Ðào cốc lục tiên nôn oẹ không ngớt mà vẫn không nhịn nói được.
Nhạc Bất Quần thấy những tay thủy thủ cũng nôn mửa hoài. Con thuyền ở giữa dòng sông hết lệch về mé tả lại xiêu sang mé hữu cực kỳ nguy hiểm. Lập tức tiên sinh nhảy vọt về đằng lái giữ cho thuyền bằng bặn lại rồi lái vào bờ mé Nam.
Nội công tiên sinh thâm hậu, chỉ vận khí mấy lần là hết mửa.
Con thuyền từ từ áp mạn. Tiên sinh nhảy lại đàng mũi cầm neo sắt quăng lên bờ. Chiếc neo này nặng đến 200 cân. Ngày thường hai thủy thủ khiêng mới nhúc nhích.
Nhà đò thấy Nhạc Bất Quần có dáng văn nhược thư sinh mà chẳng những nhấc bổng được neo sắt lên mà còn liệng ra xa mấy trượng thì không khỏi kinh ngạc lè lưỡi. Nhưng hắn vừa thè lưỡi lại ôm bụng nôn ra.
Mọi người tới tấp lên bờ quì xuống vệ sông để múc nước uống. Nước vừa uống vào lại nôn ra.
Mấy lần như thế sau mới bớt dần.
Bờ sông này là một nơi hoang dã, trừ cỏ dại cát trắng không còn thứ gì nữa. Nhìn xa mấy dặm thấy nhà cửa như bát úp. Ðúng là một tòa thị trấn.
Nhạc Bất Quần nói:
– Trong thuyền hãy còn chất độc, không thể ngồi lại được. Chúng ta hãy vào thị trấn kia rồi sẽ tính.
Ðào Cán Tiên cõng Lệnh Hồ Xung, Ðào Chi Tiên cõng Ðào Thực Tiên đi trước. Nam nữ đệ tử Hoa Sơn chia nhau ra mà cõng Lao Ðức Nặc, Lâm Bình Chi, Nhạc Linh San, rồi cả đoàn người đi vào thị trấm.
Tới thị trấn Ðào Cán Tiên và Ðào Chi Tiên cùng tiến vào một phạn điếm đặt Lệnh Hồ Xung và Ðào Thực Tiên xuống ghế, la ầm lên:
– Lấy rượu! lấy thịt! Lấy cơm đem đây!
Lệnh Hồ Xung liếc mắt nhìn chợt thấy một người. Chàng không khỏi sửng sốt. Nguyên người này là một đạo nhân vừa bé nhỏ vừa thấp lùn. Chính là Dư Thương Hải chưởng môn phái Thanh Thành.
Giả tỷ gặp lúc bình thời mà chàng gặp Dư Thương Hải tất xảy cuộc tranh đấu. Nhưng lúc này chưởng môn phái Thanh Thành hiển nhiên đang bị bao vây trầm trọng. Lão ngồi bên một chiếc bàn nhỏ.
Trên bàn có hồ rượu ba đĩa nhắm. Ngoài ra còn một thanh trường kiếm đã rút ra khỏi vỏ kiếm quang lấp
loáng.
Bao vây chiếc bàn nhỏ này là bảy cái ghế dài. Mỗi cái có một người ngồi. Bọn này có nam có nữ, tướng mạo đều rất hung ác. Trên ghế đều có đặt binh khí. Bảy người bảy thứ khí giới hình thù rất lạ, chẳng có thứ nào là đao kiếm thông thường.
Bảy người lặng lẽ không ai nói gì, ngưng thần nhìn Dư Thương Hải. Nhưng lão vẫn trấn tĩnh tinh thần. Tay trái nâng chung rượu vẫn không thấy run rẩy chút nào.
Ðào Căn Tiên nói:
– Ðạo nhân thấp lùn kia tuy trong lòng khiếp vía mà ngoài mặt làm bộ không sợ.
Ðào Chi Tiên nói:
– Dĩ nhiên lão sợ là phải. Bảy người đánh một chẳng chột cũng què.
Ðào Cán Tiên nói:
– Nếu y không sợ đã nâng chung rượu bằng tay phải chứ không bằng tay trái. Lão để rảnh tay phải
đặng chuẩn bị cầm kiếm.
Dư Thương Hải hắng dặng một tiếng rồi đổi chung rượu cầm sang tay phải.
Ðào Hoa Tiên nói:
– Lão nghe nhị ca nói vậy nên đổi tay nhưng không dám nhìn lại vẫn là sợ sệt. Lão không sợ nhị ca mà chỉ sợ sơ hở một chút bị bảy kẻ địch tấn công và sẽ bị chia làm tám mảnh.
Ðào Diệp Tiên cười khanh khách nói:
– Ðạo nhân đã thấp lùn bé nhỏ mà lại xé làm tám mảnh thì còn bé nhỏ đến đâu?
Lệnh Hồ Xung tuy có thù với Dư Thương Hải nhưng thấy lão bị cường địch bao vây chàng không muốn thừa lúc người ta gặp bước nguy nan mà gia tăng sự hiểm nghèo. Chàng nói:
– Lục vị Ðào huynh! Ðạo trưởng đó là chưởng môn phái Thanh Thành.
Ðào Căn Tiên hỏi:
– Chưởng môn phái Thanh Thành thì sao? Lão có phải là bạn với công tử không?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Tại hạ không dám với cao, lão không phải là bạn hữu gì với tại hạ cả.
Ðào Căn Tiên nói:
– Nếu lão không phải là bạn của công tử thì càng d lắm. Chúng ta được một phen giỡn cợt.
Ðào Diệp Tiên vỗ bàn la:
– Lấy rượu đây! Lấy nhắm đây! Lão gia vừa uống rượu vừa coi đạo nhân lùn bị xé thành tám mảnh.
Ðào Thực Tiên nói:
– Ta đánh cuộc với ngươi. Nhất định lão bị xé thành chín mảnh chứ không phải là tám.
Ðào Diệp Tiên hỏi:
– Tại sao vậy?
Ðào Thực Tiên đáp:
– Ngươi hãy coi vị đầu đà kia có hai thanh hổ đầu đao. Một mình y đã chặt hai mảnh.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Các vị đừng nói nữa. Chúng ta đã không giúp bên nào vậy đừng làm cho Dư quán chủ phái Thanh Thành phải phân tán tâm thần.
Ðào cốc lục tiên không nói nữa chỉ cười hi hi giương mắt lên nhìn Dư Thương Hải. Lệnh Hồ Xung để ý nhìn bảy người bao vây lão.
Chàng thấy một vị đầu đà tóc dài thòng xuống bên vai. Ðầu đội mũ chóp đồng lấp loáng có ánh sáng để chụp mái tóc lại. Bên mình lão đặt một cặp hổ đầu giới đao lưỡi cong hình bán nguyệt.
Bên cạnh đầu đà là một mụ già, ngoài 50 tuổi, đầu tóc đã hoa râm, mặt đầy vẻ tức tối. Mụ đặt cây thiết bổng ở bên mình.
Lệnh Hồ Xung ngó tiếp thì thấy một nhà sư mặc áo cà sa đỏ như máu trông lóa mắt. Bên cạnh nhà sư đặt một cái bát và một thanh cương bạt đúc bằng thép nguyên chất. Thanh cương bạt này sắc bén phi thường. Hiển nhiên là một thứ vũ khí rất lợi hại.
Ðạo sĩ thân hình cao lớn. Cây bát giác lang nha trùy của y đặt trên ghế dài. Cây trùy này coi có vẻ rất trầm trọng.
Mé hữu đạo sĩ là một hán tử trung niên ngồi chồm hỗm trên ghế dài. áo quần dơ dáy và rách rưới.
Trên cổ hai con rắn xanh quấn lấy. Ðầu rắn hình tam giác. Chúng không ngớt thè ngọn lưỡi dài lê thê ra
rồi lại co vào. Hán tử không có thứ vũ khí nào khác xem chừng y dùng hai con rắn này để thắng địch.
Sau cùng còn hai người nữa một nam, một nữ. Người đàn ông đui bên mắt trái, người đàn bà đui bên mắt phải. Cái đó chưa phải điều kỳ dị, mà kỳ ở chỗ người đàn ông không có chân trái, người đàn bà thiếu chân phải.
Hai người này đều có một cây trượng để bên mình. Hai cây trượng của họ rất lớn hình thù giống nhau. Cây nào cũng bóng loáng, phát ra ánh vàng rực rỡ. Nếu đúc bằng vàng thật thì khá trầm trọng.
Người đàn ông và đàn bà này đều vào trạc ngoại bốn chục tuổi. Coi bọn họ yếu ớt tưởng chừng gió thổi bay mà họ dùng cây trượng vừa lớn vừa nặng như vậy mới thật thần là kỳ.
Bỗng thấy vị đầu đà đưa tay ra nắm chặt đôi đốc giới đao.
Gã khiếu hóa lấy con rắn xanh ở cổ xuống quấn vào cánh tay. Ðầu rắn nhằm về phía Dư Thương Hải.
Nhà sư tay trái cầm lấy thanh cương bật.
Ðạo sĩ giơ cây long nha trùy lên.
Mụ đàn bà luống tuổi cầm cây thiết bổng trong tay.
Xem chừng bọn này đang chuẩn bị đồng thời tấn công.
Dư Thương Hải cười ha hả nói:
– Té ra bọn tà ma ngoại đạo chuyên ỷ vào số đông để thủ thắng, nhưng Dư Thương Hải này cũng không sợ đâu.
Ðột nhiên người đàn ông chột mắt lên tiếng:
– Họ Dư kia! Bọn ta không muốn giết ngươi đâu.
Người đàn bà chột mắt cũng nói theo:
– Ðúng thế! H ngươi chịu ngoan ngoãn đưa cuốn “Tịch Tà kiếm phổ” ra là chúng ta buông tha cho ngươi rút lui một cách êm đẹp.
Bọn Nhạc Bất Quần, Lệnh Hồ Xung, Lâm Bình Chi nghe mụ đột nhiên nhắc tới “Tịch Tà kiếm phổ” đều giật mình, không ai ngờ bọn bẩy người vây đánh Dư Thương Hải cũng chỉ vì muốn đòi hắn lấy kiếm phổ.
Ba thầy trò đưa mắt nhìn nhau, tự hỏi:
– Chẳng lẽ pho “Tịch Tà kiếm phổ” đó lọt vào tay Dư Thương Hải thiệt ư?
Mụ đàn bà luống tuổi lên tiếng:
– Nhiều lời với lão lùn đó làm chi? Cứ giết hắn đi rồi lục tìm trong người hắn là xong.
Người đàn bà chột mắt hỏi:
– Biết đâu hắn chẳng cất giấu kiếm phổ vào một nơi nào bí mật? Giết hắn rồi tìm không thấy há chẳng hỏng bét ư?
Mụ luống tuổi đáp:
– Tìm không thấy thì tìm không thấy chứ việc gì mà hỏng bét?…
Mụ nói ngọng nghịu, hồ đồ, nghe không rành mạch, vì răng mụ rụng hết cả rồi.
Người đàn bà chột mắt lại bảo Dư Thương Hải:
– Lão Dư kia! Ta khuyên lão nên đưa kiếm phổ ra là hơn. Kiếm phổ đó không phải của lão mà lọt vào tay lão đã lâu ngày. Bây giờ lão thuộc lòng hết rồi thì còn giữ khư khư làm chi.
Dư Thương Hải không nói nửa lời. Hắn biết bảy địch nhân này đều là những tay hung dữ, hiếu chiến. Bữa nay hắn lâm vào tình trạng một sống một chết, liền ngưng tụ chân khí vào huyệt đan điền để hết tinh thần vào việc đề phòng. Ba người kia nói gì hắn cũng bỏ ngoài tai.
Nhà sư quát lên một tiếng thật to, nói lý lố mấy câu, chẳng ai hiểu lão nói gì.
Bỗng thấy lão đứng phắt dậy một tay cầm bát, một tay cầm bạt như muốn nhảy xổ vào Dư Thương Hải. Giữa lúc ấy, ngoài cửa vang lên mấy tiếng cười khanh khách. Một người hớn hở đi vào.
Người này mình mặc áo trường bào bằng lụa nhũn, đầu hói một nửa. Chòm râu đen nhánh. Người lão béo chùn béo chụt, sắc mặt hồng hào. Lão có vẻ ôn hòa d thân cận. Tay mặt lão cầm một cái tẩu hút thuốc bằng ngọc biếc, tay trái cầm cây quạt dài chừng một thước. Cách ăn mặc xa hoa của lão ra vẻ một nhà phú thương.
Lão bước chân vào phạn điếm nhìn thấy mọi người, đứng ngẩn ra một chút, lập tức ngừng tiếng cười.
Tiếp theo lão lại cười ha hả chắp tay nói:
– Hân hạnh! Thật là hân hạnh! Không ngờ bữa nay lại được gặp đủ mặt anh hùng hảo hán đương thời tụ hội cả ở đây. Thế là “Tam sinh hữu hạnh”!
Người đó giơ tay cao lên nhìn Dư Thương Hải lớn tiếng nói:
– Cơn gió nào đã thổi Dư quán chủ từ núi Thanh Thành xuống đến Hà Nam? Tại hạ được nghe “Hạc lệ cửu tiên thần công” của quán chủ là một tuyệt kỷ võ lâm. Không chừng bữa nay sẽ được mở rộng tầm mắt.
Dư Thương Hải để hết tâm thần vận thần công, nên y vào lão không biết mà nói gì lão cũng không hay.
Người đó nhìn cặp nam nữ chột mắt chắp tay cười hỏi:
– Ðã lâu nay không được gặp Ðổng Bách song kỳ. Mấy năm qua lại giang hồ chắc đã nhiều dịp đại phát tài.
Người đàn ông chột mắt tủm tỉm cười đáp:
– Ðâu có được phát tài như tôn giá.
Người đó lại cười ha hả ba tiếng rồi nói:
– Tiểu đệ vào tay mặt qua tay trái chứ có gì đâu. Coi bề ngoài thì thấy đẹp đấy nhưng bề trong thực chẳng có gì.
Ðào Chi Tiên không nhịn được cất tiếng hỏi:
– Ngoại hiệu của tôn giá là gì?
Người đó nhìn Ðào Chi Tiên “ồ” một tiếng ra chiều kinh dị.
Nguyên tướng mạo Ðào cốc lục tiên rất kỳ dị, người đó lại không nhận ra lai lịch bọn này.
Tiếp theo y chắp tay lớn tiếng:
– Chết chưa! Cả đại chưởng môn phái Hoa Sơn là Quân tử kiếm Nhạc tiên sinh cùng Nhạc phu nhân cũng tới đây mà tại hạ không biết. Gần đây Nhạc tiên sinh đâm một nhát kiếm làm đui mắt 15 tên cường địch, tiếng tăm lừng lẫy giang hồ, chẳng ai là không phục sát đất.
Y nói bằng một giọng rất thân thiết tưởng chừng như chính mắt y đã trông thấy.
Nhạc Bất Quần chỉ hắng dặng một tiếng, không biết nói sao. Tiên sinh chưa quen biết người này bao giờ nên không tiện giải thích.
Người kia lại nói:
– Nếu biết sớm Dư quán chủ cùng Nhạc tiên sinh tới thì tiểu đệ đã ra xa nghênh đón…
Ðào Chi Tiên hỏi:
– Tên họ ngươi là chi? Vì sao bề trong lại không có gì?
Người kia cười đáp:
– Tiểu đệ có cái ngoại hiệu rất khó nghe là “Hoạt bất lưu thủ”. Người ta bảo tính tiểu đệ thích kết bạn. Vì bạn mà mất hết ngàn lạng vàng cũng không tiếc gì. Tuy kiếm được khá tiền thực, nhưng vàng bạc không dính tay.
Nhạc Bất Quần chợt nhớ ra liền nói:
– Té ra là “Hoạt bất lưu thủ” Du Tấn huynh. Tại hạ hâm mộ từ lâu.
Người đó chắp tay nói:
– Chưởng môn phái Hoa Sơn mà cũng biết đến tiện danh thật hân hạnh cho Du mỗ.
Nhạc phu nhân hỏi:
– Dường như Du bằng hữu còn có một ngoại hiệu khác thì phải?
Du Tấn đáp:
– Thiệt ư? Thế mà tiểu đệ không biết.
Ðột nhiên có thanh âm lạnh lẽo cất lên:
– Du tẩm nê thu, Hoạt bất lưu thủ.
Chính là thanh âm mụ luống tuổi rụng hết răng.
Ðào Hoa Tiên nói:
– Hỏng rồi! hỏng rồi! Con cá chạch đã là loài trơn tuột lại còn lấy dầu tẩm vào thì nắm lại làm sao được?
Du Tấn cười nói:
– Ðó là các bạn giang hồ quá yêu, khen tiểu đệ khinh công tuyệt diệu nhanh như chạch lội nước.
Thiệt ra tiểu đệ rất lấy làm xấu hổ. Công phu có gì đáng kể đâu. Trương phu nhân, lão nhân gia vẫn mạnh giỏi chứ? Du mỗ có lời vấn an.
Mụ kia là Trương phu nhân nguýt Du Tấn một cái rồi nói:
– Du Xoang Hoạt diệu! Thôi bước đi!
Du Tấn bụng dạ rất tốt, mụ đuổi mà y không nổi giận chi hết, y nhìn gã khất cái nói:
– Song long thần khất Nghiêm huynh! Cặp thanh long của Nghiêm huynh chắc là một ngày một lanh lẹ lắm rồi.
Gã khất cái tên gọi Nghiêm Tam Tinh, nguyên ngoại hiệu là Song xà ác khất, nhưng Du Tấn đổi là song long thần khất. Hai con rắn đổi thành hai con rồng, ác khất là thần khất.
Nghiêm Tam Nghinh vốn là tay hung hãn, nghe nói vậy bất giác lộ vẻ tươi cười.
Lão đầu đà râu dài là Cừu Tùng Niên, nhà sư pháp danh là Tây Bửu. Ðạo sĩ đạo hiệu là Ngọc Linh cũng nói mấy câu theo đà.
Du Tấn nói cười hỉ hả làm cho tình trạng đang khẩn trương đã dịu lại nhiều.
Nhạc Bất Quần lẩm bẩm:
– Mình từng nghe ở Sơn động có lão “Du tẩm nê thu” là một quái nhân khó mà tả hình dạng được.
Té ra là người này.
Bỗng nghe Ðào Diệp Tiên la lên:
– Du tẩm nê thu! sao ngươi không tán dương sáu anh em võ công cao cường? Bản lãnh ghê gớm?
Du Tấn cười đáp:
– Cái đó… cái đó dĩ nhiên là đáng tán tụng lắm!…
Ngờ đâu Du Tấn chưa dứt lời. Hai chân hai tay y đã bị Ðào Căn Tiên, Ðào Cán Tiên, Ðào Diệp Tiên, Ðào Hoa Tiên nắm lấy rồi nhấc bổng người y lên.
Ðào cốc tứ tiên nhấc bổng người Du Tấn lên, nhưng chưa phát huy kình lực xé ngay.
Du Tấn vội cất tiếng khen:
– Công phu giỏi tuyệt! bản lãnh ghê người! Võ công như thế này thì thiệt cổ kim hiếm có!
Người đời thường ưa phỉnh nịnh. Ðào cốc lục tiên lại càng thích người ta tâng bốc mình. Chúng vừa nghe Du Tấn nịnh vài câu, liền không muốn xé xác y ra nữa.
Ðào Cán Tiên và Ðào Chi Tiên đồng thanh hỏi:
– Tại sao ngươi biết võ công thế này là cổ kim hiếm có?
Du Tấn đáp:
– Ngoại hiệu của tiểu đệ là “Hoạt bất lưu thủ”. Tình thực mà nói thì trước nay chưa ai nắm được tiểu đệ. Thế mà bốn vị vừa thò tay đã bắt ngay được chân tay tiểu đệ không để trơn tuột mất. Vậy thủ pháp bốn vị ghê gớm đến trình độ tự cổ chí kim chưa từng nghe thấy. Từ nay tiểu đệ qua lại giang hồ tới đâu nhất định phải tuyên dương danh hiệu lục vị cao nhân tới đó, để người võ lâm ai ai cũng biết trên cõi đời này còn có những nhân vật phi thường như vậy.
Bọn Ðào Căn Tiên sung sướng không bút nào tả xiết, liền buông y xuống ngay lập tức.
Trương phu nhân lạnh lùng nói:
– Cái tên “Hoạt bất lưu thủ” đã danh bất hư truyền. Nhưng bữa nay há chẳng để người ta gọi là “Trảo trú tái phong” ư?
Du Tấn ngập ngừng nói:
– Cái đó… cái đó là sáu vị cao nhân võ công đến trình độ siêu phàm, khiến người ta không khỏi đem lòng kính phục vô cùng. Có điều đáng tiếc là tiểu đệ kiến văn hẹp hòi, chưa biết danh hiệu của sáu vị tiền bối là gì?
Ðào Căn Tiên đáp ngay:
– Anh em chúng ta sáu người gọi chung là Ðào cốc lục tiên y là Ðào Cán Tiên …
Lão đem tên hiệu cả sáu anh em giới thiệu với Du Tấn.
Du Tấn vỗ tay nói:
– Tuyệt diệu! Thật là tuyệt diệu! Chữ tiên này thích hợp với võ công của sáu vị hết chỗ nói. Nếu kỹ thuật không đến trình độ xuất quỉ nhập thần, siêu phàm nhập thánh thì làm gì có đủ tư cách xứng với chữ “tiên”. Ðúng lắm! Có thế danh mới hợp sự thực và đáng là Ðào cốc lục tiên thì trời xanh đặt ra chữ “Tiên” để ai dùng?
Ðào cốc lục tiên mừng quá đồng thanh nói:
– Các hạ quả là người có đầu óc, có mắt tinh đời, mà cũng là bậc hảo nhân bậc nhất nữa.
Trương phu nhân trừng mắt nhìn Dư Thương Hải hỏi:
– Lão Dư kia! Lão có chịu giao pho “Tịch Tà kiếm phổ” đó ra không?
Dư Thương Hải chỉ tăng gia vận khí, chứ không nói gì. Du Tấn hỏi:
– Trời ơi! Các vị tranh nhau cái gì vậy? Tranh “Tịch Tà kiếm phổ” ư? Theo chỗ tiểu đệ biết thì pho kiếm phổ này không có ở trong tay quán chủ đâu.
Trương phu nhân hỏi:
– Theo chỗ ngươi biết thì kiếm phổ đó ở trong tay ai?
Du Tấn đáp:
– Người này là một nhân vật lừng lẫy tiếng tăm. Tiểu đệ nói ra e làm cho các vị phải bở vía.
Ðầu đà Cừu Tùng Niên lớn tiếng quát:
– Nói mau đi! Bằng ngươi không biết thì bước ngay!
Du Tấn cười nói:
– Vị sư phó này sao mà nóng thế? Võ công tiểu đệ thì thường thôi nhưng về phần lượm tin tức lại tinh thông rất mực. Trên chốn giang hồ dù ai có điều gì bí mật đến đâu, cũng khó lòng qua khỏi Thiên lý nhỡn và Thuận phong chỉ của tiểu đệ.
Bọn Ðổng Bách song kỳ, Trương phu nhân đã biết y rồi. Y nói vậy là đúng sự thật. Y ưa dính vào việc của người ta chẳng chỗ nào không vào lọt. Trong võ lâm thiệt ra chẳng cò mấy việc là y không biết. Bọn họ liền đồng thanh hỏi:
– Ngươi đừng ba hoa nữa! Pho “Tịch Tà kiếm phổ” hiện ở trong tay ai?
Du Tấn cười hì hì đáp:
– Các vị đã biết ngoại hiệu tiểu đệ là “Hoạt bất lưu thủ”. Tiền tài vào tay trái lại ra tay mặt. Mấy bữa nay cùng túng muốn chết được. Các vị là đại tài chủ, một sợi lông còn lớn hơn cả bắp đùi tiểu đệ.
Tiểu đệ lượm được tin tức này đâu phải chuyện dễ? Thật là cơ hội ngàn năm một thuở. Người tathường nói: Gươm báu tặng người liệt sĩ, phấn hồng tặng khách má đào. Tin tức tuyệt hảo dĩ nhiên để tặng tài chủ. Tiểu đệ phải bán tin này mới được.
Trương phu nhân nói:
– Ðược lắm! Trời không chịu đất thì đất cũng chẳng chịu trời, chúng ta hãy giết Dư Thương Hải trước, rồi bức bách con cá chạnh họ Du kia phải xưng ra. Nào! động thủ đi!
Mụ vừa nói hai chữ “động thủ” ra khỏi cửa miệng đã nghe mấy tiếng choang choảng của mấy môn binh khí chạm nhau chát chúa.
Bọn Trương phu nhân bảy người đồng thời rời khỏi ghế ngồi vung khí giới cùng Dư Thương Hải qua lại mấy chiêu.
Bảy người đánh một đòn rồi lùi ra ngay vẫn vây Dư Thương Hải vào giữa.
Bỗng thấy Tây Bảo hòa thượng và đầu đà Cừu Tùng Niên trên đùi đã chảy máu tươi.