Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Gia Cát Linh Ẩn

Chương 273: Nghiệm thân bước cuối cùng

Tác giả: Cửu Dã Thần Tây
Chọn tập

“Im!” Thương Y nhíu mày lại, “Đây là chuyện của ta với Linh nhi, ngươi không cần phải lo! Linh nhi, chúng ta đi, không cần để ý đến cái kẻ nhàm chán này.”

Nói xong y kéo Gia Cát Linh Ẩn muốn đi.

“Thương Y! Ngươi buông tay ra cho ta!” Thấy y lôi kéo tay Gia Cát Linh Ẩn, Sở Lăng Thiên nổi

ghen.

“Sở Lăng Thiên, ta tới là có việc.”

“Có chuyện gì tìm ta mà nói.”

“Được rồi, đừng làm ồn nữa.” Gia Cát Linh Ẩn rút tay mình ra khỏi tay Thương Y, “Bây giờ chắc chắn Chu gia đang tụ họp lại để bàn cách đối phó với chúng ta. Dựa vào bản tính của Chu Lâm Quân thì chắc chắn sẽ nhằm vào mấy cửa hiệu Linh Thiên, Thất vương phủ, Thanh Ngọc Môn mà ra tay. Chúng ta rải tin tức cho ông ta nhiều như vậy chính là hy vọng bọn họ có thể từ đó mà tìm ra được vài mối liên hệ.”

“Linh nhi thật thông minh!” Thương Y vỗ tay, “Chúng ta nên làm gì bây giờ?”

“Gặp chiêu phá chiêu thôi! Chu Lâm Quân cùng Chu thái phó đều là cáo già, cũng không biết bọn họ sẽ ra chiêu gì. Ta đoán là ông ta nhất định sẽ tìm cơ hội để Hoàng thượng triệu chúng ta tiến cung, ở trước mặt mọi người vạch trần chuyện này.”

Thương Y lắc đầu, “Đáng tiếc, Chu gia lại đi vào lịch sử.”

Ưng tổng quan đi đến, thấy có khách liền chờ ở bên ngoài. Nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn ra hiệu mới nói.

“Vương phi nương nương, nha hoàn của Quận chúa Cẩm Phàm tới hỏi, ngày mai người có thời gian cùng Quận chúa đi chùa thắp hương hay không? Đi cầu phúc cho tướng quân Như Phong.”

“Ừ.” Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, “Ngày mai ta sẽ đi.”

“Vậy nô tài trở lại báo với nha hoàn kia.”

“Tình hình Thánh Điện thế nào?” Sở Lăng Thiên hỏi Thương Y, “Chặn đứng hai điện thế mà không có động tĩnh gì, chuyện này rất khác thường.”

“Có lẽ là có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.” Sắc mặt Thương Y đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Nước Đông Lan, ngươi phải chú ý kỹ hơn, đó là nước có liên hệ chặt chẽ nhất với Thánh Điện.”

“Nước Đông Lan?”

Trong lòng Sở Lăng Thiên nổi lên lo lắng, y gửi thư cho Thái thượng hoàng nhưng vẫn không nhận được hồi âm.

“Có phải là xảy ra chuyện gì hay không? Kinh Phong, đến đây.”

Kinh Phong tiến vào. “Gia, có gì phân phó?”

“Báo tin cho Lâm Dạ, thăm dò một chút tình hình của nước Đông Lan, nhanh chóng báo tin cho ta.”

“Vâng, gia, thuộc hạ đi ngay.”

Thương Y ở lại dùng bữa tối, mấy người thảo luận một chút đối sách ứng phó với Chu gia, cho đến tận khuya Thương Y mới rời đi.

“Điện hạ, tiểu thư, nước ấm đã chuẩn bị xong, có thể tắm rửa rồi.” Tiểu Điệp thấy mấy mọi người cuối cùng cũng tan cuộc, vừa ngáp vừa nói.

“Tiểu Điệp, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi.”

Gia Cát Linh Ẩn có chút áy náy, nàng thức đêm, bọn a hoàn cũng không được nghỉ ngơi, “Sau này không cần thức cùng ta nữa.”

“Tiểu thư, không được. Làm gì có chuyện chủ tử chưa ngủ mà nô tỳ ngủ trước chứ. Nô tỳ không mệt chút nào.”

“Ngươi lui xuống đi.” Sở Lăng Thiên nắm tay Gia Cát Linh Ẩn đi về phía phòng tắm, “Nàng không cần phải áy náy, nếu nàng không cần đến bọn họ, bọn họ mới lo lắng hơn.”

“Người cổ đại thật đúng là kỳ quái, mỗi người đều có thể tự lập, giữa người với người luôn luôn bình đẳng với nhau.”

“Nữ tử ở chỗ nàng nhất định là rất hạnh phúc? Không cần khuất phục nam quyền.”

“Haiz, cũng không hạnh phúc, chàng không biết chứ nữ tử ở chỗ ta rất khó tìm bạn trai.”

“Không phải nàng cũng nằm trong số đó chứ, nên mới tới nơi này?”

“Sở Lăng Thiên!” Gia Cát Linh Ẩn mất hứng, “Những người theo đuổi ta có thể xếp hàng dài đến tận Thiên An Môn! Chàng là nhặt được trân bảo, có biết hay không!”

“Biết rồi, cho nên chúng ta vào bồn tắm làm chuyện mà ngày hôm nay chúng ta chưa làm xong nhé?”

“Chuyện gì?”

“Nghiệm thân bước cuối cùng.”

Trải qua một đêm tuyệt diệu, Gia Cát Linh Ẩn chỉ cảm thấy xương sống thắt lưng đau nhức. Vì sao tên khốn nào đó tinh lực lại tốt như vậy? Ban ngày ở trong quân thao luyện cả ngày, buổi tối còn có sức lực như vậy. Nhớ tới lời hẹn với Trần Cẩm Phàm, nàng không dám chậm trễ, chịu đựng thân thể khó chịu rời giường trang điểm, ăn mặc chỉn chu.

Thấy nàng chống thắt lưng, Tiểu Điệp bỏ dở việc đang làm, bước nhanh đi tới đỡ nàng, “Tiểu thư, người làm sao vậy? Có phải cảm thấy không thoải mái không?”

Mặt Gia Cát Linh Ẩn đỏ lên, liên tục xua tay, “ta không sao, chuẩn bị cho ta ít đồ, ta cùng với Cẩm Phàm tỷ tỷ tới chùa thắp hương.”

“Vâng, tiểu thư.”

Qua thời gian một chén trà, Tiểu Điệp xách một cái giỏ đi tới.

“Tiểu thư, đã chuẩn bị xong.”

“Gọi Nguyệt Lan cùng Kinh Phong, chúng ta xuất phát.”

“Vâng, nô tỳ đi gọi.” Nghe thấy có thể ra ngoài, Tiểu Điệp nhảy cẫng lên chạy nhanh đi gọi người.

Sau khi đến chỗ Trần Cẩm Phàm, mấy người chia ra hai xe ngựa, Trần Cầm Phàm cùng Gia Cát Linh Ẩn ngồi cùng nhau, mấy a hoàn ngồi cùng nhau. Hai xe ngựa hướng về phía ngoại thành Ngân Đô chạy đi. Ra khỏi cửa thành, nhìn thấy sáng sớm ngoài cửa thành nhiều người xếp thành hàng dài. Các nàng cũng không để ý, tranh thủ thời gian đi về phía chùa. Cỏ cây hai bên đường đã xơ xác, người đi đường thì vội vội vàng vàng.

“Ông à, đi nhanh đi, còn chậm nữa là không vào được thành.”

“Bà à, ta thật sự đi không nổi, cũng không biết quan phủ đang làm cái gì mà vào thành lại tra xét nghiêm ngặt như vậy nữa, có phải là sắp có đánh nhau?”

“Miệng quạ đen, vất vả mấy chục năm mới sống yên ổn được, mong đừng có đánh nhau nữa.”

Nghe được đoạn đối thoại, Gia Cát Linh Ẩn vén rèm lên nhìn thấy một đôi phu thê tóc hoa râm đang đỡ nhau đi về phía Ngân Đô. Nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ, trong lòng nàng nổi lên nghi hoặc, sao đột nhiên lại tra xét nghiêm như vậy?

Đến chùa, chú tiểu nhìn thấy các nàng liền lập tức chào đón, “Quận chúa, Vương phi, hiện giờ phương trượng đang tiếp khách, mời hai người chờ chốc lát.”

“Không sao, chú tiểu vội thì cứ đi đi.” Trần Cẩm Phàm cười cười, nhẹ nhàng nói, “Chúng ta ở đây chờ phương trượng.”

Nguyệt Lan nhìn thấy cách đó không xa có một nha đầu liền gãi gãi đầu suy nghĩ, “Tiểu thư, nô tỳ thấy nha đầu kia nhìn rất quen?”

Gia Cát Linh Ẩn nhìn qua, “Là cung nữ bên cạnh Thần phi nương nương.”

“Hay là người mà phương trượng gặp là Chu Tuyết Tranh?” Trần Cẩm Phàm có chút giật mình, “Nàng ta tới nơi này làm gì?”

Gia Cát Linh Ẩn đưa mắt ra hiệu cho Kinh Phong một cái, Kinh Phong gật đầu, lặng lẽ ra khỏi phòng, nghiêng tai nghe ngóng xem người bên trong đang nói những gì.

Một lát sau, chỉ thấy hắn mang vẻ mặt bình tĩnh đi tới.

Thấy vậy, Gia Cát Linh Ẩn có chút nghi hoặc, “Sao vậy? Nghe được cái gì?”

Kinh Phong cười cười, “Thần phi nương nương bảo phương trượng xem tướng cho nương nương cùng gia, còn muốn phương trượng sửa vận mệnh, làm cách nào để cho gia một lần nữa thích nương nương.”

“Thật sự là không biết liêm sỉ!” Trần Cẩm Phàm tức giận nói, “Linh nhi, muội yên tâm, Thất ca sớm đã chết tâm với nàng ta rồi, muội không cần phải tức giận. Nếu để Hoàng thượng biết, xem nàng ta có dễ sống không, đừng liên lụy đến Thất ca là được.”

Gia Cát Linh Ẩn cười cười, không nói gì. Chu Tuyết Tranh, ngươi vẫn chưa hết hy vọng sao? Nếu ngươi thật lòng thương chàng thì tại sao lại chịu gả cho người khác? Nàng chưa bao giờ coi Chu Tuyết Tranh là sự uy hiếp với mình, bởi vì nàng ta không xứng.

Lúc này, cửa két một tiếng mở ra, Chu Tuyết Tranh đi ra, nàng ta không thấy mấy người họ, sau đó cùng cung nữ của mình rời đi. Thấy vẻ u ám và tức giận trên mặt nàng là biết rõ vừa rồi không có được đáp án vừa lòng.

Thắp hương xong lại ở trong chùa dùng cơm chay rồi mấy người bọn họ mới khởi hành quay về Ngân Đô. Ngoài cửa thành Ngân Đô, người xếp thành một hàng dài đến mấy dặm. Dọc đường đi tới, tiếng oán hờn khắp nơi, đều đang mắng chửi người gác thành.

“Cẩm Phàm tỷ tỷ, gần đây trong cung xảy ra việc gì sao? Làm sao vào thành lại kiểm tra nghiêm ngặt như vậy?” Gia Cát Linh Ẩn nghi hoặc.

“Không nghe nói tới, nếu có chuyện gì chắc chắn là đã có tin tức. Ta trở về hỏi gia gia một chút.”

Xe ngựa của các nàng đi lên trước, đi vào bên ngoài cửa thành, lính gác thành nhận ra được xe ngựa lập tức cho đi.

“Quan gia, van cầu ngài cho chúng tôi vào thành đi. Chúng tôi vào trong cung thăm nữ nhi, nếu để lỡ lần này không biết phải chờ bao lâu nữa.” Một giọng nói già nua mang theo tiếng khóc nức nở cầu xin.

“Đi đi đi, ra phía sau xếp hàng đi! Nhiều người như vậy, ai cũng chen ngang thì khó mà làm việc! Đây là Ngân Đô, không phải là ở nông thôn không có quy tắc.”

“Quan gia, chút nữa là sẽ hết thời gian, cầu xin quan gia thương xót.”

“Không được, không được!”

Gia Cát Linh Ẩn vén rèm che lên, chỉ thấy một cặp phu thê tóc bạc đang quỳ gối dưới chân thị vệ, cầu xin hắn. Nàng nhớ đến thời điểm các nàng đi qua có nhìn thấy đôi phu thê ấy. Sắc mặt hai người đều vô cùng lo lắng, bà lão gấp đến độ nước mắt đều rơi xuống.

Nàng thấy không yên nên xuống kiệu, đi qua đó.

Thị vệ canh gác thành nhìn thấy nàng liền thay đổi bộ mặt ngay lập tức, vẻ mặt tươi cười, “Tham kiến Thất vương phi.”

“Xảy ra chuyện gì?”

“Bẩm Thất vương phi, bọn họ muốn vào thành, nhưng mà người xem, tất cả mọi người đều phải xếp hàng, ai cũng có việc cần làm cả. Hai kẻ điêu dân này lại không chịu xếp hàng.”

“Quan gia, chúng tôi xếp hàng đã hai canh giờ rồi.” Ông lão nói.

“Xảy ra chuyện gì? Vì sao lại phải kiểm tra cẩn thận như vậy?”

“Bẩm Thất vương phi, là mệnh lệnh của Thừa tướng gia, tiểu nhân chỉ là chấp hành lệnh lệnh. Sắc trời không còn sớm nữa, Vương phi nên vào thành nhanh đi.”

“Cho bọn họ vào đi.” Gia Cát Linh Ẩn nhìn hai lão phu thê, “Bọn họ đến cửa cung để gặp nữ nhi, là tình huống đặc biệt.”

“Được rồi, nếu Thất vương phi đã mở lời vậy tiểu nhân liền cho qua một lần. Hộ tịch của các ngươi là ở đâu? Có công văn của quan phủ không?”

“Có, có. Quan gia chờ một chút.” Thấy sự tình có chuyển biến, ông lão kích động không thôi, tay cầm lấy công văn cũng đang run lên, “Quan gia, người xem!”

Thị vệ nhìn lướt qua, “Tần Châu? Thất vương phi, xin thứ lỗi, Thừa tướng gia có lệnh, Tần Châu, Tân Châu, Lương Châu, Vân Châu, Doanh Châu, Thanh Châu, mấy địa phương này đều không được vào Ngân Đô. Hai vị, mời trở về đi, Ngân Đô các ngươi không thể vào được.”

“Cái gì?” Hai ông bà vẫn chưa kịp vui vẻ đã nhận một gáo nước lạnh, “Quan gia, xin thương xót, tạm thời châm chước cho chúng tôi đi.”

“Đừng dây dưa nữa, không thấy còn có nhiều người chờ vào thành hay sao? Đã lãng phí nhiều thời gian vào các ngươi như vậy.”

“Cho bọn họ đi vào!” Giọng Gia Cát Linh Ẩn lạnh lùng.

“Thất vương phi…” Thị vệ có chút khó xử, “Mệnh lệnh của Thừa tướng gia, tiểu nhân không dám cãi lời, nếu có chuyện gì xảy ra, một thủ vệ nho nhỏ như tiểu nhân làm sao gánh vác nổi.”

“Các ngươi chịu sự quản lý của cánh quân nào?”

“Tả quân.”

“Tướng quân của tả quân là ai?”

“Thất điện hạ…”

“Những lời tiếp theo còn muốn bản vương phi nói tiếp sao?”

“Thất vương phi, tiểu nhân biết sai rồi.” Thị vệ đem công văn trả lại cho hai ông bà lão, nói, “Hôm nay các ngươi vận khí tốt nên gặp được người có lòng tốt như Thất vương phi, vào đi.”

“Đa tạ Thất vương phi.” Hai lão phu thê nặng nề khấu đầu với nàng, đứng dậy tập tễnh bước đi được hai bước.

“Chờ một chút.” Gia Cát Linh Ẩn gọi bọn họ lại.

Hai người biến sắc, sợ hãi nhìn Gia Cát Linh Ẩn. Chẳng lẽ lại có chuyện gì nữa?

“Hai ông bà đừng sợ. Nếu hai người cứ đi như vậy cửa cung sẽ đóng mất. Kinh Phong, đưa hai ông bà ấy đi đi.”

“Dạ.” Kinh Phong dắt xe ngựa qua, “Hai vị, xin mời.”

“Im!” Thương Y nhíu mày lại, “Đây là chuyện của ta với Linh nhi, ngươi không cần phải lo! Linh nhi, chúng ta đi, không cần để ý đến cái kẻ nhàm chán này.”

Nói xong y kéo Gia Cát Linh Ẩn muốn đi.

“Thương Y! Ngươi buông tay ra cho ta!” Thấy y lôi kéo tay Gia Cát Linh Ẩn, Sở Lăng Thiên nổi

ghen.

“Sở Lăng Thiên, ta tới là có việc.”

“Có chuyện gì tìm ta mà nói.”

“Được rồi, đừng làm ồn nữa.” Gia Cát Linh Ẩn rút tay mình ra khỏi tay Thương Y, “Bây giờ chắc chắn Chu gia đang tụ họp lại để bàn cách đối phó với chúng ta. Dựa vào bản tính của Chu Lâm Quân thì chắc chắn sẽ nhằm vào mấy cửa hiệu Linh Thiên, Thất vương phủ, Thanh Ngọc Môn mà ra tay. Chúng ta rải tin tức cho ông ta nhiều như vậy chính là hy vọng bọn họ có thể từ đó mà tìm ra được vài mối liên hệ.”

“Linh nhi thật thông minh!” Thương Y vỗ tay, “Chúng ta nên làm gì bây giờ?”

“Gặp chiêu phá chiêu thôi! Chu Lâm Quân cùng Chu thái phó đều là cáo già, cũng không biết bọn họ sẽ ra chiêu gì. Ta đoán là ông ta nhất định sẽ tìm cơ hội để Hoàng thượng triệu chúng ta tiến cung, ở trước mặt mọi người vạch trần chuyện này.”

Thương Y lắc đầu, “Đáng tiếc, Chu gia lại đi vào lịch sử.”

Ưng tổng quan đi đến, thấy có khách liền chờ ở bên ngoài. Nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn ra hiệu mới nói.

“Vương phi nương nương, nha hoàn của Quận chúa Cẩm Phàm tới hỏi, ngày mai người có thời gian cùng Quận chúa đi chùa thắp hương hay không? Đi cầu phúc cho tướng quân Như Phong.”

“Ừ.” Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, “Ngày mai ta sẽ đi.”

“Vậy nô tài trở lại báo với nha hoàn kia.”

“Tình hình Thánh Điện thế nào?” Sở Lăng Thiên hỏi Thương Y, “Chặn đứng hai điện thế mà không có động tĩnh gì, chuyện này rất khác thường.”

“Có lẽ là có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.” Sắc mặt Thương Y đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Nước Đông Lan, ngươi phải chú ý kỹ hơn, đó là nước có liên hệ chặt chẽ nhất với Thánh Điện.”

“Nước Đông Lan?”

Trong lòng Sở Lăng Thiên nổi lên lo lắng, y gửi thư cho Thái thượng hoàng nhưng vẫn không nhận được hồi âm.

“Có phải là xảy ra chuyện gì hay không? Kinh Phong, đến đây.”

Kinh Phong tiến vào. “Gia, có gì phân phó?”

“Báo tin cho Lâm Dạ, thăm dò một chút tình hình của nước Đông Lan, nhanh chóng báo tin cho ta.”

“Vâng, gia, thuộc hạ đi ngay.”

Thương Y ở lại dùng bữa tối, mấy người thảo luận một chút đối sách ứng phó với Chu gia, cho đến tận khuya Thương Y mới rời đi.

“Điện hạ, tiểu thư, nước ấm đã chuẩn bị xong, có thể tắm rửa rồi.” Tiểu Điệp thấy mấy mọi người cuối cùng cũng tan cuộc, vừa ngáp vừa nói.

“Tiểu Điệp, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi.”

Gia Cát Linh Ẩn có chút áy náy, nàng thức đêm, bọn a hoàn cũng không được nghỉ ngơi, “Sau này không cần thức cùng ta nữa.”

“Tiểu thư, không được. Làm gì có chuyện chủ tử chưa ngủ mà nô tỳ ngủ trước chứ. Nô tỳ không mệt chút nào.”

“Ngươi lui xuống đi.” Sở Lăng Thiên nắm tay Gia Cát Linh Ẩn đi về phía phòng tắm, “Nàng không cần phải áy náy, nếu nàng không cần đến bọn họ, bọn họ mới lo lắng hơn.”

“Người cổ đại thật đúng là kỳ quái, mỗi người đều có thể tự lập, giữa người với người luôn luôn bình đẳng với nhau.”

“Nữ tử ở chỗ nàng nhất định là rất hạnh phúc? Không cần khuất phục nam quyền.”

“Haiz, cũng không hạnh phúc, chàng không biết chứ nữ tử ở chỗ ta rất khó tìm bạn trai.”

“Không phải nàng cũng nằm trong số đó chứ, nên mới tới nơi này?”

“Sở Lăng Thiên!” Gia Cát Linh Ẩn mất hứng, “Những người theo đuổi ta có thể xếp hàng dài đến tận Thiên An Môn! Chàng là nhặt được trân bảo, có biết hay không!”

“Biết rồi, cho nên chúng ta vào bồn tắm làm chuyện mà ngày hôm nay chúng ta chưa làm xong nhé?”

“Chuyện gì?”

“Nghiệm thân bước cuối cùng.”

Trải qua một đêm tuyệt diệu, Gia Cát Linh Ẩn chỉ cảm thấy xương sống thắt lưng đau nhức. Vì sao tên khốn nào đó tinh lực lại tốt như vậy? Ban ngày ở trong quân thao luyện cả ngày, buổi tối còn có sức lực như vậy. Nhớ tới lời hẹn với Trần Cẩm Phàm, nàng không dám chậm trễ, chịu đựng thân thể khó chịu rời giường trang điểm, ăn mặc chỉn chu.

Thấy nàng chống thắt lưng, Tiểu Điệp bỏ dở việc đang làm, bước nhanh đi tới đỡ nàng, “Tiểu thư, người làm sao vậy? Có phải cảm thấy không thoải mái không?”

Mặt Gia Cát Linh Ẩn đỏ lên, liên tục xua tay, “ta không sao, chuẩn bị cho ta ít đồ, ta cùng với Cẩm Phàm tỷ tỷ tới chùa thắp hương.”

“Vâng, tiểu thư.”

Qua thời gian một chén trà, Tiểu Điệp xách một cái giỏ đi tới.

“Tiểu thư, đã chuẩn bị xong.”

“Gọi Nguyệt Lan cùng Kinh Phong, chúng ta xuất phát.”

“Vâng, nô tỳ đi gọi.” Nghe thấy có thể ra ngoài, Tiểu Điệp nhảy cẫng lên chạy nhanh đi gọi người.

Sau khi đến chỗ Trần Cẩm Phàm, mấy người chia ra hai xe ngựa, Trần Cầm Phàm cùng Gia Cát Linh Ẩn ngồi cùng nhau, mấy a hoàn ngồi cùng nhau. Hai xe ngựa hướng về phía ngoại thành Ngân Đô chạy đi. Ra khỏi cửa thành, nhìn thấy sáng sớm ngoài cửa thành nhiều người xếp thành hàng dài. Các nàng cũng không để ý, tranh thủ thời gian đi về phía chùa. Cỏ cây hai bên đường đã xơ xác, người đi đường thì vội vội vàng vàng.

“Ông à, đi nhanh đi, còn chậm nữa là không vào được thành.”

“Bà à, ta thật sự đi không nổi, cũng không biết quan phủ đang làm cái gì mà vào thành lại tra xét nghiêm ngặt như vậy nữa, có phải là sắp có đánh nhau?”

“Miệng quạ đen, vất vả mấy chục năm mới sống yên ổn được, mong đừng có đánh nhau nữa.”

Nghe được đoạn đối thoại, Gia Cát Linh Ẩn vén rèm lên nhìn thấy một đôi phu thê tóc hoa râm đang đỡ nhau đi về phía Ngân Đô. Nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ, trong lòng nàng nổi lên nghi hoặc, sao đột nhiên lại tra xét nghiêm như vậy?

Đến chùa, chú tiểu nhìn thấy các nàng liền lập tức chào đón, “Quận chúa, Vương phi, hiện giờ phương trượng đang tiếp khách, mời hai người chờ chốc lát.”

“Không sao, chú tiểu vội thì cứ đi đi.” Trần Cẩm Phàm cười cười, nhẹ nhàng nói, “Chúng ta ở đây chờ phương trượng.”

Nguyệt Lan nhìn thấy cách đó không xa có một nha đầu liền gãi gãi đầu suy nghĩ, “Tiểu thư, nô tỳ thấy nha đầu kia nhìn rất quen?”

Gia Cát Linh Ẩn nhìn qua, “Là cung nữ bên cạnh Thần phi nương nương.”

“Hay là người mà phương trượng gặp là Chu Tuyết Tranh?” Trần Cẩm Phàm có chút giật mình, “Nàng ta tới nơi này làm gì?”

Gia Cát Linh Ẩn đưa mắt ra hiệu cho Kinh Phong một cái, Kinh Phong gật đầu, lặng lẽ ra khỏi phòng, nghiêng tai nghe ngóng xem người bên trong đang nói những gì.

Một lát sau, chỉ thấy hắn mang vẻ mặt bình tĩnh đi tới.

Thấy vậy, Gia Cát Linh Ẩn có chút nghi hoặc, “Sao vậy? Nghe được cái gì?”

Kinh Phong cười cười, “Thần phi nương nương bảo phương trượng xem tướng cho nương nương cùng gia, còn muốn phương trượng sửa vận mệnh, làm cách nào để cho gia một lần nữa thích nương nương.”

“Thật sự là không biết liêm sỉ!” Trần Cẩm Phàm tức giận nói, “Linh nhi, muội yên tâm, Thất ca sớm đã chết tâm với nàng ta rồi, muội không cần phải tức giận. Nếu để Hoàng thượng biết, xem nàng ta có dễ sống không, đừng liên lụy đến Thất ca là được.”

Gia Cát Linh Ẩn cười cười, không nói gì. Chu Tuyết Tranh, ngươi vẫn chưa hết hy vọng sao? Nếu ngươi thật lòng thương chàng thì tại sao lại chịu gả cho người khác? Nàng chưa bao giờ coi Chu Tuyết Tranh là sự uy hiếp với mình, bởi vì nàng ta không xứng.

Lúc này, cửa két một tiếng mở ra, Chu Tuyết Tranh đi ra, nàng ta không thấy mấy người họ, sau đó cùng cung nữ của mình rời đi. Thấy vẻ u ám và tức giận trên mặt nàng là biết rõ vừa rồi không có được đáp án vừa lòng.

Thắp hương xong lại ở trong chùa dùng cơm chay rồi mấy người bọn họ mới khởi hành quay về Ngân Đô. Ngoài cửa thành Ngân Đô, người xếp thành một hàng dài đến mấy dặm. Dọc đường đi tới, tiếng oán hờn khắp nơi, đều đang mắng chửi người gác thành.

“Cẩm Phàm tỷ tỷ, gần đây trong cung xảy ra việc gì sao? Làm sao vào thành lại kiểm tra nghiêm ngặt như vậy?” Gia Cát Linh Ẩn nghi hoặc.

“Không nghe nói tới, nếu có chuyện gì chắc chắn là đã có tin tức. Ta trở về hỏi gia gia một chút.”

Xe ngựa của các nàng đi lên trước, đi vào bên ngoài cửa thành, lính gác thành nhận ra được xe ngựa lập tức cho đi.

“Quan gia, van cầu ngài cho chúng tôi vào thành đi. Chúng tôi vào trong cung thăm nữ nhi, nếu để lỡ lần này không biết phải chờ bao lâu nữa.” Một giọng nói già nua mang theo tiếng khóc nức nở cầu xin.

“Đi đi đi, ra phía sau xếp hàng đi! Nhiều người như vậy, ai cũng chen ngang thì khó mà làm việc! Đây là Ngân Đô, không phải là ở nông thôn không có quy tắc.”

“Quan gia, chút nữa là sẽ hết thời gian, cầu xin quan gia thương xót.”

“Không được, không được!”

Gia Cát Linh Ẩn vén rèm che lên, chỉ thấy một cặp phu thê tóc bạc đang quỳ gối dưới chân thị vệ, cầu xin hắn. Nàng nhớ đến thời điểm các nàng đi qua có nhìn thấy đôi phu thê ấy. Sắc mặt hai người đều vô cùng lo lắng, bà lão gấp đến độ nước mắt đều rơi xuống.

Nàng thấy không yên nên xuống kiệu, đi qua đó.

Thị vệ canh gác thành nhìn thấy nàng liền thay đổi bộ mặt ngay lập tức, vẻ mặt tươi cười, “Tham kiến Thất vương phi.”

“Xảy ra chuyện gì?”

“Bẩm Thất vương phi, bọn họ muốn vào thành, nhưng mà người xem, tất cả mọi người đều phải xếp hàng, ai cũng có việc cần làm cả. Hai kẻ điêu dân này lại không chịu xếp hàng.”

“Quan gia, chúng tôi xếp hàng đã hai canh giờ rồi.” Ông lão nói.

“Xảy ra chuyện gì? Vì sao lại phải kiểm tra cẩn thận như vậy?”

“Bẩm Thất vương phi, là mệnh lệnh của Thừa tướng gia, tiểu nhân chỉ là chấp hành lệnh lệnh. Sắc trời không còn sớm nữa, Vương phi nên vào thành nhanh đi.”

“Cho bọn họ vào đi.” Gia Cát Linh Ẩn nhìn hai lão phu thê, “Bọn họ đến cửa cung để gặp nữ nhi, là tình huống đặc biệt.”

“Được rồi, nếu Thất vương phi đã mở lời vậy tiểu nhân liền cho qua một lần. Hộ tịch của các ngươi là ở đâu? Có công văn của quan phủ không?”

“Có, có. Quan gia chờ một chút.” Thấy sự tình có chuyển biến, ông lão kích động không thôi, tay cầm lấy công văn cũng đang run lên, “Quan gia, người xem!”

Thị vệ nhìn lướt qua, “Tần Châu? Thất vương phi, xin thứ lỗi, Thừa tướng gia có lệnh, Tần Châu, Tân Châu, Lương Châu, Vân Châu, Doanh Châu, Thanh Châu, mấy địa phương này đều không được vào Ngân Đô. Hai vị, mời trở về đi, Ngân Đô các ngươi không thể vào được.”

“Cái gì?” Hai ông bà vẫn chưa kịp vui vẻ đã nhận một gáo nước lạnh, “Quan gia, xin thương xót, tạm thời châm chước cho chúng tôi đi.”

“Đừng dây dưa nữa, không thấy còn có nhiều người chờ vào thành hay sao? Đã lãng phí nhiều thời gian vào các ngươi như vậy.”

“Cho bọn họ đi vào!” Giọng Gia Cát Linh Ẩn lạnh lùng.

“Thất vương phi…” Thị vệ có chút khó xử, “Mệnh lệnh của Thừa tướng gia, tiểu nhân không dám cãi lời, nếu có chuyện gì xảy ra, một thủ vệ nho nhỏ như tiểu nhân làm sao gánh vác nổi.”

“Các ngươi chịu sự quản lý của cánh quân nào?”

“Tả quân.”

“Tướng quân của tả quân là ai?”

“Thất điện hạ…”

“Những lời tiếp theo còn muốn bản vương phi nói tiếp sao?”

“Thất vương phi, tiểu nhân biết sai rồi.” Thị vệ đem công văn trả lại cho hai ông bà lão, nói, “Hôm nay các ngươi vận khí tốt nên gặp được người có lòng tốt như Thất vương phi, vào đi.”

“Đa tạ Thất vương phi.” Hai lão phu thê nặng nề khấu đầu với nàng, đứng dậy tập tễnh bước đi được hai bước.

“Chờ một chút.” Gia Cát Linh Ẩn gọi bọn họ lại.

Hai người biến sắc, sợ hãi nhìn Gia Cát Linh Ẩn. Chẳng lẽ lại có chuyện gì nữa?

“Hai ông bà đừng sợ. Nếu hai người cứ đi như vậy cửa cung sẽ đóng mất. Kinh Phong, đưa hai ông bà ấy đi đi.”

“Dạ.” Kinh Phong dắt xe ngựa qua, “Hai vị, xin mời.”

Chọn tập
Bình luận