“Vù vù!” Trong sân đột nhiên truyền đến tiếng động, Gia Cát Linh Ẩn và Mộc Tê đồng thời xông ra ngoài. Chỉ thấy có một người đứng ở trong sân, toàn thân đầy máu, y phục bị nhuốm đầy máu tươi, máu càng không ngừng nhỏ giọt xuống đất.
“Là ai?” Mộc Tê đứng chắn trước mặt Gia Cát Linh Ẩn, hỏi!
“Là ta.” Sở Lăng Thiên ngẩng đầu, nói.
“Điện hạ?” Nghe ra là giọng của Sở Lăng Thiên, giọng của Gia Cát Linh Ẩn hơi run, trong mắt ánh lên vẻ hỗn loạn chưa từng có, hơi thở như bị kẹt ở cuống họng, miệng cô nặng nề hà hơi, cơ thể không khống chế được mà run nhẹ.
Sở Lăng Thiên đi lên trước, vươn tay, ôm chầm lấy Gia Cát Linh Ẩn, để đầu nàng ở tại ngực mình, tay phải nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, khóe miệng nhếch cao, cười nói: “Nha đầu ngốc, ta không sao, đây đều là máu của người khác. Nàng không sao, thật tốt quá!”
Gia Cát Linh Ẩn tựa vào lồng ngực của Sở Lăng Thiên, lẳng lặng lắng nghe nhịp đập trái tim hắn, nhiều năm sau đó, Gia Cát Linh Ẩn có nói với Sở Lăng Thiên rằng, đó là thứ âm thanh ấm áp nhất, mạnh mẽ nhất mà nàng từng được nghe, nhịp đập con tim hắn làm nàng yên tâm.
“Gia, gia lủi cũng nhanh ghê!” Kinh Phong bay từ bên ngoài vào, đang bay lơ lửng chưa kịp tiếp đất, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, bật người hối hận sao mình không về trễ hơn một chút, “Thuộc hạ ra ngoài hóng mát chút.”
“Trán của người bị sao vậy?” Lúc này Gia Cát Linh Ẩn mới nhìn thấy trên trán của Sở Lăng Thiên u lên một cục, nhịn không được hỏi.
“Khì khì!” Nhìn đến cái trán của Sở Lăng Thiên, Kinh Phong không nén nổi, cười khì, “Tiểu thư, tại gia muốn mau chóng quay về, không ngờ nhanh quá nên bị đụng vào thân cây.”
“Ngươi thật lắm mồm!” Sở Lăng Thiên trừng mắt liếc Kinh Phong.
Kinh Phong rụt cổ, nén cười, xoay mặt đi chỗ khác.
“Thương Y không bị gì chứ?” Sở Lăng Thiên hỏi.
“Không sao hết, mau đi thay y phục đi.” Gia Cát Linh Ẩn ngượng ngùng đẩy Sở Lăng Thiên ra, nói.
“Ừm, đi thay ngay.” Sở Lăng Thiên cười, tâm trạng vui vẻ vô cùng.
Trong phòng Đại phu nhân, Đại phu nhân ngồi nghiêm chỉnh, Lưu quản gia đứng trước mặt bà, kể lại cảnh tượng mà ông nhìn thấy: “Phu nhân, nô tài quả thực trông thấy, những người đó vác theo đao, ở trong Trục Nguyệt Hiên, hình như là đến tìm người, sau đó lại bị Mộc Tê đuổi đi, không ngờ Mộc Tê đúng là giấu giếm tài năng.”
“Khó trách mấy ngày này Trục Nguyệt Hiên đều canh giữ cửa.” Đại phu nhân có chút đăm chiêu nói, “Hóa ra là bên trong có bí mật, nha đầu thối đó rốt cục đang làm gì, lại có thể kết oán với người trên giang hồ.”
“Phu nhân, không chỉ có vậy, nô tài còn thấy Thất vương gia bị thương, toàn thân đầy máu, chắc chắn là bị thương không nhẹ.”
“Hả?” Đại phu nhân nhíu mày, “Nha đầu chết tiệt kia rốt cục đang làm cái gì? Nếu Thất vương gia xảy ra chuyện ở trong phủ Thừa tướng, nhà Gia Cát này liền tiêu tùng. Hoàng hậu xưa giờ đều yêu thương Thất vương gia, ngày mai ta sẽ tiến cung, báo lại tất cả với Hoàng hậu, những ngày tốt đẹp của con nha đầu thối đó chỉ đến đây là cùng, để cho nó vui vẻ thêm mấy ngày nữa đi.”
“Phu nhân, nếu không còn chuyện gì khác, nô tài xin lui xuống trước.”
“Ừ.” Đại phu nhân gật đầu, “Tiếp tục chú ý động tĩnh của Trục Nguyệt Hiên, có biến động nhỏ gì cũng phải lập tức bẩm báo lại với ta.”
“Dạ, phu nhân yên tâm.”
“Ra ngoài đi.”
Đại phu nhân nhếch môi cười lạnh, Gia Cát Linh Ẩn, lần này chính là do ngươi tự làm tự chịu.
Sở Lăng Thiên thay y phục, lại tắm rửa một phen, cuối cùng tẩy hết sạch mùi máu tươi trên người.
“Gia, Phá Trận đến.” Kinh Phong dẫn theo Phá Trận, cùng nhau đi đến.
“Gia, đêm nay trong phủ có thích khách đột nhập, hình như là nhắm vào gia, thích khách đến thẳng phòng ngủ của gia. Hiện tại đã bị bức lui, trong phủ không có thương vong.” Phá Trận nói.
“Biết rồi.” Sở Lăng Thiên nheo mắt, Sở Lăng Hiên, huynh xuống tay cũng nhanh thật, “Bản vương không có ở trong phủ, các ngươi phải tỉnh táo một chút. Đi thăm dò lai lịch của thích khách này.”
“Thuộc hạ đã rõ.”
Ngày mười lăm tháng bảy, ngày giỗ của Tam di nương.
Sáng sớm, Đại phu nhân liền tiến cung.
Nghe thấy Tiêu Ôn báo lại có Thừa tướng phu nhân cầu kiến, Hoàng hậu hơi giật mình, “Truyền!”
Đại phu nhân tiến vào, hành lễ với Hoàng hậu: “Thần phụ thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”
“Thừa tướng phu nhân không cần đa lễ, mau đứng lên đi.” Hoàng hậu cười nói, “Phu nhân đến đây có chuyện gì?”
“Hoàng hậu nương nương, thần phụ không biết có nên nói hay không.” Đại phu nhân ra vẻ muốn nói lại thôi.
“Phu nhân cứ việc nói đi.” Hoàng hậu thân thiết nói.
“Là chuyện về Linh nhi nhà thần.” Đại phu nhân dừng một chút, “Hôm qua, thần phụ phát hiện Linh nhi có lui tới với một số người trên giang hồ, không biết tại sao lại trêu chọc đến họ, người trên giang hồ thường đánh đánh giết giết, thần phụ biết được rất sợ hãi.”
“À.” Hoàng hậu thản nhiên nhìn Đại phu nhân, nói: “Hình như đây là chuyện trong phủ Thừa tướng mà.”
“Hoàng hậu nói phải.” Đại phu nhân mỉm cười xấu hổ, “Nhưng hôm qua thần phụ phát hiện, Thất điện hạ cũng bị liên lụy vào, còn bị thương không nhẹ, trong lòng thần phụ biết sự việc quan trọng, nên đến bẩm riêng với Hoàng hậu nương nương.”
“Thiên nhi bị thương?” Hoàng hậu biến sắc, “Tiêu Ôn, ngươi mau đi xem thương thế của Thất điện hạ thế nào, lập tức bẩm báo lại cho ta!”
“Dạ, Hoàng hậu, nô tài đi ngay. Xin Hoàng hậu đừng lo lắng quá mức, nếu Thất điện hạ bị trọng thương, nhất định sẽ có tin tức.” Tiên Ôn nói.
“Ừm, ngươi đi xem trước đi rồi hẳn nói, truyền Thất điện hạ đến gặp bản cung!”
“Nô tài tuân lệnh.”
“Phu nhân, bà có thể kịp thời báo với bản cung, bản cung rất vui, bà xem như cũng là một người biết đạo lý cơ bản. Về nhà cần phải dạy dỗ thêm Tam tiểu thư nhà bà, nó chơi thế nào bản cung không xen vào, nhưng không thể liên lụy đến Thiên nhi.” Hoàng hậu sắc mặt bình tĩnh, nói.
“Thần phụ đã rõ, nương nương dạy bảo đúng lắm. Thần phụ không quấy rầy nương nương nữa, xin cáo lui trước.”
“Ừm, ngươi đi trước đi.”
Đại phu nhân đi rồi, một lát sau, Tiêu Ôn trở lại.
“Thương thế của Thiên nhi thế nào?” Hoàng hậu vội vàng hỏi.
Trong mắt Tiên Ôn nhanh chóng xẹt qua vẻ do dự, nhưng Hoàng hậu không phát hiện ra, Tiêu Ôn nói: “Hồi bẩm nương nương, trong phủ điện hạ có khách, điện hạ nói lát nữa sẽ đến đây.”
“Bản cung hỏi vết thương của Thiên nhi ra sao?” Hoàng hậu lớn tiếng nói.
“Cũng không đáng ngại.”
“Vậy là tốt rồi, Thiên nhi đến thì lập tức bẩm báo với bản cung.”
“Nô tài rõ.” Tiêu Ôn chần chờ một lát, muốn nói lại thôi.
“Ngươi muốn nói gì?” Hoàng hậu hỏi.