Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 175 – Quần hùng ra đi một cách đột ngột

Tác giả: Kim Dung
Chọn tập

Thậm chí có người tố cáo Ðông Phương Bất Bại ăn một bữa 5 con heo, 3 con bò với hàng chục con dê, khiến Lệnh Hồ Xung không khỏi nghĩ thầm:

– Ðông Phương Bất Bại dù ăn khỏe đến đâu cũng chẳng bụng dạ nào mà chứa được bấy nhiêu thứ. Chắc hắn còn mời bạn bè hoặc cho thuộc hạ cùng ăn mớ hết nhiều như vậy. Hắn là giáo chủ một giáo phái thì việc mổ bò hay mổ heo để thết khách đâu có phải là một đại tội được?

Về sau còn bao nhiêu người thi nhau tố cáo tội trạng của Ðông Phương Bất Bại và đi sâu vào những chi tiết nhỏ mọn, vu vơ. Nào là hắn hỉ nộ thất thường, chợt cười chợt khóc. Nào là hắn mặc xiêm y sặc sỡ, ru rú trong phòng không chịu chường mặt ra trông nom giáo vụ, người thì bảo Ðông Phương Bất Bại kiến thức hẹp hòi, tính tình ngu xuẩn làm việc hồ đồ. Lại có kẻ nói võ công hắn kém cỏi chỉ ỷ thế hăm người chứ không có bản lãnh chân thật nào hết.

Về điểm này thật là vu cáo, Lệnh Hồ Xung không nhịn được lẩm bẩm:

– Bọn các người quen thói dậu đổ bìm leo, thóa mạ chủ cũ chẳng tiếc lời. Về mọi điều các người tố cáo đúng hay sai ta không thể biết được, nhưng bảo bản lãnh Ðông Phương Bất Bại kém cỏi thì thật là láo toét. Vừa mới đây bọn ta năm người chọi một mà phải chiến đấu liều mạng vẫn không thắng được hắn cơ hồ phải bỏ mình dưới mũi kim thêu của hắn. Ðến Ðông Phương Bất Bại mà còn cho là bản lãnh tầm thường thì khắp thiên hạ còn ai đáng được kể là võ công cao cường nữa? Bọn này ăn nói hồ đồ đến thế mà sao không thấy Nhậm Ngã Hành thổ lộ ý kiến gì về những điều vu hoặc này.

Tiếp theo có người lên tiếng:

– Ðông Phương Bất Bại đam mê tửu sắc, hoang dâm vô độ. Nhất là mấy năm gần đây hắn cưỡng hiếp con gái nhà lương thiện, dâm loạn cả vợ con giáo chúng và sinh ra vô số con hoang.

Lệnh Hồ Xung nghĩ bụng:

– Ðông Phương Bất Bại vì luyện võ công trong Quỳ Hoa bảo điển mà phải thiến bộ phận sinh dục chẳng khác gì một tên thái giám. Có lý đâu y còn dâm loạn đàn bà và sinh con được?

Chàng nghĩ tới đây không nhịn được nữa phải phì cười. Tiếng cười của chàng vọng đi rất xa. Người ở ngoài trăm trượng còn nghe tiếng huống hồ bọn giáo chúng ở trong đại điện gần kề ngay đó.

Mọi người trong điện nghe tiếng cười chế nhạo của Lệnh Hồ Xung thì không khỏi căm tức, quắc mắt lên quay ra nhìn chàng.

Doanh Doanh thấy tiếng cười của chàng có thể gây nên tai họa, vội tiến lại nắm lấy tay chàng nói:

– Xung ca! Người ta đang tố cáo những hành vi tội lỗi của Ðông Phương Bất Bại, chẳng có gì thú hết. Vậy chúng ta xuống núi đi chơi một lát cho thoải mái rồi sẽ trở về.

Lệnh Hồ Xung nheo mắt cười đáp:

– Cô nương nói phải đó! Tại hạ còn ở đây không khéo vô tình làm cho lệnh tôn phải nổi giận và sẽ mất đầu không biết chừng.

Hai người liền sóng vai ra khỏi trường điện, xuyên qua lầu Bạch Ngọc ngồi vào trong cũi tre rồi thả dây cho cũi từ từ hạ xuống.

Hai người âu yếm ngồi cạnh nhau, đưa mắt nhìn những lớp mây bạc lướt qua bên mình. Chỉ trong khoảnh khắc, hai người đã cách biệt hẳn với giang sơn trên Hắc Mộc Nhai đi vào thế giới khác.

Lệnh Hồ Xung ngửng đầu nhìn lên Hắc Mộc Nhai thì chỉ còn thấy tòa Bạch Ngọc lâu có ánh nắng chiếu vào phát ra tia vàng lấp loáng chàng cảm thấy trong lòng khoan khoái, liền tự nhủ:

– Ta phải tính cách rời khỏi nơi đây. Những chuyện đêm qua khác nào một cơn ác mộng. Từ đây sắp tới, bất cứ trường hợp nào, ta cũng không nên trở lại chốn này làm chi nữa.

Doanh Doanh thấy chàng thừ mặt ra chiều ngẫm nghĩ, liền hỏi:

– Xung ca! Xung ca có tâm sự gì vậy?

Lệnh Hồ Xung không trả lời câu hỏi của Doanh Doanh chàng hỏi lại:

– Doanh muội có thể đi theo tiểu huynh được chăng?

Doanh Doanh hai má ửng hồng ra chiều e lệ ấp úng đáp:

– Chúng ta… Chúng ta chưa làm lễ thành hôn thì tiểu muội đi theo Xung ca thế nào được?

Lệnh Hồ Xung ngắt lời:

– Trước kia Doanh muội chẳng đã cùng tiểu huynh bôn tẩu giang hồ trong một thời gian khá lâu rồi là gì?

Doanh Doanh giải thích:

– Trước khác bây giờ khác! Tiểu muội… tiểu muội trong trường hợp bất đắc dĩ phải đi với Xung ca. Tuy tiểu muội đã hết sức giữ gìn và không khỏi mang lấy điều ong tiếng ve. Nhất là vừa rồi gia gia đã quở trách tiểu muội coi trọng lang quân hơn cả gia gia. Nếu nay tiểu muội bỏ gia gia ở lại đi với Xung ca, tất gia gia phiền não. Tiểu muội nghĩ rằng gia gia bị đau khổ mười mấy năm trời trong chốn lao tù, thậm chí tính nết người đã thay đổi nhiều. Tiểu muội phải kề cận gia gia để săn sóc người trong lúc tuổi già. Tiểu muội mong rằng Xung ca đừng thay lòng đổi dạ, tất chúng ta sau này sẽ có cơ hội sum họp lâu dài.

Mấy câu nói sau cùng của nàng rất khẽ cơ hồ nghe không rõ.

Giữa lúc ấy một đám mây trắng lơ lửng trôi bao phủ hết cũi tre.

Lệnh Hồ Xung nhìn lên, cảm thấy cõi lòng bâng khuâng.

Doanh Doanh ngồi bên cạnh nhìn chàng bằng con mắt thiết tha trìu mến mà chàng tưởng chừng như nàng đang ngồi trong mây xa tít mà với tới được.

Chiếc cũi tre hạ xuống đến chân núi.

Hai người lập tức tung mình nhảy ra ngoài.

Doanh Doanh hỏi ngay bằng một giọng rất ôn nhu:

– Xung ca định đi đâu bây giờ?

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Tả Lãnh Thiền, chưởng môn phái Tung Sơn, đã có lời hẹn mời Ngũ Nhạc kiếm phái cùng lên núi Tung Sơn, dự cuộc đại hội cử hành vào ngày rằm tháng ba tới đây. Hắn có dã tâm mưu đồ cuộc thống nhất Ngũ Nhạc kiếm phái và nói là để tuyển cử một vị chưởng môn cho Ngũ Nhạc phái. Hắn mà lên giữ chức chưởng môn này thì rất nguy hại cho võ lâm. Vì thế tiểu huynh phải đi dự đại hội ngõ hầu phá gian kế của hắn.

Doanh Doanh gật đầu nói:

– Xung ca! Kiếm pháp Tả Lãnh Thiền tuy không địch nổi Xung ca, nhưng Xung ca cần phải coi chừng những quỷ kế bất trắc của hắn.

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Cái đó tiểu huynh tự hiểu rồi.

Doanh Doanh lại nói:

– Tiểu muội cũng muốn đi theo Xung ca, nhưng nghĩ mình mang tiếng là yêu nữ trong Ma giáo, sự hiện diện của tiểu muội chỉ làm trở ngại cho Xung ca chứ chẳng được ích gì.

Vẻ mặt buồn thiu nàng ngập ngừng nói tiếp:

– Xung ca mà làm được chưởng môn Ngũ nhạc phái, tiếng tăm lẫy lừng thiên hạ thì khi đó giữa đôi ta hai ngả chính tà cùng cách biệt khó mà gần gũi nhau được.

Nghe Doanh Doanh nói mấy câu sau cùng bằng một giọng buồn thiu, Lệnh Hồ Xung không khỏi động lòng chàng dịu dàng hỏi:

– Ðến nay Doanh muội vẫn chưa tin được lòng tiểu huynh ư?

Doanh Doanh miễn cưỡng nở một nụ cười đáp:

– Dĩ nhiên tiểu muội tin lòng Xung ca lắm rồi…

Nàng ngừng lại một chút rồi cất giọng trầm trầm nói tiếp:

– Tiểu muội nghĩ rằng con người luyện võ công đến trình độ cao siêu, tiếng tăm lừng lẫy võ lâm, tính tình thường thay đổi mà chính họ cũng không hay biết, mặc dầu thái độ cùng hành vi của họ hoàn toàn khác trước. Ðông Phương thúc thúc đã đi vào con đường đó, tiểu muội đang lo gia phụ khó lòng tránh khỏi đi vào vết xe đổ, vì những người xung quanh không ngớt tán dương và đưa người lên địa vị thần thánh.

Lệnh Hồ Xung mỉm cười nói:

– Cái đó Doanh muội khỏi lo. Sở dĩ Ðông Phương Bất Bại thay đổi tính tình vì hắn đã luyện những kỳ công trong Quỳ Hoa bảo điển. Pho đó nay đã vò nát liệng đi rồi, dù lệnh tôn có muốn luyện tập cũng không được nữa thì việc gì mà người biến tính?

Doanh Doanh giải thích:

– Không phải tiểu muội nói riêng về võ công mà còn phân tích tính tình con người. Tỷ như Ðông Phương thúc thúc dù chẳng luyện Quỳ Hoa bảo điển thì từ khi lên ngôi giáo chủ Triều Dương thần giáo nắm quyền sát sinh trong tay, tự y trở nên ngông cuồng tự đại.

Lệnh Hồ Xung hiểu thâm ý của nàng sợ mình lên ngôi cao rồi cũng thay đổi thái độ, chàng liền cất giọng kiên quyết nói:

– Doanh muội! Ai thay đổi tính nết thì mặc ai. Riêng đối với tiểu huynh, Doanh Doanh bất tất phải lo về điểm này cho mệt trí. Trời đã phó cho tiểu huynh tính tình lãng mạn, rất ghét những kẻ làm oai, làm phước. Vạn nhất tiểu huynh có ngông cuồng tự đại thì đối với ai kia, tiểu huynh quyết chẳng bao giờ có lòng dạ nào khác với Doanh muội.

Doanh Doanh thở phào một cái đáp:

– Ðược như lời Xung ca thì tiểu muội lấy làm may lắm.

Lệnh Hồ Xung ngồi gần lại khẽ quàng tay ôm lấy Doanh Doanh nói:

– Nay tiểu huynh hãy tạm biệt Doanh muội. Doanh muội cứ ở lại đây chờ đợi. Sau khi cuộc đại hội Tung Sơn tiểu huynh sẽ đến kiếm Doanh muội ngay. Ðược tái hội rồi, đôi ta không rời xa nhau nữa.

Doanh Doanh cặp mắt sáng ngời, dường như nàng lộ vẻ vui mừng khẽ nói:

– Tiểu muội hy vọng Xung ca mọi việc đều được như ý, chóng về đây. Xung ca nên nhớ tiểu muội mong mỏi một ngày xem bằng ba thu.

Lệnh Hồ Xung gật đầu. Chàng khẽ hôn vào má nàng một cái.

Doanh Doanh mặt thẹn đỏ bừng khẽ đẩy chàng ra.

Lệnh Hồ Xung bật tràng cười ha hả, nói lời từ biệt lần nữa rồi nhảy tót lên ngựa đi ngay.

Lệnh Hồ Xung vừa về tới chân núi Hằng Sơn, bọn đệ tử canh gác dưới chân núi vừa thấy chàng lập tức báo tin lên núi.

Quần đệ tử phái Hằng Sơn lật đật xuống nghinh đón. Chỉ trong chốc lát quần hào ở biệt điện được tin cũng lũ lượt kéo xuống chào mừng.

Lệnh Hồ Xung cùng mọi người hàn huyên rồi hỏi đến tình hình gần đây thì Tổ Thiên Thu lên tiếng:

– Kính trình chưởng môn! Bọn nam đệ tử ở biệt điện ngày ngày luyện tập võ công, tuân giữ quy củ không ai dám đặt chân lên núi.

Lệnh Hồ Xung hớn hở nói:

– Quý vị giữ gìn như vậy thì hay lắm.

Nghi Hòa cười nói:

– Các vị không lên ngọn núi chính là đúng sự thật, còn việc các vị giữ đúng quy củ hay không thì đệ tử chưa dám chắc.

Lệnh Hồ Xung nghi ngờ hỏi:

– Sư muội đã thấy những chuyện gì xảy ra?

Nghi Hòa đáp:

– Bọn đệ tử trong am chính, suốt ngày đêm cũng nghe tiếng ồn ào ở Thông Nguyên cốc, chẳng lúc nào yên tĩnh, không hiểu họ làm gì?

Lệnh Hồ Xung cười khanh khách nói:

– Tưởng điều chi quái lạ, còn muốn giữ họ ngồi yên thì không được.

Lệnh Hồ Xung bấm ngón tay nhẩm tính thấy ngày rằm tháng ba, ngày mở cuộc đại hội trên núi Tung Sơn không còn xa mấy.

Chàng liền cất tiếng hỏi:

– Hôm tại hạ lên nhận chức chưởng môn phái Hằng Sơn, chưởng môn phái Tung Sơn đã phái Lâm Hậu cầm Ngũ nhạc lệnh kỳ hẹn chúng ta lên dự cuộc đại hội trên núi Tung Sơn vào ngày rằm tháng ba hẳn các vị còn nhớ?

Ðào Căn Tiên nói ngay:

– Có thế thật! Nhưng việc gì phải quan tâm tới điều đó? Nay chưởng môn cấp cho Ðào mỗ một cây cờ lệnh đến núi Tung Sơn kêu chưởng môn phái đó tới đây là xong.

Ðào Chi Tiên hỏi xen vào:

– Nếu hắn không chịu đến thì làm thế nào?

Ðào Căn Tiên hỏi lại:

– Theo ý ngươi thì sao?

Ðào Diệp Tiên lên tiếng:

– Cứ thế này là yên chuyện.

Hắn vừa nói vừa nắm tay kéo ra hai bên như kiểu kéo xác. ý hắn muốn nói: xé xác Tả Lãnh Thiền làm bốn mảnh.

Mọi người đều cười ồ. Lệnh Hồ Xung cũng cười nói:

– Họ đã ước hẹn chưởng môn các phái trong Ngũ Nhạc kiếm phái lên cả Tung Sơn. Nay ta thỉnh Tả chưởng môn tới đây, mình phải mời hắn ăn uống, như thế là may cho họ và thiệt cho mình. Huống chi nơi đây là cửa Phật, những cuộc náo nhiệt sát sinh không được tự do thì kém bề hứng thú. Bản tòa tưởng chúng ta kéo cả ngàn người lên núi Tung Sơn ăn uống cho thỏa thích và họ phải nhọc lòng tiếp đãi. Như thế có hay hơn không?

Quần hào ngồi ở Thông Nguyên Cốc chẳng khác gì tù giam lỏng nghe Lệnh Hồ Xung nói vậy đều vỗ tay hoan hô vang dội cả một góc trời.

Lệnh Hồ Xung cười nói:

– Ðến Tung Sơn rồi chúng ta cần ăn uống cho thật nhiều. Có thế họ mới chịu phục bản lãnh đồ đệ phái Hằng Sơn đều là những tay ăn to uống lớn.

Kế Vô Thi cười hỏi:

– Nếu vậy quần đệ tử phái Hằng Sơn sẽ biến thành bọn giá áo túi cơm thì làm thế nào?

Lệnh Hồ Xung cười đáp:

– Bọn mình ăn nhiều bao nhiêu càng làm xót dạ Tả Lãnh Thiền bấy nhiêu chứ sao?

Mọi người nghe Lệnh Hồ Xung nói vậy đều khoái chí, quyết định hôm sau lên đường.

Tối hôm ấy Lệnh Hồ Xung cùng ăn uống một bữa thỏa thích ở Thông Nguyên Cốc. Người nào cũng say túy lúy mới đi ngủ.

Sáng hôm sau quần hùng tỉnh dậy thì trời đã quá ngọ mà hành trang chưa kịp thu xếp chi hết, đành phải hoãn lại sáng mai mới thượng lộ…

Bọn nữ đệ tử đã chuẩn bị sẵn sàng không đi được ngay, ai nấy đều nóng ruột và có ý tức mình với bọn quần hào vì tham chén mà lỡ một ngày.

Sáng sớm hôm sau, Lệnh Hồ Xung cùng bọn nữ đệ tử phái Hằng Sơn và quần hào lên đường nhằm phía Tung Sơn tiến phát.

Một hôm đoàn người đi đến bờ sông Hoàng Hà thì trời vừa tối, phải kiếm một nơi để ngủ trọ.

Hôm sau, Lệnh Hồ Xung dậy thật sớm để lên đường, không ngờ, bốn bề im lặng như tờ, chưa ai dậy hết. Chàng thấy tình trạng sáng nay khác hẳn mấy bữa trước, quần đệ tử dậy sớm lắm, nên trong lòng không khỏi hoang mang.

Tối hôm qua chàng cũng uống rượu với quần hào, bây giờ có tình hình khác lạ, bất giác nghĩ thầm:

– Tối hôm qua, mình vui chén quá say, không hiểu bọn nữ đệ tử có bị kẻ thù ám hại không? Mọi ngày họ dậy sớm mà sao sáng nay chưa thấy động tĩnh gì? Nếu xảy chuyện bất trắc thì ta mang tội nhiều nhất vì không trông coi cho họ được an toàn.

Nghĩ tới đây chàng xao xuyến vô cùng, vội với lấy cái áo khoác dài vào mình rồi lật đật chạy ra ngoài phòng cất tiếng gọi:

– Nghi Lâm, Nghi Thanh sư muội! các vị đã dậy chưa?

Nghi Lâm ở trong phòng vội dạ một tiếng rồi chạy ra hỏi:

– Sư ca chưởng môn! Có chi vậy? Bọn tiểu muội dậy cả rồi.

Lệnh Hồ Xung nghe Nghi Lâm nói vậy đã khoan tâm được một chút.

Chàng hỏi tiếp:

– Ðêm qua các vị đều bình yên cả chứ?

Nghi Lâm đáp:

– Bọn tiểu muội đều bình yên, không có chuyện gì xảy ra cả…

Nghi Thanh cũng chạy ra cười hỏi:

– Chưởng môn sư ca! Những ông bạn quý của đại sư ca không hiểu ăn uống say sưa đến thế nào mà bây giờ quý vị chưa ai dậy cả!

Lệnh Hồ Xung ngửng đầu trông chiều trời thì đã vào khoảng cuối giờ thìn sang đầu giờ tỵ. Chàng lại hoang mang hỏi:

– Sao đến bây giờ bọn họ chưa một ai dậy thì thật là kỳ.

Nghi Lâm dường như không lấy thế làm lo. Nàng mỉm cười đáp:

– Tiểu muội chưa thấy vị nào dậy cả, chắc các vị còn mơ màng giấc điệp, không chừng quá ngọ các vị mới dậy như các bữa trước cũng không biết chừng.

Nàng nói mấy câu này vẻ mặt rất thản nhiên. Trái lại Lệnh Hồ Xung nghe nói trong lòng hồi hộp vô cùng! Chàng tự hỏi:

– Chẳng lẽ hơn ngàn người say sưa hết? Huống chi trong bọn này có mấy chục người không uống một giọt rượu thì làm sao lại ngủ đến bây giờ chưa dậy? Hỏng bét! Trong vụ này tất có điều lắt léo mất rồi.

Chàng hoảng hốt chạy vào trong ngôi nhà từ đường lớn là nơi mà quần hào tụ tập và ngủ tại đó.

Lệnh Hồ Xung thấy cửa đóng, chàng giơ tay lên cửa, trong nhà vẫn không có tiếng người đáp lại.

Lệnh Hồ Xung liền quanh ra phía sau, vượt qua tường mà vào nhà thì chẳng thấy bóng một ai. Chàng ngó quanh trong nhà một lượt bỗng nhìn thấy một tờ giấy đặt trên bàn.

Lòng chàng run lên, bước vội tới trước bàn cầm tờ giấy lên đọc:

“Lệnh Hồ công tử! Bọn thuộc hạ vừa nhận được Hắc Mộc lệnh bài của Triêu Dương thần giáo đưa đến. Nhậm giáo chủ ra nghiêm lệnh cho bọn thuộc hạ phải hỏa tốc trở về Hắc Mộc Nhai, đi suốt ngày đêm, không được chậm trễ. Ðồng thời theo lệnh giáo chủ, bọn thuộc hạ không được nói cho công tử biết. Vậy bọn thuộc hạ tạm thời từ biệt. Sau này sẽ có ngày tái hội. Trong lúc vội vàng thơ chẳng hết lời. Mong công tử lượng thứ!”

Cuối thơ thự danh: “Kế Vô Thi, Tổ Thiên Thu, Lão Ðầu Tử và hết thảy anh em đồng bái”.

Lệnh Hồ Xung đọc xong lá thư để lại, tuy trong dạ bâng khuâng vì bọn họ bỏ đi một cách đột ngột, nhưng trái lại chàng yên tâm rất nhiều. Vì lúc trước chàng yên trí đã xảy chuyện bất trắc, rất có thể máu chảy, thây phơi và cả ngàn người bị chết thảm rồi.

Bây giờ chàng biết rõ bọn họ được Nhậm Ngã Hành triệu về thì trong lòng rất nhẹ nhõm.

Song chàng lại tự hỏi:

– Vì lẽ gì Nhậm giáo chủ phải dùng Hắc mộc lệnh bài để gọi họ tức tốc trở về? Sao giáo chủ lại không cho ta hay? Phải chăng lão có điều bất mãn với ta? à phải rồi! Lão yêu cầu ta gia nhập Triêu Dương thần giáo mà ta không chịu. Bữa trước trong điện, bọn thuộc hạ của lão đang làm lễ bái kiến và kể tội Ðông Phương Bất Bại, ta vô ý bật lên tiếng cười. Chắc họ cho là ta khinh thường họ mới nổi lên tràng cười chế diễu, rồi bọn họ đều tức giận ta. Thực ra đó là một điều ta đã đắc tội Nhậm giáo chủ.

Rồi chàng tự nhủ:

– Trong bọn Lão Ðầu Tử nhiều người đã phải uống Tam thi não thần đan, hễ thấy Hắc mộc lệnh bài đưa đến là họ kinh hồn táng đởm, không dám trái lệnh, nên đang đêm họ cũng lật đật lên đường đi ngay. Ðiều đó không có chi đáng trách. Nhưng Doanh Doanh mà biết việc này, nàng tất oán hận phụ thân vô cùng vì nàng cho là lão rút người về làm bớt lực lượng của ta lên núi Tung Sơn. Nhưng ta thì cái đó không quan hệ mấy, ta chỉ mong giữa nàng và phụ thân đừng xảy ra chuyện gì xích mích là hay hơn hết.

Lúc này bọn Nghi Hòa, Nghi Thanh, Nghi Lâm và nhiều người đã nhẩy ùa vào trong nhà từ đường.

Họ nghe tin quần hào đột nhiên im lặng bỏ đi thì không khỏi ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau.

Chỉ có Nghi Hòa là người thứ nhất không ưa quần hào vì họ hay làm huyên náo, y thấy quần hào đi khỏi thì lộ vẻ vui mừng nói:

– Những ông tướng bỏ đi càng hay. Các ông mà còn ở phái Hằng Sơn, ngày đêm ăn uống cùng quấy phá loạn xạ ngầu khiến cho người ta mất hết sự yên tĩnh là phải lo nghĩ về họ luôn luôn, nếu họ có dã tâm làm càn.

Nghi Thanh vẫn lộ vẻ băn khoăn nói:

– Nhậm giáo chủ triệu tập bọn họ về một cách đột ngột và nhất lạo vào lúc cùng đi lên núi Tung Sơn thì tất có dụng ý gì?

Nghi Thanh chợt nghĩ ra điều gì, nàng nói tiếp:

– Nay vì lựa chọn chưởng môn cho Ngũ Nhạc phái mà bọn ta lên núi Tung Sơn. Vì chưởng môn sau này tất nhiên phải ra mặt đối nghịch với ma giáo. Nếu để bọn môn đồ của họ tham dự vào công cuộc tuyển lựa chưởng môn chính phái thì còn nghĩa lý gì?

Trịnh Ngạc bỗng xen vào:

– Nghi Thanh sư tỷ nói vậy là phải lắm! Bọn họ đi khỏi thật hay vô cùng! Nếu đại sư ca của chúng ta được lựa chọn làm chưởng môn Ngũ nhạc phái mà có mặt bọn Ma giáo thì nhất định phái Tung Sơn viên vào lẽ đó mà phản kháng.

Lệnh Hồ Xung mỉm cười, nghĩ thầm trong bụng:

– Các cô này không muốn cho bọn quần hào thô lỗ đứng ngang hàng với các cô nên trong lòng rất lấy làm khó chịu. Có điều các cô nể mặt ta nên không dám nói mà thôi. Nay bọn quần hào tự ý bỏ đi khác nào nhổ được cái đinh trước mắt, nên các cô lấy làm khoan khoái lắm là phải.

Lệnh Hồ Xung tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng chàng không nói ra miệng.

Bất thình lình từ trong gian phòng ở dẫy nhà mé tây có tiếng ú ớ. Tiếp theo là những tiếng đập thình thình vang lên.

Nghi Hòa lên tiếng quát hỏi:

– Ai làm gì vậy?

Y hỏi đến hai ba câu vẫn không thấy tiếng người đáp lại mà tiếng đập vẫn nhộn lên.

Nghi Hòa liền chạy tới cửa phòng căn nhà này. Thấy cửa phòng vẫn đóng chặt, y liền đạp mạnh vào cánh cửa đánh binh một cái, thì ra cánh cửa chỉ khép hờ, vừa đẩy bung ra.

Nghi Hòa ngó đầu vào trong phòng thì thấy cảnh tượng rất kỳ dị. Năm sáu người đàn ông nằm chồng lên nhau ở trên giường.

Nghi Hòa nhìn kỹ lại bọn này chính là Ðào cốc lục tiên.

Y vừa kinh hãi vừa buồn cười cất tiếng gọi:

– Ðại sư ca! Ðại sư ca mau mau xuống đây mà coi!

Lệnh Hồ Xung lật đật chạy tới nơi đứng sau lưng Nghi Hòa. Chàng nhìn vào không khỏi giật mình.

Lệnh Hồ Xung ngẩn người ra một lúc rồi tiến vào phòng.

Trước hết chàng ôm Ðào Căn Tiên đặt xuống hỏi:

– Các vị làm trò gì thế này?

Nhưng Ðào Căn Tiên chỉ ú ớ nói không ra tiếng.

Lệnh Hồ Xung nhìn vào miệng hắn thì thấy trong miệng bị nhét giẻ thật chặt. Chàng liền móc giẻ ra.

Bây giờ Ðào Căn Tiên không bị cắt họng nữa, liền ngoác miệng ra thóa mạ:

– Con bà nó! Mồ mả thập bát đại tổ tôn nhà nó không được yên lành. Nó động mồ động mả mới chơi ta vố này. Con cháu mười đời nhà mi phải tội chết đâm, chết chém, sinh đứa nào chết đứa ấy…

Lệnh Hồ Xung không nín được phải bật cười ngắt lời:

– Ô hay! Ðào Căn Tiên đại ca! Tại hạ có điều chi đắc tội với đại ca đâu?

Ðào Căn Tiên lại văng tục:

– Tổ mẹ nó! Ðào mỗ thóa mạ công tử làm chi? Lão gia chỉ thóa mạ những quân khốn kiếp giở thói đê hèn. Lão gia mà còn gặp nó quyết xé xác ra 4 mảnh, 8 mảnh, 16 mảnh… rồi thành trăm mảnh.

Lệnh Hồ Xung lại hỏi:

– Vậy chứ Ðào Căn Tiên đại ca thóa mạ ai thế?

Ðào Căn Tiên đáp:

– Nó là quân đốn mạt. Lão gia đang cùng mọi người uống rượu vì sơ ý mà tên chó chết đó đến tập kích. Rồi bị nó điểm huyệt một cách đột ngột. Chúng còn quăng lão gia chồng chất lên nhau như một đống củi. Tổ Thiên Thu, Lão Ðầu Tử là những quân vô hại. Tổ tôn mười chín đời nhà chúng nó đều là phường hèn hạ…

Bây giờ Lệnh Hồ Xung mới hiểu bọn Ðào cốc lục tiên không phải là môn đồ Ma giáo, nên quần hào đã kiềm chế họ rồi để lại đây chứ không đưa về Hắc Mộc Nhai. Lệnh Hồ Xung lại cất người thứ hai là Ðào Hoa Tiên bỏ xuống, móc giẻ trong mồm ra. Chàng vừa móc được một nửa hắn đã líu lô lên giọng.

Lúc rút hết giẻ ra rồi, Ðào Hoa Tiên nói:

– Ðại ca! Ðại ca nói thế không đúng! Xé chúng làm bốn mảnh, tám mảnh rồi cứ thế mà gấp đôi thì sao lại thành trăm ngàn mảnh được?

Ðào Căn Tiên nói:

– Ta thích xé hắn làm trăm mảnh cũng được chứ cần gì phải gấp đôi lên mãi. Ðào Hoa Tiên nói:

– Sao lại không gấp đôi? Như thế thì còn nghĩa lý gì?

Huyệt đạo hai người này còn chưa giải khai, mới có cái miệng là tự do là cãi nhau liền.

Lệnh Hồ Xung cười nói:

– Hai vị đừng cãi nhau nữa. Câu chuyện đêm qua thế nào?

Ðào Căn Tiên nói:

– Ta biết thế nào được? Bọn ta đang uống rượu vui thích thì đột nhiên sau vai tê chồn. Thế là sáu anh em bị sáu con rùa điểm huyệt có lý đâu chúng lại đùa thế được?

Ðào Hoa Tiên hỏi:

– Bọn con rùa nào? Chúng ta đi bắt họ đem về để đánh nhau đến người sống thì ta chết.

Ðào Căn Tiên hỏi:

– Ta sống người chết thế là nghĩa làm sao? Chúng ta không liều mạng với Lệnh Hồ công tử. Ngươi lại không liều mạng với t? Như vậy phải nói đánh liều mạng cho nó chết ta sống mới phải chứ!

Lệnh Hồ Xung cười nói:

– Bây giờ việc khẩn yếu là phải giải khai huyệt đạo cho các vị đã.

Rồi chàng giải khai huyệt đạo cho Ðào Hoa Tiên.

Ðoạn chàng chạy ra ngoài phòng để không phải nghe sáu anh em lão cãi nhau ỏm tỏi vì những chuyện không đâu.

Trịnh Ngạc cười hỏi:

– Ðại sư ca sáu anh em họ làm gì vậy?

Tần Quyên xen vào:

– Bọn họ là những La hán chồng lên nhau.

Chẳng ngờ Ðào Căn Tiên và Ðào Hoa Tiên võ công rất cao cường, tai nghe rất minh mẫn. Tần Quyên nói rất khẽ mà Ðào Hoa Tiên đã cất tiếng thóa mạ:

– Tiểu ni cô! Nói nhăng gì thế? Sao dám bảo bọn ta là La hán chồng.

Tần Quyên cười nói:

– Tiểu muội không phải là tiểu ni cô.

Ðào Hoa Tiên nói:

– Cô ở cùng bọn tiểu ni cô thì cũng là tiểu ni.

Tần Quyên nói:

– Lệnh Hồ chưởng môn cũng ở với bọn tiểu muội, y có là tiểu ni cô không?

Ðào Căn Tiên nói:

– Ðúng rồi! Y cũng là tiểu ni cô.

Trịnh Ngạc cười hỏi:

– Thế thì các vị cùng ở với bọn tiểu ni cũng là tiểu ni cô cả rồi ư?

Ðào Căn Tiên và Ðào Hoa Tiên cứng họng không trả lời được quay ra oán hận nhau. Người nọ bảo người kia chẳng ra gì để biến thành tiểu ni cả lũ.

Lệnh Hồ Xung cùng bọn Nghi Hòa ở ngoài phòng chờ đã khá lâu mà thủy chung vẫn không thấy bọn Ðào cốc lục tiên ra.

Lệnh Hồ Xung chạy lại đẩy cửa tiến vào thì thấy Ðào Hoa Tiên cười hì hì chạy lui chạy tới mà chẳng giải khai huyệt đạo cho mấy người kia.

Lệnh Hồ Xung cười ha hả đưa tay giải khai huyệt đạo cho rồi vội vã rút lui ra khỏi phòng.

Bỗng nghe những tiếng “binh binh”, “lách cách” trong phòng nổi lên rất nhộn nhịp.

Chọn tập
Bình luận
× sticky