Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Gia Cát Linh Ẩn

Chương 252: Tào Xung cân voi*? Rất ngốc!

Tác giả: Cửu Dã Thần Tây
Chọn tập

“Hoàng thượng, dân nữ muốn tự thẩm vấn người vừa rồi muốn sát hại mình, không biết hắn có thâm thù đại hận gì với dân nữ mà muốn dồn dân nữ vào chỗ chết.”

“Trẫm nhất định sẽ giúp tiểu thư hỏi cho rõ ràng.” Sắc mặt Sở Kim Triêu âm trầm, Đại tiểu thư Linh Thiên có giao tình tốt với triều đình, nhưng lại có người gây bất lợi cho nàng ngay trong cung.

Thị vệ bắn tên bị đưa đến ngự thư phòng, hắn không chút do dự nói là chủ ý của công chúa Triêu Hoa. Sở Kim Triêu lại sai người đưa công chúa Triêu Hoa đến.

“Triêu Hoa, là con sai người bắn chết Đại tiểu thư?”

“Phụ hoàng, nhi thần không thích nhìn thấy ả, ai bảo ả cứ liếc mắt đưa tình với Nham biểu ca! Một đứa dân đen thôi mà, giết ả thì thế nào?”

“Dân nữ nghe nói Hoàng thượng trị quốc nghiêm minh, thế nhưng trị gia… công chúa cũng hơi quá quắt rồi.”

“Đồ tiện nhân! Nói gì?” Công chúa Triêu Hoa giơ tay về phía Đại tiểu thư.

“Bốp!” Sở Kim Triêu tát cho công chúa Triêu Hoa một cái, “Hỗn xược! Triêu Hoa, tuổi con không còn nhỏ, tại sao vẫn chưa hiểu chuyện? Đúng là bị mẫu phi con chiều hư!”

“Phụ hoàng…” Công chúa Triêu Hoa xoa gò má đau đớn, “Phụ hoàng vì ả mà đánh con!”

“Ai bảo con quá quắt như thế!”

“Con… con giết chết ả!” Công chúa Triêu Hoa một phen rút kiếm ra, đâm về phía Đại tiểu thư.

“Triêu Hoa!” Sở Kim Triêu chợt quát lên một tiếng, làm cho nàng ngưng lại động tác, “Người đâu, mau dẫn công chúa đi, đánh hai mươi trượng!”

Hai thị vệ tiến vào, hùng hùng hổ hổ kéo công chúa Triêu Hoa ra ngoài. Nàng vừa vùng vẫy, vừa mắng Gia Cát Linh Ẩn, hận không thể xé Gia Cát Linh Ẩn làm hai nửa.

Sở Kim Triêu có chút xấu hổ: “Để Đại tiểu thư chê cười rồi.”

“Hoàng thượng quá lời, dân nữ không dám nhận. Hôm nay đa tạ Hoàng thượng nhiệt tình khoản đãi, dân nữ cáo từ trước.”

“Đại tiểu thư…” Sở Kim Triêu muốn nói lại thôi, “Thiên nhi… Nó đã có nữ tử yêu thương, tình cảm giữa chúng nó rất tốt, trẫm cũng rất thích Tam nha đầu. Đại tiểu thư hiền lương thục đức, nhất định có thể tìm được nam tử ngưỡng mộ trong lòng.”

Gia Cát Linh Ẩn trong lòng cảm động, việc kinh doanh của Linh Thiên ngày càng lớn, có thể qua lại với Linh Thiên nhất định là chuyện tốt. Ý của Sở Kim Triêu, là bảo nàng duy trì khoảng cách với Sở Lăng Thiên, hạnh phúc của nhi tử quan trọng hơn so với nhiều thứ. Điều mấu chốt chính là, trong xã hội phong kiến nam nhân tam thê tứ thiếp này, ông đủ xem trọng với thê tử của Sở Lăng Thiên.

“Dân nữ đa tạ Hoàng thượng.”

Gia Cát Linh Ẩn xuất cung, đi vào một cửa hiệu Linh Thiên, nhanh chóng đổi mặt, cả ngày đeo mặt nạ, thật khó chịu.

“Kinh Phong, ngươi đến Chu gia nghe ngóng chút tin tức đi.” Gia Cát Linh Ẩn căn dặn, lại ghé vào lỗ tai hắn dặn dò một hồi.

Quay trở về thân phận lúc đầu, nàng đi xem nhà mới của Như Phong. Đại phu đã thay thuốc giúp y, băng lại vết thương, cho y uống thuốc.

Trần Cẩm Phàm ở bên cạnh, nàng nhìn Gia Cát Linh Ẩn, vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nuốt lời nói trở vào, Thất ca, nếu huynh còn dám có quan hệ dây dưa không rõ với nữ nhân kia, muội sẽ nói với Linh nhi.

Vẫn bị Trần Cẩm Phàm đối xử lạnh lùng, Sở Lăng Thiên khóc không ra nước mắt.

“Linh nhi, muội đến đúng lúc lắm, nghĩ cách giúp huynh đi. Làm sao để tính ra trọng lượng của tảng đá ở Thành Đông kia?” Như Phong am hiểu dụng binh đánh giặc, nhưng đối với chuyện này, y còn chưa nghĩ ra cách gì.

“Đại ca yên tâm, chuyện này muội đã bảo Kinh Phong đi làm rồi.”

“Muội… Sao muội biết?”

“Muội…” Gia Cát Linh Ẩn chột dạ, “Muội nghe nói.”

Lát sau, Kinh Phong trở về, bẩm báo với Gia Cát Linh Ẩn: “Tiểu thư, Chu gia điều động rất nhiều người, lăn tảng đá kia tới bờ sông.”

“Việc ta sai ngươi đã làm xong chưa?”

“Dạ rồi.” Kinh Phong lấy ra bản vẽ. Trên đó có hình dáng và kích thước mặt cắt tảng đá, hắn lại mang vào một hòn đá nhỏ cắt từ tảng đá lớn.

“Linh nhi, đây là?” Như Phong lòng đầy hoài nghi.

“Đại ca, có những thứ này là có thể tính được trọng lượng của tảng đá kia.”

“Hả?” Như Phong kinh ngạc, “Không cần đi cân sao?”

“Đương nhiên là không, đại ca, huynh không tin muội à.”

“Tin, tin chứ.”

Ngoài Như Phong, ai nấy đều cảm thấy khó tin, chỉ dựa vào tờ giấy cùng hòn đá nhỏ, có thể tính ra trọng lượng của tảng đá kia?

“Thất gia, người đến giúp ta đi.”

“Ừ.” Sở Lăng Thiên gật đầu, cùng cô ra ngoài sân, “Cái này cũng là biện pháp ở chỗ của nàng?”

Gia Cát Linh Ẩn mỉm cười xảo quyệt, “Học sinh trung học đều biết! Xem ta nè!”

Nàng ngồi xổm xuống đấy, dựa theo kích thước bản vẽ, bắt đầu viết viết vẽ vẽ gì đó. Một khắc sau, nàng ghi ra vài chữ, năm ngàn bốn trăm cân.

“Nhanh như vậy?” Sở Lăng Thiên suýt nữa kinh ngạc đến rớt cằm, “Có thể xảy ra sai sót không?”

Để chắc chắn, Gia Cát Linh Ẩn lại tính toán thêm lần nữa, sau khi xác định không nhầm, mới phái người đưa kết quả này cho Liên công công.

Ngày hôm sau, Gia Cát Linh Ẩn và Như Phong cùng nhau tiến cung, chờ đợi kết quả của Chu gia. Hoàng hậu miễn cho mọi người thỉnh an, cùng nhau đến điện của Sở Kim Triêu.

“Tam nha đầu, con và Thiên nhi có ổn không?” Sau khi đắn đo hồi lâu, Sở Kim Triêu vẫn không nhịn được bèn hỏi, “Đã lâu không gặp con, không biết các con thế nào?”

“Chúng con rất tốt, đa tạ Hoàng thượng đã quan tâm.”

“Vậy là tốt rồi, Thiên nhi tuổi trẻ anh tuấn, con cần phải giám sát nó chặt chẽ hơn.” Tam nha đầu, con phải quản lý sít sao nhé.

“Dạ, Hoàng thượng.”

Chu quý phi liếc Gia Cát Linh Ẩn, “Thất vương phi và tướng quân Như Phong còn có tâm trạng ở đây tán gẫu à? Nham nhi chắc là sẽ mau chóng có kết quả.”

“Chúng ta mỏi mắt trông chờ.”

“Gia Cát tướng quân, kết quả của ngươi có chưa?” Sở Kim Triêu hỏi Như Phong.

“Hoàng thượng, lát nữa người sẽ biết.”

Liên công công ở một bên mỉm cười, không nói gì cả.

Lấy được kết quả cuối cùng, Chu Nham vẻ mặt hưng phấn nhập cung. Hắn vừa đi vừa xác nhận với tùy tùng.

“Gia Cát Như Phong thực sự không đi?”

“Tướng quân, không có. Chỉ có một tên tiểu tử ở đó viết viết vẽ vẽ, sau đó chúng ta liền đem tảng đá đi.”

“Vậy là tốt rồi! Gia Cát Như phong, ngươi thua chắc rồi, thật hâm mộ ta có một tiểu cô cô thông minh!”

Chu Nham hết sức phấn khởi đi đến điện, chưa kịp chờ thông báo, hắn đã bước vào, “Hoàng thượng, thần có kết quả rồi. Thần đã cân được trọng lượng của tảng đá kia!”

Chu quý phi cùng Chu Tuyết Tranh vẻ mặt rạng rỡ, Chu gia thắng rồi.

“À, đưa trẫm xem!”

Chu Nham trình lên, “Là năm ngàn bốn trăm cân.”

“Giỏi giỏi giỏi lắm!” Sở Kim Triêu cười vui vẻ. “Chu tướng quân có thể nói một chút, làm thế nào để cân được không?”

Chu Nham nhìn Chu Tuyết Tranh, hưng phấn nói, “Chuyện này phải đa tạ Thần phi nương nương, là cô cô nghĩ biện pháp cho thần. Thần vận chuyển tảng đá đến bờ sông, đặt lên thuyền, đánh dấu mực nước thuyền lún xuống, rồi đưa tảng đá lớn lên, đặt mấy tảng đá nhỏ xuống thuyền, cho đến khi thuyền ngập đến mức đã đánh dấu, rồi lại cân trọng lượng của mấy tảng đá nhỏ đó, cộng lại cho ra trọng lượng của tảng đá lớn kia.”

“Hay hay hay!” Sở Kim Triêu trầm trồ khen ngợi, yêu chiều nhìn Chu Tuyết Tranh, “Thần phi quả thực thông minh tuyệt đỉnh, có thể nghĩ ra cách hay như vậy. Chu Nham, ngươi có cô cô giỏi rồi! Học hỏi nàng nhiều một chút!”

“Dạ, Hoàng thượng!” Chu Nham vui vẻ cười, “Gia Cát tướng quân, ngươi thua rồi.”

“Không hề, Chu tướng quân, hôm qua ta đã đưa kết quả cho Liên công công rồi.” Như Phong ung dung nói.

“Làm sao có thể?” Chu Nham kinh ngạc. Tảng đá lớn luôn ở chỗ Chu gia, làm sao hắn có thời gian đi cân, hơn nữa, ngoại trừ cách của Chu Tuyết Tranh, không có cách nào nhanh hơn thế nữa, “Gia Cát tướng quân, ở trước mặt Hoàng thượng lại dám ăn nói hàm hồ!”

Sở Kim Triêu nhìn Liên công công, Liên công công trình lên tờ giấy, “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, đây là hôm qua Gia Cát tướng quân đưa tới, kết quả cũng là năm ngàn bốn trăm cân!”

“Không thể nào!” Chu quý phi lên tiếng đầu tiên, “Nhất định là ngươi nghe thấy kết quả của Nham nhi rồi mới viết ra giấy!”

Gia Cát Linh Ẩn cười cười, “Quý phi nương nương, mới vừa rồi Liên công công vẫn luôn ở trước mặt chúng ta, làm sao có cơ hội làm giả được? Vả lại, nhìn vết mực này thì biết đã viết lâu rồi.”

“Không có khả năng! Các ngươi có biện pháp nào còn hay hơn cả Tranh nhi?”

Vẻ mặt của Chu Nham và Sở Kim Triêu cũng hoài nghi, họ cho rằng biện pháp của Chu Tuyết Tranh đã là tốt nhất rồi, không thể nào có cách tốt hơn được nữa.

Hoàng hậu hết nhìn Chu Nham, lại nhìn Như Phong, vì Trần Cẩm Phàm, trong lòng bà luôn hy vọng Như Phong thắng. Nhưng khi nghe biện pháp của Chu Tuyết Tranh, bà cảm thấy kinh ngạc quá đỗi.

Gia Cát Linh Ẩn cười lạnh, Tào Xung cân voi? Quả thật là một biện pháp không tồi, nhưng người hiện đại có cách nhanh và tiện hơn nhiều.

“Gia Cát tướng quân, nói biện pháp của khanh đi.” Sở Kim Triêu gấp gáp muốn biết.

Như Phong vạch bản vẽ ra, bắt đầu giảng giải, trước tiên cắt lấy một hòn đá nhỏ trên tảng đá, căn cứ vào khối lượng (m) và thể tích (V) của hòn đá nhỏ, tính ra mật độ khối lượng của tảng đá (Mật độ khối lượng hay còn gọi là khối lượng riêng (D), công thức tính khối lượng riêng: D=m/V). Rồi căn cứ vào kích thước dài rộng cao của tảng đá lớn, tính ra thể tích, lấy mật độ khối lượng nhân với thể tích thì ra được trọng lượng của tảng đá.

“Thể tích là gì? Mật độ là gì vậy?” Vẻ mặt mọi người đều mờ mịt.

“Đây chỉ là một danh từ, tóm lại, tính ra được kết quả căn cứ vào công thức này, cho ra con số hệt như Chu tướng quân. Nhưng thần tốn ít thời gian, nhân lực và vật lực hơn Chu tướng quân rất nhiều. Hoàng thượng, nếu không tin, thần có thể lấy một vật ngay tại đây làm thí nghiệm, kết quả nhất định chính xác.”

“Ta không tin, mời Gia Cát tướng quân dùng vật khác thử tính xem.” Chu Nham trong lòng không phục, hắn sao có thể thua được?

Như Phong lại tìm một vật khác nhỏ hơn, dùng phương pháp tính toán theo công thức một lần, rồi sau đó đem cân, kết quả không sai lệch chút nào. Sở Kim Triêu cũng kinh ngạc ngây người.

“Gia Cát tướng quân dùng thủ đoạn không quan minh chính đại, cho dù thắng cũng không vẻ vang gì.” Chu Tuyết Tranh không cam lòng, làm sao có biện pháp đơn giản nhanh gọn như thế được? Đem ra so sánh, biện pháp của mình quả thực ngu ngốc không chịu nổi.

“Thứ mà Thần phi nương nương không biết, cũng không chứng tỏ là nó không tồn tại.” Gia Cát Linh Ẩn trả lời lại một cách mỉa mai, “Hoàng thượng, đại ca của thần nữ đã thắng, hơn nữa so với Chu tướng quân, huynh ấy tốn rất ít thời gian, nhân lực cùng tài lực. Hành quân đánh giặc cũng như thế, binh quý thần tốc, dùng nhân lực, vật lực làm sao ít nhất để giành được thắng lợi, là chuyện mà một tướng quân phải đi điều động phân phối. Điểm này, thần nữ dám nói càn rằng, đại ca làm tốt hơn Chu tướng quân nhiều!”

“Tam nha đầu nói có lý.” Sở Kim Triêu gật đầu, “Chu tướng quân, còn cần tôi luyện nhiều hơn. Một tướng quân giỏi, cũng không phải là chỉ động đao múa kiếm là được.”

Chu Nham không cam lòng cúi đầu, “Vi thần xin ghi nhớ lời dạy của Hoàng thượng.”

“Gia Cát tướng quân, ngày mai tiến cung, trẫm sẽ chính thức giao quyền thống lĩnh Cấm quân cho khanh!”

Gia Cát Như Phong quỳ xuống, “Thần đa tạ Hoàng thượng!”

“Các ngươi lui xuống hết đi, trẫm mệt rồi. Thần phi, trẫm xử lý xong chính sự, thì sẽ đến cung của nàng. Nàng chuẩn bị ngọ thiện nhé!”

“Dạ Hoàng thượng.”

Đi ra khỏi điện, Chu Nham đến trước mặt Như Phong, vẻ mặt không cam: “Gia Cát Như Phong, chẳng qua ngươi gặp may mà thôi! Quyền thống lĩnh cấm quân, bản tướng quân nhất định sẽ đoạt lại.”

*****

Chú thích:

(*) Vào thời Tam Quốc, Tôn Quyền, người cai trị Đông Ngô vì muốn lấy lòng nước Ngụy đã gửi cho Tào Tháo một con voi làm quà. Vào thời ấy, ở phương Bắc, voi là loài vật hiếm cho nên khi con voi được gửi tới Kinh đô Hứa Xương, Tào Tháo dẫn văn võ bá quan cùng con trai Tào Xung tới xem con thú.

Tào Tháo chưa từng trông thấy con voi bao giờ nên coi đó là kỳ lạ. Con voi rất cao và to, chân của nó dày như chiếc cột nhà và người ta có thể đi dưới bụng của nó. Ông ta hiếu kỳ và muốn biết voi nặng bao nhiêu nên bảo với quần thần tìm cách đo trọng lượng của voi. Điều này khiến mọi người bối rối vì khó có thể tìm được một cái cân to để cân voi. Tào Xung lúc này mới 6 tuổi đã đề nghị được cân voi. Tào Tháo chấp thuận.

Tất cả văn võ bá quan đi theo Tào Tháo ra bờ sông, nơi một chiếc thuyền lớn neo đậu ở đó. Tào Xung yêu cầu lính gác dẫn con voi lên trên thuyền. Khi chiếc thuyền đã thăng bằng, cậu bé vạch một vạch đánh dấu mức nước lên thân chiếc thuyền. Rồi cậu hạ lệnh đưa con voi ra khỏi chiếc thuyền. Lúc đó thuyền lại nổi lên như khi chưa có voi xuống. Sau đó cậu yêu cầu lính gác khuân những khối đá với nhiều kích cỡ lên trên thuyền, và chúng khiến chiếc thuyền chìm thêm xuống mặt nước. Khi mực nước đã đến mức được đánh dấu trên thân thuyền, cậu ra lệnh cho lính gác ngừng khuân đá. Sau đó sai lính lần lượt cân số gạch đá này.

Đến lúc này thì mọi người hiểu ra và khâm phục Tào Xung, Tào Tháo thì cảm thấy vô cùng hãnh diện vị người con thông minh của mình.

Chọn tập
Bình luận
× sticky