Nghi Lâm hỏi:
– Y làm thái giám ư? Thái giám là cái gì?
Bà bà khó tìm lời giải thích thái giám nghĩa là gì.
Mụ liền hắng dặng một tiếng rồi đáp:
– Thái giám là một chức ty tiện ở trong triều chuyên việc phục thị Hoàng Ðế và Hoàng Hậu.
Nghi Lâm nói:
– Lệnh Hồ đại ca là con người cao ngạo, không chịu kẻ khác ràng buộc thì khi nào y lại làm cái chức hầu hạ Hoàng Ðế và Hoàng Hậu? Tiểu ni tưởng đến làm Hoàng Ðế y còn chẳng muốn thì nói chi đến chuyện làm thái giám để phục thị Hoàng Ðế Hoàng Hậu?
Bà bà liền đáp:
– Ðây là nói tỷ dụ chứ không phải gã làm thái giám thật sự để hầu hạ Hoàng Ðế và Hoàng Hậu. Ta bảo gã làm thái giám tức là không sanh con đẻ cái được mà thôi.
Nghi Lâm nói:
– Cái đó tiểu ni cũng không tin. Lệnh Hồ đại ca cùng Nhậm đại tiểu thư thành thân rồi tất sinh được mấy đứa nhỏ rất ngộ nghĩnh. Cả hai vợ chồng đã xinh đẹp như vậy mà sinh hạ con gái tất nhiên rất khả ái.
Lệnh Hồ Xung liếc mắt nhìn Doanh Doanh thấy nàng hai má ửng hồng nhưng trong cái thẹn thùng có chứa đầy vẻ hân hoan.
Bà bà tức quá lớn tiếng:
– Ta bảo gã không sinh con được là không sinh được. Ðừng nói chuyện không sinh con mà muốn lấy vợ cũng không xong. Gã đã thề độc phải lấy ngươi cho bằng được, ngươi đừng hỏi dài dòng nữa.
Nghi Lâm nói:
– Tiểu ni biết rằng trong lòng y chỉ có một mình Nhậm đại tiểu thư.
Bà bà tức mình:
– Ta bảo gã lấy Nhậm đại tiểu thư mà lấy cả ngươi nữa. Ngươi có hiểu không? Thế là gã có hai vợ. Trên cõi đời này thiếu gì đàn ông năm thê bảy thiếp thì gã lấy hai vợ là thường.
Nghi Lâm cãi:
– Không được đâu! Y đã yêu ai thì nghĩ đến người ấy. Sớm nghĩ tới, chiều nghĩ tới. Lúc ăn cơm hay lúc ngủ cũng nghĩ tới người ấy khi nào lại nghĩ đến người thứ hai? Tỷ như gia gia của tiểu ni từ khi má má đi rồi lão nhân gia chạy khắp chân trời góc biển để tìm kiếm má má. Thiên hạ thiếu gì đàn bà con gái? Nếu lấy hai vợ được thì lão nhân gia lại không đi lấy người khác.
Bà bà lẳng lặng dường như mụ cảm thấy lời nói của Nghi Lâm cũng có lý.
Hồi lâu mụ thở dài đáp:
– Lão ta… đã làm việc lầm lỗi về sau tất sinh lòng hối hận không lấy ai nữa cũng chẳng có chi khác lạ.
Nghi Lâm nói:
– Tiểu ni đi thôi! Bà bà ơi! Nếu bà bà nhắc tới chuyện Lệnh Hồ đại ca… muốn lấy tiểu ni với bất cứ một ai thì tiểu ni… không thể sống được.
Bà bà hỏi:
– Tại sao vậy? Gã đáp nhất định lấy ngươi. Chẳng lẽ ngươi không bằng lòng gã hay sao?
Nghi Lâm đáp:
– Không phải thế! Không phải thế! Trong lòng tiểu ni lúc nào cũng nhớ tới y và hằng ngày cầu đức Bồ Tát ám trợ cho y được thanh nhàn sung sướng. Tiểu ni chỉ mong y không gặp tai nạn sở cầu như ý cùng Nhậm đại tiểu thư nên đạo vợ chồng. Bà bà ơi! Bà bà không hiểu lòng dạ tiểu ni. Hễ Lệnh Hồ đại ca được sung sướng là tiểu ni vui lòng.
Bà bà nói:
– Nếu gã không lấy được ngươi thì dĩ nhiên gã không sung sướng thường khi gã mất hết lạc thú ở nhân gian mà tự tử nữa.
Nghi Lâm nói:
– Trăm điều ngang ngửa chỉ vì tiểu ni. Tiểu ni yên trí bà bà điếc tai không nghe thấy gì mới nói nhiều chuyện về Lệnh Hồ đại ca. Bà bà nên biết y là một tay đại anh hùng, đại hào kiệt ở đời nay. Còn tiểu ni chỉ là một tên tiểu ni cô. Y đã nói với Ðiền Bá Quang hễ gặp tiểu ni cô là bị xúi quẩy, đánh bạc tất thua. Vậy y mới gặp tiểu ni đã khốn nạn rồi thì còn lấy tiểu ni thế nào được? Tiểu ni đã quy y cửa Phật đáng lý phải giữ lục căn thanh tịnh không được nghĩ tới chuyện vẩn vơ. Bà bà ơi! từ giờ trở đi bà bà đừng nhắc tới chuyện y nữa… Nếu bà bà còn nhắc tới thì tiểu ni nhất quyết không đến chơi với bà bà nữa.
Bà bà vội nói:
– Con tiểu nha đầu này chẳng hiểu gì ráo! Lệnh Hồ Xung đã vì ngươi mà cắt tóc làm sư. Gã bảo không lấy ngươi được. Như vậy đức Bồ Tát có trách phạt cũng chỉ trách phạt gã khi nào lại trách phạt ngươi?
Nghi Lâm khẽ thở dài hỏi:
– Phải chăng Lệnh Hồ đại ca cũng đồng quan điểm với gia gia của tiểu ni? Nhất định không phải đâu. Má má tiểu ni là người xinh đẹp hơn đời, thông tuệ khác thường, tính tình hòa thuận. Người là một phụ nữ hay nhất trong thiên hạ nên gia gia mới làm hòa thượng để lấy ngươi là phải lắm!… Tiểu ni bì với má má thế nào được?
Lệnh Hồ Xung cười thầm nghĩ bụng:
– Cái thông minh hay cái đẹp tốt của má má cô thì chưa biết thế nào còn bàn về tính tình nhu thuận thì cô mười phần tưởng má má cô không được nửa phần.
Bỗng nghe bà bà hỏi:
– Sao ngươi lại biết rõ thế?
Nghi Lâm đáp:
– Gia gia của tiểu ni mỗi lần gặp tiểu ni đều nói cho nghe những cái hay cái đẹp của má má. Lão nhân gia bảo: “Má má ngươi là người văn nhã ôn nhu chưa từng cất tiếng thóa mạ ai một câu mà cũng chẳng bao giờ nói nặng lời với một người nào. Suốt đời má má giữ lòng nhân hậu, cả con kiến cũng không nỡ di chân cho chết đi. Má má ngươi là một nữ nhân hay nhất thiên hạ”. Tiểu ni tự biết mình suốt đời tu hành cũng chẳng thể nào theo kịp má má.
Bà bà ngập ngừng:
– Lão… lão nói thế thật ư?… Ta e rằng không phải thế….
Mụ nói câu này bằng giọng run run ra chiều rất khích động!
Nghi Lâm nói:
– Dĩ nhiên là gia gia nói thật. Tiểu ni là con gái lão nhân gia thì khi nào lão nhân gia lại nói dối?
Linh Quy các bỗng trở lại yên tĩnh không một tiếng động.
Bà bà dường như chìm đắm vào cõi trầm tư, mặc tưởng.
Nghi Lâm lại lên tiếng:
– Tiểu ni đi đây! Từ nay tiểu ni không muốn gặp Lệnh Hồ đại ca nữa và hàng ngày cầu đức Bồ Tát dương phò âm trợ cho y được mọi sự tốt lành.
Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh nghe rõ tiếng bước chân nàng nhẹ nhàng đi xuống thang lầu.
Sau một lúc lâu, lâu lắm bà bà tựa hồ người trong mộng choàng tỉnh giấc, miệng lẩm bẩm nói để mình nghe:
– Y bảo ta là một người phụ nử hay nhất, đẹp nhất thiên hạ ư? Nếu vậy thì y không phải là con người bạc nghĩa vô tình tham dâm hiếu sắc chăng?
Mụ đảo mắt nhìn không thấy Nghi Lâm đâu liền lớn tiếng gọi:
– Nghi Lâm! Nghi Lâm! Ngươi ở chỗ nào?
Nhưng Nghi Lâm đã đi xa rồi.
Mụ gọi thêm mấy lần nữa không thấy nàng thưa liền hốt hoảng chạy xuống lầu.
Mụ hấp tấp đi, đuổi Nghi Lâm mà bước chân rất sẽ sàng như mèo chạy, cơ hồ nghe không rõ.
Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh ngơ ngác nhìn nhau.
Lúc này trong đầu óc hai người đều nẩy ra nhiều ý niệm khôn tả.
Bóng dương quang lọt qua cửa sổ chiếu vào trong gác. Lưỡi dao cạo lấp loáng ánh hào quang.
Lệnh Hồ Xung lẩm bẩm:
– Không ngờ vận nạn bừa nay lại qua khỏi một cách dễ dàng như vậy.
Bỗng nghe phía dưới chùa Huyền Không có tiếng người nói chuyện, nhưng còn cách xa nên không nghe rõ.
Sau một lúc, Lệnh Hồ Xung nghe thấy tiếng bước chân người đi gần tới nơi, chàng bật tiếng la:
– Có người tới đó!
Chàng la thành tiếng mới biết á huyệt của mình đã giải khai rồi.
Nguyên á huyệt của chàng chỉ bị điểm nhẹ mà nội lực chàng lại thâm hậu hơn Doanh Doanh nên á huyệt tự động giải khai trước nàng.
Doanh Doanh nghe chàng la liền gật đầu tỏ ý biết rồi.
Lệnh Hồ Xung vươn tay duỗi chân nhưng vẫn chưa cử động được, chàng khẽ nói:
– Chỉ sợ đây là bọn địch nhân. Chẳng biết làm thế nào để giải khai huyệt đạo cho mau không thì nguy mất.
Doanh Doanh lại gật đầu, chú ý lắng nghe thì có đến bảy, tám người đang nói chuyện bô bô tiến về phía chùa Huyền Không.
Lệnh Hồ Xung nhủ thầm:
– Ước gì bọn họ lên gác Xà Thần thì mình không việc gì hay ít ra cũng chậm lại một khắc để đủ thì giờ vận động giải khai huyệt đạo.
Nhưng sự thực đã trái với lời ước nguyện của chàng.
Mấy người kia đang trèo lên gác Linh Quy.
Một người cất giọng ồm ồm hỏi:
– Trên chùa Huyền Không này thì có ma nào mà lên lục soát? Nhưng ta cũng phải cẩn thận.
Chính là thanh âm của đầu đà Cửu Tùng Niên.
Lệnh Hồ Xung kinh hãi tự hỏi:
– Ðúng hắn rồi! Hắn đến đây làm chi? Sục tìm gì? Chẳng lẽ họ thành công rồi ư?
Lại nghe Tây Bảo hòa thượng đáp:
– Lệnh trên bảo sao mình cứ theo đúng mà làm.
Mấy người vừa nói vừa lên tầng lầu thứ hai.
Lệnh Hồ Xung hối hả vận khí đả thông huyệt đạo, nhưng nội lực chủ yếu trong mình chàng lại của người ngoài trút vào chưa thể vận theo ý muốn được. Chàng càng hấp tấp, huyệt đạo càng khó bề giải khai.
Bỗng nghe Nghiêm Tam Tinh nói:
– Nhạc tiên sinh bảo sau khi thành công sẽ lấy Tịch Tà kiếm phổ truyền cho chúng ta, nhưng mình tin thế nào được. Chuyến này rất nhiều người đến phái Hằng Sơn để lập công mà chúng ta không hao tổn bao nhiêu khí lực thì khi nào tiên sinh lại truyền riêng cho chúng ta?
Chúng còn đang nói chuyện đã lên đến tầng lầu thứ ba. Chúng vừa đẩy cửa đã nhìn ngay thấy Doanh Doanh và Lệnh Hồ Xung bị cột chân tay treo lên xà nhà, đều bật tiếng la hoảng đầy vẻ kinh dị.
Hoạt bất lưu thủ Du Tấn lên tiếng:
– Sao Nhậm đại tiểu thư cũng có ở đây? Ồ! Lại một vị hòa thượng nữa!
Trương phu nhân hỏi:
– Không biết ai mà dám vô lễ với Nhậm đại tiểu thư như vậy?
Mụ đi tới bên Doanh Doanh định giải khai huyệt đạo cho nàng thì Du Tấn vội la lên:
– Trương phu nhân! Hãy khoan! Hãy khoan!
Trương phu nhân hỏi:
– Còn khoan gì nữa?
Du Tấn đáp:
– Hãy để tại hạ nghĩ một chút. Xem chừng Nhậm đại tiểu thư bị người trói không nhúc nhích được. Vụ này mới thật là kỳ.
Ngọc Linh chân nhân bỗng la lên:
– Ô kìa! Ðây không phải là một nhà sư mà là Lệnh Hồ chưởng môn. Lệnh Hồ Xung… Lệnh Hồ công tử.
Mấy người kia đều quay đầu nhìn lại ngó Lệnh Hồ Xung thì nhận ra chàng ngay.
Nguyên tám người này rất kính sợ Doanh Doanh mà đối với Lệnh Hồ Xung càng có điều úy kỵ. Chúng ngơ ngác nhìn nhau chưa biết quyết định ra sao.
Nghiêm Tam Tinh và Cừu Tùng Niên đột nhiên cất tiếng la:
– Công này mới thật là lớn.
Ngọc Linh chân nhân nói theo:
– Chính thế! Bọn họ có bắt được một tiểu ni cô thì cái đó lấy chi làm hy hữu? Bắt được chưởng môn phái Hằng Sơn mới đáng là công lao to tát.
Trương phu nhân vươn tay ra vẫn chưa rụt về. Mụ thấy mấy người bàn tán như vậy liền hỏi:
– Bây giờ làm thế nào?
Cả tám người xoay chuyển ý nghĩ trong lòng đều cảm nghĩ:
– Nếu chuyến này mà buông tha Nhậm đại tiểu thư thì đừng nói đến chuyện bắt Lệnh Hồ Xung nữa và đồng thời tính mạng của ta phải nguy khốn ngay. Biết làm thế nào bây giờ?
Nhưng chúng lại nghĩ rằng Doanh Doanh uy quyền rất lớn thì không buông tha nàng cũng không thể được.
Du Tấn cười khà khà nói:
– Người ta có câu: “lượng nhỏ phi quân tử, vô độc bất anh hùng”. Hai câu này thật là đúng! Chà chà! Lượng nhỏ không thành người quân tử, không độc sao là bậc trượng phu? Chăng làm người quân tử thì chớ nhưng không làm bậc đại trượng phu thì thật là đáng tiếc.
Ngọc Linh chân nhân hỏi:
– Du huynh bảo thừa cơ hạ thủ giết người để bịt miệng phải không?
Du Tấn cãi:
– Tại hạ không nói thế! Ðó là lời nói của đạo trưởng đấy chứ?
Trương phu nhân lớn tiếng quát:
– Thánh cô đối với chúng ta ơn sâu nghĩa trọng. Kẻ nào dám ra chiều bất kính với thánh cô thì bản nhân là người đầu tiên nhất định phản đối.
Cừu Tùng Niên hỏi:
– Bây giờ mà phu nhân buông tha thánh cô, liệu thánh cô còn nghĩ đến ân tình với chúng ta không? Hơn nữa thánh cô có chịu để chúng ta bắt Lệnh Hồ Xung không?
Trương phu nhân đáp:
– Hay dở gì thì chúng ta cũng đã gia nhập phái Hằng Sơn. Lừa thầy phản phái là kẻ bất nghĩa.
Mụ nói rồi vươn tay ra toan cởi trói cho Doanh Doanh.
Cừu Tùng Niên lớn tiếng quát:
– Dừng tay!
Trương phu nhân tức giận hỏi:
– Ngươi lớn tiếng để hăm dọa ta chăng?
Cừu Tùng Niên rút thanh giới đao đánh soạt một tiếng.
Nhưng Trương phu nhân động tác rất mau lẹ. Mụ rút đoản đao ở trong bọc ra lia hai nhát cắt đứt hết giây trói chân tay Doanh Doanh.
Mụ tin rằng võ công của Doanh Doanh rất cao thâm. Bọn người này đều không phải là đối thủ của nàng. Chỉ cần sao cởi giây trói cho nàng thì dù bảy người kia có hiệp lực quần công cũng không đáng sợ.
Ánh đao lấp loáng. Cừu Tùng Niên đã vung đao chém tới.
Trương phu nhân cũng vung đoản đao lên đâm luôn ba chiêu veo véo, bức bách Cừu Tùng Niên phải lùi lại hai bước.
Những người kia thấy Doanh Doanh được cắt đứt giây trói rồi thì trong lòng đều có ý khiếp sợ lùi đến bên cửa toan chạy ra ngoài. Nhưng chúng thấy Doanh Doanh rớt xuống đất rồi không dậy được mới hiểu là nàng bị điểm huyệt. Bọn chúng liền quay lại.
Du Tấn cười hì hì nói:
– Tại hạ nghĩ rằng chúng ta là những người bạn tốt tại sao lại động gươm đao? Làm như vậy chẳng thương tổn đến hòa khí ư?
Cừu Tùng Niên la lên:
– Nhậm đại tiểu thư mà giải khai xong huyệt đạo thì liệu chúng ta còn sống được chăng?
Hắn cầm đao xông vào chém Trương phu nhân. Giới đao cùng đoản đao đụng nhau chát chúa diễn ra cuộc chiến đấu ác liệt.
Cừu Tùng Niên người cao sức mạnh lại sử thanh giới đao rất trầm trọng nhưng Trương phu nhân đánh xáp lá cà khiến cho tên đầu đà không chiếm được phần tiện nghi nào.
Du Tấn cười nói:
– Ðừng đánh nhau nữa. Có điều gì thủng thẳng thương lượng với nhau hay hơn.
Hắm cầm cây quạt tiến gần lại như để khuyên can hai bên.
Cừu Tùng Niên thét lớn:
– Tránh ra! Ðừng làm vướng chân tay ta nữa.
Du Tấn cười nói:
– Dạ dạ!
Lúc hắn xoay mình đột nhiên vung tay phải một cái.
Trương phu nhân bỗng rú lên một tiếng thê thảm, cây quạt trong tay Du Tấn đan bằng thép đúc đã đâm vào cổ họng mụ.
Du Tấn lại cười nói:
– Chúng ta là người một nhà. Tại hạ đã khuyên phu nhân đừng động đao kiếm mà phu nhân không nghe thì còn chút nghĩa khí gì nữa?
Hắn rút quạt về, máu tươi từ cổ họng Trương phu nhân vọt ra.
Diễn biến này ra ngoài sự tiên liệu của mọi người.
Cừu Tùng Niên cũng kinh ngạc lùi lại cất tiếng mắng:
– Mẹ kiếp! Té ra con rùa này giúp mình.
Du Tấn cười nói:
– Chẳng giúp Cừu huynh thì còn đi giúp ai?
Ðoạn hắn quay lại nhìn Doanh Doanh nói:
– Nhậm đại tiểu thư! Ðại tiểu thư là ái nữ của Nhậm giáo chủ. Mọi người có nể mặt gia gia của tiểu thư cũng chỉ nhường nhịn mấy phần, có điều mọi người kính sợ đại tiểu thư chân chính là vì trong mình đại tiểu thư có thuốc giải Tam thi não thần đan. Ðại tiểu thư mà hết thuốc giải đó rồi thì cái tiếng “Thánh cô” cũng không đáng kể nữa.
Sáu người kia đồng thanh nói:
– Phải đấy! Phải đấy! Lấy thuốc giải rồi giết y!
Ngọc Linh đạo nhân nói:
– Trước hết chúng ta ai nấy đều phải lập lời trọng thệ. Hễ kẻ nào tiết lộ nửa lời sẽ bị Tam thi não thần đan làm nổi cơn điên mà chết.
Bọn chúng nhận thấy không giết Doanh Doanh không được nữa rồi nhưng chúng chợt nhớ tới Nhậm Ngã Hành lại kinh hãi vô cùng. Vụ này mà bị bại lộ thì cõi giang hồ tuy rộng mênh mông chúng cũng khó lòng tìm được một chỗ để dung thân.
Thế là cả sáu người cùng tuyên thệ.
Lệnh Hồ Xung biết bọn này sau khi tuyên thệ xong tất vung loạn đao để hạ sát Doanh Doanh. Chàng hốt hoảng vận nội lực để khai thông những huyệt đạo bị phong tỏa nhưng không thấy phản ứng thì trong dạ bồn chồn không tả.
Chàng đưa mắt nhìn Doanh Doanh thấy cặp mắt trong suốt của nàng đang đăm đăm nhìn mình. Nàng không lộ vẻ chi sợ sệt khiến chàng cũng hơi yên dạ nghĩ thầm:
– Nếu có phải chết thì hai người cùng chết với nhau cũng chẳng có gì đáng ân hận nữa.
Cừu Tùng Niên giục Du Tấn:
– Du huynh động thủ đi!
Cừu Tùng Niên nóng nẩy lại muốn đổ trách nhiệm cho Du Tấn ra tay. Nhưng Du Tấn giảo quyệt hơn gã đáp:
– Cừu huynh vốn là người mau lẹ lại đầy chí khí anh hùng. Vậy vụ này phải nhường lại cho Cừu huynh động thủ mới xứng đáng.
Cừu Tùng Niên tức quá mắng liền:
– Ngươi mà không chịu ra tay thì ta hạ sát ngươi trước.
Du Tấn liền cười hỏi Nghiêm Tam Tinh:
– Cừu huynh đã nhát gan không dám động thủ thì Nghiêm huynh ra tay được chăng?
Cừu Tùng Niên lại mắng nhiếc:
– Mẹ kiếp! Quân khốn kiếp đừng nói càn! Khi nào lão gia lại không dám? Bất quá bữa nay lão gia không muốn giết người mà thôi.
Ngọc Linh chân nhân xen vào:
– Vụ này bất luận ai ra tay cũng vậy. Ðiều cốt yếu là không một người nào trong bọn ta được tiết lộ ra ngoài.
Tây Bảo hòa thượng lên tiếng:
– Ðạo huynh nói phải đó! Mọi người chúng ta đã tuyên thệ giữ kín câu chuyện vậy đạo huynh động thủ đi thôi.
Nghiêm Tam Tinh nói:
– Hà tất các vị phải hùa nhau hoài? Chúng ta cùng lấy binh khí ra đồng thời đánh xuống mình Nhậm đại tiểu thư là xong chuyện.
Bọn này đều là hạng cùng hung cực ác nhưng đến lúc quyết tâm hạ sát Doanh Doanh chúng cũng không dám buông lời khinh thị nàng.
Du Tấn lại nói:
– Hãy khoan! Các vị hãy để tại hạ lấy thuốc giải Tam thi não thần đan ở trong mình tiểu thư ra trước rồi hãy động thủ cũng chưa muộn.
Cừu Tùng Niên không chịu đáp:
– Ai dại gì để ngươi lấy thuốc giải trước? Ngươi mà nắm được thuốc giải vào tay là dùng nó uy hiếp kẻ khác. Các vị để Cừu mỗ lấy thuốc cho.
Du Tấn hỏi lại:
– Ai mà tin được Cừu huynh lấy thuốc rồi không uy hiếp người khác?
Ngọc Linh chân nhân nói:
– Ðừng rắc rối cho mất thì giờ. Ðiều cốt yếu là phải hạ sát cho bằng được Nhậm đại tiểu thư. Nếu còn trùng trình, bao nhiêu huyệt đạo trong người y tự động giải khai được là đại sự hỏng bét. Vậy hãy giết người rồi hãy lấy thuốc chia nhau là ổn hơn hết.
Lão nói xong rút trường kiếm ra đánh soạt một tiếng.
Sáu người kia cũng tới tấp rút binh khí ra đứng vây xung quanh Doanh Doanh.
Doanh Doanh nhận thấy đại hạn tới nơi mới biết mình khó thoát nạn nàng không nghĩ gì đến chuyện sống chết nữa. Mắt nàng đăm đăm nhìn Lệnh Hồ Xung không chớp. Nàng chỉ nhớ lại những ngày mới đây kề cận Lệnh Hồ Xung và cùng chàng hưởng thụ một niềm ân ái, trong lòng mãn nguyện trên môi nàng bất giác nở một nụ cười tươi thắm.
Nghiêm Tam Tinh liền tuyên bố:
– Bây giờ tại hạ đếm một hai ba, cứ đến tiếng thứ ba thì chúng ta đồng thời hạ thủ.
Ðoạn hắn cất tiếng hô:
– Một… hai… ba
Tiếng “ba” vừa dứt bảy cây binh khí đồng thời nhắm đánh xuống Doanh Doanh.
Ngờ đâu hàn quang vừa lóe lên liền tắt ngấm. Bảy cây binh khí còn cách người Doanh Doanh chừng nửa thước rồi chẳng ai bảo ai đều dừng tay.
Cừu Tùng Niên lại lên tiếng mắng nhiếc:
– Thật là một bọn tiểu quỷ nhát gan! Sao lại không phóng tới cho xong việc? Các ngươi muốn để kẻ khác giết y là mình được thoát tội hay sao?
Tây Bảo hòa thượng không nhịn được liền mắng trả:
– Chính Cừu thí chủ mới là kẻ nhát gan hơn ai hết. Sao thí chủ không cầm giới đao bổ xuống tới nơi mà đột nhiên dừng lại?
Nguyên bảy người đều ở vào thế đối nghịch với Doanh Doanh và cần phải giết nàng để giữ thân mình khỏi chết nhưng trong lòng người nào cũng rụt rè e ngại, muốn đùn cho kẻ khác đâm chém chết nàng để binh khí của mình khỏi vấy máu. Thế mới biết muốn hạ sát một người mà trước nay mình vẫn kính sợ thật không phải chuyện dễ dàng.
Cừu Tùng Niên nói:
– Bây giờ chúng ta bắt đầu lại. Lần này hễ ai phóng binh khí ra nửa vời rồi đột nhiên dừng lại tức là kẻ hèn nhát, là con rùa đen, là quân khốn kiếp không bằng giống chó giống lợn.
Hắn ngừng lại một chút rồi lớn tiếng:
– Các vị hãy nghe tại hạ hô đây! Một… hai…
Tiếng ba chưa thốt ra Lệnh Hồ Xung bỗng hô lớn:
– Tịch tà kiếm phổ! Tịch tà kiếm phổ!
Cả bảy người nghe chàng hô lập tức quay đầu nhìn lại.
Trong bọn có bốn người đồng thanh giựt giọng hỏi:
– Chi vậy?
Bảy người này ngày đêm lúc nào cũng mơ tưởng pho Tịch tà kiếm phổ.
Nhất là từ khi Nhạc Bất Quần dùng Tịch tà kiếm pháp đâm đui mắt Tả Lãnh Thiền trên Phong Thiền đài đồn đại khắp võ lâm, chúng càng hết sức ca ngợi.
Bây giờ chúng vừa nghe Lệnh Hồ Xung nhắc đến tên Tịch tà kiếm phổ không nhịn được nữa muốn hỏi cho biết rõ.
Ðồng thời chúng hoang mang sợ Tịch tà kiếm phổ xuất hiện một cách đột ngột để người khác cướp mất.
Lệnh Hồ Xung liền đọc:
Tịch tà kiếm pháp
Kiếm thuật chí tôn
Tiên luyện kiếm khí
Tái luyện kiếm thần
Khí thần kiên định
Kiếm pháp tự tinh
Kiếm khí như hà dưỡng?
Kiếm thần như hà sinh?
Giai tại thử trung tầm
Dịch nghĩa:
Tịch tà kiếm pháp
Kiếm thuật đứng đầu
Kiếm khí luyện trước
Kiếm thần luyện sau
Khí thần mà vững chắc
Kiếm pháp mới cao sâu
Kiếm khí nuôi sao đó?
Kiếm thần sinh thế nào
Kỳ công cùng diệu quyết
Trong này chẳng thiếu đâu
Chàng cứ đọc mỗi câu là bảy người kia liền xích lại nửa bước. Khi chàng đọc được sáu bảy câu thì chúng đã rời xa Doanh Doanh tới gần bên mình chàng.
Cừu Tùng Niên thấy Lệnh Hồ Xung dừng lại không đọc nữa liền hỏi:
– Cái đó… có phải là Tịch tà kiếm phổ không?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Chẳng phải là Tịch tà kiếm phổ dễ thường là Tà Tịch kiếm phổ chăng?
Cừu Tùng Niên liền giục:
– Vậy công tử đọc nữa đi!
Lệnh Hồ Xung đọc tiếp:
Luyện khí chi đạo
Thủ tại ý thành
Ngưng ý tập tứ
Tâm điền vô trần
Dịch nghĩa:
Phép luyện kiếm khí
Cần nhất thành tâm
Tập trung ý chí
Lòng sạch bụi trần
Chàng đọc tới đây rồi ngừng lại.
Tây Bảo hòa thượng thúc giục:
– Ðọc nữa đi! Ðọc nữa đi!
Ngọc Linh chân nhân mấp máy cặp môi để cố ghi nhớ, lão lẩm nhẩm:
Luyện khí chi đạo
Thủ tại ý thành
Ngưng ý tập tứ
Tâm điền vô trần
Thực ra Lệnh Hồ Xung chưa từng nhìn thấy một chữ nào trong Tịch tà kiếm phổ.
Chàng đọc đây là Hoa Sơn kiếm pháp. Câu đầu bài ca quyết của kiếm pháp này là “Hoa Sơn kiếm pháp, kiếm thuật chí tôn”. Chàng đổi hai chữ “Hoa Sơn” thành hai chữ “Tịch Tà” .
Ðây là Khí tông ca quyết mà Nhạc Bất Quần đã truyền khẩu cho chàng thuộc lòng.
Những câu dưới chàng đọc đúng hoàn toàn nguyên văn, bằng không chàng là người ít đọc sách, văn tự chẳng được bao nhiêu nhất là trong lúc thảng thốt này chàng lấy đâu ra được văn tự lưu loát như vậy để đọc cho mọi người nghe?
Bọn Cừu Tùng Niên một là chưa từng nghe ca quyết về Hoa Sơn kiếm pháp, hai là trong lòng họ lúc nào cũng mơ tưởng Tịch tà kiếm phổ như hồn ma ám ảnh.
Nay chúng vừa nghe Lệnh Hồ Xung nói đó là ca quyết về Tịch tà kiếm pháp chúng liền tin ngay.
Dù cho chàng có đọc ca quyết về kiếm pháp nào cũng đủ làm cho chúng phải điên đảo thần hồn. Chúng còn rảnh đâu để suy nghĩ xem kiếm phổ mà chàng đọc đó là chân hay giả?