Gia Cát Hồng Nhan chạy vội ra ngoài, nhìn thấy mấy tiểu công công đang khiêng một tấm ván, Tiêu Ôn theo sau, trên tấm ván có một người nằm sấp, người nọ đang rên rỉ ỉ ôi.
Gia Cát Hồng Nhan đến gần, thấy người nằm trên tấm ván đúng là Đại phu nhân, máu tươi nhuộm đỏ y phục ngay mông Đại phu nhân, vừa nhìn thấy là biết bị đánh trượng.
“Mẹ, mẹ sao vậy? Ai đánh mẹ ra nông nỗi này? Con sẽ đi báo thù cho mẹ!” Gia Cát Hồng Nhan nhìn thấy bộ dạng của Đại phu nhân, trong lòng không khỏi run sợ.
“Ái chà, khẩu khí của đại tiểu thư cũng lớn đấy.” Tiêu Ôn cười lạnh, “Trượng này là Hoàng hậu đánh đó, đại tiểu thư có muốn đi tìm nương nương báo thù không? Chúng ta phải trở về nói lại với nương nương, xin nương nương cẩn thận một chút mới được.”
“Ta…” Gia Cát Hồng Nhan hoảng sợ nhìn Tiêu Ôn, nhất thời xì hơi, “Ta chỉ nhất thời nóng vội, mới nói ra lời đại bất kính thế này, xin công công thứ lỗi.”
“Hừ! Đại tiểu thư à, ăn có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy nhé!” Tiêu Ôn lạnh lùng nói.
“Ta biết rồi.” Gia Cát Hồng Nhan cúi đầu, lí nhí nói.
“Được rồi, chúng ta cũng đưa người về rồi, mau hồi cung thôi.” Tiêu Ôn nháy mắt ra hiệu với mấy tiểu công công, “Thả phu nhân xuống đi.”
“Dạ.”
Tay của mấy tiểu công công đang khiêng tấm ván ở trên cao đột ngột buông ra, tấm ván từ giữa không trung rơi ầm xuống đất, Đại phu nhân bắn lên khỏi tấm ván lại rơi phịch xuống.
“Ối!” Đại phu nhân bật ra tiếng kêu thảm thiết, cú ngã này đau đến bà không nói nên lời.
“Mấy người còn đứng đấy làm gì? Mau đỡ phu nhân về phòng!” Gia Cát Hồng Nhan tức giận quát nạt mấy gia nô ở đối diện.
Thanh La nhanh chóng mời đại phu đến, đại phu cho ít thuốc bôi lên vết thương, bảo nha hoàn bôi giúp Đại phu nhân. Thanh La xốc xiêm y của Đại phu nhân lên một cách cẩn thận, chỉ thấy phần mông Đại phu nhân bầy nhầy máu thịt, từ trong cung về phủ Thừa tướng cũng mất một khoảng thời gian, lúc này thịt cũng dính vào xiêm y, mỗi lần Thanh La động một chút, Đại phu nhân liền tru lên như heo bị chọc tiết. Xấp xỉ gần một canh giờ, Thanh La mới bôi xong thuốc cho Đại phu nhân.
“Hồng Nhan, cha con đâu?” Nữ nhân bị ấm ức sẽ muốn dựa dẫm vào người đàn ông của mình.
“Con luôn ở trong phòng, làm sao biết được. Thanh La, lão gia đâu?”
“Nô tỳ nghe nói Tam tiểu thư bị bệnh, tìm đại phu giỏi nhất Ngân Đô đến cũng không biết nguyên nhân bệnh, nên lão gia đi mời Linh Giới đại sư ở đạo quán rồi.” Thanh La nói rất khẽ, hầu hạ Gia Cát Hồng Nhan nhiều năm, Thanh La biết tình tình của hai mẹ con này, giờ phút này nàng không dám thở mạnh, nói chuyện cũng vô cùng thận trọng dè dặt.
“Hừ!” Nghe Thanh La nhắc đến Gia Cát Linh Ẩn, Đại phu nhân nhất thời nổi điên, “Con tiện nhân chết bầm đó, hôm nay hại ta bị lão gia tát hai cái cũng không tính, còn hại ta bị Hoàng hậu nương nương đánh! Đợi ta khỏe lên, xem ta trừng phạt nó thế nào!”
“Mẹ, rốt cục chuyện này là sao?” Gia Cát Hồng Nhan khó hiểu hỏi, “Có liên quan gì đến con nha đầu thối tha đó?”
“Mẹ cũng là vào cung mới biết, con quỷ đó miệng lưỡi khéo léo, lại có Thái tử và Thất vương gia bênh vực, Hoàng hậu lại có thể sửa ý chỉ, để con gái của đường nhị thúc con (chú hai họ) gả qua đó!”
“Cái gì?” Gia Cát Hồng Nhan thất kinh, khó tin nhìn Đại phu nhân, “Để Hoàng hậu thay đổi chủ ý, sao nó có bản lĩnh lớn thế này? Đúng là quá kinh khủng!”
“Mẹ vốn nói với nương nương, con quỷ đó có qua lại với người trên giang hồ, còn hại Thất vương gia bị thương. Không ngờ Hoàng hậu lại trách mẹ lừa gạt bà ấy, còn nói nó có công với triều đình, nên mới đánh mẹ!” Đại phu nhân trong lòng tức giận, “Con yêu nữ, một ngày nào đó, để nó bị xem thường như Tam di nương, đến âm tào địa phủ đi!”
“Mẹ, từ sau khi nó về phủ, con liền cảm thấy rất kỳ lạ, mẹ có cảm nhận được không? Từ khi nó về phủ, chúng ta không có việc gì thuận lợi, mỗi đường đi nước bước đều hỏng bét, còn nó thì lại một bước lên mây, từ thứ nữ nhanh chóng biến thành Huyền Quân. Ngay cả phụ thân hiện giờ cũng nghiêng về phía nó, tất cả mọi chuyện giống như có người tính toán sẵn vậy.” Gia Cát Hồng Nhan nói.
“Con nói có lý, nhưng dù sao nó cũng chỉ là đứa nhỏ, không có khả năng có mưu tính sâu xa thế này. Chuyện này con không cần lo, giành lại lòng tin của cha con là được rồi, chuyện còn lại cứ giao cho mẹ! Bất kể nó là yêu ma quỷ quái gì, cũng không trốn thoát khỏi bàn tay của mẹ.”
“Mẹ, mẹ nghỉ ngơi đi, con về phòng trước, nếu không cha mà về không thấy con trong phòng lại mắng con.”
Đại phu nhân gật đầu, “Con về trước đi.”
Gia Cát Chiêm đích thân đi mời Linh Giới đại sư, về đến phủ ông liền dẫn Linh Giới đại sư đến thẳng Trục Nguyệt Hiên. Linh Giới đại sư nhìn thấy Mộc Tê, âm thầm gật đầu với nàng, Mộc Tê cũng gật đầu lại với ông.
“Đại sư, xin đại sư xem giúp con gái tôi bị sao vậy?” Mọi hy vọng của Gia Cát Chiêm đều gửi gắm trên người Linh Giới đại sư.
“Thừa tướng gia đừng gấp gáp, để bần đạo xem trước đã.”
Linh Giới đại sư đi một vòng quanh Trục Nguyệt Hiên, đến chỗ này dừng lại, đến chỗ kia xem xét, thỉnh thoảng bấm tay nhẩm tính, cuối cùng dừng lại trước mặt Gia Cát Linh Ẩn, cẩn thận quan sát Gia Cát Linh Ẩn một phen, bỗng nói: “Không tốt!”
“Đại sư, sao vậy?” Gia Cát Chiêm sợ tới mức biến sắc.
“Giữa tháng bảy, cô hồn quấy phá, Tam tiểu thư thể chất suy nhược, đây là bị quỷ ám, bần đạo thấy một nữ nhân có một nốt ruồi giữa hai đầu chân mày đang bám sau lưng Tam tiểu thư.”
“Là mẫu thân!” Gia Cát Linh Ẩn vội nói.
“Đại sư có cách gì phá giải không?” Gia Cát Chiêm nơm nớp lo sợ hỏi, “Tam di nương là mẫu thân ruột thịt của Linh nhi, sao lại hại Linh nhi?”
“Thừa tướng gia có điều không biết, ma quỷ đâu có ý thức, chúng nó chỉ dựa vào cảm giác, tìm đến người thân thiết nhất lúc còn sống.”
“Vậy làm sao mới có thể đuổi nó đi?” Gia Cát Chiêm chỉ cảm thấy xung quanh bỗng nhiên lạnh lẽo u ám, trên trán cũng toát mồ hôi lạnh.
“Ma quỷ tuy rằng khó đuổi, nhưng không phải không có cách!” Linh Giới đại sư nghĩ nghĩ, nói, “Nhưng phải oan ức cho Thừa tướng cùng các phu nhân rồi.”
“Đại sư mời nói, chỉ cần có thể cứu Linh nhi, lão phu có thể làm bất cứ chuyện gì.”
Linh Giới đại sư gật đầu, lặng im suy nghĩ chốc lát, “Thật ra cách rất đơn giản, chỉ cần đưa linh vị của Tam di nương thờ phụng ở từ đường, đêm nay Thừa tướng gia cùng các phu nhân quỳ lạy một đêm ở đó, linh hồn của Tam di nương được an nghỉ, sẽ rời khỏi thân thể của Tam tiểu thư.”
“Chuyện này… không được.” Gia Cát Linh Ẩn ngăn lại, nói, “Cha mẹ đều là thân thể ngàn vàn, sao có thể quỳ lạy mẫu thân chứ. Huống hồ mẫu thân chỉ là di nương, sao linh vị có thể thờ phụng ở từ đường được?”
“Tam tiểu thư, nếu không làm vậy, chỉ e rằng tiểu thư không chống đỡ được mấy ngày.” Linh Giới đại sư lắc đầu, ra vẻ tiếc nuối nói.
“Đương nhiên ta biết, nhưng sức khỏe của cha mẹ quan trọng hơn. Khụ khụ… cha, Thất điện hạ nhất định sẽ tìm người trị khỏi cho Linh nhi, khụ… đừng tin lời nói bậy của đạo nhân.” Gia Cát Linh Ẩn vừa ho vừa nói.
“Tam tiểu thư, bần đạo chỉ muốn tốt cho tiểu thư.” Linh Giới đại sư bất đắc dĩ nói, “Thừa tướng gia, nên làm gì thì bần đạo cũng đã nói rồi, có làm hay không, tự thừa tướng quyết định đi.”
Gia Cát Chiêm chau mày, trầm tư chốc lát, giống như hạ quyết tâm rất lớn, “Vậy theo lời Linh Giới đại sư nói đi, lão phu sẽ đi làm.”