Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Gia Cát Linh Ẩn

Chương 131: Là Tam tiểu thư sao?

Tác giả: Cửu Dã Thần Tây
Chọn tập

“Phu nhân liệu việc như thần, Vân Nhược bội phục!” Lâm Vân Nhược dừng một chút, hình như có lời gì khó nói, “Chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?” Đại phu nhân hỏi, “Cô cô có gì muốn nói, cứ nói đừng ngại, giữa tỷ muội chúng ta còn có cái gì không thể nói chứ?”

“Ôi!” Lâm Vân Nhược lại thở dài, “Còn không phải vì đại ca không chịu thua kém của ta sao! Vay tiền đánh bạc khắp nơi, mượn Liễu lão gia tiệm tơ lụa hai ngàn lượng bạc, không thể không trả, Liễu lão gia tuyên bố muốn mạng của hắn!”

“Ừm, nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến hôn sự của Như Nguyệt và Như Sương?” Trong lòng Đại phu nhân đã đoán được vài phần, chỉ là không vạch trần thôi.

“Đại ca làm gì có bạc để trả chứ? Nhưng ta cũng không thể trơ mắt nhìn Liễu lão gia lấy mạng của hắn! Thật sự hết cách, ta đã đồng ý gả một trong hai đứa Như Nguyệt hoặc Như Sương cho Liễu lão gia làm tiểu thiếp, ông ta mới chịu ngừng truy cứu.”

“Chuyện này sao mà được?” Đại phu nhân biến sắc, “Liễu lão gia kia đã ngoài sáu mươi, lại đi cưới một tiểu thiếp mười tám ư. Tỷ muội Như Nguyệt nói thế nào cũng là thiên kim của phủ Thừa tướng, chuyện này ta không đồng ý, chi bằng cô cô hãy đi nói với Thừa tướng gia đi.”

Ngoài mặt thì Đại phu nhân nói lời chính nghĩa đó, nhưng Lâm Vân Nhược hiểu, bà là đang cố làm ra vẻ, đơn giản là muốn biết trong chuyện này bà sẽ có lợi ích gì.

“Phu nhân…” Lâm Vân Nhược nhỏ giọng thì thầm, “Lục điện hạ đã mấy ngày nay sức khỏe không tốt, Dịch Khôn Cung ngày nào cũng mang thuốc qua đó. Hôm qua, nghe nói có một cung nữ được điện hạ giữ lại thị tẩm, muốn phong nàng ta làm trắc phi. Nếu phu nhân chịu, ta có thể sắp xếp Đại tiểu thư đi đưa thuốc, Đại tiểu thư thông minh động lòng người, đâu thể không hấp dẫn hơn cung nữ?”

“Chuyện này…” Đại phu nhân thoáng do dự, “Vậy ta phải nói với lão gia thế nào? Nếu lão gia mà biết, còn không tức giận với ta sao!”

“Phu nhân, chúng ta có thể làm như vầy.” Lâm Vân Nhược kề sát vào tai của Đại phu nhân, rù rì vài câu, Đại phu nhân không ngừng gật đầu, rất hài lòng với cách của bà ta.

“Mẹ, dì, hai người muốn để một trong hai chị em con làm thiếp cho lão già sao?” Như Nguyệt bỗng nhiên đi vào, thở hổn hển chất vấn Đại phu nhân và Lâm Vân Nhược.

“Như Nguyệt, con nghe nhầm rồi!” Lâm Vân Nhược nói.

“Con ở bên ngoài đã nghe rất rõ ràng, sao lại nhầm được?” Như Nguyệt không tin nhìn Lâm Vân Nhược, “Dì, con xem dì như người thân duy nhất của mình, không ngờ lại bị dì tính kế! Là con quá mức ngây thơ!”

“Như Nguyệt, dì cũng là chẳng còn cách nào. Lâm gia chỉ có mình cữu cữu con là con trai một, nếu cữu cữu con mất, Lâm gia chẳng phải không người nối dõi sao?”

“Dì, là con tin nhầm dì, con sẽ đi nói với phụ thân âm mưu của dì và mẹ.”

“Như Nguyệt.” Lâm Vân Nhược giữ chặt Như Nguyệt, do dự trong giây lát, liền nói, “Không phải con luôn ngưỡng mộ Thất điện hạ sao? Dì sẽ nghĩ cách tạo cơ hội cho hai người, để Như Sương gả cho Liễu lão gia đi.”

Như Nguyệt do dự, cuối cùng cũng gật đầu, “Dì nói thật chứ?”

“Đương nhiên là thật!” Lâm Vân Nhược cam đoan nói, “Có phu nhân ở đây, đúng lúc có thể làm chứng, nhưng con không được nói chuyện này với Như Sương, chỉ cần nói với nó, đối phương là con trai của Liễu lão gia, Liễu đại học sĩ. Không được để Như Sương sinh lòng nghi ngờ.”

“Con biết rồi.”

“Mặt khác, còn cần con làm một chuyện, chuyện này con làm sẽ tiện hơn ta và Đại phu nhân rất nhiều.” Lâm Vân Nhược lấy một gói thuốc từ trong ngực ra: “Con bỏ vào trong nước uống của Như Sương, sau khi Như Sương uống vào sẽ sốt cao không hạ, ngoài mặt như bị bệnh truyền nhiễm. Đại phu nhân sẽ nhân cơ hội nói với Thừa tướng gia để Như Sương xuất giá, tránh lây nhiễm cho người trong phủ. Mặt khác, Liễu đại học sĩ cũng thân cận với Thái tử, Như Sương gả cho Liễu lão gia, nói không chừng có thể làm gia tăng mối quan hệ giữa Thừa tướng gia và Thái tử, Thừa tướng gia nhất định sẽ cân nhắc điểm này.”

Đại phu nhân gật đầu, trong lòng thầm than Lâm Vân Nhược thật dụng tâm kín đáo, không hổ là đại a đầu của Dịch Khôn Cung: “Cô cô yên tâm, chỗ lão gia để ta đi nói, vậy còn chuyện đưa thuốc?”

“Phu nhân yên tâm, ta trở về sẽ sắp xếp ngay, Đại tiểu thư theo ta cùng nhau tiến cung, đêm nay ta sẽ phái Đại tiểu thư đi đưa thuốc.”

Đại phu nhân mỉm cười gật đầu: “Hết thảy làm phiền cô cô an bài.”

“Dì, còn con?” Như Nguyệt hỏi, nàng cũng không phải người dễ bị lừa.

“Con không cần sốt ruột, dì có thể lừa con sao?” Lâm Vân Nhược vỗ vỗ tay Như Nguyệt, “Con có thể mang lại vẻ vang cho Lâm gia, dì cũng mừng cho con, vậy thì hãy xem tạo hóa của con đi. Phu nhân, mời Đại tiểu thư cùng ta tiến cung.”

Đại phu nhân bảo Lưu quản gia gọi Gia Cát Hồng Nhan đến, đi theo Lâm Vân Nhược vào cung. Như Nguyệt nắm chặt gói thuốc Lâm Vân Nhược đưa trong tay, vì tiền đồ của chính mình, nàng đành phải xuống tay với muội muội ruột của mình thôi.

Trục Nguyệt Hiên.

Chủ tớ ba người Mộc Tê, Tiểu Điệp, Gia Cát Linh Ẩn đang chơi cờ, Kinh Phong thì luyện kiếm trong sân, trong có vẻ rất bình lặng. Nguyệt Lan cầm một bó hoa đi vào, vui vẻ nói: “Cuối cùng cũng có một chút khác biệt rồi, tiểu thư người xem hoa này đẹp không?”

“À, là hoa hải đường.” Gia Cát Linh Ẩn nhìn, nói, “Làm sao có vậy?”

“Lưu quản gia sai người mua về, nói hoa hải đường này rất quý, ở thành Ngân Đô hiếm thấy lắm, chỉ có Tam tiểu thư mới được nhận, Đại tiểu thư cũng chẳng có.” Nguyệt Lan đắc ý nói. Từ sau khi Gia Cát Linh Ẩn có quyền thế, mấy nha hoàn ở trong phủ cũng xem như được hãnh diện.

“Vậy thì đặt trong phòng của ta đi.” Gia Cát Linh Ẩn cười nói.

“Dạ!” Nguyệt Lan nói, “Nếu hoa tàn rồi thì đi lãnh tiếp, ông ta lúc nào cũng sẽ chuẩn bị cho tiểu thư, nếu tiểu thư thích, ngày mai ông ta sẽ mua vài chậu đặt trong sân của tiểu thư.”

“Ông ta đúng là có lòng.” Nhìn đóa hoa hải đường này, trong lòng Gia Cát Linh Ẩn bất giác cảm thấy bất an, giống như sắp có chuyện lớn gì xảy ra.

Lúc này, một người từ bên ngoài bay vào.

“Gia, cuối cùng gia cũng đến!” Kinh Phong bước đến, hành lễ với Sở Lăng Thiên.

Nghe thấy tiếng của Kinh Phong, ba nha hoàn lập tức đứng lên hành lễ, Mộc Tê lôi kéo Nguyệt Lan và Tiểu Điệp, nói: “Ở trong phòng hơi buồn, chúng ta ra ngoài hít thở không khí đi.”

“Ừ!” Nguyệt Lan và Tiểu Điệp liên tục gật đầu, “Hơi buồn thật, ra ngoài hít thở không khí thôi.”

“Đang chơi cờ?” Sở Lăng Thiên đi vào, dịu dàng hỏi.

“Dạ.” Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, “Mấy ngày nay ở trong cung có chuyện à?” Sở Lăng Thiên mấy ngày liên tục không đến Trục Nguyệt Hiên, luôn túc trực ở trong cung.

Sở Lăng Thiên gật đầu: “Cùng mấy nước có một số chuyện mang ra tranh luận cần phải quyết định.”

“Mấy ngày nay ngủ không đủ giấc sao?” Nhìn thấy ánh mắt hằn đầy tơ máu của Sở Lăng Thiên, Gia Cát Linh Ẩn không khỏi đau lòng, lập tức rót chén trà nóng cho y, “Uống trà đi, tối nay nghỉ ngơi sớm.”

“Ta không mệt!” Sở Lăng Thiên ôm lấy eo của Gia Cát Linh Ẩn, đặt nàng ngồi lên đùi mình, hôn một cái lên má nàng, nhỏ giọng nói, “Mấy hôm nay có nhớ ta không?”

Gia Cát Linh Ẩn ngượng ngùng gật đầu, Sở Lăng Thiên nhìn ra ngoài sân thấy mấy người họ muốn nhìn lại chẳng dám nhìn, dứt khoát đứng dậy, bế nàng đến phòng ngủ, mới đặt nàng xuống.

“Người làm gì…”

Gia Cát Linh Ẩn còn chưa nói xong, môi liền bị chặn lại. Sở Lăng Thiên hôn nàng mãnh liệt, tham lam đòi hỏi nàng nhiều hơn, cho đến khi nàng thở hổn hển mới buông ra.

Sở Lăng Thiên mỉm cười tà mị, nói: “Cuối cùng cũng bù lại hết mấy ngày nay.” Gia Cát Linh Ẩn không nói gì, chỉ liếc y trắng mắt.

Dựa theo an bài của Lâm Vân Nhược, Gia Cát Hồng Nhan nhận thuốc ở Dịch Khôn Cung, cẩn thận đưa qua chỗ của Sở Lăng Hiên. Vì để thu hút sự chú ý của Sở Lăng Hiên, nàng đặc biệt phục sức, nàng tự tin có thể khiến Sở Lăng Hiên chú ý đến mình.

Diêu tổng quản của vương phủ dẫn nàng đến bên ngoài phòng ngủ của Sở Lăng Hiên, “Cô nương, Vương gia ở bên trong, cô nương vào đi.”

“Đa tạ.” Gia Cát Hồng Nhan gật đầu nói với Diêu tổng quản. Mang theo tâm trạng kích động, sửa sang mình từ đầu đến chân rồi mới đẩy cửa phòng ngủ Sở Lăng Hiên ra, trái tim nàng đập dồn dập không ngừng.

Sở Lăng Hiên chỉ mặc đồ trong, nằm trên giường, nhắm mắt, chân mày cau lại.

“Vương gia, phải uống thuốc rồi.” Gia Cát Hồng Nhan đi đến bên giường, khẽ nói.

“Ừm.” Sở Lăng Hiên cũng không mở mắt, ngày nào Dịch Khôn Cung cũng đưa thuốc đến cho hắn, chỉ là lần nào hắn cũng không uống, lấy sự đề phòng của hắn với người khác, hắn tuyệt đối không dễ dàng uống những thứ từ nơi khác đưa đến, huống hồ chi là Dịch Khôn Cung: “Để ở đó đi, lát nữa bản vương sẽ uống.”

“Vương gia khó chịu chỗ nào?” Gia Cát Hồng Nhan đặt thuốc xuống, nhưng không có ý định cứ vậy mà ra ngoài, nàng hỏi.

“Đặt thuốc ở đó thì ra ngoài được rồi!” Sở Lăng Hiên tức giận nói, “Xin quay về bẩm báo với mẫu hậu, ta đã không còn gì đáng ngại, tịnh dưỡng vài ngày là khỏe thôi.”

“Vương gia cảm thấy khó chịu trong người, chi bằng để thần nữ đỡ người ra sân dạo một chút, hít thở không khí, có lẽ sẽ khỏe lại nhanh hơn.” Gia Cát Hồng Nhan nói.

“Đi ra ngoài!” Sở Lăng Hiên trở mình, đưa lưng về phía Gia Cát Hồng Nhan, tức giận nói.

“Vương gia…”

“Ra ngoài!” Sở Lăng Hiên lớn giọng, “Bản vương không muốn gặp bất cứ ai!”

Gia Cát Hồng Nhan thất vọng cắn môi, đành phải rời khỏi phòng ngủ của Sở Lăng Hiên. Nàng đi ra, thấy Diêu tổng quản đứng một bên, liền qua đó hỏi: “Tổng quản đại nhân, hôm trước là ai đến phủ đưa thuốc, được Vương gia lưu lại thị tẩm vậy? Hoàng hậu nương nương bảo ta hồi bẩm lại tin này.”

“Cô nương ấy tên là Hồng nhi, lại tự cao cho rằng được vương gia sủng hạnh nên hoành hành trong phủ không kiêng kị, đã bị đuổi khỏi Lục vương phủ.” Diêu tổng quản nói.

“À.” Gia Cát Hồng Nhan gật đầu, “Đa tạ tổng quản. Ta ở trong sân chờ một lát, nếu Vương gia thức dậy, làm phiền tổng quản báo lại với Vương gia, có Gia Cát tiểu thư đến.”

“Hóa ra là tiểu thư của phủ Thừa tướng, vừa rồi thất lễ.” Diêu tổng quản nói, “Tiểu thư mời đến sảnh đợi, nô tài đi pha trà cho tiểu thư, đợi Vương gia tỉnh lại, ta sẽ lập tức báo với người.”

“Làm phiền tổng quản đại nhân.”

Diêu tổng quản đích thân pha trà cho Gia Cát Hồng Nhan, rồi vội vã đi đến bên ngoài phòng ngủ của Sở Lăng Hiên, lo lắng Sở Lăng Hiên vì vậy mà đắc tội với Thừa tướng gia sẽ không tốt lắm. Vì thế tiến đến báo với hắn: “Điện hạ, Gia Cát tiểu thư đến, nô tài mời tiểu thư ấy vào sảnh đợi, điện hạ có ra gặp không?”

“Gia Cát tiểu thư?” Sở Lăng Hiên đột nhiên mở to mắt, “Là Tam tiểu thư à?” Hắn lập tức ngồi dậy, mặc y phục, vội vội vàng vàng đi vào tiền sảnh.

“Điện hạ, người thức rồi à? Cảm thấy đỡ nhiều không? Thần nữ còn tưởng điện hạ sẽ không gặp thần nữ.” Nhìn thấy Sở Lăng Hiên, Gia Cát Hồng Nhan lập tức nghênh đón, cười nói.

“Sao lại là ngươi?” Sắc mặt Sở Lăng Hiên u ám, “Ngươi đến làm gì?”

“Điện hạ, thần nữ phụng ý chỉ của Hoàng hậu nương nương, đến đây đưa thuốc. Nhìn thấy thần nữa, điện hạ thất vọng ư?” Tâm trạng Gia Cát Hồng Nhan chìm xuống tận đáy cốc, “Tấm lòng thần nữ đối với điện hạ, điện hạ còn không hiểu sao?”

“Diêu tổng quản!” Sở Lăng Hiên không vui liếc nhìn Diêu tổng quản, “Là ai để nàng ta vào? Lục vương phủ là nơi ai muốn vào thì vào sao? Còn không mời Gia Cát đại tiểu thư ra ngoài!”

Chọn tập
Bình luận
× sticky