“Linh nhi, con đừng nói bậy.” Đại phu nhân trong lòng cả kinh, nhưng lại cảm thấy Gia Cát Linh Ẩn tuyệt đối sẽ không phát hiện chân tướng, vẫn có vẻ rất thản nhiên, “Đại phu đã chuẩn đoán, là sảy thai tự nhiên, Linh như đừng làm rối loạn lòng người. Đại phu đã kiểm tra thức ăn của muội ấy, đồ vật trong phòng nữa, đều không có vấn đề.”
“Linh nhi, rốt cục chuyện này là sao?” Gia Cát Chiêm hoài nghi hỏi.
“Lục di nương sảy thai không phải vì thức ăn và đồ vật trong phòng.” Gia Cát Linh Ẩn nói tiếp, “Thủ đoạn của người hạ độc cực kỳ bí mật.”
“Lão gia, lão gia đừng nghe Linh nhi nói bậy.” Đại phu nhân có chút hoảng loạn.
“Mẹ chột dạ ư?” Gia Cát Linh Ẩn nhìn chằm chằm Đại phu nhân.
“Con nói gì vậy?” Đại phu nhân ánh mắt trốn tránh, “Ta đối đã với Lục muội thế nào thì trong lòng muội ấy rõ, lão gia cũng xem trong mắt. Linh nhi muốn ly gián quan hệ giữa ta và lão gia, cũng đừng dùng thủ đoạn không quang minh chính đại như vậy. Chỉ là ta nghĩ, mục đích của Linh nhi, có phải là muốn chia rẽ quan hệ của nhà Gia Cát và Tiêu gia không?”
Gia Cát Linh Ẩn có chút ấm ức lắc đầu: “Linh nhi chỉ muốn tìm ra chân tướng khiến Lục di nương sảy thai, không ngờ mẹ lại đo lường tâm tư của con như thế.”
“Được rồi, đừng tiếp tục nữa!” Gia Cát Chiêm hạ giọng nói, “Linh nhi, con nói tiếp đi!”
“Dạ, cha.” Ánh mắt Gia Cát Linh Ẩn dừng ở mấy đối hài em bé kia, “Chân tướng ở trong mấy đôi hài này.”
Cơ thể Đại phu nhân chấn động, tim sắp vọt lên cổ họng, nhưng không thể nào, không thể nào, nó không thể nào biết được. Cho dù có hoài nghi những đôi hài kia, nhất định cũng không biết là thuốc gì, trên đời người biết loại thuốc này còn lại rất ít, trong lòng bà còn chút hy vọng.
“Hài?” Gia Cát Chiêm hoài nghi nhìn mấy đôi hài, “Rốt cục sao lại vậy?” Ông đi qua đó, lấy mấy đôi hài xuống, ngửi ngửi một chút, không thấy có gì khác thường.
Gia Cát Linh Ẩn không nói gì, chỉ dùng kéo cắt rách đôi hài có giấu thuốc kia, kéo bông bên trong đã chuyển màu nâu ra.
Đại phu nhân mềm nhũn, chút nữa té xuống.
“Linh nhi, đây là gì? Sao bông lại có màu nâu?”
“Phụ thân có từng nghe qua một loại thuốc độc có tên là Vân hương, không màu không vị, nếu người có thai ngửi vào, sẽ bị sảy thai.”
“Vân hương?” Gia Cát Chiêm cũng coi như có kiến thức rộng rãi, mặc dù chưa từng thấy, nhưng có từng nghe qua, “Lại có thể là Vân hương đã thất truyền, trong phủ Thừa tướng sao lại có thứ này?”
“Cũng không phải là thất truyền, chỉ là ít người biết đến mà thôi. Biểu ca Tiêu Kiếm hẳn là một trong số những người biết đến nó.” Gia Cát Linh Ẩn nhìn Đại phu nhân.
“Ta không biết con đang nói gì!” Đại phu nhân cực lực làm cho mình biểu hiện tự nhiên một chút, “Sao Linh nhi lại biết Vân hương? Hay chính con là người mang thuốc này vào phủ?”
Gia Cát Linh Ẩn lắc đầu, thầm nghĩ lúc này rồi còn không chịu nhận: “Theo như mẹ nói, thuốc là do con bỏ vào, nhưng hài là do mẹ làm, sao con có cơ hội được chứ?”
“Con luôn quỷ kế đa đoan, sao ta biết được con bỏ vào lúc nào!” Đại phu nhân nói dối.
Gia Cát Linh Ẩn cười cười: “Mẹ chỉ biết thuốc này có thể hại người ta sảy thai, nhưng lại không biết, người từng tiếp xúc với nó, cũng bị thương tổn rất lớn.” Nàng đi đến bên cạnh Đại phu nhân, đặt tay ngay phần dưới đùi của Đại phu nhân: “Người trúng độc này, chỉ cần ấn vào đây, thì chân sẽ vô cùng đau đớn.” Nói xong, nàng ấn mạnh vào người Đại phu nhân.
“Á!” Đại phu nhân nhất thời đau đến kêu to, vừa rồi, bà cảm thấy vô cùng đau đớn.
“Mẹ, rất đau đúng không?” Gia Cát Linh Ẩn hỏi, “Nếu uống thuốc giải trễ, chân mẹ sẽ nhanh chóng mất đi cảm giác, cuối cùng thối rữa. Thuốc giải này cũng rất hiếm, nhưng cũng may, ở Thất vương phủ lại có.”
“Ngươi nói bậy!” Cảm nhận được đau đớn trên đùi, Đại phu nhân nhất thời sợ tới mức sắc mặt tái mét, ngoài miệng vẫn không thừa nhận, “Ta không biết ngươi đang nói gì!”
“Nếu mẹ không tin, có thể cảm nhận một chút, phần đùi có phải đau nhứt không còn sức, đây là giai đoạn đầu phát tác của độc.”
“Hừ!” Đại phu nhân hừ lạnh, bà nhủ thầm, cho dù là độc, chỗ Tiêu Kiếm chắc chắn có thuốc giải, bà nhất định không được thừa nhận, “Không thẹn với lòng, không sợ quỷ kêu cửa!”
“Ngoại trừ chân đau, mẹ có cảm thấy mấy ngày nay toàn thân đều rã rời, buồn ngủ. Đây chính là dấu hiệu trúng độc.”
Lòng Đại phu nhân nhất thời chìm xuống, theo như lời nói của Gia Cát Linh Ẩn, quả thật mấy hôm nay bà đều thấy thân thể mềm nhũn, tinh thần uể oải, nhưng bà quyết định tìm Tiêu Kiếm lấy thuốc giải, im miệng không nhận.
“Nếu mẹ không nhận, vậy Linh nhi cũng hết cách.”
Gia Cát Chiêm hết nhìn Đại phu nhân lại nhìn Gia Cát Linh Ẩn, nhất thời không vội phán đoán, nhưng ông rõ ràng, với tính tình của Gia Cát Linh Ẩn, quyết không bắn tên không đích, hồ đồ làm bậy. Trong lòng ông cũng hơi nghi ngờ Đại phu nhân, nhưng không có chứng cớ cũng không biết làm gì.
“Lão gia, thiếp còn có chuyện phải xử lý, thiếp về phòng trước.” Đại phu nhân vô cùng bất an, thầm nghĩ mau chóng rời khỏi đây, bà nhìn Gia Cát Linh Ẩn, liền thấy lo lắng.
“Ừ, lão phu cũng có chuyện.” Nói xong, Gia Cát Chiêm cũng ra ngoài.
Lục di nương nhíu mày, giữ lấy tay của Gia Cát Linh Ẩn, khó hiểu hỏi: “Tam tiểu thư, cứ vậy để bà ta lừa dối qua cửa sao? Lão gia không tin đúng không?”
“Không có chứng cớ, bà ấy đương nhiên không chịu nhận. Hôm nay không phải ta muốn bà ấy nhận tội.”
“Vậy không phải đánh rắn động cỏ ư?”
“Cái này gọi là tâm lý chiến!”
Đại phu nhân trở về phòng, tâm thần bất định, lập tức sai Lưu quản gia đến mời Tiêu lão thái quân hay Tiêu Kiếm qua đây một chuyến. Lưu quản gia quay về bẩm báo sáng nay Tiêu lão thái quân vừa đến miếu thắp hương, mười ngày sau mới hồi phủ, Tiêu Kiếm đã nhận lệnh dẫn binh đi xa, Đại phu nhân nháy mắt rơi vào khốn cảnh. Giờ phút này, bà càng lúc càng cảm thấy choáng váng, nên lên giường đi ngủ.
Hôm sau thức dậy, đầu Đại phu nhân càng thêm váng vất, ngay cả mí mắt cũng díp lại, tim đập mạnh không quy luật, bà rất sợ không cẩn thận, bản thân sẽ bị ngất đi. Hiện giờ, bà rốt cục cũng tin lời nói của Gia Cát Linh Ẩn, hay là bà thực sự trúng độc. Bà cắn răng, đành phải đến tìm Gia Cát Linh Ẩn.
Nhìn thấy bộ dạng uể oải không có tinh thần của Đại phu nhân, Gia Cát Linh Ẩn lập tức hiểu được mục đích bà đến: “Mẹ có chuyện gì à?”
Nói xong, nàng nháy mắt với Mộc Tê, Mộc Tê hiểu ý gật đầu, đi ra khỏi Trục Nguyệt Hiên.
“Linh nhi, mẹ muốn cầu kiến Thất điện hạ, con có thể tiến cử giúp mẹ không?”
“Mẹ muốn gặp Thất gia có chuyện gì?”
“Chỉ là chuyện không quan trọng.”
“Nếu chuyện không quan trọng thì mẹ đừng đến phiền Thất gia, mẹ hãy quay về đi.”
“Linh nhi…” Đại phu nhân xấu hổ cười cười, “Không giấu gì Linh nhi, thuốc kia quả thật là mẹ không cẩn thận làm dính vào hài, không phải mẹ cố ý hại Lục di nương sảy thai đâu.”
Gia Cát Linh Ẩn cười lạnh: “Lời này của mẹ, vẫn nên đi nói với Lục di nương đi.”
“Linh nhi…” Đại phu nhân trầm tư rồi nói, “Thuốc là mẹ bỏ vào, con hãy nghĩ đến mẹ chăm sóc con nhiều năm như vậy, tuyệt đối đừng nói với lão gia.”
Gia Cát Linh Ẩn gật đầu: “Con không nói, không có nghĩa là cha không biết.” Nói xong, nàng nhìn ra sau lưng Đại phu nhân, Mộc Tê đã sớm tìm Gia Cát Chiêm đến, ông đã nghe rành mạch lời nói của Đại phu nhân.
Đại phu nhân kinh ngạc xoay người, phát hiện Gia Cát Chiêm đang hung dữ nhìn mình, khi bà còn chưa kịp phản ứng, một bạt tai đã giáng xuống mặt bà: “Tiêu Mẫn, lần trước lão phu tạm tha cho ngươi, ngươi còn dám làm xằng làm bậy!”
“Lão gia…” Đại phu nhân đã quên đi sợ hãi, một câu cũng nói không thành.
“Ngươi theo ta ra đây!” Gia Cát Chiêm chụp lấy cánh tay của Đại phu nhân, kéo bà ra ngoài.
Trong chốc lát, cả phủ Gia Cát đều nghe được tiếng kêu thảm thiết của Đại phu nhân. Nguyệt Lan vội vàng chạy vào: “Tam tiểu thư, lão gia đang quất phu nhân đó, phu nhân kêu la thật đáng sợ!”
Phủ Thừa tướng tràn ngập tiếng kêu la của Đại phu nhân, nàng bỗng nhiên có chút thương cảm, tựa như đang nhìn thấy một tòa tháp, đang từ từ sụp đổ, nhưng điều này, chính là cái giá mà bọn họ phải trả.
Chốc lát, một nha hoàn đi vào Trục Nguyệt Hiên, nói là Thừa tướng gia bảo nàng đến gặp Tam tiểu thư lấy thuốc giải. Gia Cát Linh Ẩn không nhịn được cười thầm, nói với nàng ta, Đại phu nhân đâu có trúng độc, chỗ ấy là huyệt vị, bất luận ai bị ấn vào đều sẽ thấy đau. Về phần tại sao suốt ngày bà cứ mơ màng, hơn phân nửa là do thời tiết xấu, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏi thôi.
Khi Đại phu nhân biết Gia Cát Linh Ẩn lừa mình, nhất thời tức giận công tâm, hộc ra ngụm máu rồi ngất lịm.
Đêm đó, Gia Cát Linh Ẩn bưng chén thuốc đưa vào phòng Đại phu nhân, Đại phu nhân đang nằm trên giường rên rỉ ỉ ôi. Thành thân hai mươi mấy năm qua, đây là lần đầu tiên Gia Cát Chiêm đối xử với bà như vậy, trong lòng bà phẫn hận không thôi. Nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn bước vào, bà dùng hết sức lực toàn thân trừng mắt với nàng: “Tiện nhân, đến làm gì? Chế nhạo ta sao? Ta đúng là đã xem thường ngươi.”
“Mẹ, tức giận không tốt cho việc hồi phục sức khỏe đâu, nếm mùi roi thế nào? Dễ chịu không?”
Đại phu nhân hừ lạnh, không quan tâm đến Gia Cát Linh Ẩn, một khắc bà cũng không muốn nhìn thấy tiện nhân này!
Gia Cát Linh Ẩn cười khẽ, tiếp tục nói: “Nhất định chịu khổ đúng không? Bà còn nhớ, đánh roi tàn nhẫn như vậy, ta từng trải qua bao nhiêu lần không? Mỗi lần ta bị đánh, sẽ nghĩ thầm, rốt cục ta phải làm như thế nào mới có thể khiến bà vui vẻ, mới có thể khiến đại tỷ không ức hiếp ta nữa. Vì thế, ta ra sức lấy lòng các người, nhưng đổi lại, là hết lần này đến lần khác bị vu oan bị hãm hại, lại từng trận đòn này đến trận đòn khác! Vài roi thế này, được tính là gì?”
“Ta biết, ngươi trở về đây chính là để đòi nợ! Hệt như mẹ ngươi, là quỷ đòi nợ!” Cơ thể Đại phu nhân run lên, chỉ vào Gia Cát Linh Ẩn, “Ngươi chính là ma quỷ! Sao không chết đi!”
Nghe thấy Đại phu nhân mắng, Gia Cát Linh Ẩn chẳng chút tức giận: “Mẹ còn chưa chết, sao con lại chết được? Con còn muốn chăm sóc mẹ cho đến lúc mẹ lâm chung.”
“Ta có Hồng Nhan và Như Phong, không cần đến ngươi!” Đại phu nhân thẹn quá thành giận.
“Ai biết được, Đại tỷ có thể chết trước mẹ hay không chứ? Ha ha!”
Tiếng cười của Gia Cát Linh Ẩn làm cho Đại phu nhân sởn gai ốc, không khỏi lạnh người, trong mắt bà phát ra ý lạnh: “Nếu ngươi dám xuống tay với Hồng Nhan, ta sẽ sống chết với ngươi.”
“Sao mẹ lại chỉ quan tâm đến đại tỷ mà không quan tâm đại ca?” Gia Cát Linh Ẩn thản nhiên hỏi.
“Ngươi…” Đại phu nhân thở hổn hển, “Như Phong đối đãi với ngươi rất tốt, nếu ngươi còn xuống tay với nó, quả thực không bằng cầm thú!”
Gia Cát Linh Ẩn cười cười, không đáp, trong mắt đầy thâm ý liếc nhìn Đại phu nhân, chậm rãi ra khỏi phòng bà.
Nhìn theo bóng lưng nàng, Đại phu nhân tức giận suýt ngất, phủ Thừa tướng này, gió đã đổi chiều rồi ư! Không được, bà siết chặt nắm tay, nhất định phải nghĩ cách thay đổi! Nha đầu thối đó khó đối phó, vậy xuống tay từ chỗ Hàn Thanh Thanh đi! Có thể đi được bước nào hay bước ấy.