Ngày cuối cùng của trang nhật ký, dừng lại trước đó không lâu khi Tam di nương qua đời. Nội dung của ngày này khiến nàng khiếp sợ không thôi, một số chuyện nàng vẫn không có đáp án, đã được phơi bày trong trang nhật ký cuối cùng này.
Ghi chép không dài, chỉ ghi lại một chuyện: Tam di nương và Ngũ di nương có hẹn cùng nhau đi nhờ Gia Cát Chiêm chọn giúp cho hai người xiêm y mặc tiến cung vào ngày hôm sau, đi đến bên ngoài thư phòng, bỗng nhiên nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện.
“Đại nhận, Hoàng thượng có biết thương thế của đại nhân là do tự đại nhân đâm hay không? Nếu Hoàng thượng biết, chẳng phải là tội lớn khi quân?”
“Tuyệt đối không thể để Hoàng thượng biết. Gia Cát Chiêm ta vất vả lắm mới đợi được cơ hội này, nhất định phải nắm bắt, lúc ấy tình hình quá mức hỗn loạn, Hoàng thượng căn bản không nhìn rõ, hắn không thể nào biết người đâm là ta. Hoàng thượng cho rằng ta vì cứu giá mới để thích khách đâm bị thương, nên nói muốn phong ta làm Thừa tướng.”
“Vậy chúc mừng đại nhân.”
Lúc này, Ngũ di nương không cẩn thận đụng vào cây cột bên ngoài thư phòng, Gia Cát Chiêm lập tức mở cửa, nhìn thấy Tam di nương và Ngũ di nương ở bên ngoài, răn dạy hai người vài câu, liền đuổi hai người đi.
Gia Cát Linh Ẩn đóng quyển nhật ký lại, bắt đầu trầm tư, nàng nhẩm tính ngày Tam di nương và Ngũ di nương qua đời, đúng là không lâu sau chuyện này, hai người liền lần lượt bỏ mạng. Cái chết của hai người hoàn toàn không có liên quan trực tiếp đến Đại phu nhân, hết thảy đều do Gia Cát Chiêm làm. Nhất định là lo lắng Tam di nương và Ngũ di nương tiết lộ bí mật của ông ra ngoài, mới hạ độc thủ! Điều đáng giận nhất chính là, ông ta lại có thể mượn tay của Đại phu nhân, Nhị di nương và Tứ di nương. Thực ra, người chân chính bổ nhác dao cuối cùng, chính là ông. Nếu lúc ấy Gia Cát Chiêm cũng bị thương, như vậy, ngày đó người đã xô Ngũ di nương xuống giếng mà nàng nhìn thấy, nhất định là Gia Cát Chiêm, chỉ là đúng lúc cánh tay của Đại phu nhân cũng bị thương, nàng mới hoài nghi Đại phu nhân.
Nàng đưa nhật ký cho Mộc Tê, dặn dò một câu: “Cất giữ cẩn thận.”
Trong lòng nàng kích động thật lâu không tài nào bình ổn được, nàng vẫn luôn cho Đại phu nhân là kẻ thù, chỉ xem Gia Cát Chiêm là đồng phạm, không ngờ, hung thủ thực sự lại chính là Gia Cát Chiêm.
Đến giờ dùng bữa trưa, Sở Lăng Thiên thấy nàng còn chưa quay về thư phòng, liền đích thân tìm tới, chỉ thấy nàng đang ngẩn ngơ nhìn tuyết đọng bên ngoài.
“Linh nhi, xảy ra chuyện gì vậy?” Nắm lấy tay nàng, lòng bàn tay nhất thời truyền đến một trận lạnh lẽo.
“Thất gia, ta đã biết hung thủ giết chết mẹ ta và Ngũ di nương là ai rồi.”
“Ai?” Người tổn thương nàng, y nhất định sẽ giúp nàng đòi lại gấp bội.
“Thừa tướng gia.” Trong miệng Gia Cát Linh Ẩn thốt ra vài chữ, “Lại có thể là ông ta, ta thực sự không ngờ.”
“Rốt cục chuyện là sao?”
Gia Cát Linh Ẩn bảo Mộc Tê mang nhật ký của Tam di nương đến, lật đến trang cuối cùng, đưa cho Sở Lăng Thiên. Y xem, nhất thời kinh ngạc không thôi, chuyện này lại có thể là như vậy.
Y vuốt ve gương mặt nàng: “Linh nhi yên tâm, thù giết mẹ, ta sẽ báo giúp nàng.”
“Không, Thất gia, ta muốn đích thân để ông ta nhận lấy trừng phạt.”
“Linh nhi… Thừa tướng gia không thể so với Đại phu nhân, nếu nàng tham dự vào, là quá mức nguy hiểm.”
“Vậy người không nguy hiểm sao?” Gia Cát Linh Ẩn cười cười, “Chúng ta cùng nhau làm.”
“Được, hãy làm cùng nhau.”
“Trong tay người cầm gì vậy?” Gia Cát Linh Ẩn thấy trong tay y cầm một quyển sách, tò mò hỏi.
Sở Lăng Thiên lấy cuốn sách mà Gia Cát Linh Ẩn đã xem lúc nãy, nhìn mấy chữ ghi chú nhỏ nhỏ trên đó, hỏi: “Ta thấy phía dưới cuộc chiến này có viết bốn chữ: ‘Binh quý thần tốc’, nhất thời nghĩ thông suốt nguyên nhân thất bại của nhiều cuộc chiến. Không ngờ Linh nhi cũng có nghiên cứu binh pháp.”
“Chỉ là lúc rãnh rỗi, xem qua một số binh thư thôi. Ta từng xem qua một quyển gọi là ‘Ba mươi sáu kế’, cách dụng binh được ghi trong đó, mới thật sự khiến người ta bội phục.”
“À, đó là sách gì? Sao ta chưa từng nghe nói qua.”
“Ta chỉ nhớ được một ít. Đợi khi nào có thời gian, ta sẽ ghi lại.”
“Linh nhi hiểu biết nhiều thật! Đói bụng chưa, đi ăn trước đã.”
“Ừ.” Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, “Ăn ở Ngâm Hương Các luôn đi, ăn cùng với mọi người Mộc Tê.”
“Được, vậy ăn ở đây đi.” Sở Lăng Thiên đã có thói quen ăn cùng với mấy nha đầu của Trục Nguyệt Hiên rồi.
Mộc Tê đẩy Nguyệt Lan ra, sắc mặt Nguyệt Lan có chút buồn rầu, nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn và Sở Lăng Thiên cũng im lặng không nói.
“Nguyệt Lan, ăn cơm đi.” Tiểu Điệp nói với nàng, “Nguyệt Lan, tỷ đừng lo lắng, chân của tỷ nhất định sẽ khỏe lại thô., Cả ngày tỷ sầu muộn như vậy, không có ích cho vết thương hồi phục đâu.”
“Đúng vậy, Nguyệt Lan, đừng nản lòng, hãy tin tưởng bản thân nhất định sẽ đứng lên được.” Gia Cát Linh Ẩn ngồi xổm xuống, cầm lấy tay của Nguyệt Lan, an ủi nói.
“Tiểu thư…” Nguyệt Lan không kiềm được nước mắt, “Người để cho Nguyệt Lan đi đi, Nguyệt Lan giờ là một phế nhân, không muốn liên lụy đến tiểu thư. Chẳng những không thể hầu hạ tiểu thư, còn cần người đến chăm sóc nô tỳ nữa.”
“Nguyệt Lan, nha đầu ngốc.” Gia Cát Linh Ẩn vuốt tóc trên trán Nguyệt Lan, “Ở thời điểm ta khó khăn nhất, chẳng phải các người đều theo giúp ta đó sao. Không được nói thế nữa, các ngươi chính là người nhà của ta, nếu đã là người nhà, không phải là nên chăm sóc lẫn nhau sao? Làm sao nói là liên lụy hay không liên lụy chứ?”
“Chỉ là tiểu thư…”
“Vậy ta hỏi ngươi, nếu có một ngày, ta không thể đi được, ngươi sẽ bỏ mặc ta hay sao?”
Nguyệt Lan lắc mạnh đầu, “Bất kể tiểu thư biến thành thế nào, nô tỳ cũng sẽ không đi.”
“Vậy thì đúng rồi, sao ta có thể để ngươi đi được chứ?” Gia Cát Linh Ẩn nắm tay nàng, “Thất vương phủ chính là nhà của các ngươi.”
“Linh nhi nói đúng đó.” Sở Lăng Thiên nói tiếp, “Thất vương phủ chính là nhà của các ngươi, nên cứ yên tâm sống ở đây đi. Trong phủ nhiều người như vậy, cũng không cần thêm một Nguyệt Lan đâu.”
“Dạ.” Nguyệt Lan gật đầu, tâm tình cũng thông suốt hơn, trên mặt rốt cục cũng tươi cười, “Đa tạ tiểu thư, đa tạ điện hạ, còn có Mộc Tê, Tiểu Điệp và Kinh Phong nữa.”
Bữa trưa nhanh chóng được dọn lên, một nha hoàn bưng một chén canh đến, đặt ở trước mặt Sở Lăng Thiên.
“Đây là gì?” Sở Lăng Thiên hỏi.
“Hồi bẩm điện hạ, đây là canh phụng mệnh của vương phi, nấu cho vương gia đấy ạ.” Nói xong, nha đầu kia ngượng ngùng cúi đầu, mặt cũng xấu hổ mà đỏ bừng lên.
“Hả! Đừng uống đừng uống!” Gia Cát Linh Ẩn giật lấy, sáng sớm nàng thức dậy đã tiến cung, lại có thể quên mất chuyện này, y mà uống hết chén canh này, cả đêm nay chắc chắn bản thân không được ngủ.
Thấy bộ dạng túng quẫn của nàng, Sở Lăng Thiên lập tức hiểu là chuyện gì, y nhếch khóe môi, cười xấu xa: “Ái phi đã chuẩn bị xong rồi, sao ta lại không biết xấu hổ mà từ chối chứ? Đem lại đây đi, ta muốn uống.”
“Không được!” Gia Cát Linh Ẩn bảo vệ chén canh trước mặt mình, “Thất gia, người không cần đâu, cho dù thế nào cũng đừng uống.”
“Chỉ một hớp thôi mà.”
“Một giọt cũng không được.” Gia Cát Linh Ẩn đưa canh cho nha đầu bên cạnh, “Mang đổ đi, sau này không cần nấu thứ này nữa.”
“Thất ca, thất tẩu!” Bên trong Ngâm Hương Các đột nhiên truyền đến tiếng nói của Sở Lăng Hàn.
Trong lòng Mộc Tê không khỏi căng thẳng, mặt bất giác đỏ lên.
“Cửu đệ, cùng nhau dùng bữa đi.” Thấy Sở Lăng Hàn đi vào, Sở Lăng Thiên nói.
“Vâng!” Sở Lăng Hàn ngồi xuống bên cạnh Mộc Tê, lập tức ngửi ngửi được một thứ mùi, y theo mùi hương, nhìn thấy chén canh nha đầu đang cầm ở bên cạnh, “Canh gì đây, thơm như vậy, cho ta nếm thử một chút.”
“Cửu điện hạ…” Gia Cát Linh Ẩn còn chưa kịp ngăn cản, Sở Lăng Hàn đã uống ừng ực cả chén canh vào miệng.
Sở Lăng Hàn liếm môi, dáng vẻ không vui, hỏi: “Thất tẩu, đây là canh gì vậy? Uống xong thì toàn thân liền ấm áp dễ chịu, còn nữa không? Mang lên thêm một chén nữa đi! Hôm nay trời lạnh quá!”
Sở Lăng Thiên và Gia Cát Linh Ẩn đều cố gắng nhịn cười, muốn cười cũng không dám cười ra tiếng.
“Thất ca, thất tẩu, hai người làm sao vậy? Cười gì vậy?” Sở Lăng Hàn khó hiểu hỏi.
“Cửu điện hạ…” Mộc Tê huých huých cánh tay Sở Lăng Hàn, ngượng ngùng nói, “Canh kia là tiểu thư dặn nấu cho Thất điện hạ, người uống nó làm gì?”
“Chỉ một chén canh thôi mà, Thất tẩu sẽ không nhỏ mọn thế chứ?”
“Cửu điện hạ, canh này là… người đã quên hôm qua ta nói với người rồi sao?”
“Hôm qua?” Sở Lăng Hàn nhất thời nhớ ra, “Cái gì? Sao ta lại có thể uống thứ đó?” Y lập tức chạy ra ngoài, ở bên ngoài vừa móc họng, vừa nôn ọe một trận, nhưng canh đã xuống bụng, muốn nhổ ra cũng khó khăn.
Mấy người bên trong rốt cục không nhịn được cười, bắt đầu cười sặc sụa.
Sở Lăng Hàn đỏ mặt, mất tự nhiên đi vào, ngồi xuống: “Sao các người không chịu nói sớm? Thất tẩu à, tẩu cũng kỳ, đang yên lành lại đùa thất ca uống mấy thứ này làm gì?”
“Cửu điện hạ, nghe nói trong bếp còn cả một tô, không thì điện hạ mang về Cửu vương phủ uống đi.” Gia Cát Linh Ẩn che miệng, cười nói.
“Thôi khỏi, để lại cho thất ca dùng đi, hiện giờ ta vẫn chưa cần dùng tới.” Sở Lăng Hàn tức giận nói, “Hôm nay các người phải trông chừng ta, tránh để ta phạm phải sai lầm.”
Những người khác lại được một trận cười vang, Sở Lăng Hàn vừa thẹn vừa vội.
Dùng xong bữa trưa, Gia Cát Linh Ẩn sai người chuẩn bị một thùng gỗ, ở bên trong ngâm một ít thuốc đông y, để Nguyệt Lan ngâm trong nước ấm một canh giờ. Sau đó, nàng để Nguyệt Lan nằm trên giường, giúp Nguyệt Lan xoa bóp hai chân. Nàng không biết như vậy có tác dụng hay không, chỉ là từng ở trên mạng xem được chuyện này, thông qua xoa bóp, làm cho một người bị liệt suốt hai mươi năm đứng lên được, nàng quyết định thử cách này.
Thời gian năm ngày nhanh chóng trôi qua, đã đến lúc Hoàng hậu giải thích chuyện Sở Lăng Thiên bị hạ độc. Các hoàng tử cùng nữ quyến tiến cung thỉnh an như thường lệ, Sở Kim Triêu cũng không quên, đặc biệt đến Dịch Khôn Cung, để nghe một lời giải thích của Hoàng hậu.
“Hoàng hậu, chuyện Thiên nhi bị trúng độc ở Dịch Khôn Cung, đã điều tra rõ ràng chưa?” Sở Kim Triêu bình tĩnh hỏi.
“Hồi bẩm Hoàng thượng, đã điều tra rõ!” Hoàng hậu nhìn Vân Nhược, lạnh lùng nói, “Lôi nha đầu thối đó đến cho bản cung!”
“Dạ, nương nương.” Vân Nhược gật đầu, đi vào phòng trong dẫn ra một nha đầu bị trói gô, “Nương nương, Tâm Lam đã ở đây.”
“Ngươi nói, ngày đó là chuyện gì xảy ra?” Hoàng hậu nhìn Tâm Lam, “Bẩm báo chi tiết chuyện này cho Hoàng thượng nghe.”
“Nương nương…” Cung nữ tên Tâm Lam ngẩng đầu, khóc lóc nói, “Là nô tỳ hạ thuốc Thất điện hạ, nô tỳ không muốn hại điện hạ, nô tỳ thực sự không cố ý.”
“Thiên nhi và ngươi không thù không oán, sao ngươi lại hại nó?” Sở Kim Triêu trừng mắt nhìn Tâm Lam, ánh nhìn sắc lạnh.