Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Gia Cát Linh Ẩn

Chương 343: Tỷ có thai?

Tác giả: Cửu Dã Thần Tây
Chọn tập

“Còn thất thần gì nữa? Lại đây mở trói cho Công chúa!” Cung nữ quát thị vệ.

Mặc quần áo lại, tay chân được tự do, Liên Mộ Vân nhìn về chỗ Gia Cát Linh Ẩn mới phát hiện ta nơi đó sớm đã không còn bóng người. Tiện nhân, lại thừa dịp rối loạn mà chạy trốn. Thanh thanh giọng, rốt cuộc cũng có thể nói.

“Đuổi theo cho bản Công chúa! Chân trời góc biển hay phải đào cả ba thước đất lên cũng phải bắt nữ nhân kia về cho ta nếu muốn sống!”

“Vâng, Công chúa.”

Ngụy Thành tung vàng hối lộ, tuy ràng nước Đông Lan nghe theo mệnh lệnh của Liên Mộ Vân canh giữ nghiêm ngặt nhưng mà có ai lại không bị tiền tài vàng bạc hấp dẫn chứ, trên đường có một chút xíu mạo hiểm nhưng cuối cùng cũng bình an ra khỏi nước Đông Lan.

Lúc Thái Thượng Hoàng tỉnh lại thì đã ở trong lãnh thổ nước Lăng Nguyệt.

“Ngoại tổ phủ, rốt cục người cũng tỉnh rồi.” Thấy ông tỉnh lại Gia Cát Linh Ẩn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Linh nhi, ta…. Không chết?” Thái Thượng Hoàng nâng nâng tay lên, “Con cũng không sao chứ?”

Gia Cát Linh Ẩn lấy ra một lọ sứ, xốc một viên thuốc ra, “Ngoại tổ phụ, con không sao, người mới tỉnh lại thân thể vẫn chưa hồi phcuj, uống viên thuốc này vào đi.”

“Thế này là sao? Mộ Vân có đuổi theo hay không? Linh nhi, con đi mau đi, không cần lo cho ta! Ta quay về ngăn Mộ Vân lại.” Nhớ tới mình muốn cứu nàng nhưng ngược lại lại đẩy nàng vào vực sâu, Thái Thượng Hoàng trong lòng rất băn khoăn.

“Ngoại tổ phụ yên tâm, chúng ta đã ở nước Lăng Nguyệt, khoảng nửa ngày nữa là đến Ngân Đô rồi.”

Sau khi Thái Thượng Hoàng ngủ Gia Cát Linh Ẩn ra khỏi xe ngựa ngồi phía trước cùng với Kinh Phong, mặt nàng có chút sầu muộn, ánh mắt lộ ra sự lo lắng.

“Tiểu thư lo lắngcho gia sao?” Kinh Phong hỏi, “Nghe nói nước Lăng Nguyệt đánh thắng vài trận liên tiếp, chỉ ngắn ngủi mà thắng nhiều, binh linh nước Lăng Nguyệt đều phong gia làm chiến thần cũng không phải là có tiếng không có miếng.”

“Không.” Gia Cát Linh Ẩn lắc đầu, “Ta lo cho Lâm Dạ, Chúng ta trốn thoát Liên Mộ Vân nhất định sẽ trút giận lên hắn.”

“Tiểu thư yên tâm, tiểu tử kia rất xảo quyệt, Liên Mộ Vân có thể vây khốn hắn là bởi vì có Diệp Thần, nhưng hiện tại thế cục ác liệt, Diệp Thần không thể ở nước Đông Lan lâu dài được, hắn rời đi thì Lâm Dạ có thể tùy thời tìm cách ra khỏi đó.”

Nghe hắn nói như vậy Gia Cát Linh Ẩn mới hơi yên tâm một chút. Lâm Dạ một mực ở bên ngoài quản lý Cửu Thiên Cung giúp Sở Lăng Thiên, Gia Cát Linh Ẩn gặp hắn cũng không nhiều, nhưng thời gian ngắn ngủi ở chung ở nước Đông Lan hắn tôn trọng cùng bảo vệ nàng như vậy nàng vẫn ghi tạc trong lòng.

Đúng giữa trưa, xe ngựa rốt cục tiến đến Ngân Đô.

Gia Cát Linh Ẩn hồi phủ, Nguyệt Lan lập tức ôm tiểu thế tử tới. Thái Thượng Hoàng nhìn thấy đứa nhỏ thì rất vui, Gia Cát Linh ẩn giải thích đứa bé là con của Sở Lăng Dực khiến Thái Thượng Hoàng có chút thất vọng.

Ngày thứu hai, Gia Cát Linh Ẩn mới rời giường, Ưng tổng quản liền báo lại: “Vương phi nương nương, Quận chúa Cẩm Phàm cầu kiến.”

“Mau mời Cẩm Phàm tỷ tỷ vào.”

Ngoài đường đầy tuyết, Gia Cát Linh Ẩn ra tiếp Trần Cẩm Phàm. Gia Cát Linh ẩn gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Cẩm Phàm, cảm giác nàng có chút không giống với trước kia, nhưng lại không thể nói rõ không giống chỗ nào.

“Linh nhi, sao vậy? Trên mặt ta có cái gì sao?” Trần Cẩm Phàm ngượng ngùng hỏi.

“Không…. không có. Tỷ tỷ, mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm.”

Tới trong phòng, Gia Cát Linh Ẩn tự mình rót cho Trần Cẩm Phàm một chén trà.

“Linh nhi,” Trần Cẩm Phàm cúi đầu, còn chưa nói chuyện mà mặt mũi đã xấu hổ đến đỏ bừng, “Ta…. Ta có thai.”

“Hả?”

Gia Cát Linh Ẩn sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng được, hét to một tiếng, vụt tới ôm Trần Cẩm Phàm một cái.

“Tỷ có thai? A ha ha ha! Thật tốt quá! Ta được làm cô cô rồi!” Nhịn không được đánh bốp một cái, “Đại ca thật sự là …. Quá tuyệt vời ! Cẩm phàm tỷ tỷ, tỷ cũng quá giỏi đi !”

“Linh nhi, nhỏ giọng chút, đừng để người khác biết.” Mang thai trước khi thành thân, đây là điều tối kỵ. Tuy rằng nàng cùng Như Phong đã tứ hôn rồi nhưng dù sao vẫn chưa thành thân.

“Muội biết, chỉ là muộ vui quá!” Gia Cát Linh Ẩn càng nghĩ càng vui vẻ, ghé vào trên ghế, “Cẩm Phàm tỷ tỷ, tỷ nói xem nếu Đại ca trở về nhìn thấy một đứa nhỏ đáng yêu gọi huynh ấy là phụ thân thì huynh ấy sẽ có phản ứng gì ?”

“Chàng nhất định là sẽ bị dọa đến ngốc luôn.”

“Huynh ấy sẽ vui mừng đến ngốc ý chứ! Không được,” Gia Cát Linh Ẩn đứng lên, tìm bút ở xung quanh, “Muội phải viết thư báo cho Đại ca biết tin tức tốt này.”

Chiến trường ngoài biên cương nước Lăng Nguyệt, gió bắc mang theo bông tuyết bày vù vù. Trong một cái lều trại giản dị, Sở Lăng Thiên một thân mang áo giáp không kịp thay lập tức triệu các phó tướng bàn bạc. Nước Đông Lan đã xuất binh nhưng kỳ quái chính là mấy ngày nay nước Đông Lan , nước Tinh Long, nước Đại Mặc đều hoãn tấn công, chắc chắn là có chuyện không bình thường.

“Tướng quân, Vương phi nương nương gửi thư.” Một binh sĩ tiến vào, giơ một phong thư trong tay.

“Mang qua đây.” Trong lòng Sở Lăng Thiên mềm nhũn, chiến trận chết tiệt, so với trong tưởng tưởng của hắn càng thêm khó khống chế.

Sở Lăng Thiên khẩn cấp mở thư ra, cuộc bàn luận bị gián đoạn một chút. Trong thư Gia Cát Linh Ẩn nói cho y biết biến cố của nước Đông Lan, ngoại tổ phủ cũng đã theo về Thất vương phủ. Hóa ra là Liên Mộ Vân đoạt quyền, khó trách nước Đông Lan lại trở nên đối địch với nước Lăng Nguyệt một cách khác thường. Còn có một chuyện, Như Phong biết hẳn là rất vui mừng.

Cất thư lại một cách cẩn thận, ánh mắt lại trở nên lạnh thấu xương, “Lương thảo còn có thể chống đỡ được bao lâu? Quân còn nhiều hay ít? Viện quân hẳn là nhánh ẽ đến chứ.” Chỉ có y biết không có khả năng có viện quân. Ngân Đô phải có một đội quân trấn thủ đề phòng Sở Lăng Thiên trở lại.

“Tướng quân, lương thảo hiện giờ còn chống đỡ được nửa tháng, quân đội còn năm mươi vạn. Nhưng mà… Số lượng quân của quân địch phải hơn hai trăm vạn.”

“Nước Nam Chiếu cùng nước Ngạo Nguyệt vẫn không có hồi âm?”

“Vẫn chưa có. Nhưng mà qua hôm nay sẽ có một kho lương thảo được đưa đến, là của nước Ngạo Nguyệt cung cấp.”

“Tướng quân, không tốt!” Như Phong xốc rèm che lều trại lên, một trận bông tuyết theo người y nhẹ nhàng tiến vào, người ở bên trong đều nhịn không được rùng mình một cái, “Mới có tình báo, nước Đông Lan, nước Đại Mạc, nước Tinh Long đều thay đổi mũi tấn công, quay đầu tấn công nước Nam Chiếu.”

“Bọn họ muốn làm gì?”

“Sao đột nhiên lại buông tha việc tấn công nước Lăng Nguyệt?”

Trong lòng Sở Lăng Thiên trầm xuống, “Mục đích kế tiếp của bọn họ nhất định là nước Ngạo Nguyệt!”

“Bọn họ muốn tiêu diệt từng bộ phận, trước công chiếm thực lực yếu kém là nước Nam Chiếu cùng nước Ngao Nguyệt, như vậy nước Lăn Nguyệt sẽ mất đi cầu viện giúp đỡ.” Như Phong tếp tục phân tích, “Nói như vậy thì tinhd hình rất nguy cấp! Nếu hợp nhất được quân của nước Nam Chiếu cùng nước Ngạo Nguyệt thì….” Hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi, như vậy sẽ còn lại một mình nước Lăng Nguyệt chiến đấu.

“Chúng ta muốn đi trợ giúp nước Nam Chiếu cùng nước Ngạo Nguyệt!”

“Nhưng mà quân của bọn họ ngăn chặn lại, căn bản không có cách nào mở được lỗ hổng để ra ngoài.”

“Các ngươi đi ra ngoài trước đi, ta muốn suy nghĩ một chút.” Sở Lăng Thiên nói, “Gia Cát tướng quân, ở lại một chút.”

Trong lều trại chỉ còn hai người bọn họ, Sở Lăng Thiên đưa bức thư cho Như Phong, “Tự mình xem đi.”

Vẻ mặt Như Phong cự kỳ phấn khích, vui sướng trong lòng gào thét cùng cực, y cao hứng đến mức một câu cũng không nói nên lời. Bịch bịch bihcj chạy ra ngoài tuyết, cuồng nhiệt chạy vài vòng, lại nằm xuống lăn đi lăn lại ở trên tuyết. Qua một lúc lâu mới vọt vào, “Điện hạ…. Cẩm Phàm mang thai đứa nhỏ của bọn ta.”

Một quyền đánh vào trước ngực Như Phong, “Đại ca, chúc mừng!”

Y càng ngày càng muốn chấm dứt sớm trận chiến này, trở về bên cảnh tiểu nữ tử kia, trải qua cuộc sống yên ổn.

“Đưa tin cho nước Nam Chiếu và nước Ngạo Nguyệt, không cần chống cự, lui lại giữ chắc chắn thành trì, chờ thời cơ rồi trước sau cùng đánh!”

“Vâng, tướng quân.” Như Phong dừng một chút, “Chúng ta không có viện quân, đúng không?”

“Vâng, cho nên phải đợi thời cơ.” Sở Lăng Thiên không giấu diếm Như Phong, trong số tất cả phó tướng thì người y tín nhiệm nhất chính là Như Phong, cũng chỉ vì bọn họ đều quan tâm một người, “Ngân Đô gặp nguy hiểm nất kỳ lúc nào nên không thể xuất thêm binh lực.”

“Tướng quân, có lương thảo đến!” Tần phó tướng tiến vào, cao hứng nói, “Hoàng Thượng không quên chúng ta, không chỉ có lương thảo mà còn có áo bông.”

“A?” Sở Lăng Thiên rất là kinh ngạc, lúc này có thể đưa lương thảo đến có thể là ai? Chẳng lẽ là Linh nhi?

“Chẳng lẽ là Linh nhi?” Như Phong hỏi.

“Ngoại trừ nàng thì còn có thể là ai?” Sở Lăng Thiên nháy mắt hiểu được. Nhất định là nàng, y rốt cuộc hiểu được vì sao nàng nhất định phải xây dựng ra Linh Thiên, bở vì nàng không dễ dàng tin tưởng người khác, cho dù là Hoàng Thượng. Có Linh Thiên là có thể làm rất nhiều chuyện, tỷ như tặng lương thảo cho quân binh. Chuyện ngay cả triều đình cũng không làm được nhưng nàng lại làm được, “Phân phát áo bông xuống dưới, đừng để mọi người bị lạnh.”

“Vâng, tướng quân!”

Tần phó tướng vừa mới đi, một bóng đen chợt hiện vào mang theo một trận máu tanh. Người nó không kịp nói gì đã té xỉu trên mặt đất.

“Lâm Dạ!” Sở Lăng Thiên tiến đến kiểm tra thương thế Lâm Da, sắc mặt y trầm xuống. Phế tạng Lâm Dạ tổn thương nghiêm trọng, suýt nữa thì vỡ nát, nếu không phải hắn học võ công từ nhỏ thì chỉ sợ đã mất mạng. Một trong bốn người bên cạnh y thì Lâm Dạ là người võ công cao nhất, cho dù là phân điện chủ của Thánh Điện cũng không thể làm hắn bị thương đến như vậy. Cho Lâm Dạ uống vào một viên thuốc, Sở Lăng Thiên mệnh người đỡ hắn lên trên giường nghỉ ngơi.

Cùng ngày, lại truyền đến tin tức xấu. Nước Đông Lan xuất binh, người lĩnh quân là Lục vương phủ nước Lăng Nguyệt, Sở Lăng Hiên. Liên Mộ Vân giao cho hắn dẫn ba mươi vạn đại quân đến đối đầu với Sở Lăng Thiên.

Sở Lăng Thiên chắp hai tay sau lưng, đứng trên cánh đồng hoang vu đầy tuyết trắng nhìn con sông bị kết thành băng trước mặt. Bên kia sông chính là quân của Sở Lăng Hiên. Ánh mắt y lạnh như băng mang theo hoang vắng chưa bao giờ có.

Sột soạt, sau lưng vang lên thanh âm giẫm lên tuyết, một người đứng ở phía sau y.

“Tướng quân, là Lục điện hạ.” Như Phong nhíu mày, trong lòng cảm khái hàng nghìn hàng vạn lần. Huynh đệ ruột thịt vì sao lại biến thành như bây giờ, giang sơn thật sự là hấp dẫn quá lớn.

“Nếu gặp phải thì không cần lưu tình. Có cơ hội hắn nhất định sẽ xuống tay đối với ta và huynh.”

“Đã biết. Trận chiến này không biết phải bao lâu nữa mới chấm dứt.”

“Nhanh thôi.”

Sở Lăng Hiên được ăn cả ngãn về không, đánh trực diện là không thể nào tránh được. Y biết, Sở Lăng Hiên thiếu kiên nhẫn hơn so với y, rất nhanh sẽ xông tới. Mặc kệ như thế nào y phải bảo vệ được lá chắn này, chỉ vì với nữ nhân đang ở Ngân Đô kia.

Bên kia, Chu Nham dẫn mười vạn quân tiến vào nước Lăng Nguyệt, quấy nhiều phía sau lưng Sở Lăng Thiên.

Ngân Đô, Thất vương phủ. Nguyệt Lan cùng Kinh Phong không được tự nhiên, Gia Cát Linh Ẩn nhìn thấy màn hề này thì liên tục lắc đầu. Nàng mờ mịt nhìn trận tuyết ngoài kia. Sở Lăng Thiên, chàng có khỏe không?

Chọn tập
Bình luận
× sticky