“Đủ rồi!” Lúc này, Trần Cẩm Phàm vẫn im lặng từ nãy tới giờ mới lên tiếng, “Xin các vị tiểu thư hãy chú ý tới thân phận của mình, nói cái gì vậy chứ! Đích nữ thứ nữ cái gì, không thể so ai cao quý hơn ai.” Trầm Cẩm Phàm khẽ liếc mắt nhìn về phía Gia Cát Hồng Nhan, vẻ giả tạo của Gia Cát Hồng Nhan, nàng đã nhìn thấu tất cả.
“Quận chúa nói đúng.” Người vẫn luôn thờ ơ Chu Tuyết Tranh cũng nói, “Mọi người đừng làm mất hòa khí, tránh chọc giận tới Hoàng hậu nương nương.”
Ở đây thân phận của Trần Cẩm Phàm là cao nhất, hơn nữa Chu Tuyết Tranh còn lấy Hoàng hậu ra, những người vừa rồi vẫn còn xôn xao bàn tán, đều ngậm miệng lại. Gia Cát Linh Ẩn cảm kích nhìn Trần Cẩm Phàm, phát hiện Trần Cẩm Phàm cũng đang nhìn mình, Trần Cẩm Phàm mỉm cười với nàng, Gia Cát Linh Ẩn cũng mỉm cười đáp lại.
Mặc kệ là kiếp trước hay là kiếp này, Trần Cẩm Phàm cũng là một trong những người hiếm hoi đối xử tốt với Gia Cát Linh Ẩn. Mặc dù Trần Cẩm Phàm có gia thế hiển hách cùng thân phận cao quý, nhưng không ỷ thế hiếp người, cũng bởi vì kiếp trước nàng ấy quá hiền lành, nên mới bị Chu quý phi hại chết.
Trần Cẩm Phàm và Chu Tuyết Tranh chỉ cần nói vài câu đã kiểm soát được tình hình, Gia Cát Hồng Nhan có chút không cam lòng. Cứ nghĩ lần này Gia Cát Linh Ẩn không chịu nổi bị mọi người làm nhục, sẽ nổi giận, nàng với trách nhiệm của đại tỷ sẽ ngăn cản em gái, không nghĩ tới Gia Cát Linh Ẩn lại không hề quan tâm đến những lời đàm tiếu của mọi người. Vì vậy, Gia Cát Hồng Nhan lại nghĩ ra một kế.
Gia Cát Hồng Nhan kéo Gia Cát Linh Ẩn ra một góc, hỏi: “Muội muội, lần này mọi người được mời tham gia Bách Hoa Yến, muội và Như Nguyệt cứ tới như vậy, rất nguy hiểm.” Gia Cát Hồng Nhan dám khẳng định, Gia Cát Linh Ẩn cùng Như Nguyệt nhất định không có thiệp mời, thiệp mời của Hoàng hậu, không phải ai cũng có, nếu không phải có anh trai của Tiêu Chính giúp đỡ, ngay cả nàng cũng không có, huống chi là hai thứ nữ thì có biện pháp gì.
“Nếu không có thiệp mời, thì sao?” Vẻ mặt Gia Cát Linh Ẩn lo lắng, sốt ruột hỏi.
“Cái gì? Muội thật sự không có thiếp mời sao?” Bỗng nhiên Gia Cát Hồng Nhan cao giọng, giống như muốn cho tất cả mọi người biết, “Linh nhi, lá gan của muội cũng lớn quá nhỉ, không có thiệp mời mà muội cũng dám tới! Nếu như để Hoàng hậu biết được, nhất định sẽ trị muội tội bất kính! Muội cùng Như Nguyệt nên nhanh chóng rời khỏi cung đi, xảy ra chuyện gì tỷ sẽ nghĩ cách!”
Nghe Gia Cát Hồng Nhan nói xong, vất vả lắm các tiểu thư mới yên ổn lại, giờ lại nhao nhao lên.
“Đồ không biết xấu hổ, không có thiệp mời cũng muốn tới tham gia Bách Hoa Yến!”
“Thứ xuất cũng chỉ là thứ xuất mà thôi, sẽ sử dụng nhiều thủ đoạn mánh khóe.”
“Đúng vậy, ngay cả Hoàng hậu mà cũng dám lừa gạt, phải báo cho Hoàng hậu nương nương biết, ban chết cho loại người không biết xấu hổ này, làm mất mặt nước Lăng Nguyệt.” Một tiểu thư lòng đầy căm phẫn nói. Tiểu thư mặc áo tím này, là con gái của Lễ bộ thượng thư Hồ Vạn Lý, Hồ Tĩnh.
“Mau cút khỏi cung đi!”
“Các muội…” Gia Cát Hồng Nhan đi đằng trước che cho Gia Cát Linh Ẩn, gấp đến phát khóc, “Tam muội ta không phải cố ý đâu, ta đưa muội ấy rời khỏi cung, cầu xin mọi người đừng tâu lên Hoàng hậu biết, đừng giết Tam muội ta! Linh nhi, Như Nguyệt, đi nhanh đi, giờ còn kịp, nếu để hoàng hậu tới đây sẽ không kịp…”
“Hoàng hậu nương nương giá lâm! Quý phi nương nương giá lâm! Lục vương gia giá lâm!” Gia Cát Hồng Nhan đang nói, chỉ nghe thấy tiếng hô to, bên ngoài lập tức yên lặng.
“Thần nữ tham kiến Hoàng hậu nương nương, Quý phi nương nương, Lục vương gia!” Mọi người cúi lạy, hành lễ.
“Đứng lên đi.” Hoàng hậu mở miệng nói, khí thế uy nghiêm.
Gia Cát Linh Ẩn cùng mọi người đúng lên, nhìn về phía ba người. Hoàng hậu mặc bộ y phục thêu hình hoa sen, tôn lên vẻ uy nghiêm của bà, lại có vẻ cao quý thánh thiện, Chu quý phi mặc y phục thêu hoa mẫu đơn, tôn lên vẻ đẹp của cơ thể, vẻ đẹp lộng lẫy mà khoan thai. Lục vương gia Sở Lăng Hiên mặc bộ áo bào gấm màu đen, hắn vừa xuất hiện, ngay lập tức đã trở thành tâm điểm.
Giữa bao nhiêu người, ngay lập tức Sở Lăng Hiên đã nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn, trong mắt Sở Lăng Hiên có chút kinh ngạc, hôm nay Gia Cát Linh Ẩn, so với lần gặp trước càng thêm quyến rũ hơn. Sở Lăng Hiên nhếch miệng, nhớ tới lời Gia Cát Hồng Nhan đã nói, chỉ sợ Gia Cát Linh Ẩn thân đã không còn trong sạch, trong lòng ghét bỏ.