Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 110 – Huyền Thiên Chỉ biến nước thành băng

Tác giả: Kim Dung
Chọn tập

Lệnh Hồ Xung thấy trong nhà la liệt những vò rượu, bình rượu, bầu rượu, chung rượu bầy ra trước mắt, liền nói:

– Những loại rượu tiền bối tàng trữ nào phải chỉ có ba thứ mà thôi. Ðây là Thiện hưng nữ nhi hồng, trân quí cực phẩm! Kìa rượu Bồ đào ở Thổ lồ phồn bên Tây Vực phải cất bốn lần mới được. Trên đời hiện nay tìm đâu cho thấy.

Ðan Thanh tiên sinh vừa kinh hãi vừa mừng thầm hỏi ngay:

– Rượu Bồ đào ở Thổ lồ phồn ta đóng kín vào trong thùng gỗ mà sao lão đệ vừa ngửi đã biết ngay?

Lệnh Hồ Xung cười đáp:

– Thứ hảo tửu này đừng nói là đóng vào thùng, dù chôn sâu xuống đất mấy trượng cũng chẳng thể lấp được mùi hương của nó.

Ðan Thanh tiên sinh lại la lên:

– Giỏi lắm, giỏi lắm! Thế thì bây giờ chúng ta hãy uống thứ rượu Bồ đào phải ướp, phải cất bốn lần này mới xong.

Lão liền lấy một thùng gỗ ở trong góc nhà ra. Thùng gỗ để lâu màu gỗ đã đen lại. Trên mặt thùng viết đầy những chữ Tây Vực ngoằn ngoèo. Nắp gỗ gắn bằng keo sơn đóng ấn tỏ ra rất trịnh trọng.

Ðan Thanh tiên sinh thò tay vào nắp gỗ khẽ nậy lên. Lập tức hương rượu tỏa ra ngào ngạt khắp cả gian nhà.

Thi Lệnh Oai trước nay không nhắp môi một giọt rượu, hắn vừa ngửi thấy mùi hương sực nức bất giác ra chiều ngây ngất.

Ðan Thanh tiên sinh vẫy tay cười nói:

– Ngươi ra đi! Ngươi ra đi! Nếu còn đứng đó thì say đến ngã lăn ra bây giờ.

Lão bày ba cái chén lên mặt bàn rồi bưng thùng rượu rót ra.

Thứ rượu này đỏ như máu, rót cao hơn miệng chén mà vẫn không tràn ra giọt nào.

Hướng Vấn Thiên reo thầm trong bụng:

– Hay quá! Võ công lão này ghê gớm thật! Lão ôm cái thùng gỗ nặng hơn đến trăm cân để rót rượu vào chén nhỏ xíu đầy thế kia không để tràn ra ngoài thì thật là tuyệt!

Ðan Thanh tiên sinh cắp thùng rượu vào nách. Tay trái nâng chén lên nói:

– Nào mời!

Cặp mắt lão đăm đăm nhìn vào mặt Lệnh Hồ Xung để coi vẻ mặt chàng nếm rượu.

Lệnh Hồ Xung nâng chén rượu lên uống một nửa, thưởng thức mùi vị. Mặt chàng đổ lớp phấn rất dày nên vẫn trơ ra tựa hồ chẳng thích thú cho lắm.

Ðan Thanh tiên sinh nghĩ thầm trong bụng:

– Chẳng lẽ tay sành rượu này cho là thứ rượu của ta hãy còn tầm thường chẳng có chi kỳ lạ.

Lệnh Hồ Xung nhắm mắt lại hồi lâu mở ra nói:

– Lạ thiệt! Lạ thiệt!

Ðan Thanh tiên sinh hỏi ngay:

– Ðiều chi quái lạ?

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Vụ này thật là khó hiểu. Vãn bối không sao đoán ra được…

Ðan Thanh tiên sinh cặp mắt chiếu ra những tia sáng vui mừng, ngập ngừng nói:

– Lão đệ muốn hỏi…

Lệnh Hồ Xung ngắt lời:

– Trong đời vãn bối mới được uống thứ rượu này một lần ở thành Trường An, tuy nó cực kỳ thuần mỹ song trong rượu hơi có mùi chua. Theo lời lão sư ở tửu trang thì đó là vì lúc chuyển vận làm rượu sóng lên. Thứ rượu Bồ đào ở Thổ lồ phồn này bốn lần ướp, bốn lần cất mới thành, h một lần làm rung động là một lần kém đi. Từ Thổ lồ phồn đến Hàng Châu đường xa kể mấy vạn dặm, vậy mà sao rượu của tiền bối đây tuyệt không thấy mùi chua chút nào? Cái đó… cái đó…

Ðan Thanh tiên sinh nổi lên tràng cười khanh khách ra vẻ cực kỳ đắc ý nói ngay:

– Ðây là một bí quyết không tiết lộ ra ngoài. Ta phải dùng ba chiêu kiếm pháp để đánh đổi với một tay kiếm khách bên Tây Vực là Mạc Hoa Nhĩ. Lão đệ có muốn biết không?

Lệnh Hồ Xung lắc đầu đáp:

– Vãn bối được nếm thứ rượu này trong lòng rất lấy làm mãn nguyện lắm rồi. Nó là bí quyết của tiền bối thì vãn bối không dám hỏi tới nữa.

Ðan Thanh tiên sinh giục:

– Uống đi! Uống nữa đi!

Lão lại rót ra thêm ba chén, nhưng thấy Lệnh Hồ Xung không hỏi đến bí quyết thì ngứa ngáy khó chịu nói:

– Thực tình bí quyết này nói ra không đáng một đồng chẳng có chi ly kỳ.

Lệnh Hồ Xung biết mình càng không muốn nghe thì lão lại càng muốn nói. Chàng liền xua tay đáp:

– Xin tiền bối đừng nói ra. Tiền bối đã phải đánh đổi bằng ba kiếm chiêu thì nhất định không phải chuyện tầm thường. Tiền bối đã trả nó bằng một giá rất đắt mà vãn bối học được một cách d dàng thì trong lòng cực kỳ áy náy. Người ta thường nói: Không có công trạng thì đừng huởng lộc…

Ðan Thanh tiên sinh ngắt lời:

– Lão đệ bầu bạn với ta uống rượu lại nói rõ được lai lịch của thứ rượu này thế là công lao lớn lắm. Lão đệ phải nghe bí quyết mới được.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Vãn bối được tiền bối tiếp kiến đã là may mắn. Huống chi tiền bối còn ban cho mỹ tửu đến cực phẩm thì lòng cảm kích nói sao cho xiết? Thì nào còn…

Ðan Thanh tiên sinh ngắt lời:

– Ta nguyện ý nói cho lão đệ nghe, hà tất lão đệ phải bận tâm.

Hướng Vấn Thiên cất tiếng khuyên chàng:

– Ðây là mỹ ý của tứ trang chúa. Phong huynh đệ không nên khước từ.

Ðan Thanh tiên sinh nói:

– Phải lắm! Phải lắm!

Lão cười híp mắt nói tiếp:

– Ta còn muốn khảo nghiệm lão đệ một phen nữa. Lão đệ có biết rượu này đã cất bao lâu?

Lệnh Hồ Xung nâng chén rượu lên uống cạn, phân biệt mùi vị hồi lâu rồi thủng thẳng đáp:

– Thứ rượu này còn một chp64 lạ nữa tựa hồ đã cất đến 120 năm mà lại giống như mới cất 12, 13 năm mới kỳ. Mùi vị mới mẻ mà có chỗ thấm thía rất lâu, tức là trong cái cũ có cái mới trong cái mới có cái cũ. Ðem nó so với thứ rượu ngon thông thường cất đã trên trăm năm, nó còn có một phong

vị khác.

Hướng Vấn Thiên khẽ nhún vai nghĩ bụng:

– Chú này lòi đuôi rồi! Một đằng 120 năm với một đằng 12, 13 năm, quãng cách thời gian có dư trăm năm thì sao lại so sánh với nhau được?

Lão băn khoăn chỉ lo Ðan Thanh tiên sinh sẽ bất mãn về câu của chàng. Ngờ đâu tiên sinh cười ha hả rất lớn thổi hất tung chòm râu dài cho chổng ngược lên, cất giọng oang oang:

– Hảo huynh đệ! Hảo huynh đệ! Tay này quả nhiên gớm thiệt! Bí quyết của ta là ở chỗ đó! Ta nói cho lão nghe: tay kiếm hào bên Tây Vực kia là Mạc Hoa Nhĩ tặng cho ta mười vò rượu Ðồ đào ở nước Thổ lồ phồn mới ba lần ướp, ba lần cất và đã để lâu 120 năm. Chục vò rượu này được tải đến Hàng

Châu bằng 20 con ngựa Ðại Uyển. Về tới Hàng Châu ta mới đem ướp và cất lại một lần nữa. Mười vò rượu ngon cất lấy một thùng. Bấm đốt tay tính lại từ ngày đó đến nay đã được 12 năm rưỡi. Thứ rượu ngon này vận tải quan san muôn dậm mà vẫn không chua. Mùi rượu trong cái cũ có cái mới, trong cái mới có cái cũ là ở chỗ đó.

Hướng Vấn Thiên cùng Lệnh Hồ Xung vỗ tay reo:

– Té ra thế! Té ra thế!

Lệnh Hồ Xung nói tiếp:

– Cần được thứ rượu này thì có phải đem 10 chiêu kiếm pháp ra mà đổi cũng còn là rẻ. Vậy mà tiền bối mất có ba chiêu đã đổi được thì thật là món hời hiếm có ở đời.

Ðan Thanh tiên sinh rất đỗi hả hê nói:

– Lão đệ đúng là tri kỷ của ta! Ngày đó đại ca cùng nhị ca ta đem lòng oán hận vì đã đổi kiếm chiêu lấy rượu, khiến cho tuyệt chiêu của Trung Nguyên truyền ra đến đất Tây Tạng. Còn tam ca khi đó chỉ cười ruồi chứ không nói gì, song ta e rằng trong lòng y cũng bất phục. Chỉ có mình lão đệ là biết ta

được giả hời. Hay lắm! Chúng ta lại uống chén nữa.

Lệnh Hồ Xung uống cạn chung nữa rồi nói:

– Tứ trang chúa! thứ rượu này còn có một cách uống đáng tiếc hiện giờ không thể làm được.

Ðan Thanh tiên sinh vội hỏi:

– Cách uống đó thế nào? Tại sao lại không làm được?

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Nước Thổ lồ phồn là đất nóng nhất trong thiên hạ. Nghe nói ngày trước Ðường Huyền Trang sang Tây Trúc lấy kinh phải đi qua Hỏa Diệm Sơn tức là nước Thổ lồ phồn…

Ðan Thanh tiên sinh nói xen vào:

– Phải rồi! Nơi này nóng quá thiệt. Về mùa hạ suốt ngày người ta phải dầm mình vào trong thùng

nước lạnh mà hãy còn thấy nóng. Ðến mùa đông thì lại rét quá, lạnh buốt thấu xương. Vì khí hậu đặc biệt nên trái bồ đào khác hẳn mọi nơi.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Khi vãn bối uống thứ rượu này tại thành Trường An đã gặp mùa đông mà vị lão sư trong tửu trang còn sai gia nhân lấy một khối băng lớn để đặt chung rượu lên. Rượu ngon có hơi lạnh thấm vào thành ra một mùi vị khác. Hiện giờ đang buổi sơ hạ lấy đâu ra được băng để hấp rượu?

Ðan Thanh tiên sinh nói:

– Khi ta ở Tây Vực cũng gặp mùa hạ, Mạc Hoa Nhĩ cũng đã nói đến chuyện dùng băng hấp rượu mới là tuyệt diệu. Lão đệ! Cái này cũng d thôi. Lão đệ ở đây với ta quá nửa năm là đến mùa đông chúng ta sẽ thưởng thức lần nữa.

Lão ngừng lại một chút rồi tiếp:

– Có điều phải chờ lại lâu ngày kể cũng nóng ruột.

Hướng Vấn Thiên xen vào:

– Ðáng tiếc là một giải Giang Nam không có nhân vật nào luyện “Âm hàn chưởng”, “Âm phong trảo” là những công phu thuần âm. Nếu không thì….

Lão chưa dứt lời Ðan Thanh tiên sinh đã la lên:

– Có chứ! Có chứ!

Lão nói xong đặt thùng rượu xuống hối hả chạy ra.

Lệnh Hồ Xung đưa mắt nhìn Hướng Vấn Thiên, đầy lòng ngờ vực, nhưng Hướng Vấn Thiên vẫn mỉm cười chứ không nói gì.

Chỉ trong khoảnh khắc Ðan Thanh tiên sinh dắt một lão già cao nghểu cao nghều mà gầy khẳng gầy kheo đưa vào phòng rồi nói:

– Nhị ca! Bất luận thế nào nhị ca cũng giúp cho tiểu đệ một phen.

Lệnh Hồ Xung thấy người này mày thanh mắt sáng, có điều mặt trắng bợt mà hơi xanh lướt, trông chẳng khác cái mặt thây ma, khiến người nhìn vào không khỏi ớn da gà.

Người mà Ðan Thanh đưa vào đây là Nhị trang chúa ở Mai trang mang danh hiệu Hắc Bạch tử.

Ðầu tóc lão đen nhánh mà da mặt lại trắng bệch, quả nhiên hắc bạch phân minh.

Hắc Bạch Tử lạnh lùng hỏi:

– Ngươi muốn giúp chuyện gì?

Ðan Thanh tiên sinh đáp:

– Xin nhị ca phát huy công phu hóa nước thành băng để cho hai vị hảo hữu của tiểu đệ coi.

Hắc Bạch Tử đảo cặp mắt quái nhỡn lạnh lùng đáp:

– Cái tài vặt đó phỏng có chi đáng kể, chẳng bõ làm cho người ta phải cười đến trẹo quai hàm.

Ðan Thanh tiên sinh nói:

– Nhị ca ơi! Chẳng giấu gì nhị ca. Phong huynh đệ đây nói là thứ rượu Bồ đào ở Thổ lồ phồn này phải có băng để hãm mà uống mới là tuyệt thú! Trời nóng thế này thì đi đâu kiếm được băng giá bây giờ?

Hắc Bạch Tử hỏi lại:

– Rượu này mùi hương cực kỳ thuần túy hà tất phải dùng băng để hãm?

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Thổ lồ phồn là nơi cực nhiệt…

Ðan Thanh tiên sinh ngắt lời:

– Phải rồi! Khí hậu tại đó nóng nhiệt vô cùng!

Lệnh Hồ Xung nói tiếp:

– Thứ nho mọc ở đất này không khỏi bị khí nhiệt thấm vào.

Ðan Thanh tiên sinh nói xen vào:

– Ðúng lắm! Cái đó nhất định không tránh khỏi được.

Lệnh Hồ Xung nói tiếp:

– Khí nóng thấm vào rượu để lâu trăm năm nay đã giảm đi nhiều, nhưng người sành rượu vẫn cảm thấy mùi cay.

Ðan Thanh tiên sinh nói:

– Phải lắm! Phải lắm! Lão đệ không nói thì ta cứ tưởng là lúc cất họ để lửa mạnh quá, thành ra mắng oan tên ngự trù kia.

Lệnh Hồ Xung hỏi:

– Làm sao lại có ngự trù?

Ðan Thanh tiên sinh cười đáp:

– Ta sợ nấu không để lửa đúng độ làm hư 10 vò rượu ngon nên phải lẻn vào hoàng cung ở Bắc Kinh mắt một tên ngự trù đem về cho y cất rượu.

Hắc Bạch Tử lắc đầu nói:

– Thật là chuyện nhỏ nhặt mà làm cho thành quan trọng.

Lệnh Hồ Xung cười nói:

– Té ra là thế! Nếu là những anh hùng hiệp sĩ tầm thường mà uống thứ rượu quí này có mùi cay một chút cũng không đáng kể. Nhưng nhị trang chúa và tứ trang chúa ở ẩn nơi phong cảnh tuyệt mỹ trên bờ Tây Hồ là những bậc thanh cao khác đời không thể tự hạ mình như những nhân vật quê mùa trong võ lâm. Rượu này cần có băng hãm cho hết mùi cay gắt mới xứng với thân thế cao cả của nhị vị.

Hướng Vấn Thiên xen vào:

– Tỉ như đánh cờ chỉ chen lấn bắt quân thì là hạng tầm thường. Còn những bậc cao thượng chơi cờ lúc nào cũng có những nước tuyệt diệu mà đi.

Hắc Bạch Tử lại đảo cặp mắt quái nhỡn nắm lấy vai Hướng Vấn Thiên hỏi:

– Lão huynh cũng biết đánh cờ ư?

Hướng Vấn Thiên đáp:

– Tại hạ bình sinh rất thích chơi cờ, đáng tiếc mình không may. Tại hạ liền đi khắp miền Trung Nguyên để kiếm kỳ phổ. Hơn ba chục năm trời nghiên cứu những cục thế nổi danh đã nhớ rất nhiều…

Hắc Bạch Tử ngắt lời:

– Lão huynh nhớ được nhiều danh cục ư? Những danh cục nào thử nói nghe!

Hướng Vấn Thiên đáp:

– Tỉ như cuộc cờ mà Vương Chất đã gặp tiên trên núi Lạn Kha, hay cuộc Lưu Trọng Phủ đấu với tiên mỗ ở núi Ly Sơn, hoặc cuộc Vương Tích Tân gặp Hồ tiên…

Lão chưa dứt lời, Hắc Bạch Tử đã lắc đầu quầy quậy nói:

– Những chuyện thần thoại đó khó mà tin được. Làm gì có những kỳ phổ này?

Lão nói rồi buông tay ra.

Hướng Vấn Thiên nói:

– Ban đầu tại hạ cũng cho là bọn hiếu sự bịa ra những thiên cố sự đó. Song 25 năm trước đây, tại hạ được coi kỳ phổ Lưu Trọng Phủ đấu cờ với bà tiên trên núi Ly Sơn, đi nước nào cũng tuyệt diệu, người thường không thể bì kịp. Rồi từ đó, tại hạ mới quyết tâm tin là sự thực không phải nói ngoa. Tiền bối cũng ưa món này lắm phải không?

Ðan Thanh tiên sinh cười ha hả, bộ râu cằm lão vuốt cho dài thưỡn ra.

Hướng Vấn Thiên giả vờ không hiểu hỏi:

– Sao tiền bối lại bật cười?

Ðan Thanh tiên sinh đáp:

– Lão huynh hỏi nhị ca có thích cờ không? Ha ha! Nhị ca ta đạo hiệu là Hắc Bạch Tử thì lão huynh bảo y có thích hay không thích? Ta thích rượu thế nào thì nhị ca ta thích cờ cũng vậy.

Hướng Vấn Thiên nói:

– Chết chưa! Tại hạ nói nhăng rồi! Thật là múa rìu qua mắt thợ. Xin nhị trang chúa min trách cho.

Hắc Bạch Tử hỏi:

– Lão huynh lấy được bản đồ phổ về cuộc cờ Lưu Trọng Phủ đấu với Linh San tiên mỗ thật ư? Ta xem bút ký của tiền nhân để lại có nói Lưu Trọng Phủ là một tay quốc thủ đương thời bị đại bại về tay một mụ già thôn quê, y tức quá thổ huyết mấy thăng, nên cuộc cờ đó kêu bằng “ấu huyết phổ”. Chẳng lẽ trên đời quả có cuộc ẩu huyết phổ thiệt ư?

Lúc lão mới đến ra chiều lạnh nhạt, nhưng bây giờ lại tỏ ra rất nồng hậu.

Hướng Vấn Thiên đáp:

– Hơn hai chục năm trước tại hạ ở thành đô tỉnh Tứ Xuyên vào một nhà thế gia tìm được kỳ phổ này có những nước kinh tâm động phách. Vì vậy mà sự việc cách đây 25 năm vẫn còn nhớ cả toàn bộ 125 nước.

Hắc Bạch Tử hỏi ngay:

– Cả thảy 125 nước ư? Lão huynh thử bày ra cho ta coi. Nào! vào trong kỳ thất của lão phu để bày cờ.

Ðan Thanh tiên sinh liền đưa tay ra cản lại nói:

– Khoan đã! Nhị ca mà không chế băng cho tiểu đệ hâm rượu thì tiểu đệ nhất định không để nhị ca đi.

Lão vừa nói vừa cầm cái chậu sứ trắng đưa lại. Trong chậu đựng đầy nước trong.

Hắc Bạch Tử thở dài nói:

– Tứ đệ cũng có cái say mê, thôi ta đành chịu vậy.

Lão đưa ngón tay trỏ dúng vào trong chậu nước.

Bỗng thấy mặt nước sủi lên những chấm trắng li ti. Chẳng bao lâu mặt chậu nổi lên một làn sương trắng, rồi mặt nước kết lại thành từng miếng băng mỏng. Những miếng băng này mỗi lúc một dầy thêm.

Trong khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà, chậu nước trong biến thành băng hết.

Hướng Vấn Thiên và Lệnh Hồ Xung lớn tiếng hoan hô.

Hướng Vấn Thiên nói:

– Nghe nói công phu “Hắc phong chỉ” này thất truyền đã lâu. Té ra nhị trang chúa…

Ðan Thanh tiên sinh ngắt lời:

– Ðây không phải là “Hắc phong chỉ”, mà là “Huyền thiên chỉ”. Hai môn này tương tự như nhau, nhưng “Hắc phong chỉ” thuộc về bá đạo và trình độ cũng còn kém Huyền thiên chỉ.

Lão vừa nói vừa đặt bốn chén lên trên mặt chậu băng, rót rượu vào.

Bỗng trên mặt rượu sủi tăm sắc trắng.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Ðược rồi!

Ðan Thanh tiên sinh nâng chén lên uống một hơi cạn sạch, quả thấy hương rượu vừa đậm vừa ngon, mất hết mùi chua chát, mà thêm vị thanh lương thấm vào tâm phế. Bất giác lão lớn tiếng reo:

– Tuyệt diệu! Rượu của ta đã ngon mà nhân phẩm của Phong lão đệ lại cao hơn. Cách chế băng của nhị ca mới là tuyệt diệu.

Lão nhìn Hướng Vấn Thiên cười nói:

– Lão huynh ngồi bên, lúc tung lúc hứng lại càng tuyệt nữa.

Hắc Bạch Tử cũng cầm chén rượu lên uống nhưng không lý gì đến mùi rượu có ngon hay không.

Lão kéo tay Hướng Vấn Thiên giục:

– Ði! Ði! Ði bày cuộc “ẩu huyết phổ” của Lưu Trọng Phủ cho ta coi.

Hướng Vấn Thiên kéo tay Lệnh áo Hồ Xung. Chàng hiểu ý liền nói:

– Tại hạ cũng đi coi.

Ðan Thanh tiên sinh nói:

– Coi cờ có chi là thú? Sao bằng ở đây uống rượu với ta?

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Chúng ta vừa uống rượu vừa coi cờ.

Dứt lời chàng đi theo Hắc Bạch Tử cùng Hướng Vấn Thiên.

Ðan Thanh tiên sinh không sao được đành cắp thùng rượu đi theo vào kỳ thất.

Ðây là một gian phòng, ngoại trừ chiếc kỷ đá và hai chiếc ghế êm, trống rỗng không còn vật gì nữa.

Trên kỷ đá khắc 19 đường bàn cờ. Bên cạnh đặt một hộp cờ đen và một hộp cờ trắng. Trong kỳ thất, ngoài ghế ngồi và bàn cờ không bày đặt vật gì là để người đối cục khỏi phân tâm.

Chọn tập
Bình luận