Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Gia Cát Linh Ẩn

Chương 46: Ngươi không cần làm gì cho ta

Tác giả: Cửu Dã Thần Tây
Chọn tập

“Lão gia, xin tha mạng!”

“Lão gia, xin tha mạng! Chỉ cần hôm nay lão gia tha mạng cho ta, cả đời này ta chính là người của lão gia.”

Nghe thấy đánh chết, hai nữ nhân đang bọc trong quần áo lập tức quỳ xuống cầu xin tha thứ, bộ ngực cách quần áo nửa trong suốt, như ẩn như hiện, cọ lên chân của Gia Cát Chiêm.

Đại phu nhân nhìn thấy hai nữ nhân kia dám ngang nhiên quyến rũ Gia Cát Chiêm, tức khắc nổi giận: “Còn không mau kéo mấy ả tiện nhân này xuống!”

Gia đinh chạy tới, không khỏi phân trần, tách Tiêu Chính đang cùng với nữ nhân kia ra, đem bốn người cùng kéo ra ngoài.

“Cha, mẹ, xảy ra chuyện gì?” Lúc này, Gia Cát Linh Ẩn từ bên ngoài vội vàng tới, vẻ mặt nghi hoặc hỏi.

“Hừ!” Đại phu nhân hừ một tiếng: “Ngươi mới vừa đi đâu? Linh đường xảy ra chuyện như vậy, vậy mà ngươi không ở đây!”

“Vừa rồi Linh nhi quá mót (đại tiểu tiện), muốn đi nhà xí một chuyến, mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Hừ! Ngươi đi theo ta, đánh chết mấy ả tiện nhân kia, rồi tính tới ngươi.” Trong lòng Đại phu nhân cười lạnh, cho dù không thể gài ngươi vào chỗ chết, nhưng bỏ rơi nhiệm vụ, đến nỗi gia tộc hổ thẹn, không trốn thoát được trọng phạt!

Tứ di nương nhìn thấy vẻ mặt gà mờ của Gia Cát Linh Ẩn thì không khỏi run rẩy. Chuyện hôm nay chỉ sợ không phải là ngoài ý muốn, thay xà đổi cột, là chuyện tốt của Tam tiểu thư!

Ngoài sân, bốn người đã bị đè xuống đất, gậy gỗ trong tay nhóm gia nô đánh vào thân thể bốn người không lưu tình chút nào. Ngày thường, Tiêu Chính hay làm mưa làm gió, chuyện cắt xén ngân lượng mỗi tháng của những gia nô khác thường xuyên xảy ra. Giờ phút này, những gia nô đó đều ước gì mình có ba đầu sáu tay, đánh Tiêu Chính nát thây. Mà Tiêu Chính hoàn toàn không cảm thấy thân thể đau đớn, giờ phút này hắn xem mặt đất ở dưới thân trở thành nữ nhân mông to ngực nở, thoả thích chuyển động thân thể của mình.

Đột nhiên, Gia Cát Linh Ẩn cảm thấy cổ có chút ngứa ngáy, một luồng hơi thở nóng hầm hập lay động mái tóc của nàng. Gia Cát Linh Ẩn theo bản năng quay đầu lại, đối diện với đôi mắt thâm thuý nóng rực. Sở Lăng Thiên, sao hắn lại ở đây?

Nhận thấy tư thế của hai người mờ ám, Gia Cát Linh Ẩn vô thức lui ra sau một bước.

Nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn lùi ra sau, trong lòng Sở Lăng Thiên có một chút mất mát, nàng chán ghét mình? Sở Lăng Thiên bất đắc dĩ cười cười, nhỏ giọng nói: “Ngươi không sao chứ?”

“Ta không sao, cảm ơn Thất điện hạ quan tâm.”

Nhìn thấy bộ dáng nhẹ nhàng hờ hững của Gia Cát Linh Ẩn, trong lòng Sở Lăng Thiên nổi lên một chút chua xót, mặc kệ như thế nào, chỉ cần nàng không có việc gì là tốt rồi.

Gia nô nhìn thấy Tiêu Chính bỗng nhiên không còn nhúc nhích, thăm dò hơi thở của Tiêu Chính một chút, che đậy vui sướng tràn đầy trong lòng, nói: “Lão gia, phu nhân, Tiêu Chính không còn thở nữa.”

“Lão gia, phu nhân, ba nữ nhân này cũng tắt thở rồi!”

“Kéo hết ra ngoài, ném xuống sông cho cá ăn!” Gia Cát Chiêm thấp giọng nói.

Nghe thấy lời nói của Gia Cát Chiêm, mấy gia nô lập tức kéo mấy người trên đất ra ngoài.

Đại phu nhân nhìn nhìn Gia Cát Linh Ẩn, khoé miệng hiện lên một tia cười lạnh, nhưng trong nháy mắt lại khôi phục uy nghiêm như cũ: “Linh nhi, ngươi không ở trong linh đường canh giữ linh cữu, chạy ra ngoài làm gì? Nếu không cũng sẽ không xảy ra chuyện bẩn thỉu sỉ nhục họ Gia Cát như thế này!”

“Linh nhi, Linh nhi chẳng qua là…” Gia Cát Linh Ẩn cúi đầu, hơi ngượng ngùng nói: “Chẳng qua là quá mót…”

Vốn Gia Cát Chiêm đã định như vậy là xong chuyện, nghe thấy câu hỏi của Đại phu nhân thì sắc mặt càng thêm u ám. Theo như lời Đại phu nhân nói, nếu nàng vẫn canh giữ ở linh đường thì làm thế nào sẽ xảy ra chuyện như vậy, “Gia Cát Linh Ẩn, ta nể tình ngươi là nữ nhi của ta, sẽ không phạt trượng ngươi. Nhưng đã phạm vào sai lầm lớn như thế, nhà Gia Cát sẽ không dung chứa ngươi. Từ hôm nay trở đi, ngươi không còn là người của nhà Gia Cát nữa!”

“Bốp bốp bốp!” Gia Cát Chiêm vừa dứt lời, liền nghe thấy một tràng tiếng vỗ tay vang lên.

“Ai đó?” Gia Cát Chiêm lớn tiếng hỏi, trong trường hợp này mà vỗ tay khiêu khích quả thật là không biết tốt xấu.

Sở Lăng Thiên từ trong bóng tối đi tới, lạnh lùng nói: “Bản vương thấy thừa tướng đại nhân xử sự quyết đoán, không thể không hoan hô thừa tướng đại nhân. Không biết khi thừa tướng đại nhân giúp phụ hoàng xử lý chuyện triều chính cũng không phân tốt xấu, không hỏi nguyên do như vậy hay không?”

“Thần tham kiến Thất điện hạ!” Nhìn thấy Sở Lăng Thiên, Gia Cát Chiêm lập tức hành lễ. Trong lòng ông ta nhanh chóng phân tích lời nói của Sở Lăng Thiên, tựa như có chút bất mãn đối với xử lý của ông ta: “Thất điện hạ, chuyện nhà của thần dĩ nhiên không thể so với đại sự của quốc gia.”

“Ý của thừa tướng đại nhân là chuyện nhà có thể xử lý nhầm được?” Trong mắt Sở Lăng Thiên phủ kín một tầng băng lạnh: “Tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ, thừa tướng đại nhân ngay cả chuyện nhà cũng xử lý không tốt, nói gì đến xử lý quốc sự?”

Gia Cát Chiêm lau mồ hôi lạnh trên trán. Thất vương gia này hai lần trước đã che chở cho Gia Cát Linh Ẩn, trong lòng ông ta hiểu rõ, chỉ tưởng Thất vương gia nhất thời cao hứng mà lo chuyện bao đồng thôi. Nhưng hôm nay, Thất vương gia lại đột nhiên xuất hiện ở đây, che chở cho Gia Cát Linh Ẩn mọi nơi, tuyệt đối không phải trùng hợp. Gia Cát Chiêm dè dặt nói: “Xin điện hạ nói rõ!”

“Bản vương hỏi ngươi mấy vấn đề, ngươi chỉ cần trả lời đúng sự thật là được.”

“Dạ, lão thần nhất định trả lời đúng sự thật!”

“Người làm chuyện xấu ở linh đường là Tam tiểu thư?”

“Không phải!”

“Nếu Tam tiểu thư quá mót, giải quyết ở linh đường, có phải là bất kính đối với người chết hay không?”

“Đúng!”

“Vậy Tam tiểu thư đi ra ngoài có cái gì không ổn hay không?”

“Không có!”

“Quản gia cùng nữ nhân làm bậy ở linh đường là chủ ý của Tam tiểu thư?”

“Cái này… Hẳn là không phải.”

“Một khi đã như vậy, tại sao thừa tướng đại nhân trục xuất Tam tiểu thư ra khỏi phủ?”

“Này…” Gia Cát Chiêm lại lau lau mồ hôi trên trán, nói: “Điện hạ dạy bảo thật đúng, nếu không phải điện hạ, thần suýt nữa đã phạm sai lầm lớn. Thần nhất thời giận quá mất khôn, đa tạ điện hạ nhắc nhở.”

“Gia Cát thừa tướng, nếu ngươi cảm thấy mình đã mắt mờ, không thể phán đoán sáng suốt lý lẽ thì bản vương có thể xin với phụ hoàng cho ngươi cáo lão hồi hương!”

Đầu Gia Cát Chiêm nổ ầm một tiếng, không ngờ Thất vương gia vì Gia Cát Linh Ẩn mà nói ra những lời nặng như thế đối với ông ta. Thất vương gia rất có phân lượng ở trong lòng của hoàng đế, vượt xa các hoàng tử khác. Ông ta tin tưởng chuyện này Thất vương gia có thể làm được. Gia Cát Chiêm quỳ rạp trên đất, hành đại lễ với Sở Lăng Thiên, giọng run rẩy, nói: “Là tội thần xử lý không thích đáng, xin điện hạ khai ân một lần, tội thần thu hồi lời nói vừa rồi, Linh nhi vĩnh viễn là nữ nhi của nhà Gia Cát!” Nếu Gia Cát Linh Ẩn có thể dựa vào Sở Lăng Thiên, đối với nhà Gia Cát mà nói, chẳng phải là nhiều thêm một con đường sao. Trong lòng Gia Cát Chiêm lại nảy ra ý nghĩ khác.

“Thừa tướng đại nhân, ngươi cần phải nhớ kỹ lời nói hôm nay. Vậy linh đường còn cần Tam tiểu thư canh giữ hay không?” Sở Lăng Thiên thản nhiên nói.

“Không cần, không cần. Linh nhi sớm trở về nghỉ ngơi đi.” Gia Cát Chiêm lập tức nói.

Gia Cát Hồng Nhan kéo kéo ống tay áo của Đại phu nhân. Đại phu nhân lại ra hiệu nàng ta đừng lên tiếng. Sở Lăng Thiên ở trước mặt mọi người che chở cho Gia Cát Linh Ẩn như vậy, còn chưa rõ vấn đề hay sao? Gia Cát Chiêm dứt khoát sẽ không buông tha cơ hội này.

“Tam tiểu thư, bản vương đưa ngươi trở về.”

“Làm phiền điện hạ.” Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, không tiện từ chối, lại không có cách nào từ chối.

Ngoài sân của Trục Nguyệt Hiên, Sở Lăng Thiên dường như có chuyện muốn nói với Gia Cát Linh Ẩn: “Ta… Hôm nay ta…” Vốn nên về sớm một chút, nhưng bởi vì có chuyện chậm trễ, khi hồi phủ biết được phủ thừa tướng xảy ra chuyện, thật xin lỗi, ta đã tới chậm.

“Điện hạ,” Gia Cát Linh Ẩn nhàn nhạt nói: “Cảm ơn điện hạ đã giúp thần nữ, còn đưa Kinh Phong đến bảo vệ thần nữ. Không biết điện hạ cần thần nữ làm gì cho người?”

Gia Cát Linh Ẩn nói rất xa cách, khiến cho chỗ nào đó trong lòng Sở Lăng Thiên mơ hồ đau. Hắn chua xót cười cười: “Ta không cần nàng làm gì cho ta, nàng… bình an là được rồi.”

“Thần nữ khắc ghi trong lòng ân đức của điện hạ, nếu có một ngày điện hạ có việc, thần nữ nhất định đắc lực tương trợ.”

“Ta nói nàng không cần làm gì cho ta.” Sở Lăng Thiên dừng một chút: “Tam tiểu thư đi nghỉ ngơi sớm đi, xin cáo từ.”

“Điện hạ mời!”

Chọn tập
Bình luận