Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 21 – Vạn lý độc hành Điền Bá Quang

Tác giả: Kim Dung
Chọn tập

Trong nhà đại sảnh, giữa lúc mọi người đang bàn tán xôn xao, Hướng Ðại Niên lật đật đi ra, gã chạy đến bàn tiệc của bọn đệ tử phái Hoa Sơn, nhìn Lao Ðức Nặc nói:

– Lao sư huynh! Sư phụ tiểu đệ mời sư huynh vào nói chuyện.

Lao Ðức Nặc “dạ” một tiếng rồi đứng lên đi theo Hướng Ðại Niên tiến vào nội thất. Hai người xuyên qua một dãy hành lang khá dài tới một nhà hoa sảnh.

Trong hoa sảnh đặt năm chiếc ghế bành thì bốn chiếc còn bỏ không. Chỉ có một chiếc đầu đằng Ðông đã có người ngồi. Người này là một đạo nhân mặt đỏ, thân hình cao lớn.

Lao Ðức Nặc biết năm chiếc ghế này dành cho năm chưởng môn Ngũ Nhạc kiếm phái. Chưởng môn bốn phái Tung Sơn, Hằng Sơn, Hoa Sơn và Hành Sơn đều chưa tới.

Ðạo nhân mặt đỏ kia là Thiên Môn đạo nhân, chưởng môn phái Thái Sơn. Ngồi hai bên có đến mười tám, mười chín nhân vật đều vào hàng tiền bối võ lâm. Ðịnh Dật sư thái phái Hằng Sơn, Dư Thượng Hải ở phái Thanh Thành, Hà Tam Thất trên núi Nhạn Ðăng ở Triắt Nam đều ngồi ở trong đám này. Mé dưới ngồi ở chủ vị một hán tử trung niên người thấp lủn thủn mà mập thù lù, mình mặc áo lục màu nước tương. Y chính là Lưu Chính Phong.

Lao Ðức Nặc trước hết nhìn Lưu Chính Phong thi lễ, rồi hướng về Thiên Môn đạo nhân lạy phục xuống nói:

– Ðệ tử phái Hoa Sơn là Lao Ðức Nặc xin khấu đầu bái yết Thiên Môn sư bá.

Thiên Môn đạo nhân mặt đầy sát khí, dường như trong lòng cực kỳ phẫn nộ và sắp buông cơn giận cho nổi lên.

Lão đập mạnh tay xuống ghế hỏi:

– Lệnh Hồ Xung đâu?

Thanh âm lão the thé như sét đánh trên không vọng xuống. Cả những người ngồi rất xa trong nhà đại sảnh cũng nghe rõ.

Bọn đệ tử phái Hoa Sơn đều tái mặt.

Thiếu nữ thất kinh hỏi:

– Tam sư huynh! bọn họ muốn kiếm đại sư ca đấy ư?

Lương Phát khẽ gật đầu không nói gì.

Hồi lâu gã hạ thấp giọng xuống bảo đồng bọn:

– Anh em hãy liệu đi! Các lộ anh hùng đều tụ tập trong nhà đại sảnh, đừng để người ta coi thường phái Hoa Sơn mình.

Lâm Bình Chi ngồi rất xa, chàng nghe tiếng Thiên Môn đạo nhân quát to như sấm thì nghĩ bụng:

– Bọn này cũng lại kiếm Lệnh Hồ Xung. Thằng cha Lệnh Hồ Xung này thật gây ra lắm chuyện rắc rối.

Lao Ðức Nặc nghe Thiên Môn đạo nhân nóng giận quát to ù cả màng tai, hai chân nhủn ra. Lão đang quỳ dưới đất hồi lâu mới đứng dậy được. Lão đáp:

– Khai bẩm sư bá! Lệnh Hồ sư huynh cùng vãn bối chia tay tại Hành Dương có ước hẹn nhau tương ngộ núi Hành Sơn để cùng tới khách hạ Lưu sư thúc. Bữa nay y chưa tới, thì chắc sáng mai y cũng tới đây.

Thiên Môn đạo nhân tức giận hầm hầm hỏi:

– Gã còn dám đến à? Gã còn dám đến à? Lệnh Hồ Xung là đại đệ tử của chưởng môn phái Hoa Sơn cũng được kể vào hàng nhân vật danh môn chính phái. Vậy mà gã tự làm mất hết thanh danh. Gã kết đảng với tên Ðiền Bá Quang hung tàn bạo ngược làm chi?

Lao Ðức Nặc đáp:

– Theo chỗ đệ tử biết thì đại sư ca tiểu điệt cùng Ðiền Bá Quang vốn không quen biết. Có điều ngày thường đại sư ca thích uống dăm ba chén rượu. Ðệ tử chắc y không biết hắn là Ðiền Bá Quang, ngẫu nhiên gặp hắn rồi ngồi uống rượu với nhau mà thôi.

Thiên Môn đạo nhân dậm chân đứng phắt dậy, hung hăng quát:

– Ngươi đừng nói trăng nói cuội để bênh vực cho thằng mặt chó Lệnh Hồ Xung nữa. Sư đệ! Ngươi nói cho hắn nghe đã bị thương trong trường hợp nào? Lệnh Hồ Xung có biết Ðiền Bá Quang không?

Hai tấm ván đặt ở đầu mé Tây thì trên một tấm ván để xác chết còn trên tấm nữa đặt một đạo nhân râu dài nằm.

Y chính là Ðịa Tuyệt đạo nhân phái Thái Sơn.

Ðịa Tuyệt đạo nhân sắc mặt lợt lạt, râu ria nhuộm máu tươi đỏ lòm. Y bị thương rất nặng. May được Ðịnh Dật sư thái ở Hằng Sơn lấy một thứ thánh dược là “Thiên Hương đoạn tục giao” xoa bóp cho nên không nguy hiểm đến tính mạng.

Ðịa Tuyệt đạo nhân nghe sư huynh hỏi tới liền thều thào đáp:

– Sáng sớm hôm nay… tiểu đệ… cùng Huỳnh sư điệt đang ở Hành Sơn… trên lầu Túy Tiên… thấy Lệnh Hồ Xung… cùng Ðiền Bá Quang và một tiểu ni cô…

Y nói tới đây liền nổi cơn ho rũ phải ngừng lại.

Lưu Chính Phong nói:

– Ðịa Tuyệt đạo huynh! Ðạo huynh bất tất phải thuật nữa. Ðể ta đem những lời người vừa kể nói ra là xong.

Rồi y quay lại nhìn Lao Ðức Nặc nói:

– Lao hiền điệt! Ngươi cùng Lệnh Hồ Xung hiền điệt từ xa tới đây mừng ta. Ta rất cảm kích tấm thịnh tình của Nhạc sư huynh cùng các hiền điệt. Có điều ta không hiểu Lệnh Hồ hiền điệt quen biết Ðiền Bá Quang trong trường hợp nào. Chúng ta cần tra xét cho rõ minh bạch. Nắu quả tình Lệnh Hồ hiền điệt có điều lầm lỗi thì Ngũ nhạc kiếm phái chúng ta cũng là một nhà sẽ khuyên răn y…

Thiên Môn đạo nhân tức giận hỏi:

– Còn khuyên răn gì nữa? Phải thanh lý môn hộ mà chặt đầu y .

Lao Ðức Nặc thấy tính tình Thiên Môn đạo nhân ra chiều tức giận vô cùng thì trong lòng cực kỳ sợ hãi. Nhưng lão ngó vào chỗ Dư Thượng Hải và Ðịnh Dật ngồi thì thấy một người cười hì hì dường như chẳng có chuyện chi, còn một người lại mặt giận hầm hầm để trợ oai cho Thiên Môn đạo nhân. Lão nghĩ bụng:

– Bây giờ đại ca chưa tới đây, mình ở vào địa vị đại đệ tử của chưởng môn bản phái. Nếu mình không biết trả lời để tổn thương đến thanh danh sư phụ.

Lão nghĩ vậy liền nói:

– Các vị cùng sư phụ tiểu điệt đều là chỗ thâm giao. Những đệ tử lầm lỗi tất bị gia sư nghiêm hình trách phạt quyết chẳng dung tha.

Y quay lại nhìn Dư Thượng Hải nói tiếp:

– Dư sư thúc đây chứng thực cho lời nói của tiểu điệt là đúng sự thực.

Câu nói này quả nhiên lợi hại. Dư Thượng Hải hắng giọng một tiếng nhưng chưa trả lời. Y biết Lao Ðức Nặc nói câu này là có ý uy hiếp, nếu mình không nói ra để người hỏi tới thì không khỏi lôi cả đến chuyện Lệnh Hồ Xung đá hai tên đệ tử phái Thanh Thành xuống lầu .

Lưu Chính Phong nói:

– Môn quy của Nhạc sư huynh rất nghiêm, lẽ nào chúng ta chẳng biết? Có điều lần này Lệnh Hồ hiền điệt phạm lỗi quá đáng.

Thiên Môn đạo nhân tức giận nói:

– Lão đệ còn kêu gã là hiền điệt ư? Hiền gì? Hiền cái đếch!

Lão vừa nói ra khỏi cửa miệng, liền tự biết trước mặt Ðịnh Dật sư thái phái mà nói vậy là bất lịch sự, không khỏi tổn thương đến tác phong một vị đại tôn sư phái lớn. Nhưng lời nói đã chui ra khỏi cửa miệng thì không có cách nào thu về được nữa. Lão liền làm mặt giận hầm hầm, thở hồng hộc ngồi phịch xuống ghế.

Lao Ðức Nặc hỏi:

– Lưu sư thúc! Sự thực vụ này ra sao, xin sư thúc cho tiểu điệt rõ!

Lưu Chính Phong đáp:

– Vừa rồi Ðịa Tuyệt đạo huynh nói là sáng sớm hôm nay y cùng tiểu điệt lên ngồi uống rượu trên lầu Túy Tiên thành Hành Dương. Lúc lên lầu y thấy ba người đang ngồi uống rượu. Ba người này là tên dâm tặc Ðiền Bá Quang, Lệnh Hồ sư điệt và cao đồ của Ðịnh Dật sư thái là Nghi Lâm tiểu sư điệt nữ. Ðịa Tuyệt đạo huynh coi chướng mắt. Y không nhận được ba người kia mà chỉ nhìn cách sắc phục biết là một đệ tử phái Hoa Sơn và một đệ tử phái Hằng Sơn. Ðịnh Dật sư thái đừng giận! Nghi Lâm bị họ cưỡng bách không tự chủ được là một sự hiển nhiên. Ðịa Tuyệt đạo huynh nói Ðiền Bá Quang là một tên trai tráng chừng ba chục tuổi. Cách ăn mặc rất xa hoa. Ban đầu y không biết là ai, sau nghe Lệnh Hồ sư điệt cất tiếng nói: “Ðiền huynh! Hãy cạn chung này nữa. Khinh công Ðiền huynh độc bộ thiên hạ. Nhưng tửu lượng còn thua tiểu đệ mấy phần”. Gã đã họ Ðiền lại khinh công độc bộ thiên hạ. Cứ tình hình này thì đúng là Vạn lý độc hành Ðiền Bá Quang mà người giang hồ thường đồn đại không còn nghi ngờ gì nữa. Ðịa Tuyệt đạo huynh vốn ghét người tàn ác như kẻ cừu thù. Y thấy ba người ngồi cùng bàn uống rượu thì lửa giận bốc lên ngùn ngụt .

Lao Ðức Nặc bụng bảo dạ:

– Ba người ngồi uống rượu trên lầu Túy Tiên, một người là tên dâm tặc khét tiếng, một người là tiểu ni cô đã xuất gia, còn người nữa là đại đệ tử phái Hoa Sơn mình. Như vậy thì chẳng còn ra thế nào.

Lưu Chính Phong nói tiắp:

– Ðịa Tuyệt đạo huynh lại nghe Ðiền Bá Quang nói: “Ðiền Bá Quang này một mình qua lại giang hồ hoành hành thiên hạ, bình sinh rất ghét những kẻ mượn tiếng danh môn chính phái để khinh đời. Lệnh Hồ huynh! Lệnh Hồ huynh tuy là đệ tử phái Hoa Sơn song còn mấy phần hào khí. Tiểu đệ cùng Lệnh Hồ huynh uống một hồi kể ra cũng không uổng. Nào bây giờ chúng ta uống rượu thi! Tửu lượng tiểu đệ ít ra cũng gấp đôi Lệnh Hồ huynh. Tiểu ni cô! Ni cô bồi tiếp chúng ta cùng uống. Nếu không uống thì chúng ta đổ…”

Lưu Chính Phong nói tới đây, Lao Ðức Nặc đưa mắt nhìn lão rồi lại ngó Ðịa Tuyệt đạo nhân, mặt lộ vẻ hoài nghi.

Lưu Chính Phong hiạu ngay liền nói :

– Ðịa Tuyệt đạo nhân đang bị trọng thương, không thuật chuyện rành mạch được, nên Lưu mỗ phải nói giúp y, đại ý đúng như vậy. Ðịa Tuyệt đạo huynh! Có phải thế không ?

Ðịa Tuyệt đạo nhân đáp:

– Ðúng thế! Ðúng thế!… Không sai, không sai!…

Lưu Chính Phong lại nói:

– Dĩ nhiên Ðịa Tuyệt đạo huynh không nhịn được nữa rồi đập bàn quát mắng: “Có phải mi là tên dâm tặc Ðiền Bá Quang không? Mọi người võ lâm đều muốn giết mi mới cam lòng. Mi lại ở đây tự báo họ tên mà không sợ phiền lụy ư?…”. Ðiền Bá Quang vốn là một đứa kiêu căng vô cùng. Gã buông lời ngạo mạn đắc tội với Ðịa Tuyệt đạo huynh. Ðịa Tuyệt đạo huynh nóng lòng đánh giết dâm tặc. Sau khi chiến đấu mấy trăm hiệp, y vô ý để sơ hở một chút nên bị Ðiền Bá Quang dùng thủ đoạn đê hèn đâm vào ngực y một nhát. Huỳnh hiền điệt hết mình cứu giúp sư thúc, liền bị Ðiền Bá Quang hạ sát. Huỳnh hiền điệt vì liều mình cứu giúp sư thúc, cũng bị Ðiền Bá Quang giết chết. Hỡi ôi! Thiếu niên anh hùng mà uổng mạng về tay gian tặc! Thật là đáng tiếc! Khi ấy Lệnh Hồ Xung thủy chung vẫn ngồi một bên chứ không ra tay viện trợ. Như vậy là mất nghĩa khí về việc liên kết giữa Ngũ nhạc kiếm phái. Vì thế nên Thiên Môn đạo huynh mới căm giận .

Thiên Môn đạo nhân tức mình nói:

– Cái gì mà nghĩa khí? Cái gì mà liên kết Ngũ nhạc kiếm phái? Ðã thế là thôi hết! Những người võ học phải biết phải trái, hắc bạch. Ðã đi với dâm tặc… một tên dâm tặc ghê gớm.

Mặt lão đỏ như máu. Bao nhiêu sợi râu dựng đứng cả lên.

Bỗng bên ngoài cửa có tiếng nói:

– Sư phụ! Ðệ tử có việc bẩm báo.

Thiên Môn đạo nhân nghe rõ là thanh âm đồ đệ Vương Côn liền đáp ngay:

– Vào đây! Có chuyện chi vậy?

Một gã thanh niên tuổi dưới ba chục, hào khí bồng bột tiến vào. Gã nhìn chủ nhân Lưu Chính Phong hành lễ trước, đoạn vái chào những bậc tiền bối. Sau hết quay lại nói với Thiên Môn đạo nhân:

– Sư phụ! Nhân Thanh sư thúc báo tin về đã thống lĩnh đệ tử bản môn đến Hành Sơn sục tìm tên dâm tặc Lệnh Hồ Xung và Ðiền Bá Quang mà chẳng thấy tông tích chúng đâu.

Lao Ðức Nặc nghe gã kia ngang nhiên khoác cho đại sư ca mình hai chữ “dâm tặc” thì xấu hổ vô cùng, nhưng đại sư ca lão lại đi đôi với Ðiền Bá Quang thì còn làm thế nào được?

Bỗng nghe Vương Côn nói tiếp:

– Nhưng ở ngoài thành Hành Sơn đã phát hiện ra một cái tử thi, thanh kiếm còn cắm ở trước ngực… thanh kiếm đó là của tên dâm tặc Lệnh Hồ Xung.

Thiên Môn đạo nhân vội hỏi:

– Người bị giắết là ai?

Vương Côn đảo mắt nhìn Dư Thượng Hải đáp:

– Ðó là một vị sư đệ dưới trướng Dư sư thúc. Ngay lúc ấy bọn đệ tử đều không nhận được. Sau xác này đem vào thành Hành Sơn mới có người nhận ra là La Nhân Kiệt sư đệ.

Dư Thượng Hải bật lên tiếng “ủa” rồi lên tiếng hỏi:

– Nhân Kiệt ư? Thi thể ấy ở đâu?

Bỗng nghe ngoài cửa có tiếng đáp vọng vào:

– Hiện ở đây.

Dư Thượng Hải là một người rất trầm tĩnh. Tuy lão nghe tin sét đánh, kẻ bị chết là La Nhân Kiệt, một trong bốn đại đệ tử “Anh, Hùng, Hào, Kiệt” của bản môn mà nét mặt vẫn không thay đổi. Lão nói:

– Phiền Lao hiền điệt khiêng thi thể y vào đây.

Người đứng ngoài cửa liền dạ một tiềng.

Rồi thấy hai người khiêng một tấm ván đi vào. Trên tấm ván đặt một xác chết, trước ngực y hãy còn cắm thanh trường kiếm. Thanh kiếm này đâm từ bụng dưới xuyên lên. Kiếm dài ba thước mà chỉ còn chìa ra một thước. Hiển nhiên lưỡi kiếm đã đâm ngược lên tới cổ họng người thiệt mạng. Chiêu số đâm kiếm tàn nhẫn từ dưới lên trên này thật ít thấy trong võ lâm.

Vương Côn nói:

– Nhân Thanh sư thúc đưa tin đến còn nói tiếp tục đi truy tầm hai tên dâm tặc. Người thỉnh cầu các vị sư thúc, sư bá ở đây được một vài vị đi theo giúp sức.

Ðịnh Dật cùng Dư Thượng Hải đồng thanh nói:

– Bản nhân xin đi!

Giữa lúc ấy ngoài cửa lại có thanh âm trong trẻo la lên:

– Sư phụ! Ðệ tử đã về đây.

Ðịnh Dật biến sắc lớn tiêng hỏi:

– Nghi Lâm đấy ư? Vào đây mau!

Mọi người đều đưa mắt nhìn ra ngoài cửa. Ai cũng muốn coi vị tiểu ni cô công nhiên lên tửu lâu uống rượu cùng hai tên dâm tặc là một nhân vật tướng mạo ra sao.

Rèm cửa vừa vén lên. Cặp mắt mọi người sáng lòa. Một vị tiểu ni cô dung nhan tuyệt tục, quả nhiên diễm lệ phi thường! Nàng mới 16, 17 tuổi mà thân hình yểu điệu, nàng mặc một tấm áo đen rộng thùng thình mà vẫn không dấu được vẻ người tha thướt yêu kiều.

Tiạu ni cô tiến đến trước mặt Ðịnh Dật lạy phục xuống la lên:

– Sư phụ!

Nàng vừa nói được hai tiếng đã khóc oà lên.

Ðịnh Dật sa sầm nét mặt hỏi:

– Ngươi làm… một việc hay quá! Sao còn về được đây?

Nghi Lâm vừa khóc vừa nói:

– Sư phụ ơi! Ðệ tử chuyến này… xuýt nữa là không thể về để thấy mặt lão nhây… xuýt

Thanh âm nàng rất hấp dẫn. Mọi người nghe thấy đều tự hỏi:

– Một thiếu nữ nguyệt thẹn hoa nhường như vậy mà sao lại làm ni cô?

Bỗng thấy hai bàn tay nhỏ nhắn của nàng nắm lấy tay áo Ðịnh Dật. Cổ tay nàng trắng như ngó sen hở ra.

Vương Côn cùng hai đệ tử nhỏ tuổi khiêng xác La Nhân Kiệt vào trông thấy Nghi Lâm mà trong lòng rạo rực không thể tự chủ được.

Dư Thượng Hải đưa mắt nhìn sư cô một cái rồi ngó qua lưỡi kiếm đâm vào người La Nhân Kiệt. Dây thao sắc xanh buộc thanh kiếm này bay phất phơ. Chỗ lưỡi kiếm gần chuôi có khắc năm chữ “Hoa Sơn Lệnh Hồ Xung”.

Lão lại đưa mắt nhìn đắn thanh kiếm cài ở sau lưng Lao Ðức Nặc thì dây thao cũng giống hệt thanh kiếm kia.

Ðột nhiên lão tiến gần lại đưa tay trái đâm vào hai mắt Lao Ðức Nặc. Chỉ phong vừa rít lên mà đầu ngón tay đã chạm vào da mặt lão.

Chọn tập
Bình luận