Hôm sau, bởi vì đêm qua say rượu, Chu Nham đến buổi trưa mới rời giường. Chỉ cần lần này mộ binh thuận lợi, có thể đến trước mặt Hoàng thượng tranh công, lại thăng quan tiến chức, chỉ ngày một ngày hai thôi.
“Công tử, công tử, không xong rồi, không xong rồi!” Chu Nham vừa mới đi ra khỏi phòng, chỉ thấy quản gia vội vội vàng vàng chạy tới, chân trước đạp chân sau.
“Chuyện gì mà hoảng hốt như vậy? Nói xem nào!” Chu Nham tức giận nói, “Quên quy củ rồi sao?”
“Công tử, ngân phiếu, ngân phiếu không thấy!”
“Ngân phiếu nào không thấy? Không thấy là không thấy thế nào, Chu gia còn thiếu ngân phiếu sao?” Chu Nham không cho là đúng.
“Công tử,” Quản gia gấp đến độ suýt nữa nói không nên lời, “Là một trăm vạn ngân phiếu kia, không thấy!”
“Cái gì?” Chu Nham sợ tới mức sắc mặt trở nên trắng bệch, “Sao lại không thấy? Mau dẫn ta đi xem!”
Hai người vội vàng đi vào phòng để ngân phiếu, rương đựng ngân phiếu rỗng tuếch. Chu Nham tức giận đến mức đá quản gia một cước, “Bản công tử không phải bảo các ngươi trông coi cẩn thận sao? Sao lại không thấy tăm hơi?”
“Công tử….” Quản gia đứng lên, quỳ trên mặt đất, “Hôm qua nô tài đã hạ lệnh canh phòng nghiêm ngặt ở ngoài cửa, tất cả hộ vệ trong phủ đều điều đến đây, một con ruồi cũng không thể tiến vào.”
“Vậy ngươi giải thích cho bản công tử xem, vì sao ngân phiếu không cánh mà bay?”
“Chuyện này… Chuyện này…” Quản gia không nói gì, mà chống chế, “Công tử, nô tài đã xem xét kĩ, cửa sổ vẫn đóng kín, không có dấu vết mở ra, chuyện này thực kỳ quái.”
“Cửa sổ đều đóng kín? Không phải là ngươi không trông coi cẩn thận chứ?”
Quản gia dập đầu liên tục, “Công tử, cho nô tài một trăm một nghìn lá gan nô tài cũng không dám.”
Chu Nham ngẩng đầu, phát hiện một mảnh ngói cũng không có dấu hiệu gì, lại có một khe hở nhỏ. Hắn đánh một quyền vào mặt bàn, cái bàn không chịu nổi lập tức vỡ ra.
“Đi thăm dò cho bản công tử, nhất định phải đem ngân phiếu tìm ra! Tìm không thấy thì mang mạng đến gặp bản công tử!”
“Vâng, nô tài đi làm ngay!”
Chu Nham ra khỏi phòng, nhíu nhíu mày lại, hắn thật hy vọng đây là một giấc mộng. Một trăm vạn lượng mất đi này làm sao có thể bù lại được? Nếu là Chu gia của trước kia, thì con số kia vẫn xoay sở được. Nhưng hiện tại việc buôn bán xuống dốc như vậy, sau khi Chu quý phi hạ sinh tiểu hoàng tử, Chu gia bắt đầu không ổn định, tiền tài không thể kiếm vào được. Chu Nham đi về hướng thư phòng Chu Lâm Quân.
“Gia gia, không xong rồi! Một trăm vạn ngân phiếu mà cửa hiệu Linh Thiên cấp cho không thấy nữa.”
“Cái gì?” Chén trà trên tay Chu Lâm Quân rơi xuống đất, “Mau sai người đi tìm đi! Sao lại không thấy chứ? Không phải con phái thêm thủ vệ canh chừng rồi sao?”
“Gia gia, hôm qua tất cả hộ về đều được điều qua đó, con đã xem xét, hẳn là vào từ trên mái nhà.”
“Chuyện Linh Thiên cấp ngân phiếu cho Chu gia có rất ít người biết, ngoại trừ Đại tiểu thư, con và ta cũng không có người thứ tư biết, sao lại trùng hợp như vậy. Lại có người cố tình đến phủ Thừa tướng lấy trộm? Còn là ngân phiếu kia nữa?”
“Gia gia, con cũng thấy kỳ quặc, người nói xem có khi nào là nữ nhân kia sai người tới trộm về, muốn hại chúng ta hay không?”
“Không loại trừ khả năng này. Nếu thật sự là như vậy thì ngân phiếu khẳng định là không lấy lại được.”
“Gia gia, làm sao bây giờ? Chỗ Hoàng thượng chúng ta làm sao mà ăn nói đây?”
“Con cảm thấy nữ nhân kia có thể tin hay không?”
“Bây giờ nói chuyện này cũng vô dụng. Tin hay không chúng ta cũng có thể kết luận nàng ta có liên quan đến chuyện này. Đúng là một nữ nhân độc ác, từng bước tạo ra bẫy, trước dùng chút ơn huệ để lấy được tín nhiệm của chúng ta, sau đó lại làm ra việc này khiến chúng ta chịu một kích trí mệnh! Mấu chốt hiện giờ là phải chuẩn bị ngân lượng để đưa vào cung, phải qua ải của Hoàng thượng trước đã.”
Chu Lâm Quân gật đầu, “Con nói đúng! Ta và con chia nhau đi mượn, nhất định phải nhanh lên.” Trong ngực Chu Lâm Quân nghẹn một cỗ khí giận. Ông tung hoàng quan trường mấy chục năm thế nhưng lại bị một con nhóc đùa giỡn!
“Vâng, gia gia!”
Chu Lâm Quân ở trong triều rất có danh tiếng nên bọn họ rất nhanh liền mượn được năm mươi vạn lượng, số còn lại có chút khó khăn. Một số quan viên đối với đề nghị hiến cho quân binh của Chu Nham liền cảm thấy bất mãn, lại thấy hai ông cháu đi mượn tiền đều tỏ ra không vui vẻ.
Thấy chuyện không có cách nào, Chu Nham lấy hết can đảm tới Thất vương phủ vay tiền, vừa đúng lúc Gia Cát Linh Ẩn từ trong cung trở về. Chuyện Chu gia đi khắp nơi vay tiền nàng đã nghe nói qua.
“Chu tướng quân có chuyện gì?”
“Vương phi nương nương, thật không dám giấu diếm, trong nhà xảy ra việc cần ngân lượng, có thể cho ta vay một ít để dùng không? Lãi tính gấp đôi tiền trang.” Sở Lăng Thiên mở tiền trang, đến vay tiền chắc là không có vấn đề.
Gia Cát Linh Ẩn cười cười, “Đương nhiên không có vấn đề. Nhưng mà ta có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Mặc kệ nàng có điều kiện gì, Chu Nham ngoại trừ đồng ý ra thì không thể có con đường nào khác.
“Chỉ cần Chu tướng quân cùng tùy tùng của người là Trương Đông Phong nắm tay nhau đi một vòng Ngân Đô thì bản vương phi đồng ý cho ngươi vay mười vạn lượng bạc, hơn nữa không lấy lãi.”
“Ngươi…”
“Đương nhiên, quyền lựa chọn là ở Chu tướng quân, ngươi cũng có thể không đáp ứng. Mười vạn lượng bạc thôi mà, đối với Chu gia mà nói cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc.”
“Được! Ta đáp ứng ngươi!” Chu Nham không có lựa chọn nào khác, “Hy vọng Thất vương phi nói được thì làm được.”
“Yên tâm, nhất định! Lấy danh nghĩa Thất vương phủ ra đảm bảo!”
Chu Nham gọi Trương Đông Phong tới, cắn răng cùng với hắn tay trong tay đi trên đường khiến rất nhiều người đi theo xem.
“Mau nhìn xem, mau nhìn xem, là Chu tướng quân cùng tùy tùng của hắn.”
“Có gì kỳ lạ đâu, lần trước Chu tướng quân cũng đã thổ lộ với hắn rồi mà.”
“Thổ lộ? Thật thú vị!”
“Nghe nói Chu tướng quân phụ trách chuyện mộ binh lần này, ai dám mang con đến chỗ đó chứ. Ta còn chờ để ôm cháu trai mà.”
“Đúng vậy, vụng trộm còn chưa tính, lại còn muốn rêu rao khắp nơi!”
Nghe thấy những lời nói chói tai đó Chu Nham siết chặt nắm tay lại. Đại tiểu thư Linh Thiên, đừng để ta nhìn thấy ngươi, nếu không bản tướng quân nhất định sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết!
Đi hết một vòng, Chu Nham thuận lợi vay được mười vạn lượng bạc của Thất vương phủ.
Qua hai ngày vay mượn khắp nơi, rốt cục cũng gom góp đủ một trăm vạn lượng bạc. Chỗ Hoàng thượng cuối cùng cũng có thể trình báo kết quả.
Người của Chu gia thở ra nhẹ nhõm một hơi, lại không biết Gia Cát Linh Ẩn đã bắt đầu thực hiện kế hoạch tiếp theo. Chu gia sớm không nên tồn tại nữa.
“Tiểu thư, những người này đều cho Chu gia vay tiền.” Kinh Phong chỉ vào tờ giấy, mặt trên là danh sách những người cho Chu gia vay tiền.
“Ta thực sự bội phục Chu Lâm Quân, có thể ưỡn ngực đi vay tiền như vậy. Bảo Nguyệt Lan viết thiếp mời, mời phu nhân của những quan viên cho Chu gia vay tiền này đến Thất vương phủ uống trà.”
“Vâng, tiểu thư.”
Thất vương phi mời, những phu nhân này không dám chậm trễ. Tới ngày được mời, sáng sớm họ đã rời nhà đi tới Thất vương phủ, mỗi người còn mang theo một số lễ vật quý giá đến tặng.
Gia Cát Linh Ẩn bảo Nguyệt Lan dẫn họ đến đình ở hậu viện, chuẩn bị trà cùng điểm tâm. Thất vương gia ở trong triều chạm tay vào có thể bỏng, Hoàng thượng lại rất quý mến Thất vương phi, mấy phu nhân đều hết sức lấy lòng.
“Thất vương phi, đã lâu không gặp, người một chút cũng không thay đổi, vẫn xinh đẹp giống ngày thành thân vậy.” Lý phu nhân cười nói.
“Lý phu nhân quá khen rồi, ta mới phải hâm mộ phu nhân. Con cái đều lớn như vậy rồi mà nhìn qua phu nhân như chỉ mới hai mươi tuổi.”
“Thất vương phi nói như vậy làm thần phụ không dám nhận.”
“Lý phu nhân, vòng tay trên tay phu nhân chất lượng hảo hạng, Lý đại nhân đối với phu nhân thật tốt.” Vương phu nhân nhìn vòng tay trên tay Lý phu nhân, hâm mộ nói.
Trong mắt Lý phu nhân lộ ra đắc ý, “Cái này thì có tính là gì, ta vốn coi trọng một thứ còn tốt hơn, nhưng mà lão gia nói Chu Thừa tướng cần ngân lượng dùng gấp, cho nên mượn ngân lượng cho Thừa tướng gia, để qua một thời gian nữa rồi sẽ mua cho ta.”
“Chu thừa tướng cũng đến tế phủ vay tiền.” Vương phu nhân nói.
“A? Không thể nào? Chu tướng quân đến nhà của ta, chẳng lẽ cũng là để vay tiền? Lát về ta phải hỏi một chút.”
“Dù sao nhà ta cũng cho mượn một vạn lượng.”
“Nhà ta cũng cho mượn năm vạn lượng.”
Những phu nhân khác cũng nói, cuối cùng kết luận lại, Chu gia đều tìm đến nhà những người ngồi đây vay tiền.
“Các người nói xem Chu Thừa tướng vay tiền để làm gì nhỉ? Ông ấy là Thừa tướng gia, không thiếu tiền mới đúng. Dù thế nào thì một hai vạn lượng cũng đâu có nhiều?”
“Đúng vậy, ta cũng thấy kỳ quái. Chu gia buôn bán lớn như vậy mà thiếu tiền, không đúng mà? Chuyện này có phải là có âm mưu gì hay không?”
“Đừng nói bậy, Lưu đại nhân nhà bà không muốn ở lại trong triều nữa sao?”
Lưu phu nhân khiếp đảm liếc mắt nhìn Gia Cát Linh Ẩn một cái, nhanh chóng ngậm miệng lại.
Gia Cát Linh Ẩn nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói, “Các phu nhân không nghe nói sao? Việc buôn bán của Chu gia đã bị cửa hiệu Linh Thiên từng bước xâm chiếm đến hầu như không còn, bây giờ số tiền vào không bằng số ra, không có tiền lời, chi lại nhiều như vậy, không vay tiền được sao? Việc này, mọi người biết là tốt rồi, không cần bàn luận.”
“Vâng, Vương phi nương nương. Nhưng mà… Nói như vậy, chúng ta cho vay tiền như vậy rất khó lấy về được?”
“Đúng vậy, nếu điều này đúng thì sẽ là như vậy. Ngân lượng này là lão gia vất vả làm quan cả đời mới kiếm được, chuẩn bị cáo lão hồi hương, mở một trường học tư ở nông thôn dạy bọn nhỏ đọc sách.”
“Nhà ta cũng có khác gì. Lão gia nhà ta cả đời thanh liêm mới có thể dành giụm được ngần ấy ngân lượng, cứ như thế này không còn nữa, vậy phải làm sao bây giờ?”
“Lão phu nhân nhà ta còn bệnh, chờ tiền này để cứu mạng. Không được, ta phải trở về nói với lão gia đòi ngân lượng về.”
“Người ta là Thừa tướng gia thì phải làm sao?”
“Không có việc gì, mọi người cùng đi, cùng lắm thì ầm ĩ đến tận Hoàng thượng, cầu xin Hoàng thượng làm chủ!”
“Đúng, cầu xin Hoàng thượng làm chủ! Chúng ta nói đến đây thôi, sau đó trở về nói tiếp, phải mau chóng đem bạc về.”
“Ừ, làm như vậy đi.”
Khóe miệng Gia Cát Linh Ẩn gợn lên ý cười, mục đích hôm nay của nàng đã đạt được, những người này tới Chu gia đòi tiền, Chu gia nhất định sẽ rối loạn. Chu Lâm Quân sẽ lựa chọn cách gì đây?
Ba người Chu gia là Chu Nham, Chu Lâm Quân, Chu thái phó đang bàn bạc.
“Các ngươi có cách gì?” Chu thái phó hỏi Chu Lâm Quân cùng Chu Nham.
“Thái gia gia.” Chu Nham đứng lên, nôn nóng đi qua đi lại, “Diện tại đã không có cách nào khác, những người kia cứ như điên rồi, mỗi ngày đều đến phủ Thừa tướng thúc giục, con cũng không thể nào cản nổi nữa! Thái gia gia, nghĩ biện pháp tiếp đi.”
“Đúng vậy, cha, ngộ nhỡ Hoàng thượng biết chuyện thì sẽ không xong đâu.” Ria mép Chu Lâm Quân rụp xuống.
“Hừ!” Chu thái phó khinh thường hừ một tiếng, “Hai ngươi là đồ vô dụng, bị nói mấy câu liền bị dọa đến vậy rồi, cũng không ngẫm lại xem tiền của họ có chỗ nào là sạch sẽ? Ồn ào đến tận Hoàng thượng, bản thái phó liền thượng tấu Hoàng yhượng điều tra tiền của của bọn họ, bọn họ sẽ không ngu ngốc đến mức bê đá đập vào chân mình đâu!”
“Nhưng mà gia gia, có mấy người trong số đó muốn làm khó, nói không chừng sẽ ầm ĩ đến tận chỗ Hoàng thượng thật, nếu vậy mọi người sẽ xong đời.”
“Biện pháp thì vẫn có một, nhưng mà rất mạo hiểm.”
“Biện pháp gì?”
“Thái gia gia nói mau.”
“Gia tăng thuế má!”
Hết chương 269