏi:
– Sư ca! Theo lời sư ca, thì chúng ta đem cả Xung nhi đi để thủng thẳng tìm cách trị thương cho gã hay sao?
Nhạc Bất Quần trầm ngâm không trả lời.
Nhạc phu nhân nóng nảy hỏi tiếp:
– Sư ca không muốn đem Xung nhi đi hay sao?
Nhạc Bất Quần đáp:
– Thương thế Xung nhi cực kỳ trầm trọng. Ðem gã đi mà phải chạy nhanh thì chỉ trong nửa giờ là gã chết liền.
Nhạc phu nhân hỏi:
– Thế thì … làm thế nào được? Không còn cánh gì cứu mạng cho gã nữa ư?
Nhạc Bất Quần thở dài đáp:
– Hỡi ôi! Ngày nọ ta đã muốn thanh lâm truyền thụ Tử Hà công cho gã. Ngờ đâu số phận sai trật, gã nghĩ vẩn nghĩ vơ rồi đưa ra những chiêu kiếm pháp cổ quái, đi lầm vào nẻo đường ma đạo phe kiếm tông, nên ta đành bỏ dự định truyền thụ thần công. Giả tỷ ngày ấy gã chỉ luyện được vài trang trong pho bí lục này thì bây giờ có thể tự điều hành để trị thương, không đến nỗi bị sáu luồng chân khí bàng môn làm cho khốn đốn.
Nhạc phu nhân đứng dậy nói:
– Việc này không thể chậm tr được nữa. Bây giờ sư ca giao Tử Hà thần công cho gã luyện ngay đi. Dù gã đang bị trọng thương chẳng thể lĩnh hội được hoàn toàn, nhưng vẫn còn hơn là không luyện.
Nhạc Bất Quần kéo tay bà ôn tồn nói:
– Sư muội! Ta thương xót Xung nhi cũng chẳng kém gì sư muội. Nhưng sư muội thử nghĩ coi. Nếu bây giờ mình giao “Tử Hà bí lục” cho gã mà Ðào cốc ngũ quái chỉ trong nháy mắt trở lại, gã không còn sức tự vệ thì môn nội công trong pho “bảo lục” trấn sơn này há chẳng để lọt vào tay ngũ quái ư? bọn bàng môn tả đạo kia mà luyện môn nội công tâm pháp chính tông của bản phái phỏng có khác gì hổ thêm cánh để gây tai họa cho thiên hạ, chẳng còn ai kiềm chế được chúng nữa. Thế là Nhạc Bất Quần này sẽ thành Thiên cổ tội nhân.
Nhạc phu nhân thấy trượng phu nói vậy, không còn biện bác vào đâu được, bất giác bà bất thần sa lệ.
Nhạc Bất Quần nói:
– Bọn ngũ quái hành tung vô địch khó mà lường được. Ðúng là tình trạng nguy ngập không nên chậm trể. Chúng ta phải lên đường tức khắc.
Dứt lời lão cất pho “Tử Hà bí lục” vào bọc mở cửa đi ra.
Bỗng thấy Nhạc Linh San đã đứng ngoài cửa, nàng nói:
– Gia gia ơi! Dường như đại sư ca … nguy đến nơi rồi!
Nhạc Bất Quần thất kinh hỏi:
– Sao?…
Nhạc Linh San đáp:
– Y nói nhảm luôn miệng. Thần trí mỗi lúc một mê mang.
Nhạc Bất Quần hỏi:
– Gã nói nhảm những gì?
Nhạc Linh San đỏ mặt lên đáp:
– Hài nhi không nghe rõ y nói nhảm những gì?
Nguyên trong người Lệnh Hồ Xung bị sáu luồng chân khí của Ðào cốc lục tiên xung đột nhau, thần trí gã lúc tỉnh lúc mê, nóng sốt ly bì. Hắn thấy Nhạc Linh San đứng ở trước mắt mà không kiềm chế được nỗi lòng, lảm nhảm nói:
– Tiểu sư muội ơi! … Ta nhớ tiểu sư muội thật là đau khổ! … Tiểu sư muội yêu Lâm sư đệ rồi nên không nhìn gì đến ta nữa phải không?
Nhạc Linh San không ngờ trước mặt Lâm Bình Chi mà Lệnh Hồ Xung dám hỏi câu này nàng thẹn quá mặt đỏ bừng lên.
Bỗng Lệnh Hồ Xung lại nói tiếp:
– Tiểu sư muội! Ta cùng tiểu sư muội ở với nhau từ thuở nhỏ, khi chơi cùng chơi, rồi cùng nhau luyện kiếm. Ta không hiểu đã đắc tội với sư muội ở chỗ nào mà sư muội hờn giận ta. Dù sư muội đánh mắng ta hay cầm kiếm đâm ta mấy nhát, ta cũng không oán hận nửa lòi. Ta chỉ xin sư muội đừng lãnh đạm không nhìn nhỏi gì đến ta nữa.
Những câu này hắn đã để dạ từ mấy tháng nay, nhưng hồi trước hắn tỉnh táo, dù chỉ có một mình hắn với Nhạc Linh San cũng dằn lòng nén nhịn không dám nói ra. Bây giờ thần trí mê loạn gã chẳng biết gì đến nỗi hiềm nghi giữa nam nữ ma giữ gìn l pháp nữa mới đem những lời dấu tận đáy lòng nói toạc ra.
Lâm Bình Chi cũng bẽn lẽn vô cùng, khẽ bảo Nhạc Linh San:
– Tiểu đệ hãy ra ngoài một lúc.
Nhạc Linh San vội nói:
– Không không! Ngươi ở lại đây trông nom cho đại sư ca.
Ðoạn nàng chạy vọt đến phòng song thân đứng ở ngoài nghe phụ thân đang nói tới chuyện dùng “Tử Hà bí lục” trị thương.
Nhạc Bất Quần bảo nàng:
– Ngươi truyền hiệu lệnh của ta cho hết thảy anh em đến tập hợp tại Tổ quang đường.
Nhạc Linh San đáp:
– Dạ! Nhưng để ai trông nom cho đại sư ca?
Nhạc Bất Quần nói:
– Ngươi kêu Ðại Hữu qua chiếu cố cho gã.
Nhạc Linh San vâng lời chạy đi truyền lệnh.
Chỉ trong khoảnh khắc, toàn đệ tử phái Hoa Sơn đều theo thứ tự đến đứng chờ ở Tổ quang đường.
Nhạc Bất Quần vào ngồi xuống ghế chính giữa.
Nhạc phu nhân ngồi xuống ghế bên.
Trong phòng riêng, hai ông bà sóng vai cùng ngồi, nhưng Tổ quang đường là nơi các vị chưởng môn truyền đời phái Hoa Sơn phân xử mọi việc nội bộ bản phái. Nhạc Bất Quần là chưởng môn có chỗ ngồi
riêng, còn Nhạc phu nhân phải ngồi xuống mé bên vào hàng thuộc hạ .
Nhạc Bất Quần đảo mắt nhìn quanh thấy đệ tử đến đông đủ, trừ Lệnh Hồ Xung và Lục Ðại Hữu, lão lên tiếng:
– Trong hàng tiền bối đời trước phái ta có một số người luyện công lầm đường chỉ chăm về kiếm pháp mà sao lãng khí công. Họ có biết đâu rằng võ công thượng thừa trong thiên hạ đều phải lấy khí công làm căn bản. Nếu không luyện khí công cho đến nơi thì dù kiếm pháp có tinh thâm cũng chẳng thể cao thâm tới chỗ cùng tột được. Ðáng buồn mấy vị tiền bối kia mê man không tỉnh, tự ý làm càn rồi lập thành một phe riêng biệt kêu bằng Hoa Sơn kiếm tông, mà gọi môn công phu chính tông của bản phái là Hoa Sơn khí tông.
Hai phe Khí tông và kiếm tông tranh chấp nhau kéo dài đến mấy chục năm làm trở ngại rất nhiều cho sự mở mang bản phái, thật là đáng buồn!
Lão nói tới đây buông tiếng thở dài.
Nhạc phu nhân bụng bảo dạ:
– Bọn Ngũ quái chỉ trong chớp mắt sẽ trở lại mà y còn ngồi đây trần thuật chuyện cũ, cái đó mới thật đáng buồn.
Nhạc Bất Quần lại nói tiếp:
– Cuộc tranh chấp giữa hai phe kiếm khí tuy kịch liệt, nhưng phải trái chính tà tất nhiên đã phân biệt rõ ràng. Ba chục năm trước, phe kiếm tông thất bại tan tành rút lui khỏi phái Hoa Sơn, để ta chấp chưởng công việc sư môn, cho tới ngày nay vẫn bình yên vô sự. Không ngờ vài bữa trước đây có mấy tên khí đồ phe Kiếm tông là bọn Phong Bất Bình, Thành Bất Ưu chẳng hiểu đã dùng thủ đoạn gì lừa gạt Tả minh chủ Ngũ nhạc kiếm phái, lấy được cờ lệnh về đây toan đoạt chức chưởng môn phái Hoa Sơn. Ta tiếp tục đảm nhận chức chưởng môn bản phái đã lâu năm, công việc rối bời mà năm phái tụ họp lại nhiều miệng tiếng nên muốn thoái vị nhượng hiền để trấn tĩnh môn hộ, đặng nghiên cứu khí công tâm pháp thượng thừa của môn phái. Nếu được người thay ta thì còn gì hơn nữa…
Lão nói đến đây liền dừng lại.
Ngũ đệ tử là Cao Căn Minh lên tiếng:
– Thưa sư phụ! Phong Bất Bình cùng mấy tên khí đồ phe Kiếm tông đã đi vào ma đạo thì chẳng khác gì bọn ma giáo. Thế mà họ đòi trở lại bản môn thì nhất định không ai chấp nhận, chứ đừng nói tới họ có lòng vọng tưởng tiếp thụ chức chưởng môn nữa. Giao quyền cho họ tức là hủy diệt môn phái trong chốc lát.
Bọn Lao Ðức Nặc, Tưởng Phát, Thi Ðới Tử cũng nói theo:
– Quyết không để bọn cường đồ lớn mật được sinh cường.
Nhạc Bất Quần thấy bọn đệ tử đều hăng hái, liền tủm tỉm cười nói:
– Ta làm chức chưởng môn hay không là việc nhỏ, nhưng để bọn tả đạo phe kiếm tông dẫn dắt bản phái là đem môn võ học tinh thuần từ mấy trăm năm của môn phái hủy diệt trong một giờ. Như vậy thì chúng ta dù chết cũng không còn mặt mũi nào trông thấy liệt tổ ở dưới suối vàng, mà tên tuổi Hoa Sơn từ đây trên chốn giang hồ không ai đếm xỉa đến nữa.
Bọn Lao Ðức Nặc đồng thanh:
– Sư phụ nói phải lắm!
Nhạc Bất Quần nói:
– Có điều riêng bọn Phong Bất Bình trong kiếm tông thì không đáng lo, nhưng bọn chúng lại xin được cờ lệnh của Ngũ nhạc kiếm phái và câu kết với nhiều nhân vật các phái Tung Sơn, Thái Sơn, Hành Sơn và Hằng Sơn thì ta không thể coi thường được. Vì thế mình phải lên…
Lão đảo mắt nhìn bọn đệ tử một lượt nói tiếp:
– Chúng ta khởi trình ngay hôm nay lên núi Tung Sơn yết kiến Tả minh chủ để cùng y lý luận.
Bọn đệ tử nghe nói đều run lên.
Phái Tung Sơn đứng đầu Ngũ nhạc kiếm phái. Chưởng môn phái này là Tả Lãnh Thiền, một nhân vật ngôi cao đệ nhất trong võ lâm. Võ công đã xuất thần nhập hóa, lão lại nhiều mưu cơ sâu sắc. Mọi người giang hồ nghe nói đến ba chữ “Tả minh chủ” chẳng ai không khiếp vía. Thế mà Nhạc Bất Quần ngang nhiên thân hành lên núi Tung Sơn để lý luận thì thật là một việc ra ngoài sự tưởng tượng của mọi người.
Ta nên biết rằng trong võ lâm đã đưa vấn đề ra lý luận thì một lời không hợp là đi tới chỗ động võ.
Bọn đệ tử phái Hoa Sơn nghĩ thầm:
– Võ công sư phụ mình tuy cao thâm vị tất đã là đối thủ của Tả minh chủ. Huống chi ngoài lão, còn mười mấy tên sư đệ mà võ lâm kêu bằng “Tung Sơn thập tam thất bảo”. Tuy Ðại tung dương thủ Phí Bân đã qua đời nhưng còn lại 12 người đều là những tay cao thủ võ công trác tuyệt. Bọn nhị đại đệ tử phái Hoa Sơn quyết chẳng thể nào địch nổi. Bây giờ mình lên núi Tung Sơn sinh sự, chẳng là lỗ mãng lắm ư?
Tuy trong lòng bọn đệ tử nghĩ vậy nhưng chẳng ai dám nói ra.
Nhạc phu nhân tính tình nóng nảy, mà đầu óc lại chẳng hồ đồ chút nào. Bà nghe ông chồng nói vậy liền ngấm ngầm khen phải, miệng lẩm bẩm:
– Kế này của sư ca thật là tuyệt diệu! Bọn mình muốn trốn lánh bọn Ðào cốc ngũ quái mà lại bỏ đất căn bản ở Hoa Sơn để chạy đến một phương trời xa lạ thì ngày sau bọn giang hồ biết rõ vụ này há chẳng là một điều sỉ nhục cho bản phái? còn lên núi Tung Sơn lý luận thì người ngoài có biết ra lại càng khâm phục chúng ta có đởm lược. Tả minh chủ không phải là hạng dã man, bất cần lý lẽ. Bây giờ lên núi Tung Sơn vị tất đã chịu chết mà còn có đất trở về.
Bà nghĩ vậy liền nói:
– Ðúng thế! Bọn Phong Bất Bình đã cầm cờ lệnh của Ngũ nhạc kiếm phái lên Hoa Sơn rắc rối, nhưng biết đâu họ chẳng ăn cắp cờ lệnh này? Cho dù Tả minh chủ đã đích thân bao cò lệnh ra thì phái Hoa Sơn mình đến trình bầy công việc môn hộ, phái Tung Sơn chẳng có lý nào can dự vào. Dù phái Tung Sơn có người nhiều thế lớn cùng Tả minh chủ võ công quán thế thì phái Hoa Sơn ta thà rằng chịu chết chứ không chịu khuất phục. Vậy tên nào nhát gan sợ chết thì cứ ở lại đây cũng được.
Bọn đệ tử nghe sư nương nói vậy chẳng một ai dám tự nhận mình nhát gan sợ chết, liền đồng thanh nói:
– Sư phụ cùng sư nương đã ra lệnh, bọn đệ tử có phải nhảy vào đống lửa cũng quyết không lùi bước.
Nhạc phu nhân nói:
– Vậy là hay lắm! Việc này không thể chậm tr được. Ai nấy phải thu xếp cho mau, chỉ trong vòng nửa giờ là hạ sơn đó.
Bà liền đi thăm bệnh thế Lệnh Hồ Xung, thấy hắn chỉ còn thoi thóp thở, dường như sắp chết đến nơi. Tuy trong lòng bà rất đỗi đau thương, song lúc này phái Hoa Sơn lâm vào đại họa. Ðào cốc ngũ quái không biết quay lại lúc nào, bà chẳng thể vì một mình Lệnh Hồ Xung mà để cho toàn phái từ trên xuống dưới phải tuyệt diệt. Bà liền sai Lục Ðại Hữu đem Lệnh Hồ Xung vào tiểu xá để tiện việc chăm sóc.
Bà dặn gã:
– Ðại Hữu! Chúng ta vì đại kế cả trăm năm của bản phái mà phải lên núi Tung Sơn lý luận với Tả minh chủ. Chuyến này đi cực kỳ nguy hiểm. Ta mong rằng dưới sự hướng dẫn của sư phụ ngươi chính nghĩa được tỏ rõ, thầy trò bình yên trở về. Thương thế Xung nhi cực kỳ trầm trọng. Ngươi ráng mà chiếu cố cho gã. Nếu có ngoại địch tới nơi, các ngươi phải hết mình mà nhường nhịn, đừng để chết uổng.
Lục Ðại Hữu sa lệ vâng lời.
Gã ra đứng cửa núi khom lưng tin tống sư phụ, sư nương cùng anh em xuống núi rồi buồn rầu trở về phòng ngồi bên giường Lệnh Hồ Xung.
Cả một tòa Hoa Sơn cao ngất bây giờ chỉ còn lại một mình gã và đại sư ca Lệnh Hồ Xung nằm mê man bất tỉnh.
Lục Ðại Hữu thấy màn đêm buông xuống trong lòng lại càng kinh hãi. Gã xuống bếp nấu một nồi cháo, múc ra bát nâng Lệnh Hồ Xung ngồi dậy cho hắn ăn được hai miếng.
Ðến miếng thứ ba Lệnh Hồ Xung phun ra hết. Cháo trắng biết thành đỏ, vì máu tươi trong ngực nôn ra.
Lục Ðại Hữu sợ hãi vô cùng. Gã đỡ Lệnh Hồ Xung nằm xuống đặt bát cháo xuống bàn, rồi ngồi nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ mà thộn mặt ra.
Không hiểu gã ngồi như vậy bao lâu, bỗng nghe đường xa có tiếng cú mèo vọng lại.
Ðang lúc ngủ gà ngủ gật, Lục Ðại Hữu khủng khiếp vô cùng bụng bảo dạ:
– Ta thường nghe người nói: Cú mèo kêu đêm là nó đang đếm lông mi bệnh nhân. Nó đếm xong được hoàn toàn là bệnh nhân phải chết.
Gã liền lấy ngón tay dấy nước miếng bôi vào hai mi mắt Lệnh Hồ Xung để cú mèo khó trông rõ mà đếm cho được rành rọt.
Giữa lúc canh khuya hiu quạnh, gã càng nghĩ càng sợ, bất giác gã thò tay lấy nước miếng bôi cả lên lông mi mình.
Bỗng nghe trên đường lên núi có tiếng bước chân rất khẽ.
Lục Ðại Hữu tắt phụt đèn đi rút trường kiếm ra đứng thủ ở đầu giường Lệnh Hồ Xung.
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần đang chạy vào tiểu xá.
Lục Ðại Hữu bở vía, trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực. Gã nghĩ thầm:
– Ðịch nhân mà biết đại sư ca dưỡng thương trong này thì thật hỏng bét! Ta làm thế nào để hộ vệ cho đại sư ca được chu toàn?
Bỗng nghe thanh âm một cô gái khẽ cất lên gọi:
– Lục Hầu Nhi! Lục sư ca có trong nhà không?
Ðúng là thanh âm Nhạc Linh San.
Lục Ðại Hữu mừng quýnh đáp liền:
– Tiểu sư muội đấy ư? Tiểu huynh ở trong này .
Gã lật đật quẹt lửa lên thắp vào ngọn đèn dầu. Vì sung sướng quá, gã đưa cả bàn tay vào đĩa đèn, dầu dính bê bết.
Nhạc Linh San đẩy cửa bước vào hỏi:
– Tình hình đại sư ca thế nào?
Lục Ðại Hữu đáp:
– Y lại thổ ra rất nhiều máu.
Nhạc Linh San chạy đến bên giường, thò tay sờ trán Lệnh Hồ Xung thì thấy nóng như lửa đốt.
Nàng chau mày nói:
– Lục hầu nhi! Sao không vuốt máu trên mép đại sư ca đi?
Lục Ðại Hữu nói:
– Ðược được!
Rồi lấy khăn tay nhẹ nhàng lau sạch vết máu cho Lệnh Hồ Xung.
Lệnh Hồ Xung đột nhiên lên tiếng:
– Tiểu sư muội! … Ða tạ tiểu sư muội!
Nhạc Linh San thấy hai mắt hắn nhắm nghiền, không ngờ hắn biết nói vậy thì nàng vừa kinh hãi vừa mừng thầm, dịu dàng hỏi:
– Ðại sư ca! Ðại sư ca thấy thế nào?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Sáu … sáu con dao … đang cắt lục phủ ngũ tạng ta…
Nhạc Linh San lấy trong bọc ra một gói vải khẽ nói:
– Ðại sư ca! Ðây là “Tử Hà bí lục”. Gia gia bảo …
Lệnh Hồ Xung ngắt lời:
– Tử hà bí lục ư?
Nhạc Linh San đáp:
– Chính thị! Gia gia bảo trong mình đại sư ca bị nội lực của sáu tay cao thủ bàng môn hành hạ, cần được môn nội công tâm pháp tối cao của bản phái hóa giải mới xong. Lục hầu nhi! Lục sư ca đọc từng chữ một cho đại sư ca nghe đi! Còn chính mình Lục hầu nhi chớ có luyện tập. Gia gia mà biết ra thì hậu quả tới đâu Lục hầu nhi biết rồi chứ?
Lục Ðại Hữu cả mừng đáp:
– Tiểu huynh là cái thá gì mà dám luyện môn nội công tâm pháp tối cao vô thượng của bản phái?
Tiểu sư muội cứ yên tâm. Ân sư vì muốn cứu mạng cho đại sư ca nên quyết định phá lệ truyền thụ bí lục cho y. Như vậy bệnh thế y có cơ cứu vãn được.
Nhạc Linh San nói:
– Vụ này Lục hầu nhi không được tiết lộ với bất cứ một ai. Tiểu muội lấy cắp pho bí lục nầy ở dưới gối đầu của gia gia đó.
Lục Ðại Hữu kinh hãi lắp bắp hỏi:
– Tiểu sư muội ăn cắp bí lục về nội công của sư phụ ư?Lão gia mà biết ra thì làm thế nào?
Nhạc Linh San đáp:
– Còn làm thế nào nữa? Chẳng lẽ gia gia lại giết tiểu muội ư? Nhiều lắm là gia gia mắng cho một chập hay đánh cho một trận. Giả tỷ vụ này mà cứu sống được đại sư ca thì gia gia và má má vui mừng chắc không nói gì nữa.
Lục Ðại Hữu nói:
– Phải rồi, phải rồi … hiện giờ việc cứu mạng cho đại sư ca là cần nhất.
Lệnh Hồ Xung bỗng lên tiếng:
– Tiểu sư muội! Tiểu sư muội hãy đem về … trả lại cho sư phụ.
Nhạc Linh San lấy làm kỳ hỏi:
– Tiểu muội ăn cắp được bí lục đâu phải chuyện dễ dàng, lại đang đêm chạy mấy chục dặm đường trên núi về đây. Tại sao? Tại sao đại sư ca lại không muốn … đây không phải là học lén võ công mà là để cứu mạng.
Lục Ðại Hữu cũng nói:
– Phải đó! Ðại sư ca không cần luyện hết, chỉ cần vừa đủ để trục tà khí của lục quái ra ngoài rồi đem bí lục trả về sư phụ. Ðại sư ca là đại đệ tử của chưởng môn thì “Tử Hà bí lục” sớm muộn gì cũng để lại cho đại sư ca mà thôi. Vụ này có can hệ gì?