Hoàng hậu nhíu mày, hiển nhiên không tin tin tức Tiểu Thúy mang về: “Ngươi nói, Phàm nhi cùng Hà Sướng Uyển, còn có Gia Cát Linh Ẩn chỉ tán gẫu chuyện yêu đương? Một chút cũng không đề cập đến chuyện liên minh với nhau?”
Tiểu Thúy gật đầu.
“Vậy còn Sở Lăng Thiên, Khương Diệp và Hà Tần thì sao?”
Tiểu Thúy lắc đầu, khẽ nói: “Nô tỳ không biết.”
“Không biết?” Hoàng hậu cao giọng, “Ngươi đã quên nhiệm vụ mà bản cung giao cho ngươi rồi sao? Lại có thể nói với bản cung rằng không biết?”
“Hoàng hậu nương nương bớt giận!” Tiểu Thúy lập tức quỳ xuống đất, dập đầu, “Quận quân làm đổ dĩa đường cát, nàng ấy nói vương gia không thích trên đất có thứ dơ bẩn, bảo nô tỳ phải nhặt hết đường lên, còn phải nhặt không sót hạt nào, bằng không sẽ đuổi nô tỳ ra khỏi phủ… Nô tỳ nghĩ thầm, nếu bị đuổi, thì không thể thám thính tin tức cho nương nương được, đành phải nghe theo.”
“Cho nên, cả buổi chiều ngươi đều nhặt đường cát, hoàn toàn không có thời gian thám thính xem Sở Lăng Thiên và bọn người kia bàn bạc chuyện gì?” Hoàng hậu tức giận hỏi.
“Dạ!”
Hoàng hậu nhíu mày, không tiếp tục trách mắng Tiểu Thúy nữa, mà hỏi: “Ngươi nói là Bình Dương quận quân bảo ngươi làm? Hay là nàng ta đã biết thân phận của ngươi?”
“Chắc là vẫn chưa biết, nhất định thấy nô tỳ lạ mặt, cho nên phòng bị vậy thôi.”
“Nàng ta còn làm gì ngươi nữa?” Nghĩ đến Gia Cát Linh Ẩn, trong lòng Hoàng hậu liền có chút bất an, nha đầu kia đúng là khó đối phó.
“Nàng thấy áo trong của nô tỳ là gấm Vân Nam, liền nói vương phủ bị mất một cây gấm Vân Nam, hỏi có phải nô tỳ trộm hay không?”
“Vậy ngươi trả lời thế nào?”
“Nô tỳ nói là cô cô Lâm Vân Nhược tặng.”
“Ngươi…” Hoàng hậu nhất thời biến sắc, “Lâm Vân Nhược! Sao ngươi lại tìm về một nha đầu vụng về như thế, không phải như vậy đã bại lộ chuyện nó là người bản cung phái đi hay sao?”
“Nương nương bớt giận!” Lâm Vân Nhược quỳ phịch xuống trước Hoàng hậu, cẩn thận nói, “Nô tỳ thấy thời gian Tiểu Thúy tiến cung khá ngắn, ít có người nhận ra nó, nên mới bảo nó đi. Là nô tỳ không lo lắng chu toàn, xin nương nương giáng tội!”
“Sao ngươi lại hồ đồ đến thế! Chuyện quan trọng như vậy lại giao cho một ả nha đầu ngu dốt!” Hoàng hậu không nhịn được, trách cứ Lâm Vân Nhược, “Gia Cát Linh Ẩn rất tinh quái, nói mấy câu đã tra được chân tướng từ miệng nó, Thiên nhi nhất định đã biết bản cung đề phòng nó rồi.”
“Nương nương, chi bằng như vầy?” Lâm Vân Nhược đứng lên, lặng lẽ nói thầm vào tai Hoàng hậu.
Hoàng hậu gật đầu, nói: “Ngươi và ta đúng là cùng chung suy nghĩ, hiện giờ chỉ có làm như vậy! Người đâu, truyền Thiên nhi và Bình Dương quận quân đến Dịch Khôn Cung!”
“Nhặt hết đường cát, hay cho quận quân có thể nghĩ ra cách xảo quyệt như vậy.” Trong thời gian chờ đợi Gia Cát Linh Ẩn và Sở Lăng Thiên đến, Lâm Vân Nhược nói.
“Suy nghĩ của nha đầu kia không theo lẽ thường!” Hoàng hậu có chút đăm chiêu, “Trước kia chỉ xem nó là một nha đầu thông minh, xem ra bản cung hơi xem thường nó, nếu nó thực sự thành thân với Thiên nhi, đúng là khiến người khác đau đầu. Dám làm khó nha đầu mà bản cung phái đi. Bây giờ bản cung cũng để cho nó nếm thử mùi vị nhặt đường cát thế nào!”
Khoảng nửa canh giờ sau, Gia Cát Linh Ẩn và Sở Lăng Thiên mới cùng nhau đến Dịch Khôn Cung, cả hai hành lễ với Hoàng hậu.
Hoàng hậu nháy mắt với Lâm Vân Nhược, Lâm Vân Nhược hiểu ý gật đầu, bưng một dĩa đường cát đến, không cẩn thận đụng vào người của Gia Cát Linh Ẩn, toàn bộ đường trong dĩa rơi hết xuống đất.
“Nương nương, đường đã bị quận quân đụng đổ, nô tỳ lại đi lấy một ít đến cho người.” Lâm Vân Nhược nói.
“Ngươi đi đi.” Hoàng hậu gật đầu, lại nói với Gia Cát Linh Ẩn, “Nô tỳ trong Dịch Khôn Cung đều đi học phép tắc cả rồi, Tam nha đầu, phiền ngươi trong vòng nửa nén nhang, dọn dẹp sạch sẽ đường trên đất được không? Chỗ bản cung không có chổi, ngươi tự nghĩ cách nhé.”
Gia Cát Linh Ẩn cúi người: “Thần nữ tuân mệnh.”
“Linh nhi!” Sở Lăng Thiên giữ Gia Cát Linh Ẩn lại, sắc mặt u ám.
“Không sao.” Gia Cát Linh Ẩn cười cười, “Yên tâm đi.”
“Tam nha đầu, bản cung chỉ cho ngươi thời hạn nửa nén nhang, ngươi mau lên nhé.” Hoàng hậu lại nhắc nhở.
“Hồi bẩm nương nương, không cần nửa nén nhang, một chốc là đủ rồi.”
Gia Cát Linh Ẩn đi đến bên cạnh, cầm lấy ấm nước, rót nước bên trong xuống chỗ đường nọ, đường cát gặp nước nóng liền mau chóng hòa tan. Đặt ấm xuống, Gia Cát Linh Ẩn kéo một miếng vải trong người mình ra, ngồi xổm xuống dùng vải lau khô nước, cả quá trình chưa đầy một nháy mắt.
Hoàng hậu kinh ngạc nhìn Gia Cát Linh Ẩn, không ngờ chỉ một thoáng mà nàng đã giải quyết xong một vấn đề hóc búa. Nếu Tiểu Thúy có thể nghĩ ra cách như vậy, cũng không cần tốn nửa ngày để nhặt đường, Tam nha đầu này đúng là thông minh hơn người.
Sở Lăng Thiên nhếch mép cười, chan chứa tình cảm nhìn Gia Cát Linh Ẩn, hình như không có chuyện gì làm khó được nàng. Hắn như cười như không nhìn Hoàng hậu, làm khó nữ nhân của hắn, hình như Hoàng hậu làm hơi quá rồi.
Hoàng hậu cảm nhận được ánh mắt của Sở Lăng Thiên, sắc mặt có chút mất tự nhiên.
Lâm Vân Nhược nhanh chóng bưng một dĩa đường khác đến, nhìn thấy mặt đất sạch sẽ, nàng cũng kinh hãi, hoài nghi vừa rồi mình có làm đổ đường xuống đất hay không.
Hoàng hậu điều chỉnh lại tâm trạng, trên mặt lập tức bày ra nụ cười hiền lành, nói: “Tam nha đầu đúng là có trí tuệ, tình huống như nhau, đến tay ngươi, liền được giải quyết nhanh chóng.”
“Nương nương quá khen, không biết nương nương triệu thần nữ đến có gì dặn dò?”
“Lát nữa ngươi sẽ biết.” Sắc mặt Hoàng hậu nhất thời tối lại, nói với Lâm Vân Nhược: “Lôi nha đầu châm ngòi thị phi kia lên đây cho bản cung!”
Lâm Vân Nhược lên tiếng, đi đến thiên điện, dẫn một nô tỳ bị trói đến, nha đầu này đúng là Tiểu Thúy.
“Mẫu hậu, đây không phải là nô tỳ trong phủ của nhi thần à? Tại sao lại ở Dịch Khôn Cung?” Sở Lăng Thiên khó hiểu hỏi.
“Nha đầu này to gan lớn mật, ỷ vào là đồng hương của Lâm Vân Nhược, chạy đến bẩm báo Thiên nhi vì để mượn sức mạnh của Hoàng đế nước Ngạo Nguyệt và thái tử, công chúa nước Nam Chiếu mà mở tiệc chiêu đã họ trong phủ.”
“À.” Sở Lăng Thiên thản nhiên à một tiếng, “Nha đầu ấy còn nói gì nữa?”
“Nó không nói thêm gì nữa, chỉ nói Tam nha đầu bảo nó nhặt đường thế nào thôi.” Hoàng hậu bật cười, “Không hổ là Tam nha đầu, có thể nghĩ ra cách này. Bản cung nghĩ, quan hệ giữa Thiên nhi và nước Ngạo Nguyệt, Nam Chiếu có tốt thì chằng phải vì nước Lăng Nguyệt này hay sao? Nha đầu kia lại có thể châm ngòi ly gián, nói Thiên nhi có dã tâm, đúng là làm bản cung tức chết. Thiên nhi là bản cung thấy từ nhỏ đến lớn, bản cung còn chưa tin con sao?”
“Đa tạ tín nhiệm của mẫu hậu.” Sở Lăng Thiên vẫn lạnh lùng như băng.
“Mẹ con với nhau, đừng khách sáo thế.” Hoàng hậu cười cười, “Ả còn nói Tam nha đầu biết gấm Vân Nam trên người ả mặc là Lâm Vân Nhược tặng, bản cung vừa nghe, nghĩ thầm không hay rồi, điều này không phải khiến hai con hoài nghi bản cung sao? Cho nên triệu hai con đến đây, chính là muốn nói rõ chuyện này, tránh để các con hiểu lầm bản cung.”
“Mẫu hậu có lòng.” Sở Lăng Thiên nói, “Mẫu hậu đối xử với nhi thần như con thân sinh, từ nhỏ yêu thương có thừa, con tin tưởng mẫu hậu nhất định sẽ không làm ra chuyện bỉ ổi như phái người đến Thất vương phủ giám sát. Nhất định là nha đầu kia nói bậy.”
Trong mắt Hoàng hậu xẹt qua tia mất tự nhiên, nói: “Thiên nhi nói rất đúng, Vân Nhược, nha đầu này phạm thượng, kéo ra ngoài phạt trượng đi!”
“Dạ, nương nương!” Lâm Vân Nhược kéo Tiểu Thúy ra ngoài Dịch Khôn Cung.
Tiểu Thúy bị nhét miệng, khóc tu tu nức nở, nhìn Hoàng hậu bằng ánh mắt cầu xin, Hoàng hậu lại nhìn cũng chẳng nhìn đến nàng một cái.
“Hai con tin tưởng bản cung là được rồi!” Hoàng hậu như tháo xuống được gánh nặng, “Hai con mau trở về nghỉ ngơi đi, bản cung cũng mệt rồi. Thiên nhi, con phải nhớ kỹ, con và Dực nhi như thể tay chân, Dực nhi có phúc nhất định sẽ cùng hưởng với con.”
Gia Cát Linh Ẩn không đồng tình, mỉm cười: “Con đương nhiên tin tưởng đại ca, nhưng nếu có người khác ở giữa làm khó dễ, đừng trách Sở Lăng Thiên con không nể nang! Mẫu hậu, nhi thần cáo lui.”
“Thần nữ cáo lui!”
Hoàng hậu ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng của Gia Cát Linh Ẩn và Sở Lăng Thiên, Sở Lăng Thiên là đang cảnh cáo bà, màn diễn vừa rồi của bà, đều không tròn vai ư?
Hai người vừa mới ra khỏi Dịch Khôn Cung, liền nhìn thấy ngự tiền thị vệ của Sở Kim Triêu đi đến, nói Sở Kim Triêu truyền Sở Lăng Thiên đến ngự thư phòng bàn bạc kế sách, Gia Cát Linh Ẩn liền một mình quay về phủ Thừa tướng.
Ba nha hoàn đều đang đợi nàng, thấy nàng không bị hao tổn gì trở về, mới yên tâm. Nàng gọi các nô tỳ vào đại sảnh, hỏi: “Nguyệt Lan, Mộc Tê, hai ngươi còn người thân không?”
“Cha mẹ nô tỳ đã qua đời mấy năm trước, trong nhà chỉ còn ông bà nội già yếu thôi.” Nguyệt Lan nhắc đến ông bà nội, mắt không khỏi đỏ lên, “Nô tỳ rất nhớ họ.”
Nghe thấy câu hỏi của Gia Cát Linh Ẩn, Mộc Tê hơi sững sờ, hình như nàng không nhớ nổi chuyện trong quá khứ, “Nô tỳ không nhớ được, không biết là có hay không.”
“Không nên ép buộc bản thân, nhất định sẽ tìm được người thân của ngươi.” Gia Cát Linh Ẩn an ủi nàng, nàng quyết định, đợi một thời gian nữa, tình hình ổn định một chút rồi, sẽ nhờ Thương Y thông qua Thanh Ngọc Môn hỏi thăm một chút người nhà của Mộc Tê.
Mộc Tê mỉm cười gật đầu: “Không sao, Mộc Tê vẫn luôn xem tiểu thư là người nhà của mình.”
Gia Cát Linh Ẩn vỗ tay Mộc Tê, nói với Nguyệt Lan và Tiểu Điệp: “Ngày mai hai ngươi hãy đón người nhà của mình đến Ngân Đô, ta đi tìm căn nhà tốt một chút, để họ ở đó, sau này hai ngươi muốn gặp mặt cũng tiện.”
“Tiểu thư, thật không?” Nguyệt Lan vui đến nổi nhảy cẫng lên, kích động đến rơi nước mắt, “Đa tạ tiểu thư! Đa tạ tiểu thư! Tiểu thư đúng là Bồ Tát sống mà!”
Tiểu Điệp thì kích động đến không nói nên lời, từ khi nàng tiến cung, đã không còn hy vọng quá xa vời nữa, nàng nghĩ đến được vào phủ Thừa tướng đã là may mắn lắm rồi, không ngờ Gia Cát Linh Ẩn lại cho nàng một niềm vui ngạc nhiên lớn đến thế.
Gia Cát Linh Ẩn trong lòng cảm thấy xót xa, nói: “Các ngươi đi theo ta, chịu không ít khổ cực, cả ngày còn phải lo sợ phập phồng, làm cho ta rất nhiều chuyện. So ra, chuyện ta có thể làm cho các ngươi cũng chỉ có vậy.”
“Tiểu thư, người đừng nói vậy.” Mộc Tê nói, “Đi theo người là may mắn của chúng ta, nếu không có người, chúng ta không biết phải chịu bao nhiêu khổ cực nữa.”
“Đúng vậy, tiểu thư, nếu không phải người mang nô tỳ ra khỏi cung, Tiểu Điệp chỉ có thể chết già trong cung.”
“Ngươi còn trẻ, đừng nói đến chuyện chết chóc.” Nguyệt Lan tức giận nói.
“Được rồi được rồi.” Gia Cát Linh Ẩn cười, “Tóm lại, sau này chúng ta hãy đồng tâm hiệp lực, mau nghỉ ngơi sớm đi.”
Qua vài ngày, Đại phu nhân bị giam cuối cùng cũng được thả ra, bà vừa ra khỏi sân sau liền nhận được một tin tốt.