Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Gia Cát Linh Ẩn

Chương 10: Tam di nương không phải bị bệnh mà chết

Tác giả: Cửu Dã Thần Tây
Chọn tập

Nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn cùng Mộc Tê trở về, Nguyệt Lan lập tức chạy tới, “Cảm ơn trời phật, tiểu thư, cuối cùng người cũng trở về, nô tỳ lo lắng gần chết.”

“Nguyệt Lan ngốc, không phải chúng ta trở về bình an rồi sao, mau vào thôi.”

“Tiểu thư, Thiên Thu người trong phòng Đại phu nhân có đến đây một lúc lâu, nói có việc tìm người, nô tỳ hỏi nàng có chuyện gì, nàng lại không nói.

“Ta đã biết.” Gia Cát Linh Ẩn biết Thiên Thu sẽ đến, nhưng không nghĩ tới nàng lại tới nhanh thế.

Nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn, Thiên Thu quỳ rạp xuống đất, dập đầu hướng về phía Gia Cát Linh Ẩn, khổ sở nói: “Cầu xin Tam tiểu thư cứu nô tỳ, xin Tam tiểu thư cứu nô tỳ.”

“Thiên Thu, ngươi làm gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Gia Cát Linh Ẩn ngồi xuống, chậm rãi hỏi, giọng nói tuy hòa nhã, nhưng nét mặt uy nghiêm khiến Thiên Thu sợ hãi không dám nói ra bí mật này.

“Xin Tam tiểu thư giữ kín bí mật này cho nô tỳ, bên trong túi hương kia là xạ hương, nô tỳ không cố ý hại Tứ di nương sẩy thai, là nô tỳ nhất thời tham lam, lấy của Nhị nương mười hai lượng bạc, Đại phu nhân lệnh cho nô tỳ tới phòng chăm sóc cho Tứ di nương, nô tỳ đã sử dụng túi hương này, kiến cho Tứ di nương sẩy thai.”

Chuyện Tứ di nương sẩy thai, là chuyện xảy ra cách đây ba ngày trước khi Gia Cát Linh Ẩn hồi phủ, kiếp trước nàng chỉ nghe nói Tứ di nương cơ thể suy yếu, khó có con, hóa ra nội tình bên trong lại có uẩn khúc như vậy.

“Đây là việc lớn, ta cũng không dám bao che cho ngươi, biết mà không báo, cha với mẹ mà biết, nhất định sẽ không tha cho ta. Vả lại, Tứ di nương đối xử với ta không tệ, làm sao ta có thể lấy oán trả ơn, Nguyệt Lan, Mộc Tê, đưa Thiên Thu tới chỗ Tứ di nương.” Thiên Thu ở bên cạnh Đại phu nhân hầu hạ mười mấy năm, Gia Cát Linh Ẩn cũng không tin tưởng nàng.

Nhìn thấy vẻ quyết tâm của Gia Cát Linh Ẩn, Thiên Thu suy sụp, bất chấp nói: “Tam tiểu thư, nô tỳ còn có chuyện muốn nói.”

“Có việc gì cứ nói với Tứ di nương.”

“Chuyện này…. Chuyện này… Về Tam di nương mẹ tiểu thư.”

Nghe nói tới Tam di nương, trong phút chốc lòng của nàng nháy lên, nhưng khuôn mặt thờ ơ không nhìn thấy dồn nén nội tâm: “Mẹ ta? Vậy ngươi nói đi, nếu ta phát hiện ngươi nói dối dù chỉ là nửa câu, ta lập tức sẽ đưa ngươi tới chỗ Tứ di nương.” Tứ di nương ở trong phủ vô cùng ghê gớm, nha hoàn chết dưới tay bà không mười cũng phải bảy tám người, nếu không phải như vậy, Thiên Thu sẽ không nói ra bí mật này.

“Thực ra, Tam di nương không phải bị bệnh mà chết.” Thiên Thu nói.

“Nói bậy, rõ ràng mẹ ta bị bệnh mà chết, người còn dám nói dối sao, bừa bịp ta, ngươi cho rằng tiểu thư ta ngu ngốc lắm sao?” Gia Cát Linh Ẩn tức giận nói.

“Những gì nô tỳ nói đều là sự thật, xin Tam tiểu thư minh xét.” Thiên Thu vội vàng nói: “Đúng là Tam di nương chết vì bệnh, nhưng bệnh này rất lạ, tất cả chuyện này, đều có liên quan tới Đại phu nhân, Nhị di nương và Tứ di nương.”

“Ta không tin, bọn họ thân như chị em, khi mẹ ta bị bệnh, lúc nào Đại phu nhân cùng hai vị di nương cũng tới thăm, làm sao các mẹ lại có thể hại mẹ ta được, ngươi không nói hết ra, ngay bây giờ ta sẽ đi nói cho Đại phu nhân biết.” Gia Cát Linh Ẩn nói.

“Tam tiểu thư, nô tỳ chỉ biết chuyện này có liên quan đến Đại phu nhân và hai vị di nương, nhưng chuyện là thế nào, nô tỳ thật sự không biết. Cầu xin Tam tiểu thư cứu nô tỳ.” Thiên Thu nói xong, lại dập đầu cầu xin.

Gia Cát Linh Ẩn trầm tư: “Ngươi cứ về trước đi, bí mật này hôm nay sẽ giữ kín giúp ngươi.”

“Tạ ơn Tam tiểu thư, tạ ơn Tam tiểu thư, về sau Tam tiểu thư có gì sai bảo, nô tỳ nhất định sẽ tận tâm tận lực làm.” Thiên Thu như trút được gánh nặng, lập tức mang ơn Gia Cát Linh Ẩn.

Trong phòng Đại phu nhân, Đại phu nhân đang mắng người trước mặt: “Tiêu quản gia, hôm nay ngươi thật sự là tự tìm lấy phiền toái lớn rồi. Chỉ một đứa con gái ngươi làm cũng không xong, thật uổng phí công ta bồi dưỡng ngươi bao năm như vậy.”

“Phu nhân, việc này là sơ suất của nô tài. Dù sao nô tài cũng đã làm việc nhiều năm, xin phu nhân trước mặt lão gia nói vài lời giúp nô tài.” Tiêu Chính khẩn cầu nói.

“Để ta thử xem, nhưng tính lão gia ngươi cũng biết rồi đấy. Trong khoảng thời gian này ngươi đừng gây thêm rắc rối gì nữa, nếu không ta cũng không cứu được ngươi đâu.”

“Nô tài hiểu, chỉ cần phu nhân nói vài lời giúp nô tài, từ nay về sau, mạng của nô tài chính là của phu nhân.”

“Ngươi hãy nhớ kỹ những lời mình đã nói hôm nay.”

Chọn tập
Bình luận
× sticky