Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 83 – Bách phát đồng tử nhâm vô cương

Tác giả: Kim Dung
Chọn tập

Vợ chồng Nhạc Bất Quần mới nghe người lên tiếng lúc đầu đã biết ngay là những quái khách ở Ðào Cốc tới nơi. Khi hai người nghe bọn chúng tranh luận nhau hoài về câu chuyện vớ vẩn thì không còn nghi ngờ gì nữa.

Hai người giơ tay ra hiệu cho con gái cùng Lâm Bình Chi ẩn vào sau thần tượng.

Bỗng nghe Ðào cốc chư quái tiếp tục tranh chấp không ngớt mà vẫn chẳng đi đến kết quả nào?

Nhạc Linh San cười thầm trong bụng:

– Có gì mà phải cãi nhau hoài. Sao không vào coi sẽ biết ngay là Dương Tái Hưng hay Dương Ngũ Lang?

Nhạc phu nhân lắng tai nghe cuộc đối thoại bên ngoài thì chỉ thấy tiếng 5 người, bà cho là Ðào Thực Tiên bị mình đâm quả đã chết rồi.

Sở dĩ bà cùng trượng phu muốn rời xa núi Hoa Sơn là để lẩn tránh bọn Ðào cốc chư quái, phòng họ lên núi trả thù. Không ngờ lại chạm trán nhau ở đây. Tuy hiện giờ chúng chưa phát giác, song lát nữa bọn Lao Ðức Nặc tới nơi thì trốn đâu cho thoát?

Bên ngoài bọn ngũ quái càng cãi nhau kịch liệt. Sau cùng một người nói:

– Chúng ta cứ vào xem tượng phật nào sẽ rõ.

Thế rồi cả năm người ùa vào. Một người lớn tiếng reo:

– A ha! Ngươi hãy coi kìa! Hiển nhiên chẳng phải thần tượng Dương Tái Hưng là gì! Ðúng là Dương Tái Hưng rồi!

Người đó là Ðào Chi Tiên.

Ðào Cán Tiên vò đầu bứt tai cãi:

– Ðây chỉ viết là Dương Công Tái chứ có viết là Dương Tái Hưng đâu. Nguyên vị tướng quân này họ Dương tên là Công Tái. Chà! Dương Công Tái! Cái tên nghe hay dữ!

Ðào Chi Tiên tức quá lớn tiếng:

– Rõ ràng là Dương Tái Hưng, ngươi còn cãi vhầy cãi cối gì nữa! Ai đời lại viết là Dương Công Tái bao giờ?

Ðào Cán Tiên vẫn khăng khăng:

– Nơi đây viết là Dương Công Tái chứ không viết là Dương tái Hưng…

Ðào Căn Tiên xen vào:

– Thế còn ba chữ “Hưng chi thần” là nghĩa làm sao?

Ðào Diệp Tiên đáp:

– Hưng đây đọc là “Hứng”. “Hứng” là cao hứng. “Hứng chi thần” là nói tinh thần rất cao hứng. Ồ ! Dương Công Tái, thằng lỏi họ Dương chết rồi có người thờ cúng, dĩ nhiên tinh thần gã rất cao hứng.

Ðào Căn Tiên gật đầu nói:

– Phải phải! Ðúng thế thật!

Ðào Hoa Tiên nói:

– Tiểu đệ bảo nơi đây thờ Dương Thất Lang quả đã không lầm. Thế mới biết Ðào Hoa Tiên này kiến thức hơn người.

Ðào Chi Tiên và Ðào Cán Tiên tức giận nói:

– Ðây là Dương Công Trí sao lại nói Dương Thất Lang?

Ðào Hoa Tiên hỏi lại:

– Tam ca! Dương Tái Hưng đứng hàng thứ mấy?

Ðào Chi Tiên lắc đầu đáp:

– Ta không biết.

Ðào Hoa Tiên nói:

– Dương tái Hưng đứng hàng thứ bẩy tức là Dương Thất Lang. Nhị ca! Dương Công Tái đứng hàng thứ mấy?

Ðào Cán Tiên đáp:

– Trước kia ta đã biết nhưng bây giờ quên mất rồi.

Ðào Hoa Tiên nói:

– Tiểu đệ nhớ rõ y đứng hàng thứ bẩy nên gọi là Dương Thất Lang.

Ðào Căn Tiên nói:

– Thần tượng đây nếu là Dương Tái Hưng thì không phải Dương Công Tái, mà là Dương Công Tái thì không phải Dương Tái Hưng. Có lý đâu vừa là Dương Công Tái vừa là Dương Tái Hưng được.

Ðào Diệp Tiên nói:

– Ðại ca còn có chỗ chưa rõ. Chữ “tái” đây nghĩa là gì? “Tái” là ý nói thêm một người nữa. Vậy nhất định là hai người chứ không phải một. Tượng thần là chỉ Dương Công Tái mà cũng là Dương Tái Hưng.

Bốn người kia cùng đồng thanh:

– Có lý! Nói như vậy mới phải .

Ðào Chi Tiên lại lên tiếng:

– Ngươi bảo chữ “tái” làm một người nữa. Thế thì Dương Thất Lang có chữ “thất” cũng thêm bẩy người nữa hay sao?

Ðào Diệp Tiên đáp:

– Phải rồi! Dương Thất lang có bảy đứa con. Ðó là một điều mà ai cũng biết.

Ðào Căn Tiên hỏi:

– Nếu vậy trong tên người nào có chữ “thiên” là người ấy sinh ngàn con mà có chữ “vạn” thì sinh muôn con hay sao?

Năm người đưa câu chuyện mỗi lúc một xa hơn. Nhạc Linh San không nhịn được suýt bật cười, song cố nhẫn nại cho khỏi cười thành tiếng.

Ðào Cốc ngũ quái cãi nhau lúc nữa rồi Ðào Cán Tiên nói:

– Dương Thất Lang ơi là Dương Thất Lang! Thất Lang phù hộ cho sáu anh em lão không chết thì lão sẽ lạy mấy cũng chẳng ăn nhằm gì. Bây giờ hãy nhận tạm một lạy.

Lão nói rồi quì xuống dập đầu lạy.

Vợ chồng Nhạc Bất Quần đưa mắt nhìn nhau lộ vẻ mừng nghĩ bụng:

– Hắn nói vậy thì ra cả người trúng kiếm cũng chưa chết.

Ðào Chi Tiên hỏi:

– Nếu lục đệ chết thì sao?

Ðào Cán Tiên đáp:

– Nếu y chết ta sẽ đập nát thần tượng rồi đi tiểu vào.

Ðào Hoa Tiên nói:

– Dù ca ca có đem thần tượng Dương Thất Lang đập tan tành rồi rưới nuớc tiểu vào hay có lôi đến một nơi nào dơ bẩn hơn phỏng có được ích gì? Lục đệ mà chết thì đằng nào cũng chết rồi. Ca ca dập đầu là thua y rồi.

Ðào Chi Tiên nói:

– Ngươi nói đúng đó! Khoan rồi hãy lạy. Chúng ta đi coi cho rõ thương thế lục đệ có chữa khỏi được hay không đã. Nếu chữa được sẽ trở lại bái thần, bằng không thì đi tiểu vào.

Ðào Căn Tiên nói:

– Nếu chữa được khỏi thì chẳng cần lạy cũng chữa khỏi rồi. Cái lạy đó cũng hóa ra thừa ư. Bằng chữa không khỏi thì làm thế nào cũng chẳng ăn thua gì, chả cần đi tiểu vào làm chi.

Ðào Diệp Tiên nói:

– Lục đệ mà không khỏi mình cũng không đi tiểu để chướng bụng lên mà chết hay sao?

Ðào Căn Tiên buông tiếng khóc ròng nói:

– Lục đệ không sống được nữa rồi. Chúng ta có đi tiểu thì tiểu đi hay để chướng bụng mà chết thì chết đi!

Bốn người kia lại khóc rống lên.

Ðào Chi Tiên bỗng cười rộ nói:

– Giả tỷ Lục đệ không chết mà chúng ta đã khóc thì ra khóc uổng công, há chẳng là ngu lắm ư? Ði đi! Chúng ta đi hỏi cho biết rõ rồi hãy khóc cũng chưa muộn.

Ðào Hoa Tiên nói:

– Câu này nói không trúng cách. Nếu lục đệ không chết mà bảo coi cho biết rõ rồi hãy khóc cũng chưa muộn, mấy chữ “hay khóc cũng chưa muộn” không được. Lục đệ không chết thì còn khóc cái gì?

Năm người vừa tranh luận vừa bước ra khỏi miếu.

Nhạc Bất Quần nói:

– Người đó sống hay chết là một chuyện trọng đại. Ta đi thám thính hư thực. Sư muội! Sư muội cùng San nhi bảo chúng đồ đệ hãy ở lại đây chờ ta.

Nhạc phu nhân nói:

– Một mình sư ca dấn thân vào chỗ nguy hiểm không người tiếp ứng không ổn. Tiểu muội cùng đi với sư ca.

Dứt lời bà chạy ra khỏi miếu.

Trước nay Nhạc Bất Quần mỗi khi gặp việc trọng đại là cùng phu nhân liên thủ giải quyết, bây giờ tiên sinh nghe bà vợ nói vậy biết là ngăn trở không được nên không nói nữa.

Hai người ra khỏi miếu xa trông thấy bọn Ðào cốc ngũ quái đi qua con đường nhỏ đến một khe suối nhỏ, chuyển vào một nơi thung lũng. Hai người không dám đến gần chỉ theo hút xa xa. May ở chỗ năm người vừa đi vừa tranh luận sôi nổi nên tuy ở đằng xa mà vẫn nghe rõ họ đi vè phương nào.

Ðào cốc ngũ quái men theo đường ven núi vượt qua mấy cây liu lớn thi đến một khe suối nhỏ. Trên bờ khe suối này có một gian nhà ngói. Thanh âm Ðào cốc ngũ quái tranh luận đi vào tòa nhà này.

Nhạc Bất Quần khẽ nói:

– Chúng ta vòng ra phía sau nhà.

Rồi thi triển khinh công quanh xa xa vòng ra mé hữu chừng hơn một dậm mới vòng lại.

Sau căn nhà ngói một rặng liu. Vợ chồng Nhạc Bất Quần ẩn vào sau gốc liễu.

Ðột nhiên nghe tiếng Ðào cốc ngũ quái tức giận quát mỗi người một câu:

– Ngươi giết lục đệ ta!

– Sao… còn mổ bụng y ra?

– Phải bắt quân chó má này đền mạng.

– Phải móc ruột gan nó ra.

– Trời ơi! Lục đệ! Lục đệ chết thảm thế này! Chúng ta vĩnh viễn không đi tiểu nữa cho bụng chướng lên mà chết theo một thể.

Vợ chồng Nhạc Bất Quần cả kinh tự hỏi:

– Sao lại có người mổ bụng lục đệ chúng ra?

Hai người cúi xuống đi lần tới dưới cửa sổ nhòm vào trong nhà. Lúc này đã tối lâu, bảy tám ngọn đèn soi sáng nhìn rõ giữa nhà kê một cái giường lớn. Trên giường một người đàn ông trần truồng nằm đó.

Bụng bị người mổ ra vết máu còn be bét đầy giường. Người này hai mắt nhắm nghiền tựa hồ đã chết từ lâu rồi.

Vợ chồng Nhạc Bất Quần nhìn kỹ diện mạo thì đúng là Ðào Thực Tiên mà bữa trước Nhạc phu nhân đã đâm chết trên đỉnh Hoa Sơn.

Ðào cốc ngũ quái vây quang người này, trỏ tay vào một người khá thấp lủn thủn mà béo chùn béo chụt la lối om sòm.

Ngươi lùn mập này cao không đầy bốn thước mà lưng rộng gần bốn thước. Ðầu lớn quá cỡ.

Dưới hàm có túm râu như râu chuột. Hắn lắc đầu lắc cổ coi bộ dạng thật buồn cười. hai tay lão đều có máu tươi. Tay phải cầm một thanh đoản đao sáng loáng. Lưỡi dao cũng nhuộm đầy máu.

Hắn trừng mắt lên nhìn Ðào cốc ngũ quái một lúc rồi trầm giọng nói:

– Các ngươi nói thúi quá! Ðã hết lời chưa?

Ðào cốc ngũ quái đồng thanh đáp:

– Nói hết rồi! Ngươi có gì thối thì giở ra đi!

Người lùn đáp:

– Các ngươi rịt thuốc dấu cho y rồi khiêng về đây đường xa vạn dặm cầu ta cứu mạng. Các ngươi đi chậm quá, miệng vết thương đã đóng vảy rồi. Kinh mạch cũng chạy sai đường hết. Muốn cứu sống y thì được, nhưng kinh mạch y rối loạn. Sống mà võ công mất hết lại thành tàn tật không hành động được. Con người đã thành phế nhân như vậy thì chữa sống phỏng có ích gì?

Ðào Căn Tiên nói:

– Tuy thành phế nhân cũng còn hơn chết.

Lão lùn mập tức giận nói:

– Ta không chữa nữa. Chữa mà để thành phế nhân thì lão gia còn gì là mặt mũi. Ta không chữa, nhất định không chữa. Các ngươi đem cái tử thi này khiêng đi. Lão gia quyết tâm không chữa. Tức đến chết người, thật tức đến chết người!

Ðào Căn Tiên hỏi:

– Tiên sinh bảo “tức đến chết người” thì sao không chết?

Ðào Cán Tiên nói:

– Lão không chữa khỏe được lục đệ, sao còn mổ bụng y? Lão… lão…

Người lùn mập hững hờ hỏi lại:

– Ngoại hiệu ta là gì ngươi có biết không?

Ðào Cán Tiên đáp:

– Cái ngoại hiệu chó chết của lão là “Sát nhân danh y”

Vợ chồng Nhạc Bất Quần trong lòng run lên đưa mắt nhìn nhau nghĩ thầm:

– Té ra thằng cha lùn mập hình dung cổ quái này lại là Sát nhân danh y mà tiếng tăm lừng lẫy khắp nơi. Phải rồi! phải rồi người ta đồn trong thiên hạ tinh thâm về y đạo nhất là lão Bình Nhất Chỉ này.

Quái nhân kia bị trọng thương nên bọn họ cầu lão ta đến điều trị là hợp lý lắm.

Bỗng nghe Bình Nhất Chỉ lạnh lùng nói:

– Ngoại hiệu ta là Sát nhân danh y thì có giết một người cũng chẳng lấy chi làm lạ.

Ðào Hoa Tiên nói:

– Giết người có chi là khó? Lão chỉ biết giết người mà không biết chữa cho người sống thì hai chữ danh y thật là uổng.

Bình Nhất Chỉ hỏi:

– Ai bảo ta không chữa cho người được? Bây giờ ta mổ người chết này, tiếp lại kinh mạch, chữa khỏi cho hắn, mà nội ngoại công vẩn còn nguyên như cũ mới đáng là thũ đoạn của Sát nhân danh y.

Ðào cốc ngũ quái cả mừng, đồng thanh nói:

– Té ra tiên sinh có thể cứu sống được lục đệ. Thế thì bọn tại hạ đã trách oan tiên sinh rồi.

Ðào Hoa Tiên hỏi:

– Sao … sao tiên sinh còn chưa ra tay cứu chữa, Lục đệ đã bị tiên sinh mổ bụng ra rồi máu chảy không ngớt, nếu không chữa ngay thì không kịp nữa

Bình Nhất Chỉ hỏi lại:

– Sát nhân danh y là ngươi hay là ta?

Ðào Căn Tiên đáp:

– Dĩ nhiên là tiên sinh , sao còn hỏi làm chi?

Bình Nhất Chỉ nói:

– Nếu là ta thì sao y biết là chữa không kịp? Vả lại ta đã mổ bụng ra tức là chuẩn bị chữa thuốc mà bọn quỉ sứ khả ố các ngươi cứ la lối om sòm thì ta chữa thế nào được? Ta bảo các người đi du ngoạn miếu Dương tướng quân nửa ngày rồi trở lại tới miếu Ngưu tướng quân mà chơi. Sao các ngươi về sớm thế?

Ðào Cán Tiên giục:

– Ra tay chữa thương mau đi! Chính tiên sinh rắc rối còn bảo chúng ta la om sòm.

Bình Nhất Chỉ trợn mắt lên nhìn hắn một lúc rồi đột nhiên lớn tiếng quát:

– Lấy kim chỉ ra đây!

Ðào cốc ngũ tiên cùng vợ chồng Nhạc Bất Quần bị tiếng quát bất thình lình làm cho giật mình.

Bỗng thấy một mụ đàn bà cao nghều mà gầy khắng gầy kheo tiến vào phòng. Tay mụ cầm một cái khay lặng lẽ tiến đặt xuống mặt bàn.

Mụ này trạc ngoại tứ tuần, mặt không chút huyết sắc, hai mắt thâm quầng tựa hồ mình mang trọng bệnh.

Bình Nhất Chỉ hỏi:

– Các ngươi cầu ta cứu sống người này, thế đã biết lề luật của ta chưa?

Ðào Căn Tiên đáp:

– Dĩ nhiên bọn tại hạ biết rồi. Bất luận tiên sinh muốn giết ai thì chỉ bảo một tiếng là sáu anh em tại hạ xin vâng mệnh tức khắc.

Bình Nhất Chỉ nói:

– Vậy thì được rồi. Hiện giờ ta chưa nghĩ ra giết ai. Chờ ta nghĩ ra rồi sẽ bảo các ngươi biết. Bây giờ các ngươi đứng cả sang một bên và cấm không ai được nói một câu. Nếu phát ra nửa tiếng là ta lập tức dừng tay. Tên này sống hay chết ta bỏ mặc không nhìn đến nữa.

Bọn Ðào cốc ngũ quái trước nay không chịu ai đè nén bao giờ mà muốn cho họ tíu tít vâng lời không nói một tiếng là việc khó khăn hơn hết. Sáu anh em nhà này từ thủa nhỏ tới giờ ăn cùng mâm, ngủ cùng bàn, mà trong giấc mơ cũng vẫn tranh chấp nhau, người nào cũng muốn nói. Nhưng thủ túc tình thâm, nói ra một tiếng là lục đệ mất mạng, nên cố gắng nhẫn nại, thậm chi không dám thở mạnh.

Bình Nhất Chỉ lấy một cái kim lón xâu một sợi chỉ to vào. Lão may lại những đường mổ trên bụng Ðào Thực Tiên những ngón tay lão thô kệch và ngắn chũn nhưng động tác của lão cực kỳ tinh xảo vận kim mau lẹ phi thường.

Chỉ trong khoảnh khắc, vết thương dài chín tấc đã khâu xong.

Ðào Thực Tiên vốn dĩ ngất đi rồi nên chẳng rên la chi hết.

Bình Nhất Chỉ xoay tay lại móc nhiều thứ thuốc bột thuốc nước trong những bình sứ bôi vào vết thương.

Lão lại cạy răng Ðào Thực Tiên ra đổ vào mấy thứ thuốc nước. Sau cùng lão dùng mảnh vải ướt lau những vết máu trên mình y.

Mụ đàn bà cao gầy đứng một bên giúp đỡ lấy kim chỉ đưa thuốc. Ðộng tác của mụ xem ra cũng thông thạo lắm.

Bình Nhất Chỉ liếc mắt ngó Ðào cốc ngũ tiên thấy năm người máy môi động lưỡi lăm lăm chỉ muốn nói, liền bảo:

– Cha này chưa hồi tỉnh. Các ngươi hãy chờ một lúc cho hắn sống lại rồi nói gì hãy nói.

Năm người lơ láo ngậm miệng coi bộ rất hoạt kê.

Bình Nhất Chỉ hắng dặng một tiếng rồi ngồi xuống một bên.

Ðào cốc ngũ tiên ngơ ngác nhìn nhau không ai dám mở miệng.

Mụ đàn bà thu thập dao kéo kim chỉ đem ra ngoài.

Vợ chồng Nhạc Bất Quần núp bên ngoài cửa sổ dĩ nhiên không lên tiếng mà còn không dám thở mạnh, vì lúc này trong nhà yên lặng như tờ. Phía ngoài cửa sổ mà hơi có một tiếng động tức người trong nhà phát giác ra liền.

Giữa lúc bầu không khí im phăng phắc tưởng chừng kim rơi cũng nghe thấy tiếng thì đột nhiên căn nhà bên cạnh có tiếng người hỏi vọng sang:

– Sư đệ! Liệu sư đệ chữa sống được người chăng?

Bình Nhất Chỉ lên tiếng đáp:

– Dĩ nhiên là chữa sống, chẳng lẽ còn chữa chết người ta sao?

Cánh cửa kẹt mở, một người mập thù lù tiến vào. Người này so với Bình Nhất Chỉ còn cao hơn một chút. Ðầu tóc bạc phơ, da mặt nhăn nheo.

Lão tiến thắng đến bên mình Ðào Thực Tiên, đột nhiên vung tay ra đánh một chưởng thật nặng vào huyệt bách hội hắn.

Sáu người giật mình kinh hãi, đồng thời bật tiếng la hoảng:

– Úi chao!

Sáu người tức bọn Ðào cốc ngũ tiên và cả Ðào Thực Tiên đang nằm thắng cẳng trên giường.

Ðào Thực Tiên bật tiếng la hoảng rồi ngồi nhỏm lên lớn tiếng thóa mạ:

– Mẹ nó chứ! Ta làm gì mà nó đập vào đầu ta?

Lão già tóc bạc cũng văng tục thóa mạ:

– Mẹ quân chó đẻ! Lão gia mà không dùng chân khí đả thông huyệt Bách hội cho thì làm sao khỏi được lẹ thế?

Ðào Thực Tiên hằn học nói:

– Mẹ kiếp! Lão gia khỏi mau hay khỏi chậm thì việc gì đến ngươi?

Lão già tóc bạc cũng mắng lại:

– Mẹ nó chứ! Lão gia cần có việc thương lượng với sư đệ mà ngươi cứ nằm chường xác ra đấy không ngồi dậy thì lão gia biết đợi đến bao giờ?

Ðào Thực Tiên mắng lại:

– Mẹ kiếp! Muốn lão gia đi thì đi ngay chứ có khó gì?

Hắn nói rồi hùng hục đứng dậy rảo bước đi ra .

Ðào cốc ngũ tiên thấy em mình được khỏi mau lẹ, nói đi là đi, thì vừa kinh hãi vừa mừng thầm cũng lục tục theo sau ra cửa.

Vợ chồng Nhạc Bất Quần trong lòng cực kỳ kinh hãi nghĩ thầm:

– Y thuật của Bình Nhất Chỉ quả nhiên thần sầu quỉ khóc mà nội lực của sư huynh lão cũng thật ghê gớm! Lão vừa phóng chưởng đánh vào huyệt Bách hội của Ðào Thực Tiên nhất định đã đem nội lực cực kỳ hùng hậu trút vào trong người hắn mới làm cho hắn tỉnh lại ngay được.

Hai người đang do dự chưa biết hành động thế nào thì thấy bọn Ðào cốc lục tiên đã đi xa rồi. Còn lão già tóc bạc ở lại trong nhà ngồi đối diện với Bình Nhất Chỉ.

Nhạc Bất Quần và Nhạc phu nhân đã biết nội công hai anh em lão rất cao thâm nên không dám bỏ đi ngay. Vợ chồng tiên sinh chắc rằng mình chưa bị hai anh em phát giác, nên nán lại một chút để chờ cơ hội thuận tiện sẽ ra đi.

Bỗng nghe lão già tóc bạc hỏi:

– Sư đệ sai bọn Ðào cốc lục quái đi giết ai thế?

Bình Nhất Chỉ đáp:

– Tiểu đệ chưa nghĩ ra. Sư ca! Theo ý sư ca thì nên sai họ đi giết người nào cho phải?

Lão tóc bạc đáp:

– Ta biết chủ ý quỉ quái trong bụng sư đệ thế nào được?

Lão ngừng lại một chút rồi nói tiếp:

– Ta đoán sư đệ muốn lợi dụng bọn họ sai đi lấy báu vật ở cung Thiên Thu cho sư đệ. Có đúng thế không?

Bình Nhất Chỉ hắng dặng một tiếng rồi hỏi lại:

– Ðến cung Thiên Thu lấy báu vật ư? Bạch Phát đồng tử (tóc bạc mà còn trẻ nít) đã có ý muốn đến cung Thiên Thu trên đời này còn ai dám tranh với sư ca nữa?

Nhạc Bất Quần nghe nói tới đây liền nhìn vợ gật đầu mấy cái. Tiên sinh bụng bảo dạ:

– Té ra gã này là Bạch Phát đồng tử Nhâm Vô Cương. Ta nghe nói lão giết người không chớp mắt, nổi tiếng là một tay tâm địa độc ác. Có điều gần 20 năm nay ta không nghe thấy tên tuổi lão nữa. Ai ngờ

lão chính là sư huynh Sát y danh nhân Bình Nhất Chỉ.

Nhạc phu nhân không hiểu lai lịch Bạch Phát đồng tử, nhưng thấy da mặt trượng phu chuyển động, mắt lộ vẻ khiếp sợ thì biết lai lịch lão không phải tần thường. Bà nóng lòng muốn biết nhưng không dám mở miệng hỏi.

Bạch Phát đồng tử cười hì hì, khoa chân múa tay như tính ngây thơ của trẻ nít. Lão nói:

– Sư đệ! Lần trước cung Thiên Thu mở cửa, nhưng “Long trượng chưởng” của ta mới bắt đầu luyện. Ta tự biết mình không thể lên được, phải có công chờ đợi 30 năm đằng đẵng cho tới ngày nay đâu phải chuyện d dàng. Dĩ nhiên ta muốn thử đi một chuyến. Thực ra có sư đệ cùng đi càng tốt. Anh em mình liên thủ với nhau dĩ nhiên thanh thế mạnh hơn một người nhiều.

Bình Nhất Chỉ đáp:

– Chịu thôi! Chịu thôi! Tiểu đệ không đến cung Thiên Thu thì đôi ta còn tình nghĩa anh em. Nếu tiểu đệ cũng nổi lòng tham muốn thì e rằng chưa rời khỏi Chu Tiên trấn đã mất mạng vói “Long trượng chưởng” của đại ca rồi. Trên đời này làm gì có sát nhân danh y thứ hai. Ðầu tiểu đệ bị chưởng lực của đại ca đánh vỡ rồi thì ai chữa cho tiểu đệ?

Nhâm Vô Cương cười nói:

– Người nào trúng phải “Long Trượng chưởng” của ta thì chính Sát nhân danh y là sư đệ tự mình ra tay điều trị cũng vị tất đã cứu sống được.

Bình Nhất Chỉ nói:

– Ðúng thế! Giết người thì dễ cứu người mới khó. Ðịnh lý này từ ngày xưa để lại vẫn không thay đổi .

Nhâm Vô Cương nói:

– Cái đó không thể lấy định luật mà nói được. Cần phải biểu người muốn giết là ai, muốn cứu là ai.

Tỷ như muốn hạ sát Bạch Phát đồng tử thì e rằng không phải chuyện dễ.

Bình Nhất Chỉ nói:

– Ðúng lắm! Ðúng lắm! Chả thế mà trên chốn giang hồ không biết bao nhiêu người muốn băm vằm Nhâm sư huynh ra làm trăm ngàn mảnh mà sư huynh vẫn sống cho đến thủa bạc đầu, xem chừng còn cơ sống được bảy tám chục năm nữa.

Nhâm Vô Cương cười ha hả nói:

-Năm nay ta đã 74 tuổi mà sống thêm bảy tám chục năm nữa há chẳng biến thành yêu quái hay sao?

Bình Nhất Chỉ hỏi:

– Sư ca! Bây giờ tiểu đệ lại chữa bệnh cho một người. Sư ca có muốn đi với tiểu đệ thì đi.

Nhâm Vô Cương cười đáp:

– Ngồi lì trong cái nhà ba gian nhỏ bé của sư đệ này thì buồn đến chết mất. Vậy ta theo sư đệ càng hay.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện đến một căn nhà khác.

Nhạc Bất Quần ngó bà vợ giơ tay ra hiệu. Hai người liền lẳng lặng ra đi. Khi rời khỏi căn nhà mấy chục trượng mới dám bước nhanh.

Nhạc phu nhân hỏi:

– Nội công lão Bạch phát đồng tử kia dường như còn cao thâm hơn Sát nhân danh y nhiều. Hai người này thuộc môn phái nào?

Nhạc Bất Quần đáp:

– Nghe nói sư phụ Bình Nhất Chỉ là một lão đạo sĩ ẩn cư trên núi Phục Ngưu, còn lão ở môn phái nào, lai lịch ra sao, thì trong võ lâm thì chẳng một ai hay.

Nhạc phu nhân nói:

– Coi hành động của hai lão này thì đúng là thuộc phe tà nhiều hơn phe chính.

Nhạc Bất Quần nói:

– Ðào cốc lục tiên hiện đã tới đây thì phủ Khai Phong lắm chuyện rắc rối. Chúng ta sớm đi thì hơn, đừng giăng mắc với họ nữa.

Nhạc phu nhân hắng dặng một tiếng ra chiều buồn bã. Mấy tháng nay trượng phu bà là chưởng môn một phái trong Ngũ nhạc kiếm phái phải chịu bao phen nhục nhã. Ðịa vị tôn trọng như vậy mà phải ẩn lánh nay đây mai đó. Thiên hạ bao la bát ngát tựa hồ không tìm được một chỗ yên thân thì bà không phiền muộn thế nào được.

Tuy hai ông bà không nói gì, nhưng h đề cập chuyện này là muốn tránh đi thật xa để khỏi phiền lụy.

Chỉ trong khoảnh khắc hai người về tới miếu Dương tướng quân thấy Nhạc Linh San, Lâm Bình Chi, Lao Ðức Nặc và quần đệ tử đang chờ trong hậu điện. Người nào cũng tỏ vẻ xao xuyến không được yên lòng.

Nhạc Bất Quần ra lệnh:

– Về thuyền cả đi!

Mọi người đều biết Ðào cốc ngũ quái hiện đang ở gần đây, nên không ai hỏi gì nữa, cùng nhau lật đật về thuyền.

Lao Ðức Nặc đã hiểu ý sư phụ liền bảo nhà đò:

– Chúng ta gặp việc gấp không thể nấn ná ở lại Khai Phong. Vậy nhổ neo cho thuyền chạy ngay!

Nhà đò lấy làm kỳ đáp:

– Ở lại Khai Phong một đêm nữa không hay sao? Nước sông Hoàng Hà chảy xiết mà thuyền đi đêm rất nguy hiểm. Ðể sáng mai khởi hành sớm là hơn. Có nấn ná lại một đêm cũng chẳng là bao.

Lao Ðức Nặc lấy một đỉnh bạc năm lạng đưa cho nhà đò nói:

– Thưởng cho ngươi hai lạng, Nhổ neo ngay bây giờ, không thể trì hoãn được.

Nhà đò coi đỉnh bạc khá nặng, huống chi bọn khách này bất luận nam nữ đều đeo kiếm kè kè bên mình. Hắn xem chừng không vâng theo cũng chẳng được liền ngỏ lời cảm ơn cầm ấy đỉnh bạc, lăng xăng chạy ra đầu thuyền nhổ sào.

Giữa lúc ấy, bỗng nghe Ðào cốc ngũ tiên lớn tiếng hô hoán:

– Lệnh Hồ Xung! Lệnh Hồ Xung! Ngươi ở đâu?

Vợ chồng Nhạc Bất Quần và đệ tử phái Hoa Sơn đều cả kinh thất sắc.

Chọn tập
Bình luận