Chu Nham nhìn con ngựa nàng dắt, so với ngựa hắn mang tới kém rất nhiều, không khỏi cười hỏi, “Đại tiểu thư muốn dùng nó so với ngựa tốt của ta sao?”
“Có vấn đề à?”
“Nham ca ca, các ngươi đang nói gì?” Thấy Chu Nham cùng Đại tiểu thư nói nói cười cười, công chúa Triêu Hoa bước nhanh tới, hận không thể đẩy ngã Đại tiểu thư xuống đất, “Ngươi, cách xa Nham ca ca một chút!”
Gia Cát Linh Ẩn nhìn nàng một cái, xoay người lên ngựa, động tác thành thục, tư thế hiên ngang oai hung khiến cho không ít người sáng mắt lên. Kiếp trước, Sở Lăng Hiên nam chinh bắc chiến, cưỡi ngựa đối với nàng mà nói là chuyện dễ dàng.
Chu Nham ngừng một lát suy nghĩ, “Đại tiểu thư thân thủ thật tốt, bản tướng quân đối với ngươi càng cảm thấy hứng thú.”
“Đáng tiếc, ta đối với nam nhân xấu không có hứng thú!”
Nam nhân xấu? Chu Nham tự nhận không so được với Sở Lăng Thiên, nhưng mà mỹ nam cũng không tính là nhiều, nữ tử nước Lăng Nguyệt muốn gả cho hắn có thể xếp từ Ngân Đô đến Vinh Thành, ngay cả công chúa Triêu Hoa luôn luôn cao ngạo cũng một lòng ái mộ hắn.
“Thế nào, không ai nói với ngươi rằng ngươi rất xấu sao?” Gia Cát Linh Ẩn cười lạnh, “Thực đáng buồn, ngươi vẫn luôn sống trong dối trá.”
“Thú vị, Đại tiểu thư, bản tướng quân đối với ngươi rất có hứng thú!”
Chu Nham thúc ngựa, cùng Gia Cát Linh Ẩn đứng ở vạch xuất phát.
Ngựa thượng đẳng quyết đấu với ngựa thượng đẳng.
“Chuẩn bị, bắt đầu!”
Ngựa của Chu Nham liền xông ra ngoài, rất nhanh đã bỏ lại Gia Cát Linh Ẩn một khoảng khá xa. Ngựa của Gia Cát Linh Ẩn tuy rằng cũng cố gắng chạy rất nhanh, nhưng mà làm thế nào cũng không đuổi kịp Chu Nham.
Chu quý phi cười tươi như hoa, “Nham nhi thắng rồi, Gia Cát Như Phong làm sao có gan tỷ thí cùng Nham nhi.”
Chu Tuyết Tranh gắt gao nhìn phía dưới, không biết vì sao cảm giác đối với Đại tiểu thư Linh thiên khiến nàng bất an.
Công chúa Triêu Hoa lén lút lui đến phía sau, tìm một thị vệ, vẻ mặt mất hứng nói gì đó với hắn. Vẻ mặt thị vệ khó xử, miễn cưỡng gật đầu.
Rất nhanh, ngựa của Chu Nham đã tới đích, Gia Cát Linh Ẩn còn cách hai mươi mấy thước. Nàng không chút hoang mang mà xông qua vạch cuối.
“Ván thứ nhất, Chu tướng quân thắng!”
Ván thứ hai, hai người đổi một con ngựa khác. Chu Nham nhìn Gia Cát Linh Ẩn trêu tức, “Đại tiểu thư, thắng nữ nhân đúng là không có cảm giác thành tựu.”
“Phải không? Lần này ngươi sẽ càng không có cảm giác thành tựu, bởi vì ngươi sẽ thua!”
“Ha ha, Đại tiểu thư thực giỏi pha chuyện cười!”
Ngựa trung đẳng đấu với ngựa trung đẳng!
“Chuẩn bị, bắt đầu!”
Hai con ngựa cùng nhau lao khỏi vạch xuất phát. Khoảng cách đầu gần như là cùng cỡi song song. Dần dần, Gia Cát Linh Ẩn chạy lên phía trước, bỏ Chu Nham lại một khoảng.
“Cha!” Chu Nham quất mạnh roi.
“Cha!” Gia Cát Linh Ẩn hung hăng quất một roi vào mông ngựa. Con ngựa bị đau, phóng về phía trước. Tóc đen tung bay, làn váy bay múa, vô số người bị say đắm bởi tư thế oai hùng của nữ tử.
Giữa tiếng thán phục của mọi người, Gia Cát Linh Ẩn dẫn đầu xông qua điểm đích, Chu Nham ảo não theo sát phía sau. Nàng nói đúng, ván này hắn càng không có cảm giác thành tựu.
“Ván thứ hai, Gia Cát tướng quân thắng!”
“Chu tướng quân thua, Đại tiểu thư Linh Thiên cũng thật lợi hại!”
“Đúng vậy, một nữ tử vậy mà có thể thắng tướng quân.”
“Nữ tử không thua đấng nam nhi mà.” Sở Kim Triêu vẻ mặt tươi cười, “Đại tiểu thư Linh Thiên cùng Tam nha đầu là những nữ nhân khiến trẫm gặp qua đều khó có thể quên.”
Chu quý phi không phục mà vặn người, có điều chỉ là cái bị thịt mà thôi, “Vừa rồi là Nham nhi sơ ý, nếu không làm sao lại bại bởi một nữ tử chứ.”
“Thua chính là thua.” Sở Kim Triêu thấp giọng nói.
Sở Lăng Thiên nhìn nữ nhân của y, bất luận lúc nào, nàng cũng có thể khiến người khác kinh ngạc.
“Thực sự thắng? Nhất định phải cảm ơn Đại tiểu thư.” Vẻ mặt Như Phong kích động. Không biết vì sao Đại tiểu thư Linh Thiên lại mang đến cho y một cảm giác quen thuộc.
“Như Phong đại ca!” Trầm Cẩm Phàm di chân, mùi giấm chua quá nặng, “Để muội đi tạ ơn nàng ta giúp chàng!”
“Phàm nhi ghen sao?” Trong lòng vui rạo rực, “Phàm nhi yên tâm, ta không nhìn trúng nàng ấy đâu.”
“Vậy mà chàng còn nhìn nàng ta chằm chằm!”
“Nàng ấy cũng là giúp ta thôi mà!” Như Phong tỏ vẻ thực vô tội.
Ván thứ ba, ngựa hạ đẳng đấu với ngựa hạ đẳng.
“Đại tiểu thư, một ván này, bản tướng quân sẽ không để cho ngươi thắng.” Chu Nham nói, hắn nhất định phải thắng trận đấu này, hắn cũng không có biện pháp cân ra trọng lượng của tảng đá lớn kia.
“Ván trước Chu tướng quân cũng không để cho ta thắng mà.”
Chu Nham quẫn bách, nữ tử này thông minh hơn, thú vị hơn so với hắn tưởng tượng!
“Chuẩn bị, bắt đầu!”
Ván thứ ba, gần như là lặp lại ván thứ hai. Điểm cuối cùng ngay tại trước mắt, Chu Nham cùng Gia Cát Linh Ẩn kém nhau một chút, hắn hổn hển quất dưới thân ngựa, con ngựa tăng tốc độ phóng tới nhanh hơn!
“Cha!” Gia Cát Linh Ẩn quất mạnh mấy roi, con ngựa phóng bán sống bán chết về trước.
Công chúa Triêu Hoa nhìn thấy con ngựa của nữ tử lao nhanh, khuôn mặt nàng ta khiến nàng không thoải mái, nàng hận không thể đến trước mặt của nàng ta mà chém mấy đao.
“Bắn tên!” Nàng hùng hổ trừng mắt thị vệ.
“Công chúa…” Ngang nhiên bắn chết Đại tiểu thư Linh Thiên, đây là tội lớn nha!
“Mau bắn tên! Bản công chúa chịu trách nhiệm cho ngươi! Nếu không, bản công chúa sẽ giết ngươi!”
Thị vệ không dám cãi mệnh lệnh, lắp tên, bắn đi, mũi tên lao vút vào không trung.
Gia Cát Linh Ẩn từ xa nhìn thấy mũi tên bay đến, thấp người lật xuống bụng ngựa, mượn lực lui về sau, hung hăng quất roi vào mông ngựa.
Chu Nham cả kinh, lập tức phi thân lên, hai chân đứng trên lưng ngựa, rồi bay đến chỗ nữ tử đang bám dưới bụng ngựa kia.
Vào lúc hắn sắp đón được nàng, một bóng người nhanh hơn đón được nàng trước. Ngựa của Chu Nham điên cuồng lướt ngang qua ba người họ.
“Là ai!” Sở Kim Triêu tức giận, “Bắt hung thủ lại cho trẫm!” Mấy thị vệ tiến lên, bắt lấy tên hung thủ táo bạo kia.
“Thân thủ Thất điện hạ thật là nhanh!” Chu Nham quên phải tính khoảng cách, khoảng cách của Sở Lăng thiên chí ít gấp ba lần của hắn.
“Quá khen!”
Nhìn thấy hai con ngựa một trước một sau hướng về điểm cuối, Gia Cát Linh Ẩn nhếch lên khóe miệng, “Chu tướng quân, ngươi lại thua rồi!”
“Ta…”
“Đừng nói là vì ngươi cứu ta mới thua, là nam nhân sẽ không tìm cớ cho mình.”
Chu Nham yên lặng, điều nàng nói là sự thật. Cho dù không có chuyện ngoài ý muốn này hắn cũng không thắng được, “Nghe nói Thất vương phi mỹ mạo tuyệt thiên hạ, tài nghệ vô song, Thất điện hạ ôm nữ tử khác có nghĩ đến cảm nhận của Thất vương phi?”
Sở Lăng Thiên cười cười, “Đây là việc riêng của bản vương, không nhọc lòng Chu tướng quân quan tâm. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.”
“Thất điện hạ không ngại ta và người phối ngẫu chứ?”
“Ngại chứ.” Sở Lăng Thiên ngẩng đầu, nhìn thấy hung thủ đã bị bắt lại, trong mắt ngưng tụ một tàng băng lạnh.
“Thất ca!” Trần Cẩm Phàm chạy tới, nhìn thấy tay Sở Lăng Thiên đặt trên lưng Đại tiểu thư, trên mặt nàng mây đen dày đặc, “Huynh mau buông nàng ta ra! Để Linh nhi biết muội ấy sẽ đau lòng!”
“Ta…” Sở Lăng Thiên thu tay lại, dở khóc dở cười.
“Hừ!” Trầm Cẩm Phàm liếc mắt nhìn Đại tiểu thư một cái, lại trừng mắt nhìn Sở Lăng Thiên, “Nam nhân đều giống nhau cả!”
Gia Cát Linh Ẩn cười nhạo một tiếng, Cẩm Phàm tỷ tỷ, tỷ thật đáng yêu. Tha thứ cho muội bây giờ không thể nói với tỷ thân phận của muội, “Quận chúa Cẩm Phàm, phiền người nói với Thất vương phi rằng bản tiểu thư rất vừa ý nam nhân của nàng.”
“Ngươi! Không biết xấu hổ! Thất ca, nếu huynh còn như vậy với nàng ta, muội sẽ… Coi như không quen biết huynh nữa!”
“Ván thứ ba, Gia Cát tướng quân thắng!”
Gia Cát Linh Ẩn cười liếc mắt nhìn Chu Nham một cái, trở lại chỗ ngồi bên cạnh Hoàng thượng.
Chu quý phi oán giận liếc nhìn nàng một cái, nàng ta vậy mà có thể thắng Chu Nham? “Đại tiểu thư thắng được cũng là may mắn, có gì mà đắc ý chứ!”
“Sự thật là ta thắng. Quý phi nương nương, người không quên đánh cược của chúng ta lúc nãy chứ?” Gia Cát Linh Ẩn cười, “Hoàng thượng, nương nương thân phận cao quý, đánh cuộc lần hủy bỏ đi.”
“Dám chơi dám chịu!” Sở Kim Triêu nhìn Chu quý phi, “Ái phi, dựa theo những gì các ngươi đánh cuộc trước đó, tới chỗ ngựa của Gia Cát tướng quân xin lỗi đi chứ.”
“Hoàng thượng…” Chu quý phi nước mắt lưng tròng, vậy thì quá mất mặt rồi!
“Trẫm là người làm chứng lần đánh cuộc này, Quý phi muốn trẫm nói lời không giữ lời sao? Quân vô hí ngôn, ái phi không phải là không biết chứ?”
Thấy vẻ mặt Sở Kim Triêu có vẻ giận, Chu quý phi ngượng ngùng đứng dậy, ưỡn ẹo đi đến cạnh đám ngựa.
“Quý phi nương nương, người nhất định phải thành tâm. Nhận được sự tha thứ của con ngựa mới được.” Gia Cát Linh Ẩn nghiêm mặt nói, nàng thực sự không nói giỡn.
“Đúng… Thực xin lỗi.” Chu quý phi đối mặt với con ngựa, con ngựa phát ra tiếng phì phì trong mũi. Một mùi hôi thối phun lên mặt bà, bà nôn khan một trận, ghê tởm không thôi.
Những người khác nhìn thấy bộ dạng quẫn bách của Chu quý phi, muốn cười lại không dám cười đành phải cúi đầu cười trộm.
Chu Nham nhìn Đại tiểu thư, nữ tử này rất can đảm, mình thua ở trong tay nàng, Chu quý phi cũng thua bởi lời nói của nàng, nàng cùng Chu gia thật đúng là có duyên phận.
Chu Lâm Quân tức giận đến mức chòm râu giật giật, cháu ông thua, con gái thì bị trêu chọc. Đại tiểu thư Linh Thiên thật đúng là đáng ghét.
Sở Lăng Thiên nhìn thấy bộ dạng quẫn bách của Chu Quý phi, trên mặt mang ý cười. Nữ nhân của y đúng là đủ trò. Y biết Chu Nham trong quân có hãn huyết, ngựa của Như Phong làm sao có thể so được với của hắn. Không nghĩ tới nàng lại có thể đảo ngược trật tự, người khác không biết nhưng y đã nhìn ra, hạ đẳng đấu thượng đẳng, thượng đẳng đấu trung đẳng, trung đẳng đấu hạ đẳng, ba ván thắng hai, thay Như Phong thắng một trận.
“Gia Cát tướng quân, ngươi nói với ngựa của mình, bảo nó mau chóng tha thứ cho Quý phi nương nương đi.” Vẻ mặt Gia Cát Linh Ẩn lo lắng.
“Chuyện này…” Đầu Như Phong đầy vạch đen, con ngựa không biết nói chuyện, làm sao mà tha thứ cho quý phi được?
“Được rồi.” Chu quý phi cũng đã bị trừng phạt rồi, Sở Kim Triêu nói, “Hai người Chu tướng quân cùng Gia Cát tướng quân đều thắng mỗi người một trận, trận cuối cùng xem ai có thể dùng tốc độ nhanh nhất nhấc cân được trọng lượng của tảng đá ở Thành Đông kia. Các ngươi đều chuẩn bị đi.”
Chu Quý phi như được đại xa, hung tợn trừng mắt liếc nhìn Đại tiểu thư một cái, nữ nhân này bà sẽ nhớ kỹ!
Chu Nham kéo Chu Tuyết Tranh đến một bên, “Tiểu cô cô, cô cô là người thông minh nhất Chu gia chúng ta, cô cô nghĩ cách giúp ta. Tảng đá kia lớn như vậy làm sao có thể cân được?”
Chu Tuyết Tranh trầm tư trong chốc lát, mày giãn ra, nói nhỏ vào tai Chu Nham một biện pháp.
Chu Nham nghe xong liên tục khen ngợi, “Hay hay, rất tuyệt! Vẫn là tiểu cô cô có biện pháp, chỉ là cần nhiều thời gian cùng nhân lực một chút. Nhưng mà, Gia Cát Như Phong có chết cũng không thể nào nghĩ ra cách này.”
“Đi đi, có kết quả đến nói cho trẫm!” Sở Kim Triêu lắc đầu, ông không trông cậy bọn họ có thể cân được trọng lượng của tảng đá kia.
Như Phong có thương tích trong người, về phủ chữa thương trước. Nhìn thấy sắc mặt Gia Cát Linh Ẩn, Sở Lăng Thiên cũng đi theo, bảo vệ Như Phong. Nàng thì ở lại, còn có một chuyện vẫn chưa giải quyết.
Hết chương 251