Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Gia Cát Linh Ẩn

Chương 342: Không nên dây vào ta

Tác giả: Cửu Dã Thần Tây
Chọn tập

Thời gian mấy nén hương trôi qua, Thái Thượng Hoàng được cũng nữ dìu tới quảng trường. Gia Cát Linh Ẩn vốn vẫn bình tĩnh đột nhiên chẳng hiểu vì sao tim đập nhanh hơn, cảm giác mọi chuyện thoát khỏi kế hoạch của nàng. Trong kế hoạch của nàng thì Thái Thượng Hoàng không nên xuất hiện, chẳng qua là nàng chỉ muốn kéo dài thời gian cho Kinh Phogn và Ngụy Thành.

Liên Mộ Vân nhướng đầu lông mày lên, giống như nghe được truyện cười mà nhìn Gia Cát Linh Ẩn, “Chẳng phải ngươi muốn gặp Thái Thượng Hoàng sao? Người đẫ đến rồi đấy.” Nàng đứng lên, mặt hướng về dân chúng, “ Các phụ lão hương thân, hiên tại Hoàng gia gia đang ở trước mặt moit người, lời của người nói chắc là các ngươi sẽ tin tưởng chứ? Hoàng gia gia, con nói nữ nhân này là mật thám nước Lăng Nguyệt, trộm binh phù nước Đông Lan nhưng bọn họ không tin, không bằng người nói với bọn họ đi.”

Thái Thượng Hoàng nặng nề gật đầu, nhìn Gia Cát Linh Ẩn, lại nhìn Liên Mộ Vân, cuối cùng chậm rãi nâng tay lên chỉ vào Gia Cát Linh Ẩn, “Nàng ta là mật thám nước Lăng Nguyệt, muốn ngăn cản nước Đông Lan xuất binh.”

Gia Cát Linh Ẩn giật mình. Sao Thái Thượng Hoàng lại đột nhiên nói như vậy? Đưa nàng vào chỗ chết.

Khóe miệng Liên Mộ Vân nhếch lên, nhìn Gia Cát Linh Ẩn với vẻ đầy khiêu khích, bây giờ đã biết mùi veij tự bê đá đập vòa chân mình rồi chứ?

“Thiêu cháy ả, thiêu cháy ả!”

Lời nói của Thái Thượng Hoàng vừa dút, tiếng hô phía dưới lại thay nhau vang lên, tất cả mọi người đều nắm tay lại giơ lên, hô to đến khản cả giọng.

Liên Mộ Vân nhếch môi, ánh mắt vô cùng âm lãnh, “Được, vậy thì thiêu cháy nàng! Châm lửa!”

“Mộ Vân, ngươi!” Sắc mặt Thái Thượng Hoàng chợt biến đổi, “Không phải ngươi nói với ta…” Thân thể già nua của Thái Thượng Hoàng run rẩy kịch liệt, suýt nữa té xỉu trên mặt đất. Ông hung hăng nhìn Liên Mộ Vân, trong mắt tràn đầy không thể tin.

Liên Mộ Vân lạnh lùng đi đến bên người ông, “Hoàng gia gia, người cho rằng người nói như vậy thì con sẽ tha cho ả sao? thật uổng cho số tuổi của ngươi, cũng quá khờ dại rồi! Hận của con đối với ả há lại có thể buông tha ả như thế sao?”

“Ngươi… Ngươi…” Môi Thái Thượng Hoàng mấp máy, lại không nói ra được câu nào, áy này nhìn Gia Cát Linh ẩn, “Linh nhi…” Lúc hai thi vệ kia đi gặp ông có nói với ông, chỉ cần nói theo những lời mà Công chúa Mộ Vân dặn trước thì Công chúa Mộ Vân sẽ thả Thất vương phi đi. Ông không nghĩ tới Gia Cát Linh Ẩn gặp nguy hiểm cho nên nhất thời không lo lắng đến mục đích của Liên Mộ Vân.

“Hoàng gia gia, người cũng quá bất công rồi. Con mới là cháu ruột của người!” Liên Mộ Vân lạnh lùng nhìn lão nhân gần đất xa trời trước mặt, trong mắt không có một tua cảm động, “Ả chỉ là một người không có liên quan gì mà thôi.”

“Hừ! Hay cho cái câu cháu gái ruột của ta. Liên gia sinh ra một người như ngươi là sỉ nhục của cả Liên gia! Ta có chết cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi! Mau thả Linh nhi đi đi, nếu không ngươ nhất định sẽ gặp báo ứng!”

“Ha! Báo ứng? Ả hại ta biến thành như thế này vì sao không gặp báo ứng? Hoàng gia gia, nghe tiếng lòng của dân chúng một chút đi.” Liên Mộ Vân chuyển về phía dân chúng, tiếp tục nói, “Nghe thấy không? Tất cả mọi người đều muốn ả chết cháy! Người đâu, châm lửa!”

“Không, không thể!” Thái Thượng Hoàng thở gấp, phun ra một ngụm máu tươi, ngất đi.

Trong lòng Gia Cát Linh Ẩn nóng như lửa đốt, lại bất lực. Ánh mắt như mũi tên bắn về phía Liên Mộ Vân, một kẻ đang bị ham muốn cá nhân chiếm giữ toàn bộ. Quá điên cuồng.

Có người cầm cây đuốc đi lên, cây đuốc cháy rừng rực chiếu vào trong mắt Gia Cát Linh Ẩn, đỏ tươi như máu. Cả đám người phía dưới sôi trào, mật thám nước Lăng Nguyệt,nữ nhân phá đám không để cho binh lính nước Đông Lan ra chiến trường ngay bây giờ sẽ bị thiêu sống ngay trước mặt họ.

Gia Cát Linh Ẩn trợn to hai mắt, nàng tuyệt đối sẽ không chết ở đây, cũng sẽ không chết trong tay Liên Mộ Vân.

Cây đuốc chậm rãi tới gần, ngay tại lúc củi lửa sắp chạm vào nhau, trên đầu người đang giơ cây đuốc cuất hiện hai cục u, sau đó ngã xuống đất nghe phịch.

“Rầm rầm!” Ở một chỗ đông khác, trên một trăm con ngựa và trâu cùng điên cuồng chạy tới, cả đám người ở dưới trong chốc lát chạy tán loạn, lập tức chạy về phía Gia Cát Linh Ẩn đẻ tránh ngựa và trâu.

“Bảo vệ Công chúa!” Thị vệ xông lên, đứng bao quanh Liên Mộ Vân.

Dân chúng vì không muốn để mình bị thương nên liều mạng và chen chúc, tình cảnh hỗn loạn không thể tả khiến cho những người bảo vệ Liên Mộ Vân bị tách ra.

Kinh Phong và Ngụy Thành thừa dịp laonj đi đến trước mặt Gia Cát Linh Ẩn, cởi trói cho nàng, lấy áo quần lúc trước của Liên Mộ Vân khoác lên trên người nàng. Gia Cát Linh Ẩn nhận lấy mặt nạ Kinh Phong đưa cho, lưu loát mang vào mặt mình.

Giữa hỗn loạn, Ngụy Thành mang áo khoác của Gia Cát Linh Ẩn khoác lên trên người Liên Mộ Vân, một viên thuốc không hề báo trước liền tiến vào trong miệng nàng. Đám người đẩy nhau nhốn nháo, thị vệ thật vất vả mới ngăn lại được đám ngựa và trâu, lùa chúng qua một bên. Lúc này, đám người rốt cục cũng an tĩnh lại.

“Đừng để cho mật thám nước Lăng Nguyệt chạy mất!” Kinh Phong thừa dịp loạn hét lên một câu. Vừa hét vừa đẩy Liên Mộ Vân lên cạnh cái giá chữ thập.

“A, sao ả lại mang mặt nạ của Công chúa?” Có người phát hiện ra điều kì lạ liền hỏi.

“Nhất định là ả định chạy trốn cho nên trộm mặt nạ của Công chúa, nhưng mà quần áo lại bán đứng ả!” Ngụy Thành lớn tiếng nói, chỉ vào Gia Cát Linh ẩn, “Các ngươi nhìn xem, Công chúa đang ở bên đó!”

Mọi người nhìn qua, quần áo màu đên đúng là quần áo của Công chúa. Quần áo của Liên Mộ Vân đều là màu đen, mặc dù không cùng một bộ nhưng cũng không có ai nhận ra. Giờ phút này, tất cả mọi người đều coi Liên Mộ Vân thành Gia Cát Linh Ẩn, thô bạo lôi nàng lên giá chữ thập, trói nàng vào đó.

Liên Mộ Vân hoảng sợ nhìn mọi chuyện đang diễn ra trước mặt, trơ mắt nhìn chính mình bị xem thành Gia Cát Linh Ẩn. Nàng muốn nói nhưng một câu cũng nói không nên lời. Lúc này nàng mới nhớ tới vừa rồi có người cho nàng ăn cái gì đó, lại nhìn qua người mặc quần áo đen đang mang mặt nạ phía bên kia, trong lòng nàng lạnh lẽo. Ả, đã sớm chuẩn bị sẵn chuyện này!”

Nàng càng không ngừng giãy dụa, muốn khiến người khác chú ý, nhưng tất cả mọi người đều nghĩ nàng là Gia Cát Linh Ẩn cho nên tất cả giãy dụa của nàng đều giống như là đang giãy dụa trước cái chết.

“Châm lửa, thiêu cháy ả!” Gia Cát Linh Ẩn đè nặng cổ họng cuống, tiếng nói khàn khàn.

“Thiêu cháy ả, thiêu cháy ả!” Dân chúng lại bị châm ngòi nên cung tay hô to.

Không, không được! Trong lòng Liên Mộ Vân kinh hô. Cảm giác bị thiêu sống nàng không muốn nếm trải lần thứ hai. Nàng hận, lửa giận trong mắt hừng hực bắn về phía Gia Cát Linh Ẩn. Tiện nhân, bản Công chúa có thành ma cũng sẽ không tha cho ngươi!

Bọn dân đen ngu xuẩn, ta mới là Công chúa của các ngươi, ta là Công chúa của các ngươi, không thể thiêu cháy ta! Trong lòng nàng hò hét, chỉ có Gia Cát Linh Ẩn có thể đọc ra được.

Gia Cát Linh Ẩn bước đi thong thả, đi tới. Cho dù mang mặt nạ thì Liên Mộ Vân vẫn có thể nhìn thấy ý cười trên mặt nàng. Căm hận nhìn chằm chằm vào Gia Cát Linh Ẩn, oán giận trong lòng chỉ có thể thông qua ánh mắt để biểu lộ. Gia Cát Linh Ẩn, ngươi nhất định không được chết tử tế! Ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng! Kiếp sau, cho dù có làm chó, nhìn thấy ngươi ta sẽ cắn! Không, ngươi làm chó, bản Công chúa uống máu của ngươi, ăn thịt của ngươi, hầm nhuyễn ngươi, đem xương cốt của ngươi nghiền thành tro!

Gia Cát Linh Ẩn hiểu được ý của nàng. Nàng vẫn bình tĩnh lãnh đạm khiến cho lửa giận không thể dùng lời nói để nói racủa Liên Mộ Vân càng ngập trời.

“Công chúa điện hạ, ngươi nên biết, lúc ở nước Lăng Nguyệt không nên động vào ta, nhưng mà ngươi lại lần này cho tới lần khác khiêu khích ta.” Nhìn thấy ánh mắt của Liên Mộ Vân, Gia Cát Linh Ẩn cười cười, “Ngươi nhất định cảm thấy là vì sao ông trời lại bất công như vậy đúng không, ngươi chỉ là đang đổ thừa thôi. Là ngươi trêu chọc ta trước, không cân nhắc bản thân mình cho kỹ.”

“Không nên dùng loại ánh mắt này nhìn ta, ánh mắt của ngươi không có lực sát thương đối với ta. Không ngại nói với ngươi, nếu như không có ta thì có lẽ Thất gia và ngươi đã thành thân rồi.” Nhớ tới kiếp trước, Sở Lăng Thiên cưới Liên Mộ Vân, trong nháy mắt Gia Cát Linh Ẩn liền cảm thấy khó chịu.

“Chớ có trách ta, ta chỉ là tự mình bảo vệ mình mà thôi. Nếu như ngươi không làm vậy với ta thì cũng sẽ không có kết cục ngày hôm nay. Nghĩ lại lúc bị thiêu sống xem, hẳn là rất đã. Người đâu, đốt lửa!” Nói xong, Gia Cát Linh Ẩn vén tóc lên, lộ ra cái cổ trắng noãn, bóng loáng.

“Khoan đã!” Cung nữ hầu hạ bên cạnh Liên Mộ Vân đột nhiên cao giọng hô. Nàng nghi hoặc nhìn Gia Cát Linh Ẩn, bước nhanh về phía nàng, bỗng nhiên lớn tiếng kêu lên, “Ngươi không phải Công chúa! Ngươi là ai? Công chúa đâu?”

“Sao ta lại không phải Công chúa? Ngươi nhìn cho kỹ!” Giọng nói của Gia Cát Linh Ẩn vẫn khàn khàn.

“Không, ngươi không phải!” Cung nữ vén tóc nàng lên, “Chỗ này của Công chúa có một vết sẹo do bỏng mà thành, mà ngươi thì không hề có! Công chúa từng bị bỏng thì làn da sao có thể bóng loáng như vậy được!”

Tảng đá trong lòng Liên Mộ Vân rốt cục cũng được thả xuống. Không uổng công nàng đối tốt với nha đầu chết tiệt kia, thời khắc mấu chốt vẫn có thể nhìn ra sơ hở của Gia Cát Linh Ẩn. Nàng tự tin cười lạnh, nhớ tới nét mặt của Gia Cát Linh Ẩn.

Gia Cát Linh Ẩn hất tay cung nữ ra, nhìn chằm chằm vào nàng ta, “Sao vậy, ngươi đã quên rằng vết sẹo ở chỗ này của ta đã đỡ hơn rồi sao?”

“Ta mới có hai ngày không thấy sao có thể lành nhanh như vậy được chứ?” Cung nữ nhìn nữ nhân bị trói, đột nhiên tỉnh ngộ ra, “Nàng mới là Công chúa! Ngươi là ai?”

“Làm càn! Lại dám nói chuyện với bản Công chúa một cách ngang hàng như vậy, ngươi chán sống rồi sao!” Giọng nói Gia Cát Linh Ẩn lạnh như băng, “Ngươi nói ả là Công chúa, có chứng cứ gì?”

“Toàn thân Công chúa đều bị bỏng, chỉ cần ngươi cởi quần áo ra, nếu làn da ngươi trơn bóng thì chính là chứng cứ!” Trong lòng cung nữ đã có dự tính, nói, “Ngươi dám cởi không?”

“Bốp!” Gia Cát Linh Ẩn hung hăng tát cho cung nữ một cái tát, “Người là ai mà dám bảo bản Công chúa cởi quần áo?” Chỉ vào Liên Mộ Vân, lạnh lùng nói, “Phải cởi thì cũng là ả cởi! Cởi ra mới biết được ả có phải là Công chúa hay không!”

“Công chúa nói đúng!” Có người hô lên, “Nữ nhân kia dám giả mạo Công chúa, nhanh cởi sạch quần áo của ả khiến ả không lời nào để nói.”

“Đúng!”

Gia Cát Linh Ẩn gật gật đầu, “Người đâu, tới cởi quần áo của nàng!”

Liên Mộ Vân mở to hai mắt, trong lòng tức giận đến mức như muốn nổ banh xác, lúc này nang mới hiểu được, Gia Cát Linh Ẩn vừa rồi là cố ý để lộ sơ hở chính là muốn khiến nàng nhận lấy nhục nhã lớn hơn. Gia Cát Linh ẩn, ngươi đúng là ngoan độc!

Hai cung nữ tiến lên cởi áo khoác của Liên Mộ Vân ra, tiếp đó, lần lượt từng lớp quần áo của nàng đều bị cởi ra.

Liên Mộ Vân dùng sức cắn môi, Gia Cát Linh Ẩn, đời này, ngươi nhất định sẽ chết ở trong tay ta, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết. Nhục nhã hôm nay ta nhận phải, ta sẽ khiến ngươi phải trả lại gấp bội!

Quần áo cởi hết, người đầy vết sẹo bại lộ trước mắt mọi người, quảng trường trở nên yên tĩnh.

“Là Công chúa, là Công chúa!” Cung nữ bên cạnh hoảng sợ kêu lên.

Có thể nhìn thấy thân thể của Công chúa là giấc mộng của hơn một nửa nam nhân nước Đông Lan. Nhưng mà giờ phút này, bọn họ không hề có chút hào hứng nào. Đó là dạng thân thể gì, toàn thân cao thấp không có chỗ nào có được làn da mịn màng. Công chúa cao cao tại thượng của bọn họ lại có một thân thể như vậy, nhìn vào khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

Liên Mộ Vân đứng run rẩy trong gió lạnh, xấu hổ và giận dữ không thôi. Có trời biết nàng có bao nhiêu là e ngại khi phơi bày thân thể này trước mặt người khác. Cũng nữ nhận được ánh mắt như muốn giết người của nàng, lập tức hiểu ý nên nhanh chóng mang quần áo khoác vào lại trên người nàng.

Chọn tập
Bình luận
× sticky