Ngoài miếu Dược-Vương chỉ còn lại người phái Hoa Sơn và ngoài ra là bọn người che mặt.
Lão già che mặt bật tiếng cười khô khan nói:
– Lệnh Hồ thiếu hiệp! Kiếm thuật của thiếu hiệp rất cao minh khiến cho ai cũng phải bội phục. Bản lãnh Nhạc Bất Quần còn kém thiếu hiệp xa lắm. Theo lẽ ra, chức chưởng môn phái Hoa Sơn do thiếu hiệp chấp chưởng mới đúng. Bữa nay được biết kiếm pháp thiếu hiệp linh diệu vô cùng, đáng lẽ bọn tại hạ nên rút lui, nhưng đắc tội với quý phái thì tai họa sau này không biết thế nào mà nói. Chúng ta đã nhổ cỏ phải nhổ tận gốc rể, đành chịu mang tiếng là nhân cơ hội thiếu hiệp bị thương, đồng thời lấy số đông để thủ thắng vậy.
Lão nói xong, huýt lên một tiếng còi. Mười bốn người che mặt liền vây quanh.
Lúc bọn Tả Phi Anh ra đi bao nhiêu đóm đuốc đều quẳng xuống đất, hãy còn cháy dở. Ánh đuốc chỉ soi rõ hạ bàn mọi người, còn từ lưng trở lên đều không nhìn thấy. Binh khí của 15 người che mặt đó có ánh lửa rọi vào làm cho sáng loáng. Họ nhích lại gần Lệnh Hồ Xung.
Lệnh Hồ Xung tỷ đấu với Phong Bất Bình, tuy chưa hao tổn gì đến nội lực mà khắp mình mồ hôi đã đầm đìa. Hắn mà thắng được tay cao thủ phe kiếm tông phái Hoa Sơn vừa rồi là ỷ vào “Ðộc cô cửu kiếm” đoạt tiên cơ về chiêu số. Bây giờ 15 người che mặt sử dụng 15 thứ khí giới khác nhau, đồng thời chiêu số cũng khác nhau cùng tiến đánh một lúc thì làm thế nào để phá giải được?
Hiện giờ Lệnh Hồ Xung không còn chút nội lực nào, muốn xông thắng về phía trước hai thước hay tạt ngang ra nửa trượng còn chẳng làm nổi, thì tính chi đến chuyện chống chọi với 15 tay hảo thủ hợp kích?
Lệnh Hồ Xung luôn tiếng thở dài đưa luồng nhãn quang về phía Nhạc Linh San để nhìn nàng lần tối hậu. Trước khi lâm tử, hắn chỉ mong được nàng lộ vẻ tha thiết với mình một chút đặng an ủi nỗi lòng.
Quả nhiên cặp mắt sáng ngời của nàng tỏ ra cực kỳ quyến luyến thiết tha.
Lệnh Hồ Xung đang vui mừng trong dạ thì dưới ánh lửa hắn thấy bàn tay nhỏ bé mèm mại của Nhạc Linh San buông thõng xuống nắm lấy bàn tay chàng trai khác, chàng trai đó chính là Lâm Bình Chi. Lòng hắn liền se lại.
Bao nhiêu người phái Hoa Sơn đã bị bọn che mặt điểm huyệt không nhúc nhích được. Lúc này bọn chúng lại nhằm tiến công một mình Lệnh Hồ Xung.
Lâm Bình Chi cùng Nhạc Linh San vẫn đứng gần nhau tự nhiên thò tay ra nắm lấy tay nhau.
Lệnh Hồ Xung không còn chí tranh đấu toan liệng kiếm đi để mặc địch đâm chết.
Trong đêm tối, 15 người che mặt từ từ tiến gần vào. Hết thảy bọn chúng vừa thấy hắn ác đấu với Phong Bất Bình, vẫn còn úy kỵ chưa dám phát chiêu.
Lệnh Hồ Xung từ từ xoay mình hắn thấy cả 30 con mắt lấp loáng có ánh sáng trông như một bầy dã thú.
Ðột nhiên trong đầu óc Lệnh Hồ Xung vụt lóe ra một ý niệm. Hắn lẩm bẩm:
– Trong phép “Ðộc cô cửu kiếm” có một chiêu chuyên để phá giải các thứ ám khí. Dù địch nhân bắn hàng ngàn hàng vạn mũi tên đến, hoặc hàng chục người phóng đủ các loại ám khí tới, một chiêu thức đó đủ làm cho bao nhiêu ám khí đồng thời phải rớt xuống lả tả.
Nguy cơ sắp xẩy ra trong khoảnh khắc. Bỗng nghe tiếng lão già che mặt quát lên:
– Hết thảy xông vào dùng loạn đao mà phân thây địch!
Lệnh Hồ Xung không còn thì giờ để suy nghĩ nữa, đột nhiên hắn vung trường kiếm lên, mũi kiếm rung động nhắm điểm vào mắt cả 15 người.
Những tiếng rú khủng khiếp vang lên không ngớt. Tiếp theo là những tiếng binh khí rớt xuống đất loảng xoảng.
Ba mươi con mắt của 15 người che mặt bị chiêu thức chớp nhoáng của Lệnh Hồ Xung thi triển một cách xuất quỉ nhập thần đâm trúng. Hắn đã dùng kiếm pháp chuyên để đả kích các thức ám khí để đâm mắt người cũng lượm được hiệu quả kỳ diệu vô song.
Lệnh Hồ Xung đâm rồi lập tức từ giữa đám địch nhân nhảy vọt ra. Một tay gã vịn vào vai Lao Ðức Nặc . Sắc mặt lợt lạt, người hắn loạng choạng đứng không vững.
Tiếp theo là một tiếng choang khẽ vang lên. Thanh trường kiếm trong tay hắn rớt xuống đất.
Mười lăm người che mặt hai tay bưng mắt, máu tươi qua khẽ ngón tay chảy xuống không ngớt. Kẻ thì ngồi phệt xuống đất, người thì lớn tiếng kêu gào. Lại có mấy tên lăn lộn trong vũng bùn.
Chiêu thức Lệnh Hồ Xung vừa sử dụng phải dùng đến bốn chữ “xuất quỉ nhập thần” mới hình dung được nó. Hàng trăm hàng nghìn mũi ám khí bắn ra tất có mũi trưóc mũi sau, nhưng chiêu kiếm thần tốc tựa hồ như đồng thời phóng tới. Ðường kiếm phải đâm đâu trúng đó, nếu có chỗ sơ hở tất bị ám khí của địch nhân bắn trúng vào mình. Thế là Lệnh Hồ Xung đâm 30 nhát kiếm trúng vào 30 con mắt mà hãy còn là tầm thường, kiếm pháp này có thể gạt cả vạn mũi tên tập kích cùng một lúc.
Mười lăm tên che mặt đột nhiên thấy mắt tối sầm lại và đau nhức không chịu được. Chúng kinh hãi quá đưa tay lên bưng mắt miệng la rầm trời. Giá tỷ bọn chúng trấn tĩnh một chút và cứ tiếp tục tấn công thì Lệnh Hồ Xung tất bị 15 thứ khí giới băm nát ra như tương.
Nói vậy mà thôi, dù người bản lãnh cao đến đâu bất thình lình bị đâm mù mắt còn trấn tĩnh thế nào được để mà tấn công địch nhân? 15 người khác nào như rắn mất đầu chạy bổ nháo bổ nhào không còn biết làm thế nào cho được.
Lệnh Hồ Xung gặp lúc nguy cấp như ngàn cây treo đầu sợi tóc mà phóng kiếm đả thương được bên địch. Tuy hắn thành công song thấy tình thảm trạng của 15 người kia, hắn không khỏi kinh hãi và sinh lòng thương xót họ.
Nhạc Bất Quần quát lên:
– Xung nhi! Ngươi hãy chặt gân chân chúng đi rồi sẽ từ từ tra khảo.
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Dạ … dạ …
Hắn cúi xuống lượm thanh trường kiếm. Ngờ đâu lúc hắn sử chiêu vừa rồi đã động đến nội lực. Bây giờ toàn thân run lẩy bẩy không tài nào lượm nổi thanh trường kiếm nữa.
Lão già che mặt la lên:
– Hết thảy anh em tay phải lượm khí giới, còn tay trái nắm lấy dây lưng đồng bọn để đi theo ta.
Mười bốn tên che mặt kia đang lúc luống cuống không biết làm thế nào vừa nghe tiếng lão già hô hoán liền cúi xuống sờ soạng mặt đất bất cứ trúng vào khí giới nào cũng tiện tay lượm lấy. Có tên lượm được hai cái, có tên chẳng được cái nào. Chúng đưa tay trái ra nắm lấy dây lưng đồng bọn dắt dúm nhau thành một xâu đi theo lão già, bước thấp bước cao xéo cả vào đống bùn lầy.
Mọi người phái Hoa Sơn, ngoại trừ Lệnh Hồ Xung, hết thảy mọi người đều bị điểm huyệt không nhúc nhích được.
Lệnh Hồ Xung kiệt lực ngồi phệt xuống đất dương mắt lên mà nhìn bọn 15 người che mặt rút lui, chẳng còn cách nào lưu chúng lại được.
Nhạc Bất Quần thét lên:
– Lệnh Hồ Xung! Lệnh Hồ đại hiệp! … Ðại hiệp còn chờ ai mà chưa giải khai huyệt đạo cho chúng ta. Chẳng lẽ còn đợi chúng ta năn nỉ hay sao?
Lệnh Hồ Xung sợ quá, miệng ấp úng:
– Sư…sư phụ!…Sư phụ sao lại nói vậy?…Ðệ tử… xin giải huyệt lập tức cho sư phụ.
Hắn gượng đứng lên, loạng choạng bước tới trước mặt Nhạc Bất Quần hỏi:
– Sư phụ! … Giải khai huyệt đạo nào?
Nhạc Bất Quần tức giận vô cùng. Lão cho là Lệnh Hồ Xung đã cố ý buông tha bọn người che mặt lại cố ý dùng dằng không chịu giải khai huyệt đạo ngay cho mình.
Lão hằn học nói:
– Không cần ngươi phải nhọc lòng.
Rồi lão ngấm ngầm vận “Tử hà thần công” thúc đẩy những huyệt đạo bị phong tỏa. Nhưng lão đã bị tay cao thủ dùng kình lực lợi hại điểm vào những huyệt Ngọc chẩm, Ðản trung, Cự truy, Kiên trinh, Chí đường, Thanh lãnh uyên đều là những nơi trọng yếu, những đường kinh mạch vận thông vào những mấy chỗ huyệt đạo này đều bị trở ngại nên uy lực “Tử hà thần công” giảm đi rất nhiều, không thể trong chốc lát mà giải khai được.
Lúc này chân tay Lệnh Hồ Xung chẳng còn chút khí lực nào, có khi thua đứt cả đứa con nít lên ba mà muốn giải khai huyệt đạo cho sư phụ, sư nương thì làm gì đủ sức? Hắn gắng gượng vận nội lực mấy lần song lần nào cũng nẩy đom đóm, tai ù đi cơ hồ ngất xỉu. Hắn đành ngồi bên Nhạc Bất Quần để chờ lão tự giải khai lấy.
Trời mưa tuy nhỏ hạt nhưng vẫn còn rả rích. Người nào người nấy ướt sũng cả áo trong áo ngoài.
Ðêm đã gần tàn, mưa cũng ngớt dần. Mặt mũi mọi người đã nhìn thấy lờ mờ.
Nhạc Linh San là người kém nội lực hơn hết, nàng cảm thấy khí lạnh ban mai thấu vào tận xương, cực kỳ khó chịu.
Nhạc Bất Quần trên đầu bao phủ một làn sương trắng mịt mờ, mặt đầy sát khí. Ðột nhiên lão hú lên một tiếng. Bao nhiêu huyệt đạo trong người đã giải khai hết. Lão đứng phắt dậy, hai tay nào vỗ, nào đấm, nào điểm, nào nắn. Chỉ trong khoảnh khắc lão đã giải khai được huyệt đạo cho hết thảy mọi người.
Nhạc phu nhân cùng các đệ tử được giải khai huyệt đạo rồi, có người đứng phắt dậy được ngay, có người chuyển động gân cốt, nghĩ lại tình trạng mười phần chắc chết mà còn được sống, khác nào đã qua một đời.
Bọn Cao Căn Minh, Thi Ðới Tử ngó thấy tình trạng Lương Phát đầu một nơi mình một nẻo, thì không thể nhịn được phải bùi ngùi sa lệ.
Mấy cô nữ đệ tử cả tiếng khóc ròng. Ai cũng nói:
– May mà nhờ kiếm thuật thần thông của đại sư ca đả bại bọn cường hào quán thế, không thì kết quả khó mà lường được.
Cao Căn Minh thấy Lệnh Hồ Xung vẫn nằm duỗi dài trong đám bùn lầy, liền chạy lại nâng dậy.
Nhạc Bất Quần nét mặt vẫn thản nhiên, lạnh lùng hỏi:
– Bọn 15 người che mặt đó lai lịch thế nào?
Lệnh Hồ Xung đáp
– Ðệ tử… cũng không biết…
Nhạc Bất Quần lại hỏi:
– Ngươi có biết bọn chúng không? Cách giao tình với chúng thế nào?
Lệnh Hồ Xung kinh hãi đáp:
– Sư phụ! Trước nay đệ tử chưa gặp mặt một người nào trong bọn họ cả.
Nhạc Bất Quần hỏi:
– Ðã vậy mà ta sai ngươi giữ bọn chúng lại để tra hỏi cặn kẽ, sao ngươi lại lờ đi như không nghe thấy?
Lệnh Hồ Xung ấp úng:
– Ðệ tử… đệ tử… thực tình toàn thân không còn lấy một chút hơi sức. Lúc ấy… lúc ấy…
Hắn nói đến đây người lảo đảo hiển nhiên không đứng vững.
Nhạc Bất Quần hắng dặng một tiếng nói mỉa:
– Ngươi khéo đóng kịch đấy nhỉ !
Lệnh Hồ Xung trán toát mồ hôi nhỏ giọt quì hai gối xuống đáp:
– Ðệ tử côi cút từ thuở nhỏ, được nhờ đại đức của sư phụ sư nương thu về nuôi dưỡng, coi như con ruột. Dù đệ tử có là kẻ bất hiếu đến đâu cũng chẳng khi nào dám trái ý hoặc lừa gạt sư phụ cùng sư nương.
Nhạc Bất Quần hỏi:
– Ngươi không dám lừa gạt ta cùng sư nương ngươi ư? Chà chà! Vậy thì kiếm pháp đó ngươi đã học ở đâu ra, chẳng lẽ có thần nhân truyền thụ cho ngươi lúc trong mơ mộng. Phải chăng thần nhân đó đột nhiên tự trên trời rơi xuống?
Lệnh Hồ Xung đập đầu đáp:
– Ðệ tử tội đáng muôn thác. Vì lẽ vị tiền bối truyền thụ kiếm pháp cho đệ tử đã cấm hắn không được thổ lộ lai lịch kiếm pháp đó với bất cứ ai và bất luận trong trường hợp nào.
Nhạc Bất Quần cười lạt nói:
– Cái đó đã hắn. Võ công ngươi đã học đến trình độ này thì còn coi sư phụ, sư nương vào đâu nữa? Công phu nhỏ mọn của phái Hoa Sơn chúng ta làm sao chống nổi một chiêu thần kiếm của ngươi? Lão già che mặt chẳng đã nói “Chức chưởng môn phái Hoa Sơn để cho ngươi chấp chưởng mới đúng”
Lệnh Hồ Xung không dám nói gì nữa, chỉ đập đầu lạy binh binh. Lòng hắn xao xuyến vô cùng, bụng bảo dạ:
– Ta mà không thổ lộ chân tình những chuyện Phong thái sư thúc tổ truyền thụ kiếm pháp thì sư phụ cùng sư nương quyết không lượng thứ. Nhưng đã là nam tử hán cần phải thủ tín. Ðến gã Ðiền Bá Quang là một tên dâm tặc hái hoa, lúc bị Bất Giới hòa thượng hành hạ khổ sở mà còn nhất quyết không tiết lộ hành tung của Phong thái sư thúc tổ, Lệnh Hồ Xung này đã chịu ân sâu của người quyết không thể phản bội lời uớc. Ðối với sư phụ, sư nương ta vẫn một dạ trung thành, trời đất chứng minh. Bây giờ ta có phải tạm thôi chịu khuất tất phỏng có hại chi đáng kể.
Hắn nghĩ vậy liền đáp:
– Thưa sư phụ cùng sư nương! Ðệ tử chẳng khi nào dám chống sư mạng trong lòng thật có chỗ đau khổ không hở ra lời. Mai đây đệ tử xin cầu xin vị tiền bối đó cho phép trình lại sư phụ cùng sư nương, khi đó đệ tử không dám dấu một mảy may nào cả.
Nhạc Bất Quần nói:
– Ðược rồi, ngươi hãy dậy đi!
Lệnh Hồ Xung dập đầu hai cái toan đứng lên thì đầu gối lại nhũn ra phải quì ngay xuống.
Lâm Bình Chi đứng bên liền đưa tay ra đỡ hắn dậy.
Nhạc Bất Quần cười lạt nói:
– Kiếm pháp của ngươi đã cao minh mà bản lãnh đóng kịch của ngươi còn cao minh hơn nữa.
Lệnh Hồ Xung không dám trả lời, hắn nghĩ bụng:
– Sư phụ đối đãi với mình ơn tựa tầy non. Bữa nay người có hiểu lầm mà thống trách mình nhưng sau này chuyện đâu đó sẽ có ngày bộc bạch. Vụ này rất rắc rối, mình không thể nào trách lão gia đa nghi được.
Tuy hắn bị khuất tất mà trong lòng tuyệt không oán hận.
Bọn đệ tử người thì nhóm lửa nấu cơm, người thì móc đất đào hố để mai táng thi thể Lương Phát.
Mọi người ăn cơm sáng xong mở bọc lấy quần áo khô ra thay. Ai nấy đều trông ngóng Nhạc Bất Quần chỉ thị cách hành động. Người nào cũng tự hỏi:
– Không hiểu còn lên núi Tung Sơn để yêu cầu Tả minh chủ xử trí nữa hay thôi? Phong Bất Bình đã bị bại dưới kiếm của đại sư ca, tất lão không còn mặt mũi nào trở lại núi Hoa Sơn để tranh dành chức chưởng môn nữa. Cuộc chiến đêm qua tuy phe mình đã thắng, nhưng thực ra cũng phải một phen bẽ bàng.
Nhạc Bất Quần quay lại hỏi phu nhân:
– Sư muội! Bây giờ sư muội tính chúng ta đi đâu?
Nhạc phu nhân đáp:
– Tiểu muội tưởng bất tất phải lên núi Tung Sơn nữa. Có điều mình đã ra đi thì cũng đừng về núi Hoa Sơn vội.
Lòng bà chưa hết ớn bọn Ðào cốc lục tiên, chưa muốn về núi ngay.
Nhạc Bất Quần nói:
– Bây giờ không có việc gì, chúng ta đi chơi để bọn đệ tử thêm phần lịch duyệt cũng phải.
Nhạc Linh San cả mừng vỗ tay nói:
– Hay lắm! Gia gia …
Nhưng nàng chợt nghĩ tới sư ca Lương Phát vừa mới chết mà đã lộ vẻ vui thì thực không hợp cảnh.
Nàng mới vỗ tay một cái đã dừng lại ngay.
Nhạc Bất Quần mỉm cười nói:
– Bàn tới chuyện du sơn ngoạn thủy là ngươi thích thú ngay. Vậy gia gia cũng chiều lòng. San nhi!
Ngươi muốn chúng ta đi ngoạn cảnh phương nào cho khoái?
Lão vừa nói vừa ngó Lâm Bình Chi .
Nhạc Linh San đáp:
– Ðã nói đến chuyện du ngoạn thì phải đi xem ngắm nơi nào cho thích mắt càng xa càng tốt. Có đi đến mấy trăm dặm rồi sẽ về cũng được. Chúng ta đến chơi nhà tiểu Lâm tử. Gã bảo long nhãn ở Phúc Kiến vừa lớn vừa ngọt. tại đó còn có cam, quít, hoa thủy tiên…
Nhạc phu nhân thè lưỡi ra nói:
– Từ đây tới Phúc Kiến đường xa muôn dặm, chúng ta làm gì có đủ tiền xài. Chẳng lẽ phái Hoa Sơn biến thành Cái bang vừa đi vừa ăn xin chăng?
Lâm Bình Chi nói:
– Thưa sư phụ cùng sư nương! Sáng mai chúng ta vào đến địa giới tỉnh Hồ Nam, đệ tử có họ ngoại ở Lạc Dương …
Nhạc phu nhân ngắt lời:
– Ồ! Ngoại tổ ngươi là Kim đao vô địch Vương Nguyên Bá là người Lạc Dương phải không?
Lâm Bình Chi đáp:
– Song thân đệ tử mất cả rồi. Ðệ tử rất mong có dịp đến bái yết ngoại công ngoại bà để bẩm rõ tình hình. Sư phụ cùng sư nương và các vị sư ca, sư muội nếu vui lòng đến nhà ngoại tổ đệ tử mấy bữa thì thật là vinh dự cho đệ tử vô cùng! Ngoại công, ngoại bà đệ tử cũng rất lấy là hân hạnh. Sau đó chúng ta tiện đường thủng thẳng đi du sơn ngoạn thủy cho tới tệ xá ở Phúc Kiến. Còn khoản tiền chi phí…
Chàng ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
– Dọc đường đều có phân cục của nhà đệ tử, họ sẽ cung ứng đầy đủ bất tất phải lo ngại.
Nhạc phu nhân từ lúc đâm Ðào Thực Tiên một kiếm, hàng ngày bà vẫn nơm nớp lo ngại Ðào cốc lục tiên lên núi Hoa Sơn báo thù. Bà lại nhớ tới mình đã bị Ðào cốc tứ tiên nắm lấy tứ chi, khiến cho toàn thân tê liệt không tài nào nhúc nhích được. Cái thảm trạng Thành Bất Ưu bị bọn chúng xé làm bốn mảnh, ruột gan tung tóe đầy đất khiến cho bà sợ vỡ mật. Từ đó trong cơn ác mộng bà thường mơ thấy tấn kịch rùng rợn.
Chuyến này thầy trò phái Hoa Sơn xuống núi tuy danh nói là lên Tung Sơn để xin bình lý nội bộ mà thực ra trong lòng bà muốn lẩn tránh càng xa càng tốt. Vợ chồng bà bình sinh chưa từng xuống phương Nam, bây giờ đi thăm miền này cũng phải. Bà liền cưòi hỏi Nhạc Bất Quần:
– Sư ca! Tiểu Lâm tử ân cần mời mọc, chúng ta có nên đi không?
Nhạc Bất Quần cười đáp:
– Tỉnh Phúc Kiến cũng là một địa khu của phái Thiếu Lâm. Ðấy có rất nhiều tay cao thủ võ lâm, nếu mình kết giao được với họ thì chuyến này đi kể ra cũng không uổng.
Bọn đệ tử thấy sư phụ chấp thuận đề nghị đi Phúc Kiến thì vui sướng khôn xiết. Bọn nam nữ đệ tử này ngoài Lưu Ðức Nặc ra đều chưa đầy 30 tuổi, nghe nói được đi du ngoạn phương xa về phía Nam đều phấn khởi tinh thần.
Lâm Bình Chi cùng Nhạc Linh San lại càng hoan hỉ.
Chỉ có Lệnh Hồ Xung là lộ vẻ buồn thiu, bụng bảo dạ:
– Sư phụ cùng sư nuơng sao chẳng đi nơi khác, lại cứ muốn tới hội diện cùng ngoại tổ của Lâm sư đệ ở Lạc Dương? Sau đó lại còn tiếp tục rong ruổi đường xa muôn dặm đến tỉnh Phúc Kiến làm chi? Không chừng hai vị sẽ hứa gả tiểu sư muội cho gã cũng nên. Có khi họ đi Lạc Dương để cùng bậc trưởng bối gã đính ước hôn sư rồi đến Phúc Kiến chắc là để hoàn thành cuộc hôn nhân tại nhà họ Lâm. Mình là đứa con côi cút không cha không mẹ, không thân thích thì so với nhà gã có phân cục khắp nơi thế nào được? Ngoại công gã là Kim đao vô địch Vương Nguyên Bá, oai danh lừng lẫy khắp trung Nguyên. Bình nhật sư phụ mình đã nói tới lão ta tỏ vẻ cực kỳ cung kính. Lâm sư đệ đến Lạc Dương bái liến ngoại công, ngoại bà gã, mình theo gã đi làm cóc gì?
Lệnh Hồ Xung thấy bọn sư đệ, sư muội hớn hở tươi cười không nghĩ gì đến Lương Phát sư đệ bị chết thảm nữa, lại càng ghét cay ghét đắng, bụng bảo dạ:
– Ðêm nay chờ họ vào chỗ trọ ngủ say rồi, một mình ta lẻn đi cho khuất mắt. Chẳng lẽ mình cũng theo họ để ăn bát cơm của Lâm sư đệ và ngủ ở nhà gã? Hơn nữa còn phải min cưỡng vui tươi, chúc mừng gã cùng tiểu sư muội nâng án ngang mày, bách niên giai lão thì chịu thế nào được?
Ðoàn người khởi hành rồi, Lệnh Hồ Xung lẽo đẽo theo sau. Hắn tinh thần mệt mỏi, sức lực kiệt quệ.
Hắn đi mỗi lúc một chậm thêm, cách quãng mỗi lúc một xa hơn.
Ði đến gần trưa, Lệnh Hồ Xung phải ngồi xuống phiến đá bên đường mà thở hổn hển.
Bỗng thấy Lao Ðức Nặc chạy trở lại hỏi:
– Ðại sư ca! Trong người đại sư ca thấy thế nào? Sư ca đi dường mệt lắm ư? Tiểu đệ chờ sư ca nhé!
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Hay lắm! Thật phiền cho sư đệ!
Lao Ðức Nặc nói:
– Sư nương đã mướn được cỗ xe lớn ở tòa thị trấn trưóc mặt kia. Tiểu đệ trở lại đón sư ca.
Lệnh Hồ Xung cảm động nghĩ thầm:
– Tuy sư phụ đem lòng nghi ngờ mình, song sư nương đối xử với mình rất tử tế.
Lát sau, một cỗ xe lớn do con lừa kéo tới nơi.
Lệnh Hồ Xung lên xe ngồi, Lao Ðức Nặc lên theo ngồi bên bầu bạn với hắn.
Tối hôm ấy vào quán trọ, Lao Ðức Nặc cũng ngủ chung giường với Lệnh Hồ Xung.
Mấy ngày liền, Lệnh Hồ Xung đi tới đâu, Lao Ðức Nặc theo liền tới đó, không rời nửa bước.
Lệnh Hồ Xung cho là lão nghĩ tình đồng môn, nên chiếu cố cho hắn trong lúc mình đang bệnh tật.
Ngờ đâu, đến đêm thứ ba, Lệnh Hồ Xung đang nằm trên giường, nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nghe thanh âm tiểu sư đệ là Thư Kỳ đứng ngoài cửa hỏi vọng vào:
– Nhị sư ca! Sư phụ hỏi mấy bữa nay có thấy đại sư ca hành động gì khác lạ không đó?
Lao Ðức Nặc tặc lưỡi một cái rồi khẽ đáp:
-Ðừng hỏi nữa! Ði đi!
Chỉ hai câu này cũng đủ khiến cho Lệnh Hồ Xung ớn lạnh. Bây giờ hắn mới biết sư phụ nghi kỵ hắn vô cùng và đã phái Lao Ðức Nặc ngấm ngầm giám sát mình.
Tiếng bước chân Kỳ Thư bỏ đi mỗi lúc một xa.
Lao Ðức Nặc rón rén đến trước giường để thăm xem Lệnh Hồ Xung đã ngủ thật chưa?
Lệnh Hồ Xung trong lòng tức giận vô cùng! Hắn toan đứng phắt dậy trách mắng Lao Ðức Nặc , nhưng lại nghĩ thầm:
– Vụ này có liên quan gì đến y đâu? Y chỉ biết vâng lệnh sư phụ mà hành động. Có ai giám chống sư mệnh bao giờ?
Hắn nghĩ vậy rồi dằn lửa giận xuồng, giả vờ ngủ say.
Lao Ðức Nặc rón rén đi ra khỏi phòng.
Lệnh Hồ Xung biết là lão đi báo cáo với sư phụ về động tĩnh của mình. Bất giác hắn cười lạt bụng bảo dạ:
– Mình chẳng làm điều gì sai trái với lương tâm, dù có đến mười người hay trăm người giám thị, nhưng Lệnh Hồ Xung này vốn quang minh lỗi lạc thì sợ cóc gì ai?
Hắn tức giận làm động đến nội tức, nên khí huyết trong người nhộn nhạo, cực kỳ khó chịu. Hắn phải nằm phục xuống gối đầu mà thở hồng hộc. Một lúc lâu mới bình tĩnh trở lại, ngồi dậy mặc áo xỏ giầy vào rồi tự nhủ:
– Sư phụ đã không coi mình là đệ tử nữa, đề phòng mình như đề phòng giặc cướp, mình ở lại núi Hoa Sơn chẳng có ý vị gì thì sao bằng bỏ đi cho rồi.
Từ lúc Lệnh Hồ Xung ngộ sát Lục Ðại Hữu, trong lòng rất là hối hận, Nhạc Linh San lại chia rẽ mối tình với kẻ khác càng làm cho hắn thêm đau khổ. Có lúc hắn không muốn sống nữa. Bây giờ hắn thấy sư phụ phái người ngấm ngầm rheo dõi thì trong lòng phiền muộn, chán ngán không bút nào tả xiết.
Giữa lúc ấy bỗng nghe ngoài cửa sổ có tiếng người nói khẽ:
– Nép mình xuống, đừng có cử động!
Rồi thanh âm một người khác nói khẽ hơn:
– Dường như đại sư ca đã trở dậy và xuống đất rồi!
Thanh âm hai người này tuy rất nhỏ nhưng đêm khuya thanh vắng, Lệnh Hồ Xung lại rất thính tai, nên nghe rõ mồn một. Ðó chính là hai tên sư đệ nhỏ tuổi đang ẩn nấp ở ngoài sân để đề phòng hắn trốn đi.
Lệnh Hồ Xung nắm chặt hai bàn tay lại, khớp xương bật lên tiếng lách cách, bụng bảo dạ:
– Nếu bây giờ ta bỏ đi thì thành kẻ có tật mình. Ðược lắm! Họ đã thế thì mình cứ ở lại xem họ giở trò gì?
Ðột nhiên hắn mở miệng lớn tiếng la:
– Ðiếm tiểu nhị! Ðiếm tiểu nhị! Lấy rượu ra đây!