Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 90 – Hán Tử cầm cờ trắng là ai?

Tác giả: Kim Dung
Chọn tập

Ðào cốc nhị tiên nói chuyện oang oang, Hoàng Hà Lão Tổ và hán tử kia đều nghe rõ mồn một.

Lão Ðầu Tử thở dài nói:

– Hỡi ôi Lệnh Hồ công tử mà không hồi tỉnh thì Lão Ðầu Tử này chỉ còn đường tự sát.

Hán tử kia nói:

– Hãy khoan!

Ðột nhiên gã cất cao giọng hỏi:

– Vị nào ngồi trên cây táo ở phía ngoài tường đó? Phải chăng là Nhạc Bất Quần tiên sinh, chưởng môn phái Hoa Sơn?

Nhạc Bất Quần giật mình kinh hãi. Tiên sinh xiêu người đi một cái suýt nữa té xuống, miệng lẩm bẩm:

– Té ra hành tung mình bị bại lộ rồi!

Bỗng nghe hán tử kia lại hỏi:

– Nhạc tiên sinh! Tiên sinh là khách sao không vào chơi nói chuyện?

Nhạc Bất Quần bẽn lẽn vô cùng! Tiên sinh nhận thấy mình mà tiến vào tất có điều không hay, nhưng cũng chẳng có thể ngồi bất động trên ngọn cây này.

Hán tử lại nói:

– Lệnh cao đồ là Lệnh Hồ công tử ngất đi. Mời tiên sinh vào đây coi xem thế nào…

Nhạc Bất Quần hắng giọng một tiếng tung mình nhẩy vọt qua một quãng không chừng hơn trượng hạ mình xuống dưới hành lang.

Lão Ðầu Tử đã từ trong phòng đi ra, chắp tay nói:

– Nhạc tiên sinh! Mời vào trong nhà.

Nhạc Bất Quần nói:

– Tại hạ lo cho là sự yên nguy của tiểu đồ mà thành lỗ mãng.

Lão Ðầu Tử nói:

– Vụ này tại hạ thật đáng chết. Hỡi ôi! Nếu mà… nếu mà …

Ðào Chi Tiên lớn tiếng ngắt lời:

– Lão bất tất phải quan tâm. Y không chết đâu.

Lão Ðầu Tử cả mừng hỏi:

– Sao các hạ biết y không chết?

Ðào Chi Tiên hỏi lại:

– Y còn nhỏ hơn lão, mà ít tuổi hơn cả ta nữa. Có đúng thế không?

Lão Ðầu Tử đáp:

– Ðúng thế! Vậy thì làm sao?

Ðào Chi Tiên nói:

-Người tuổi già chết trước hay người tuổi non chết trước? Dĩ nhiên người già chết trước, Lão còn chưa chết, ta đây cũng chưa chết, thì y chết thế nào được?

Lão Ðầu Tử đã tưởng Ðào Chi Tiên có kiến thức gì hay ho độc đáo, ngờ đâu hắn lại nói nhăng, lão đành nở một nụ cười nhăn nhó không nói gì nữa.

Nhạc Bất Quần chạy vào phòng thì thấy Lệnh Hồ Xung nằm ngất xỉu trên giường. Tiên sinh bụng bảo dạ:

– Mình mà không phô trương “Tử hà thần công” thì mấy người này coi thường phái Hoa Sơn mình.

Tiên sinh nghĩ vậy liền ngấm ngầm vật thần công, quay mặt vào phía trong để mọi người khỏi trông thấy sắc mặt biến thành màu tía. Tiên sinh đưa bàn tay đặt vào huyệt Ðại truy sau lưng Lệnh Hồ Xung.

Tiên sinh biết tình trạng chân khí trong người hắn vận hành thế nào rồi, nên không dùng sức mạnh mà chỉ trút nội lực từ từ từng chút một vào. Tiên sinh cũng cảm thấy những luồng khí từ trong người hắn xô ra phản kích, liền nhấc bàn tay cao lên nửa tấc ngừng lại một chút, rồi lại đặt xuống.

Quả nhiên chẳng mấy chốc Lệnh Hồ Xung dần dần hồi tỉnh. Hắn la gọi:

– Sư phụ! … Lão nhân gia đã đến đấy ư?

Lão Ðầu Tử thấy Nhạc Bất Quần không phí một chút hơi sức mà làm cho Lệnh Hồ Xung tỉnh lại, thì trong lòng bội phục vô cùng!

Nhạc Bất Quần nghĩ thầm:

– Nơi đây là chốn thị phi, chẳng nên chần chừ ở lại. Vả không hiểu phu nhân cùng quần đệ tử ở dưới thuyền hiện trạng ra thế nào. Âu là ta trở về quách.

Tiên sinh nghĩ vậy liền chắp tay nói:

– Ðược các vị đón tiếp thầy trò tại hạ một cách nồng hậu, tại hạ rất lấy làm cảm kích và hổ thẹn.

Bậy giờ xin phép cho tại hạ cáo từ.

Lão Ðầu Tử nói:

– Dạ dạ! bây giờ Lệnh Hồ công tử hãy còn mỏi mệt. Hỡi ôi! Ðang lẽ bọn lão phu tiếp đãi trịnh trọng mới phải, nhưng lúc này mọi việc bối rối, cam đành thất l, xin hai vị lượng thứ.

Nhạc Bất Quần nói:

– Các hạ bất tất phải khách sáo.

Dưới ánh đèn ảm đạm, Nhạc tiên sinh trông thấy cặp mắt hán tử kia liếc nhoang nhoáng, không khỏi động tâm liền chắp tay hỏi:

– Tôn tính đại danh ông bạn đây là gì?

Tổ Thiên Thu cười đáp:

– Té ra Nhạc tiên sinh còn chưa biết ư? Y là Dạ miêu tử Kế Vô Khả Thi.

Nhạc Bất Quần trong lòng kinh hãi nghĩ thầm:

– Dạ Miêu Tử Kế Vô Khả Thi ư? 30 năm trước người này đã nổi tiếng là một nhân vật lợi hại. Hắn dở dang không ở phe chính cũng không hẳn phe tà. Tại sao hắn lại nhập bọn với Lão Ðầu Tử?

Tiên sinh chắp tay nói:

– Tại hạ nghe danh lừng lẫy của các hạ đã lâu. Bữa nay tương kiến thật là may mắn.

Vô Khả Thi tủm tỉm cười đáp:

– Bữa nay chúng ta gặp nhau đây, ngày mai còn hội diện ở Ngũ Bá Cương nữa.

Nhạc Bất Quần ngấm ngầm kinh hãi. Ðáng lý mới gặp nhau lần đầu không nên hỏi vội, nhưng tiên sinh có con gái bị bắt, cốt nhục tình thâm trong lòng nóng nảy, liền hỏi ngay:

– Tại hạ không hiểu có chỗ nào đắc tội với các bạn võ lâm nơi đây, nay đã tới quí xứ chưa được đến nơi bái kiến thật có điều khiếm khuyết. Tiểu nữ cùng tên tiểu đồ họ Lâm không biết bị ông bạn nào bắt đưa đi?

Kế Vô Khả Thi mỉm cười đáp:

– Cái đó tại hạ chưa hiểu rõ.

Nhạc Bất Quần phải hỏi Kế Vô Khả Thi về chuyện con gái lạc lõng nơi đây là một chuyện khuất tất đến địa vị chưởng môn nhân. Tiên sinh lại nghe gã lạnh nhạt, ăn nói không dứt khoát thì trong lòng vừa nóng nảy vừa phẫn nộ, nhưng cũng không hỏi thêm được nữa, liền lạnh lùng nói:

– Giữa lúc canh khuya tại hạ đến quấy nhiu rất lấy làm áy náy. Bây giờ xin cáo từ.

Tiên sinh nâng Lệnh Hồ Xung dậy rồi đưa tay ra muốn bồng lên.

Lão Ðầu Tử thò đầu vào chỗ giữa hai thầy trò cướp lấy Lệnh Hồ Xung nói:

– Lệnh Hồ công tử là do tại hạ mời đến, dĩ nhiên để tại hạ kính cẩn đưu về.

Lão nói xong lấy một chiếc chăn mỏng trùm lên mình Lệnh Hồ Xung để che gió cho hắn rồi rảo bước đi ra ngoài cửa.

Ðào Chi Tiên la lên:

– Trời ơi! Chúng ta là hai con cá lớn mà bỏ lại đây thì còn ra thế nào?

Lão Ðầu Tử trầm ngâm một chút rồi ngập ngừng:

– Cái đó …

Hắn lại nghĩ:

– Bắt cọp d nhưng tha cọp khó. Nếu thả hai anh em lão này ra thì bọn Ðào cốc lục tiên tất đến sinh sự trả oán, khó lòng chống nổi.

Lệnh Hồ Xung biết ý lão liền nói:

– Lão tiền bối! Xin tiền bối tha hai vị đó ra. Ðào cốc lục tiên! Các vị đừng tìm hai vị Tổ, Lão để sinh sự nữa. Chúng ta đổi thù ra bạn được chăng?

Ðào Thực Tiên đáp:

– Không đến sinh sự với họ thì được. Còn chuyện đổi thù ra bạn thì không được, nhất định không được!

Lão Ðầu Tử và Tổ Thiên Thu hắng giọng một tiếng, bụng bảo dạ:

– Chúng ta chẳng qua vì nể mặt Lệnh Hồ công tử mà không so bì với các ngươi. Chẳng lẽ chúng ta lại sợ Ðào cốc lục tiên các ngươi chăng?

Lệnh Hồ Xung hỏi Ðào Thực Tiên:

– Tại sao vậy?

Ðào Thực Tiên đáp:

– Giữa Ðào cốc lục tiên với bọn Hoàng Hà Lão Tổ vốn không thù oán thì không có chuyện thù nghịch. Ðã không phải kẻ thù nghịch thì làm gì còn có chuyện đổi thù ra bạn. Nếu nói là kết thành bằng hữu thì không sao nhưng bảo đổi thù ra bạn thì không phải.

Mọi người nghe đều cười ồ.

Tổ Thiên Thu cúi xuống cởi lưới cá ra.

Nguyên tấm lưới này đan bằng tơ dã tầm và thuần kim ty nên kiên cố dị thường. Kiếm sắc, đao bén đều không chặt đứt. Người nào đã bị mắc vào lưới rồi mà không có ai cởi ra cho thì càng cựa càng siết chặt vào.

Ðào Chi Tiên đứng dậy trể ngay quần ra đi tiểu vào lưới cá.

Tổ Thiên Thu hỏi:

– Lão… làm trò gì thế?

Ðào Chi Tiên đáp:

– Nếu không đi tiểu vào tấm lưới thối tha này thì không hả giận được.

Bảy người đưa nhau về bến thuyền đậu.

Nhạc Bất Quần trông xa đã thấy Lao Ðức Nặc và Cao Căn Minh hai tên đệ tử chống kiếm

đứng gác ở đầu thuyền, tiên sinh biết ngay không có chuyện gì xảy ra mới hơi yên lòng.

Lão Ðầu Tử đưa Lệnh Hồ Xung vào khoang thuyền, kính cẩn xá dài tận đất nói:

– Công tử gia ân nghĩa suốt trời mây, lão phu cảm kích vô cùng! Bây giờ xin cáo từ. Chẳng bao lâu sẽ có ngày tái hội.

Lệnh Hồ Xung từ lúc đi đường bị chấn động đã mê man muốn ngất xỉu, nên chẳng hiểu lão nói gì, chỉ ậm ừ một tiếng.

Bọn Nhạc phu nhân thấy quái nhân tròn ủng đối với Lệnh Hồ Xung lúc trước thì uy hiếp đến thế mà bây giờ tôn kính vô cùng, ai cũng lấy làm quái lạ.

Lão Ðầu Tử và Tổ Thiên Thu sợ bọn Ðào Căn Tiên quay về không dám chần chừ ở bên thuyền liền chắp tay nhìn Nhạc Bất Quần thi l cáo từ.

Ðào Chi Tiên nhìn Tổ Thiên Thu vẩy tay nói:

– Tổ huynh khoan rồi hãy đi!

Tổ Thiên Thu hỏi:

– Còn chuyện gì nữa?

Ðào Chi Tiên đáp:

– Còn cái này!

Hắn nghiêng mình đi thích đầu vai vào Tổ Thiên Thu.

Hai người đã đứng gần nhau mà cử động của Ðào Chi Tiên lại cực kỳ mau lẹ. Tổ Thiên Thu trong lúc bất ngờ không kịp né tránh đành vận động nội lực để đón đỡ.

Chỉ trong nháy mắt lão vận khí vào huyệt Ðan điền bụng rắn như sắt đá. Ðầu vai huých vào bật lên những tiếng binh binh, choang choảng.

Ðào Chi Tiên lùi lại mấy trượng đứng cười ha hả.

Tổ Thiên Thu la lên:

– U¨i chao!

Lão thò tay vào bọc sờ thấy vô số mảnh sành, mảnh sứ, hoặc ngọc, hoặc tre, gỗ vỡ tan tành.

Nguyên trong bọc lão có đến hơn hai chục cốc chén uống rượu bị Ðào Chi Tiên huých vào làm vỡ hết.

Lão đau khổ vô cùng vì tiếc của. Lão vừa tức giận vừa đau xót giơ tay lên một cái liệng mấy chục mảnh chén vỡ vào Ðào Chi Tiên.

Ðào Chi Tiên đã đề phòng từ trước nghiêng mình đi né tránh. Ðồng thời la lên:

– Lệnh Hồ Xung bảo chúng ta đổi thù ra bạn. Lời nói của y không thể bỏ qua được. Chúng ta có thành cừu địch trước thì sau mới nên bè bạn.

Tổ Thiên Thu tốn bao nhiêu tâm huyết sau mới sưu tầm được những ly cốc này mà bị Ðào Chi Tiên đụng mạnh làm vỡ tan ra từng mảnh thì không tức giận sao được?

Lão đã toan đuổi đánh, song nghe Ðào Chi Tiên nói vậy liền dừng bước lại bật tiếng cười khô khan nói:

– Phải rồi! Ðổi thù ra bạn! Ðổi thù ra bạn!

Lão chuyển lời cho Lão Ðầu Tử và Kế Vô Khả Thi để cùng thực hành.

Lệnh Hồ Xung đang lúc mê man vẫn lo cho sự yên nguy của Nhạc Linh San. Hắn nói:

– Ðào Chi Tiên! Xin tôn giá bảo bọn họ không nên … không nên sát hại sư muội của tại hạ.

Ðào Chi Tiên dạ một tiếng rồi la gọi:

– Này này! Lão Ðầu Tử! Kế Vô Khả Thi! Tổ Thiên Thu! Mấy ông bạn hãy nghe đây! Lệnh Hồ Xung bảo các vị đừng sát hại sư muội bảo bối của y.

Bọn Kế Vô Khả Thi chạy khá xa, nghe Ðào Chi Tiên nói vậy ba người liền dừng bước thương lượng một hồi rồi mới bỏ đi.

Nhạc Bất Quần quay lại thuật chuyện cho Nhạc phu nhân nghe những điều đã mắt thấy tai nghe tại nhà Lão Ðầu Tử.

Bỗng trên bờ có tiếng la gọi om sòm. Bọn Ðào Căn Tiên bốn người đã quay trở về. Bốn lão này vừa

thở vừa nói là họ đã bắt được hán tử cầm cờ trắng xé thành bốn mảnh.

Ðào Thực Tiên cười ha hả nói:

– Giỏi! Giỏi! Bốn vị ca ca quả là giỏi thiệt!

Ðào Chi Tiên hỏi:

– Các vị xé gã ra bốn mảnh thế có biết tên gã là gì không?

Ðào Căn Tiên đáp:

– Gã chết là chết rồi còn hỏi tên làm chi? Chẳng lẽ ngươi biết tên gã chăng?

Ðào Chi Tiên đáp:

– Dĩ nhiên tiểu đệ biết. Gã là Kế Vô Khả Thi, ngoại hiệu là Dạ Miêu Tử.

Ðào Căn Tiên vỗ tay nói:

– Cái họ nghe đã hay, cái tên lại hay tuyệt! Té ra gã đã biết trước là ngày sau bị Ðào cốc lục tiên bắt được thì nhất định có mưu kế cũng không thi hành được. Gã không thể trốn khỏi định mệnh bị xé xác thành bốn mảnh nên mới đặt tên như vậy.

Ðào Thực Tiên nói:

– Gã Dạ Miêu Tử Kế Vô Khả Thi bản lãnh thật là siêu quần xuất chúng! Trên đời ít người bì kịp.

Ðào Căn Tiên nói:

– Ðúng thế! Võ công của gã thật là ghê gớm! Nếu không phải là Ðào cốc lục tiên thì nguyên một khinh công của gã cũng đủ là một tay cao thủ võ lâm.

Ðào Thực Tiên nói:

– Thuật khinh thân của gã thì khỏi nói. Sau khi bị xé xác thành bốn mảnh gã lại ráp vào hoàn toàn như cũ rồi và hành động được như thường. Gã vừa mới ở đây nói chuyện xong.

Bọn Ðào Căn Tiên biết mình nói dối bị lòi đuôi rồi nhưng cứ lờ đi. Họ làm bộ kinh ngạc.

Ðào Hoa Tiên nói:

– Té ra Kế Vô Khả Thi còn có công phu này nữa! Nếu thế thì bản lãnh gã như nước biển không còn đấu nào mà đong được hết. Phục quá! Phục quá!

Ðào Căn Tiên nói:

– Chuyện người xé làm bốn mảnh rồi ráp lại chỉ trong khoảnh khắc lại hành động được như ngày thường ta nghe ngày trước đã có người nói tới và cái đó kêu bằng “Hóa linh vi chỉnh đại pháp”. Có điều thuật này đã thất truyền đã lâu không ngờ Kế Vô Khả Thi lại biết được. Thật là một dị nhân trong võ lâm. Lần sau chúng mình có gặp gã nên kết làm bằng hữu.

Hắn nói dối một lần đã bị vỡ, liền nói dối lần thứ hai. Anh em Ðào cốc lục tiên sáu người chẳng biết hổ thẹn là gì, bịa chuyện nói lấy được, mà vẫn nhơn nhơn tự đắc.

Nhạc Bất Quần và Nhạc phu nhân nhìn nhau lo buồn vì ái nữ bị cướp mà kẻ đối đầu chẳng hiểu là ai. Hai người không ngờ oai danh phái Hoa Sơn mấy trăm năm nay phút chốc bị trôi theo dòng nước sông Hoàng Hà. Nhưng hai ông bà e làm cho bọn đệ tử khiếp sợ nên cố giữ vẻ thản nhiên không để lộ mối buồn rầu ra ngoài mặt. Hai ông bà cũng không bàn tán về những điều nghi vấn chưa giải quyết được mà chỉ ngấm ngầm xao xuyến trong lòng. Trong con thuyền lớn chỉ nghe tiếng bọn Ðào cốc lục tiên nói chuyện ba hoa.

Qua chừng nửa giờ, trời sắp sáng rồi.

Bỗng nghe trên bờ có tiếng bước chân rầm rộ. Lát sau thấy khênh tới bên bờ hai cỗ kiệu. Một kiệu phu đi trước dõng dạc nói:

– Lệnh Hồ Xung công tử đã dặn bảo không được làm cho Nhạc cô nương kinh hãi. Tệ chủ nhân có điều mạo muội, xin Lệnh Hồ công tử tha tội cho.

Bốn tên kiệu phu đạt xuống rồi xoay mình nhìn xuống thuyền thi l đoạn trở gót đi luôn.

Bỗng nghe thanh âm Nhạc Linh San trong kiệu cất lên:

– Gia gia! Má má!

Vợ chồng Nhạc Bất Quần vừa kinh hãi vừa vui mừng nhảy tót lên bờ mở rèm kiệu ra coi quả nhiên thấy ái nữ ngồi chm chệ trong đó. Có điều chân tay nàng bị điểm huyệt không hành động được.

Trên cỗ kiệu thứ hai, người ngồi chính là Lâm Bình Chi.

Nhạc Bất Quần thò tay thúc vào những huyệt Hoàn Khiên, Tích Trung, Ủy Trung của cô con gái để giải khai cho nàng.

Bỗng Nhạc Linh San thét lên một tiếng:

– Trời ơi!

Vẻ mặt nàng cực kỳ đau khổ, huyệt đạo ở đùi vẫn chưa giải khai được. Nàng khẽ nói:

– Gia gia! Y bảo đây là thủ pháp điểm huyệt độc môn của nhà y. Gia gia không thể giải được đâu.

Nhạc Bất Quần hỏi:

– Người ấy là ai?

Nhạc Linh San đáp:

– Cái người tâm thân cao lớn ư? Y… y …y

Nàng nói liền ba tiếng y rồi miệng méo xệch đi như muốn khóc.

Nhạc phu nhân nhẹ nhàng vuốt tóc nàng rồi ẵm vào lòng đưa vào khoang thuyền, khẽ hỏi:

– Hài nhi bị họ khinh mạn chăng?

Nhạc Linh San nghe mẫu thân hỏi liền khóc òa lên.

Nhạc phu nhân cả kinh nghĩ thầm:

– Bọn này là hạng người không chính đáng mà San nhi lại lọt vào tay chúng đã mấy giờ, chẳng hiểu có bị chúng làm ô nhục không?

Bà vội hỏi:

– Sao? Có điều gì cứ nói thật cho má nghe.

Nhạc Linh San vẫn khóc nức nở không ngừng lại được.

Nhạc phu nhân lại càng kinh hãi. Trong khoang thuyền có nhiều người bà không tiện hỏi nữa, đặt con gái xuống giường kéo chăn đắp cho nàng.

Nhạc Linh San đột nhiên khóc to lên nói:

– Má má! Con người to lớn mắng hài nhi …

Rồi nàng nức nở không nói nữa. Nhạc phu nhân nghe nàng nói vậy như cất được gánh nặng, liền mỉm cười nói:

– Bị người ta mắng mấy câu làm gì mà phải tủi thân?

Nhạc Linh San vừa khóc vừa nói:

– Hắn còn giơ tay hăm dọa làm như toan đánh người ta.

Nhạc phu nhân cười nói:

– Thôi được! lần sau mình gặp hắn sẽ mắng trả và hăm dọa lại hắn nữa.

Nhạc Linh San nói:

– Hài nhi chẳng nói gì tới đại sư ca, cả tiểu Lâm tử cũng vậy. Thế mà con người cao lớn bảo bình sinh hắn rất ghét là nghe ai nói xấu Lệnh Hồ Xung. Hài nhi liền bảo chính hài nhi cũng không thích chuyện đó. Hắn liền sừng sộ hỏi: “Mi không ưa ư? Không ưa thì ta đem mổ mi làm thịt “. Má má! Hắn nói tới đây rồi nhe bộ răng trắng nõn hăm dọa hài nhi.

Nàng lại khóc hu hu. Nhạc phu nhân nói:

– Hắn thật là một con người đốn mạt. Xung nhi! Người cao lớn đó là ai?

Lệnh Hồ Xung thần trí vẫn mê man chưa tỉnh táo, nghe hỏi ấp úng đáp:

– Người cao lớn … đệ tử … đệ tử … đệ tử

Lúc này Cao Căn Minh đã ẵm Lâm Bình Chi vào khoang thuyền. Chàng nói xen vào:

– Sư nương! Nhà sư người cao lớn ăn thịt người thật chứ không phải hăm dọa chơi đâu.

Nhạc phu nhân kinh hãi hỏi:

– Cả hai tên cùng ăn thịt người ư? Sao ngươi lại biết?

Lâm Bình Chi đáp:

– Hòa thượng kia hỏi đệ tử về vụ “Tịch Tà kiếm phổ” rồi móc trong bọc ra một miếng gì đưa lên ăn có vẻ ngon lành rồi đưa đến bên miệng đệ tử hỏi đệ tử có muốn ăn không? Té ra … là một chiếc bàn tay người!

Nhạc Linh San la thất thanh:

– Sao ngươi .. không nói trước?

Lâm Bình Chi đáp:

– Tiểu tử sợ sư thư kinh hãi nên không dám nói.

Nhạc Bất Quần bỗng lên tiếng:

– Ðó là Mạc Bắc Song Hùng. Người cao lớn nước da trắng bạch, còn nhà sư thì da đen nhẻm phải không?

Nhạc Linh San đáp:

– Ðúng rồi! Gia gia có biết chúng ư?

Nhạc Bất Quần lắc đầu đáp:

– Ta không quen biết mà chỉ nghe tiếng ở Mạc Bắc ngoài quan ải có hai tên cường đạo. Một gã tên là Bạch Hùng và một gã là Hắc Hùng. Nếu sự chủ tự ý đem hàng hóa đi thì Mạc Bắc Song Hùng chỉ cướp đoạt tài vật là xong. Trong trường hợp ai nhờ bảo tiêu đi hộ vệ thì chúng bắt bọn bảo tiêu giết thịt nấu ăn. Chúng bảo da thịt người có luyện võ lẳng lên nên ăn vào càng ngon miệng.

Nhạc Linh San lại thét lên một tiếng.

Nhạc phu nhân nói:

– Sư ca thật thà quá. Câu chuyện ăn thịt người ngon miệng mà cũng nói ra khiến cho người ta phải buồn nôn.

Nhạc Bất Quần tủm tỉm cười, ngừng lại một chút rồi hỏi:

– Ta chưa từng nghe nói Mạc Bắc Song Hùng vượt qua Vạn lý trường thành, mà sao chuyến này chúng vào tận bờ sông Hoàng Hà? Xung nhi! Sao ngươi lại quen biết bọn Mạc Bắc Song Hùng.

Lệnh Hồ Xung ngơ ngác hỏi lại:

– Mạc Bắc Song Hùng ư?

Hắn tưởng Song Hùng là hai vị anh hùng, ngờ đâu là con gấu. Hắn ngẩn người ra một lúc rồi nói tiếp:

– Ðệ tử không quen biết họ.

Nhạc Linh San vội hỏi:

– Tiểu Lâm tử! Nhà sư đó bảo ngươi ăn bàn tay người ngươi có ngoạm miếng nào không?

Lâm Bình Chi đáp:

– Dĩ nhiên là tiểu đệ không ăn.

Nhạc Linh San nói:

– Ngươi không ăn là may, nếu ăn một miếng thì từ đây ta không nhìn mặt ngươi nữa.

Ðào Cán Tiên ở ngoài khoang thuyền đột nhiên nói xen vào:

– Thứ ngon nhất thiên hạ chẳng gì bằng thịt người. Nhất định tiểu Lâm tử đã ăn thịt người mà gã

không dám thừa nhận đó thôi.

Ðào Diệp Tiên cũng nói:

– Nếu gã không ăn sao không bảo trước mà bây giờ còn cãi lấy được.

Chọn tập
Bình luận