“Nhị đệ!” Gia Cát Chiêm tiến lên, nâng Gia Cát Vũ toàn thân đầy máu dậy, tức giận quát, “Rốt cục là thế nào?”
“Tứ muội!” Đại phu nhân nhìn gương mặt nữ nhân nằm trên đến, nhất thời khóc đến nghiêng trời lệch đất.
Với bản lĩnh của Gia Cát Vũ, dưới tình huống thế này cũng không còn cách nào chống trả, mới có thể bị Tiêu Chính thừa dịp đang yếu mà vào, đánh thành bộ dạng thế này.
Tứ muội trong miệng của Đại phu nhân, chính là em gái ruột Tiêu Doanh của bà.
Lúc Gia Cát Vũ và Tiêu Doanh còn trẻ, hai người đã vừa ý lẫn nhau. Nhưng Tiêu gia lại khinh thường Gia Cát Vũ lúc này không có công danh gì, nên chia cắt hai người yêu nhau ra, ép gả Tiêu Doanh cho Đại học sĩ Lý Bang thời đó, chuyện này vẫn luôn là bí mật không thể nói của Tiêu gia và nhà Gia Cát. Vài năm trước, Lý Bang bệnh nặng qua đời. Tiêu Doanh đến phủ Gia Cát thăm tỷ tỷ, đúng lúc Gia Cát Vũ thắng trận trở về, có lẽ bởi vì Tiêu Doanh và Gia Cát Vũ tình sâu, hoặc giả vì chuyện quá khứ, Gia Cát Linh Ẩn chính là lấy danh nghĩa của Gia Cát Vũ lẫn Tiêu Doanh, chỉ đưa cho mỗi người họ một bức thư mà thôi.
“Nhìn cái gì? Còn không mau cút ra ngoài!” Đại phu nhân lớn tiếng quát nạt mọi người xung quanh, sau đó hung hăng liếc Tiêu Chính một cái, thấy Tiêu Chính rùng mình ớn lạnh.
“Lạ thật, sao lại biến thành Tứ tiểu thư của Tiêu gia chứ? Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng.” Nhị di nương nín cười, rồi lại không dám cười thành tiếng.
“Còn chưa cút!” Gia Cát Chiêm trừng mắt nhìn Nhị di nương.
Nhị di nương rụt cổ, quẩy mông, thức thời ra khỏi viện.
Trong bóng đêm, Tứ di nương kéo tay của Gia Cát Linh Ẩn, “Tam tiểu thư, mau theo Tứ di nương nói chuyện, xảy ra chuyện thế này, ta thật sự sợ hãi.”
Gia Cát Linh Ẩn cười cười, “Tứ di nương mời mọc thịnh tình như vậy, Linh nhi cung kính chi bằng tuân mệnh.”
“Mẹ, mẹ không sao là tốt rồi!” Như Nguyệt nắm chặt tay Tứ di nương, tươi cười đầy mặt nói.
“Tam tiểu thư, đi thôi.” Tứ di nương bỏ tay Như Nguyệt ra, nhìn cũng không thèm nhìn Như Nguyệt lấy một cái, chỉ lo nói chuyện với Gia Cát Linh Ẩn.
Sau khi vào phòng, Tứ di nương hoang mang đóng cửa lại, nhớ đến tình trạng thảm hại của Gia Cát Vũ cùng Tiêu Doanh, Tứ di nương không khỏi cảm thấy khiếp đảm. Nếu không phải trước đó Gia Cát Linh Ẩn nhắc nhở cùng an bài, người nằm ở đó chính là bà. Tứ di nương đặc biệt mang nước trà mà Đại phu nhân sai người đem tới lúc chiều đến đại phu kiểm tra thực hư, chứng thực trong nước trà có lượng lớn xuân dược.
Tứ di nương rót trà cho Gia Cát Linh Ẩn, nói, “Tam tiểu thư giúp ta một ân huệ lớn như vậy, Tứ di nương trước hết đa tạ ngươi.” Tứ di nương kéo tay Gia Cát Linh Ẩn, bộ dạng hai người làm như rất thân thiết, nhưng xưng hô ‘Tam tiểu thư’ này vô tình để lộ sự xa cách giữa họ.
“Tứ di nương khách sáo rồi. Đây là chuyện Linh nhi phải làm.” Gia Cát Linh Ẩn nhấp ngụm trà, thản nhiên nói.
“Nha đầu này, vừa nhìn thì thấy không đơn giản như vẻ ngoài nha.” Trong mắt Tứ di nương hiện lên một tia khác thường, “Đôi mắt của ngươi rất giống mẹ ruột ngươi, lúc nào cũng giả bộ yếu đuối, nhưng đều không thể gạt được ta.”
“Tứ di nương, người có biết chân tướng cái chết của mẫu thuân ta là sao không?” Gia Cát Linh Ẩn nhìn chằm chằm vào mắt của Tứ di nương, nhẹ giọng hỏi, khẩu khí kia bình tĩnh giống như đang hỏi ngươi ăn tối không vậy.
“Chuyện này…” Trong mắt Tứ di nương thoáng hiện lên vẻ bối rối, “Linh nhi, Tam tỷ không phải bệnh chết sao? Linh nhi à, hôm nay ngươi giúp ta chuyện lớn như vậy, ngươi muốn Tứ di nương làm gì cho ngươi?”
“Tứ di nương, Linh nhi chỉ có một yêu cầu.” Gia Cát Linh Ẩn đặt chén trà xuống, chậm rãi nói, “Mùng năm tháng năm tết đoan ngọ, Hoàng hậu nương nương thiết yến trong cung, ta muốn tham dự.”
“Ngươi cũng thật thẳng thắn,” Tứ di nương cười khổ, “Chuyện này sao ngươi lại biết, vốn ta chỉ an bài cho Như Nguyệt và Như Sương đi, hiện giờ Như Sương gặp chuyện như vậy, có đi chỉ làm trò cười cho kẻ khác, ngươi thay thế Như Sương đi đi.”
“Vậy đa tạ Tứ di nương, Linh nhi cáo từ trước!”
Muội muội của Tứ di nương là đại a đầu[1] trong cung, người biết chuyện này rất ít, kiếp trước Gia Cát Linh Ẩn cũng ở hậu cung thật lâu mới biết được. Tứ di nương không nói, chỉ là không muốn để Đại phu nhân biết con át chủ bài cuối cùng của bà.
-Chú thích:
[1] Đại a đầu: Đầy tớ gái có quyền lực hoặc tuổi cao.