Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 112 – Lệnh Hồ Xung đả bại Đinh Kiên và Tứ Trang Chúa

Tác giả: Kim Dung
Chọn tập

Hướng Vấn Thiên nghe Hắc Bạch Tử nói vậy liền đáp:

– Dạ dạ! Ðúng thế! Bất luận là nhân vật nào trong Mai Trang cứ thắng được kiếm pháp của Phong huynh đệ là bọn tại hạ chịu thua ngay, không dám cãi nửa lời. Vậy không nhất định phải chính bốn vị trang chúa thân hành động thủ. Ðinh huynh đây đã được bạn hữu giang hồ tặng cho ngoại hiệu “Nhất tự điện kiếm” vì chiêu kiếm của y nhanh như điện chớp, trên đời ít kẻ bì kịp.

Rồi lão quay lại bảo Lệnh Hồ Xung:

– Phong lão đệ! Lão đệ hãy lĩnh giáo Nhất tự điện kiếm Ðinh huynh đi!

Ðan Thanh tiên sinh vừa quẳng trường kiếm cho Ðinh Kiên vừa cười nói:

– Ngươi mà thua Phong huynh đệ thì ta phạt ngươi phải uống ba bát rượu lớn đó nghe!

Ðinh Kiên khom lưng đón lấy trường kiếm rồi quay về phía Lệnh Hồ Xung nói:

– Ðinh mỗ xin lãnh giáo kiếm pháp của Phong gia.

Hắn rút kiếm ra khỏi vỏ đánh “soạt” một cái.

Lệnh Hồ Xung cũng rút kiếm ra, để vỏ kiếm xuống kỷ đá.

Hướng Vấn Thiên lại nói:

– Thưa ba vị trang chúa cùng Ðinh huynh! Ðây chỉ là một vụ chứng nghiệm kiếm pháp chứ không phải là cuộc tỷ thí nội lực…

Hắc Bạch Tử ngắt lời:

– Dĩ nhiên h ai điểm tới một cái là phải dừng lại ngay.

Hướng Vấn Thiên quay lại bảo Lệnh Hồ Xung:

– Phong lão đệ! Lão đệ không được phát huy một chút nội lực nào hết. Ðây là cuộc so đọ kiếm pháp. Bên nào chiêu số tinh vi là thắng, sơ hở là bại. Môn khí công của phái Hoa Sơn đã nổi danh trong võ lâm, nếu lão đệ phải dùng đến nội lực để thủ thắng cũng kể là chúng ta bại trận đó.

Lệnh Hồ Xung cười thầm trong bụmg tự nhủ:

– Hướng đại ca đã biết mình chẳng còn mảy may nội lực, y khéo làm phách để chơi trò ú tim đối phương.

Chàng liền đáp một cách nửa ra khiêm nhượng nửa ra ỡm ờ:

– Tiểu đệ mà sử nội lực thì ba vị trang chúa đây tất phải nổi lên một tràng cười ngất đến trẹo quai hàm. Dĩ nhiên tiểu đệ không dám đâu.

Hướng Vấn Thiên lại rào đón:

– Chúng ta lặn lội đến Mai trang với tấc dạ chí thành mà lão đệ chỉ một niềm nhún nhường thái quá là thiếu l thành kính với bốn vị tiền bối đó. Tử hà thần công của phái Hoa Sơn tinh thâm hơn nội lực phái Tung Sơn ta rất nhiều, đó là một điểm ai ai cũng biết. Này Phong lão đệ! Lão dệ hãy đứng vào hai vết bàn chân ta đây, đừng có di động cặp giò để tỷ thí chiêu thức về kiếm pháp với Ðinh huynh được chăng.

Dứt lời, Hướng Vấn Thiên cất bước đứng tránh sang một bên.

Trên bốn viên gạch xanh hiện ra hai vết bàn chân sâu đến hai tấc.

Nguyên lúc Hướng Vấn Thiên nói mấy câu vừa rồi, hắn đã ngấm ngầm vận nội lực ấn mạnh bàn chân xuống cho thành vết.

Bọn Hắc Bạch Tử, Ngốc Bút Ông, Ðan Thanh tiên sinh ba người lớn tiếng hoan hô:

– Hảo công phu! Hảo công phu!

Nên biết Hướng Vấn Thiên mồm miệng nói năng hoạt bát, vẻ mặt bình thản, chỉ vận nội lực vào hai bàn chân dận xuống gạch thành vết phẳng lỳ, đã không làm sứt mẻ viên gạch, vết chân khắc xuống lại rất đều đặn, chẳng có chỗ nào nông sâu hơn kém, tựa như người dụng tâm điêu khắc tỷ mỷ.

Bọn Ðan Thanh tiên sinh chỉ cho là Hướng Vấn Thiên muốn phô din nội công. Cách khoa trương tuy có vẻ nông cạn, không xứng đáng là hành vi của bậc cao nhân, nhưng thần công ghê gớm này cũng khiến cho người ta phải bội phục. Họ không hiểu hắn còn có thâm ý khác nữa.

Nguyên Hướng Vấn Thiên đã tuyên dương nội công của Lệnh Hồ Xung còn cao thâm hơn hắn.

Nội lực hắn đã đến trình độ này, mà thần công của chàng còn ghê gớm hơn, hắn gián tiếp cảnh giác đối phương lúc ra chiêu đừng có sử dụng nội lực để rước lấy cái bại nhục vào thân.

Mặt khác Lệnh Hồ Xung ngoài kiếm pháp, không còn môn sở trường nào khác. Cả về khinh công chạy nhảy, chàng cũng tầm thường. Vậy hắn bảo chàng đứng yên vào vết chân hắn để tỷ kiếm pháp cũng là cách che dấu chỗ sở đoản cho chàng.

Ðinh Kiên nghe Hướng Vấn Thiên bảo Lệnh Hồ Xung đứng vào vết chân hắn để tỷ kiếm liền cho là hắn có ý khinh thị mình, nên trong lòng không khỏi phẫn nộ, nhưng y thấy công lực dậm gạch thành vết cũng ngấm ngầm khiếp sợ vì y tự biết công lực kém cỏi không bì với hắn được. Rồi y tự nhủ:

– Bọn này dám đến khiêu chiến với bốn vị trang chúa thì dĩ nhiên không phải hạng tầm thường. Ta chỉ mong giữ được thế quân bình để khỏi tổn thương oai danh Cô Sơn Mai trang là đủ.

Nguyên trước Ðinh Kiên cũng là tay ngông cuồng kiêu ngạo, sau y gặp phải cường địch đẩy vào tình trạng sống không sống được, chết chẳng chết cho. Giữa lúc y bị đau khổ không bút nào tả xiết thì may gặp Giang Nam tứ hữu ra tay giải cứu thoát khỏi lao lung. Y liền quy đầu Mai trang, cam phận tôi đòi. Bao nhiêu tính kiêu ngạo hống hách ngày trước đều bỏ đi hết.

Lệnh Hồ Xung đứng vào hai vết chân rồi tủm tỉm cười nói:

– Xin mời Ðinh huynh!

Ðinh Kiên đáp:

– Tại hạ xin thất l.

Y vung trường kiếm ra đánh véo một tiếng.

Mọi người bỗng thấy một tia sáng như điện chớp thấp thoáng lướt qua trước mặt.

Ðinh Kiên tuy quy ẩn ở Mai trang hơn mười năm, nhưng vẫn không chểnh mảng việc rèn luyện công phu ngày trước.

Còn kiếp pháp mà Lệnh Hồ Xung đã học được là “Ðộc cô cửu kiếm”, một thứ kiếm pháp tối cao vô thượng từ cổ chí kim. Ðộc cô cầu bại nhờ kiếm pháp này vùng vẫy giang hồ, xưng hùng thiên hạ.

Suốt đời lão chưa từng thua ai một trận bao giờ. Chẳng những lão không thua ai mà đến khi tuổi già, lão

chỉ mong có người chống nổi lão mười chiêu cũng không được.

Ðộc cô cầu bại lâm vào tình trạng anh hùng tịch mịch, phát phiền mà chết. Lão chết nhưng kiếm pháp của lão được Phong Thanh Dương truyền lại cho Lệnh Hồ Xung.

“Nhất tự điện kiếm” vừa phóng tới là kiếm quang vọt ra như chớp xẹt ngang trời, khiến người coi thấy phải kinh tâm động phách, trong lòng hồi hộp.

Ngày trước Ðinh Kiên bị thất bại vì một tay một tên độc hành đại đạo đui mù. Ðối thủ mắt chẳng nhìn thấy gì, chỉ nghe tiếng động để phân biệt phương hướng mà đánh tới. Thanh thế “Nhất tự điện kiếm” khiến cho đối phương bở vía không trổ tài được.

Bây giờ Ðinh Kiên thi triển kiếm pháp này, chỉ trong giây lát làn điện quang lóe ra khắp cả sảnh đường làm chói mắt mọi người.

Ðinh Kiên mới phóng một chiêu, Lệnh Hồ Xung đã nhìn thấy ba chỗ sơ hở rất lớn.

Hắn không tấn công một cách hấp tấp, chỉ vạch trường kiếm trên không luôn mấy nhát tựa hồ để tỏ lòng kính khách. Thực ra hắn cố ý khiến cho Lệnh Hồ Xung phải lóa mắt đẫn đờ, khó lòng chống chọi được những chiêu sau của hắn sắp phóng ra.

Ngờ đâu Ðinh Kiên sử đến chiêu thứ năm Lệnh Hồ Xung đã nhận thấy 18 chỗ sơ hở, liền lên tiếng:

– Tại hạ đành đắc tội.

Rồi chàng đưa thanh trường kiếm phóng xéo ra.

Lúc này tay kiếm của Ðinh Kiên đang lướt nhanh từ mé tả qua mé hữu. Mũi kiếm của Lệnh Hồ Xung phóng ra còn cách cổ tay hắn chừng hai thước sáu tấc.

Thế kiếm của Ðinh Kiên lướt như vậy là tự đưa cổ tay hắn về phía mũi kiếm đối phương. Ðà kiếm đi gấp quá không tài nào đổi hướng được.

Năm người bàng quan đều là những tay cao thủ, nhìn thấy cơ nguy bất giác đồng thanh bật tiếng la:

– Coi chừng!

Hắc Bạch Tử đang cầm hai con cờ trong tay toan liệng ra đỡ thanh trường kiếm của Lệnh Hồ Xung để Ðinh Kiên khỏi bị đứt tay. Nhưng lão lại tự nghĩ:

– Nếu mình ra tay viện trợ thì thành thế hai người đánh một tức là Mai trang đã bại trận, không tiện tỷ đấu lần nữa.

Lão đang còn ngần ngừ thì cổ tay Ðinh Kiên đã lướt hết quãng cách hai thước sáu tấc để tự đưa vào lưỡi kiếm của Lệnh Hồ Xung.

Thi Lệnh Oai đứng ngoài thất thanh la:

– Trời ơi!

Dè đâu trong khoảng thời gian chớp nhoáng này Lệnh Hồ Xung đã nhẹ nhàng xoay cổ tay cho lưỡi kiếm nghiêng đi. Bình diện thanh kiếm đập vào cổ tay Ðinh Kiên đánh bộp một tiếng, hắn không bị tổn thương chi hết.

Ðinh Kiên đứng ngẩn người ra một chút rồi mới biết là đối phương đã lưu tình trong khi hạ thủ.

Trong khoảnh khắc này, hắn nghĩ tới nếu bị chặt đứt một tay thì thành phế nhân rồi, bầt giác mồ hôi toát ra như tắm.

Hắn liền khom lưng nói:

– Ða tạ Phong đại hiệp đã nương tay.

Lệnh Hồ Xung cũng khom lưng hoàn l đáp:

– Không dám! không dám! Ðây chẳng qua là Ðinh huynh có ý nhân nhượng.

Bọn Hắc Bạch Tử, Ngốc Bút Ông, Ðan Thanh tiên sinh thấy Lệnh Hồ Xung nghiêng thanh trường kiếm để Ðinh Kiên khỏi bị máu chảy đương trường thì trong lòng xiết bao cảm phục.

Ðan Thanh tiên sinh tự tay rót đầy chung rượu nói:

– Phong huynh đệ! Tại hạ xin kính mừng lão đệ một chung về kiếm pháp tinh kỳ.

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Tại hạ không dám.

Chàng đón lấy chung rượu uống.

Ðan Thanh tiên sinh lại rót chung rượu thứ hai nói:

– Phong huynh đệ tâm địa nhân từ đã bảo toàn bàn tay cho Ðinh Kiên, vậy tại hạ xin kính tặng lão đệ chung rượu này.

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Ðây chẳng qua là một sự may mắn, có chi đáng kể?

Hai tay chàng bưng chung rượu lên uống.

Ðan Thanh tiên sinh lại rót chung nữa rồi nói:

– Còn chung thứ ba này cả hai ta không ai được uống trước. Lão đệ cùng ta đấu chơi một cuộc, h ai thua là người ấy uống.

Lệnh Hồ Xung cười nói:

– Nếu vậy, chung rượu này dĩ nhiên về phần tại hạ. Thôi để tại hạ uống trước đi cho rồi!

Ðan Thanh tiên sinh xua tay nói:

– Không được! Lão đệ hãy khoan!

Lão đặt chung rượu xuống kỷ đá, đón lấy thanh trường kiếm của Ðinh Kiên nói:

– Phong huynh đệ ra chiêu trước đi!

Lúc Lệnh Hồ Xung vừa uống rượu, chàng đã trù tính trong bụng:

– Lão này đã tự xưng: thị hiếu thứ nhất của lão là rượu, thứ nhì là tranh vẽ, thứ ba là kiếm thì nhất định kiếm pháp lão không phải tầm thường. Ta coi bức họa “Tiên nhân đồ” của lão treo trong nhà đại sảnh thấy bút pháp cũng tương tự như một đường kiếm pháp khắc trên vách đá trong hậu động ở trên núi sám hối. Kể ra kiếm pháp này rất tinh diệu, nhưng ta đã nhận biết đường lối thì cách đối phó tưởng cũng không khó lắm.

Chàng liền khom lưng thi l nói:

– Tứ trang chúa. Xin trang chúa nhẹ đòn cho, tại hạ mới dám…

Ðan Thanh tiên sinh ngắt lời:

– Lão đệ bất tất phải khách sáo. Tiến chiêu đi!

Lệnh Hồ Xung khoan thai đáp:

– Tại hạ xin tuân mệnh!

Chàng vung kiếm lên nhằm đâm vào vai Ðan Thanh tiên sinh.

Chiêu kiếm này phóng ra, thế đi xiêu vẹo, dường như không có lấy một chút nội lực, nó lại chẳng có chương pháp nào hết vì trong kiếm pháp khắp thiên hạ, chưa ai sử dụng chiêu kiểu này bao giờ.

Ðan Thanh tiên sinh ngạc nhiên hỏi:

– Thế này nghĩa là làm sao?

Nên biết Ðan Thanh tiên sinh là nhân vật biết nhiều hiểu rộng. Những chỗ tinh diệu về kiếm chiêu của các nhà, các phái, mười phần lão đã thông tỏ đến bảy tám. Hơn nữa Lệnh Hồ Xung là đệ tử phái Hoa Sơn, thì trong đầu óc lão đã hiện lên những đường kiếm của phái này. Ngờ đâu chàng vừa mới phóng một chiêu đã ra ngoài sự tưởng tượng của lão, trách nào lão chẳng ngạc nhiên.

Lệnh Hồ Xung được Phong Thanh Dương truyền thụ kiếm pháp ngoài môn “Ðộc cô cửu kiếm” độc đáo, chàng còn lĩnh hội thêm tinh nghĩa về cách dùng “vô chiêu thắng hữu chiêu”. Yếu quyết này đi đôi với “Ðộc cô cửu kiếm” bổ xung cho nhau. Về môn “Ðộc cô cửu kiếm” dù đạt đến chỗ vi diệu cực điểm nhưng vẫn còn có chiêu thức để tìm ra dấu vết. Khi Lệnh Hồ Xung học đến kiếm lý dùng “Vô chiêu thắng hữu chiêu” đem ra vận dụng liền khiến cho đối phương không biết đường nào mà mò.

Nên biết bất luận kiếm pháp nhà nào hay môn phái nào trong thiên hạ đều có chiêu số. Ðã có chiêu số là có chỗ sơ hở. Còn căn bản đã không chiêu thức thì đối phương phá vào đâu được? Vì thế mà Lệnh Hồ Xung vừa phóng chiêu kiếm ra, Ðan Thanh tiên sinh không khỏi ngơ ngác. Lão biết rằng nếu mình cũng phóng kiếm đỡ gạt thì đỡ gạt không trúng, nên đành lùi lại hai bước.

Lệnh Hồ Xung ra một chiêu đã bắt buộc Ðinh Kiên buông kiếm chịu thua. Hắc Bạch Tử và Ngốc Bút Ông tuy miệng tán tụng kiếm pháp của chàng tinh diệu, nhưng trong lòng hai lão đều nghĩ rằng chàng đã dám đến Mai trang khiêu chiến mà không địch nổi một tên bộc dịch, tất khiến người ta cười cho thúi óc. Bây giờ hai lão thấy Ðan Thanh tiên sinh bị chàng đâm một kiếm đã phải lùi lại hai bước thì trong lòng không khỏi thực tình kinh hãi.

Ðan Thanh tiên sinh lùi lại hai bước rồi lại lập tức tiến lên hai bước. Lệnh Hồ Xung lại phóng kiếm ra. Lần này chàng nhằm đâm vào cạnh sườn bên tả đối phương và vẫn tiện tay phóng kiếm chẳng vào chương pháp nào hết.

Ðan Thanh tiên sinh quét ngang trường kiếm để toan đỡ gạt. Nhưng lúc hai thanh trường kiếm chưa đụng nhau lão liền cảm thấy môn hộ phía dưới nách bên phải mình có chỗ sơ hở rất lớn. Nếu đối phương thừa cơ tấn công vào thì không thể cứu vãn được, nên không dám đỡ gạt.

Trong lúc nguy cấp lão lập tức biến chiêu, đẩy mạnh hai chân cho người tung lên lùi lại hơn một trượng. Miệng lớn tiếng reo:

– Hảo kiếm pháp!

Rồi lão không dừng lại chút nào, nhảy bổ tới. Cả người lẫn kiếm nhằm xô vào Lệnh Hồ Xung.

Thanh thế cực kỳ uy mãnh.

Lệnh Hồ Xung thấy khuỷu tay phải của lão lộ ra một chỗ sơ hở rất lớn liền hươi trường kiếm hớt vào khuỷu tay đối phương.

Ðan Thanh tiên sinh nếu không biến chiêu cứ phóng kiếm thẳng ra tất bị lưỡi kiếm của Lệnh Hồ Xung chặt đứt khuỷu tay mặt. Khuỷu tay mặt mà bị chặt đứt thì dĩ nhiên trường kiếm của mình phải rớt xuống đất.

May ở chổ võ công lão cực kỳ tinh thục. Gặp lúc hoang mang, lão hạ thấp cổ tay. Thanh trường kiếm đâm xuống đất. Lão liền mượn đà lăn mình đi ra xa ngoài hai trượng một cách yên ổn. Lưng lão chỉ còn cách tường vách chừng vài tấc. Nếu lão vận nội lực mạnh hơn một chút thì đà lăn này sẽ khiến cho lưng lão đập mạnh vào tường và như vậy không khỏi tổn hại đến oai phong một bậc cao nhân. Dù sao lão cũng không khỏi hoang mang và nét mặt thoáng hiện lên một màu hồng tía.

Ðan Thanh tiên sinh vốn là nhân vật khoáng đạt hào sảng chứ không đến nỗi thẹn quá hóa giận như người thường. Trái lại lão bật tràng cười khanh khách, giơ ngón tay cái lên hoan hô:

– Hảo kiếm pháp!

Ðoạn lão múa tít trường kiếm ra chiêu “Bạch hồng quán nhật”, tiếp theo là chiêu “Xuân phong dương liu”, rồi biến sang “Ðằng giao khởi phụng”. Ba chiêu này dính liền vào như một, tưởng chừng lão chưa di động bàn chân.

Lão vừa sử xong ba chiêu thì mũi kiếm đã tới trước mặt Lệnh Hồ Xung.

Lệnh Hồ Xung liền nghiêng kiếm đè lên sống kiếm của lão. Chàng ra chiêu này vừa đúng như in không trệch chút nào.

Lúc Ðan Thanh tiên sinh phóng kiếm tới, bao nhiêu tinh thần cùng khí lực tập trung vào cả mũi kiếm, còn trên sống kiếm hững hờ chẳng có lấy một chút nội lực.

Bỗng nghe một tiếng keng nhè nhẹ. Thanh trường kiếm trong tay Ðan Thanh tiên sinh phải hạ thấp xuống.

Lệnh Hồ Xung liền hất kiếm lên đâm vào trước ngực đối phương.

Ðan Thanh tiên sinh bật tiếng la:

– U¨i chà!

Rồi nhảy tung sang mé tả né tránh.

Tay trái lão nắm kiếm quyết, tay phải phóng trường kiếm tấn công.

Lần này lão trực tiếp chống đối. Thanh trường kiếm vừa chém tới, miệng lão vừa la:

– Hãy coi chừng!

Lão không muốn đả thương Lệnh Hồ Xung, nhưng chiêu “Ngọc long đáo huyền” kiếm thế rất lợi hại. Nếu đối phương không tránh được thì tay kiếm lão thu về không kịp sẽ chém chàng đến bị thương thật sự.

Lệnh Hồ Xung dạ một tiếng.

Thanh trường kiếm của chàng từ dưới hất lên trên đánh chát một cái. Lưỡi kiếm của chàng đã chênh chếch dính vào lưỡi kiếm của đối phương.

Giả tỷ Ðan Thanh tiên sinh vẫn thừa thế chém xuống thì lưỡi kiếm của lão chưa tới đỉnh đầu Lệnh Hồ Xung, mà thanh trường kiếm của chàng đã hớt đứt năm ngón tay cầm kiếm của lão.

Võ công của Ðan Thanh tiên sinh so với Ðinh Kiên còn cao thâm hơn nhiều. Lão thấy trường kiếm của đối phương trượt vào lưỡi kiếm của mình rồi hất ngược lên thì biết là chiêu này không phá giải được, lão liền phóng tay trái đánh xuống một cái thất mạnh. Luồng chưởng lực đập vào mặt đất đến ầm một tiếng. Người lão bật lùi ngược về phía sau và xa ra ngoài một trượng.

Ðan Thanh tiên sinh chân chưa đứng vững đã khoanh thanh trường kiếm về phía trước vạch thành ba vòng tròn tựa hồ như ba vòng ánh sáng trắng xóa.

Ba vòng trắng này tựa hồ vật hữu hình ngưng lại trên không gian một giây rồi từ từ chuyển về phía trước Lệnh Hồ Xung.

Mấy luồng kiếm khí xoay thành vòng tròn coi tựa hồ không mãnh liệt bằng “Nhất tự điện kiếm” song kiếm khí dàn dụa đầy nhà, hàn phong ào ạt. Ai cũng cảm thấy đường kiếm pháp này thật không phải tầm thường.

Lệnh Hồ Xung hươi trường kiếm ra cho xuyên vào trong hai luồng bạch quang.

Ðây là lúc lực đạo chiêu thứ nhất của Ðan Thanh tiên sinh đã ra rồi mà kình lực chiêu thứ hai chưa phát ra nên mới có chỗ hở này.

Ðan Thanh tiên sinh bật lên tiếng “úi chà!” lùi ra xa ba bước. Luồng kiếm khí cũng theo lão mà lùi lại. Nhưng vòng bạch quang đột nhiên co vào rồi lại rộng ra. Lúc luồng bạch quang lại rộng liền xô về phía Lệnh Hồ Xung.

Lệnh Hồ Xung rung tay một cái phóng kiếm đâm tới.

Ðan Thanh tiên sinh lại “ái” lên một tiếng rồi lùi lại.

Ðan Thanh tiên sinh chợt tiến chợt lùi như vậy mỗi lúc một mau. Chỉ trong khoảnh khắc lão đã tấn công 11 chiêu và lùi lại 11 lần.

Bỗng thấy râu tóc lão dựng đứng cả lên. Luồng kiếm quang rất mạnh chiếu vào mặt lão thấy rõ bao phủ một làn thanh khí.

Lão quát lên một tiếng. Mấy chục làn bạch quang vừa lớn vừa nhỏ đồng thời xô lại đánh Lệnh Hồ Xung.

Ðây là tuyệt tác về kiếm pháp của Ðan Thanh tiên sinh. Mấy chục chiêu kiếm pháp lợi hại làm một. Trong mấy chục chiêu này chiêu nào cũng có chỗ tuyệt diệu và biến hóa của nó. Thế mà bao nhiêu chiêu hợp nhất thì dĩ nhiên trở nên phức tạp vô cùng! Trong đời lão khi đối địch mới dùng tới ba lần và đã thắng cả ba.

Lệnh Hồ Xung dùng cách đơn giản để chống lại chiêu số phiền phức. Thanh kiếm để trước ngực chàng phóng ra nhằm đâm thẳng vào Ðan Thanh tiên sinh.

Ðan Thanh tiên sinh lại một phen reo hò rồi hết sức nhảy lùi về phía sau.

“Binh” một cái! Lão đã ngồi phệt xuống kỷ đá.

Tiếp theo mấy tiếng loảng choảng vang lên. Những chung rượu đặt trên kỷ bị hất xuống đất vỡ tan tành.

Ðan Thanh tiên sinh nổi lên tràng cười khanh khách nói:

– Tuyệt diệu! Tuyệt diệu! Phong huynh đệ! Kiếm pháp của lão đệ còn cao minh hơn ta nhiều lắm! Lại đây! Ta kính mừng cho lão đệ ba chung rượu.

Hắc Bạch Tử và Ngốc Bút Ông đã biết kiếm pháp của tứ đệ tuyệt cao thâm mà thấy y công kích 16 chiêu vẫn không thắng được đối phương. Mặt khác, Lệnh Hồ Xung vẫn đứng yên không dời khỏi vết chân Hướng Vấn Thiên và đã bức bách một vị trong Giang nam tứ hữu, kiếm thuật danh gia, phải lùi lại đến 17 lần. Vậy kiếm pháp chàng thật khiến cho người ta phải khiếp sợ.

Ðan Thanh tiên sinh rót rượu cùng Lệnh Hồ Xung đối ẩm ba chung rồi nói:

– Trong Giang nam tứ hữu thì ta là người võ công kém nhất. Ta chịu thua lão đệ. Nhưng nhị ca, tam ca thì không chịu khuất phục. Chắc các vị đó đều muốn tỉ thí với lão đệ.

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Hai ta chiết chiêu mười mấy lần mà tứ trang chúa chưa thua một chiêu nào thì sao đã gọi là thắng bại được?

Ðan Thanh tiên sinh lắc đầu nói:

– Ta thua lão đệ ngay chiêu đầu. Còn 16 chiêu sau đều kể là thừa. Ðại ca bảo ta chưa đủ phong độ thật không sai chút nào.

Lệnh Hồ Xung cười đáp:

– Mặc cho đại trang chúa nói những gì phong độ với không phong độ. Tại hạ nghĩ rằng cứ tửu lượng ai cao là hay.

Ðan Thanh tiên sinh phá lên cười nói:

– Phải lắm! Phải lắm! Chúng ta lại uống nữa đi!

Trước nay lão vẫn tự phụ về kiếm thuật. Thế mà bữa nay bị thua về một tay hậu bối chưa nổi tiếng cũng không tức giận chút nào. Con người khí độ khoát đạt như vậy khiến cho Hướng Vấn Thiên và Lệnh Hồ Xung lại càng tâm phục.

Ngốc Bút Ông quay lại bảo Thi Lệnh Oai:

– Thi quản gia! Phiền quản gia lấy cây bút cùn ra đây cho ta.

Thi Lệnh Oai vâng lời đi lấy một món binh khí đem đến, hai tay dâng lên.

Lệnh Hồ Xung nhìn lại thì đây là một cây phán quan bút dài một thước sáu tấc đúc bằng thép nguyên chất. Lạ ở chỗ đầu cây phán quan bút này lại buộc một túm lông cừu dính mực tựa hồ một cây bút dùng để viết chữ đại tự.

Những cây phán quan bút thông thường thì đầu nó dùng để điểm huyệt. Nhưng đầu cây phán quan bút của Ngốc Bút Ông lại buộc túm lông cừu mềm mại mà điểm vào huyệt đạo đối phương thì làm sao khắc địch chế thắng được?

Lệnh Hồ Xung nghĩ ngay đến võ công của lão là một gia số có chỗ đặc biệt. Nội lực lão tất nhiên cực kỳ hùng hậu dù phát huy vào túm lông cừu cũng có thể đả thương người được.

Ngốc Bút Ông cầm phán quan bút trong tay rồi mỉm cười hỏi:

– Phong huynh đệ! Lão đệ vẫn để hai chân vào trong vết chân kia tỷ đấu với ta chứ?

Lệnh Hồ Xung vội lùi lại hai bước khom lưng đáp:

– Vãn bối không dám. Bây giờ cùng tiền bối thỉnh giáo có đâu dám khoe khoang hợm hĩnh?

Ðan Thanh tiên sinh gật đầu nói:

– Phải lắm! Lão đệ tỷ kiếm với ta thì còn đứng nguyên một chỗ được. Bây giờ tỷ thí với tam ca thì không được đâu.

Ngốc Bút Ông giơ phán quan bút lên mỉm cười nói:

– Mấy đường bút pháp của ta là theo trong tấm bi thiếp của danh gia biến hóa luyện thành. Phong huynh đệ văn võ toàn tài chắc là trông thấy ngay đường bút pháp của ta. Phong huynh đệ đã là bạn tốt vậy ta không tẩm mực vào đầu bút nữa.

Lệnh Hồ Xung ngơ ngẩn một chút. Chàng nghĩ thầm trong bụng:

– Nếu ta không phải là bạn hữu thì lão thấm mực vào bút để làm gì?

Chàng không hiểu Ngốc Bút Ông lúc lâm địch tẩm vào đầu bút thứ mực chế bằng mười mấy chất dược liệu đặc biệt, đã quệt vào người là vĩnh vin rửa không sạch mài không đi vì vết mực ăn sâu vào da.

Ngày trước những tay cao thủ võ lâm đối địch với Giang Nam tứ hữu đã ngán nhất là đấu với Ngốc Bút Ông. Nếu không cẩn thận liền bị lão lấy mực khoanh vạch tròn hoặc vạch chéo vào mặt có khi còn viết một bài thơ vào nữa. Thế là suốt đời không dám ngó ai nữa. Chẳng thà bị chém một đao hay chặt đứt một cánh tay còn đỡ khổ hơn là bị Ngốc Bút Ông bôi mực vào mặt.

Ngốc Bút Ông thấy lúc Lệnh Hồ Xung động thủ cùng Ðinh Kiên và Ðan Thanh tiên sinh, chàng đã ra kiếm chiêu rất trung hậu nên không nỡ tẩm mực vào bút.

Lệnh Hồ Xung tuy không hiểu rõ ý kiến của lão nhưng cũng biết lão đối với mình như thế là lịch sự, liền khom lưng nói:

– Ða tạ tấm thịnh tình của tam trang chúa. vãn bối chuũ nghĩa kém cỏi, nên bút pháp của tam trang chúa vãn bối nhất định không thể hiểu được.

Chọn tập
Bình luận
× sticky