Gia Cát Hồng Nhan đứng chết trân tại chỗ, dễ nhận thấy Sở Lăng Hiên chẳng để ý xem vừa nãy nàng nói gì, hơn nữa vẻ mặt Sở Lăng Hiên đang lạnh băng, khi nhìn đến Gia Cát Linh Ẩn liền lập tức tươi cười, nếu bản thân không có nghe nhầm thì vừa rồi Sở Lăng Hiên là mời Gia Cát Linh Ẩn đến phủ đệ của y?
“Thật là…” Gia Cát Hồng Nhan dở khóc dở cười, xấu hổ không thôi, giờ khắc này sự thù hận trong lòng nàng ta với Gia Cát Linh Ẩn, đã đến mức độ không có từ ngữ nào diễn tả được.
Gia Cát Hồng Nhan đi theo qua đó, nói: “Lục vương gia, Tam muội từ nhỏ sức khỏe yếu, thần nữ sẽ đi cùng với Tam muội, trên đường cũng có thể chăm nom muội ấy.”
“Đại tiểu thư an tâm đi, bản vương sẽ chiếu cố Tam tiểu thư chu toàn.” Thấy Gia Cát Hồng Nhan theo qua, mặt Sở Lăng Hiên trở nên u ám vô cùng, “Tam tiểu thư, đi thôi.”
“Lục vương gia, thần nữ có việc quan trọng, cần phải lập tức xuất cung, xin Lục vương gia thứ lỗi.” Gia Cát Linh Ẩn ra vẻ lạnh lùng nói.
“Linh nhi, đi thôi!” Gia Cát Linh Ẩn vừa mới nói xong, trên đỉnh đầu liền có bóng râm mát, Sở Lăng Thiên vừa mượn chiếc ô giấy từ chỗ Hoàng hậu, đứng bênh cạnh Gia Cát Linh Ẩn, mỉm cười nhìn nàng, “Ta tiễn nàng xuất cung.”
Gia Cát Linh Ẩn trong lòng ấm áp, nói với Sở Lăng Hiên: “Lục vương gia, xin cáo từ!”
Sở Lăng Hiên gắt gao siết chặt nắm tay, một tiếng ‘Linh nhi’ của Sở Lăng Thiên chọc vào thần kinh của Sở Lăng Hiên một cách hoàn toàn triệt để, hai người họ thân thiết như thế tự bao giờ? Đôi bích nhân[1] dưới tán ô kia đúng là châm chọc với sự tự mình đa tình của hắn! Sở Lăng Hiên cười lạnh, thứ mà Sở Lăng Hiên ta muốn có, nhất định phải có bằng được!
“Điện hạ, quan hệ của Thất điện hạ và Tam muội trông rất không bình thường. Tam muội chẳng qua chỉ là một nữ nhân không còn trong trắng, điện hạ chấp nhất làm gì, sao tầm mắt không thoáng hơn một chút, nhìn xem vẫn có người nào đó luôn dõi theo điện hạ?” Gia Cát Hồng Nhan chậm rãi nói.
Sở Lăng Hiên im lặng nhìn Gia Cát Hồng Nhan, mặt u ám đến đáng sợ, khóe mắt hiện lên tia cười lạnh, nhìn Gia Cát Hồng Nhan nhả ra một chữ: “Cút!”
“Điện hạ…” Gia Cát Hồng Nhan trong lòng lạnh lẽo, làm sao cũng không ngờ, Sở Lăng Hiên lại có thể nhục nhã cô như vậy, “Thần nữ có điểm nào kém Tam muội? Ít nhất thần nữ đối với điện hạ là một tấm chân tình!”
Sở Lăng Hiên lạnh lùng liếc Gia Cát Hồng Nhan một cái, lười nói chuyện, bỏ đi mất.
“Điện hạ…” Gia Cát Hồng Nhan thều thào muốn nói thêm gì đó, nhưng Sở Lăng Hiên đã đi xa rồi, Gia Cát Hồng Nhan nghiến răng ken két, “Tại sao? Tại sao ai nấy đều hướng về con tiện tì kia, ta làm sao không bằng nó! Gia Cát Linh Ẩn, sao mày không chết đi!”
Sở Lăng Thiên cùng Gia Cát Linh Ẩn sánh đôi đi bên nhau, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của các cung nhân qua lại, bọn họ hiếm khi mới được nhìn thấy ánh mắt nhu hòa của Thất điện hạ, hiếm khi mới thấy người đích thân che ô cho một nữ tử, còn có cả ánh mắt nhu tình vô hạn có thể hòa tan người khác khi Thất điện hạ nhìn nàng ấy nữa.
Một đội thị vệ áp giải hơn trăm người vội vàng đi qua hai người họ, Gia Cát Linh Ẩn hoài nghi nhìn những người bị xiềng xích kia, là những người kiếp trước cô có biết, hai trong số đó là Hồ Vạn Lí và chủ nhân của Lý gia.
“Đây là người của Hồ gia và Lý gia?” Gia Cát Linh Ẩn nghi ngờ hỏi, “Bọn họ phạm tội gì?”
Sở Lăng Thiên cười cười, nói, “Chỉ là đắc tội với người không nên đắc tội thôi! Lần này bị vạch trần hết!” Hiệu suất làm việc của Phá Trận cực kỳ cao, chỉ trong một đêm đã tra ra được chuyện tham ô, bỏ rơi nhiệm vụ của Hồ gia và Lý gia, khi lâm triều liền có người lên tiếng vạch tội, hoàng thượng tức giận, hạ chỉ bắt gọn hết hai nhà Hồ, Lý.
Gia Cát Linh Ẩn lập tức ý thức được gì đó, quay đầu nhìn Sở Lăng Thiên, hỏi: “Là chủ ý của điện hạ? Trong lòng thần nữ vô cùng bất an.”
“Linh nhi không cần như thế.” Sở Lăng Thiên gọi Gia Cát Linh Ẩn như vậy rồi tiến lên một bước, “Chuyện mà hai nhà Hồ Lý làm, sớm hay muộn cũng sẽ bị bới móc lên, loại sâu mọt thế này đào ra sớm một ngày, với dân với nước đều là chuyện tốt, Linh nhi không cần có gánh nặng.”
“Cửa cung ngay trước mặt, xin điện hạ dừng bước.” Gia Cát Linh Ẩn nói.
“Đúng lúc ta cũng xuất cung, chuẩn bị xe ngựa rồi, cùng nhau đi thôi.” Sở Lăng Thiên đứng ngược ánh mặt trời, khóe miệng khẽ nhếch, y như vậy làm cho Gia Cát Linh Ẩn không cách nào chối từ.
Đi ra cửa cung, Sở Lăng Thiên lên xe ngựa trước, sau đó chìa tay phải ra trước mặt Gia Cát Linh Ẩn. Gia Cát Linh Ẩn do dự một lát, vẫn giơ bàn tay trái trắng noãn ra, đặt vào tay của Sở Lăng Thiên.
Trên mặt Sở Lăng Thiên lộ vẻ hài lòng, kéo Gia Cát Linh Ẩn lên xe ngựa, vừa lên đến nơi, Gia Cát Linh Ẩn nhanh chóng rút tay khỏi tay Sở Lăng Thiên, ngượng ngùng cúi đầu.
Sở Lăng Thiên chun mũi, ý cười trên mặt càng sâu.
“Linh nhi chưa hứa hôn đúng không?” Sở Lăng Thiên đột nhiên hỏi.
“Điện hạ cứ gọi thần nữ là Tam tiểu thư đi.” Gia Cát Linh Ẩn bỏ qua câu hỏi của Sở Lăng Thiên, nói.
“Tại sao?” Sở Lăng Thiên cười cười, “Ta thích gọi Linh nhi hơn, gọi Tam tiểu thư cảm thấy xa cách sao đó.”
Bỗng nhiên, xe ngựa tròng trành không hề báo trước, hệt như lập tức sẽ bị lật nhào. Sở Lăng Thiên nhanh chóng ôm lấy vai của Gia Cát Linh Ẩn, cố định Gia Cát Linh Ẩn trong ngực mình.
“Lưu bá, sao vậy?” Sở Lăng Thiên lớn tiếng hỏi.
“Không có gì, điện hạ, vừa rồi là ngựa tránh một con vật đột nhiên chạy ra.” Lưu bá đáp, xe ngựa nhanh chóng lấy lại thăng bằng.
“Lưu bá, đến phủ Gia Cát thừa tướng trước.”
Gia Cát Linh Ẩn ngồi thẳng lên, lồng ngực Sở Lăng Thiên chợt trống trải, trái tim cũng mất mát theo, “Linh nhi, ánh mắt của nàng nói cho ta biết, trong lòng nàng chứa đựng nhiều thứ lắm, không gian dành cho bản thân lại quá nhỏ.”
Gia Cát Linh Ẩn im lặng, số lần cô cùng Sở Lăng Thiên gặp mặt chỉ cần một bàn tay cũng đếm hết, nhưng Sở Lăng Thiên lại có thể nhìn thấu tâm tư nàng, “Điện hạ nếu đã hiểu, tại sao còn cố chấp làm gì.”
“Nhiều người gánh vác sẽ đỡ hơn.” Sở Lăng Thiên thu lại vẻ cười, y biết, giờ phút này đề cập đến vấn đề này là vô cùng mạo hiểm, nhỡ như Gia Cát Linh Ẩn lại từ chối…
“Những thứ thần nữ gánh vác rất nhiều, nên không muốn liên lụy đến người khác.” Gia Cát Linh Ẩn kiên định đáp.
“Linh nhi à,” Sở Lăng Thiên thở dài, “Nàng có từng nghĩ tới, ta có thể nhìn thấu tâm tư nàng không phải là ta lợi hại, mà là do nàng chưa bao giờ đề phòng khi ở trước mặt ta, mới có thể để ta dễ dàng nhìn ra được những thứ trong lòng nàng. Có phải điều đó chứng tỏ rằng, ở trong lòng Linh nhi, ta đặc biệt hay không?”
“Điện hạ hà tất phải cố tra hỏi.” Gia Cát Linh Ẩn cười xót xa nói.
Sở Lăng Thiên không hỏi nữa, trên mặt lại hiện lên vẻ tươi cười thỏa mãn, bản thân ở trong lòng Linh nhi quả nhiên là đặc biệt, như vậy, y có hy vọng rồi.
“Điện hạ, đến phủ Thừa tướng rồi.” Lưu bá dừng xe, hô lên.
“À, nhanh thật!” Sở Lăng Thiên dường như có chút không muốn, “Linh nhi, ta tiễn nàng vào.”
“Không phải điện hạ có việc sao? Thần nữ tự mình đi vào là được.” Giờ phút này Gia Cát Linh Ẩn chỉ muốn thoát khỏi đây thật nhanh, càng tiếp cận Sở Lăng Thiên, nàng lại càng đấu tranh tư tưởng.
“Không tốn bao nhiêu thời gian mà.” Sở Lăng Thiên muốn đỡ Gia Cát Linh Ẩn xuống xe ngựa, nhưng Gia Cát Linh Ẩn lại tự mình nhảy xuống.
Lưu bá dâng ô, Sở Lăng Thiên bung ra, che lên giúp Gia Cát Linh Ẩn, “Đi thôi.” Mấy lần Sở Lăng Thiên đến phủ, đều trực tiếp phi từ ngoài vào Trục Nguyệt Hiên, ít khi vào bằng cửa chính, giờ đây hắn chính là muốn cho người khác một chút tin tức mà thôi.
[1] Bích nhân: ám chỉ một nam một nữ vô cùng xứng lứavừa đôi