Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 126 – Tiên Hà Lĩnh chạm trán tà ma

Tác giả: Kim Dung
Chọn tập

Hướng Vân Thiên thuyết một hồi bằng những lời vừa hợp lý vừa ra chiều uy hiếp, vừa lấy danh lợi

nhử Lệnh Hồ Xung, tựa hồ bức bách chàng nhất định phải gia nhập Triều Dương thần giáo.

Lệnh Hồ Xung nghe y nói lập tức bầu nhiệt huyết trong ngực trào lên, chàng cất tiếng dõng dạc đáp:

– Thưa giáo chủ cùng đại ca! Tại hạ vô tình học được “Thần công đạp pháp” của giáo chủ, nếu môn công phu này từ đây sắp tới không có cách nào quên đi được thì tại hạ còn sống ngày nào cũng nhất quyết không đem ra sử dụng với người ngoài. Phái Hoa Sơn đã sáng lập ra mấy trăm năm nay đương nhiên nó có quyền tồn tại, vị tất người khác chỉ một cái cất tay là hủy diệt được. Còn tính mạng của tại hạ thì tự mình đã coi nhẹ từ lâu. Người ta thường nói: “Tử sinh hữu mạng”. Tại hạ cũng liều nhắm mắt đưa chân rồi đến đâu thì đến. Bữa nay tại hạ nói đến đây là dứt lời. Mong rằng sau nầy chúng ta sẽ có ngày tái ngộ.

Dứt lời, Lệnh Hồ Xung đứng dậy nhìn hai người chắp tay thi lễ rồi trở gót đi luôn.

Hướng Vân Thiên muốn nói thêm nhưng Lệnh Hồ Xung đi đã xa rồi.

Ra khỏi Mai Trang, Lệnh Hồ Xung thở phào một cái. Ngọn gió trong buổi sơ thu thổi mát rười rượi khiến chàng thoải mái tâm hồn. Chàng ngửng đầu trông mảnh trăng lưỡi liềm tựa hồ treo chênh chếch trên đầu cành liễu.

Xa xa làn nước hồ gợn bóng trăng soi có ánh phù vân lăn ngược. Phong cảnh Giang Nam sơn thủy thanh u, so với cảnh núi non hiểm trở trên Hoa Sơn thật khác nhau xa.

Lệnh Hồ Xung đi tới bờ hồ đứng ngẩn người một lúc, nghĩ thầm trong bụng:

– Ðại sự của Nhậm giáo chủ hiện thời là phải thanh toán ngay món nợ Ðông Phương Bất Bại để đoạt lại ngôi giáo chủ, chắc lão chưa rảnh đi tìm phái Hoa Sơn để trả oán. Nhưng nếu sư phụ, sư nương cùng bọn sư đệ, sư muội mà chạm trán lão thì khó lòng tránh khỏi độc thủ. Ta cần phải chạy về báo cáo để các vị biết mà đề phòng.

Ðoạn chàng lại nghĩ tới sư phụ đã gửi thư đi khắp võ lâm tuyên bố việc trục xuất mình ra khỏi sư môn thì lòng chàng không khỏi se lại. Nhưng sư phụ sư nương đối với chàng như là cha mẹ ruột đối với con, chàng chỉ thấy trong lòng bứt rứt chứ tuyệt không oán hận. Chàng lại tự nhủ:

– Ta mà đem việc Nhậm giáo chủ bức bách ta gia nhập Ma giáo bẩm lại cho sư phụ sư nương hay, chắc các người sẽ hiểu rõ đầu đuôi không phải là ta cố ý kết giao với bọn Ma giáo, rồi thu hồi lệnh trục xuất cũng chưa biết chừng. Dù ta có phải bị phạt quay mặt vào vách ba năm để sám hối cũng là may.

Nghĩ tới hy vọng lại được trở về sư môn, chàng phấn khởi tâm thần, bụng bảo dạ:

– Tiêu cục của Lâm sư đệ tên gọi Phước Oai Tiêu Cục. Phủ Hàng Châu là một thị trấn lớn, tất có phân cục. Sáng mai ta thử đi nghe ngóng xem có được tin tức gì không.

Lệnh Hồ Xung trở về khách điếm, vượt tường nhảy vào mà trong điếm chẳng một ai hay. Chàng lên giường nằm ngủ giữa lúc bốn mặt gà gáy dồn dập,phương Ðông đã tang tảng sáng.

Lệnh Hồ Xung ngủ cho tới giờ ngọ mới đẫy giấc.

Chàng nghĩ bụng:

– Trước khi gặp sư phụ, sư nương không nên để lộ bản tướng. Huống chi Doanh Doanh đã sai bọn Tổ Thiên Thu phao ngôn trên giang hồ là muốn giết mình. Thế thì mình càng cần cải trang để tránh mọi sự rắc rối. Nhưng không biết mình nên giả trang làm hạng người nào bây giờ?

Lệnh Hồ Xung vừa ngẫm nghĩ vừa bước ra khỏi phòng. Ra tới giữa sân con chàng, đột nhiên nghe đánh bộp một tiếng. Rồi một chậu nước đổ vào người chàng. Lúc này thân thủ chàng mau lẹ phi thường, lập tức chàng lộn người đi tránh khỏi. Chậu nước đổ xuống quảng không.

Chàng thấy một viên quan võ trong tay đang cầm chiếc chậu rửa mặt, nhìn chàng ra chiều tức giận, lớn tiếng hỏi:

– Ngươi không có mắt hay sao mà không nhìn thấy lão gia đang bưng chậu nước.

Lệnh Hồ Xung cũng nỗ cơn tức giận, tự nghĩ:

– Trong thiên hạ sao lại có hạng người ngang ngược thế này?

Nhưng chàng không nói gì, nhìn kỹ lại thấy võ quan này trạc ngoài tứ tuần, tướng mạo rất oai nghiêm. Sắc phục tựa hồ vào hàng hiệu úy. Lưng cài yêu đao. Hắn đứng phưỡn ngực ra. Hiển nhiên là con người thường làm oai làm phước với thiên hạ đã quen.

Quan võ kia lại quát hỏi:

– Ngươi còn ngó gì vậy? Không nhận ra lão gia chăng?

Lệnh Hồ Xung chợt động tâm linh nghĩ thầm:

– Giả trang làm một quân nhân thế mà thú! Ta cải trang rồi oai vệ qua lại giang hồ. Bạn hữu võ lâm chẳng ai muốn nhìn tới.

Chàng còn đang ngẫm nghĩ thì quan võ lại quát hỏi:

– Cười cái gì! Con mẹ nó! Có gì đáng cười đâu?

Nguyên Lệnh Hồ Xung trong lòng nghĩ tới chỗ đắc ý, bất giác trên môi lộ nụ cười.

Chàng để mặt tên quan võ càu nhàu đi thẳng vào trước quầy trả tiền ăn tiền phòng, đồng thời khẽ hỏi chủ quán:

– Vị quan võ kia là ai?

Chủ quán mặt buồn rười rượi đáp:

– Nào ai biết hắn làm chức gì? Hắn tự xưng ở thành Bắc Kinh tới đây. Mới trọ một đêm mà tên điếm tiểu nhị đã bị hắn tát cho ba cái nảy đom đóm mắt. hắn ăn nhiều uống lắm , đòi hỏi không biết bao nhiêu thứ mà chưa hiểu trả tiền cơm phòng ra sao.

Lệnh Hồ Xung gật đầu đi sang một quán trà gần đó gọi pha cho mình một bình trà, ngồi thủng thẳng uống.

Sau chừng nữa giờ, bỗng nghe tiếng vó ngựa dồn dập. Quan võ kia cưỡi con ngựa màu hồng thẫm từ trong khách điếm đi ra. Hắn vung roi ngựa cho bật lên tiếng lách cách. Miệng quát tháo om sòm.

– Tránh ra! Tránh ra! Mẹ kiếp! Còn không tránh cho mau!

Mấy người đi đường tránh chậm một chút liền bị viên quan võ vung roi quất lấy quất để. Những người bị vụt trúng đau quá kêu oai oái không ngớt.

Lệnh Hồ Xung trả tiền trà nước rồi liền đúng dậy theo sau ngựa võ quan.

Võ quan ra cửa Tây, nhắm đường lớn về nẻo tây Nam mà tiến, đi chừng được vài dặm, người đi đường dần dần thưa thớt.

Lệnh Hồ Xung tăng gia cước bộ đi thật lẹ vượt lên trước ngựa. Chàng giơ tay phải ra. Con ngựa giật mình kinh hải. Nó hí một tiếng dài rồi đua hai vó trước lên không đứng thẳng như người khiến cho võ quan suýt té nhào. May ở chỗ hắn cưỡi ngựa rất thạo kìm được dây cương. Người hắn nhảy chồm lên một cái rồi ngồi vững lại ngay.

Lệnh Hồ Xung lớn tiếng quát:

– Con bà nó! Ði đường không có mắt hay sao? Suýt nữa để con súc sinh này đá chết lão gia thì sao?

Chàng im tiếng cũng đủ khiến cho võ quan tức giận lắm rồi, huống chi chàng lại lớn tiếng thóa mạ thì hắn còn chịu sao được?

Hắn chờ cho ngựa hạ hai chân trước xuống rồi quất roi vào đầu Lệnh Hồ Xung đánh véo một cái.

Lệnh Hồ Xung thấy ở giữa đường cái không tiện hành động liền la làng:

– Trời ơi! lại còn đánh người ta nữa ư?

Chàng giả vờ loạng choạng rẽ vào đường nhỏ chạy trốn.

Võ quan khi nào chịu bỏ qua , hắn nhảy vèo xuống ngựa, lật đật buộc ngựa vào gốc cây rồi rượt theo Lệnh Hồ Xung.

Lệnh Hồ Xung vừa chạy vừa la:

– Trời ơi! ối làng nước ơi!…

Rồi chuồn vào rừng cây.

Võ quan vừa thóa mạ vừa rượt theo.

Ðột nhiên dưới nách bị tê chồn, hắn ngã huỵch xuống đất.

Lệnh Hồ Xung đạp chân trái lên người hắn, cười nói:

– Con bà nó! Bản lãnh hèn kém thế này thì hành quân xuất trận thế nào được?

Chàng thò tay vào trong bọc võ quan móc ra một phong thơ có kiêm dấu “Binh Bộ Thượng Thư Ðại Ðường Chính Ân”. Ngoài dấu son đỏ chói còn viết thêm hai chữ lớn “Cáo Thân”. (Dấu hiệu ghi vào văn thư bổ nhiệm quan chức).

Chàng mở thơ ra coi thì bên trong có một tấm giấy dày. Chính là một bản ủy nhiệm lệnh của quan binh bộ thượng thư thăng quan cho Ngô Thiên Ðức ở phủ Thương Châu, tỉnh Hà Bắc lên chức Tham Tướng tại phủ Thần Châu tỉnh Phúc Kiến, và phải lên đường đến nhiệm sở mới ngay.

Lệnh Hồ Xung cười hỏi:

– Té ra ngài là Tham Tướng đại nhân. Có phải đại danh ngài là Ngô Thiên Ðức không?

Võ quan bị chàng đạp lên ngực không nhúc nhích được phẫn nộ vô cùng! Mặt hắn tím bầm, hắn quát hỏi:

– Mau mau buông ta dậy. Mi… mi… lớn mật làm càn xúc phạm đến mệnh quan triều đình… không biết sợ vương pháp ư?

Tuy miệng hắn quát tháo om sòm song cũng tự biết mình chịu nước lép rồi.

Lệnh Hồ Xung cười đáp:

– Lão gia túng tiền, muốn mượn quần áo của ngươi đem đi cầm xài đỡ.

Chàng xoay tay vỗ vào đỉnh đầu võ quan hắn liền ngất đi.

Lệnh Hồ Xung lột quần áo hắn ra thật lẹ. Chàng nghĩ bụng:

– Thằng cha này thật là khả ố. Cho hắn một bài học để hắn biết thân cũng đáng.

Ðoạn chàng trút bỏ hết quần áo lót để toàn thân hắn trần truồng như nhộng.

Chàng lại nhấc cái bọc của võ quan thấy nặng trịch liền mở ra coi thì thấy bên trong có mấy trăm lạng bạc và ba thoi vàng mười. Chàng lẩm bẩm:

– Ðây là tiền hắn hút máu hút mủ của nhân dân. Chẳng biết nguyên chủ của nó ở u mà trả. Thôi thì để cho tham tướng đại nhân là ta đây thu lấy mua rượu uống.

Chàng đắc ý bật lên tràng cười khanh khách. Rồi cỡi quần áo ra lấy quân phục, dầy ủng, yêu đao của tham tướng mặc vào mình, bỏ tiền bạc vào bọc đem đi. Còn quần áo của mình thì chàng xé ra từng mảnh để trói dặt cánh khuỷu tham tướng lại và lấy bùn nhét vào miệng hắn.

Lệnh Hồ Xung an bài Ngô Thiên Ðức rồi trở ra đường lớn mở ngựa nhảy lên cưỡi. Chàng vung roi miệng quát tháo:

– Tránh ra! Tránh ra! Mở đường cho quan lớn đi! Chúng bây đi đường không có mắt hay sao?

Chàng nổi lên tràng cười khoái trá ruổi ngựa cho chạy về phía Nam.

Tối hôm ấy chàng vào ngủ trọ trong thành Dư Hàng. Chủ quán cùng tiểu nhị luôn miệng một điều quan gia, hai điều quan gia, hầu hạ rất chu đáo.

Sáng sớm hôm sau, Lệnh Hồ Xung gọi chủ quán hỏi thăm đường đi Phúc Kiến rồi thưởng cho chúng một lạng bạc ngoài tiền trọ. Chủ quán cùng điếm tiểu nhị cung kính đưa chân chàng ra khỏi điếm.

Lệnh Hồ Xung nghĩ bụng:

– Phúc cho các ngươi gặp ta đây là tham tướng giả hiệu được tử tế thế này. Bằng gặp tham tướng Ngô Thiên Ðức thật đến ngủ trọ thì còn khổ với hắn.

Lệnh Hồ Xung nhắm hướng Nam mà tiến cho tới phủ Kim Hoa. – đây nhân dân nói khẩu âm phương Nam, khác hẳn tiếng Trung Châu nên rất khó nghe. May ở chỗ họ thấy chàng là quan quân nên uốn lưỡi cong lên để nói tiếng Quan Thoại, nên chàng nghe cũng hiểu.

Trong đời chàng chưa bao giờ có nhiều tiền như bữa nay, chàng tha hồ mà ăn uống rượu ngon cùng cao lương mỹ vị cho thích khẩu.

Những luồng chân khí dị chủng trong các kinh mạch không khu trục hẳn ra ngoài được, thỉnh thoảng lại trào vào huyệt dan điền khiến chàng đầu nhức mắt hoa, lợm giọng buồn nôn. Chàng lại phải theo phương pháp của Nhậm Ngã Hành khắc trên tấm thiết bảng, dồn chân khí ra khỏi huyệt Ðan điền thì tinh thần trở lại thoải mái vô cùng dễ chịu!

Ngày Lệnh Hồ Xung rời khỏi Mai Trang, chàng đã từng nói với Hướng Vân Thiên là vô tình học được “Thần Công Ðại Pháp” của Giáo Chủ. Nếu “Thần Công Ðại Pháp”đó sau này không có cách nào quên đi được thì chàng còn sống ngày nào cũng quyết không đem ra sử dụng với người ngoài.

Câu đó nói ra thì dễ, nhưng thực hành thì khó. Lúc này trong người chàng bị bảy tám luồng chân khí dị chủng xung kích nhau làm cho khí huyết nhộn nhạo, khó chịu vô cùng. Chàng đành phải theo phương pháp tán công của Nhậm Ngã Hành, dồn chân khí từ huyệt Ðan điền ra kỳ kinh bát mạch. May ở chỗ chàng chỉ sử dụng đại pháp trong người mình chứ không phải đối phó với người ngoài. Như thế không phải là chàng đã nuốt lời.

Lệnh Hồ Xung đi tới giờ Ngọ thì thấy phía trước có ba hán tử cũng đi về hướng Nam. Cước trình bọn này mau lẹ hiển nhiên là người trong võ lâm.

Lệnh Hồ Xung không muốn sinh sự rắc rối, liền cất tiếng gọi:

– Này ba vị! Xin nhường lối cho tại hạ!

Rồi chàng giục ngựa từ từ tiến lên.

Ba người quay đầu nhìn lại thấy là một võ quan, chức vị không phải thấp kém.

Hiện thời bọn quan quân thường hoành hành càn rỡ ở dân gian, ba hán tử thấy chàng ăn nói khiêm nhường thật là hiếm có, liền lập tức đúng tránh sang bên đường.

Lệnh Hồ Xung ngồi trên mình ngựa chắp tay nói:

– Tại hạ xin lỗi ba vị.

Ba người kia cũng chắp tay đáp lễ nói:

– Quan gia dạy quá lời!

Lệnh Hồ Xung cưỡi ngựa lúc lướt qua bên mình ba người liền liếc mắt nhìn thì thấy trong bọn này có một lão già tuổi ngoài năm mươi, cặp lông mày xếch ngược, cặp môi cũng cong lên. Còn hai người nữa đều là thanh niên cỡ ngoài hai chục tuổi. Trong hai thanh niên có một người tướng mạo rất xinh đẹp.

Cả hai thanh niên đều lưng cài đơn đao, còn lão già thì không mang binh khí chi hết.

Trên bước giang hồ thiếu gì người võ lâm, nên chàng cũng không để ý.

Chàng tiếp tục đi chừng hơn hai chục dặm nữa thì tới một phạn điếm. Chàng liền vào nghĩ chân ăn uống. Chàng kêu chủ quán mổ một con gà lớn và lấy hai cân rượu. Trong khi chờ đợi nấu thịt gà và thổi cơm, chàng ngồi đủng đỉnh rót rượu uống.

Chủ quán vừa vặt lông gà sạch sẽ xong, chưa kịp nấu nướng thì ba người kia cũng tới nơi. Họ nhìn Lệnh Hồ Xung gật đầu chào rồi ngồi xuống ghế.

Lão già ngó thấy con gà nhẵn nhụi liền nói:

– Chủ quán! Làm cho bọn ta hai con gà và nếu có thịt bò thì lấy cho hai mâm.

Lão nói khẩu âm người Trung Châu.

Chủ quán đáp:

– Trời ơi! Thế này thì khó quá! Hiện giờ trong tệ quán chỉ có một con gà mà quan gia đây đã lấy rồi. Thịt bò cũng không có. Tiểu nhân nấu hai cạn thịt heo khô có được không?

Lão kia chau mày đáp:

– Bọn ta cử ăn thịt heo. Thôi được! Có hột gà lấy ra một mâm cũng xong.

Chủ quán đáp:

– Hột gà cũng vừa sạch rồi mới thật là phiền.

Lệnh Hồ Xung nghĩ bụng:

– Bọn này cử ăn thịt heo là người trong giáo phái Thanh Chân.

Chàng liền nói:

– Huynh đài đã nói vậy thì tại hạ nhường con gà lại cho các vị. Tại hạ ăn thịt heo khô cũng được.

Lão già cười nói:

– Quan gia thật là người đại lượng, nhưng bọn tại hạ đâu dám thế?

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Cái đó có làm quái gì? Chúng ta đều quê quán ở phương Bắc cả nên nhường nhịn nhau một chút là sự thường.

Ba người kia liền chắp tay ngỏ lời cảm ơn rồi rót rượu uống.

Con gà lớn bỏ vào chảo quay, chẳng mấy chốc mùi thơm đưa lên sực nức.

Bên ngoài cửa có tiếng lọc cọc vang lên. Mấy cỗ xe đang đẩy tới. Năm tên cước phu trần trùng trục đi tới trước quán. Trên xe toàn bao muối có vẻ rất nặng. Năm hán tử mồ hôi nhễ nhại ngồi xuống trước cái bàn hóng mát, tay cầm nón lá quạt lấy quạt để.

Một tên hán tử nói:

– Thơm quá! Chủ quán! Có gà phải không? Lấy cho hai con thật béo.

Chủ quán cười đáp:

– Nếu biết bữa nay đông khách thế này thì hôm trước mua thêm mấy con gà nữa. Xin lỗi các bạn.

Trong quán chỉ có một con gà, quan gia đây lấy rồi, nhưng người có lòng tốt nhường lại cho ba vị khách

quan này.

Hán tử kia dưa mục quan ngó Lệnh Hồ Xung rồi trừng mắt nhìn lão già và hai thanh niên nói:

– Chết đến gáy rồi còn đòi ăn thịt gà nữa ư? Sao không chạy cho thoát thân?

Hai thanh niên nghe hán tử nói vậy nổi giận đùng đùng, cầm đao đứng phắt dậy. Gã to béo quát hỏi:

– Ngươi nói gì thối thế?

Một tên cước phu thấp lủn thủn mà thù lù cười gằn hỏi lại:

– Bọn ngươi là quân chó má trong Ma Giáo, lén lút tới đây làm gì?

Lão già đưa mắt cho hai thanh niên rồi hắng giọng một tiếng, trầm giọng nói:

– Chúng ta cùng là bạn đi dường, sao lại cùng bọn lão phu…

Lão chưa dứt lời đột nhiên bóng người thấp thoáng rồi chát chát hai tiếng. Hai gã cước phu đều bị trúng chưởng vào lưng. Lập tức hai gã mềm nhũn người ra.

Lệnh Hồ Xung giật mình kinh hãi. Nguyên về môn quyền cước chàng rất tầm thường nên lão già kia dùng thủ pháp gì mà mau lẹ hiểm độc đến thế chàng cũng không nhìn ra.

Bỗng nghe một tiếng quát lớn:

– Úi chà!

Chủ quán tung mình vọt ra, hai tay cần hai lưỡi trủy thủ nhảy xổ vào lão già. Còn ba tên cước phu rút binh khí trong xe muối ra để động thủ với hai thanh niên Ma Giáo.

Ðột nhiên bốn mặt nổi lên tiếng quát tháo om sòm. Từ bên góc tường trong rừng cây, sau núi đá có đến hơn hai chục người ồ ạt chạy ra lao tới trước cửa phạn điếm.

Lệnh Hồ Xung kinh hãi lẩm bẩm:

– Té ra quanh đây đã mai phục rất nhiều người.

Thân thủ lão già rất linh hoạt. Lão lẫn tránh chủ quán, nhào tới sau bọn cước phu. Lão vung song chưởng lại đánh ngã hai tên. Chưởng lực lão lợi hại chẳng kém gì cương đao bảo kiếm, đụng vào aingười ấy chết.

Bỗng thấy hàn quang lấp loáng, một đạo nhân ở ngoài cửa chống trường kiếm lại đâm lão già.

Lệnh Hồ Xung lẩm bẩm:

– Ðây là Hòa Phong sư thúc ở phái Thái Sơn.

Nguyên Hòa Phong đạo nhơn liệt vào hàng thứ tư trong phái Thái Sơn. Bản lãnh lão cao cường gần bằng chưởng môn Thiên Môn đạo nhân.

Hòa Phong động thủ đánh ra hai bốn kiếm liên hoàn bức bách lão già phải lùi lại hai bước.

Lão già kia vung tít hai bàn tay không, xuyên qua xuyên lại giữa luồng kiếm quang, vẫn không chịu kém thế.

Lệnh Hồ Xung nghĩ thầm:

– Trong Ma Giáo thật lắm nhân tài, chẳng trách các môn phái chính giáo đã mấy trăm năm nay không sao tiêu diệt được bọn họ. Lão già này cũng là một tay cao thủ hạng nhất.

Hòa Phong đạo nhân tiếp tục uy hiếp. Lão già lùi lại thêm hai bước rồi đột nhiên xoay chưởng phản kích đánh vào trước ngực chủ quán đang tập kích phía sau. Lão phóng chưởng ra không quay đầu lại mà sau lưng tựa hồ cũng có mắt, phát chưởng nhắm bộ vị rất trúng. Lão đánh đòn này trúng đích rồi lún thấp người vòng quanh ra phía sau chủ quán, lại bồi thêm một chưởng vào sau lưng hắn. Người chủ quán bắn lên xô về phía Hòa Phong đạo nhân.

Hòa Phong đạo nhân né tránh sang một bên. Lão liền thừa cơ chạy vào hậu đường.

Hòa Phong đạo nhân cùng hai người nữa chống kiếm rượt theo lão già.

Trong quán mười mấy người đều vung kiếm lên đâm chết gã thanh niên đẹp.

Thanh niên béo vung kiếm chiến đấu rất ác liệt. Người gã bị thương đến sáu bảy chỗ mà gã vẫn không tỏ ra khiếp sợ, hung dữ chẳng khác nào con dã thú lâm vào bước đường cùng. Ðột nhiên trên đùi gã lại trúng thêm một đòn rất nặng, té nhào xuống đất.

Ba người liền nhảy xổ tới đè chặt lấy chân tay gã.

Bỗng nghe tiếng quát tháo ầm ầm ở sau núi. Ðó là Hòa Phong đạo nhân và hai cao thủ khác đang rượt theo lão già kia.

Lệnh Hồ Xung vừa thấy bóng sau lưng thấp thoáng lão đã chuồn mất hút vào trong rừng. Chàng cho là khinh công lão cao tuyệt, bọn Hòa Phong đạo nhân không thể đuổi kịp.

Quả nhiên sau một lúc, bọn Hòa Phong đạo nhân ba người hậm hực chạy về, một người lùn ngoài bốn mươi tuổi nhổ bãi đòm xuống đất đánh toẹt một cái rồi thóa mạ:

– Con mẹ nó! Bọn yêu nhân trong Ma giáo bản lãnh chẳng ra gì, nhưng chạy trốn thì lẹ lắm!

Lúc mọi người ác đấu trong quán, Lệnh Hồ Xung ngồi co rúm vào một góc nhà làm ra chiều khiếp sợ.

Nguyên chàng thấy bọn này toàn là đệ tử phái Thái Sơn do Hòa Phong đạo nhân cầm đầu.

Trong hơn hai chục người chỉ có bảy là đạo nhân còn là tục gia đệ tử. Chàng quen mặt tám chín tên vì đã được gặp nhiều lần.

Mười mấy bữa nay, từ hôm rời khỏi Hàng Châu Lệnh Hồ Xung chưa từng cạo mặt, râu đâm tua tủa. Chàng chắc bọn kia cũng không nhận ra mình được. Có điều chàng chưa bôi thuốc dịch dung thì cũng có cơ nguy bại lộ hình tích, nên chàng cúi gằm mặt xuống, không dám ngửng đầu lên trông bọn họ.

Bọn đồ đệ phái Thái Sơn thấy chàng sợ quá, chân tay run bần bật liền có người bảo chàng:

– Quan gia! Ðây là bọn yêu nhân trong Ma Giáo giữa ban ngày chúng cũng hành hung giết người, chính quan gia cũng nhìn thấy rõ. Vụ này không liên quan tới quan gia. Vậy quan gia nên lên đường ngay đi!

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Dạ dạ! Tại hạ xin đi ngay đây!

Rồi chàng lật đật ra khỏi quán nhảy lên ngựa đi liền. Chàng vừa đi vừa tự hỏi:

– Bọn này đến Phúc Kiến làm gì? Không hiểu có liên quan gì đến phái Hoa Sơn mình không?

Lệnh Hồ Xung gặp trường đánh giết này chàng chưa kịp ăn cơm.

Trên Tiêu Hà Lĩnh rất ít người ở.

Chàng lại đi thêm hơn hai chục dặm đường nữa mà thủy chung không gặp một nhà nào.

Lệnh Hồ Xung thấy trời đã xế chiều liền hái mấy trái cây rừng để ăn qua loa cho đỡ đói.

Bỗng thấy bên gốc cây lớn có một cái động nhỏ khô khan, xem chừng không có sâu bọ ong kiến quấy nhiu, chàng liền buộc ngựa vào gốc cây để nó gậm cỏ rồi lấy cỏ khô trải xuống đất trong động chuẩn bị làm chỗ nghĩ qua đêm.

Lúc này nếu đi đường nữa thì sợ chậm quá mà ngủ ngay lại sớm quá. Chàng cảm thấy khí huyết trong huyệt Ðan điền lại nhộn nhạo làm cho khó chịu, liền ngồi xuống hành công.

Chọn tập
Bình luận
× sticky