Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 123 – Lệnh Hồ Xung do thám Mai Trang`

Tác giả: Kim Dung
Chọn tập

Lúc Lệnh Hồ Xung mặc áo vào, cảm thấy khí huyết trong lòng làm cho bứt rứt khó chịu, liền ngồi xếp bằng ngay xuống bờ suối vận công.

Sau một lúc, bao nhiêu nội lực lại tán hết vào kỳ kinh bát mạch. Huyệt Ðan điền trở lại như cây trúc rỗng ruột, như hang thẳm trống không. Chàng không hiểu là mình thực ra đã luyện được võ công lợi hại vào bậc nhất trên đời. Vừa rồi chàng nắm lấy cổ tay Hắc Bạch Tử đã trút hết nội công của hắn rèn luyện suốt đời chứa vào huyệt Ðan điền và bây giờ chàng lại hóa tán hết vào kỳ kinh bát mạch. Thế là chàng chiếm lấy nội lực của Hắc Bạch Tử làm của chàng. Ðột nhiên chàng tăng thêm cả phần công lực của một tay cao thủ, nên tinh thần phấn khởi rất nhiều.

Lệnh Hồ Xung thấy trời sắp tối mà bụng đói rồi, chàng sờ túi áo trường bào của Hắc Bạch Tử chẳng thấy tiền bạc chi hết, chỉ có một cái tẩu hút thuốc bằng ngọc phí thúy xanh biếc rất xinh xắn, biết ngay đây là một thứ đồ cổ quí giá.

Chàng mặc áo chỉnh tề rồi ngó về phía thành Hàng Châu thấy tứ bề khói bốc lên nghi ngút, liền xuống núi nhằm về hướng đó mà đi.

Tới nơi, Lệnh Hồ Xung tìm vào quán trọ. Chàng kêu tiểu nhị lấy rượu thịt ăn uống no say một bữa rồi rồi ngủ một giấc ngon lành cho đến sáng.

Sáng hôm sau, chàng đưa cái tẩu hút thuốc cầm cho nhà hàng lấy mấy chục lạng bạc. Chàng sắm quần áo giầy vớ, mặc đồ mới vào mình.

Lệnh Hồ Xung đứng trước gương soi, chính chàng cũng không nhận được ra mình nữa. Bất giác chàng lẩm bẩm:

– Giả tỷ tiểu sư muội nhìn thấy ta diện mạo thế này, không hiểu nàng sẽ nghĩ sao? Hỡi ơi! mình đã gặp đại nạn thoát chết, chẳng khác gì thay một kiếp người, sao còn nhớ tưởng tiểu sư muội canh cánh bên lòng?

Lệnh Hồ Xung ra khỏi quán trọ đi thơ thẩn thả bước đến bờ Tây Hồ. Chàng chợt thấy ngay ở đầu đường một tòa tửu lâu rất lớn quay mặt xuống hồ. Lá cờ hiệu phất phơ bay trước gió đề ba chữ lớn “Tống Thị Lâu”.

Tiêu hứng trỗi dậy, chàng rảo bước tới nơi tìm cái bàn ngó ra mặt hồ ngồi xuống. Ðiếm tiểu nhị vội chạy lại rót rượu.

Lệnh Hồ Xung nhắp một tợp thì đây là thứ Trạng Nguyên Hồng đời Trần Thiệu Hưng năm thứ 12. Nó là rượu ngon hạng nhất.

Lúc này vừa qua mùa hạ, quanh hồ toàn thị lá sen bát ngát, gió mát rười rượi. Lệnh Hồ Xung ngồi trông ra xa nước hồ xanh biếc một màu, cảm thấy trong lòng khoan khoái, chàng tự nhủ:

– Giờ này hôm qua ta vẫn còn bị nhốt trong hắc lao dưới đáy hồ mà bữa nay đã được thảnh thơi ngồi uống rượu ngắm cảnh. Tưởng Hoàng Thiên đối đãi với ta như thế cũng là hậu lắm!

Trong lòng cao hứng, chàng uống hết cân nọ đến cân kia. Ðiếm tiểu nhị tay không ngớt đem hồ này vào lấy hồ khác ra, gã luôn miệng khen ngợi:

– Vị khách quan này tửu lượng khá lắm!

Lệnh Hồ Xung đang uống rượu, bỗng nghe tiếng bước chân nhộn nhịp. Bốn người từ cầu thang lầu đi lên. Lòng chàng cũng hơi hồi hộp. Bốn người này mắt đều chiếu ra những tia hàn quang lấp loáng dòm ngó bốn mặt. Hiển nhiên là những nhân vật võ công rất cao thâm.

Trong bốn người thì ba là lão hán vào trạc năm, sáu chục tuổi còn một người là thiếu phụ trung niên.

Cả bọn người đều ăn mặc quê mùa. Trên lưng người nào cũng chỉ đeo một bọc vải chứ không dắt binh

khí.

Một lão già cao hơn hết đứng đầu cầu thang có vẻ cực kỳ uy võ. Lão ngó Lệnh Hồ Xung một cái rồi quay lại bảo đồng bọn:

– Chỗ này khá sạch sẽ, mình ngồi đây ăn được rồi.

Ba người kia gật đầu đáp:

– Hay lắm!

Bốn người ngồi xuống bên chiếc bàn hướng ra mặt hồ.

Ðiếm tiểu nhị đon đả chạy lại chào mời. Ngờ đâu bốn nhân vật tướng mạo hùng tráng này đã không uống rượu lại không ăn mặn, chỉ kêu toàn đồ chay và sáu cân bánh bao.

Lúc bốn người ngồi ăn không ai nói nửa lời dường như họ chỉ ăn no cho xong việc, chẳng để ý gì tới món ăn có ngon hay không.

Ðiếm tiểu nhị đến bên ân cần mời mọc nói:

– Món xào này là đồ chay thập cẩm do những tay đầu bếp rất giỏi xào nấu. Tuy nói dùng toàn đồ chay mà ăn vào thấy mùi vị ba thứ khác nhau, như gan gà, như thịt thăn heo lại như mề vịt. Bốn vị thấy thế nào?

Một lão hán to béo trừng mắt hỏi lại:

– Ðồ chay là đồ chay, sao lại có mùi vị gan heo với gan bò gì gì?

Lệnh Hồ Xung lắng tai nghe thì khẩu âm lão này người ở Sơn Ðông. Chàng tự hỏi:

– Không hiểu bốn người này ở bang phái nào? Họ đến Hàng châu có việc gì?

Tuy nhiên, lòng chàng còn mải nghĩ kế cứu lão Nhậm, không muốn đa sự làm gì, định ăn uống xong là lập tức xuống lầu.

Ngờ đâu bốn người kia ăn rất mau. Mấy đĩa bánh lớn vèo một cái đã hết sạch.

Bọn này ăn xong tính trả tiền hàng rồi đi thẳng xuống lầu, không cho tiểu nhị lấy đồng nào.

Gã tiểu nhị cân phân có vẻ bất mãn. Gã nói:

– Mấy bố người Bắc này keo kiệt quá! Một đồng một chữ cũng không chịu mất.

Gã vừa dứt lời, chợt nhớ tới Lệnh Hồ Xung cũng là người phương Bắc, liền nở nụ cười cẩu lại nói gở:

– Xin lão nhân gia đừng để tâm, tiển nhân không dám nói tới lão nhân gia đâu. Lão nhân gia ăn xài

lớn, nào phải như bọn họ.

Lệnh Hồ Xung cười đáp:

– Ăn nhiều uống lắm thì thành bì rượu túi cơm chứ hay ho gì ?

Ðoạn chàng trả tiền hàng xuống lầu.

Lệnh Hồ Xung đi ngao du khắp phố phường thành Hàng Châu một lượt. Ðến chiều chàng lại tìm vào một tửu lâu khác uống một bữa rồi mới về quán trọ.

Chàng ngủ cho tới canh ba, đẩy cửa sổ chuồn ra ngoài, vượt qua bức tường cây đi về phía núi Cô Sơn ở Tây hồ. Khinh công chàng trước kia vào hạng bình thường, nhưng từ khi chàng luyện thiết bản thần công rồi, chẳng những chân bước nhẹ nhàng mà còn tùy ý muốn nhảy vọt lên cao hay lao người đi xa cũng được. Thế là chàng đã đạt tới một trình độ bình sinh chưa từng thấy bao giờ.

Ðêm tối mà lại đi nhanh, Lệnh Hồ Xung thoăn thoắt lướt mau chính chàng cũng không nghe thấy tiếng động.

Bỗng chàng dừng bước quay nhìn bóng mình ở dưới gốc liễu, tự hỏi:

– Ta là người hay là ma? Phải chăng ta bị người dưới địa lao giết chết rồi biến thành oan hồn? Tại sao

ta chạy nhanh mà chỉ thấy nhẹ lâng lâng, chẳng phí chút hơi sức nào?

Tay phải chàng bóp mạnh tay trái hiển nhiên hãy còn thấy đau.

Chàng bật cười nghĩ bụng:

– Thiết bản thần công thật là cổ quái! Mình mới luyện được hơn một tháng đã tiến đến trình độ này, nếu còn luyện nữa sẽ biến thành yêu quái chăng?

Chàng không hiểu phép luyện công ghi trên tấm thiết bản khó nhất là ở chỗ hóa tán công lực toàn thân khiến cho trong huyệt Ðan điền không còn một tý gì. Mấu chốt sự thành bại về luyện công là chỗ có tán công được hay không. Nếu hóa tán không hết hoặc di chuyển lầm huyệt đạo là lập tức bị tẩu hỏa nhập ma, nhẹ thì toàn thân tê liệt biến thành phế nhân, nặng thì kinh mạch chạy ngược đường khiến cho thất khiếu đổ máu ra mà chết.

Công phu này sáng lập đã mấy trăm năm, nhưng chẳng mấy người luyện thành được chỉ vì phép tán công khó khăn quá. Lệnh Hồ Xung chiếm được phần tiện nghi rất lớn là nội lực trong người chàng đã mất hết, muốn hóa tán là hóa tán được ngay chẳng mất chút sức lực nào. Song đối với người khác thì đây là bước đường nguy hiểm vô cùng.

Lệnh Hồ Xung vô tình đã bước qua được giai đoạn khó khăn nhất. Người khác muốn luyện môn công phu này thì nguyên một việc hóa tán nội lực mỗi ngày một chút đã phải mất công khó nhọc từ mười đến hai mươi năm mà lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, hễ sai trật một chút là phải họa thương vong. Chàng ngẫu nhiên gặp được cơ duyên này rồi đột nhiên nhận thấy hiệu lực quá lớn mà cách rèn luyện lại quá dễ dàng. Công phu rèn luyện so với kết quả thu lượm chênh lệch nhau xa, nên chàng không tự tin được.

Sau khi tán công, lại cần phải hút lấy chân khí của người khác chứa vào huyệt Ðan điền rồi mới theo đúng khuôn phép đưa vào kỳ kinh bát mạch để làm của mình mà sử dụng. Giai đoạn này cũng khó khăn vô cùng vì lẽ nội lực mình đã hóa tán hết mà muốn thu hút lấy chân khí của người ngoài, thì có khác gì đem trứng trọi với đá để rước lấy cái chết vào mình, trừ phi gặp trường hợp người thân tình hết lòng luyến ái đã nguyện đem chân khí bản thân tặng cho để giúp mình thành công chẳng nói làm chi.

Môn công phu này lại rất hiểm độc. Người luyện thành rồi chỉ mưu đồ chuyện ích kỷ hại nhân, gây tai vạ lớn. Vì thế nên rất ít khi có bậc chính nhân quân tử chịu rèn luyện. Còn kẻ gian ác mà mong có người hy sinh cho mình thì đâu phải chuyện dễ.

Thường thường những người luyện công phu này, sau khi tán công phải ngấm ngầm dùng kế giảo quyệt cho người khác uống rượu say ngã lăn ra, nếu không thì phải trói lại đánh cho ngất xỉu rồi tìm cách hút trộm lấy chân khí của họ.

Trong giai đoạn này, Lệnh Hồ Xung cũng may mắn là trong mình chàng đã có những luồng chân khí dị chủng của bọn Ðào cốc lục tiên và Bất Giới hòa thượng vừa nhiều vừa mạnh mà chàng đã di chuyển đúng phép vào kỳ kinh bát mạch nên phát sinh hiệu lực ghê gớm. Chàng mới khẽ bóp một cái mà chiếc bát đựng cơm đã lập tức nát nhừ chẳng khác gì Ðào cốc lục tiên và Bất Giới hòa thượng cả bảy người đồng thời phát huy nội lực. Kế đó chàng lại vô tình nắm lấy cổ tay Hắc Bạch Tử và bất giác thu hút lấy nội lực của hắn. Thế là chàng đã thu nội lực của tám tay cao thủ vào làm của mình để sử dụng nên kình lực của chàng ghê gớm đến trình độ không ai tưởng tượng được.

Kể ra bọn Ðào cốc lục tiên và Bất Giới hòa thượng mới trút sang cho chàng một phần chân khí của họ, nhưng bảy người này võ công rất cao thâm thì chỉ góp vào một phần cũng đã lợi hại vô cùng.

Thêm vào đó khi chàng ở chùa Thiếu Lâm Phương Chứng đại sư nhân khi trị bệnh đã truyền sang người chàng một bộ phận Thiếu Lâm thần công.

Lúc này Lệnh Hồ Xung có một bản lãnh mà trong võ lâm đương thời hiếm người sánh kịp, nhưng chàng không hiểu lý do nên đành hưởng mà thôi.

Lệnh Hồ Xung từ từ xoay mình lại đồng thời hít một hơi chân khí, người chàng bồng bồng như muốn bay lên. Chàng lại giật mình kinh sợ và la lên một tiếng “úi chà”.

Vừa mở miệng thở ra người chàng liền hạ xuống. Chàng giơ tay lên gãi đầu tự nói một mình:

– Sao lạ thế này! Sao lạ thế này!

Khi Lệnh Hồ Xung người còn lơ lửng trên không chàng thừa thế rút lấy trường kiếm ở sau lưng tiện tay phóng ra. Cổ tay chàng vừa rung động đã nghe đánh “cách” một tiếng. Thanh trường kiếm tra vào vỏ rồi, chân trái chàng cũng vừa chấm đất. Chàng ngửng đầu nhìn lên thấy năm chiếc lá liễu ở trên không đang từ từ bay xuống.

Nguyên vừa rồi chàng phóng nhát kiếm đó dĩ nhiên đã phân biệt đâm trúng vào năm cuống lá liễu.

Lệnh Hồ Xung lại rút kiếm ra khỏi vỏ lần thứ hai khoa thành một đường hình cánh cung. Kiếm quang vừa lấp loáng lóe mắt, năm chiếc lá liễu đều đã thu vào trên mặt lưỡi kiếm. Chàng rụt kiếm về thò tay trái cầm lấy một chiếc lá coi, trong lòng vừa xiết nỗi hoan hỉ vừa rất lấy làm kỳ.

Lệnh Hồ Xung đứng lặng giờ lâu trên bờ hồ, bỗng lòng chàng se lại nghĩ thầm:

– Bản lãnh ta đã tới trình độ khôn lường, dĩ nhiên sư phụ cùng sư nương chẳng thể nào dạy ta đến thế này được. Nhưng chẳng thà vẫn giữ nguyên tình trạng ngày trước, nội lực cùng kiếm pháp tầm thường mà được tiêu dao khoái lạc trong phái Hoa Sơn còn hay hơn là thành một kẻ cô thân trên chốn giang hồ, lập lờ như bóng du hồn dã quỉ.

Chàng tự biết từ ngày ra đời võ công chưa hồi nào cao thâm bằng lúc này mà cũng chưa lúc nào quạnh hiu tịch mịch như bây giờ.

Mấy tháng qua chàng bị cầm tù dưới địa lao phải chịu cảnh cô đơn đã đành. Ngày nay chàng đã tự do mà vẫn một mình một bóng vẩn vơ trên bờ hồ giữa lúc canh khuya, khiến chàng xiết nỗi bâng khuâng.

Lệnh Hồ Xung bản tính ưa cảnh náo nhiệt, thích trà rượu bạn bè. Tuy chàng phát giác võ công mình tiến bộ một cách không ngờ mà nỗi mừng vui lại tiêu tan ngay. Dưới cảnh thanh phong lãnh nguyệt lòng chàng cảm thấy thê lương vô hạn.

Chàng đứng ngẩn người ra một lúc rồi tự nhủ:

– Hỡi ôi! Người đời chẳng ai nhìn nhỏi gì đến ta nữa. Âu là ta trở lại địa lao ở Mai trang để thăm Nhậm tiền bối. Giả tỷ lão gia chịu lập lời trọng thệ: Sau khi thoát khỏi chốn lao lung không sát hại người lành thì ta cứu lão gia ra cũng chẳng hề gì.

Chàng liền nhìn nhận đường lối nhằm phía Mai trang mà đi.

Chỉ trong khoảnh khắc chàng đã lên tới núi Cô Sơn ở cạnh Mai trang. Chàng liền theo sườn núi xuyên qua khu rừng cây tiến đến gần trang viện. Chàng lắng tai nghe ngóng trong trang viện yên lặng như tờ, liền nhẹ nhàng nhảy vọt lên mặt tường vây. Chàng thấy mấy chục phòng ốc đều một màu tối đen như mực. Chỉ một căn phòng ở mé hữu là có ánh đèn lọt qua khe cửa chiếu ra ngoài.

Lệnh Hồ Xung liền đề khí hạ mình xuống, len lén đi tới dưới cửa sổ.

Bỗng chàng nghe một thanh âm khàn khàn quát hỏi:

– Hoàng Chung Công! Ngươi đã biết tội chưa?

Giọng nói cực kỳ nghiêm khắc.

Lệnh Hồ Xung rất lấy làm kỳ, nghĩ bụng:

– Hoàng Chung Công là tay bản lãnh phi thường mà sao lại có người giở giọng hách dịch với lão như vậy?

Chàng liền lún thấp người xuống dòm qua khe cửa sổ vào trong. Chàng giật mình, trong lòng hồi hộp, miệng lẩm bẩm:

– Té ra bọn này.

Nguyên chàng đã ngó thấy bốn người ngồi ghế chính là những người mà lúc ban ngày chàng đã gặp trong Tống thị tửu lâu.

Bọn Hoàng Chung Công, Ngốc Bút Ông, Ðan Thanh tiên sinh đứng trước bốn người kia xây lưng về phía cửa sổ. Tuy chàng không trông rõ vẻ mặt ba người này nhưng thấy bên ngồi bên đứng liền hiểu ngay địa vị tôn ti giữa hai bên.

Bỗng nghe Hoàng Chung Công đáp:

– Dạ! Thuộc hạ biết tội rồi. Bốn vị trưởng lão giá lâm mà thuộc hạ không ra xa nghinh tiếp là một tội lớn…

Lão già thân thể cao lớn cười lạt ngắt lời:

– Chà! Ra xa đón hay không ra xa đón thì có gì đáng tội? Ngươi thật khéo giả vờ! Hắc Bạch Tử đâu? Sao không thấy vào ra mắt ta?

Lệnh Hồ Xung cười thầm trong bụng:

– Hắc Bạch Tử bị mình giam vào địa lao, song bọn Hoàng Chung Công lại tưởng là hắn bỏ trốn rồi.

Hoàng Chung Công chột dạ đáp:

– Thưa bốn vị trưởng lão! Thuộc hạ quản giáo bất nghiêm mà tính tình Hắc Bạch Tử gần đây tệ hại khác trước nhiều. Mấy bữa nay y không ở trong trang.

Lão kia hỏi gằn:

– Hừ! Không ở trong trang ư? Không ở trong trang ư?

Hoàng Chung Công khẽ dạ một tiếng.

Lão già trợn mắt lên nhìn hắn. Mắt chiếu ra những tia hàn quang rùng rợn, lão hỏi:

– Hoàng Chung Công! Giáo chủ phái các ngươi coi giữ Mai trang có phải để các ngươi đánh đàn uống rượu và hội họa tiêu khiển không?

Hoàng Chung Công khom lưng đáp:

– Bọn thuộc hạ bốn người vâng chỉ ý của giáo chủ ở đây quản cố trọng phạm.

Lão kia lại hỏi:

– Ðúng thế đó! Vậy tên yếu phạm đó hiện giờ ra sao?

Hoàng Chung Công đáp:

– Khai bẩm trưởng lão! Tên yếu phạm vẫn bị cầm tù dưới địa lao. Mười hai năm nay thuộc hạ không rời khỏi Mai trang nửa bước, chẳng dám khiếm khuyết chức vụ.

Lão già dằn giọng:

– Hay lắm! Hay lắm! Các ngươi không rời khỏi Mai trang nửa bước! chẳng dám khiếm khuyết chức vụ! Ngươi nói thế thì ra yếu phạm vẫn bị giam cầm ở dưới địa lao chăng?

Hoàng Chung Công đáp:

– Chính thế!

Lão già ngửng đầu nhìn tấm Thiên hoa bản. Ðột nhiên lão bật tiếng cười khanh khách. Lập tức tro bụi trên thiên hoa bản rớt xuống lả tả. Lão ngừng lại một lúc rồi bảo:

– Ngươi dẫn bọn ta đi coi tên yếu phạm đó!

Hoàng Chung Công đáp:

– Xin bốn vị nguyên lượng cho! Ngày đó giáo chủ đã nghiêm lệnh bất luận là ai cũng không được vào thăm yếu phạm. Người nào trái lệnh… trái lệnh…

Lão già kia thò tay vào bọc móc ra một vật giơ cao, đồng thời lão đứng thẳng người lên. Ba người kia đang ngồi cũng lập tức đứng dậy vẻ mặt rất cung kính.

Lệnh Hồ Xung chú ý nhìn kỹ thấy cái đó dài chừng nửa thước. Nó là một mẩu gỗ đen sì, trên mặt có điêu khắc hoa văn cùng văn tự, coi rất kỳ bí.

Bọn Hoàng Chung Công ba người khom lưng nói:

– Hắc mộc lệnh bài của giáo chủ giá lâm. Bọn thuộc hạ kính cẩn tuân chỉ.

Lão già nói:

– Hay lắm! Ngươi đi dẫn yếu phạm lên đây!

Hoàng Chung Công ngần ngừ đáp:

– Chân tay yếu phạm đều bị xiềng khóa, không thể… không thể đưa lên đây được.

Lão già cười lạt hỏi:

– Ðến bây giờ mà ngươi hãy còn cãi chầy cãi cối mưu chuyện lừa gạt. Ta hỏi ngươi: Tên yếu phạm đó đã trốn thoát trong trường hợp nào?

Hoàng Chung Công giật mình ấp úng hỏi lại:

– Tên yếu phạm đó… tên yếu phạm đó trốn rồi ư? Quyết… quyết không có chuyện đó. Rõ ràng hắn bị giam trong địa lao. Sao lại… sao lại trốn ra được?

Lão già kia dằn giọng:

– Hừ! Vậy ngươi nhất định không chịu nói thật rồi?

Lão chậm chạp bước lại gần, đột nhiên vươn tay ra đập vào vai Hoàng Chung Công.

Ngốc Bút Ông và Ðan Thanh tiên sinh đồng thời lùi lại hai bước. Hai người cử động cực kỳ mau lẹ, nhưng lão già kia ra tay còn thần tốc hơn.

Hai tiếng “binh, binh” khẽ vang lên! Ngốc Bút Ông và Ðan Thanh tiên sinh liên tiếp bị đập trúng vai bên hữu.

Ðan Thanh tiên sinh lớn tiếng la:

– Bảo trưởng lão! Bọn thuộc hạ phạm tội gì mà trưởng lão… hạ độc thủ này để đối phó?

Tiếng la vừa ra chiều đau đớn vừa tỏ vẻ oán hờn.

Lão già bĩu môi nói:

– Giáo chủ sai các ngươi ở đây quản cố yếu phạm mà để yếu phạm trốn mất thì tội ấy đáng chết hay không đáng chết?

Hoàng Chung Công đáp:

– Nếu yếu phạm đã trốn thoát thực sự thì bọn thuộc hạ tội đáng muôn thác. Nhưng… nhưng rõ ràng hắn còn ở trong địa lao mà. Bảo trưởng lão đã lạm dụng độc hình khiến bọn tại hạ trong lòng không phục.

Khi lão nói câu này khẽ nghiêng mình đi, Lệnh Hồ Xung đứng ngoài cửa sổ nhìn rõ trán lão có những giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu không ngớt nhỏ xuống. Chàng nghĩ bụng:

– Vừa rồi Bảo trưởng lão vỗ vai Hoàng Chung Công một cái chắc là thủ pháp ghê gớm lắm nên con người bản lãnh cao thâm như hắn mà còn không chịu nổi.

Lão kia nói:

– Các ngươi cứ xuống địa lao mà coi, nếu quả yếu phạm vẫn còn ở đó thì… Bảo Ðại Sở này sẽ dập đầu trước “ba vị” để tạ tội và lập tức giải khai trọng hình “Lam sa thủ” cho.

Hoàng Chung Công nói:

– Hay lắm! Xin bốn vị hãy chờ đây một chút.

Hắn liền cùng Ngốc Bút Ông, Ðan Thanh tiên sinh lùi ra.

Lệnh Hồ Xung thấy ba người ra khỏi cửa phòng, người vẫn run lẩy bẩy, chàng không hiểu vì họ khích động hay vì trúng phải Lam sa thủ.

Chàng sợ bốn người trong nhà phát giác, nên không dám ngó qua cửa sổ nữa, từ từ ngồi xuống đất, tự hỏi:

– Không hiểu giáo chủ nào đó sai bọn Giang Nam tứ hữu ở đây canh giữ yếu phạm đã 12 năm. Dĩ nhiên yếu phạm đó không phải ta mà là Nhậm tiền bối. Chẳng lẽ Nhậm tiền bối đã trốn ra rồi ư? Lão gia trốn khỏi địa lao mà bọn Hoàng Chung Công không một ai hay biết thì thật là bản lãnh nghiêng trời thần thông quảng đại! Ðúng rồi! Nhất định bọn họ không hay biết. Nếu không thì chẳng khi nào Hắc Bạch Tử lại nhận lầm ta là Nhậm tiền bối.

Chàng nghĩ tới bọn Hoàng Chung Công khi nhận ra Hắc Bạch Tử thì những chuyện ngoắt nghéo bên trong thật ly kỳ, thật buồn cười. Chàng tính thầm:

– Tại sao bọn họ lại giam ta vào địa lao? Chắc là sau khi ta tỷ kiếm với Nhậm tiền bối, họ sợ để ta ra làm tiết lộ cơ mật nên mới giam lại. Chà! Như vậy tuy không phải là giết người bịt miệng nhưng cũng chẳng khác giết người là mấy.

Chàng thấy bốn người ngồi trong nhà, không hề nói nửa lời, tự hỏi:

– Bốn người này thâm trầm ghê gớm. Họ không uống rượu, không ăn mặn thì đời người còn chi lạc thú? Vị giáo chủ kia ở giáo phái nào? Chẳng lẽ lại là Ma giáo? Ma giáo chủ là Ðông Phương Bất Bại hiện là tay cao thủ đệ nhất võ lâm, võ công đứng đầu thiên hạ. Phải chăng bốn người này là trưởng lão Ma giáo nên Hoàng Chung Công mới sợ hãi đến thế? Nếu vậy thì cả bọn Hoàng Chung Công trước nay vẫn tỏ ra là nhân vật chính phái mà thực tình cũng là người Ma giáo hay sao?

Trong đầu óc Lệnh Hồ Xung, những làn sóng tư tưởng nổi lên dồn dập không ngớt. Nhưng chàng không dám thở mạnh vì lẽ bốn người kia chỉ cách chàng một bức tường và chỗ họ ngồi cách chỗ chàng ẩn không đầy một trượng, nếu chỉ hơi thở mạnh một chút là lập tức bị đối phương phát giác.

Chọn tập
Bình luận