Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 216 – Thoát khỏi hang hùm lại gặp ác ôn

Tác giả: Kim Dung
Chọn tập

Bỗng nghe Tả Lãnh Thiền lớn tiếng quát hỏi:

– Mắt các ngươi bị ai đâm đui? Chẳng lẽ các ngươi quên hết rồi chăng?

Mười mấy tên đui mắt lớn tiếng gầm thét rồi nhảy lên vung trường kiếm đâm túi bụi.

Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh lẳng lặng không lên tiếng.

Bọn đui đâm vào quãng không.

Ðến lần thứ hai chúng nhảy lên thì một tên nhẩy lên cao ở phía ngoài chỉ cách phiến đá lồi mấy thước.

Lệnh Hồ Xung nghe tiếng gió, phóng kiếm đâm ra trúng vào trước ngực gã. Gã rú lên một tiếng rồi té xuống.

Biến diễn này khiến cho mọi người biết chỗ Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh ẩn mình. Sáu bảy tên đồng thời nhảy lên vung kiếm đâm ra.

Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh ở trong bóng tối tuy không nhìn rõ thân hình bọn đui mù nhưng phiến đá lồi ra cách mặt đất đến hơn ba trượng, khi có người nhẩy gần tới nơi tiếng gió vang lên rất rõ nên phân biệt phương hướng một cách dễ dàng không khó khăn như lúc ở dưới đất.

Hai người lại phóng kiếm đâm chết hai tên.

Bọn đui mù ngửng đầu lên mà thóa mạ, trong lúc nhất thời chúng không dám nhẩy lên công kích nữa.

Sau một lúc, đột nhiên tiếng gió rít gấp, hai tên từ hai mé nhảy lên.

Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh vung kiếm chém xuống bật lên những tiếng choang choảng. Bốn thanh kiếm đã đụng nhau ở không gian.

Lệnh Hồ Xung cảm thấy cánh tay mặt tê chồn, suýt nữa tuột mất trường kiếm. Chàng biết ngay mình đã đụng vào Tả Lãnh Thiền.

Doanh Doanh rú lên một tiếng:

– Úi chao!

Nàng bị trúng kiếm ở bả vai, người nàng lảo đảo muốn té.

Lệnh Hồ Xung vội vận kình lực ra cánh tay trái để giữ lấy nàng thì giữa lúc ấy hai người lại nhẩy lên đánh tới.

Lệnh Hồ Xung vung trường kiếm đâm vào người nhảy vọt lên đánh Doanh Doanh.

Hai thanh kiếm đụng nhau và người ra chiêu cực kỳ mau lẹ, lại biến thế thần tốc phi thường, quẹt ngang lưỡi kiếm.

Lệnh Hồ Xung biết ngay đối thủ là Lâm Bình Chi.

Trong lúc hoang mang chàng không kịp vung trường kiếm đỡ gạt liền cúi đầu xuống để tránh. Chàng cảm thấy gió lạnh thổi qua đầu. Thanh kiếm của Lâm Bình Chi hớt tới Doanh Doanh.

Lâm Bình Chi người đang lơ lửng trên không mà biến chiêu tới ba lần, thế mới biết Tịch tà kiếm pháp lợi hại vô cùng.

Lệnh Hồ Xung sợ Doanh Doanh bị thương liền ôm nàng nhảy xuống.

Chàng tựa lưng vào vách múa kiếm loạn lên để chống đỡ.

Bỗng nghe Tả Lãnh Thiền nổi lên tràng cười the thé rồi chống kiếm tiến lại.

“Choang” một tiếng vang lên, người Lệnh Hồ Xung bị chấn động rồi chàng cảm thấy một luồng nội lực từ thanh trường kiếm truyền vào, bất giác chàng run lên.

Ðột nhiên chàng nhớ tới ngày trước Nhậm Ngã Hành và Tả Lãnh Thiền đấu với nhau ở chùa Thiếu Lâm

Khi ấy Nhậm Ngã Hành phát huy Hấp tinh đại pháp để hút lấy nội lực đối phương. Không ngờ luồng khí âm hàn của Tả Lãnh Thiền cực kỳ lợi hại, suýt nữa làm cho Nhậm Ngã Hành phải chết cóng. Bây giờ hắn lại dùng thuật cũ.

Lệnh Hồ Xung tự nhủ:

– Ta phải coi chừng không lại mắc bẫy hắn.

Chàng vội vận nội lực đẩy ra ngoài, bất giác chàng không tự chủ được, đầu tay trái nới ra, thanh trường kiếm tuột bay đi.

Bản lãnh của Lệnh Hồ Xung hoàn toàn trông vào thanh trường kiếm bây giờ chàng mất kiếm rồi khác nào người cụt tay không làm gì được nữa.

Chàng liền cúi xuống sờ dưới đất vì chàng cho là trong sơn động đến hơn trăm người chết thì binh khí còn bỏ lại khắp nơi.

Nếu lượm được một thanh đao hay trường kiếm thì chàng sẽ cùng Doanh Doanh còn có thể chống với bọn đui mù vây đánh được một thời gian và may ra có thể thoát được. Hay dù không thoát chàng cũng chẳng can tâm bó tay chịu chết.

Lệnh Hồ Xung sờ vào mặt một người chết đã lạnh cứng và tay chàng dây máu tươi ướt đẫm. Chàng vội ôm Doanh Doanh lùi lại hai bước.

“Choang choang” hai tiếng vang lên!

Doanh Doanh đã vung đoản kiếm gạt hai thanh kiếm đâm tới. Tiếp theo nghe đánh vù một tiếng, thanh đoản kiếm trong tay Doanh Doanh đã bị đánh bay đi.

Lệnh Hồ Xung rất đỗi bồn chồn, chàng lại cúi xuống sờ, bỗng lượm được một cây đoản côn.

Trong lúc nguy cấp, chàng chưa kịp nghĩ gì thì lại thấy gió lạnh thổi vào mặt biết là có trường kiếm đâm tới.

Chàng cúi đầu tránh khỏi chiêu kiếm, đột nhiên trước mắt chàng hiện ra mấy điểm hàn tinh. Những chấm này rất nhỏ bé nhưng ở trong sơn động tối tăm chẳng khác gì một chòm sao sáng ở ngoài trời. Chàng phảng phất nhìn thấy hình người và ánh kiếm.

Lệnh Hồ Xung cùng Doanh Doanh bất giác bật lên tiếng hoan hô.

Giữa lúc ấy hai người trông rõ Tả Lãnh Thiền vung kiếm đâm tới, Lệnh Hồ Xung liền vung đoản côn đâm vào cổ họng Tả Lãnh Thiền. Ðó chính là chỗ sơ hở về kiếm chiêu của hắn.

Ngờ đâu Tả Lãnh Thiền tuy đui mắt mà ứng biến cực kỳ thần tốc. Hắn thi hành thân pháp “Lý dược long môn” lộn ngược về phía sau. Miệng hắn còn lớn tiếng thóa mạ.

Doanh Doanh cúi xuống lượm một thanh trường kiếm, nàng giao kiếm cho Lệnh Hồ Xung rồi tiếp lấy cây đoản côn ở trong tay chàng.

Doanh Doanh múa tít cây đoản côn để phát ra những chấm sáng xanh.

Lệnh Hồ Xung phấn khởi tinh thần, bây giờ đã đến lúc sinh tử tối hậu chàng ra tay không còn nể nang gì nữa.

Miệng chàng quát:

– Cút con bà mày đi!

Chàng vung kiếm đâm chết một tên đui mắt.

Tay chàng phóng kiếm ra còn lẹ hơn cả miệng chàng buông tiếng thóa mạ.

Chàng mới mắng được sáu câu “Cút con bà mày đi” đã đâm chết 13 tên đui mù.

Mấy tên đui mù vẻ mặt ngớ ngẩn hơn nghe câu chàng mắng “Cút con bà mày đi” lại tưởng là người nhà nên không đánh nữa.

Khi chúng vừa hiểu ra thì cổ họng đã bị trúng kiếm phải chạy xuống quỷ môn quan rồi.

Tả Lãnh Thiền và Lâm Bình Chi đều không hiểu rõ đạo lý đồng thanh hỏi:

– Có đèn lửa rồi ư?

Lệnh Hồ Xung quát lên:

– Ðúng thế!

Chàng nhằm Tả Lãnh Thiền phóng kiếm đâm luôn ba nhát.

Tả Lãnh Thiền nghe gió gạt được cả ba chiêu kiếm.

Lệnh Hồ Xung cảm thấy cánh tay tê chồn, một luồng hàn khí theo trường kiếm truyền vào.

Trong lúc xoay chuyển ý nghĩ chàng dừng tiếng lại không nhúc nhích.

Tả Lãnh Thiền không nghe thấy kiếm phong thì trong lòng nóng nảy huy động trường kiếm múa tít quanh mình để bảo vệ những chỗ yếu huyệt.

Lệnh Hồ Xung nhờ những chấm tinh quang ở đầu cây đoản côn trong tay Doanh Doanh soi cảnh vật mờ mờ, chàng xoay kiếm lại từ từ đâm vào cánh tay mặt Lâm Bình Chi.

Lâm Bình Chi lắng tai nghe đường kiếm của đối phương nhưng Lệnh Hồ Xung phóng kiếm rất chậm chạp đi từng tấc một nên gã chẳng nghe rõ chi hết.

Khi chàng thấy mũi kiếm của mình còn cách tay đối phương chừng nửa thước thì đột nhiên phóng mạnh về phía trước đánh vèo một tiếng.

Gân cốt cánh tay Lâm Bình Chi đều bị chặt đứt. Gã rú lên một tiếng, thanh trường kiếm tuột khỏi tay tung lên.

Lệnh Hồ Xung lại phóng kiếm đâm veo véo hai nhát vào hai bên đùi gã.

Lâm Bình Chi lại lớn tiếng thóa mạ, té nhào xuống đất.

Lệnh Hồ Xung quay lại ngưng thần nhìn Tả Lãnh Thiền.

Dưới những chấm sáng rất nhỏ bé chàng cũng thấp thoáng nhìn thấy hắn nghiến răng nghiến lợi.

Thanh trường kiếm của Tả Lãnh Thiền phóng ra những tuyệt chiêu không ngớt. Nhưng đối với phép Ðộc Cô cửu kiếm chỗ nào hắn cũng lộ sơ hở.

Lệnh Hồ Xung bụng bảo dạ:

– Thằng cha này gây nên những cuộc phong ba trên chốn giang hồ. Hắn là đầu mối của bao nhiêu họa hoạn trong võ lâm. Ta không thể dung tha hắn được.

Ðột nhiên chàng hú lên một tiếng phóng trường kiếm đâm vào ba chỗ: huyệt Mi Tâm, cổ họng và trước ngực đều trúng hết.

Lệnh Hồ Xung lập tức lùi ra hai bước dắt tay Doanh Doanh.

Bỗng thấy Tả Lãnh Thiền đứng ngẩn người ra rồi ngã lăn xuống đất, hắn xoay ngược thanh trường kiếm trong tay đâm vào bụng mình tuốt ra sau lưng.

Hai người định thần tiến lại coi nhưng những chấm sáng ở đầu thanh đoản côn trong tay Doanh Doanh nhỏ quá không nhìn rõ được.

Cả hai người trong mình đều không mang đá lửa.

Lệnh Hồ Xung vẫn sợ Lâm Bình Chi nhảy xổ lại. Chàng liền đá vào lưng gã một phát để điểm huyệt không dậy được nữa rồi mới lần người chết để kiếm đá lửa.

Chàng sờ luôn ba người mà không ai có. Chàng chợt tỉnh ngộ, cất tiếng thóa mạ:

– Cút con bà mày đi! Những quân đui mù dĩ nhiên chẳng đem theo đá lửa làm chi.

Chàng sục tìm đến xác chết thứ năm mới lấy được đá lửa liền bật lên đốt vào mồi giấy.

Hai người vừa trông rõ bỗng la lên một tiếng:

– Trời ơi.

Té ra Doanh Doanh cầm trong tay không phải cây đoản côn mà là một khúc xương. Ðầu khúc xương đã bị chặt cụt.

Doanh Doanh ngẩn người ra liệng khúc xương xuống đất bật cười cất tiếng thóa mạ:

– Cút con…

Nàng mới thốt ra hai tiếng cảm thấy có điều bất nhã liền ngừng lại.

Lệnh Hồ Xung tỉnh ngộ nói:

– Doanh Doanh! Ðôi mạng của chúng ta mà thoát chết là nhờ vị tiền bối thần giáo này cứu thoát.

Doanh Doanh ngơ ngác hỏi:

– Vị tiền bối ở thần giáo nào?

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Ngày trước mấy vị trưởng lão ở Thần giáo đến đánh Hoa Sơn rồi bị hãm trong sơn động này. Các vị không có cách nào thoát thân phải ôm hận mà chết để lại mười bộ thi hài. Cái xương đùi này không biết là của vị nào. Tiểu huynh đã vô tình lượm lên chống đỡ. Lại may Tả Lãnh Thiền chặt đứt đoạn đầu nên trong xương mới có ánh lân quang phát ra, khiến cặp mắt chúng ta nhìn rõ không đến nỗi như kẻ đui mù.

Doanh Doanh thở phào một cái nhìn vào khúc xương vừa liệng xuống khom lưng nói:

– Té ra đây là bậc tiền bối của bản giáo, tiểu nữ cam bề đắc tội.

Lệnh Hồ Xung cầm mồi giấy thắp vào hai cây đuốc còn bỏ đó cho sáng bừng lên.

Chàng cầm bó đuốc nói:

– Chúng ta mau ra khỏi đây!

Chàng quay lại túm lấy trước ngực Lâm Bình Chi đi vào đường hầm.

Doanh Doanh biết ngay là Lệnh Hồ Xung muốn giữ lời hứa với Nhạc Linh San chiếu cố cho Lâm Bình Chi.

Theo đường nghĩa hiệp thì những nhân vật nổi tiếng hào hiệp coi lời nói nặng tựa non cao, dù chỉ là lời trối trăn của Nhạc Linh San lúc lâm chung. Lệnh Hồ Xung cũng không phụ lòng ủy thác. Nàng không nói gì cúi xuống lượm cây đao cầm ở trong góc sơn động. Cây đao cầm này đã bị thủng mấy chỗ nàng cũng đem theo đi sau Lệnh Hồ Xung.

Hai người vừa đi được mấy bước thì gặp một tử thi nằm dưới đất chính là Mạc Ðại tiên sinh ở phái Hành Sơn. Tay trái tiên sinh còn giữ cây hồ cầm, tay phải cầm một thanh đoản kiếm rất nhỏ mà lưỡi mỏng.

Ðầu, mặt, ngực, bụng Mạc Ðại tiên sinh đều bị kiếm thương máu thịt bầy nhầy.

Lệnh Hồ Xung đoán là tiên sinh bị bọn đui mù vây đánh trong đường hầm này rồi bỏ mạng.

Chàng nghĩ tới Mạc sư bá đã hết lòng thương yêu bênh vực chàng trong mọi trường hợp mà bất hạnh tiên sinh mới chết một cách thê thảm thế này thì trong lòng hết nỗi thương tâm, chàng liền ôm thi thể tiên sinh để sang một bên cúi xuống nói:

– Mạc sư bá ơi! Vãn bối ra khỏi động rồi sẽ trở lại đây để an táng di thể cho sư bá.

Lệnh Hồ Xung cùng Doanh Doanh bước từng bước một theo đường hầm mà ra.

Chàng cầm kiếm trong tay để đề phòng vừa đi vừa nghĩ bụng:

– Tả Lãnh Thiền là tay mưu kế sâu xa. Hắn đã bít chặt cửa động tất phái người canh giữ đường hầm này để phòng ngừa kẻ cầm tù hắn trong sơn động.

Ngờ đâu hai người đi hết đường hầm vẫn chẳng gặp một ai.

Lệnh Hồ Xung ngày trước đã qua lại đường hầm này đến mấy chục lượt nên rất quen thuộc hình thế. Chàng khẽ đẩy phiến đá bịt cửa hầm, đột nhiên ánh sáng dương quang chiếu vào lóa mắt.

Nguyên chàng phải chiến đấu đã lâu trong sơn động và trải qua mấy phen xuất sinh nhập tử, thời gian trôi qua chàng cũng không hay biết. Trời sáng đã từ lúc nào rồi.

Lệnh Hồ Xung lại thấy ngoài cửa đường hầm cũng trống không chẳng có một hơi bóng người liền xách Lâm Bình Chi tung mình vọt ra.

Doanh Doanh cũng ra theo.

Hiện giờ Lệnh Hồ Xung tay đã cầm trường kiếm mắt đã nhìn ánh sáng người lại ở ngoài chỗ rộng, tưởng là mình đã ra khỏi mọi hoàn cảnh nguy hiểm. Chàng hít một hơi chân khí cảm thấy trong lòng khoan khoái khôn tả.

Doanh Doanh hỏi:

– Trước kia lệnh sư phụ phạt chàng quay mặt vào vách sám hối có phải ở trong sơn động này không?

Lệnh Hồ Xung mỉm cười đáp:

– Phải rồi! Doanh Doanh coi thế nào?

Doanh Doanh tỉm tủm cười nói:

– Tiểu muội chẳng hiểu Xung lang sám hối cái gì mà chỉ thấy nơi đây rất tiện cho Xung lang…

Nàng định nói:

– Rất tiện cho Xung lang trò chuyện với cô tiểu sư muội.

Nhưng nàng chợt nhớ tới Nhạc Linh San đã chết rồi không nên nhắc tới để gây mối thương tâm cho Lệnh Hồ Xung nên nàng dừng lại không nói nữa.

Lệnh Hồ Xung lại lên tiếng:

– Kiếm pháp của tiểu huynh đã được Phong thái sư thúc tổ truyền thụ cho. Chẳng hiểu lão nhân gia có ở gần quanh đây không? Ít lâu nay mình cứ lận đận bên ngoài giang hồ thành ra còn nhiền chỗ kiếm pháp chưa hiểu được. Trong lòng lúc nào cũng mong có dịp trùng phùng để xin lão nhân gia chỉ điểm cho.

Doanh Doanh nói:

– Gia gia tiểu muội thường bảo là trên đời nay chỉ có Phong lệnh thái sư tổ là kiếm pháp cao minh hơn lão nhân gia. Khi nhắc tới Phong lão tiên sinh lão nhân gia tỏ ra rất khâm phục. Vậy chúng ta mau tìm tới nơi để tham kiến Phong lão tiên sinh.

Lệnh Hồ Xung tra kiếm vào vỏ, đặt Lâm Bình Chi xuống rồi nắm tay Doanh Doanh sóng vai nhảy lên tường.

Bất thình lình trên đầu có bóng đen thấp thoáng dường như một vật gì rớt xuống.

Lệnh Hồ Xung cùng Doanh Doanh đồng thời tung mình nhảy sang bên để né tránh thì đã không kịp nữa.

Một tấm lưới cá rất lớn chụp xuống hai người.

Lệnh Hồ Xung cùng Doanh Doanh giật mình kinh hãi vội rút kiếm ra chặt lưới. Chẳng hiểu tấm lưới này chế bằng thứ gì mà kiếm chém vào không mảy may sứt mẻ.

Giữa lúc tấm lưới quăng ra chụp hai người rồi lại thấy một bóng người từ trên nóc động nhảy xuống.

Người này tay cầm dây thừng quàng lấy tấm lưới rồi rít chặt lại.

Lệnh Hồ Xung buột miệng la:

– Sư phụ! Sư phụ!

Nguyên người này chính là Nhạc Bất Quần.

Nhạc Bất Quần hai tay vận kình lực rít chặt thêm.

Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh bị bó tròn chẳng khác nào đôi cá lớn dính liền vào nhau.

Ban đầu hai người còn cựa cạy nhưng về sau không nhúc nhích được nữa.

Doanh Doanh kinh hãi không bút nào tả xiết, nàng đưa mắt ngó Lệnh Hồ Xung thì thấy nét mặt chàng vẫn mỉm cười ra chiều đắc ý liền tự hỏi:

– Phải chăng Xung lang đã có kế thoát thân?

Bỗng nghe Nhạc Bất Quần bật tiếng cười đanh ác rồi hỏi:

-Tên tiểu tặc kia! Mi ra được khỏi sơn động nhơn nhơn đắc ý chắc không ngờ đại họa lâm thân phải không?

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Vụ này không đáng kêu là đại họa lâm thân. Con người ta ai mà thoát khỏi cái chết? Ðệ tử cùng được chết với ái thê một chỗ là một điều hạnh phúc.

Bây giờ Doanh Doanh mới biết sở dĩ Lệnh Hồ Xung vẻ mặt tươi cười là vì chàng lấy làm hoan hỉ được cùng chết với mình.

Lệnh Hồ Xung lại nói tiếp:

– Sư phụ muốn giết xin cứ để nguyên thế này mà giết đừng chia rẽ vợ chồng đệ tử ra hai nơi.

Nhạc Bất Quần tức giận lớn tiếng:

– Tên tiểu tặc kia! Mi chết đến gáy rồi mà còn nỏ mồm!

Lão lại quanh dây thừng mấy vòng để cột chặt hai người hơn nữa.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Sư phụ đối với đệ tử thật là hết lòng. Sư phụ biết bọn đệ tử hai người không muốn chia lìa nên đã dùng dây thừng trói vợ chồng đệ tử chặt chẽ thế này. Sư phụ nuôi đệ tử từ nhỏ đến lớn nên hiểu rõ tâm lý của đệ tử thật đáng mặt tri kỷ ở đời, ngoài sư phụ tưởng không còn ai nữa.

Chàng nói trăng nói cuội để kéo dài thời gian may ra có phương pháp gì thoát nạn được chăng. Chàng lại mong Phong Thanh Dương xuất hiện đột ngột để cứu mình.

Nhạc Bất Quần cười lạt nói:

– Tên tiểu tặc kia! Ngươi quen tính nói trăng nói cuội từ thuở nhỏ, bây giờ vẫn chứng nào tật ấy chẳng có chút chi thay đổi vậy ta hãy cắt lưỡi mi đi để sau khi mi chết rồi khỏi phải đưa vào ngục rút lưỡi.

Lão vung chân trái đá một cước vào sau lưng Lệnh Hồ Xung rồi điểm á huyệt chàng để chàng không lên tiếng được.

Ðoạn lão hỏi Doanh Doanh:

– Nhậm đại tiểu thư! Ðại tiểu thư muốn ta giết gã trước hay giết tiểu thư trước?

Doanh Doanh đáp:

– Lão muốn giết ai trước cũng vậy chẳng có gì khác nhau. Trong mình ta chỉ còn ba viên thuốc giải Tam thi não thần đan…

Nhạc Bất Quần nghe nàng nhắc tới thuốc giải Tam thi não thần đan liền thay đổi sắc mặt. Nguyên lão định giết Lệnh Hồ Xung cùng Doanh Doanh rồi sẽ lục tìm trong người nàng để lấy thuốc giải.

Nên biết Nhạc Bất Quần vẫn có lòng úy kỵ hai người này. Hấp tinh đại pháp của Lệnh Hồ Xung khiến lão lúc nào cũng nơm nớp lo âu trong lòng.

Tuy lão gặp được cơ hội may mắn thấy hai người tưởng mình thoát hiểm hoan hỉ ra khỏi động, lão nhân lúc đối phương không kịp đề phòng quăng tấm lưới bằng Kim ty chụp được. Nhưng nếu hai người không chết sẽ quay lại phản kích.

Từ ngày bị Doanh Doanh bức bách phải nuốt Tam thi não thần đan lão ngày đêm lo nghĩ chỉ mong lấy được thuốc giải. Bây giờ lão nghe Doanh Doanh nói trong mình nàng có ba viên vậy khi lão giết chết hai người rồi, chính lão chỉ sống được ba năm.

Sau thời gian đó con thị trùng sẽ chuồn vào óc mà cắn khiến lão phát điên rồ bị chết một cách thê thảm không bút nào tả xiết. Vụ này khiến cho lão phải suy nghĩ.

Nhạc Bất Quần tuy công phu hàm dưỡng rất cao thâm mà cũng không nhịn được.

Hai tay run lên lão nói:

– Ðược rồi! Vậy chúng ta nên thương lượng một cuộc trao đổi. Nếu Nhậm đại tiểu thư đem cách chế luyện thuốc giải nói cho lão phu hay thì lão phu tha mạng cho hai người, quyết không hạ sát.

Doanh Doanh bật cười hững hờ đáp:

– Tiểu nữ tuy còn nhỏ tuổi, kiến thức nông cạn nhưng cũng biết Quân tử kiếm Nhạc tiên sinh là người thế nào rồi. Nếu các hạ nói ra câu nào cũng thủ tín thì đã không phải là Quân tử kiếm.

Nhạc Bất Quần hỏi:

– Ðại tiểu thư đi với Lệnh Hồ Xung điều hay thì chưa học được cái gì nhưng đã học được gã ăn nói ba hoa chẳng đâu vào đâu. Lão phu chỉ hỏi tiểu thư có chịu nói cho biết cách luyện thuốc giải hay không mà thôi.

Doanh Doanh đáp:

– Dĩ nhiên tiểu nữ không nói đâu. Sau đây ba năm tiểu nữ cùng Xung lang sẽ đến trước Quỷ môn quan để nghênh tiếp đại giá. Có điều khi đó ngũ quan các hạ đã hoàn toàn biến hình, diện mạo không còn giống trước nữa, chẳng hiểu bọn tiểu nữ có nhận ra được các hạ nữa hay không mà thôi.

Nhạc Bất Quần cảm thấy ớn lạnh xương sống. Doanh Doanh nói đến câu ngũ quan biến hình diện mạo khác trước tức là chất độc phát tác khiến cho toàn thân lão phải hủy nát nếu không thì cũng phải mặt mày xây sứt không còn ra hình thù gì nữa khiến người ta không rét mà run.

Lão tức giận nói:

– Dù diện mạo ta hoàn toàn biến cải nhưng cũng còn phải ba năm nữa. Bây giờ ta không giết ngươi mà chỉ cắt mũi và băm vằm cái mặt trắng nõn của ngươi 17, 18 nhát kiếm để xem gã si tình Xung lang của ngươi còn yêu đương cái mặt chẳng ra người chẳng ra người, quỷ chẳng ra quỷ nữa chăng?

Lão nói rồi rút trường kiếm ra khỏi vỏ đánh “soạt” một cái.

Doanh Doanh la lên một tiếng:

– Úi chao!

Chính ra chết nàng cũng không sợ nhưng nếu Nhạc Bất Quần hủy mặt mũi nàng để nàng biến thành quỷ quái cho Lệnh Hồ Xung trông vào thì nàng phải ôm hận suốt đời.

Lệnh Hồ Xung tuy á huyệt bị điểm nhưng chân tay còn cử động được. Chàng hiểu rõ tâm ý Doanh Doanh liền đưa khuỷu tay huých nàng một cái rồi giơ hai ngón tay đâm vào mắt mình.

Doanh Doanh lại rú lên một tiếng:

– Trời ơi!

Rồi nàng la gọi:

– Xung lang! Ðừng…

Thực ra Nhạc Bất Quần không muốn phá hủy dung mạo Doanh Doanh. Bất quá lão nói vậy để uy hiếp khiến nàng phải thổ lộ cách chế thuốc giải.

Lệnh Hồ Xung mà tự phá hoại đôi mắt thì nước cờ rất lợi hại này không còn kết quả gì nữa.

Nhạc Bất Quần liền ra tay một cách rất lẹ.

Lão nắm lấy cổ tay Lệnh Hồ Xung quát lên:

– Dừng tay!

Da thịt hai người vừa đụng vào nhau, Nhạc Bất Quần liền cảm thấy luồng nội lực trong người lão ào ào tiết ra. Lão la hoảng:

– Úi chao!

Vội hết sức giật ra cho thoát nhưng bàn tay lão tựa hồ dính chặt vào cổ tay Lệnh Hồ Xung.

Lệnh Hồ Xung xoay bàn tay lại nắm lấy tay lão và huy động Hấp tinh đại pháp hút nội lực Nhạc Bất Quần cuồn cuộn tuôn vào người chàng không ngớt.

Nhạc Bất Quần trong lúc hoang mang vội vung kiếm lên chém vào người chàng.

Lệnh Hồ Xung rung tay một cái lăn người đi, khiến cho chiêu kiếm của Nhạc Bất Quần chém xuống đất.

Nhạc Bất Quần nội lực vẫn tiết ra ngoài. Lão vung kiếm chém lần thứ hai thì cánh tay đã mềm nhũn bất lực cơ hồ cất tay lên không nổi nữa.

Lão thu hết tàn lực, giơ mũi kiếm nhằm đâm vào huyệt mi tâm của Lệnh Hồ Xung. Cánh tay lão và thanh trường kiếm không ngớt run rẩy chậm chạp đâm xuống.

Chọn tập
Bình luận